Truyện ngắn gồm 6 phần.
Phần 1: Cướp Tóc
Nghe nói ở sườn núi Vạn Thạch ở Lĩnh Nam nổi tiếng là vùng khỉ ho cò gáy. Cuộc sống khó khăn, một vài người đàn ông bần cùng rối rắm, bình thường thì trồng trọt, khi không có việc gì thì lên núi làm thổ phỉ. Bọn họ canh giữ ở sườn núi từ Nam đến Bắc, chuyên đoạt lấy tài sản và hành lý của người đi đường.
Ngày hôm đó, sau buổi trưa, không khí buồn chán vô cùng, lại còn sắp có cơn mưa, bảy tám tên thổ phỉ đang ngồi ở dưới tàng cây đánh bạc. Đột nhiên một tên méo miệng hồng hộc chạy tới cấp báo.
"Con thỏ đến đây, chuẩn bị nhanh lên!"
Bọn họ ngầm ám hiệu với nhau, nếu nhìn thấy giàu có cao sang thì gọi là con heo, nghèo khổ trắng tay gọi là con chuột, đoàn áp tải gọi là chó vàng, còn có vẻ béo bở thì gọi là con thỏ, quan binh gọi là lão hổ, đều thống nhất như vậy.
"Mấy con?"
"Không biết, chỉ đang vội vàng đánh xe."
******************************
Tất cả đều trốn kỹ ở đằng sau gốc cây, dần dần nghe thấy âm thanh cộp cộp đến gần, sau đó một cỗ xe ngựa rách nát tơi bời xuất hiện ở giữa tầm mắt, người đánh xe rõ ràng chính là một thư sinh mặt trắng áo xanh, thân hình đơn bạc, bộ dáng ôn hòa hiền hậu.
Đợi cho xe ngựa đến gần, mấy tên liền nhảy ra, bao vây xung quanh, cưỡng chế người đó nộp tiền tài ra.
Người thư sinh đầy mặt sợ hãi, chắp tay cầu xin tha thứ: "Tiểu nhân lần đầu đi qua nơi này, không biết sẽ gặp phỉ gia, trên người chỉ mang theo hơn mười lượng bạc. Bây giờ sẽ dâng hết lên, mong rằng phỉ gia vui lòng nhận cho, giơ cao đánh khẽ, thả cho tiểu nhân rời đi."
Kẻ cầm đâu vén màn xe lên vừa nhìn, đã thấy bên trong không có ai, chỉ chất hơn mười rương gỗ màu đỏ son, không khỏi bật cười lớn tiếng.
"Có thể giữ cho ngươi một mạng, nhưng những thứ đồ ở trong xe ngựa phải để lại."
Thư sinh kia sắc mặt trắng bệch, liên tục lắc đầu: "Những thứ ở trên xe không đáng giá nửa phân tiền, phỉ gia có lấy cũng vô dụng, chi bằng cho tiểu nhân một chút cơ hội."
Bọn chúng làm sao mà tin tưởng, thấy thư sinh đó khẩn trương toát đầy mồ hôi, dường như những thứ ở trên xe rất quan trọng, liền tóm lấy hắn, đẩy ngã ở ven đường. Thư sinh lo lắng đỏ mắt, đứng lên liền bổ nhào đến trước xe ngựa để che chắn bảo vệ, một mực không cho bọn chúng động đến những cái rương, liền bị một trận đòn nặng nề.
.
.
.
Mấy tên sau khi chui vào trong xe, liền kéo hai cái rương, cạy khóa, mở ra xem, lại chỉ thấy một đống đen sì sì, nhìn không rõ ràng lắm, cũng không biết đó là cái gì. Ngay lúc đó, có một tia sét thật lớn giữa bầu trời, lúc này mới nhìn thấy rõ, trong rương không phải là vàng bạc châu báu gì, mà lại rậm rạp, rối bời một đống, tất cả đều là tóc đen.
Nói đến tóc, mỗi người đều có, không có gì ngạc nhiên. Nhưng mà lại nặng nề cuồn cuộn chất đầy hai rương, hơn nữa còn có hơn mười rương khác nữa, như vậy thì phải cạo từ trên đầu của bao nhiêu người mới có được đây! Hoặc có khi nào, những sợi tóc đen này là được cạo từ vô số những cái đầu bị chặt đứt?
Da đầu của mấy tên thổ phỉ không khỏi run lên, tóc gáy dựng đứng. Lúc này liền có một tiếng sấm vang thật lớn, con ngựa phía trước bị hoảng sợ mà chồm lên hí dài. Hai cái rương từ trên xe bị lộn xuống, những sợi tóc như thác nước trút xuống người bọn chúng.
Cuồng phong gào thét, mưa to tầm tã ập tới, mấy tên này lăn lộn cuống cuồng, liều mạng muốn kéo những sợi tóc trên người ra. Nhưng những sợi tóc này lại giống như có sinh mạng, vừa dính chặt vừa kéo căng, dán lên quần áo, mặt mũi, trên cổ của bọn chúng, hầu như sắp chui vào trong da thịt.
Trong nhất thời, mấy kẻ đó đều biến thành những con hắc tinh tinh trong mưa to, cả người dính đầy tóc. Bọn chúng muốn hít thở, những sợi tóc liền tiến vào trong mũi. Bọn chúng muốn kêu to, những sợi tóc liền chui vào trong miệng. Hoàn toàn nhìn không rõ đường đi, những tên đó liên tiếp ngã xuống lăn tròn, té xỉu ở giữa lùm cây.
Người thư sinh kia bất chấp tất cả, vội vội vàng vàng chạy đến phía trước đuổi theo chiếc xe ngựa của mình. May mà con ngựa không chạy xa lắm đã ngừng lại, mưa cũng dần dần tạnh. Thư sinh vội vàng quay đầu xe ngựa, nhìn thấy hai cái rương bị đổ, tóc đầy đất, vướng đầy bùn nhão vàng vàng, nhìn thấy mà vô cùng ghê tởm.
Thư sinh ngồi xổm trên mặt đất chạm vào mấy tên kia, căn bản không phân biệt được ai với ai. Trong mắt tràn đầy uể oải, lắc đầu than thở.
Mạnh tay kéo mấy tên thổ phỉ kia ra khỏi lùm cây, vén những sợi tóc từ trên mặt bọn chúng xuống, dò xét mạch đập, xác định là bọn chúng chỉ là té xỉu chứ không có gì trở ngại.
"Ta đã nói là không có đáng tiền mà các ngươi không tin, rõ ràng làm lãng phí tóc của ta nhiều như vậy." Thư sinh suy nghĩ lại, nếu các ngươi đã khiến ta bị thiệt hại, có bồi thường cũng không đủ đâu.
****************************
Đến chạng vạng cuối ngày, mấy tên thổ phỉ mới lần lượt tỉnh lại, hai mặt nhìn nhau, đều sợ tới mức hồn phách lên mây. Phát hiện tóc của chính mình và đồng bọn cũng không cánh mà bay, cả đám đều thành đầu trọc. Tất cả đều cho rằng mình gặp phải yêu quái, may mà chỉ lấy tóc chứ không có lấy đầu bọn hắn. Từ nay về sau cả bọn tu thân dưỡng tính, thật thà làm ruộng, không dám... lên núi làm chuyện ác nữa.
Nhưng mà, bọn chúng vẫn luôn đưa tay xua xua ở giữa không trung, hoặc là chà xát loạn hết ở trên người. Dường như vẫn còn vô số những sợi tóc vô hình phiêu đãng trong không khí, bám trên làn da của bọn chúng vậy.