Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 930: Buông tha
Yến Tam Hợp bước vào cửa, tân đế ngồi sau thư án, đang cúi đầu xem cái gì đó.
Tướng mạo người này thậm chí có thể dùng từ mập mạp để hình dung, so với khí vũ hiên ngang trên người Thái tử Triệu Diệc Thời, không chỉ kém một chút xíu. Thách 𝑡hánh 𝑡ìm được # T r ù m T r 𝐮 у ệ n.Vn #
Triệu Ngạn Lạc... dựa theo bối phận, nàng nên gọi hắn một tiếng đường huynh.
Yến Tam Hợp giờ phút này không có quá nhiều sợ hãi.
Thiền Nguyệt đại sư dùng tính mạng mười năm đổi lấy sinh cơ của nàng, cuối cùng công đức viên mãn, tạo hóa thành một đạo Phật quang cưỡi hạc về tây, Phật quang khiến cho thân phận của nàng bại lộ, dẫn ra tai họa, luân hồi như thế, cũng là nhân quả.
Yến Tam Hợp tiến lên vài bước, quỳ xuống đất chào: "Dân nữ Yến Tam Hợp khấu kiến bệ hạ."
Hai người phía sau một trái một phải quỳ xuống bên cạnh nàng.
Không ai gọi bọn họ dậy, Triệu Ngạn Lạc dường như đang đắm chìm trong cuốn sách trên tay, quên hết mọi thứ xung quanh.
Trong điện yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng hít thở của ba người.
Yến Tam Hợp mặc dù không sợ sống chết của mình, nhưng lại lo lắng cho hai người bên cạnh, nếu thật sự đến thời khắc sống chết thì dù thế nào nàng cũng phải bảo vệ bọn họ trước.
Mà trong lòng Tạ Tri Phi lại nghĩ: Dù sao cũng trốn không thoát, có thể đồng sinh cộng tử với nàng cũng là chuyện tốt, nhưng dù thế nào cũng phát tách Tạ gia và Minh Đình ra.
Tạ gia nuôi hắn mười năm, trừ Tạ Đạo Chi, nương và đại ca đại tẩu đều vô tội, Minh Đình lại càng không cần phải nói.
Bùi Minh Đình lúc này đang trong trạng thái thiên nhân giao chiến.
Hối hận quá, tiểu gia đến chết vẫn còn trinh.
Ông trời có thể nể hắn là thân đồng tử mà để kiếp sau cho hắn lại đầu thai tốt hay không?
Nếu như đầu thai tốt, sẵn tiện thêm cái võ nghệ cao một chút, lỡ sau này gặp Lý đại hiệp, thì có khi nàng lại vừa gặp đã yêu ta thì sao?
Một chén trà trôi qua, hai chén trà trôi qua, trong cung điện to như vậy không có chút âm thanh, đến không khí cũng ngưng lại.
Trên đời có rất nhiều người dù Thái Sơn sụp đổ cũng hoàn toàn bất động, nhưng không bao gồm ba người trên mặt đất.
Ba người đều có điểm yếu.
Khi mồ hôi lạnh làm ướt áo trong của bọn họ, Triệu Ngạn Lạc sau bàn mới ngẩng đầu.
"Tất cả ngẩng đầu lên."
Ba người không dám kháng lệnh, cùng nhau ngẩng đầu.
Triệu Ngạn Lạc nhìn một khuôn mặt trong đó, nhíu chặt mày.
Tạ Tri Phi vừa thấy Hoàng đế nhíu mày, thì cảm thấy chẳng còn chút hy vọng nào, sắc mặt trắng bệch.
Bùi Tiểu kêu rên trong lòng: Xong đời, chết chắc rồi.
Trong đầu Yến Tam Hợp lại không hiểu sao hiện ra một hình ảnh, nam tử nho nhã tay cầm đao khắc từng nét khắc hai chữ "Đào Đào" trên bạch ngọc.
Hai hàng lông mày của ông bình thản giãn ra, gì mà giang sơn ngàn dặm, gì mà sự nghiệp vĩ đại, dường như chẳng quan trọng bằng khối bạch ngọc trước mắt này.
Trong lòng nàng lại thấy may mắn.
May vì cuối cùng vị ngồi ở long ỷ trên, không phải ông, nếu không thì có khi đến chết lông mày cũng giãn không ra.
Nghĩ tới đây, Yến Tam Hợp lấy hết dũng khí, ưỡn ngực, "Bệ hạ triệu dân nữ đến đây, không biết có chuyện gì quan trọng không?"
"Dân nữ?"
Triệu Ngạn Lạc nhìn nàng, im lặng cười gằn.
Nụ cười gằn này khiến lông mi Yến Tam Hợp rung động.
Ngươi là dao thớt, ta là thịt cá.
Đến đây, nàng cuối cùng đã hiểu được, vì sao ông ấy thà chết cũng muốn mạo hiểm làm phản.
Là bởi vì không muốn làm con cá trên thớt gỗ này, sống chết đều do người bên trên cân nhắc, không có gì tự quyết định được.
Đây là chút kiêu ngạo cuối cùng của ông, ta là con gái duy nhất còn sống của ông.
Yến Tam Hợp thầm nói với mình một câu như vậy, kiên định mở miệng.
"Ta là một cô nữ, vừa không làm ác, vừa không phạm tội, xin hỏi bệ hạ, vì sao cười gằn?"
Triệu Ngạn Lạc cũng không nói lời nào, ngón tay mập mạp gõ lên bàn, giống như Diêm La Vương trong địa ngục phán định sống chết phàm nhân vậy.
Im lặng hồi lâu, giống như dao cùn cắt lên thịt, mỗi một đao đều như lăng trì khiến chút dũng khí của Yến Tam Hợp đều bị mài mòn hết.
Nàng cuối cùng cũng phát hiện, mình tuy có cốt khí, nhưng lại không có tư cách giằng co với người ở trên.
Dưới hoàng quyền, nàng chỉ là một con kiến hôi.
Mỗi biểu cảm nhỏ bé trên mặt Yến Tam Hợp đều không gạt được Triệu Ngạn Lạc cao cao tại thượng, khi nhìn thấy nàng thấy sợ hãi, Triệu Ngạn Lạc mới mở miệng.
"Ngươi đoán vì sao?"
Bốn chữ, Yến Tam Hợp trong lòng phỏng đoán nhiều lần, mới hồi đáp:
"Dân nữ không biết."
"Hay cho một câu dân nữ không biết."
Sắc mặt Triệu Ngạn Lạc tối đi, giọng nói trầm xuống: "Chữ chết viết như thế nào, có biết không?"
Dứt lời, ba người đồng thời run lên.
Tiểu Bùi gia thậm chí cảm giác cần cổ lạnh lẽo, sợ tới mức cả người ngã sấp xuống đất.
Yến Tam Hợp liếc thấy hắn như thế, trong mắt chợt phiếm đỏ.
Hèn gì người Triệu gia đều muốn tranh cho được vị trí kia, vị trí kia là chúa tể của người trong thiên hạ, cho dù xét nhà diệt tộc, cũng phải nói đó là quân ân.
"Chữ chết lúc đầu viết là người sống quỳ ở bên cạnh xương khô, về sau có chữ tiểu triện, viết thành "Tử""
Giọng nói của nàng bi thương nói không nên lời.
"Chết, nghĩa là biến mất, là rời đi, cũng có nghĩa là tinh khí cùng tận, thân thể con người và hồn phách tách ra, cũng có nghĩa là sinh mệnh kết thúc.
Chết và sống không thể hòa hợp, nên mới có câu đối nghịch nhau như "Tử địch", "Tử đối đầu", "Ngươi chết ta sống"."
"Ngươi còn bỏ sót một chút."
Hàn quang trong mắt Triệu Ngạn Lạc chợt lóe lên, gằn từng chữ: "Chết, còn có thể dùng để thể hiện đến đường cùng, như "chỉ có một đường chết"."
Mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay lại toát ra, khuôn mặt Yến Tam Hợp tái nhợt đến không còn chút máu.
Nàng suy nghĩ sâu xa một lúc lâu, quyết định từ bỏ tính toán, dù có tính thế nào thì cũng chẳng tính được trái tim một đế vương muốn giết mình.
Chỉ đành mặc cho số phận!
"Khi còn bé ta và tổ phụ mỗi ngày đều đi leo núi, có đôi khi trên núi sương mù dày đặc, sẽ lạc đường, chúng ta bèn đến bên vách núi.
Lần đầu tiên đi tới bên vách núi, ta sợ đến khóc, hỏi tổ phụ nên làm sao bây giờ?"
Nàng nhắm mắt lại, lại mở ra.
"Tổ phụ chỉ về phía sau, cười nói: Trước người không có đường, sau lưng có đường, cùng lắm thì chúng ta lui về phía sau thôi."
Ánh mắt Triệu Ngạn Lạc lạnh lùng nhìn nàng: "Có thể lui tới đâu?"
"Núi cao, rừng rậm, thảo nguyên, hồ nước, biển rộng...... Nơi nào không thể lui?"
Yến Tam Hợp nghênh đón ánh mắt lạnh lùng của Thượng Đế Vương, chợt thở dài.
"Tổ phụ ta còn nói, con à, làm người đừng nên tham lam quá, chúng ta không thể nào có hết tất cả được; nhưng cũng đừng nản lòng, chúng ta không thể không có gì được, ông trời vẫn đang nhìn kìa!"
Lúc nàng nói lời này, gương mặt mỉm cười, lời nói còn mang theo ý tứ châm chọc, Triệu Ngạn Lạc thấy vậy hơi sửng sốt.
Vẻ mặt này thực sự quá quen!
Trước đây, người nọ cũng dùng biểu cảm hời hợt như thế, nói ra những ám ngữ long trời lở đất.
Ánh mắt Triệu Ngạn Lạc vẫn lạnh băng như cũ: "Nghe có vẻ tổ phụ ngươi là người thức thời nhỉ."
Yến Tam Hợp không thích hai chữ "thức thời", hai chữ này bôi nhọ khí khái cả đời Yến Hành.
Giọng nàng mang theo chút bi phẫn.
"Tổ phụ ta không thức thời, vì không thức thời nên mới bị giáng chức đến chỗ hoang dã, nhưng người không hối hận. Ông thường nói miếu đường cao, có nguy phong, giang hồ xa, có tự tại."
Triệu Ngạn Lạc nhìn nàng, không chớp mắt nhìn nàng, hai mắt chợt dâng lên thần sắc phức tạp.
Hồi lâu, hắn đột nhiên gọi một tiếng: "Tôn Tiến Trung?"
Tôn Tiến Trung từ bên ngoài chạy thẳng đến bên cạnh Hoàng đế: "Bệ hạ?"
Triệu Ngạn Lạc giơ tay lên, Tôn Tiến Trung vội dùng sức nâng hắn dậy, lại đưa long trượng qua.
Triệu Ngạn Lạc chống long trượng, từng bước chậm rãi đi về phía Yến Tam Hợp.
Dưới áp lực của đế vương, Yến Tam Hợp chỉ có thể cúi người xuống.
Hắn đi tới gần, cúi đầu, giọng nói hờ hững: "Tổ phụ ngươi nói sai rồi, miếu đường cao, có yêu phong, giang hồ xa, có mệnh tại."
Yến Tam Hợp không dám tin ngẩng đầu, Triệu Ngạn Lạc xoay người, đi đến nội điện.
Hắn đi vẫn rất chậm, long trượng mỗi gõ lên mặt đất, lại giống như là gõ vào tim Yến Tam Hợp, gõ đến mức khiến nàng và hai người bên cạnh mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Bùi Tiếu nhìn Tạ Tri Phi run rẩy: Ý là gì, bệ hạ buông tha cho Yến Tam Hợp sao?
Sắc mặt tái nhợt của Tạ Tri Phi chợt như được sống sót sau tai nạn, im lặng gật đầu.
Ôi Bồ Tát của ta ơi!
Nước mắt Bùi Tiếu trượt xuống, đặt mông ngã ngồi dưới đất, vươn cánh tay chạm vào Yến Tam Hợp.
Bà đồng a, chúng ta không cần vội đi đầu thai, được cứu rồi, cuối cùng cũng được cứu rồi!
Yến Tam Hợp hoàn toàn không phát hiện, ánh mắt kinh ngạc của nàng vẫn luôn dừng ở bóng lưng vàng óng kia.
Tại sao lại tha cho nàng?
Bởi vì nàng là nữ tử?
Hay là bởi vì nàng mượn miệng Yến tổ phụ, nói mấy câu kia?
Không đúng!