Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 848: Đối mặt
Một trận mưa to, khiến hai người ướt sũng, Yến Tam Hợp không sao, Tạ Tri Phi lại sốt cao.
Đêm khuya mưa rền gió dữ, không có thái y nào đến khám.
Lý Bất Ngôn lệnh cho Thang Viên lấy rượu mạnh trong nhà, đổ vào trong chậu rửa mặt, lại lệnh cho Đinh Nhất đưa khăn mặt chấm rượu, lau lòng bàn tay lòng bàn chân cho Tam gia, cả huyệt Thái Dương nữa.
Bùi Tiếu hỏi cách này ở đâu ra thế?
Lý Bất Ngôn nói đây là bí phương nương nàng tự chế, khi còn bé nàng sốt cao, nương sẽ dùng cách này để hạ nhiệt cho, một canh giờ sau chắc chắn có hiệu quả.
Sự tò mò của Bùi Tiếu tại một khắc kia đạt tới đỉnh cao.
Lý Bất Ngôn nhắc đến nương nàng rất nhiều, nhưng cha nàng là ai thì chưa từng nói đến.
Cha nàng là ai vậy?
Chưa đến một canh giờ, cơn sốt của Tam gia quả nhiên đã hạ xuống.
Bên kia, Thang Viên nấu cháo loãng.
Tam gia nhân lúc còn nóng uống một chén, chùm chăn cho đổ mồ hôi, Yến Tam Hợp chuyển cái ghế, ngồi ở bên giường trông coi.
Mối lần Tạ Tri Phi tỉnh giấc đều nhìn thấy Yến Tam Hợp, trong lòng cũng an tâm.
Giống như bên ngoài có mưa to gió lớn thế nào thì cũng chẳng liên quan đến hắn.
Giống như những chuyện của Trịnh gia kia, hắn đều có thể cắn răng gánh vác.
Hắn không cho Yến Tam Hợp đi nghỉ, cho dù ngủ thì tay vẫn nắm chặt nàng không buông.
Lúc hắn nằm ở đó, ngũ quan trên mặt càng trở nên rõ ràng, Yến Tam Hợp mệt mỏi quá bèn ghé vào bên giường ngủ gà ngủ gật, tỉnh lại thì nhìn chằm chằm mặt hắn.
Khuôn mặt này thật đẹp.
Luôn cảm thấy nhìn mấy cũng không đủ.
Từ khi hai người trao đổi tâm ý tới nay, chưa từng nói được mấy câu thân mật, chuyện thân mật nhất cũng chỉ có cái ôm trong mưa lúc nãy.
Nhưng nàng luôn có cảm giác, bọn họ đã làm bạn với nhau rất lâu rất lâu, lâu đến mức hắn chẳng cần nói muốn nàng ở nàng, nàng cũng biết...
Hắn không muốn nàng đi!
Bùi Tiếu xuyên qua rèm châu nhìn hai người trong phòng, chẳng biết tại sao, trái tim lại chua xót muốn khóc.
Một người trí nhớ ngày càng kém, một người bệnh tim tái phát liên tục, thì sao mà sống tiếp được đây?
Nhớ lúc trước Yến Tam Hợp còn chưa vào kinh, hắn và Tạ Ngũ Thập Tam Thiên hai đầu đến câu lan nghe nhạc, sòng bạc đánh bạc, khỏi phải nói là tiêu dao bao nhiêu.
Cái gì mà bệnh tim, hoàn toàn không tồn tại.
Năm đầu tiên Yến Tam Hợp vào kinh, cuộc sống cũng rất thú vị, lúc giải tâm ma hắn thỉnh thoảng còn đấu khẩu gì đó với Lý Bất Ngôn.
Khi đó hắn còn chưa phát hiện mình động lòng với Lý Bất Ngôn.
Khi đó Yến Tam Hợp vẫn chỉ là một bà đồng.
Khi đó hắn là bảo bối của phụ mẫu, Tạ Ngũ Thập là con cưng của Tạ gia.
Hôm nay?
Bùi Tiếu thầm thở ra một hơi thật dài, xoay người rời đi.
...
Sáng sớm, cơn sốt của Tạ Tri Phi đã hoàn toàn hạ xuống, lúc này mới bằng lòng buông tay Yến Tam Hợp ra.
Yến Tam Hợp trở về phòng ngủ say hai canh giờ, vừa mở mắt, đã thấy Tạ Tri Phi ngồi ở trước giường, mỉm cười nhìn nàng.
"Nửa canh giờ trước, Thẩm Trùng tới biệt viện hỏi tình hình Tâm Ma, ta từ chối nói ngươi đang ngủ, để hắn về trước."
Tạ Tri Phi xoa xoa cằm: "Chuyện này nàng muốn quyết định thế nào."
"Sao lần nào ngươi cũng thích ngồi cạnh giường ta thế?"
Yến Tam Hợp tuy rằng không để ý hình tượng của mình, nhưng ở trước mặt người trong lòng, nàng cũng giống như những cô nương khác, không muốn hắn nhìn thấy dáng vẻ tóc tai rối bù này.
"Quen rồi, không chê nàng đâu." Tạ Tri Phi xoa tóc nàng.
"Đứng lên đi, phía Hoài Nhân bên kia cũng phải có lời giải thích, chuyện này không tránh được."
"Ăn cơm trước, bàn bạc sau."
Yến Tam Hợp buồn bực nói lại một câu: "Nên có một kết thúc."
...
Trên bàn cơm, có thêm một Lục Đại, vừa khéo ngồi đầy một bàn.
