Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 846: Túc mệnh
Nghiêm Hỉ mãi mãi nhớ rõ hành trình lần đó.
Ba ngày sau thảm án Trịnh gia, bệ hạ lập tức phái Nghiêm công công đi Bắc Địa.
Nghiêm công công lĩnh chỉ xong, quay người lại đã chọn hắn.
Lúc hắn thu dọn hành lý, Nghiêm công công ở bên cạnh hút thuốc, biểu cảm cực kỳ nặng nề.
Lúc ấy trong lòng hắn đã nghĩ, khó trách bệ hạ lại phái Nghiêm công công đi bắc địa, chuyện này thật sự là quá khó giải quyết.
Một mặt, chiến sự bắc địa không thể rời khỏi Trịnh lão tướng quân.
Lão tướng quân nói là phụ tá, nhưng tất cả trận đánh thắng đều do tướng quân lĩnh binh đánh, là người tâm phúc thực sự của đại quân.
Mặt khác, chuyện của Trịnh gia phải ăn nói thế nào với lão tướng quân đây?
"Công công." Nghiêm Hỉ cố ý lầm bầm một câu: "Vì đại cục mà suy nghĩ, dù thế nào cũng phải đợi đến khi lão tướng quân thắng trận rồi nói."
"Ngươi thì biết cái búa gì." Nghiêm công công gõ điếu thuốc trên bàn: "Thu dọn đồ đạc cho tốt, chuyện không nên nghị luận thì bớt nghị luận."
Nghiêm Hỉ cười hùa theo: "Con không phải lo cho sức khỏe của cha sao, lông mày còn nhăn như vậy sẽ có nhiều nếp nhăn đấy."
Nghiêm Như Hiền thích nhất là khuôn mặt kia của hắn, vừa nghe lời này, vội vàng vuốt ve lông mày, phun ra một hơi thuốc, cảm thán nói:
"Công việc này thật khó!"
Nhưng khó khăn hơn nữa cũng phải xuất phát, càng đi về phía bắc, bão cát càng lớn, thời tiết càng ác liệt.
Nghiêm công công hưởng phúc trong cung đã quen, theo lý thì hành trình gian nan như vậy, hắn chắc chắn sẽ để cho đội ngũ đi một đoạn dừng một đoạn, tuyệt đối không để cho mình chịu khổ.
Nhưng lần này, hắn giống như đổi thành một người khác, không rên rỉ gì, không ngừng một khắc, chỉ một tháng, đã đến Bắc Địa.
Hán vương và Trịnh lão tướng quân nhận được tin tức, vội cưỡi ngựa ra đón mười dặm.
Nghiêm Hỉ nhìn ra được, trên mặt hai người này đều có hơi lúng túng.
Đúng vậy, đánh trận rất tốt, căn bản không cần phái giám quân đến, phái giám quân có nghĩa là hoàng đế không hài lòng chiến sự.
Buổi tối lúc đón gió tẩy trần, Hán vương trực tiếp hỏi: "Công công đi chuyến này là có mục đích gì?"
"Bệ hạ không yên tâm chiến sự, cũng không yên tâm Vương gia ngài, bèn phái lão nô tới xem thử."
Nghiêm công công thản nhiên liếc Trịnh lão tướng quân một cái.
"Lúc bệ hạ còn trẻ, nhiều năm giữ vững bắc địa, bây giờ chính vụ quấn thân, đã nhiều năm không trở về. Bắc địa là quê hương thứ hai của bệ hạ, có câu nói là khó rời quê hương, ngài bảo lão nô nhìn thêm vài lần giúp ngài."
Hán vương vừa nghe lời này, sắc mặt lúc này mới tốt hơn một chút.
"Bệ hạ quả thật rất quan tâm đến bắc địa, chỉ cần có thể rảnh rỗi, ngài đều sẽ ngự giá thân chinh."
Nghiêm Hỉ vừa cảm thán Nghiêm công công biết nói chuyện, đồng thời liếc nhìn lão tướng quân.
