Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 800: Chiếu cáo
Buổi chiều.
Cung Đoan Mộc.
Thẩm Trùng đi vào thư phòng: "Điện hạ, Tam gia, Tiểu Bùi gia, Yến cô nương tới."
Triệu Diệc Thời buông tấu chương xuống: "Mau mời vào."
Ba người đi vào, hành lễ, rồi ngồi vào chỗ của mình, nội thị dâng trà và điểm tâm, rồi đóng cửa rời đi.
"Các ngươi tới gặp ta lúc này, xem ra vụ án có tiến triển rồi nhỉ." Triệu Diệc Thời nghĩ đến mấy ngày qua: "Không giấu Yến cô nương, ta đã chờ rất lâu rồi, mau nói đi."
Yến Tam Hợp không nói gì, Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu lại đứng lên.
Hai người đi tới trước mặt Triệu Diệc Thời, vén áo quỳ xuống.
Triệu Diệc Thời nhíu mày: "Các người làm cái gì vậy?"
Tạ Tri Phi: "Điện hạ, chúng ta có một việc giấu ngài, lúc ấy không phải cố ý giấu diếm, thật sự là bất đắc dĩ, cho nên mới..."
"Điện hạ." Bùi Tiếu đúng lúc tiếp lời: "Nguyên nhân và nội dung, kết quả, để ta nói tỉ mỉ một chút..."
Từ tâm ma của Quý lão phu nhân, nói đến sống Bắc Thương, nói đến Ngô Quan Nguyệt, nói đến Ngô Thư Niên, lại nói đến chiếc nhẫn ngọc kia...
Khi trà nóng biến thành trà lạnh, Bùi Tiếu mới nói xong một chữ cuối cùng, Tạ Tri Phi đưa nhẫn ngọc trong tay cho Triệu Diệc Thời.
Triệu Diệc Thời nhìn chiếc nhẫn ngọc, lại nhìn hai người quỳ trước mặt, không nói nên lời.
Cho nên, tâm ma của Quý lão phu nhân, căn bản không phải như lời bọn họ nói.
Cho nên, mấy người bọn họ đã sớm biết cha con Ngô Quan Nguyệt không phải hung thủ của vụ án Trịnh gia.
Chỉ gạt một mình hắn ư?
"Tạ Thừa Vũ, Bùi Minh Đình." Đôi mắt đen kịt của Triệu Diệc Thời chợt co rút lại: "Trong lòng các ngươi, ta không đáng tin đến vậy sao?"
Tạ Tri Phi đáp không được.
Bùi Tiếu đổ mồ hôi lạnh.
Đúng lúc này, Yến Tam Hợp mở miệng.
"Điện hạ, nếu như lúc ấy bọn họ lựa chọn kể hết chuyện cho ngườii, thì người sẽ ra sao đây?"
Triệu Diệc Thời bị hỏi đến nghẹn họng.
"Là lựa chọn tin tưởng chúng ta, hay là tin tưởng triều đình?" Yến Tam Hợp ung dung nói: "Tin tưởng chúng ta, thì người sẽ ăn nói thể nào với triều đình, với hoàng đế?"
Triệu Diệc Thời rũ mắt nhìn nàng: "Yến cô nương, cứ luôn nói trúng tim đen như vậy sao?"
Yến Tam Hợp lắc đầu: "Ta chỉ nghĩ tới việc, hai người này trước đây cứ khúc mắc giữa việc có nên nói cho người không mà ăn không ngon ngủ không yên."
Thần sắc Triệu Diệc Thời hơi thay đổi.
Chút biến hóa này rơi vào trong mắt Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu, hai người thở phào nhẹ nhõm, đồng thời nhìn Yến Tam Hợp đầy cảm kích.
"Yến cô nương cũng biết..." Quả nhiên, ngữ khí Triệu Diệc Thời hòa hoãn lại: "Ba người chúng ta tốt đến mức có thể mặc chung một cái quần?"
"Cho nên, bọn họ mới không muốn ngươi bị khó xử vì kẹp ở giữa."
Yến Tam Hợp: "Trong lòng bớt đi một chuyện, dù sao cũng tốt hơn một chuyện."
Nàng vốn không muốn mở miệng, cũng không tới phiên nàng nói chuyện, nhưng Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu đối xử với Thái tử như thế nào, nàng đều nhìn thấy.
Triệu Diệc Thời nói ba người bọn họ tốt đến mức có thể mặc chung một cái quần, nhưng dù sao cũng một người là quân, một người là thần.
Tuy rằng nàng không có hảo cảm với Triệu Diệc Thời, cũng không tin hắn, nhưng không thể để Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu bị người khác nghi ngờ được.
Nàng là đang bệnh vực người nhà.
"Tất cả đứng lên đi!" Sắc mặt Triệu Diệc Thời hơi miễn cưỡng: "Chỉ là trong lòng ta thấy hơi buồn, rõ ràng ba người chúng ta..."
Hắn không nói tiếp nữa, nhưng sự mất mát trong lời nói lại chẳng tan đi được.
Tạ Tri Phi vội nói: "Thực ra, ta và Minh Đình cũng không dễ chịu lắm."
"Cứ cảm thấy có lỗi với ngươi, trong này mất mát ghê lắm!" Bùi Tiếu nở nụ cười lấy lòng.
Hai tay Triệu Diệc Thời nắm chặt, lại buông ra, một tay đỡ một người lên.
Cảm thấy vẫn chưa hết giận, hắn dí người này một cái lại dí người kia một cái, căm giận nói: "Còn bày đặt học người ta quỳ."
Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu cười gượng với hắn, khiến Triệu Diệc Thời giận cũng không phải, không giận cũng không phải, người bên cạnh hắn rất nhiều, nhưng tới tới lui lui, chỉ có hai người này vẫn luôn ở bên cạnh hắn.
Triệu Diệc Thời cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mỉm cười.
"Nói xong chuyện riêng của ba người các ngươi, tiếp theo nên nói chính sự rồi."
Yến Tam Hợp đi tới trước mặt Triệu Diệc Thời: "Điện hạ chuẩn bị tâm lý chưa?"
Triệu Diệc Thời bị nàng nhìn đến rùng mình: "Ngươi cứ nói đi."
Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu vừa thấy tình hình này, vội vàng ngồi lại vị trí cũ.
"Ngô Quan Nguyệt đổi quốc hoa từ hoa sen thành hoa Gạo, trên nhẫn ngọc, trên lệnh bài đều khắc hoa Gạo, bởi vậy có thể chứng minh miếng lệnh bài ở hiện trường vụ án Trịnh gia là giả, mục đích là vu oan cha con Ngô Quan Nguyệt."
Yến Tam Hợp nhướng mày: "Điện hạ, việc này còn dị nghị không?"
Quý gia lão phu nhân mười năm trước cũng đã phát hiện ra sự thật, Triệu Diệc Thời còn gì dị nghị nữa.
"Không có."
"Vậy trước hết hãy cho thiên hạ một câu trả lời thỏa đáng đi."
Khóe mắt Triệu Diệc Thời nhảy dựng lên: "Yến cô nương nói vậy là có ý gì?"
Yến Tam Hợp: "Chiếu cáo thiên hạ, vụ án này triều đình điều tra sai, hung thủ Trịnh gia là người khác, cha con Ngô Quan Nguyệt bị oan."
"Tại sao phải làm như vậy sao?"
"Tại sao không làm như vậy?"
"Yến cô nương, việc này..."
"Sao?" Yến Tam Hợp ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn, lạnh lùng mỉm cười: "Triều đình làm sai chuyện, không thể chuyển loạn thành chính sao?"
Lời này đổi thành bất cứ ai nói, mặt Triệu Diệc Thời đều sẽ nghiêm lại.
Nhưng Yến Tam Hợp nói, hắn chỉ có thể nhẫn nại giải thích: "Có thể chuyển loạn, cũng có thể thành chính, nhưng chỉ có thể là phạm vi nhỏ, tuyệt đối không thể chiếu cáo thiên hạ được."
Yến Tam Hợp: "Là vì thể diện Triều đình, hay là vì thể diện Triệu gia ngươi?"
"Yến cô nương!" Mặt Triệu Diệc Thời trầm xuống: "Là vì triều đình, cũng là vì Hoa quốc, Tề quốc dù sao cũng là nước chư hầu của Hoa quốc, cha con Ngô Quan Nguyệt lại đều không còn trên nhân thế..."
"Hay cho câu không còn trên nhân thế." Yến Tam nhắm mắt lại lộ ra trào phúng.
"Đừng quên, người Trịnh gia cũng không còn trên nhân thế, nhưng tường kia vẫn sụp, ngựa vẫn sống dở chết dở, có thể thấy được ngẩng đầu ba thước có thần linh, nghĩ đến giang sơn thiên thu vạn đại của Triệu gia ngươi, ngươi tốt nhất nên suy nghĩ một chút đi."
Triệu Diệc Thời bị lời này ép đến đường cùng, con tức vọt tới cổ họng.
"Yến Tam Hợp, ngươi càn rỡ!"
"Hoài Nhân."
"Hoài Nhân."
Hai giọng nói gần như đồng thời vang lên.
Triệu Diệc Thời nhìn hai gương mặt lo lắng kia, chợt thấy như có một chậu nước lạnh tạt vào mặt.
Yến Tam Hợp không hiểu chuyện Triều đình, chẳng lẽ hai người bọn họ cũng không hiểu?
Uy nghiêm ở đâu chứ?
"Yến Tam Hợp."
Bùi Tiếu thấy sắc mặt Thái tử khó coi, vội vàng tiến lên làm người hòa giải: "Chuyện chiêu cáo thiên hạ quá lớn, quá náo động, ta cũng cảm thấy không cần thiết, chúng ta có thể đổi cách khác không."
"Vậy sao, tiểu Bùi gia?"
Yến Tam Hợp nói vừa chua chát vừa cay nghiệt: "Thì người chết cũng đâu phải người Bùi gia ngươi?"
Bùi Tiếu: "Ngươi..."
"Ta cảm thấy có thể thử một lần."
Tạ Tri Phi đi lên trước, yên lặng đứng sau Yến Tam Hợp.
"Tường Trịnh gia sụp đến kinh thiên động địa, dù sao cũng phải cho người đời một câu trả lời thỏa đáng, việc này không lừa gạt cho quá được."
***Ngủ ngon ạ, lại xong 200 chương nữa, mai qua cái album wattpad mới ùi