Mấy người Lý Bất Ngôn liều mạng gắp thức ăn vào trong bát Lục Đại, trên mặt toàn nụ cười lấy lòng.
Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị.
Cao thủ gặp cao thủ, chú ý một chữ "Phục".
Một bữa cơm, suýt nữa khiến Lục Đại no chết, ném cho Yến Tam Hợp một câu: "Tiểu chủ tử, các ngươi bàn chuyện, ta ra ngoài trông coi cho các ngươi."
Cửa khép lại, ánh sáng trong phòng lập tức mất đi.
Yến Tam đứng dậy, theo thói quen đi dạo trong phòng vài bước, mở miệng nói: "Tâm ma Trịnh gia chia làm hai phần, một là án oan Trịnh gia, sau khi Hoàng đế chiêu cáo thiên hạ, chiến mã đã khỏe hơn một nửa; một phần khác là nguyên nhân cái chết của lão tướng quân. Hiện giờ nguyên nhân cái chết của hắn cũng đã hoàn toàn hiểu rõ, điều này cũng có nghĩa là tâm ma đã giải rồi, chỉ có một thứ, là chuyện của ta, không liên quan nhiều đến Tâm Ma."
Tạ Tri Phi nghe nàng nói: "Ngươi là muốn điều tra xem ai nói chuyện của viện Hải Đường cho Hoàng đế sao?"
"Phải." Yến Tam Hợp: "Kế hoạch đưa ta đi mặc dù vội vàng, nhưng Trịnh lão tướng quân bảo vệ viện Hải Đường, có thể nói kín không kẽ hở, cũng coi như hợp tình hợp lý."
Như vậy, là ai nhìn thấy bí mật của Viện Hải Đường?
Vì sao lại muốn nói bí mật này tới chỗ Vĩnh Hòa đế?
Nói đến đây, nàng đột nhiên nghiến răng nghiến lợi.
"Người này, ta phải điều tra ra, cũng phải giết chết hắn."
Tạ Tri Phi trong lòng cũng hận, nếu như không phải người này, Trịnh gia sẽ không bị diệt môn, lão tướng quân sẽ không chết trận sa trường, hết thảy bi kịch cũng sẽ không xảy ra.
Nếu như nói Vĩnh Hòa đế là đầu sỏ gây nên vụ án Trịnh, như vậy người này là người khởi xướng.
Một đao giết chết quá đơn giản.
Tạ Tri Phi cười gằn: "Loại tiểu nhân hạ đẳng này nên ngũ mã phanh thây."
Lý Bất Ngôn vỗ bàn: "Bằm thây vạn đoạn."
Bùi Tiếu nắm chặt nắm đấm: "Chết rồi cũng phải phanh thây."
Câu sau ác hơn câu trước, Yến Tam Hợp thả lỏng, thật kỳ quái, nỗi hận có người chia sẻ, dường như phai đi không ít.
"Tiếp theo chúng ta sẽ thảo luận một chuyện." Nàng hít sâu một hơi: "Làm sao đối mặt với Thái tử điện hạ."
Lời này vừa dứt, trong đầu mọi người hiện lên hai câu thống nhất:
Câu thứ nhất: Tại sao lại phải đối mặt với Thái tử điện hạ?
Câu thứ hai: Có thể không cần đối mặt hay không?
"Thẩm Trùng sáng sớm đã đến, có nghĩa là Nghiêm Hỉ đã nói gì với chúng ta, Thái tử cũng biết, hắn đã chờ không nổi nữa."
Yến Tam Hợp dừng lại một lát, gian nan nói: "Mà tâm ma Trịnh gia, người thắp hương hẳn là ta."
Hai câu nói ra, tất cả mọi người hiểu được ý của Yến Tam Hợp.
Nguyên nhân cái chết của Trịnh lão tướng quân, kéo theo cặp song sinh của viện Hải Đường.
Nếu như Yến Tam Hợp thắp hương, không khác gì thừa nhận nàng là người Trịnh gia.
Tại sao nàng lại là người nhà họ Trịnh?
Sao nàng thoát khỏi vụ giết người đó?
Nàng có phải là một trong hai đứa bé song sinh không?
Một vấn đề kéo theo một vấn đề khác, một chân tướng nối tiếp một chân tướng khác, thân thế của Yến Tam Hợp, cũng không che giấu được nữa.
Tạ Tri Phi: "Không thể nói!"
Bùi Tiếu: "Không thể nói!"
Lý Bất Ngôn: "Không thể nói!"
Ba giọng nói, gần như đồng thời vang lên.
Lý Bất Ngôn nói như vậy là hợp tình hợp lý, Tạ Tri Phi có chút hơi mình nhìn Bùi Tiếu.
Khóe mắt Bùi Tiếu hơi co rút: "Ta cũng không biết tại sao mình lại kêu lên, có thể là trực giác nói cho ta biết."
Bùi Tiếu không nói thật.
Cũng không phải trực giác nói cho hắn biết, mà là hắn bị mưu kế mưu sát Trịnh Ngọc lão tướng quân của Vĩnh Hòa đế làm cho khiếp sợ.
"Tam gia." Cổ họng Chu Thanh giật giật: "Nếu không nói, thì không biết ăn nói sao với điện hạ bên kia."
Hoàng Kỳ vẻ mặt đau khổ: "Phải nghĩ cách gì mới tốt?"
Đinh Nhất: "Có thể nghĩ cách gì đây, điện hạ rất thông minh."
Trong phòng, hoàn toàn yên tĩnh lại.