Lão tướng quân không có biểu cảm gì, tự uống trà.
Nghiêm Hỉ âm thầm thở dài, thầm nghĩ nếu lão tướng quân biết chuyện trong nhà, đừng nói uống trà, đến thở thôi e cũng khó.
Thở dài một hơi còn chưa đủ, lại thở dài một hơi thứ hai, trên đời này còn có chuyện gì bi thảm hơn người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Đúng lúc này, tướng quân nâng chén cao giọng nói: "Nghiêm công công đi đường xa đến, ta lấy trà thay rượu kính công công."
Nghiêm Như Hiền thì cao giọng nói: "Tướng quân vì nước giết địch vất vả, là ta kính tướng quân mới phải."
Tiệc đón gió đã qua, mọi người giải tán.
Lúc ra khỏi đại trướng, Nghiêm công công không sóng vai với Hán vương, mà cố ý rớt lại phía sau một bước, đi bên cạnh lão tướng quân.
Nghiêm Hỉ không dám theo quá gần, chỉ từ xa dựng thẳng hai lỗ tai nghe lén.
Toàn nói mấy lời không liên quan, phần lớn là Nghiêm công công nói, lão tướng quân nghe.
Nghiêm Hỉ thầm nghĩ Nghiêm công công làm việc vẫn có chút thủ đoạn.
Đầu tiên là trấn an tốt cảm xúc của tướng quân, để cho ông ấy không còn nghi ngờ việc giám quân, để bình tĩnh ổn định lĩnh binh đánh giặc.
Chờ sau khi đại chiến kết thúc, lại nói chuyện Trịnh gia cho hắn biết, thể hiện sự quan tâm của bệ hạ đối với tướng quân.
Cứ như vậy, bọn họ ở lại Bắc Địa, tuy rằng đồ ăn đồ dùng đều là tốt nhất, nhưng điều kiện vẫn gian khổ, căn bản không thể so với kinh thành.
Nghiêm công công lại chẳng hề oán giận một tiếng, mỗi ngày đều đến chủ trướng cùng Hán vương và lão tướng quân thương lượng chiến sự.
Lúc này phía bắc càng ngày càng lạnh, lòng người bắt đầu xao động, Thát Đát lại giấu quân chủ lực đi, kéo theo đại quân Hoa quốc.
Nghiêm Hỉ không hiểu chuyện đánh trận, chỉ biết Nghiêm công công trở về càng lúc càng muộn.
Hắn cũng không dám ngủ trước, đành phải trông coi chậu than, chống mắt chờ người trở về.
Có một ngày trái phải chờ không được, thấy bên ngoài có tuyết lớn rơi, hắn cầm lấy ô chạy tới chủ trướng đón người.
Vừa hỏi mới biết giờ tý vừa qua, Nghiêm công công đã rời đi rồi.
Đêm lạnh lẽo, không phải là đi tìm Đàm Thuật uống rượu đó chứ.
Nghiêm Hỉ tìm được trướng doanh của Đàm Thuật, phát hiện người cũng không có ở đây.
Lạ thật, đi đâu rồi?
Ma xui quỷ khiến thế nào, trong đầu Nghiêm Hỉ lại nhớ ra một người: Trịnh lão tướng quân.
Hắn vội vàng chạy về phía trướng doanh của lão tướng quân.
Trong trướng doanh có ánh sáng, ngoài cửa không có một thị vệ nào, Nghiêm Hỉ đến gần, nghe thấy có người nói chuyện.
Người nói chuyện, là chủ tử của hắn - Nghiêm Như Hiền.
"Tướng quân à, con người ai rồi cũng chết, có người thấy nặng như Thái sơn, có người coi nhẹ như lông hồng, hoặc lưu danh muôn đời, hoặc tiếng xấu muôn đời, nếu ta là ngươi, thì cũng sẽ không do dự."
"Da ngựa bọc thây vốn chính là số mệnh của tướng quân, số mệnh này đối với ngươi là hơn cả cái có được danh tiếng, ngày sau sử sách lưu danh cho dù ít ỏi vài nét bút, thì đều ghi nhớ công tích vĩ đại của ngươi. Số mệnh này đối với bệ hạ mà nói..."
Nghiêm Như Hiền nặng nề thở dài một hơi: "Thực ra bệ hạ vẫn là nhớ tình cũ, nếu không, đã bảo cho lão nô mang một chén rượu độc đến Bắc Địa cho ngươi uống rồi, như thế chẳng phải là càng sạch sẽ lưu loát hơn sao?"
Nghiêm Hỉ nghe thấy hai chữ rượu độc, sợ tới mức dùng cán ô che miệng, quay đầu bỏ chạy.
Một hơi chạy về trướng doanh, lại treo ô về chỗ cũ, sau lại nhanh chóng cởi quần áo, chui vào trong chăn, tim đập thình thịch.
Chuyện gì thế, bệ hạ phái Nghiêm công công đến Bắc Địa, chẳng lẽ là vì chuyện của Trịnh gia?
Lời vừa rồi của công công, là, là muốn tướng quân đi tìm chết sao?
Nhưng mà, tại sao chứ?
Sao bệ hạ lại bắt tướng quân chết?
Lúc Nghiêm Hỉ đang hoảng loạn, thì Nghiêm Như Hiền trở về trướng, thấy hắn ngủ say bèn túm lấy lỗ tai của hắn, rít lên mắng...
Cho dù cách lâu như vậy, trên mặt Nghiêm Hỉ vẫn là biểu cảm hoảng sợ.
"Từ ngày đó trở đi, ta cực kỳ lo cho cái mạng nhỏ của mình, không dám chạy lung tung, lại càng không dám nghe ngóng lung tung, chỉ cẩn thận gấp bội hầu hạ Nghiêm công công.
Cũng không lâu lắm, Trịnh lão tướng quân bèn dẫn binh đi thành Hắc Sơn. Tiếp theo thì bắt đầu chiến tranh. Sau đó..."
Hắn dừng lại một lát, lén nhìn Yến Tam Hợp: "Lão tướng quân thật sự chết trận."
Một chữ cuối cùng rơi xuống, bầu trời đột nhiên phát ra một tiếng sấm rền.
Tiếng sấm ầm ầm từ xa đến gần, nặng nề đè vào lòng mỗi người.
Thật sự là kế hoạch tốt.
Một câu nhớ lại tình cũ, buộc Trịnh lão tướng quân không thể không làm mồi nhử, không thể không đi chịu chết, cuối cùng hồn về thành Hắc Sơn.
Thủ đoạn này, không khác gì nằm đó hắn ép Thái tử Triệu Dung Dữ khởi binh tạo phản.
Mưa, đổ xuống đất, trên cây, trên cửa sổ.
Trong phòng, vẫn tĩnh mịch như cũ.
Nghiêm Hỉ gập hai chân lại quỳ xuống.
"Yến cô nương, Tam gia, tiểu Bùi gia, tiểu nhân chỉ biết bấy nhiêu đó, cũng chưa từng dám nói với bất cứ ai.
Tiểu nhân còn trẻ, còn muốn sống, cầu ba vị giơ cao đánh khẽ, mọi người nhất định phải cầu tình cho ta trước mặt điện hạ nhé."
Yến Tam Hợp nhìn hắn, trong mắt có lạnh lẽo nói không nên lời.
Nhưng đảo mắt lại nghĩ, đâu liên quan gì đến hắn?
Sức mạnh của Hoàng quyền mạnh mẽ, dữ tợn như thế, đến Trịnh lão tướng quân dẫn theo thiên quân vạn mã, cũng không thể phản kháng, hắn năm đó chỉ là một nội thị nho nhỏ mười hai tuổi, thì có thể làm được gì?"
"Ta hỏi ngươi, Diệp Đông thật sự là tự sát sao?"