Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi

Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi

Tác giả: Di Nhiên

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Chương 911: Ghen tị

Tạ Tri Phi đến nay vẫn còn nhớ cảnh nương đứng ở cửa sổ mười năm trước.

Khi đó cách một cửa sổ lụa, hắn không thấy biểu cảm trên mặt nương, nhưng mơ hồ cảm thấy nương không vui.

Mà giờ phút này, Tạ Tri Phi đang đứng bên cạnh Triệu thị, mỗi một biểu cảm trên mặt Triệu thị đều ở trước mắt hắn.

Đôi mắt nàng cười rộ lên giống như trăng rằm, chợt hiện lên sự đau đớn oán độc, sau đó rất nhanh đã bình tĩnh lại.

Tạ Tri Phi men theo tầm mắt nàng, nhìn về phía người cuối tầm mắt...

Là Hoài Hữu!

Nhưng giọng nói Triệu thị vẫn dịu dàng như cũ: "Hoài Tả, đừng quậy muội muội con nữa, mau tới xỏ kim giúp nương đi"

"Vâng!"

Tiểu Hoài Tả thấy nương không mắng hắn, thì làm gì cũng thấy vui.

Đứng dậy vừa định đi ra ngoài, hắn đột nhiên nghĩ tới cái gì, cầm lấy chữ Hoài Hữu đang viết, vọt tới ngoài cửa sổ, đưa cho Triệu thị xem như hiến bảo.

"Nương xem chữ muội muội này, viết có đẹp không?"

Triệu Khánh Vân giơ tay vuốt ve trán con trai: "Con à, khi nào con mới thông minh và ngoan ngoãn như muội muội con thế?"

"Nương mau xem chữ đi!"

"Nương không cần nhìn, cũng biết muội muội con lại tiến bộ rồi." Triệu Khánh Vân thúc giục: "Mau, trả lại cho muội muội đi."


Tiểu Hoài Tả vui vẻ chạy về thư phòng, đặt chữ lên bàn, không nói gì với Hoài Hữu: "Muội xem, có thể lừa được mà."

Nói xong, lại vui vẻ chạy ra ngoài.

"Nương, nương may vá cho ai thế?"

"Cho con với cha con, mỗi người làm một đôi giày."

"Vì sao không có của muội muội?"

"Giày của muội muội phải thêu hoa, hoa nương thêu, không đẹp bằng tú nương trong phủ." Triệu Khánh Vân nắm tay con trai: "Lát nữa, con cởi giày ra, nương đo chân con xem có lớn hơn chút nào không..."

Tạ Tri Phi không đi theo hai người.

Mà xuyên tường đi vào thư phòng.

Trong thư phòng, Hoài Hữu im lặng ngồi xuống, tay trái vuốt phẳng trang giấy kia, tay phải cầm bút, chấm chút mực nước, cúi đầu viết chữ.

Đang viết thì một giọt nước mắt rơi xuống.

Giọt đầu tiên, có giọt thứ hai... rất nhanh, chữ đã nhòe hết đi.

Tạ Tri Phi ngồi xổm xuống trước mặt nàng.

  

Trên khuôn mặt trẻ con của Hoài Hữu đã có thể nhìn ra vẻ đẹp của mỹ nhân tương lai.

Khuôn mặt này, ở trong mắt Tiểu Hoài Tả tám tuổi, tương đương với đầu heo, nhưng ở trong mắt Tạ Tri Phi trưởng thành, lại rất đẹp.

"Tại sao nương không thích con, chẳng lẽ con không phải con ruột của nương sao?"

Tạ Tri Phi theo thói quen đưa tay lau nước mắt cho nàng, lại phát hiện tay hắn không thể chạm vào được.

Người thông minh, luôn nhạy cảm hơn người khác.

Nương không thích Hoài Hữu, Hoài Hữu vẫn luôn biết điều đó, nhiều lần như thế bèn sinh nghi.

Nhưng cũng chỉ là nghi ngờ.

Sinh đôi, một trước một sau đi tới trên thế giới này người, sao con trai là con ruột mà con gái thì không được?

Tiểu Hoài Hữu lau nước mắt, vo tờ giấy thành một cục ném đi, lại cầm lấy một tờ giấy trắng khác, bắt đầu viết.

Nàng chăm chú tập trung, nước mắt đầy hốc mắt, thì dùng tay áo lau đi.

Bởi vì lau nước mắt mãi nên da mặt đỏ lên, ngoại trừ tủi thân còn hiện ra sự cứng cỏi.

Giống như, nếu nàng viết xong trang chữ này thì nương sẽ thích nàng vậy.

Lại giống như, nàng biết rõ nương sẽ không thích nàng, vẫn muốn viết chữ thật đẹp.

Tạ Tri Phi không biết lúc này trong lòng cảm thấy đau lòng hơn hay vui mừng hơn.

Tính tình nha đầu này thật giống Thẩm Đỗ Nhược!

...

Hoài Tả sau khi bị Triệu thị gọi đi, thì không trở về nữa.

Hoài Hữu viết xong, bắt đầu đọc sách.

Xem "Hậu Hán Thư", cả cuốn đều tối nghĩa khó hiểu, Tạ Tri Phi đến nay còn chưa xem xong, nhưng Hoài Hữu lại xem đến say xưa.


Cho đến khi Hoài Tả đến kêu ăn cơm, nàng mới khép sách lại.

Tạ Tri Phi nhìn đến đây, chợt hiểu ra một chuyện: rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con chuột thì chỉ biết đào hang.

Nghe nói, cháu trai Trịnh gia, không có một ai thích đọc sách, đều thích giương đao múa thương.

Bữa ăn được đưa đến từ tiền viện.

Biết hôm nay là sinh nhật của cặp song sinh, đồ ăn rất phong phú, ước chừng có tám món mặn một món canh, còn có một ít trái cây và điểm tâm.

Ăn không nói, ngủ không nói.

Một bữa cơm nặng nề ăn đến cuối, khi Hoài Tả nhận miếng cơm thừa Hoài Hữu đưa tới, Tạ Tri Phi nhìn thấy mặt Triệu thị hơi biến sắc.

Hoài Tả nhét cơm thừa vào miệng, kéo cánh tay Hoài Hữu đứng lên, vừa nhai vừa nói.

"Nương, con mang muội muội đi tiêu hóa, muội muội, hôm nay chúng ta đi thêm một vòng nhé."

"Tại sao?"

"Cha trở về chắc chắn sẽ mang đồ ăn ngon cho chúng ta, cái bụng nhỏ này của muội không chịu nổi đâu..."

"Ta không sợ, có ca đây mà!"

Mặt Triệu thị từ đỏ biến thành trắng, lại từ trắng biến thành đen.

Tạ Tri Phi ngồi xổm trước mặt Triệu thị, dùng ánh mắt khó tin nhìn nàng.

Tại sao?

Trước kia ta ăn một miếng cơm còn lại của muội muội, không phải bà rất vui lòng sao?

Sao hôm nay lại đen mặt?

Nương, trong lòng người đang suy nghĩ gì thế?

Triệu thị đứng dậy, thu dọn đồ ăn trong hộp, lại xách hộp thức ăn ra ngoài viện, sau khi nhìn xung quanh thì mới đóng cửa lại.

Buổi chiều cuối hè, đến ve sầu cũng đã ngủ.

Triệu thị ngủ trưa rất ngắn, cũng chỉ trong thời gian một chén trà, đứng lên chải tóc một lần nữa, gấp xiêm y phơi khô trong viện lại.

Gấp xong, đến phòng con trai đưa quần áo trước.


Hoài Tả nằm ngửa trên giường, để lộ ra nửa cái bụng nhỏ.

Triệu thị lắc đầu, cầm chăn mỏng đắp lên bụng cho hắn, đắp xong nàng ngồi xuống bên giường.

Nàng ngồi không nhúc nhích, đồng tử cũng bình tĩnh, giống như nhìn trân bảo tuyệt thế gì đó.

Thời gian từng chút trôi qua.

Hoài Tả trên giường trở mình, Triệu thị mới đứng dậy đi ra ngoài.

Lúc đi tới cạnh cửa, nàng quay đầu, khẽ mỉm cười, nụ cười kia nở rộ từ từ trước mắt Tạ Tri Phi, mặt mày cong xuống, thật sự giống như một vầng trăng cong cong.

Triệu thị không đi vào trong phòng Hoài Hữu, mà để quần áo ở thư phòng.

Xoay người muốn đi, trong lúc vô tình đảo qua tờ giấy trên bàn kia, nàng đầu tiên là sửng sốt, sau đó thấy kinh diễm.

Tạ Tri Phi không cần cúi đầu nhìn, cũng biết đây là nét chữ tốt đến cha nhìn, cũng nhịn không được muốn khen nửa ngày.

Nhưng mà, bà chỉ hơi bất ngờ một lát thì gương mặt vốn giống như trăng rằm kia đã chợt trở nên sắc bén, đồng tử càng lạnh lẽo.

Nương biết chữ, cũng là một tài nữ.

Chữ của nương viết rất khá, bà nói từ nhỏ bà đã khổ luyện, Tạ Tri Phi cũng đã nhìn thấy, nhưng so với chữ Hoài Hữu này, thì vẫn kém hơn rất nhiều.

Nương là ghen tị sao?

Lúc này, Triệu thị dần chuyển đến quyển Hậu Hán Thư kia, ngón tay tùy ý lật ra, biểu cảm trên mặt lập tức trở nên dữ tợn, giống như quỷ mị.

Sự lạnh lẽo dâng lên từ đáy lòng Tạ Tri Phi.

Đây là vẻ mặt của Triệu thị mà hắn chưa từng thấy, không chỉ chưa từng thấy mà còn chẳng dám tưởng tượng.

Hắn rõ ràng ý thức được.

Đó là ghen tị!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận