Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi

Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi

Tác giả: Di Nhiên

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Chương 862: Rắn cỏ

Chuyện tìm Nghiêm Hỉ này, chỉ có hai người biết.

Yến Tam Hợp giơ tay trái lên: "Đây là Triệu Diệc Thời."

Lại giơ tay phải lên: "Đây là chúng ta."

Tay trái tay phải đồng thời đưa đến trước mặt hai người, nàng lạnh lùng hỏi: "Ngươi nói, đầu nào khả năng có nội gián lớn hơn?"

"Chúng ta!"

"Tại sao?"

"Bởi vì Nghiêm Hỉ biết chân tướng."

Chân tướng có nghĩa là tâm ma được giải, chiến mã khôi phục.

Bây giờ biên cảnh đang trong tình huống cấp bách, Triệu Diệc Thời sao có thể lấy giang sơn xã tắc Triệu gia bọn họ ra đùa giỡn được?

Từ động cơ mà nói, thì khả năng của chúng ta lớn hơn một chút, nhưng Triệu Diệc Thời cũng không phải là hoàn toàn không có khả năng."

Yến Tam Hợp: "Hai thị vệ đi theo hắn, kể cả Thẩm Trùng, đều có khả năng."

Bùi Tiếu cả kinh không biết phải nói gì.

Thẩm Trùng cũng nghi ngờ ư?

Hắn là người Hoài Nhân tín nhiệm nhất, một tấc cũng không rời.

Bùi Tiếu đột nhiên lại nghĩ đến một vấn đề: "Yến Tam Hợp, ngươi gọi hai chúng ta vào, là tin tưởng hai chúng ta ư?"


Yến Tam Hợp không đáp hỏi lại: "Các ngươi là nội gián sao?"

"Sao có thể chứ?" Bùi Tiếu nhảy dựng lên: "Ta, ta, ta..."

"Ta tin các ngươi."

Người với người kể đến duyên phận.

Tạ Tri Phi là người trong lòng nàng, cái miệng ngọt lâu rồi chưa xuất hiện trên giang hồ, nhưng Yến Tam Hợp có thể nhìn rõ tấm lòng của hắn.

Về phần Bùi Tiếu...

Hỉ nộ của người này đều ở trên mặt, miệng rất thối, tâm nóng nảy, Yến Tam Hợp tin tưởng là không phải hắn.

"Triệu Diệc Thời là người thông minh, khi tỉnh táo lại, hắn sẽ hiểu được vấn đề ở chỗ nào, rồi âm thầm điều tra người của hắn.

Tất cả những gì chúng ta phải làm là điều tra rõ người của chúng ta, hy vọng vấn đề không xuất hiện ở chỗ chúng ta."

Yến Tam Hợp hít sâu một hơi.

"Thời gian ta nhốt mình thư phòng này, dường như có hai Yến Tam Hợp đang đánh nhau trong lòng, ta nghĩ đến bảy người chúng ta đều từng cùng nhau trải qua sinh tử."

Mặt Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu đồng thời chùng xuống.

Khó trách sắc mặt nàng lại khó coi như thế.

Khó trách chỉ một hai canh giờ ngắn ngủi, giọng nàng đã khàn đi.

Khó trách nàng không kiên nhẫn, nhìn rất mất bình tĩnh.

Thứ đáng sợ nhất trên đời này không phải đối diện đao kiếm của kẻ địch, mà bị người bên cạnh đâm một đao, khiên ta không kịp đề phòng.

Yến Tam Hợp cười thê lương: "Nếu như là bất kỳ người nào trong bọn họ, ta sẽ... Đối mặt với nguy hiểm đến tính mạng."

Cả khuôn mặt Tạ Tri Phi nàng nề: "Thân thế của nàng không hề giấu bất cứ ai trong bọn họ."

"Chuyện này... ôi chao...."

Bùi Tiếu rùng mình một cái, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Nếu nội gián thật sự là người của bọn họ, vậy thì thân thế Yến Tam Hợp chỉ e cũng không giấu được nữa.

Nàng chạy trời không khỏi nắng!

Ai?

Bùi Tiếu chưa bao giờ giận như thế, cả gương mặt tuấn tú đều vặn vẹo, cuộc đời hắn hận nhất, là có người phản bội đâm đao sau lưng.

"Ai là nội gián? Chúng ta nghĩ cách tìm ra, giết chết hắn."

Hắn nghiến răng nghiến lợi: "Có phải là Hoàng Kỳ không? Yến Tam Hợp ngươi nói đi, nếu là hắn, ông đấy lập tức băm hắn cho chó ăn."

"Không phải." Yến Tam Hợp nhướng mắt nhìn Tạ Tri Phi.

Vừa nhìn qua, đến nàng cũng sợ hãi, trên mặt, trên môi Tạ Tri Phi đều nhuộm màu xanh tím.

"Tạ Thừa Vũ, ngươi đừng kích động."

Yến Tam Hợp sợ tim hắn lại đau, đưa tay xoa lưng hắn, Tạ Tri Phi nắm lấy tay nàng trong lòng bàn tay.

"Ta vừa mới mơ một giấc mơ, trong mơ có người bắn một mũi tên sau lưng ta..." Giọng nói của hắn càng lúc càng mơ hồ.

