Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi

Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi

Tác giả: Di Nhiên

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Chương 842: Vinh quang

Trong trướng giờ chiều có hơi oi bức, trán mọi người đều đổ một lớp mồ hôi mỏng.

"Bộ tướng quân, ngươi đích thân ra ngoài trông coi, chuyện tiếp theo ta nói, không thể để cho bất cứ ai nghe được."

"Yến cô nương, có thể đổi người khác không?" Trong mắt Bộ Lục có khẩn cầu: "Ta muốn... muốn..."

"Muốn ở lại nghe?"

"Vâng!"

Sợ Yến Tam Hợp không đồng ý, Bộ Lục tiến lên một bước: "Ta lấy Bộ gia quân ra thề, lấy nương ta ra thề, tuyệt sẽ không..."

"Yến Tam Hợp, hắn đáng tin." Tạ Tri Phi cười nói với nàng: "Coi như nể mặt ta."

Yến Tam Hợp im lặng một lát, hất cằm về phía Lý Bất Ngôn, Lý Bất Ngôn không nói hai lời, xoay người đi ra khỏi trướng.

Màn trướng rơi xuống, mang theo một chút gió, khiến ngọn nến nhảy lên vài cái.

Yến Tam Hợp đi qua đi lại trong trướng vài bước, rồi đứng trước mặt Tạ Tri Phi.

"Giả sử, ngươi là hoàng đế, sau khi biết chuyện Trịnh gia thì sẽ làm như thế nào?"

Tạ Tri Phi: "Đuổi cùng giết tận."

Yến Tam Hợp: "Một trăm tám mươi người Trịnh gia đã thành quỷ dưới đao, chỉ có Trịnh Ngọc lão tướng quân ở trên chiến trường, ngươi sẽ làm gì?"

Tạ Tri Phi: "Vẫn là bốn chữ kia, đuổi cùng giết tận."


Yến Tam Hợp: "Tại sao phải làm đến mức đó?"

Tạ Tri Phi: "Một người là quân, một người là thần, thần phản bội quân."

Yến Tam Hợp: "Cho nên, hắn phái tâm phúc duy nhất Nghiêm Như Hiền đi bắc địa trong tình hình biết là thuận lợi, là vì đuổi cùng giết tận, đúng không?"

Trong mắt Tạ Tri Phi có sát khí dâng lên: "Đúng!"

"Như vậy, kỳ lạ đầu tiên theo như lời ta vừa nói, đã tìm được nguyên nhân."

Yến Tam Hợp nói xong, thong thả bước đến trước mặt Bùi Tiếu.

"Trịnh Ngọc là một đời đại tướng quân, chiến công hiển hách, tóc hoa râm còn xuất chinh vì nước, có thể nói trung thần. Muốn giết chết trung thần, chắc chắn phải có lý do hợp lý, mới có thể chặn miệng thiên hạ.

Như vậy tiểu Bùi gia, nếu như ngươi là hoàng đế, ngươi sẽ tìm lý do gì đây?"

Bùi Tiếu trong lòng căng thẳng: "Chết trận vì nước là lý do tốt nhất."

Yến Tam Hợp: "Trịnh Ngọc chết trận như họ muốn, tiểu Bùi gia, ngươi cảm thấy là trùng hợp không?"

"Trùng hợp cái rắm!"

"Chúng ta có thể rút ra kết luận rồi." Yến Tam Hợp lạnh lùng cười.

"Cái chết của Trịnh Ngọc không phải là cam tâm tình nguyện, mà là bị ép chết, nếu như hắn không chết trên chiến trường, thì có thể sẽ bị giết theo cách khác.

Tóm lại, hắn tuyệt đối không thể sống sót trở về thành Tứ Cửu, như vậy, điểm kỳ lạ thứ hai, cũng tìm được nguyên nhân."

Một chữ cuối cùng rơi xuống, Bộ Lục đứng lên, thần sắc như mất hồn.

Hắn nhìn thẳng về phía Tạ Tri Phi.

"Tam, Tam gia, cặp song sinh Trịnh gia là chuyện gì xảy ra? Cái gì gọi là thần phản bội quân?"

Lòng bàn tay Tạ Tri Phi toát mồ hôi lạnh: "Một trong hai đứa bé của cặp song sinh, tuyệt đối không nên sống trên đời này."

Bộ Lục lảo đảo tiến lên một bước: "Người tuyệt đối không nên sống trên đời này, là người nào?"

Tạ Tri Phi sắc bén: "Đừng hỏi, biết nhiều không tốt với ngươi."

"Đó là lý do tại sao ta không cho ngươi ở lại." Yến Tam Hợp: "Tạ Tri Phi không đe dọa ngươi, ngươi không cần phải biết."

"Tướng quân à." Bùi Tiếu đi qua vỗ vỗ vai hắn: "Người không nên quá tò mò, nghe là được rồi, chúng ta sẽ không hại ngươi."

Bộ Lục nhìn Tiểu Bùi gia, nhìn Yến Tam Hợp, cuối cùng dừng trên mặt Tạ Tri Phi.

Tạ Tri Phi khẽ nhắm mắt lại.

Bộ Lục lúc này mới chậm rãi lui ra sau vài bước, đặt mông ngồi xuống ghế, chán nản nói: "Được, ta không hỏi."

"Tiếp theo chúng ta sẽ chứng thực kết luận này, mà muốn chứng thực kết luận này..." Yến Tam Hợp dời mắt, nhìn thẳng về phía Tạ Tri Phi.

"Ta phải gặp hai người, gặp được hai người này thì điểm kỳ lạ thứ ba sẽ có đáp án."

Tạ Tri Phi: "Hai người nào, nàng nói đi."

Yến Tam Hợp: "Một người là Nghiêm Hỉ, người kia... là Hán vương."

Choang!


Hoàng Kỳ đang dựa vào giá binh khí chợt lảo đảo, khiến đại đao trên giá rơi xuống.

Nương ta ơi...

Hắn trố mắt như muốn nứt ra nhìn Yến Tam Hợp, quả thực khó có thể tin được, sao nàng có thể nói ra hai chữ "Hán vương" này.

Đừng nói Tam gia, Tiểu Bùi gia cũng đừng mong gặp, đến Thái tử điện hạ còn không có bản lĩnh đó.

Hán vương bị tân đế nhốt lại, toàn bộ Hán vương phủ đến con ruồi cũng không bay vào được.

"Nghiêm Hỉ, gặp Nghiêm Hỉ trước." Yết hầu Tạ Tri Phi trượt vài cái: "Hán vương nói sau."

"Nếu không thì để cha ta..." Bùi Tiếu đang nói được một nửa, thì bị nghẹn lại.

Hắn từ chối hôn nhân với Ân gia, lúc này cha hắn hẳn là muốn dùng mấy trăm cây ngân châm đâm chết đứa con bất hiếu như hắn.

"Trừ phi hoàng đế mở miệng, không thì có là cha ngươi cũng không vào được, Hán vương phủ có thái y."

Tạ Tri Phi ngước mắt lên: "Chu Thanh, ngươi về nói chuyện của Nghiêm Hỉ với điện hạ trước đi."

Chu Thanh: "Chuyện Hán vương có cần nói không?"

Tạ Tri Phi: "Không cần, chúng ta tự nghĩ cách, không thể liên lụy hắn."

"Vâng!" Chu Thanh xoay người đang muốn rời đi, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, lại quay đầu hỏi: "Yến cô nương muốn gặp Nghiêm Hỉ lúc nào?"

Yến Tam Hợp: "Đêm nay, về thành sẽ gặp."

...

Nói trở về lập tức về.

Yến Tam Hợp vén màn trướng lên, kinh ngạc, dưới ánh trăng sáng tỏ, một đám người đông nghịt đang đứng

"Ta đi ra ngoài trước."

Tạ Tri Phi đi ra từ phía sau nàng, nhìn về phía hắn, tràn ngập chờ đợi nói: "Các vị tướng sĩ Trịnh gia, các vị yên tâm, có một số việc chúng ta chắc chắn sẽ tra ra manh mối, cho các vị một câu trả lời thỏa đáng."

Có một người đứng ra, ôm quyền với Tạ Tri Phi.

"Tạ đại nhân, ngài nghĩ sai rồi."


Người nọ sắc mặt ngưng trọng: "Không phải cho chúng ta một câu trả lời thỏa đáng, là cho Trịnh lão tướng quân một câu trả lời thỏa đáng, cho Trịnh gia một câu trả lời thỏa đáng."

Tạ Tri Phi rung động, suýt nữa thì đứng không vững.

Bộ Lục vội vàng ra khỏi trướng, ngữ khí mang theo sự uy nghiêm trước nay chưa từng có: "Đều trở về doanh trại cho ta."

Người nọ không nhúc nhích, người phía sau hắn cũng không nhúc nhích.

Bộ Lục giận dữ, lạnh lùng nói: "Sao, đến mệnh lệnh của ta cũng dám cãi lại sao?"

"Bộ tướng quân, bớt giận."

Tạ Tri Phi đi tới trước mặt người nọ, gằn từng chữ: "Ta là người sẽ không mạnh miệng nếu không làm được, nếu ngươi không tin ta, cũng nên tin Bùi đại nhân của Tăng Lục Ti.

Bùi đại nhân chẳng liên quan gì đến việc này còn cả ngày chạy ngược chạy xuôi, là vì để điều tra ra chân tướng, tra ra manh mối.

Trên đời này, có rất nhiều người xấu.

Nhưng ngươi cũng phải tin tưởng, trên đời này còn nhiều người tốt."

Sắc mặt người nọ thay đổi mấy lần, chợt quỳ một gối xuống, lớn tiếng nói: "Xin Tạ đại nhân, Bùi đại nhân hãy điều tra ra manh mối."

Rầm...

Mọi người phía sau hắn đều quỳ xuống: "Xin Tạ đại nhân, Bùi đại nhân hãy điều tra ra manh mối."

Tiếng la hét rung trời.

Nước mắt Tạ Tri Phi suýt nữa tràn mi, nhớ tới một câu cha từng nói với hắn khi còn bé: "Hoài Tả à, Trịnh gia chúng ta không phải đại tộc, tổ phụ con vứt bỏ gia nghiệp, vào sinh ra tử, giành được một danh hiệu, là vì con cháu đời sau. Một ngày nào đó, con sẽ hiểu, họ Trịnh này mang đến cho con vinh quang vô thượng."

Cuối cùng con cũng hiểu rồi cha ạ.

Tạ Tri Phi thầm nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận