Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 941: Hữu dụng
So sánh với lúc nhàn nhã tự đắc ra khỏi thành, đường về thành ảm đạm mệt mỏi hơn nhiều.
Tạ Tri Phi không nói gì.
Tình cảnh này khiến Yến Tam Hợp thổn thức cảm thán.
Mười tám năm này nàng tuy rằng gặp phải nhiều gập ghềnh, nhưng đa số đều là người tốt, chỉ có một Triệu thị, khiến cho người ta một lời khó nói hết.
Nhưng Tạ Tri Phi thì khác.
Triệu thị là nương đẻ của hắn.
Tạ Đạo Chi cũng coi như là phụ thân hắn.
Triệu Diệc Thời càng là bạn tốt chí giao của hắn.
Ba người này đều là người quan trọng trong sinh mệnh của hắn, thế nhưng từng người bọn họ, ai cũng cầm đao đâm vào người Tạ Tri Phi.
Một đao đã đủ đau đến xé tim.
Nhưng ba nhát?
Im lặng đã là sự kiếm chế và hàm dưỡng của Tạ Tri Phi.
Yến Tam Hợp không khuyên giải an ủi gì hắn.
Nam nhân có thế giới của nam nhân, bị huynh đệ tốt đâm sau lưng, thì chỉ có một huynh đệ tốt khác mới có thể trấn an.
Ông trời như nghe được tiếng lòng của Yến Tam Hợp, ở trên quan đạo cách thành Tứ Cửu trăm dặm, có người đột nhiên lao ra từ ven đường, đưa tay ngăn cản bọn họ.
Đúng là Tiểu Bùi gia.
Tiểu Bùi gia kiểm tra tay và chân Tạ Ngũ Thập, lại nhìn vết thương của Lý Bất Ngôn, người này không biết che giấu, đau lòng đều nằm ở bên ngoài.
"Sao lại bị thương thành như vậy?"
"Có đau không?"
"Có chảy máu nhiều không?"
"Ta cho các ngươi Kim sang dược nhé?"
Lý Bất Ngôn im lặng nhìn hắn, ánh chiều tà chiếu vào gương mặt lo lắng của hắn, khiến hắn càng trở nên đẹp đẽ.
Lúc này, Tạ Tri Phi mới mở miệng nói câu đầu tiên: "Đã cứu được Chu Thanh chưa?"
"Cha ta nói đưa tới trễ nửa canh giờ, một trăm viên Hoàn Hồn đan cũng không cứu được."
Bùi Tiếu nghĩ đến cảnh tượng cha và thứ đệ và cứu Chu Thanh, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
"Cứu thì đã cứu được, nhưng nguyên khí đại thương, không đến một năm nửa năm thì không khôi phục được, chân trái e là tàn phế rồi, bị tổn thương gân mạch trên đùi."
Lý Bất Ngôn vội vàng hỏi: "Còn đi được không?"
"Cha ta nói phải xem hắn, nếu dưỡng tốt thì nói không chừng vẫn có thể."
Bùi Tiếu kéo cánh tay Tạ Tri Phi, đưa mắt ra hiệu cho Yến Tam Hợp, Lý Bất Ngôn: "Đi theo ta."
Bốn người tiến vào trong rừng rậm bên quan đạo.
Không đợi đứng lại, Bùi Tiếu không kịp hỏi: "Yến Tam Hợp, ngươi trả lời ta mấy câu hỏi."
Yến Tam Hợp biết hắn muốn hỏi gì: "Nói!"
Bùi Tiếu: "Ngày đó ngươi bảo ta chọn một người giữa Tạ Ngũ Thập và Triệu Diệc Thời, có phải đã..."
"Phải!"
"Vì sao không nói sớm?"
"Bởi vì ta nói, phỏng chừng cũng không có ai tin."
"Tại sao hắn phải làm như vậy?"
"Vấn đề này... Ngươi nên đi hỏi hắn."
"Hắn muốn giết các ngươi, ta còn có thể nghĩ thông suốt, hắn muốn giết Tạ Ngũ Thập..." Bùi Tiếu cắn răng nghiến lợi: "Ta chết cũng không tin!"
"Ngươi có tin hay không, sự thật đều bày ra ở nơi đó." Lý Bất Ngôn hận đến nghiến răng nghiến lợi: "Ta đúng mà mù mắt mới có hảo cảm với người này, ta nhổ!"
Lời này nói ra, trong lòng Bùi Tiếu dâng lên đủ loại mùi vị, không biết là đau lòng hay thấy may mắn.
"Tiểu Bùi gia!" Lý Bất Ngôn tiến lên một bước, nhìn hắn: "Nói, giữa Tam gia và tên khốn kia, cuối cùng ngươi chọn ai?"
"Ta..."
"Ta cái gì mà ta, để bà cô đây đau nhanh một chút?"
"Ngươi..." Bùi Tiếu bị ép hỏi đến tóc cũng muốn bốc khói.
Bà cô à, ngươi có mắt hay không a, tiểu gia ta đã chờ ở nửa đường, còn hỏi gì nữa hả.
"Minh Đình." Tạ Tri Phi vẫn im lặng đột nhiên mở miệng: "Ta biết vì sao hắn muốn giết ta?"
Tại sao?
"Một là ta đã rời đi, hai là..." Tạ Tri Phi hít một hơi thật sâu: "Mấy năm nay, ta làm giúp hắn rất nhiều chuyện."
Rời khỏi hắn, có nghĩa là phản bội.
Làm rất nhiều chuyện, có nghĩa là biết được rất nhiều bí mật của hắn.
"Điểm quan trọng nhất, hắn cho rằng ta nói với Tạ Tri Phi là hung thủ giết chết Nghiêm Hỉ để Tạ Tri Phi theo ta cao chạy xa bay."
Giọng Yến Tam Hợp cực kỳ bình tĩnh.
"Vì vậy hắn suy đoán, Tạ Tri Phi có quy cái chết của Tạ Đạo Chi về phía hắn hay không?
Người trong hoàng thất, thà rằng ta phụ người khác, cũng không muốn người khác phụ ta, thà rằng giết lầm một ngàn, cũng sẽ không buông tha một người. Ba nguyên nhân này, mới là nguyên nhân thực sự khiến Triệu Diệc Thời động sát niệm."
Sắc mặt Tiểu Bùi gia đã không thể dùng từ khổ sở để hình dung nữa.
"Nói với Tạ Ngũ Thập, chẳng khác nào nói cho ta biết, vậy tại sao hắn không giết ta..."
"Bởi vì ngươi còn hữu dụng với hắn." Yến Tam Hợp: "Bởi vì ngươi ở lại kinh thành, còn ở dưới mí mắt hắn, mà Tạ Tri Phi theo ta cao chạy xa bay, chẳng khác nào là ngựa hoang cởi dây cương."
"Vậy."
"Nếu ta đi theo các ngươi, hắn sẽ giết ta?"
Sự lạnh lẽo tràn lên khắp người Bùi Tiếu, thân thể lảo đảo, trước mắt trở nên mơ hồ.
Là nước mắt tuôn ra.
Sau khi hắn nghe Đinh Nhất nói việc này, trong lòng dù thế nào cũng không tin được, sau khi dàn xếp xong chuyện ở kinh thành, hắn cuống quýt chạy tới, chờ ở nửa đường là muốn hỏi cho rõ ràng.
Ai cũng có nhiều mặt.
Hắn biết rõ Hoài Nhân ở trước mặt họ chỉ thể hiện ra một mặt, cũng không phải là toàn bộ con người hắn, nhưng dù sao vẫn luôn có vài phần huynh đệ tình thâm ở bên trong.
Lại không ngờ, chút tình huynh đệ này trong mắt Hoài Nhân, chỉ là câu chuyện cười mà hắn và Tạ Ngũ Thập đơn phương tình nguyền.
"Đừng khóc, tiểu Bùi gia." Lý Bất Ngôn vỗ vỗ vai hắn: "Coi như bị chó cắn một miếng."
Không an ủi còn đỡ, vừa an ủi, nước mắt Bùi Tiếu càng chảy dữ dội hơn, muốn dừng cũng chẳng dừng được.
Hắn không theo Tạ Ngũ Thập rời khỏi kinh thành, ngoại trừ phụ mẫu ra, thì còn vì Triệu Hoài Nhân.
Tạ Ngũ Thập đi rồi, Hoài Nhân chỉ còn lại một huynh đệ tốt là hắn, ngày sau Hoài Nhân chịu ấm ức, có ai để hắn tâm sự. Gặp chuyện gì, còn ai để hắn thương lượng một chút.
Người đời đều nói, ngồi lên ngôi vị hoàng đế chẳng khác nào người đơn độc
Nếu như có mình ở đây, Hoài Nhân cũng không đến mức sống đơn độc.
"Minh Đình, ngươi thật sự không cần đau lòng."
Yến Tam Hợp cười gằn.
"Ngươi chỉ cần suy nghĩ xem hắn là ai, trên người chảy máu của ai, thì có thể hiểu được vì sao hắn tuổi còn nhỏ đã muốn tính kế Trịnh gia?
Cũng có thể hiểu được sự nhẫn tâm muốn giết Tạ Tri Phi là từ đâu tới?
Nếu như hắn nhân từ nương tay một chút, thì hắn không thể sống đến bây giờ được."
Một câu "không thể sống đến bây giờ", không chỉ khiến cho Bùi Tiếu tỏ ngộ, mà còn khiến cho đầu óc Tạ Tri Phi rõ ràng.
Tranh giành ngôi vị, không phải ngươi chết, thì là ta sống, chỉ đang so xem ai ác hơn thôi.
Yến Tam Hợp thấy sắc mặt bọn họ thoáng hòa hoãn lại, lại nói: "Hơn nữa bây giờ cũng không phải lúc đau lòng, chúng ta phải suy nghĩ đối sách, bước tiếp theo nên làm thế nào?"
Bùi Tiếu vừa nghe lời này, vội vàng lau nước mắt
"Yến Tam Hợp, quên nói với ngươi một chuyện, hôm qua có rất nhiều người đến biệt viện, bọn họ đều mơ thấy ngươi gặp nạn, tổ tiên dưới lòng đất nói bọn họ tới giúp ngươi một tay."
Tạ Tri Phi kinh ngạc: "Là ai?"
Bùi Tiếu: "Chu lão đại, Quý Hải Đông, Hàn Hú, Bệ Chiêu, Tuệ Như sư thái."
"Còn có ta!"
Lý Bất Ngôn tiến lên một bước: "Vừa rồi ta ngủ gật ở trong xe, mơ thấy nương ta, nương ta nói Yến cô nương gặp nạn, muốn ta ở bên cạnh giúp đỡ."
Nàng tỉnh lại còn cảm thấy kỳ quái, làm sao nương biết Yến Tam Hợp gặp nạn, chẳng lẽ nàng ở thế giới khác có thể cảm ứng được.
"Yến Tam Hợp, chúng ta những người này đều là người ngươi từng giúp."
Bùi Tiếu gật gật đầu: "Cũng là nhân quả mà lão hòa thượng nói."
"Không tính là nhân quả, chỉ là bọn họ nợ ta."
Bùi Tiếu đột nhiên nghĩ đến lời đáp ứng làm một chuyện cho Yến Tam Hợp của cậu mình trước khi giải Tâm Ma, chợt hiểu được chữ "nợ" đó là có ý gì.