"Ta không ngờ... lại là điều này."

Bùi Tiếu mở to hai mắt nhìn: "Là Chu Thanh và Đinh Nhất ư?"


"Bên chúng ta, hẳn là một trong hai người họ."

Yến Tam Hợp không nói vòng vo nữa: "Hoàng Kỳ đầu đến cuối, đều ở cùng chúng ta, hắn không có cơ hội và thời gian thông báo tin tức."

Bùi Tiếu: "Vậy... Lý Bất Ngôn thì sao?"

Yến Tam Hợp: "Ta chưa bao giờ nghi ngờ nàng."

Bùi Tiếu thở phào nhẹ nhõm: "Ta đã nói ngươi đuổi nàng đi là không có lý mà."

"Chu Thanh bị ta phái đi Cẩm Y Vệ. Đinh Nhất thì đến chỗ mấy người ăn mày tìm hiểu tin tức, bọn họ đều hành động một mình."

Nội tâm Tạ Tri Phi dần bình tĩnh trở lại.

"Phía bên đám ăn mày tìm hiểu được tin tức Nghiêm Hỉ ra khỏi cửa thành phía tây, điểm dừng chân cuối cùng của Nghiêm Hỉ là Cẩm Y Vệ tra được."

Bùi Tiếu hít sâu một hơi: "Chẳng lẽ là Chu Thanh?"

"Đều có thể, bọn họ cùng tới Ngũ Thành gặp ta, nói cách khác, hai người rất có thể đã nói tin tức của mình cho đối phương."

Tạ Tri Phi: "Minh Đình, ngươi đi gọi họ vào đây đi..."

"Không nên đánh rắn động cỏ." Yến Tam Hợp trở tay chế trụ tay Tạ Tri Phi: "Ta có chủ ý tốt hơn."

Tạ Tri Phi cúi đầu nhìn nàng, nặng nề như một đầm nước sâu: "Nàng muốn thông qua nội gián, tìm ra người đứng đằng sau hắn?"

Đồng tử Yến Tam Hợp co rụt lại: "Phải!"

Trên đời này làm gì có cái đuôi hồ ly nào không lộ ra một chút sơ hở?

Tâm tư xấu xa Chu Toàn Cửu giấu sâu như vậy, vì mà giếng đào hoa, đinh đòi mạng đều đã được phơi bày khắp thiên hạ.

Rắn bò qua cỏ, rồi cùng có dấu vết để lại.

Không khí yên tĩnh.

Ngay sau đó, giọng Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu đồng thời vang lên.

Yến Tam Hợp, ngươi định làm thế nào?

...

Ngoài viện.

Hoàng Kỳ ngồi xổm trên mặt đất đếm kiến, miệng lầm bầm: "Có phải sắp trở trời không, sao kiến đều kết thành đàn đi ra kiếm ăn thế?"

Chu Thanh tựa vào bức tường bên kia, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, vẫn gương mặt không biểu cảm kia.


Đinh Nhất nhìn ra xa xa, không biết đang cân nhắc điều gì.

Lý Bất Ngôn thay đổi bộ dáng lười biếng ngày thường, đi tới đi lui.

Hoàng Kỳ nhìn nàng đi đến choáng váng: "Lý cô nương, ở đây có bóng râm nè, ngươi lại đây ngồi cho mát đi!"

"Hóng hóng hóng..." Lý Bất Ngôn tiến lên, nhấc chân đạp đạp: "Chuyện đã thế này rồi, bà cô đây lấy đâu ra tâm tư hóng mát chứ?"

Hoàng Kỳ trừng mắt: "Vậy cũng đừng giẫm lên mấy con kiến nhỏ chứ, ngươi xem, đều bị ngươi giẫm chết rồi nè."

"Kiến là tổ tiên của ngươi à?" Lý Bất Ngôn mắng: "Ta có nên lập bài vị cho chúng, để cho ngươi mỗi ngày dập đầu dâng hương không?"

"Ngươi..."

Bỏ đi. Nam nhân tốt không đấu với nữ nhân.

Không thể trêu vào, nhưng ta biết trốn.

Hoàng Kỳ vừa định rời đi, đã bị Lý Bất Ngôn túm lấy lỗ tai: "Trở lại!"

Trước đám đông bị nữ nhân kéo lỗ tai, mặt Hoàng Kỳ đỏ bừng: "Lý cô nương, nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi..."

"Nương nó, đã lúc nào rồi?"

Lý Bất Ngôn buông tay, nhưng lại biến thành nắm đấm, đập bình bịch vào người Hoàng Kỳ.

"Không có manh mối tâm ma, chiến mã chưa tỉnh, chưa biết người giết Nghiêm Hỉ là ai, cả ngày chỉ nam với nữ... Chúng ta sắp chết cả rồi, ngươi còn ở đó mà nam với nữ?"

"Ai nghĩ nam nữ, còn không phải do ngươi..." Hoàng Kỳ đột nhiên biến sắc, nhảy về phía sau một bước dài.

"Lý Bất Ngôn, vì sao chúng ta đều phải chết? Tại sao chúng ta phải chết?"

Dứt lời.

Chu Thanh và Đinh Nhất biến sắc, bốn mắt nhìn nhau.

***Ráng được 3 chương, mn ngủ ngon ạ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận