Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi

Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi

Tác giả: Di Nhiên

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Chương 805: Bí mật

Bùi Tiếu nghe Yến Tam Hợp nói muốn ngưng tim, thốt lên: "Chỉ dựa vào ba điểm kia thôi ngươi đã chắc chắn viện Hải Đường có bí mật sao?"

Yến Tam Hợp nhìn Bùi Tiếu, giống như đang nhìn một tên ngốc.

Bùi Tiếu bị nhìn đến sởn gai ốc: "Chẳng lẽ... Đây cũng là trực giác của ngươi?"

Yến Tam Hợp không nói phải, cũng không nói không phải.

Đôi khi sự im lặng có sức răn đe hơn lời nói.

Quả nhiên, đáy lòng Triệu Diệc Thời hơi gợn sóng.

"Yến cô nương muốn điều tra bí mật của viện Hải Đường, nhưng vấn đề mấu chốt là người Trịnh gia đều không còn trên đời nữa, phải điều tra thế nào đây?"

"Ta nhớ rõ nhị phòng và tứ phòng của Trịnh gia đều có cô nương lấy chồng xa, nhị phòng có hai người, một người ở Kim Lăng, một người ở Thái Nguyên, cô nương tứ phòng gả đến đâu ta không biết."

Yến Tam Hợp nhìn về phía Tạ Tri Phi.

"Làm phiền Tam gia tìm giúp, xem người nào ở cách kinh thành gần nhất, ta muốn gặp nhanh nhất có thể."

Thật ra Tạ Tri Phi đang thất thần, nhưng khi Yến Tam Hợp nhìn qua thì hắn chợt run lên.

" Theo ta được biết, tứ phòng gả đến Ích Châu, cho nên gần nhất là phủ Thái Nguyên."

Bùi Tiếu vừa nghe thế thì trong lòng cũng hơi rục rịch: "Chúng ta phải lập tức xuất phát đến phủ Thái Nguyên sao?"


"Không cần!" Yến Tam Hợp: "Để Chu Thanh và Bất Ngôn đi một chuyến là được."

"Chu Thanh không thể rời Tam gia được." Lý Bất Ngôn nghĩ nghĩ: "Yến Tam Hợp, để ta và Hàn Hú đi."

"Hàn Hú?"

Triệu Diệc Thời khẽ cắn ra cái tên này.

"Lão đại Hàn Gia Bảo, người đi tiêu, là bạn chí giao của ta và Yến Tam Hợp." Lý Bất Ngôn cười cười: "Cảm ơn thì không cần, sau này nếu điện hạ, Tam gia, Tiểu Bùi thuận tiện thì âm thầm chiếu cố hắn là được."

Đều đã thay người nọ lôi kéo nhân mạch luôn rồi.

Bùi Tiếu cảm giác như trái tim bị thủng một lỗ hổng, gió gì mưa gì cũng đang thổi vù vù vào trong: "Người này tin được sao?"

"Ngươi có thể không tin ta, nhưng chắc chắn không thể không tin hắn."

"Được rồi."

Mưa gió thê lương thổi vào, Bùi Tiếu quay đầu, cố ý hỏi Tạ Tri Phi: "Ngươi cảm thấy thế nào?"

Trong lòng Tạ Tri Phi đang do dự.

Vị ở phủ Thái Nguyên là đường tỷ của hắn, theo lý hắn phải đi một chuyến xem nàng sống thế nào.

Nhưng xem rồi thì sao?

Vừa không thể nhận nhau, cũng không thể nói thêm một câu, lại chỉ khiến đau lòng thêm mà thôi.

"Ta không có ý kiến gì cả."

Bùi Tiếu tức ngực: Tạ Ngũ Thập, ngươi là con heo à!

"Vậy thì đi sớm về sớm."


Triệu Diệc Thời khẽ nhếch môi lên: "Lộ phí đi đường, bảo Thẩm Trùng đưa cho ngươi."

Sắc mặt hắn vốn đã khó coi, giọng nói lại càng yếu ớt, nở nụ cười gượng gạo.

Lý Bất Ngôn liếc mắt nhìn hắn, tiến lên một bước nghiêm túc nói: "Điện hạ bảo trọng sức khỏe, Hoa quốc chúng ta cần quân vương tốt như điện hạ, là phúc của bách tính, cũng là phúc của thiên hạ."

"Vậy sao?"

Triệu Diệc Thời mặt ngoài trấn định, trong lòng lại như có sóng thần.

Một câu nói khiến sự mập mờ, dây dưa giữa hắn và nàng đều trở nên rõ ràng.

Nàng lúc nào cũng thế.

Triệu Diệc Thời im lặng gật đầu, không để cho bất cứ ai nhìn thấu tâm tư của mình.

"Đi làm việc hết đi."

...

Từ cung Đoan Mộc đi ra, đoàn người trở lại biệt viện.

Hàn Hú vừa nghe đến phủ Thái Nguyên, thì ném ánh mắt cảm kích về phía Lý Bất Ngôn.

Nhị thúc đã ở kinh thành, với bản lĩnh của hắn sớm muộn gì cũng tìm đến được biệt viện, đi phủ Thái Nguyên vừa khéo có thể tránh được hắn.

"Ta đi cùng ngươi."

Nàng trả lời rất dứt khoát, thế nhưng hành động đó rơi vào trong mắt Bùi Tiếu, lại có một ý khác, sau khi chào hỏi Yến Tam Hợp, thì vội vàng rời đi.

Nào biết mới vừa ra khỏi viện, lại nghe thấy Lý Bất Ngôn kêu lên sợ hãi.


