Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 923: Nhỏ yếu
"Hoài Hữu, chúng ta lại đến xem thân phận Ngũ phu nhân nhé."
Tạ Tri Phi dừng lại một chút.
"Thân phận Ngũ phu nhân là ai cho bà? Là Trịnh Hoán Đường. Có Trịnh Hoán Đường, mới có thân phận và địa vị của Triệu thị ở Trịnh gia.
Thân phận của Trịnh Hoán Đường là ai cho?
Trịnh lão tướng quân.
Nói cách khác, Triệu thị, Trịnh Hoán Đường và lão tướng quân là châu chấu trên một sợi dây thừng, cùng vinh cùng nhục.
Sau khi lão tướng quân đưa ra quyết định thay mận đổi đào, Triệu thị cho dù là vì cha, cũng phải đối xử tử tế với Hoài Hữu nàng.
Bởi vì hai người bọn họ là phu thê kết tóc.
Có câu là kết tóc làm phu thê, ân ái không nghi ngờ.
Giữa phu thê, chỉ ân ái là đủ rồi sao?
Còn lâu mới đủ!
Còn phải biết đồng cam cộng khổ.
Triệu thị trèo cao gả đến Trịnh gia, cho rằng thân phận Ngũ phu nhân là hưởng phúc, là sắc màu rực rỡ, nàng chỉ biết là đồng cam, không nghĩ đến cộng khổ.
Cái gọi là cộng khổ, là phải xuất phát từ nội tâm, không oán giận, hai phu thê dắt tay nhau đi qua thời gian gian nan nhất.
Triệu thị không muốn chịu khổ cùng, làm như khắp thiên hạ đều mắc nợ bà, thế cho nên cuối cùng đến Trịnh Hoán Đường tính tình tốt cũng ly tâm với nàng.
Nếu như Thái tử phi Lương thị ngồi ở vị trí của Trịnh gia ngũ phu nhân, bà sẽ làm như thế nào?
Bà sẽ coi nàng như con mình, vì giáo dưỡng từ nhỏ nói cho bà biết, trên đời này chẳng có gì tự nhiên mà có, cái gì cũng phải trả giá mới có được.
Bà sẽ đối xử tốt với nàng một phần, con trai của bà sẽ được lợi một phần, vị trí của bà trong lòng nam nhân, cũng sẽ cao hơn một phần.
Bà thậm chí sẽ nghĩ đến sau này, khi nàng trưởng thành, nhớ đến việc bà đã từng nuôi dạy nàng mà giúp Trịnh gia một tay, giúp con trai bà một tay.
Đây là gì?
Đây là sự khôn khéo và tính toán của một nữ tử trong nhà danh môn đại tộc, cũng là lòng dạ và bản lĩnh tư duy của nàng.
Cho nên Thái tử binh bại, Lương thị lựa chọn theo Thái tử, không còn da lông, một mình sống tạm bợ, không phải chuyện thân phận Thái tử phi của nàng nên làm.
Triệu thị không có lòng dạ và bản lĩnh tư duy như vậy.
Bởi vì bà từ nhỏ không được giáo dưỡng kiến thức như vậy, cho nên bà không hiểu được, khi bà hưởng thụ vinh hoa phú quý mà thân phận mang đến, còn phải gánh vác trách nhiệm mà thân phận này nên gánh vác.
Bà lại càng không hiểu được, vinh hoa phú quý của bà có liên quan mật thiết đến an nguy của Trịnh lão tướng quân.
Bà ngu xuẩn dùng thân phận Hoài Hữu của ngươi để uy hiếp Trịnh Hoán Đường, Trịnh Hoán Đường có thể không chán ghét nàng sao?"
Tạ Tri Phi thở dài.
"Đây là ngọn nguồn ta đã nói trước đó, Triệu thị gả vào Trịnh gia là cái sai lầm, lão tướng quân phản đối, là đúng.
Hoài Hữu, trước đó ta có nói, bà thân là Trịnh gia Ngũ phu nhân không muốn gặp nàng, điểm này cũng hợp tình hợp lý.
Thực ra ta càng muốn nói, bà ấy căn bản không biết làm thế nào để trở thành Ngũ phu nhân Trịnh gia, tất nhiên chẳng giống được Ngũ phu nhân Trịnh gia.
"Môn đăng hộ đối!" Lý Bất Ngôn cười gằn liên tục: "Lời ông bà để lại cấm có sai."
Tạ Tri Phi lại như không nghe thấy Lý Bất Ngôn nói gì, ánh mắt dịu dàng của hắn từ đầu đến cuối đều nằm trên mặt thiếu nữ.
"Lại nhìn con người Triệu thị, tám năm thời gian không khiến nàng từ bỏ lòng hư vinh, làm cho chính mình dần lắng đọng lại, mà toàn đặt sự chú ý lên xiêm y, lên Cửu Liên Hoàn nhỏ nhặt kia.
Bà sợ mình già yếu, ghen tị với sự thông minh và sức sống của nàng, một người gần ba mươi tuổi, phân cao thấp với một đứa bé chưa đầy tám tuổi.
Tại sao?
Bởi vì nội tại của nàng trống rỗng, nàng từ đầu tới cuối đều sống trong lời người khác.
Thứ Thẩm Đỗ Nhược theo đuổi cả đời, là hành nghề y chữa bệnh.
Thứ Lương thị theo đuổi cả đời, là phụ tá Thái tử leo lên địa vị cao.
Tuệ Như sư thái theo đuổi cả đời, là làm tốt trụ trì am Thủy Nguyệt.
Đến Trân Nhi tỷ còn có thứ kiên trì trong lòng... bà kiên trì sống sót, nên mới sống lâu hơn ai hết.
Các nàng đều vì chính mình mà sống, cho nên không e ngại lời người khác, cho dù bị người nói này nói nọ, bị người chê bỏ, cũng sống mạnh mẽ không sợ hãi.
Hoài Hữu à, Triệu thị đến Trân Nhi tỷ còn không sánh bằng.
Đao trong tay Trân Nhi tỷ chém người bắt nạt nàng, không khoan dung với nàng, mà tay Triệu thị lại vươn về phía người yếu đuối vô tội không có năng lực phản khán như nàng,
Dứt lời, sắc mặt mấy người Tiểu Bùi gia và Lý Bất Ngôn đồng loạt thay đổi.
"Ý ngươi là gì?"
"Chẳng lẽ cái chết của Yến Tam Hợp có liên quan đến Triệu thị?"
"Nàng được nuôi ở Trịnh gia, là chủ ý của Trịnh lão tướng quân; nhốt nàng ở viện Hải Đường tám năm, cũng là Trịnh lão tướng quân.
Nàng có oán có giận hẳn là phải đi phát tiết với Trịnh lão tướng quân. Nhưng nàng không có can đảm kia, vì thế bèn quy hết lên người nàng.
Nếu không có nàng, con gái bà sẽ không trở thành ni cô.
Nếu như không có nàng, nam nhân sẽ không ly tâm với nàng.
Nếu như không có nàng...
Sự ghen tị sẽ làm cho người ta trở nên hoàn toàn thay đổi, nỗi hận sẽ che đậy trái tim người ta, thời gian về lâu về dài, hai thứ này tựa như pháo, chỉ cần một chút lửa đã khiến người ta nổ tan tành.
Mười lăm tháng bảy năm Vĩnh Hòa thứ tám, tinh hỏa kia cuối cùng cũng được thắp lên.
Triệu thị đi vào gian phòng của nàng, hai tay kia bóp cổ nàng, nàng không ngừng giãy dụa.
Bà sợ nàng hét lên, dùng cơ thể đè lên người nàng, lấy tay che miệng mũi nàng.
Đây là lần bà gần gũi nhất với nàng, nàng ngửi thấy mùi dầu hoa quế thoang thoảng trên tóc bà.
Dầu hoa quế này là cha tự tay làm cho bà.
Trung thu hàng năm, quản sự đưa hoa quế tươi mới nhất đến, cha sẽ chọn những cánh hoa sạch sẽ, bỏ từng đóa vào trong bình thủy tinh, lại bỏ vào dầu ngô đồng vào... Mỗi ngày khi chải đầu, nàng sẽ bôi một ít dầu hoa quế lên tóc, dầu hoa quế có thể dưỡng tóc, tóc vừa trơn nhẵn, vừa không dễ rối.
Nương thường ôm ta, nhưng chưa bao giờ ôm nàng.
Nàng nghĩ bà không thích mình vì nàng là một cô nương.
Nhưng lại không biết, bà vì con gái ruột của nàng, vì thân phận Ngũ phu nhân của bà, vì chính bà, trong thời gian dài tám năm này đã hoàn toàn thay đổi, hận nàng thấu xương.
Hoài Hữu à, điều mong ước duy nhất trong tám sinh nhật hàng năm chẳng qua là một cái ôm của nương.
Mong muốn nương có thể cười với nàng, khen nàng một tiếng.
Mong muốn một chút dịu dàng trong mắt nương.
Đáng tiếc..."
Giọng Tạ Tri Phi lại nghẹn ngào.
"Đáng tiếc, nàng còn chưa từng có được những điều đó. Cuối cùng chỉ ngửi được hương hoa quế trên đầu nương lúc bà muốn giết chết mình.
Trong lòng nàng có phải đã nghĩ, nương, ta đã rất ngoan rất ngoan rồi, vì sao còn muốn giết ta?
Trong lòng nàng đang tự trách, nương, có phải ta đã làm sai gì khiến nương không vui, cho nên nương mới muốn giết ta không?
Nàng từng đọc Na Tra náo biển, biết cắt xương trả cha, cắt thịt trả nương.
Nàng cho rằng mạng của mình là bà cho, cho nên dần ngừng giãy dụa, trả mạng lại cho bà, từ nay về sau không nợ không nần, không vướng không bận.
Nhưng trong lòng nàng lại đau đớt tột cùng, hận ý ngập trời.
Nương!
Vì sao ghét ta như thế còn muốn đưa ta đến nhân gian này!
Nước mắt Tạ Tri Phi nhịn đã lâu, cuối cùng cuồn cuộn rơi xuống.
Hoài Hữu, đây là tâm ma thứ hai của nàng, mùi hoa quế là từ Triệu thị, là cái ôm nàng không có được, cũng là tình thương của nương mà nàng chưa bao giờ cảm nhận được."