Đào Tĩnh tới Hầu phủ, Tuyên Trọng An báo cho Uyển Cơ một tiếng rồi sai người tới Khương phủ, gọi cữu mẫu đến đây bần bạn với mẫu thân trong hai ngày.
Khương Đại phu nhân dẫn theo con dâu tới, Tuyên Khương thị cứ vui mừng mãi.
Tuyên Trọng An lại tìm Đồ quản gia, đánh tiếng cho quản sự nương tử đắc lực và nha hoàn là mọi việc liên quan đến yếc tiệc tiếp khách trong nhà đều để hắn sắp xếp.
Hứa Song Uyển lại hỏi việc vặt trong phủ thì thấy mọi chuyện đều được bố trí thoả đáng.
Đến đêm, nàng còn chưa hỏi hắn, chỉ là nhìn hắn một lúc, đang suy nghĩ nên hỏi hắn như nào thì Tuyên trưởng công tử mở miệng: “Trước đây ta phân thân cũng không có cách, không rảnh quan tâm nàng nhiều, hiện giờ xấu mặt chút, đã nhàn hơn xưa nên muốn phân ưu cho phu nhân, cũng báo đáp tình nghĩa phu nhân sinh con dưỡng cái cho ta.”
Trong lời nói của hắn chứa tình ý mặn nồng, Hứa Song Uyển vô thức mỉm cười.
Nửa đêm nàng tỉnh lại, hắn đang dựa đầu vào cổ nàng ngủ say, Hứa Song Uyển lại nhắm mắt lại, cảm giác trái tim mình như được thổi từng tia gió mát, vững chắc kiên cố.
Lại có người vá tim nàng.
“Phu quân.” Hứa Song Uyển khẽ gọi hắn một tiếng, trong giọng nói chỉ lộ ra vui mừng chỉ riêng mình biết.
Nàng vui mừng vì trên đường đi luôn có người quý trọng, đặt nàng vào chỗ quý giá nhất trong lòng bọn họ.
Nàng sẽ sống kiên cường và tốt hơn khi có bọn họ.
**
Ngày 23 tháng 3, trời xanh nắng vàng.
Trời vừa sáng, phủ Quy Đức Hầu từ trên xuống dưới bận rộn hẳn lên, Hứa Song Uyển nằm nghiêng trên giường nghe Vọng Khang ngồi ở đầu giường đọc thơ chứ chưa rời giường.
“Vi thiên địa lập tâm, vi sinh dân lập mệnh, vi vãng thánh kế tuyệt học, vi vạn thế khai thái bình*…” Vọng Khang sờ chân ngắn của mình, đọc bốn câu lúc tối hôm qua phụ thân cậu dạy mà bản thân còn nhớ cho mẫu thân nghe, vừa đọc vừa chu miệng nhỏ than với mẫu thân: “Miệng Vọng Khang đau quá.”
Nói nhiều từ quá rồi.
Hứa Song Uyển cũng biết con học thuộc sẽ nhớ, cũng không hiểu ý bên trong, nghĩ rằng con nói nhiều từ thì vất vả, lập tức cười gật đầu rồi nói: “Có thể thuộc là được rồi.”
“Vâng!” Vọng Khang được khen nên không cảm thấy đau miệng nữa, cả người nhỏ bổ về phía trước rồi rơi vào lồng ngực của mẫu thân.
Hứa Song Uyển ôm con, để mặc cả người con chui vào lòng.
“Nương, Vọng Khang lại muốn đọc.” Vọng Khang vui vẻ hẳn lên, lại muốn đọc thơ cho mẫu thân nghe.
“Được.”
“Nhưng…” Lúc Vọng Khang bi bô thì đã bị phụ thân ôm vào trong ngực nhìn mặt chữ đọc sách, cậu biết nhiều bài thơ, ngay cả nói chuyện cũng rõ ràng hơn các bạn cùng tuổi.
“Tẩu tử?” Lúc này, giọng của Tuân Lâm vang lên từ bên ngoài, cũng có người hầu lên tiếng: “Tiểu công tử đến rồi.”
Vọng Khang lập tức quay đầu hướng ra ngoài kêu to: “Tiểu thúc, tiểu thúc…”
Tiểu thúc chạy vào từ bên ngoài, gọi: “Vọng Khang, Khang nhi?”
Hắn rất vui.
Tuân Lâm đọc sách ở lớp học Khương gia, mới sáng sớm hắn đã trở về cùng với đám biểu ca Khương gia, vừa về đến nhà hắn đã đến tìm tẩu tử và tiểu chất.
“Tiểu công tử, ngài đợi lát nữa, Thiếu phu nhân còn chưa rời giường.”
“Được, ta không vào.” Tuân Lâm đến cửa thì chắp tay, cao giọng thỉnh an người bên trong: “Tẩu tử, Tuân Lâm đã đọc sách xong về rồi ạ.”
“Về rồi à?” Hứa Song Uyển cao giọng.
“Vâng.”
“Để tẩu tử dậy.”
“Vâng.”
Hứa Song Uyển giao Vọng Khang cho Kiều Mộc, nàng ấy ôm tiểu trưởng công tử, đã hai năm ăn ngủ nghỉ ở Hầu phủ nên nuôi được gương mặt béo tròn, bây giờ cả mặt tràn đầy ý cười, nói với cô nương nhà nàng ấy: “Thiếu phu nhân, nô tỳ ôm tiểu công tử ra trước, đợi lúc nữa nô tỳ sẽ đi giày cho tiểu công tử.”
“Đi đi.”
“Vâng.”
Lúc này, Hứa Song Uyển mới đứng lên, để Văn Nhi hầu hạ thay xiêm y, mặc một bộ lụa xanh vạt áo cong sẫm màu thêu hoa đỏ.
Gần đây nàng đang dưỡng thai nên ít khi nhúng tay lo liệu việc nhà, nhưng nàng vẫn một tay quản lý việc nhỏ như chuẩn bị xiêm y cho trượng phu và hài nhi.
Trưởng công tử đã ra ngoài được một lúc, trên người là bộ y phục là lụa xanh sương mù làm từ năm ngoái, cũng không phải mới tinh, nhưng bộ tơ lụa xanh được trưởng công tử mặc trên người, loại vải qua một thời gian mới toả ra ánh sáng lung linh phối với căn nhà cũ của phủ Quy Đức Hầu cứ như bổ sung cho nhau.
Hứa Song Uyển cũng mặc bộ xiêm y cùng màu, chỉ là bên trên thêu nhiều hoa hơn, cả người cũng toả ra sự ấm áp hơn.
Nàng vừa mặc xong y phục, Văn Nhi chải đầu sơ qua một lúc thì Thải Hà tỷ tỷ đã đến.
Thải Hà đang vội vàng, được người hầu báo lại thì lập tức sốt ruột đi bộ về để trang điểm cho cô nương, nàng ấy đi rất nhanh, đoạn đường vốn là đi mất một nén hương thì nửa nén hương đã đến.
Nàng ấy thỉnh an tiểu công tử đang chơi đùa với tiểu trưởng công tử rồi nhanh chân bước vào.
“Cô nương, nô tỳ về rồi.” Thải Hà vừa vào đã hành lễ, nhận lược từ tay Văn Nhi rồi đứng phía sau cô nương, thở hổn hển rồi nói tiếp: “Phía trước đều đã chuẩn bị kỹ càng rồi, trưởng công tử nói, đợi lát nữa xong xuôi hết việc thì để ngài qua nhìn xem.”
“Ừ.”
“Cữu gia và biểu công tử vừa tới, trưởng công tử nói ngài ấy và Hầu gia đi ăn điểm tâm sáng trước, đợi lát nữa ngài qua thì đi gặp bọn họ sau.”
“Được.”
“Hầu gia và các cữu gia đều ở đấy.”