"Có chuyện gì vậy?" Da đầu Bùi Tiếu tê dại, xoay người chạy về lại.

Lúc chạy đến chính đường, thì chẳng thấy ai, mọi người đều vào trong sương phòng rồi.

Hắn vội bước qua, ngẩng đầu, kiễng chân, nhìn về phía trước.

Dù Bùi Tiếu đã có chuẩn bị nhưng vẫn bị tình hình trước mắt làm giật mình.

Hương vẫn đang cháy, nhưng tro hương lại chốc lại rơi nhiều hơn.

Không biết lúc nào, hoặc có lẽ chỉ trong chốc lát, hương kia đã cháy hết một phần tư.

Lý Bất Ngôn liên tục nuốt vài ngụm nước miếng.

"Hôm qua lúc ta xem, rõ ràng mới đốt một chút, sao hôm nay lại đốt nhiều như vậy."

Tạ Tri Phi rũ mắt nhìn Yến Tam Hợp, lo lắng trùng trùng: "Yến Tam Hợp, chuyện gì xảy ra vậy?"

"Có thể..." Yến Tam Hợp cũng không nắm chắc: "Nó có thể thấy nhất cử nhất động của chúng ta, cũng biết vụ án Trịnh gia đã được chiêu cáo thiên hạ rồi."

Bùi Tiếu: "Nói như vậy, nó đang đếm ngược tâm ma Trịnh gia sao?"

"Cũng không phải không có khả năng này." Yến Tam Hợp nhắm mắt lại, rồi lập tức mở ra: "Bất Ngôn, ngươi cứ đi đi, đừng chậm trễ nữa."

"Đồ chơi này chắc làm ta giảm thọ mất, lần nào cũng bị nó dọa cho nhảy dựng lên." Lý Bất Ngôn tức giận: "Hàn Hú, chúng ta đi."

...

Hai con ngựa chạy nhanh ra khỏi Thành Tứ Cửu, cùng lúc đó triều đình cũng chiêu cáo vụ án diệt môn của Trịnh gia, từ hoàng cung rộng ra bên ngoài, cả thành Tứ Cửu đều trở nên xôn xao.

Vô số dân chúng vọt tới Trịnh phủ để tưởng niệm lão tướng quân.

Trăm thư sinh Quốc Tử Giám đến cửa đô sát viện tĩnh tọa, kháng nghị tam ti qua loa và vô năng, cũng yêu cầu tam ti mau chóng truy bắt hung thủ về quy án.

Đề tài nói chuyện của tửu quán, trà phường mấy ngày nay, cũng đều là thảm án Trịnh gia.

Có tiên sinh kể chuyện thông minh, suốt đêm biên soạn đủ loại chuyện có liên quan đến Trịnh Ngọc tướng quân lúc trước, ngày hôm sau mở giảng, bị vây quanh ba tầng trong, ba tầng ngoài.


Tạ Tri Phi vì những người này, mà bận đến chân không chạm đất, chỉ sợ có người dẫn đầu đến gây chuyện.

Ngoài thành náo nhiệt hơn hẳn.

Từng tiếng trống trận luyện binh của tam đại doanh, chiến mã hí vang, bụi đất tung bay.

Bộ Lục đích thân giám sát mỗi một lần luyện binh của Bộ gia quân, tên nhãi nào dám lười biếng, thì roi da của Bộ tướng quân sẽ quất không nể tình.

Bắc địa sớm muộn gì cũng có một trận ác liệt phải đánh, chiến mã vẫn còn ủ rũ một nửa, lão tướng quân từng nói, vào thời điểm mấu chốt, chỉ có công phu tay chân mới có thể cứu mạng.

Nghĩ đến lão tướng quân, Bộ Lục buồn đến không ngủ được.

Hung thủ không phải cha con Ngô Quan Nguyệt, vậy là ai đây? Ai dám tàn sát cả nhà Trịnh gia?

Sau này có thời gian mình sẽ tìm chủ tử uống bữa rượu, hỏi hắn chuyện này.

Lý Bất Ngôn vừa đi, Yến Tam Hợp ngoại trừ ăn cơm và ngủ ra, vẫn luôn nhốt mình trong thư phòng.

Đến Lan Xuyên cũng nhận ra nàng có tâm sự, len lén hỏi Thang Viên, có phải tiểu thư cãi nhau với Tam gia hay không?

Người còn tâm sự nặng nề hơn Yến Tam Hợp, là Bùi Tiếu.

Liên tiếp ba ngày, hắn đều mơ một giấc mơ, trong mơ Lý Bất Ngôn tựa đầu vào trên vai họ Hàn, tay họ Hàn sờ từ eo nhỏ của nàng xuống...

Hắn sợ tới mức mở to mắt, tỉnh lại.

Sau khi tỉnh lại thì không ngủ lại được, buồn rầu nghĩ đến hôn sự của mình và n gia.

Mấy ngày nay nương lại hỏi thăm cô nương n gia một lần, hết thảy đều cực kỳ hoàn mỹ, nương chuẩn bị mời bà mối, bắt đầu hành lễ.

Mũi tên bắn ra khỏi cung không quay đầu lại được.

Lục lễ một khi bắt đầu, thì kiếp này coi như mình vô duyên với Lý Bất Ngôn.

Nghĩ đến hai chữ vô duyên, Bùi Tiếu lại thấy đau lòng chẳng muốn sống nữa.

Tết đoan ngọ năm Thái Khang đầu tiên, ý nghĩ đó bỗng xẹt qua đầu hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận