Tòa Án Nhân Dân Tối Cao
Hôm nay từ sáng sớm Vân Nhu đã phải đến tòa án để hoàn thành một vài giấy tờ cho Tinh Châu, do Bùi Mặc đích thân đưa đến.
Hắn ngồi ở ngoài ung dung thong thả đợi cô, hôm nay là thứ tư lại đăc biệt tòa án rất đông người, ngồi ở đây đã lâu Bùi Mặc thấp thoảng có nghe đến hôm nay ở đây có vài vụ xét xử vô cùng quan trọng, về vấn đề công viên chức nhà nước hối lộ hay giết người, còn có một vụ về ma túy,…mọi thứ xung quanh nhộn nhịp vô cùng, có người cười thì cũng có người khóc.
Vận Nhi ở trên lầu ba tại phòng xử lí pháp vụ về giấy phép cho doanh nghiệp, cô đang bận rộn cùng người ở đây cuyệt hết vấn đề này đến vấn dề kia cũng mất rất nhiều thời gian, đến khi mọi thứ xong xuôi hết cũng đã là gần ba tiếng sau.
Vận Nhi sau khi thu xếp xong lúc quay người đi ra không cẩn thận xém thì đâm phải một người, vừa nói xin lỗi vừa ngẩng đầu lên nhìn liền nhận ra người quen.
Là Châu Tuấn, cậu ta mặc trên mình bộ đồ cảnh sát quyền uy, bây giờ trông rất ra dáng một cảnh sát tài ba, Châu Tuấn nhất thời nhìn thấy Vận Nhi mà cười tươi, ánh mắt cứ như nhìn thấy chân ái của cuộc đời.
“ Vận Nhi lâu rồi mới gặp cậu “
“ Đúng là lâu rồi, xin lỗi mình có việc phải đi ngay bây giờ “
Qủa thực cô còn có nhiều việc đang đợi được xử lí ở công ty phải nhanh quay về giải quyết đều là những văn kiện phải xong trong hôn nay.
“ Khoan đã, chúng ta nói chuyện một lát được không, năm phút thôi “, Châu Tuấn vội kéo láy cánh tay cô lại giọng khẩn thiết.
…
Vận Nhi trở xuống không thấy Bùi Mặc đâu nữa, cô vừa bước ra khỏi tòa án thì lại thấy hắn đang đứng ở một nơi cách cô tầm một mét nghe điện thoại của ai đó, Vận Nhi bình thản đi lại
Thấy Vận Nhi đi lại hắn gật đầu có ý hỏi cô xong rồi sao, Vận Nhi cũng gật đầu đáp ý là xong rồi, sau đó tay này cầm điện thoại vẫn đang nói chuyện với ai đó tay kia nắm chặt tay Vận Nhi ra xe, hình ảnh này lại rơi vào mắt Châu Tuấn đang đứng trên lầu nhìn xuống, lần này lại không tỏ ra tức giận mà ánh mắt nhìn hai người kia có phần nguy hiểm, như đang tính toán gì đó trong đầu
Tại tập đoàn Tinh Châu
Trở về Vận Nhi chỉ nói qua loa với Bùi Măc vài câu rồi trốn hút trong văn phòng bắt đầu lao đầu vào công việc, hắn cũng rõ người phụ nữ này của ham việc đến mức nào, một khi cô đã ngồi vào ban làm việc rồi thì sẽ rất khó để cô rời khỏi đó, có mà hết giờ làm việc cô cũng phải ngồi lại thêm nửa tiếng đến một tiếng mới chịu về.
Bùi Mặc không làm phiền cũng không ngăn cản, hắn quay về phòng làm việc của mình bắt đầu chuẩn bị cho cuộc họp cổ đông chiều nay.
Mấy hôm nay Tinh Châu vì dự án mới mà bận bịu tấp nập, nhiều ngày liền Bùi Mặc đã phát lệnh tang ca them hai tiếng để đẩy nhanh thời gian chuẩn bị mọi thứ, mỗi năm vào thời điểm này sẽ luôn có một dự án được ra mắt, và dự án lớn nhất mọi năm đều đợi đến lúc này mới bắt đầu ban hành.
Cũng là thời điểm tang ca nhiều nhất trong năm, áp lực công việc nhất trong năm.
Chớp mắt đã sáu giờ tối, bây giờ là thời gian nghỉ ngơi, thường thì từ sáu giờ đến sáu giờ ba mươi sẽ được nghỉ ngơi để mọi người ăn chiều hay bận việc gì đó trong vòng nửa tiếng thì quay lại công việc.
Vừa đúng sáu giờ Bùi Mặc đã cho gọi Vận Nhi sang phòng làm việc của mình ngay, cũng như mọi lần hắn gọi cô qua cũng chỉ để nói chuyện yêu đương giữa hai người, vào khoảng thời gian này phòng chủ tich sẽ bị khóa chặt từ bên trong và ra lệnh không một ai được tìm đến vào giờ đó.
Vận Nhi ngồi trên đùi hắn, để mặc hắn hôn mình, hai bàn tay người đàn ông mò mẩn khắp cơ thể nữ nhân, Vận Nhi chỉ việc ôm chặt cổ hắn mà thở dốc, cô hiểu rõ sự ham muốn của người đàn ông này cao cỡ nào nếu ngày nào không chạm vào cô hắn sẽ bức đến phát điên.
“ ưm,…Mặc “
“ Hôm nay có mệt không “, Bùi Mặc gặm nhắm nơi cổ trắng ngần của cô hồi lâu mới chịu buông.
“ Có hơi mệt, lượng công việc mấy hôm nay nhiều hơn bình thường “
Vận Nhi, vùi đầu lên vai hắn, tay đùa giỡn trên cút áo sơ mi của hắn.
“ Chẳng phải anh đã cho người đến giúp em sao, sao lúc nào cũng ôm hết việc vào mình vậy “, Bùi Mặc bắt lấy bàn tay cô đặt lên đó một nụ hôn rồi nắm chặt.
“ Tự mình làm vẫn tốt hơn, hơn nữa đều là những văn kiện quan trọng không thể qua loa được “.
Từ trước đến nay vẫn vậy dù là quan trọng hay chỉ là việc nhỏ cô vẫn muốn tự mình lo lấy, nếu có sai sót hay khó khăn gì thì cũng không cần phải đổ lỗi hết người này đến người khác, tự mình làm nếu có sai cũng sẽ dễ dàng sửa hơn.
Chờ người khác chi bằng dựa vào chính mình.