Quy Đức Hầu Phủ


Lão phu nhân nhà trọng thần của triều đình đến phủ Quy Đức Hầu, vậy thì không phải người bình thường đến chuyện trò việc nhà.

Người có thể tự thân xuất mã thì không phải người hiền lành.

Người này là phu nhân các lão, được gọi là một người xảo quyệt lại cổ quái, bà ta thấy khí thế của mình không áp đảo được Hứa Song Uyển bèn trực tiếp ngồi ở phủ Quy Đức Hầu không đi, nhất định phải đòi Hứa Song Uyển đưa ra một câu trả lời hợp lý.
Bà ta hỏi rốt cuộc Hứa Song Uyển vừa ý tiểu thư khuê các nhà nào, Hứa Song Uyển nói còn chưa định thì bà liền ngoảnh mặt làm ngơ, giả vờ như không nghe thấy.

Tiếp đó bà ta lại quay đầu hỏi câu cũ, muốn Hứa Song Uyển cho bà một đáp án vừa lòng.
Cuối cùng, bà ta còn nói nếu Hứa Song Uyển không có bản lĩnh tuyển người thay thánh thượng thì nên từ chối sớm đi, tránh làm chậm trễ việc của thánh thượng và quốc gia đại sự.
Đường các lão phu nhân đằng đằng sát khí đi tới.

Bà ta đến từ sáng, dùng bữa trưa ở Hầu phủ, làm loạn đến ba canh giờ còn chưa đi, ép Hứa Song Uyển phải nói ra.
Hứa Song Uyển hiểu rõ; Đường các lão này không đến vì bản thân, e là thương lượng với mấy nhà xong rồi, cần lấy được đáp án từ phía nàng.
Nàng dám nói, nếu như mình không chọn trong đám người nhà này thì bọn họ chắc sẽ dám gây sự.
Hứa Song Uyển thầm nghĩ bọn họ đã ép đến tận nhà rồi, sau này nàng và đám nội quyến của các lão này cũng chẳng cần qua lại.
Đường các lão phu nhân vẫn không đi.

Hứa Song Uyển thấy sắc trời không còn sớm, trượng phu cũng sắp về bèn quay đầu nói với Ngu nương: “Trời sẩm tối rồi, xem ra Đường lão phu nhân không muốn về, ngươi thu dọn một gian phòng cho ngài ấy, cố gắng hầu hạ cho tốt.”
Đường lão phu nhân đã dây dưa với nàng hơn nửa ngày, nhận được câu nói này bèn cười lạnh: “Nếu Tuyên Thiếu phu nhân giữ khách thì lão thân không dám không nghe theo.”
Lão phu nhân này nói chuyện đúng là lợi hại, từng câu chữ đều muốn đè ép một tiểu bối như Hứa Song Uyển.

Tuy nhiên, Hứa Song Uyển cũng chẳng mềm mỏng, lần này lại càng không thể mềm mỏng.

Vẻ mặt Hứa Song Uyển lạnh nhạt, nàng ngước mắt nhìn lão phu nhân: “Ngài muốn về thì ta sẽ phái người đưa ngài về, nếu ngài không về thì cũng chẳng thể để ngài ngồi qua đêm ở đây? Hầu phủ không có lễ nghi tiếp khách như vậy.

Nếu ngài không muốn đi thì cứ ở lại thôi, Hầu phủ chúng ta còn chẳng thiếu một miếng cơm cho lão nhân gia.”
“Hay cho câu lễ nghi tiếp khách!” Đường lão phu nhân rung cây gậy chống, giận dữ thốt ra: “Lão thân qua để hỏi câu trả lời chắc chắn nhưng ngươi không đáp, đây chính là lễ nghi tiếp khách của Hầu phủ ngươi à?”
Đường lão phu nhân cứ làm loạn như vậy nửa ngày trời, Hứa Song Uyển vốn nói năng nhỏ nhẹ, lần này cũng chỉ mỉm cười đáp lại bà ta: “Ta đã nói với ngài là việc thành thân của thánh thượng thì thánh thượng đã hạ chỉ cho thiếp thân từ lâu, để thiếp thân từ từ lựa chọn.

Ngài ấy không vội nhưng ta không biết sao ngài lại sốt ruột như vậy?”
“Cả thiên hạ đều đang đợi, há ngươi nói không vội thì có thể không vội!” Đường lão phu nhân lại gõ gậy chống, giận dữ nói tiếp: “Ta thấy ngươi vốn chẳng để thánh thượng trong mắt!”
Lại là câu nói này, đây là lần thứ ba trong ngày Hứa Song Uyển nghe được từ miệng bà.
Đường lão phu nhân lặp đi lặp lại, cứ ép người ta bằng những lời nói như vậy.

Nàng không làm vị lão phu nhân này hài lòng chính là có lỗi với thánh thượng, có lỗi với cả thiên hạ.
Dù tính tình của Hứa Song Uyển hiền lành như Bồ Tát, hiếm khi nổi giận thì cũng bực mình.

Nàng không tức giận thì thôi, một khi giận thì rất tàn nhẫn.
“Nếu Đường lão phu nhân không muốn đi thì cứ chuẩn bị cho ngài một gian phòng đi.” Nếu không muốn đi vậy thì ở lại.

Hứa Song Uyển dặn dò Ngu nương xong lại gọi Đồ quản gia đang đứng bên cạnh: “Lão quản gia, ông đi tìm trưởng công tử, xem có gặp chàng ấy dọc đường không, để chàng ấy sai người vào cung báo một tiếng, kể chuyện trong phủ cho chàng ấy nghe.”
“Ngươi cho rằng lão thân sợ ngươi?” Đường lão phu nhân thấy nàng không e dè mà truyền lời ngay trước mặt bà, bèn cười lạnh rồi mở miệng.
“Đương nhiên ngài không sợ, ngài bắt nạt đến trên đầu Hầu phủ ta rồi.” Hứa Song Uyển dơ tay, lạnh nhạt nói tiếp: “Nếu ngài hùng hổ doạ người, đến để kết thù thì cứ ở lại, hai nhà chúng ta cố gắng trò chuyện.”
“Ngươi, to gan! Ngươi xem ngươi đang nói gì?” Đường lão phu nhân đứng lên, cơ thể lảo đảo, vuốt ngực để bình tĩnh: “Tức chết ta rồi, tức chết ta rồi…”
Hứa Song Uyển không nhúc nhích, để người hầu nhà bà tuỳ ý hét to gọi nhỏ dìu bà.

Nàng lạnh lùng nhìn bà, nói: “Nếu ngài dám té xỉu ở nhà ta, chỉ cần dám gây xui xẻo cho Hầu phủ ta thì ngày mai ta lập tức đến đập phá Đường phủ nhà ngài, ngài có tin không?”
Đường lão phu nhân sững sờ, lập tức thốt “a”, vỗ chân khóc lóc ngồi bệt xuống: “Tiên đế, lão gia, các ngài phải làm chủ cho lão thân, ta…”
“Người đâu, đến Đường phủ nói cho bọn họ biết, Đường lão phu nhân đang khóc ở Hầu phủ chúng ta, nếu bọn họ không định đón về thì ta xem như ngài ấy đang khóc cho người của Hầu phủ.” Lúc đó người này chết hay sống thì Đường phủ đừng hòng tìm nàng đòi người.
“Vâng, Thiếu phu nhân.”
“Gọi Hầu phu nhân nhà ngươi đến nói chuyện với ta, gọi nàng đi, ngươi đúng là tức phụ không biết xấu hổ của Tuyên gia, ngươi không có tư cách nói chuyện với lão thân.

Cút, gọi phu nhân chân chính của nhà ngươi đến!” Đường lão phu nhân thấy nàng còn cứng hơn với người sống qua nửa đời như bà ta thì tức đến chập mạch rồi, càng không lựa lời nói nữa.
Hứa Song Uyển đã đứng lên.

Lúc này, Phúc nương đã nghe dặn dò của nàng, dẫn theo quản sự nương tử, vú già và nha hoàn có sức lực lớn trong phủ lại đây.
Thiếu phu nhân vừa dơ tay, các nàng ấy liền chen tới chỗ Đường lão phu nhân, đẩy người mà bà dẫn đến ra ngoài, mạnh mẽ dìu Đường lão phu nhân đứng lên.
“Các ngươi làm gì? Làm gì? Đừng đụng đến lão thân! Rốt cuộc các ngươi muốn làm gì? Giết người, giết người…”
“Đuổi về phòng khách, không có lời dặn dò của ta thì cứ để Đường lão phu nhân ở lại phòng khách.” Hứa Song Uyển thấy Đường lão phu nhân vừa hét vừa giãy ra nhưng nàng không hề bị lay động, nói: “Lại nói cho Đường phủ thêm hai câu, hôm nay trời tối rồi, bọn họ không cần tới, để ngày mai bọn họ đến phủ chúng ta chuộc người.”
“Cái gì, chuộc người? Tuyên Thiếu phu nhân…” Quản sự nương tử bên cạnh Đường lão phu nhân nghe thấy không đúng, bèn vội vàng lên tiếng: “Lời này của ngài là có ý gì?”
“Mời đi.” Hứa Song Uyển liếc mắt nhìn nàng ta rồi lại nhìn ra cửa, người của Hầu phủ vừa nghe Thiếu phu nhân nói xong bèn chen chúc đưa Đường lão phu nhân đi, cũng lôi cả người của Đường lão phu nhân mang đến đi cùng.
Bọn họ rời đi, sảnh trước mà hôm nay Hầu phủ dùng để chiêu đãi khách rốt cuộc cũng yên tĩnh lại.

Hứa Song Uyển đi ra ngoài, thấy Tuân Lâm đang đứng ở lối rẽ lén lút nhìn về bên này.
Nàng vẫy tay về phía cậu.
Tuân Lâm mỉm cười với nàng, ló người ra.
Hứa Song Uyển vừa nhìn, thấy trên lưng cậu còn cõng một hài tử, là tiểu chất – Vọng Khang của nàng.
“Làm xong bài tập rồi à?” Tuân Lâm vừa lại đây thì Hứa Song Uyển bèn chỉnh lại vạt áo của cậu.
Tuân Lâm gật đầu, Kiều Mộc tiến lên rồi ôm tiểu công tử sau lưng tiểu trưởng công tử xuống, đưa đến tay Hứa Song Uyển.
Vọng Khang đang lim dim ngủ bỗng tỉnh lại.

Cu cậu nhìn thấy nương bèn “ê a”, hai chân giẫm xuống, nhe mấy cái răng trắng đang mọc cười với nương.
“Uyển, Uyển…” Cu cậu vỗ bàn tay nhỏ, gọi nương.
Hứa Song Uyển lắc đầu với con, nói: “Không thể gọi nương như vậy, không nên để phụ thân con nghe thấy.”
Nghe thấy không nhe răng nhếch miệng hù con mới lạ.
Một tay Hứa Song Uyển ôm con, tay kia dắt Tuân Lâm, cúi đầu nói với cậu: “Đi đón huynh trưởng với tẩu có được không?”
“Vâng!” Tuân Lâm gật đầu.
Tuân Lâm đi được hai bước bèn hỏi nàng: “Lão phu nhân kia, đến bắt nạt tẩu ạ?”
“Ừ…” Hứa Song Uyển trầm ngâm một lát rồi mới nói: “Không thể nói là bắt nạt, chính là hai người không đứng cùng lập trường đang so chiêu.”
“Bà ấy không nói đạo lý, tẩu tử nói bà ấy cũng không nghe, bà ấy còn nói tẩu tử và Hầu phủ chúng ta không đúng, nào có đạo lý ấy!” Tuân Lâm bực bội.
“Đệ nghe thấy à?”
Tuân Lâm ngượng ngùng nhìn sang chỗ khác.
Cậu không muốn như vậy nhưng đã nghe trộm được khá nhiều, bởi vì người lớn đều xem cậu là hài tử; nhưng cậu không nhỏ, cậu còn có cả tiểu chất rồi.
“Bà ấy không nói đạo lý thì chúng ta sẽ nói đạo lý.

Một đám người đều sĩ diện, kiêng kỵ mặt mũi nên sẽ nhân nhượng cho yên chuyện, như vậy thì bà ấy sẽ được như mong muốn.” Hứa Song Uyển sẽ không tuỳ tiện nói những lời này với người khác, nhưng huynh trưởng Tuân Lâm không muốn cậu sống trong lơ mơ nên đã để cậu bắt đầu tiếp xúc với thế sự tàn khốc, nàng thân làm trưởng tẩu thì cũng sẽ cố gắng giáo dục cậu: “Chiêu này của bà ấy thường rất có ích, người bình thường dây dưa với bà thì trái phải đều sẽ tránh một chút.

Nếu bị bà quấn lấy, có vài người muốn thoát khỏi thì sẽ đồng ý nhường nhịn vài phần.”
“Bà ấy đang làm loạn.”
“Đúng đấy, nhưng rất có ích, đúng không?”
Tuân Lâm không vui: “Tẩu tử, sao tẩu còn khen bà ấy?”
“Không phải khen bà ấy.” Hứa Song Uyển lắc đầu với cậu: “Đệ có thấy tẩu tử để bà ấy chiếm lợi không?”
“Đệ không biết.” Tuân Lâm lắc đầu, vẻ mặt lộ ra khó hiểu, nhìn nàng: “Giữ bà ấy lại có tốt không ạ? Nếu bà ấy không đi?”
“Không đi, nếu Đường phủ ném người này ra thì không đi cũng được.” Bọn họ vừa đến chỗ đình nhỏ trước cửa lớn, Hứa Song Uyển dắt cậu vào đình, nhìn cậu ngồi trên ghế đá rồi mới ôm Vọng Khang ngồi xuống, nói tiếp: “Nhưng tẩu tử có thể giữ bà ấy lại, chờ Đường gia cúi đầu xin lỗi mà chẳng sợ hãi, đệ nói xem là vì sao?”
“Vì, vì sao ạ?” Tuân Lâm lờ mờ cảm thấy mình hiểu một chút, nhưng không hoàn toàn hiểu rõ.
“Là bởi vì hiện giờ Hầu phủ không sợ phiền phức.

Nếu như trước kia thì Hầu phủ chỉ có thể trốn tránh, cứ tránh để nàng đạt được mong muốn.” Hứa Song Uyển nói khẽ với Tuân Lâm: “Tuân Lâm, làm càn làm bậy không phải con đường đúng đắn, đó là con đường của kẻ xấu; nhưng có rất nhiều người sử dụng cách này, là bởi vì trên đời này số người sợ phiền phức nhiều hơn số người không ngại.

Mà vì sao người ta sợ phiền phức? Đa số đều bởi vì người nhà yếu đuối, trên người có gánh nặng, không chịu nổi dằn vặt, tự nhiên tránh được thì nên tránh…”
“Chỉ có mạnh mẽ mới không thể bị bắt nạt, mới có thể khiến người ta cúi đầu, thật ạ? Hiện tại, đại ca đắc thế, nhà chúng ta đi lên thì bọn họ mới sợ chúng ta, là thật ạ?” Tuân Lâm nghiêm túc nhìn tẩu tử.
“Đúng là vậy, nhưng cũng không chỉ là vậy.” Hứa Song Uyển liếc mắt nhìn Vọng Khang ngủ say như chết trong lòng, nàng thấy hài nhi ngủ rất yên tâm mới nhìn về phía Tuân Lâm, nói với cậu: “Hôm nay đệ có thể bắt người khác cúi đầu trước đệ thì ngày mai người ta cũng có thể khiến đệ cúi đầu, đệ không thể làm như vậy.

Đây là lẽ thường tình, đệ biết vì sao từ cổ chí kim có bao nhiêu gia tộc xuống dốc, rơi từ thịnh vượng xuống suy tàn không?”
“Đệ không biết.” Tuân Lâm lắc đầu.
“Là bởi vì một thế hệ tích luỹ thế lực, con cháu trong tộc và con cháu đời sau hận không thể dùng đời đời kiếp kiếp.

Hứa Song Uyển nhìn khuôn mặt nhỏ ngơ ngác của Tuân Lâm, mỉm cười nói tiếp: “Tuân Lâm, lúc trước có người bắt nạt đệ ở ngoài, là lúc Hầu phủ đã xuống dốc, Hầu phủ chỉ có thể nhường nhịn mới có thể tồn tại.

Hiện tại, Hầu phủ đã đi lên, là huynh trưởng của đệ mưu tính nhiều năm mới thành, đệ nghĩ nếu ca ca đệ không mưu tính, không có chí tiến thủ, trong phủ chỉ mãi dựa vào mình mưu tính của chàng ấy, vậy có thể mạnh mẽ được mấy lần?”
Ngay cả nhà Đường các lão tích luỹ thế lực, có thể chịu đựng được mấy lần làm loạn của lão phu nhân?
Chắc là trải qua được vài lần, đến Hầu phủ thì Đường gia cắn phải cục xương cứng rồi.
“Tẩu tử?”
“Tuân Lâm, dùng cách xấu xa thì chỉ có thể dùng được tạm thời chứ chẳng dùng cả đời được, thế lực mạnh cũng giống thế, chỉ dùng được nhất thời chứ chẳng thể dùng trọn đời.

Sẽ có người dùng những cách này để dẫm lên đầu đệ, vượt lên trên đệ, núi cao còn có núi cao hơn.” Hứa Song Uyển thấy tiểu công tử ngơ ngác, bèn khom lưng sờ đầu cậu: “Chỉ có tự mình cố gắng mới có thể đứng ở thế bất bại, huynh trưởng đệ như vậy thì sau này đệ cũng nên như thế, hiểu chưa?”
Nàng không muốn Tuân Lâm có suy nghĩ học theo biện pháp đấu đá ngầm giữa nàng và Đường lão phu nhân.

Quân tử chí tại bốn phương, không thể chỉ giới hạn trong chuyện gia đình.
Thành tựu của một người thường nằm ở tấm lòng.

Hắn muốn tiến xa hơn thì sẽ nhìn xa trông rộng.
Nàng không đi được bao xa, chỉ có thể mong trượng phu, tiểu thúc và con nàng có thể bước xa và dài hơn.
Vậy thì đời này của nàng có thể ngắm nhìn phong cảnh khác nhau dựa vào bước đi của bọn họ.
**
Khoảng thời gian này, Tuyên Trọng An bị Uyển Cơ trong nhà viết thư giục về.

Kinh thành có bao lớn mà Uyển Cơ nhà hắn viết trong thư cứ như quân ở trung bắc, thiếp ở trung đông, xa xôi vạn dặm, vắng chàng mong sớm tối, hằng đêm rơi lệ nhớ chàng…
Lúc Tuyên đại nhân trở về, nhìn tường Tử Cấm thành cao cao mà trong lòng lâng lâng, cảm thấy bức tường này còn chưa đủ cao, còn chưa cao đến vạn trượng mà được Uyển Cơ viết như núi non ngàn dặm, đúng là Uyển Cơ quá ưu ái coi trọng.
Hắn đọc năm chữ “Vắng chàng mong sớm tối” bèn gạt bỏ một đống việc sau lưng, trở về phủ.
Tuyên Trọng An vừa về phủ thì phải uống thuốc.

Khoảng thời gian này, tiểu thúc không đi học, cậu kè kè bên người Uyển Cơ, luôn miệng gọi “tẩu tử”.

Trưởng công tử ôm đệ đệ lên giường thì cậu còn chẳng phản ứng, buổi tối hắn mới có thể lên giường sờ cơ thể ấm áp mềm mại của nàng, thực sự chẳng nhìn ra nàng nhớ nhung gì.
Tuyên đại nhân trở về đến mãi chiều ngày mai hắn mới đi.

Lúc đi, hắn uy hiếp Uyển Cơ là nếu như hắn trở về chỉ bị nàng ôm nằm trong chăn thì nàng đừng viết thư tình cho hắn, hắn sẽ không xem.
Hứa Song Uyển gật đầu: “Vậy để thiếp nghĩ cách khác.”
Tuyên đại nhân trợn mắt nhìn nàng rồi rời đi.

Chập tối ngày hôm ấy, hắn vẫn thành thật như bé ngoan về nhà, bởi vì thư tình được đưa đến chỗ hắn thì hắn vẫn đọc, vài câu phía trước không đổi, chính là “vắng chàng mong sớm tối, hàng đêm rơi lệ nhớ chàng” đã biến thành “ngóng trông chàng chẳng về, hằng đêm lại nhớ chàng”…
Vẫn là nhớ chàng, không về không được.

Ngày hôm đó, trọng thần của triều đình là Tả tướng Tuyên đại nhân lại về nhà, trên đường trở về biết trong nhà có khách quý, hắn biết phu nhân các lão vẫn ở nhà hắn không đi thì hắn chẳng sợ phiền, còn ngăn kiệu của cấp dưới của Đường các lão đang đi cùng đường, nói đến việc này.
Hắn còn chưa về đã thấy nhiều người biết phu nhân các lão ra vẻ ta đây đến nhà hắn.
Những đại nhân kia đi ngang qua về nhà cũng dừng kiệu, nghe hắn nói vậy thì trên mặt đám người đều tràn ngập màu sắc.
Tuyên tướng là người xưng tên sẽ hù doạ người trong triều.

Hôm nay, hắn vào triều mà còn nháy mắt để đám người Ngụ Sử đài cáo trạng nhà các lão, chỉ thiếu điều trở mặt.
Hiện giờ lại càng tốt, nội quyến nhà đảng Nội các còn đến Hầu phủ gây chuyện, đúng là không thể để hắn hiền lành.
Những người này không thể nói là cấp dưới của Tuyên tướng, trong đó chỉ có một người là bạn cũ của Tuyên Trọng An, mấy người khác không phải mới lên làm quan thì chính là vừa được thăng lên làm Hiền tài.

Tư tưởng làm việc của quan mới này không cùng đường với bọn họ, ít nhất bọn họ đều là người có tính tình cẩn thận, tuyệt đối không phải có tính mới thăng quan liền đắc tội với đám người xung quanh.

Quan trên trực tiếp điều hành bọn họ đi ra từ nha môn, còn nói với bọn họ là Nội các có lỗi, bên cạnh cũng nhiều người đang xem trò vui.

Bọn họ than khổ trong lòng, chỉ biết than thở, nhai đi nhai lại với đồng liêu là Đường các lão như khối xương cứng, đúng là ương ngạnh.
Bọn họ cũng hết cách, lên thuyền Tuyên tướng là lên thuyền giặc.

Bên trên muốn dẫn bọn họ đối đầu với đám đại thần các lão thì bọn họ cũng chỉ đành tuân theo.
Nếu như ngã thì ít đi mấy người khoa tay múa chân với bọn họ, chẳng phải là chuyện tốt đẹp ư? Hạ quan dưới trướng Tuyên tướng ở Lục bộ bề ngoài cực kỳ không tình nguyện nhưng trong lòng đã vui vẻ hớn hở đi chấp hành lệnh của bề trên.
Hôm nay Tuyên tướng đối đầu với Nội các chính là muốn thăng quan hàm của Lục bộ bọn họ lên một bậc, ý muốn phân chia quan hàm của Lục bộ lần lượt từ tứ phẩm đến chính nhị phẩm.

Đám đại thần nhất, nhị phẩm tức giận đến mức cổ nghểnh lên, yết hầu to như nhét được đỉnh vàng của điện Kim Loan vào.
Bên trên đúng là chẳng sợ phiền phức.
Không ngại phiền thì tốt, bọn họ có thể thăng quan, từ tứ phẩm lên nhị phẩm, đâu chỉ là bổng lộc cao hơn một nửa, chức quan nhị phẩm có thể khiến mang vinh quang về cho nhà bọn họ.

Bọn họ làm đấy, rơi đầu cũng phải làm!
Tuyên Trọng An rất biết dùng lợi ích thu nạp lòng người.

Ngày tháng trong triều đang như nước sôi lửa bỏng, thực ra chưa tới mấy ngày đã có nhiều người quy thuận hắn.

Dù là phe phái cũ của tiền triều hay là phái Thanh lưu cùng phái Hiền tài mới mọc ra sau kỳ thi mùa xuân của năm nay, có một nửa đã đứng về phe hắn.

Hiện giờ, cũng chỉ còn đám thế gia cũ ỷ vào thế lực còn sót lại, muốn nhân lúc loạn lạc này tay không thừa nước đục thả câu, đối đầu với thánh thượng.
Nếu như đại gia tộc và đảng phái cũ không quy thuận thì rất phiền phức, bọn họ mà ngáng chân từ bên trong thì có thể kéo một nhà nước đang vững mạnh xuống dốc.

Bởi vì có rất nhiều quan viên đi ra từ phủ của bọn họ, đây là thế lực trong tay bọn họ, cũng là nguyên nhân mà bọn họ có thể uy hiếp được Hoàng đế, cứ mãi giằng co.

Ai cũng không có thể ép đối phương cúi đầu, chỉ có thể từng bước ép sát, lại dần dần tiến thêm một bước.
Tuyên Trọng An đang đau đầu vì đám Nội các làm loạn thì bên phía Nội các liền phái người ra.

Hắn về nhà bèn nói với Uyển Cơ: “Cứ ở thêm vài ngày, không phải sợ, thánh thượng còn có thể buông bỏ mặt mũi hơn bọn họ.”
“Hả?” Hứa Song Uyển không hiểu lắm.
Nhưng ngày mai nàng đã hiểu.

Đương kim thánh thượng đúng là vượt ngoài dự đoán của mọi người; hắn hạ khẩu dụ sai người mang đồ đến Hầu phủ, đưa đến mấy gánh gạo, nói cực khổ cho Tuyên phu nhân giúp hắn chiêu đãi phu nhân của trọng thần, bảo nàng cố gắng giúp hắn tiếp đón, nếu xảy ra vấn đề thì cứ khiêng người đi, hắn để thái y tìm giúp nàng nơi để chôn.
Trong triều ngày hôm ấy, Đường các lão bị lời nói của thánh thượng chọc tức đến mức suýt chút nữa phun ra máu.

Tân thánh thượng cũng hỏi hắn với vẻ khó hiểu: “Lão phu nhân nhà ngươi không cần thể diện, bận tâm đến việc thành hôn của trẫm đến muốn chết, trẫm còn lo hậu sự cho bà ta, chẳng lẽ là trẫm vô lễ?”
“Quốc gia há có ngày không có Hoàng hậu…”
“Được rồi, không có Hoàng đế thì trẫm còn hiểu được, không có Hoàng hậu thì làm sao?” Tiêu Bảo Lạc thật sự không biết suy nghĩ của đám thần tử này: “Các ngươi không bận tâm đến dân chúng lầm than mà lại lo đến việc nhỏ như hậu cung của trẫm, rốt cuộc các ngươi biết các ngươi có mặt ở đây để làm gì không? Các ngươi đến giúp đỡ trẫm thống trị quốc gia này, thiên hạ này, cả ngày nhớ nhung hậu cung, tôn tử của trẫm, chỉ có chăm chăm tư lợi cho bản thân.

Các ngươi cũng chẳng nghĩ xem, quốc gia sắp diệt vong rồi thì các các ngươi cứ tranh mấy cái đồ vật mà ngày mai không dùng được để làm gì? Nơi nơi đều loạn mà các ngươi thật sự coi trẫm là tên ngốc à, còn có Hoắc gia, Hoắc lão tướng quân…”
Tiêu Bảo Lạc nhìn người đứng phía trước, mấy ngày nay Hoắc lão tướng quân lên triều chẳng vắng mặt ngày nào, nói: “Đã chém cánh tay nhà các ngươi, cắt binh quyền nhà các ngươi rồi mà còn không thành thật, ngươi tưởng trẫm không biết ngươi xúi giục lão Siêu Vương để ba vị được ban đất phong vương nổi dậy chống lại lão tử à?”
Hoắc Đường muốn mở miệng, Tiêu Bảo Lạc chặn lời hắn: “Trẫm biết trẫm không có chứng cứ, nếu trẫm có chứng cứ thì giờ đã tra xét cửu tộc của nhà ngươi rồi, còn để ngươi đứng trên triều làm gai mắt trẫm, ngươi nằm mơ à?”
“Trẫm không phải người không nói đạo lý.” Tiêu Bảo Lạc cũng muốn tuỳ hứng, nhưng hắn đã từng làm Lại bộ Thượng thư nên không dám làm bừa, bây giờ càng không dám, thiên hạ này còn lớn hơn Lại bộ nhiều, đúng là khiến người ta buồn bực: “Trẫm biết trong lòng các ngươi nghĩ gì nhưng không có chứng cứ, cũng không muốn tuỳ tiện động đến các ngươi.

Các ngươi nhìn xem, lão Siêu Vương muốn phản lại trẫm, trẫm cũng chỉ nhốt lão ta mấy ngày, ngay cả lấy mạng lão cũng không dám.

