Trên đường trở về cả hai không nói câu nào, An Vĩ thì nhíu mày trầm tư còn Diêm Cơ thấy An Vĩ tức giận lại không dám hó hé nữa lời.
Sau khi xuống xe tim Diêm Cơ đập nhanh một cách lạ thường, đôi lúc nàng còn len lén liếc nhìn An Vĩ bên cạnh.
Mồ hôi trên người vẫn chưa khô lại, áo thun luôn dính ở sau lưng, khiến nàng cực kỳ xấu hổ, nói chung một thân chật vật.
Nàng ngồi trong phòng và bật điều hoà lên, thở hồn hển, cố gắng làm dịu lại cảm xúc của mình, nhưng An Vĩ đã bắt đầu cởi quần áo ra.
"Uy! Em muốn làm gì?!"
Diêm Cơ có chút sợ hãi né tránh về phía góc giường một bên, cảnh giác nhìn An Vĩ.
An Vĩ vừa nhìn thấy phản ứng của nàng, không những không dừng động tác lại, ngược lại tiếp tục cởi chiếc áo choàng lỏng lẻo trên người, đi về phía nàng.
"Em......!Chị đã nói với em, chị đang mang thai không thể như vậy!"Nàng kinh hoảng nên nói năng lộn xộn, lắp bắp, đừng cởi quần áo ra a!
An Vĩ hoàn toàn xem lời nàng nói như gió thoảng bên tai, trên mặt còn mang theo nụ cười mị hoặc.
Đột nhiên mặt An Vĩ đanh lại, tay phải cô đột nhiên sáng lên một viên như viên châu lóe lên rồi chui thẳng vào người Diêm Cơ.
Diêm Cơ cảm nhận được pháp lực cùng sức mạnh đã quay lại, nên càng cuối người không dám lên tiếng.
"Vì sao phải đưa nội đan cho em? Chị phải biết rằng một khi không có nội đan chị cùng con sẽ rất nguy hiểm hay không? Ví dụ như hôm nay em không tới kịp có phải xảy ra chuyện rồi không?", Câu hỏi An Vĩ muốn hỏi nhiều như sao trên trời, nhưng cô lại không nỡ lòng trách mắng nữ nhân trước mặt này.
Diêm Cơ rụt cổ lại chấp nhận lãnh chịu sự trách mắng từ An Vĩ, thấy cô không ý muốn tiếp tục mới mở miệng,"Chị chỉ sợ em xảy ra chuyện thôi, với lại chúng ta có sự liên kết sao? Chỉ cần chị gặp nguy hiểm em sẽ đến mà, chị không cố ý.
An Vĩ nghe nàng nói xong đột nhiên ép sát hơn, kề môi vào tai nàng thổi khí như lan nói,"Cơ Nhi, đừng hoài nghi năng lực của vi phu, Vi phu có thể khiến nàng mấy ngày không xuống giường được đấy."
Diêm Cơ thiếu chút nữa đã phun ra máu,"Chị nào phải hoài nghi năng lực trong khía cạnh này của em a!"
"Vậy trong cái đầu nhỏ này của chị nghĩ gì lại hành động như thế? Có biết rằng làm như vậy xét về khía cạnh nào cũng điều là một lựa chọn ngu ngốc hay không?",An Vĩ trầm mặt nhìn nàng sao đó ngồi thẳng người lên nhìn nàng trầm tư.
"Được rồi, em xuống dưới dạy học cho Thiên An, chị rảnh thì nấu cho em gì đó để ăn đi", Nói rồi cô đứng lên đi xuống nhà.
"An nhi, An nhi",An Vĩ vừa xuống nhà vừa gọi tên Thiên An.
"Sư phụ con ở đây", Thiên An lên tiếng để biết cô đang ở phía sau sân trống sau nhà An Vĩ.
An Vĩ nghe tiếng đi tới, vừa tới cô đã thấy Thiên An đang ngồi thiền, lại đảo mắt nhìn xuống nữa cô liền thấy buồn cười.
Kế bên chỗ Thiên An đang toạ thiền một con bạch xà cuộn tròn người đầu lại đứng thẳng hai mắt nhắm chặt hình như cũng đang tu luyện, kế bên bạch xà là bạch thố đang trong tư thế ngồi xổm, hai mắt cũng nhắm chặt từ luyện.
Buồn cười nhất là bạch thử, hình như là nó béo ra rồi, nhìn thật sự đáng yêu thật muốn nhéo một cái.
Và sự thật là An Vĩ đã bước tới nhéo lấy nhéo để lên thân thể bạch thử, bạch thử đang tu luyện bị người quấy rối liền mở mắt ra, nhìn thấy là sư phụ nhà mình liền phụng phịu gọi,"Sư phụ~~~~
Khụ khụ, An Vĩ ho khan hai tiếng liền nói,"Hôm nay vi sư sẽ cùng toạ thuyền với các con, ta sẽ truyền thụ cho các con lúc toạ thiền", Nói rồi An Vĩ tìm một chỗ người xuống, bắt đầu toạ thiền.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, sáng sớm đến giờ ba mẹ Triệu đi làm, như thói quen họ hay vận động trước khi đi làm nên ra sân sau.
Nhưng họ vừa đến đã bị Lâm Khanh cản lại,"Lệnh Công lệnh mẫu xin dừng bước, hiện tại nương nương cùng bốn vị tiểu thư đang toạ thiền không thể quấy rầy, kính mong hai vị vẫn là không nên đi vào.
"À...!à, vậy chúng ta đi làm thôi,"Ba Triệu hiểu ý kéo kéo tay mẹ Triệu ra cửa.
Bốn thầy trò An Vĩ ngồi thiền một mạch đến gần 5h chiều mới có chút nhúc nhích, lúc Thiên An mở mắt ra không khỏi thở ra một ngụm trọc khí.
"An nhi con đến đây, hôm nay vi sư dạy con một chiêu độc nhất của ta, nhưng con phải nhớ chiêu này chỉ được xử dụng lúc nguy cấp, con không phải ta cho nên không thể tùy tiện liền có thể xử dụng, vì chiêu này tốn tinh lực cùng tu vi rất nhiều, nếu không cẩn thận có thể con sẽ mất mạng, nhớ rõ không?.
“Đệ tử hiểu rõ.
"Ừ tốt, giờ vi sư làm mẫu trước con nhớ kỹ rồi làm theo",Chân cô đạp bát quái trận thân trấn thái cực ấn, tay kết bảo bình ấn, cao giọng đọc,"Thiên, Địa, Huyền, Hoàng, Kì, cấp cấp như luật lệnh, Sắc, chữ sắc được phát ra âm vang chấn động, bốn phí cuồng phong nổi lên, một tiếng long ngâm phát ra thấu tận trời xanh, xung quanh trăm mét phong vân vần vũ.
Thiên An nhìn cảnh tượng trước mắt mồm há ra cũng quên khép lại, từ trong người An Vĩ một con Thanh Long bay ra, nó bay thẳng lên trời lượn vài vòng rồi bay đáp xuống sân trước mặt Thiên An.
"Ôi mẹ của con ơi....",Ực...!cô nuốt nước miếng một tiếng rõ to.
Cô thật sự không nằm mơ chứ, đây là rồng thật sao?.
Chưa đợi Thiên An có cơ hội nhìn thêm An Vĩ đã triệu hồi thiên long trở về thân thể của mình, sau đó nói.
"Thanh Long Ấn, Thanh Long Trấn, Long Thần Thức Tỉnh Ấn điều là độc môn của ta, vừa rồi là Long Thần Thức Tỉnh Ấn, phía sau ta sẽ dạy cho cho Thanh Long Ấn và Thanh Long Trấn", Nói rồi An Vĩ lại đọc ấn quyết,"Thiên, Địa, Huyền, Hoàng, Ki, Thần long mau mau mở kết giới bảo hộ ta cấp cấp như luật lệnh",An Vĩ vừa đọc xong xung quanh cô liền được bao phủ bởi một kết giới màu xanh.
An Vĩ lại tiếp tục kết ấn, thân cô trấn thái cực, chân đạp càn khôn, tay kết bảo bình ấn, cao giọng đọc,"Thiên, Địa, Huyền, Hoàng, Kị, Sắc", Đọc xong chữ cuối tay lại biến thành chưởng, cuồng phong kèm theo tiếng long ngâm được đánh ra.
Chưởng lực quá lớn khiến nơi nó đi qua điều bị càn quét sạch sẽ, chỉ tội nghiệp cho bức tường, chỉ đứng yên không chọc gì ai lại bị An Vĩ chọc cho một cái lỗ hỏng.
Đúng lúc này ba mẹ Triệu vừa trở về, xe vừa chạy vào tới sân nhà đã nghe một tiếng vang cực lớn, ba Triệu không kịp nghĩ ngợi vội mở cửa xe rồi chạy vào nhà xem chuyện gì, mẹ Triệu cũng chạy phía sao ông.
Về phần Ăn Vĩ thấy mình lực đánh quá trớn cũng không khỏi nhảy dựng, chỉ là rất nhanh cô trấn định lại rồi dạy cho Thiên An.
Lúc này ba mẹ Triệu điều chạy đến nơi, thấy Diêm Cơ đang đứng đó liền chạy đến, Diêm Cơ hiểu vì sao hai người vội vàng như vậy liền giải thích,"Vĩ nhi đang dạy cho học cho An nhi, có chút ra tay không khống chế...khụ
"À...",Ba Triệu tò mò ló đầu ra nhìn một cái liền xanh mặt rụt đầu vào, vội vàng kéo tay mẹ Triệu rời đi, trước khi đi còn nói,"Nhớ kêu Vĩ nhi sữa lại", Rồi kéo lão bà mình về phòng.
Ngay khi An Vĩ đang sầu khổ vì dạy mãi mà Thiên An vẫn không đánh ra Thanh Long Ấn, không biết nên làm thế nào để nàng mau thuộc hơn, thì một hồi chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
"Tiểu Hoa, hôm nay mình muốn tới tiệm của gia gia, cậu cùng Tiểu Cơ có muốn đi cùng hay không?" Là điện thoại của An Bình.
Cô vừa nghe thấy cô ấy nói muốn đi tới cửa hàng áo liệm ảm đảm kia, trong lòng theo bản năng có cảm giác cực kỳ không khoẻ, muốn cự tuyệt.
Nhưng nghĩ tới lòng tốt của An gia gia, cô liền đồng ý với An Bình, nhanh chóng giao trọng trách dạy Thiên An cho bà đứa để tử còn lại, liền cùng Diêm Cơ về phòng thay quần áo.
Khi bọn cô chạy xuống lầu, An Bình đã đứng dưới bóng cây đợi bọn cô được một lúc.
Cô ấy nhìn thấy An Vĩ kéo tay Diêm Cơ vội vàng chạy xuống, khuôn mặt trở nên lo lắng, vội vàng chạy tới đỡ lấy Diêm Cơ: "Cô nãi nãi của ta, vợ cậu đang mang thai đó, đừng vận động mạnh như thế chứ."
Sau khi Diêm Cơ nghe được lời này, đầu tiên khoé miệng hơi co giật một chút, sau đó nàng rất tự tin vỗ nhẹ xuống bụng, nói: "Yên tâm, tiểu gia hỏa rất rắn chắc, không rớt được."
"Gia gia cậu bảo chúng ta qua đó làm gì?"Cô đột nhiên chen ngang giữa bọn họ hỏi, bởi vì cô vừa nghĩ tới hôm nay An gia gia bảo An Bình đi tới cửa hàng áo liệm, nhân tiện gọi bọn cô đi cùng, có chút nghi hoặc.
"Tớ không biết, gia gia nói tốt nhất là để các cậu đi cùng, ông muốn hỏi bọn cậu một số vấn đề."
Sau khi An Vĩ nghe xong, gật gật đầu, hai người lập tức bắt một chiếc taxi, đi tới cửa hàng áo liệm.
Vẫn là cửa hàng tiêu điều quen thuộc như cũ, trong tiệm chỉ có một ông lão đầu tóc hoa râm đứng ở bên quan tài, cầm một cái thước dây không biết đang đo gì đó bên cạnh quan tài.
"An gia gia." Vừa vào cửa, bọn cô đã mở miệng trước.
An gia gia quay đầu lại, quét mắt nhìn bọn cô một lần từ đầu đến đuôi, cô có thể nhìn thấy bộ ngực ông ấy đang phập phồng, giống như đang nhẹ nhàng thở ra.
Không đợi An Ninh mở miệng, An gia gia buông thước dây trong tay, vẫy vẫy tay với chúng ta.
"Các cháu qua đây một chút."
Bọn cô và An Bình đến gần ông, ánh mắt vô thức liếc vào cảnh tượng bên trong quan tài, ai ngờ lại thấy được một gương mặt cực kỳ quen thuộc với mình!
"Tiểu Hoàng!" Cô sợ hãi kêu lên, sao hắn lại ở chỗ này?
Trước kia cô từng nghe An Bình nhắc tới cửa hàng áo liệm này, nghe nói cửa hàng áo liệm này chuyên may quần áo cho người chết, thi thể cần phải để ở trong tiệm một khoảng thời gian, như vậy An gia gia mới có thể có thời gian giúp người chết, may đo một bộ quần áo vừa người.
Đây không phải có chút trùng hợp hay sao? Tiểu Hoàng đã chết đột nhiên cũng ở chỗ này! Cô không thể không nghĩ tới chuyện đã gặp quỷ hồn tiểu Hoàng ở tiệm cà phê.
Hiện tại, có lẽ cậu ấy đã đi tới nơi mình nên đi.
"Cậu biết anh ta sao?"
An Bình nghe thấy cô kêu lên sợ hãi, hỏi.
"Ừ." Cô gật gật đầu, "Tại tiệm cà phê mình làm trong kỳ nghỉ hè, cậu ấy là đồng nghiệp của tớ."
An gia gia mang vẻ mặt nghiêm túc nhìn ta: "Tối hôm qua, có phải đã xảy ra sự tình gì hay không?"
Cô có chút giật mình đối với việc An gia gia có thể biết được sự tình trong tiệm cà phê, nhưng ngay sau đó cô nghĩ tới ông ấy là người âm dương, lập tức có chút cảm giác nhẹ nhõm.
Vì thế, cô đã nói về cú điện thoại kỳ lạ và những gì đã xảy ra ở tiệm cà phê cho An gia gia nghe, chỉ là lượt bỏ đoạn cô ăn con quỷ kia, sau khi nghe xong vẻ mặt ông ấy trở nên nhợt nhạt, thở dài một tiếng.
"Không trách được, chàng trai này, lúc trước ông vẫn không thể nào làm được một tấm áo liệm giúp cậu ta.
Hơn nữa, ông có thể cảm nhận được, âm hồn cậu ấy vẫn chưa quay trở lại về phía bên kia."
"Các cháu có từng nghe qua một câu nói, nếu như linh hồn con người không đi tới nơi bọn họ nên đi, chỉ cần thân thể vẫn còn ở trên đời, người đó sẽ không thể biến đổi thành Địa Phược Linh (linh hồn bị ràng buộc bởi trái đất), mà sẽ biến thành Ác Linh (ác quỷ).
Bởi vì linh hồn vẫn còn tàn lưu tiềm thức của nó, vẫn thuộc quyền sở hữu của người đó.
Nhưng thi thể này, một khi mặc áo liệm vào, thậm chí là hoả táng, linh hồn không có nơi để đi và nơi thuộc về, rất dễ biến hóa thành ác quỷ."
Tiểu Hoàng, chỉ là muốn đi tới nơi cậu ấy muốn đi, thoát ra khỏi trói buộc nơi đó.
"Vất vả cho cháu rồi, phải chịu đựng điều đó."An gia gia đưa ánh mắt nhìn Diêm Cơ
Nàng lắc lắc đầu, có chút vui mừng nói: "Có sắc quỷ ở đây, cháu sẽ không sao"
An gia gia trong lúc nhất thời vẫn không có phản ứng gì khi nàng nói "sắc quỷ" là ai, một hồi thật lâu, ông ấy mới run rẩy khóe miệng, cười như không cười, giống như rất vất vả nghẹn lại.
Ông nặng nề khụ khụ vài tiếng, có chút mất tự nhiên nhìn khuôn mặt đen thui của An Vĩ nói: "Diêm Vương đại nhân thật đúng là sủng ái Tiểu Cơ, cháu chính là người đầu tiên dám xưng hô với Diêm Vương như vậy."
Diêm Cơ không biết nên cảm thấy vinh hạnh hay là cảm thấy may mắn đây, vinh hạnh vì bản thân là Diêm Vương lại bị nhận lầm là người được lấy Viêm Vương, hay là may mắn cho bản thân mình, sau khi gọi Vĩ nhi là sắc quỷ, vẫn còn có thể sống ở trên đời nữa.
"Đúng rồi, Tiểu Vĩ, vừa rồi cháu nói, trong văn phòng của ông chủ tiệm cà phê, có vật gì kỳ lạ?"
Cô gật gật đầu, sau đó dùng bàn tay so sánh lớn nhỏ: "Một đám sương khói màu đen lớn như thế này, cháu nhìn thấy rất rõ ràng, cháu có thể nghe được tiếng trẻ nhỏ và phụ nữ khóc, tiếng đàn ông la hét truyền ra từ đám sương khói này, nó còn có thể nói, giọng nói chẳng giống nam cũng chẳng giống nữ."
An Bình ở một bên nghe được mùi ngon, cô ấy vốn còn có chút sợ hãi, nghe thấy ta và An gia gia nói chuyện càng ngày càng huyền huyễn, cô ấy cũng bắt đầu đầu nhập vào trong đó.
"Oa! Đó khẳng định là một ác quỷ rất lợi hại!"
Trên mặt An gia gia vẫn không có một chút vui mừng nào, hai lông mày xám trắng giống hai con sâu róm, khoanh lại với nhau, chỗ ấn đường nhăn lại, vẻ mặt ngưng trọng.
"An gia gia, đã xảy ra chuyện gì vậy?" Cô lo lắng hỏi.
An gia gia trầm mặc một hồi thật lâu, sau đó đi tới cửa của cửa hàng vừa đổi một đôi giày khác, vừa nói: "Mang ông đi tới tiệm cà phê."
Cô lập tức kinh ngạc, ngay cả An Bình cũng vậy, không biết gia gia mình đã xảy ra chuyện gì.
"Ác quỷ mà cháu nói, không phải là ác quỷ bình thường trong nhân gian, chúng thậm chí còn nguy hiểm gấp mấy chục lần, nếu không có Diêm Vương đại nhân ở đó, cháu đã gặp nguy hiểm.
Không, mấu chốt không phải ở đó!"
Nghe An gia gia nói xong An Vĩ gãi gãi mũi, còn quỷ mà ông ấy cho rằng rất lợi hại đang ở trong bụng cô rồi, nguy hại cái nổi gì? Nghĩ là nghĩ vậy nhưng cô không nói ra, vì cô còn chưa muốn lộ mặt, cứ để cho ông ta nghĩ Diêm Vương là một người khác đi.
Cảm xúc của An gia gia có chút kích động: "Một thứ như vậy không nên xuất hiện."
Cô nghe không hiểu gì cả, cái gì gọi là thứ không nên xuất hiện?
"Ông phải đi tới tiệm cà phê một lần, hôm nay ở đó vẫn mở cửa chứ? Ông muốn gặp ông chủ của cháu."
Nhìn thấy ông ấy chuẩn bị đóng cửa hàng, bọn cô đành phải đứng qua một bên gật gật đầu, cầm lấy di động, gọi điện cho chủ quán cà phê.
Di động đặt tới bên tai, tiềm thức trong đầu vẫn có thể cảm thấy, từ bên kia ống nghe truyền đến không phải là giọng nói của ông chủ, mà là giọng nói của tiểu Hoàng.
"Bíp —— bíp —— bíp —— Xin chào?"
"Ông chủ." Cô vội vàng nói, ngay sau đó phát hiện giọng nói của mình có chút hơi lớn, lập tức ổn định lại tâm trí, hỏi, "Hôm nay tiệm có mở cửa không?"
"Có mở chứ! Nhưng không có khách nào tới, ài ——" Ông ấy thở dài, qua di động cũng có thể cảm nhận được sự nghi hoặc và bất lực của ông ấy.
Vì sao không có khách hàng nào tới? Cô vẫn nhớ rõ trước kia kinh doanh của tiệm không tồi.
Không có khả năng bởi vì có một nhân viên cửa tiệm đột ngột chết thì lập tức ảnh hưởng tới công việc kinh doanh chứ?
Tuy nhiên ông chủ là người rất lõi đời, không thể trực tiếp úp cái nồi này tới trên đầu tiểu Hoàng.
Tròng mắt của ta vừa chuyển, nhìn thấy An gia gia đã chuẩn bị xong, vội vàng mở miệng.
"Ông chủ, tôi sẽ đưa khách qua đó."
Ông chủ vừa nghe xong, trong lòng vui vẻ, ngay cả giọng điệu cũng thoải mái hơn rất nhiều
"Được được được, bất cứ lúc nào tôi đều chào đón." Cô nhìn thấy An gia gia gấp không thể chờ, chặn một chiếc taxi bên đường lại, trong khoảnh khắc mọi người đã vào trong, đi về phía quán cà phê.
Lúc đã ở trên xe, An Bình đột nhiên đưa miệng tới bên lỗ tai của cô, hỏi: "Lúc nào thì cậu cho mình gặp lão công của cậu?"
Cô bị mất cảnh giác, còn đang chìm trong suy nghĩ.
Không ngờ An Bình vẫn luôn trầm tư yên tĩnh ở bên cạnh cô, thì ra là đang suy nghĩ về vấn đề này.
Cô cố nén tâm tình không trợn trắng mắt, tức giận nói một câu: "Mình từ khi nào thì có lão công?" Rõ ràng là cô cưới vợ, cô ấy lại muốn gặp lão công của cô ở đâu ra.
Thật là!
Trên mặt An Ninh hiện lên sự thất vọng, mất hứng dời mặt đi, bĩu môi, có chút trẻ con nói: "Hừ, không cho gặp thì thôi, mình sẽ ở bên cậu.
Sớm hay muộn cũng có một ngày mình có thể nhìn thấy anh ta.
Mình thật muốn nhìn xem, Diêm Vương trong truyền thuyết sẽ trông như thế nào."
Trong lòng cô bụp một tiếng, âm thầm cười.
Diêm Vương không phải ngồi kế bên rồi sao? Vậy cậu cứ chờ đi, chố đến ếch mọc râu cũng không chờ được ha ha ha ha ha..