“Thiếu phu nhân.” Thải Hà đang nói thì bên ngoài truyền đến giọng của đại nha hoàn Vân Nhi dưới trướng Ngu nương: “Trưởng công tử sai Ngu nương tử đến thông báo cho ngài một tiếng, nhưng bây giờ Ngu nương tử đang ở đại điện chưa rảnh tay nên nô tỳ qua đây truyền lời cho ngài.
Trưởng công tử nói, buổi chiều lúc mấy phu nhân về thì mấy người cữu phu nhân cũng muốn qua dùng cơm rau dưa, sáng hôm nay trong nhà tiếp khách nam, buổi chiều mời tiệc khách nữ, hỏi ngài xem có muốn mời thêm phu nhân nào không thì sai người hầu đi mời.”
“Biết rồi, đi trước đi.” Thải Hà nhìn cô nương gật đầu rồi cao giọng trả lời.
“Vâng.”
Chờ người đi rồi, Thải Hà mới nói với cô nương nhà mình: “Phu nhân đến chiều mới về ạ?”
Hứa Song Uyển gật đầu.
Mấy ngày nay nàng không quá quan tâm công việc, đều mặc trượng phu xử lý yến tiệc mời khách hôm nay.
Chẳng qua nàng không nghĩ nhưng bản năng vẫn còn, không cần nghĩ lâu cũng có thể hiểu ý của hắn.
Trước hết để bà bà đến làm khách ở Khương gia là có ý tránh mặt.
Người của Hầu phủ không nhiều; hôm nay, người bên cạnh nàng thì đều bận rộn làm tiệc đãi khách.
Bọn họ vội vàng thì sau Hầu phủ sẽ vắng, tuy nói lúc đó chưa chắc xảy ra chuyện nhưng đưa người đi tránh một ngày mới là thoả đáng nhất.
Đây cũng không phải việc quá trịnh trọng, nhưng bên phía Đào các thủ lại sai người tới nói hôm nay muốn dẫn một vài đệ tử ngưỡng mộ trượng phu của nàng đã lâu đến thăm hỏi công công và trượng phu, có vẻ số lượng khá nhiều, bên phía trượng phu của nàng thì dứt khoát mời mấy thuộc hạ đắc lực ở Lục bộ đến làm khách, cũng mời luôn cả mấy lão hữu của công công lâu năm đến dùng tiệc.
Cảnh tượng đúng là lớn, số lượng khách mời còn nhiều hơn người của Hầu phủ, không thể không phòng.
Buổi chiều bà bà mới trở về, chắc là trưởng công tử tạm thời nảy ra ý định.
Hứa Song Uyển nghĩ thầm, xem ra trượng phu định tiễn người về từ trưa.
Thải Hà không nghe ra ý của trưởng công tử, còn tưởng là trưởng công tử muốn đón phu nhân về vào buổi chiều, do dự nói: “Nếu buổi chiều khách mời chưa đi hết thì…”
Nếu như chưa về hết mà phu nhân trở về, không khéo chạm mặt thì chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì.
“Đến lúc ấy chắc khách nam cũng tản bớt rồi.” Hứa Song Uyển nhìn gương mặt tiểu phụ nhân xinh đẹp tuyệt trần đoan trang trong gương, nói tiếp: “Buổi chiều mời khách nữ.”
Nàng ngẫm nghĩ một lát rồi bổ sung: “Đợi lát nữa em để Tiêu Chung tự mình đến Cung gia truyền lời, nói là nếu tiểu muội rảnh rỗi thì vào giờ Mùi chiều nay đến Hầu phủ một chuyến, cứ nói ta mời mấy người trong nhà đến vườn đạp thanh thưởng trà.
Còn Dư gia ở thành tây, em cũng nói Tiêu Chung đến đó, nói với Dư phu nhân là nếu ngài ấy rảnh thì dẫn theo Minh Cừ cô nương tới đây, nói là hôm nay Hầu phủ ta mời tiệc thân hữu, ta nhớ Minh Cừ muội muội, muốn mời muội ấy đến chơi tâm sự vài câu.”
Việc thành hôn của Minh Cừ không thuận, tháng 11 năm trước có người làm mai cho muội ấy nhưng còn chưa định xong thì người này ốm chết, bị người ta xào xáo là có mệnh “khắc phu”.
Đường đường một cô nương đang khoẻ mạnh vướng vào việc này mà việc hôn sự cả một năm nay đều không được làm mai thuận lợi, bị người ta xoi mói.
Tết đến, Dư gia đến chúc tết, Dư phu nhân kể cho nàng chuyện này nên Hứa Song Uyển để trong lòng, nàng quý Minh Cừ muội muội, đúng lúc ngũ biểu đệ của Khương gia gần đây đang chọn thê tử, Hứa Song Uyển đã nghĩ tác hợp hai người thành đôi.
Việc này có thể thành hay không là phụ thuộc vào ý tứ của hai nhà, Hứa Song Uyển cũng chỉ lựa đúng dịp, tạo cơ hội.
Minh Cừ là cô nương tốt, mà ngũ lang của Khương gia và nhị cữu mẫu đều có tính tình rộng rãi tiến bộ, càng quan trọng hơn là Khương gia không để ý đến chuyện đó.
Trước kia, sau khi vị hôn phu của nhị cữu mẫu không còn thì ngài ấy mới tái giá đến Khương gia, ngoại tổ phụ Khương gia chỉ có một yêu cầu đối với con dâu và cháu dâu, đó chính là tính cách nghiêm chỉnh.
Vừa khéo, Minh Cừ muội muội của Dư gia rất thích hợp.
“Ây da.” Thải Hà không biết rằng làm sao đại yến tiệc này có thể xong xuôi trong nửa ngày, nhưng giờ nàng ấy cũng chẳng nghĩ nhiều, nhẹ nhàng đáp lại.
Hứa Song Uyển chải đầu xong thì để Thải Hà dìu mình đi.
Thực ra người hầu của Hầu phủ đầy đủ, nhưng nếu khách đến dự tiệc quá nhiều thì trông có vẻ không đủ nhân lực, không có ai rảnh rỗi.
Hiện tại, dù nhân thủ nhiều thì Hầu phủ cũng có thể nuôi được, nhưng Hứa Song Uyển đã thương lượng với trượng phu là người hầu của Hầu phủ chỉ hay dùng đến tầm này, bỏ thêm tiền thì cứ nuôi thêm mấy gia thần đọc sách tự tập võ.
Sau này những người đó sẽ làm việc giúp trượng phu và nhi nữ của nàng, Hứa Song Uyển nghĩ vậy cũng chẳng cảm thấy bạc trong tay không đủ dùng.
“Hôm nay đệ cũng phải theo phụ huynh tiếp khách mới, tẩu tử cũng chuẩn bị y phục cho đệ, bây giờ đi mặc có được không?” Hứa Song Uyển sờ đầu hắn.
“Tất nhiên là được ạ.” Tuân Lâm gật đầu, cười nói.
Hắn ở gian phòng lớn hơn ngày trước trong Thấm Viên, cũng có thư phòng, hắn đã tìm thấy rất nhiều thư tịch của huynh trưởng ở trong.
Tuân Lâm cũng có phòng ở Thính Hiên đường của phụ mẫu, là một vườn nhỏ của tiểu điện, gọi là Lâm Viên.
Nếu như hắn mời bằng hữu đến phủ làm khách thì đều đến bên phía Lâm Viên ấy, còn bình thường thì đều ở Thấm Viên.
Hứa Song Uyển chuẩn bị đồ cho hắn dùng, đa số đều đặt ở Thấm Viên.
Tuân Lâm đi theo tẩu tử về phòng, đổi một bộ giống tiểu chất.
Lúc đi ra, Vọng Khang đang ngồi trên đùi mẫu thân ăn điểm tâm thấy tiểu thúc thì cúi đầu nhìn bản thân, bắt đầu cười to khanh khách.
“Giống nhau.” Tuân Lâm qua ôm cậu, hôn một cái trên tóc tiểu chất.
“Tiểu thúc, ăn.” Vọng Khang nhét điểm tâm vào miệng tiểu thúc, bị tiểu thúc cõng trên lưng thì hai bàn tay nhỏ của cậu liền vòng quanh cổ của tiểu thúc, còn khen: “Tiểu thúc, khoẻ.”
“Để nó tự đi.” Hứa Song Uyển thấy Tuân Lâm càng chiều tiểu chất đến tận trời bèn cười nói.
“Đệ cõng một lát, mấy ngày rồi chưa cõng.”
“Muốn cõng.” Vọng Khang bĩu môi nói với mẫu thân: “Vọng Khang muốn thân thiết với tiểu thúc.”
“Được rồi.” Mẫu thân cậu cười gật đầu.
Hứa Song Uyển dẫn hai thúc cháu đến Tùng Đào viên – nơi mà trượng phu và công công đang dùng điểm tâm sáng, nàng hành lễ với trưởng bối xong thì đi ra cửa, Tuyên Trọng An cũng đi theo sau nàng, chờ người lui ra hết thì hắn mới cười nói: “Hôm nay chúng ta sẽ đón tiếp một khách quý, vi phu cần người giúp.”
“Khách quý đến dùng bữa trưa xong rồi đi ạ?” Hứa Song Uyển ngẩng đầu cười hỏi hắn.
“Sau bữa trưa đấy.”
“Được.” Sau bữa trưa thì sau bữa trưa.
“Vâng.”
Tuyên Trọng An cúi đầu, ngửi thấy mùi hương vương vấn trên người nàng, khẽ cười rồi thì thầm bên tai nàng: “Lát nữa Thiếu phu nhân đừng nhìn đến mức hoa mắt đấy.”
Hứa Song Uyển ngước mắt nhìn trượng phu, nàng không hiểu ý hắn nhưng vẫn gật đầu.
**
Ngày hôm đó triều đình hưu mộc, có vài quan chức hậu tri hậu giác* biết được có nhiều đồng liêu được phủ Quy Đức Hầu mời tới làm khách.
*hậu tri hậu giác: suy xét kĩ càng mới phát hiện ra
Cùng làm chung Lục bộ có quan chức được xem trọng thì được mời đi, còn lại thì không.
Những người này không được mời thì đành thôi vì không phải người của Tuyên tướng, có vài người sùng bái trung thành với Tuyên tướng như trung với đảng, nghe đồng liêu được mời còn mình thì không thì cảm thấy chua xót trong lòng, qua buổi sáng liền uống rượu, ở nhà làm thơ chua chát khi bị xem nhẹ bị lạnh nhạt.
Tuyên tướng nói với mấy người được mời là vào giờ Thìn Hầu phủ sẽ mở cửa đón khách thì bọn họ đến từ giờ Dần, mặc thường phục ưa nhìn nhất trong nhà, còn có công tử danh môn đánh phấn đến cửa Hầu phủ từ giờ Mão, thấy cửa của Hầu phủ chưa mở ra thì cũng không tiện tới gọi cửa, có người trông có vẻ vội không nhịn nổi đánh mất lịch sự thì ngồi xổm ở góc tối chờ mở cửa, còn có người có vài đồng tiền thì tới đại tửu lâu cách một con đường gọi một bình trà ngồi chờ.
Đúng lúc, chỗ này không lớn nên bọn họ tụm năm tụm ba chạm mặt nhau, đám thanh niên tuấn kiệt đi theo Tả tướng đại nhân trước đó còn hơi lúng túng, sau đó liền như đập bình làm bể*, túm tụm lại một chỗ thảo luận giấy tờ trong tay.
*câu gốc là 破罐子破摔: Nó là một ẩn dụ cho việc để nó chạy theo đường lối của mình mà không sửa chữa sau khi mắc phải những thiếu sót, sai lầm hoặc thất bại, hoặc ngược lại, nó có ý định phát triển theo chiều hướng xấu hơn.
Lục bộ rất lớn, bình thường bọn họ cũng chẳng hay chạm mặt.
Những người này vừa tụ tập vừa nói chuyện, phát hiện chuyện qua tay bọn họ vừa đúng là lời dặn dò của Tuyên tướng xuống cấp đưới để bọn họ làm chung một việc, xung quanh đại tu kênh đào Hoài Kinh, khai thông lại sông nước Nam Bắc.
Tuyên tướng đại nhân đã lựa chọn chủ quản từ trong Lại bộ, Hộ bộ, Công bộ; chủ sự của ba công bộ này đã trò chuyện với nhau, trong lòng đã có tính toán.
Chờ tới giờ Thìn, cửa Hầu phủ vừa được mở ra thì mấy người đến trước lập tức tụ tập thành đàn trước cửa Hầu phủ, doạ cho hai mắt của người sai vặt mở cửa Hầu phủ trố ra, còn tưởng rằng Ngự Lâm quân – những lão đầu của phủ Quy Đức Hầu lại đến cửa Hầu phủ hăm doạ…
Cũng may mặc không giống, những đại nhân này có mùi trên người, người sai vặt thầm nghĩ trong này chắc là không có Hoàng Đế nhỉ?
Lần trước Hoàng Đế đến thì hương thơm trên người vương ở cửa lớn cả ngày.
Người của Lục bộ được Tuyên Trọng An gọi đến từ sớm đã vào phủ, phủ Quy Đức Hầu đã chuẩn bị xong xuôi nước trà và điểm tâm, chỉ là không có rượu, nhưng khí thế uy nghiêm của Hầu phủ và người hầu ngay ngắn có thứ tự vẫn để cho mọi người nhao nhao đến choáng váng.
Đám người này nghe Tuyên tướng như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, chủ nhân còn chưa xuất hiện thì bọn họ đã thổi phồng Tuyên tướng đại nhân, từ đại điện nhà hắn đến người hầu, ngay cả vết nứt cổ xưa trên gạch đá đều bị mấy người ấy phóng đại thành lịch sử dày đặc xa xưa đầy cảm xúc…
Mọi người sôi nổi uống trà làm thơ, vui mừng khôn xiết.
Nhưng sau khi ngoài kia truyền đến âm thanh của Đào các thủ thì đại điện nhất thời yên tĩnh lại.
Việc khai thông sông, người phản đối kịch liệt nhất chính là Đào các thủ cầm đầu một đám người…
Trước đó, bởi vì Lại bộ thay đổi quan chức hơn một nửa trong thuỷ vận, không những mấy viên quan phụ trách việc này lén lút bị đe doạ mà người nhà cũng bị liên luỵ.
Lại bộ có một chủ sự mới nhậm chức, suýt chút nữa bị diệt cả nhà.
Thê nữ của hắn tuy nói là còn sống nhưng mẫu thân già đã chết vì chặn dao găm của tặc tử thay con dâu và cháu gái.
Cuối cùng chuyện này được định án là kẻ trộm hành hung, nhưng mấy tháng sau mấy quan chức mới tiền nhiệm ở các bộ thì đều hiểu rõ trong lòng, người đe doạ và ngăn cản bọn họ chính là lão các thủ này và một đám cựu quan chức do lão ta dẫn dắt.
Trên triều, quan chức mới và cũ càng tranh đấu kịch liệt, đến đây bọn họ cũng tự mình rõ ràng, sớm muộn cũng có một ngày bọn họ sẽ trực tiếp đối đầu; nhưng ngày ấy thật sự đã đến, bọn họ đang ở phủ Quy Đức Hầu nên cũng không sầu lo ngẫm nghĩ như trước vì đang ở địa bàn của Tuyên tướng đại nhân nhà mình.
Sau khi những người này nghe thấy Đào Tĩnh đến thì có người trẻ tuổi hơn một chút đi về phía cửa.
Có người đi đầu thì có người nối tiếp phía sau.
Nhóm người đông của Đào Tĩnh vừa vào đại điện của Hầu phủ thì đón nhận khí thế hào hùng từ một đám quan chức thanh niên trai tráng.
Hai phe nhân mã vừa chạm mắt nhau thì bầu không khí lập tức nồng nặc mùi thuốc súng.
Đào Tĩnh dẫn tới khá nhiều son phấn màu mè, đứng sau lão là một nam một nữ; trong đó, vị nam tử kia có dung mạo tuấn tú, còn cô nương kia có dáng vẻ khuynh quốc khuynh thành.
Phía sau lão còn có mấy nam nữ khác, đều là người có khuôn mặt đẹp tuấn tú, sắc đẹp khiến người ta vừa nhìn là khó quên.
“Dong chi tục phấn, cũng không cảm thấy ngại khi dẫn đến à?” Trong đám quan chức Lục bộ, có người hừ rồi nói.
Ai cũng biết bên trong Đào phủ có mấy mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần, đều gọi Đào các thủ làm nghĩa phụ, nhưng quan hệ giữa nghĩa phụ và nghĩa nữ là như nào thì trong kinh thành chỉ có người hồ đồ mới không biết.
Giọng người này không to nhưng mọi người đều có thể nghe thấy.
Chẳng qua, những người này cũng không dám nhìn thẳng một đám người đẹp sau lưng Đào Tĩnh.
Sắc không mê người tự mê, những người này cũng không biết lớn lên như nào mà bọn họ vừa nhìn thì đã cảm thấy tâm tư bị lay động, thần trí mơ hồ.
“Chư vị đại nhân cũng tới?” Đào Tĩnh xem như không nghe thấy, nhắm mắt làm ngơ với đám quan chức không cung kính với mình, lão vuốt râu mép rồi mỉm cười, nói.
Từ khi những người này cho rằng theo được một chủ nhân tốt thì hiện giờ càng ngày càng không khách khí với lão.
Trước đó, Đào Tĩnh còn tuỳ theo để đám người này muốn chết, sớm muộn cũng thu thập bọn họ; nhưng bây giờ không nói nhi tử và thủ hạ của lão không chờ được, ngay cả đến bản thân lão cũng không chờ nổi nữa.
“Các thủ đại nhân, ngài cũng tới.” Một quan chức trung niên lão luyện thận trọng trong Công bộ giơ tay lên, chắp tay cười nói với lão.
Ông ấy là quan ở kinh thành lâu năm, nhìn không ít, là một lão đầu có kiến thức rộng rãi bình tĩnh hơn đám quan viên mới lên cấp này rất nhiều.
“Các ngươi đến sớm hơn lão phu.” Đào Tĩnh thấy cửa bị mấy người chặn thì cũng không vội đi vào, lại vuốt râu mép cười nói: “Ta còn tưởng Tả tướng đại nhân chỉ mời đoàn người của lão phu, không nghĩ chư vị cũng tới.”
“Đúng rồi, Tả tướng đại nhân đâu?” Đào Tĩnh vừa xoay người về phía dưới vừa hỏi.
“Còn chưa tới giờ khai tiệc, sao Tả tướng đại nhân sẽ xuất hiện? Bây giờ mới là giờ Thìn, giờ Tỵ mới khai tiệc, Đào đại nhân, ngài đừng vội.”
“Ồ? Nói vậy thì lão phu đến sớm rồi.” Đào Tĩnh nhíu mày, lờ đi rồi nói với đám người mà ông mang đến: “Đến đây, vấn an các vị đại nhân đi.
Các ngươi phải cẩn thận, hôm nay trụ cột vững vàng của triều đình Đại Vi chúng ta đều đến đây một nửa rồi, ngươi nói xem có phải không, Hách đại nhân?”
Ông hỏi vị quan chức khoảng ba mươi tuổi đang đứng đối diện.
Vị Hách đại nhân kia nhấc tay, mỉm cười, hai mắt đảo qua đảo lại mười mấy nam tuấn tú nữ xinh đẹp mà Đào đại nhân mang đến.
Mỹ nhân trong thiên hạ đều tụ lại Đào phủ, đúng là tên thật chứ không phải hư danh.
“Đào đại nhân.” Không đợi Hách đại nhân mở miệng thì một quan chức trong Lại bộ còn trẻ tuổi xông lên chắp tay nói: “Xin hỏi Đào đại nhân được mời tới Hầu phủ làm khách, sao lại dẫn theo một đám oanh oanh yến yến không đoan chính đến vậy?”
Đào Tĩnh vừa nghe vậy thì quét đôi mắt sắc lạnh về phía hắn: “Ai không đoan chính? Ngươi là ai?”
“Liên Xuyên, người Bình Châu Côn Sơn, tổ phụ Liên Bá An chính là nho sĩ tiên sinh Côn Sơn chân nhân…” Bên trái đại điện bỗng truyền đến giọng hơi trầm thấp của đương triều Tả tướng đại nhân, âm thanh không nhanh không chậm.
Liên Xuyên vừa nghe thì mặt đỏ bừng, nhìn về phía nơi phát ra giọng nói.
Hắn chỉ là một Lang trung chủ bút của Lại bộ.
Tuy nói hắn là tiến sĩ hai giáp nhưng trong nhà đã vào quan trường được khoảng hai mươi năm, hắn không ngờ Tả tướng đại nhân còn biết tổ phụ của mình.
“Chư vị đại nhân…” Tuyên Trọng An chắp tay đi tới.
“Xin chào Tả tướng đại nhân.” Mọi người đứng trong điện cùng đồng thanh.
“Các vị đa lễ.” Tuyên Trọng An đứng trước mặt Đào Tĩnh, nghênh đón hắn là cô nương quốc sắc thiên hương đứng sau Đào Tĩnh, nữ tử phong tình vạn chủng khẽ mỉm cười với hắn.
Mỹ nhân nở nụ cười có thể khuynh thành, cười nữa cũng có thể khuynh quốc.
Tuyên Trọng An biết trong thủ phủ của Đào các thủ có mấy nữ tử như vậy, không ngờ, hôm nay hắn nhìn thấy vị xinh đẹp nhất —— Di mỹ nhân.
Di mỹ nhân liên tục cười, giọng hát và kỹ thuật nhảy đều là thiên hạ vô song.
Nàng là nghĩa nữ mà Đào Tĩnh coi trọng sủng ái nhất trong Đào phủ.
Cũng không biết Uyển Cơ nhìn thấy nàng thì sẽ nghĩ như nào.
À mà, dù vị bên gối kia của hắn tức giận thì có lẽ chỉ cau mày ngồi ở một góc không nói thôi? Tuyên Trọng An đảo mắt qua nàng ta, ý cười khoé miệng càng sâu hơn rồi nhìn về phía Đào Tĩnh.
Đào Tĩnh nhìn thấy ý cười nơi khoé miệng hắn thì bèn vuốt râu cười nói.
Di nhi là ái nữ của ông, vào phòng ông từ bé, ông ngàn đau vạn sủng, tìm rất nhiều danh sư dạy dỗ nàng mới có dáng vẻ phong tình như hiện tại.
Bây giờ, nàng hơi lớn tuổi, đã qua mười tám, không phải độ tuổi ông thích, nhưng muốn ông thả nàng ra ngoài thì ông vẫn hơi không nỡ.
Nhưng nếu thả nàng vào phủ Quy Đức Hầu, chỉ cần sau này Tả tướng đại nhân có thể sống yên ổn với ông thì ông cũng không ngại tặng người cho Tả tướng dùng một lát..