Các ngươi nghĩ xem, nếu phụ hoàng của trẫm vẫn còn, các ngươi có những tính toán này, ngài ấy có thể tha cho các ngươi ư? Các ngươi cảm thấy trẫm còn chưa đủ tốt? Mỗi ngày các ngươi chống lại trẫm, còn khoa tay múa chân vào hậu cung của trẫm, ngươi nghĩ các ngươi sống đã đủ lâu phải không?”
“Vẫn chưa có ai chết.” Tiêu Bảo Lạc khom lưng, thò đầu ra nhìn một đám thần tử ở dưới, cảm thấy khó hiểu bèn hỏi bọn hắn: “Có phải muốn trẫm giống như phụ hoàng, giết mấy người các ngươi thì các ngươi mới phục không?”
Tất cả mọi người không dám lên tiếng, đám cận thần cũ cũng vậy.
Hồi thánh thượng vẫn là Lại bộ Thượng thư, bọn họ coi thường hắn là công tử bột, nghĩ rằng lúc hắn làm thánh thượng cũng không lên được đài, có thể dựa vào thế lực mà nghe theo bọn họ làm việc; nhưng qua mấy ngày, bọn họ đột nhiên phát hiện, vốn hắn không phải dựa vào may mắn mà lên ngôi, hắn cũng không vô năng như suy nghĩ của bọn họ.
“Triều đình này không có nhiều cựu thần, nhất là đại thần, cận thần của thiên tử, vì sao trẫm giữ các ngươi lại thì trong lòng các ngươi tự hiểu.

Trẫm giữ lại các ngươi lại là để trấn an thiên hạ này, nhưng ngày nào đó các ngươi không an được thì sẽ trở thành phản tặc phản thần.” Tiêu Bảo Lạc nở nụ cười độc ác nhìn người đứng đầu hàng: “Nếu trẫm không giữ được thiên hạ này thì đầu tiên trẫm sẽ chém đầu mấy người các ngươi, chẳng lẽ trẫm thật sự còn phải sợ các ngươi ư?”
“Thánh thượng, lão thần có lời muốn nói…” Lại có đại thần Nội các bước ra phía trước, muốn tiến lên nói chuyện.
“Được rồi, đừng cậy già lên mặt.” Người đứng ra lên tiếng chính là Đào Tĩnh đứng đầu Nội các.

Người này nổi tiếng vì theo đạo Nho, học trò trải dài khắp thiên hạ, người quen vô số kể, bên dưới còn có mấy vị đệ tử rất nổi danh trong dân gian.

Lúc trước, ông được cẩu Hoàng đế mời xuống núi làm người đứng đầu Nội các; nhưng Tiêu Bảo Lạc biết người này rất lợi hại.

Khi trước, đám đại thần Nội các đã được vỗ về yên tâm nhưng mấy ngày nay lại bắt đầu làm loạn, chính là người này giở trò quỷ ở bên trong.

Trận nổi dậy của lao dịch trước đó cũng có bút tích của ông ta.

Đám Siêu Vương không muốn để hắn lên làm Hoàng Đế, chê hắn danh bất chính, ngôn bất thuận, huyết thống không chính thống.

Vị đứng đầu Nội các này có ý định muốn soán ngôi vua, đoạt thiên hạ, âm thầm mơ mộng đẹp.
Ngày hắn đăng cơ, trong cung xảy ra cung biến cũng do ông ta liên thủ cùng Hoắc gia.

Để đối phó với người này, nghĩa huynh còn thu mua cả Phụng gia, không thể không dùng người Phụng gia khiến hiện tại còn nợ Phụng gia một mối ân tình.

Người miệng nói rất lo toan cho hậu cung của hắn chính là nguỵ thánh nhân này.
Tiêu Bảo Lạc sầm mặt, lạnh lùng nhìn người theo đạo Nho trước mặt; ông ta thích chăn nuôi ấu nữ, lét lút nuôi vô số môn khách, mỹ nhân trong nhà nhiều như mây: “Ngươi có lời gì tốt đẹp? Toàn bộ thiên hạ, toàn bộ kinh này thì nhà ngươi có nhiều người nhất, văn võ bá quan trong triều của trẫm còn chẳng nhiều bằng môn khách nhà ngươi.

Trẫm còn chưa thu thập ngươi, ngươi muốn trẫm nhân từ như nào nữa?”
Hiện tại, bọn họ thu nạp người chỉ miễn cưỡng đủ làm việc.

Triều đình không chịu nổi sóng to gió lớn, thiên hạ trong tay hắn chẳng mấy chốc sẽ chia năm xẻ bảy.

Ngôi vị Hoàng đế này so với suy nghĩ ban đầu của Tiêu Bảo Lạc còn tệ hơn nhiều, cẩu Hoàng Đế tạo nghiệt, đâm vô số lỗ thủng để hắn đến vá, hắn đến bù vào.

Nếu như không phải còn một hơi không muốn làm mất nước thì Tiêu Bảo Lạc cũng muốn tuỳ bọn họ đi giết đi cướp.
Tiêu Bảo Lạc nhìn mấy hàng đại thần cổ hủ trong triều, rường cột của nước nhà.

Hắn không nhịn được mà cảm thấy suy nghĩ của nghĩa huynh quá ngây thơ.

Đại Vi nát từ trong gốc, bị sâu mọt đục, nên đổ từ lâu rồi; há có thể dùng ba hay năm người có thể vực lại?
Bình thường Đào Tĩnh không hay mở miệng.

Lời ông muốn nói đều nói ra từ miệng người khác, ngay cả dưới trướng của tiên đế mà ông ta cũng chưa bao giờ lắm lời.

Danh tiếng văn võ song toàn của tiên đế ở dân gian cũng chính là ông giúp tiên đế truyền ra ngoài, ông ta có thể giúp tiên đế làm rất nhiều chuyện, tiên đế cũng cần đến ông ta mới có danh tiếng tốt đẹp trong thiên hạ.

Ông ta là người theo đạo Nho, bạn thân của tiên đế, đệ tử trải dài khắp thiên hạ, đây là chuyện dân chúng khắp nơi đều biết, nhất định là người có thể lưu danh trên sử sách.

Lúc trước, ông không đứng ra tỏ thái độ với tân hoàng nhưng ông vẫn thể hiện đủ thiện chí trước mặt tân hoàng; nhưng ông không biết, tân hoàng có thái độ thiếu kiên nhẫn với mình.
Đào Tĩnh thấy vậy bèn cười cười, chắp tay lui xuống, vẫn là dáng vẻ thánh nhân theo trường phái hoà nhã không tranh với đời.
Tiêu Bảo Lạc lạnh lùng nhìn ông ta lui xuống, không hề ngạc nhiên khi ông ta nhường mình.
Trong triều có mấy người đã nuôi dã tâm lớn, ngay cả Hoàng Đế mà bọn họ cũng dám xem là vật trong túi.
**
Đường lão phu nhân ở lại phủ Quy Đức Hầu hai ngày thì Đường các lão tự mình đến cửa bồi tội, dẫn theo con cháu đến đón người.
Quy Đức Hầu dẫn theo trưởng tử đón bọn họ.
Phía trước truyền tin qua, Hứa Song Uyển lập tức dẫn người của Hầu phủ ngồi ở một bên, đợi người Đường gia dẫn theo Đường lão phu nhân tuyệt thực hai ngày đi ra.
Nàng không đi tiễn người.
Lúc Đường lão phu nhân đi ngang qua nàng bèn hung hăng nhổ hai bãi nước bọt.
Hứa Song Uyển dõi mắt nhìn bà ta đi xa.

Ngày hôm ấy, Đường lão phu nhân vừa được đưa rời đi, thừa dịp này nàng cho mọi người biết Hầu phủ bọn họ kết thù truyền kiếp với Đường gia, còn buổi chiều nàng đưa thiếp mời ghé thăm đến phủ Tề tướng quân.
Mấy canh giờ sau Tề phủ lập tức trả lại thiếp mời, nói rằng bất cứ lúc nào cũng có thể ghé qua.
Tin tức Hứa Song Uyển muốn tới phủ Tề tướng quân phủ truyền đến cung của Trần Thái phi.

Tối hôm ấy, Bảo Lạc đến đây thỉnh an cho bà, bà kiềm chế một lát; lúc Bảo Lạc sắp rời đi vẫn nói ra miệng: “Ngài có biết chuyện Tuyên Thiếu phu nhân vừa ý Tề Đại cô nương không?”
“Tuyệt thế giai nhân của Tề gia?” Tiêu Bảo Lạc nghe xong, phấn khởi đứng lên lại ngồi xuống, gật đầu, híp mắt với Trần Thái phi, nói: “Cô nương kia, trẫm từng nghe thấy.”
“Ngài đã biết nàng hơi có tuổi rồi chứ?” Trần Thái phi cẩn thận hỏi thăm.
“Phải xem tẩu tử của trẫm chọn như nào.” Tiêu Bảo Lạc giơ tay lấy quả cam trên bàn, bắt đầu bóc vỏ: “Không dối gạt ngài, ở phía trẫm, tẩu ấy nói lớn tuổi tốt thì trẫm sẽ cảm thấy lớn tuổi tốt, tẩu ấy cảm thấy tuổi còn nhỏ tốt thì trẫm sẽ cảm thấy tuổi còn nhỏ tốt; đây là việc trẫm thật lòng nhờ tẩu ấy làm mai mối.

Trẫm ấy, sẽ nhìn người đáng tin, ai đối tốt hay xấu với trẫm, có tâm tư riêng hay không có tâm tư riêng…”
Tiêu Bảo Lạc nhìn nụ cười đang cứng ngắc trên mặt Thái phi nương nương, cười sâu, nói: “Trong lòng trẫm tự hiểu rõ.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui