Người vào triều làm quan, chỉ cần là từng qua lại với Đào phủ, có việc cầu Đào đại nhân thì tất nhiên là muốn làm chút việc cho Đào đại nhân, tạo thuận lợi cho ông là nhẹ, có người còn phải giúp ông ta làm việc, nói là nối giáo cho giặc cũng không quá.
Đào đại nhân cũng có một tay thao túng lòng người, giúp hắn làm chuyện xấu nhiều hơn thì đều là châu chấu trên cùng một sợi dây thừng, chạy trời không khỏi nắng.
Tự nhiên, chẳng ai sẽ nghĩ đến chuyện phản bội Đào đại nhân, hơn nữa còn bởi vì sợ liên lụy đến mình mà che giấu giúp ông ta.
Cũng bởi vậy mà cho dù mấy năm nay Đào Tĩnh say mê đắc đạo thành tiên ít ở trong triều đình nhưng hắn vẫn tự tin triều đình này vẫn còn nằm trong tay mình.
Làm Hoàng Đế thì như nào? Để quan chức ngoan ngoãn vâng lời, mặc hắn sử dụng mới là thực quyền.
Đến bây giờ, Đào Tĩnh vẫn chưa coi trọng tân đế và tân tướng; theo hắn thấy, hai người này còn chưa đủ lông đủ cánh, còn có mấy phần cứng rắn không biết trời cao đất dày.
Việc này vốn là chờ thêm mấy năm để mài mòn cứng rắn trên người bọn họ là tốt rồi, nhưng hiện giờ ngày nào Tuyên Trọng An cũng cùng tân đế kia đối nghịch với ông, liên tục âm thầm diệt trừ vây cánh của ông, điều này khiến ông rất không vui.
Xưa nay chỉ có ông đùa bỡn người ta trong tay chứ nào có lúc ông để người ta đè đầu? Tuyên Trọng An đang ép ông ra tay thu thập hắn.
Chủ sự Kim bộ Hộ này là do Tuyên Trọng An chỉ định, hắn là nhi tử của Ngự sử đại phu đương triều.
Để lôi kéo đám quan lớn Ngự sử đài, Tuyên Trọng An đã chọn trong nhà mấy quan lớn Ngự sử đài ra mấy nhi tử ra làm quan.
Hơn nữa, đám quan viên mới vào Ngự sử đài thì đương nhiên Ngự sử đài để hắn sử dụng.
Nửa năm nay, Ngự sử đài đã giúp Thánh Thượng thanh lọc rất nhiều chuyện bất hợp pháp, tất cả đều là công lao của Tuyên Trọng An; sau khi Bảo Lạc lên ngôi đã nhanh chóng nắm Ngự sử đài trong tay.
Sắp xếp vài người đến các bộ làm quan, Tuyên Trọng An có chút quyền lực này.
Chẳng qua, hắn sắp xếp thì sắp xếp, dụng ý cũng không nhỏ; thời gian này, hắn cũng đã nhiều lần nói chuyện phiếm với những người này, cũng không kiêng dè để cho bọn họ biết rằng hắn biết nhiều chuyện sau lưng bọn họ.
Chỉ là chuyện này vừa lớn vừa nhỏ, hắn vẫn còn chưa biết nông sâu mà thôi.
Mấy người này cũng cười ha hả với hắn, có người cũng đã nói sẽ bỏ chỗ tối theo chỗ sáng nhưng cả hai đều chưa tin tưởng lẫn nhau, hai bên vẫn cứ hư tình giả ý.
Vây cánh của Đào Tĩnh có quá nhiều người, đây là cảm xúc sâu sắc nhất của Tuyên Trọng An sau khi vào triều làm quan, đặc biệt sau khi làm tướng.
Hắn có thể động đến Hoắc gia, nhưng vẫn chưa dám động đến Đào các thủ này.
Hắn thương lượng với Bảo Lạc hết lần này đến lần khác mới ra quyết sách chầm chậm.
Tuyên Trọng An cũng không phải là không gì không làm được.
Trước đó hắn cũng suy đoán về loại chuyện tà ma lệch đạo sưu tập đồng nam đồng nữ của Đào Tĩnh này, nhưng những suy đoán kia đều chỉ dính líu tới một chút bên ngoài.
Lúc trước, điều hắn nghi ngờ là những đồng nữ ở Xuân Lệ viện Đào phủ đến từ đâu —— đương nhiên Đào phủ nói là mua, nhưng theo Tuyên Trọng An biết, đồng nữ còn sống ở Đào phủ cùng với những người đã chết cộng lại không đúng với con số mà Đào phủ mua trong mấy năm nay; hắn tính toán, trước đây phải có thêm mười mấy người.
Bên phía Uyển Cơ gửi tin, hơn nữa khoảng thời gian này người của hắn điều tra các loại chuyện, từ đủ loại dấu vết và tầng tầng manh mối hắn liên hệ lại thì hắn mới bỗng tỉnh ngộ.
Mặc dù hắn ngộ ra nhưng vẫn chưa xác định rất nhiều chuyện, cơ mà, hắn vừa thăm dò Hà Nguyên, biểu hiện của Hà Nguyên đã hoàn toàn xác thực việc này.
Phát hiện này của hắn khiến lòng bàn chân phát lạnh, hoá ra không phải chết mười mấy người mà là hàng trăm ngàn.
Chuyện như vậy mà truyền ra thì dân gian sẽ loạn lớn.
Chủ sự Hộ bộ Hà Nguyên mặt không còn chút máu, vẻ mặt của Tuyên tướng đại nhân càng tái nhợt, sắc mặt hờ hững lạnh lùng.
Hắn rũ mắt, liếc về phía Hà Nguyên: “Trước đây ta nói với ngươi là thật.
Hà đại nhân nghĩ lại đi, ngươi thật sự bỏ tối theo sáng hay là vẫn muốn thuận lợi mọi bề?”
Sau đó, hắn nói thêm: “Ngươi có một phụ thân tốt.”
Nếu như không phải phụ thân Hà Nguyên – Ngự sử đại phu là bạn tốt nhiều năm của ngoại tổ phụ hắn, nếu như không phải phụ thân hắn ta dẫn theo Ngự sử đài giúp thánh thượng thanh lọc triều đình thì Hà Nguyên chưa chắc có thể bảo trụ được mạng sống dưới tay hắn.
Chỉ tiếc Hà lão đại nhân cả đời nghiêm khắc kỷ luật bản thân lại sinh ra một nhi tử ra vẻ đạo mạo, giúp Đào Tĩnh làm chuyện thương thiên hại lý như vậy.
Hà Nguyên nghe ra ý trong lời nói của hắn, miễn cưỡng cười gượng.
Hắn chỉ nghĩ một lát rồi mở miệng: “Ta giúp ngươi, đứng về phía ngươi.”
Hắn lớn tuổi mới biết trước đây phụ thân trách móc và quất roi đều là hy vọng mình thành tài.
Chỉ là khi hắn còn trẻ thì xem thường phụ thân, tự cho là dựa vào chính mình, không cần phải khắc khổ đọc những thứ sách vô dụng kia, càng không cần chấn chỉnh bản thân mới được người ta tôn trọng, hắn cảm thấy dựa vào cái đầu thông minh linh hoạt của mình có thể đứng trên vạn người.
Khi đó hắn đi theo Đào Tĩnh, tiện tay là có thể hưởng tửu sắc; đó chính là thứ mà cả đời phụ thân hắn không thể hưởng thụ.
Mỹ nhân rượu ngon đều như vậy, hắn lâng lâng mãi, chỉ là tiệc vui chóng tàn, sự hưởng thụ cần phải đánh đổi.
Đào Tĩnh cho hắn ngon ngọt, đương nhiên sẽ có yêu cầu, như vậy một bước sai thì vạn dặm sai, chờ hắn trở thành đồng loã với Đào Tĩnh thì càng không thoát ra được.
Cũng may phụ mẫu giúp hắn một tay, lấy thê nhi trói hắn về.
Mấy năm nay, hắn cũng dần dần kéo dài khoảng cách với Đào Tĩnh, cũng không đến Đào phủ nữa, chỉ là chuyện mà Đào Tĩnh dặn dò thì hắn không thể không làm, nhưng hắn cũng không ngu xuẩn, dù sao hắn cũng là con trai của Hà Chỉ nên vẫn kiêng dè.
Bởi vậy, có một số việc hắn biết thì biết, nhưng sẽ không tự tay làm, hắn cũng chỉ là tìm cho Đào Tĩnh đồng nam đồng nữ chứ không cưỡng hiếp, cũng không tàn sát bọn họ tìm niềm vui.
Việc này được giấu rất kín, không có mấy người biết.
Hà Nguyên thầm nghĩ chân tướng vừa bị vạch trần, sau khi lão phụ thân biết chuyện sợ là bị chọc tức, nhưng Hà Nguyên cũng biết hắn chỉ có thể giúp Tuyên Trọng An một tay, xem như lấy công chuộc tội thì mới có thể diện đi thỉnh tội với lão phụ mẫu quan tâm mình cả đời.
Con cái khôn lớn mới biết ơn của phụ mẫu.
Hà Nguyên biết vậy đã chẳng làm, nhưng hối hận cũng không kịp.
“Ừ.” Tuyên Trọng An Sách xúi giục thành công, nhưng trong lòng không hề dao động, hắn giật giật khóe miệng rồi bưng chén trà đi về phía ghế cũ.
Đào Tĩnh dùng tửu sắc thâm nhập vào trên dưới triều đình, cho dù Cao Tổ còn lưu lại không ít năng thần, nhưng năng thần có thể tránh tửu sắc tài khí xâm nhập nhưng hậu bối của bọn họ cũng bị ông ta mua chuộc.
Bất kể là nhi tử hay là cháu chắt của những lão thần tử này đều không thể cản tay của Đào Tĩnh, tiên đế lại là hạng người hoang dâm vô đạo; vì thế mười năm tiên đế tại vị, không có một lão năng thần nào dám ra mặt vì nước vì dân.
Cao Tổ để lại thái bình thịnh thế đã hoàn toàn bị lụn bại.
Đây là lỗi của ai? Các thần tử cản trở không thể thoát khỏi liên quan, nhưng thủ phạm là những người mà tiên đế trọng dụng, là đám cá mè một lứa với ông ta.
Đào Tĩnh phải chết.
Tuyên Trọng An biết, hiện tại hắn chưa động đến Đào Tĩnh thì Đào Tĩnh cũng phải động đến hắn.
Hắn ép Đào Tĩnh quá căng.
“Các thủ đại nhân…” Tuyên Trọng An bưng chén trà tới, cười nhạt với Đào Tĩnh: “Có chỗ chiêu đãi không chu đáo, kính xin Đào đại nhân thứ lỗi.”
Đào Tĩnh mới vừa so chiêu qua miệng với Hà các lão Hà Mạt Hồng, bị lão già Hà Mạt Hồng xảo quyệt như cá chạch chọc cho một bụng tức giận.
Ông nhìn thấy Tuyên Trọng An tới nói chuyện bèn cười giả lả: “Lão phu còn tưởng rằng mấy năm nay phủ Quy Đức Hầu đã khá hơn, Hầu phủ có thể phú quý như trước, không nghĩ đến vẫn nghèo khó như cũ, gia phong Hầu phủ quả thực làm cho lão phu không thể không ngưỡng mộ!”
Ngay cả chén rượu cũng không có, Đào Tĩnh khẽ giễu cợt trong lòng.
Thần tử quy thuận Tuyên Trọng An đa số là thần tử mới, đa số đều chưa từng nếm qua phú quý xa xỉ, mỹ nhân vui sướng trong lòng.
Chờ bọn họ làm quan lâu, biết được chỗ tốt của việc làm quan thì há có thể còn có thể đi theo Tuyên Trọng An?
Như vậy cũng tốt, Đào Tĩnh lại có tự tin nhiều hơn về việc đạp Tuyên Trọng An, nhưng trong miệng vẫn không tha cho người khác.
“Đào đại nhân quá khen.” Tuyên Trọng An cười nói: “Hầu phủ ta đương nhiên không thể so sánh với Đào phủ, há có thể so sánh với lầu quỳnh điện ngọc tráng lệ trong phủ của Đào các thủ? Cho dù là thánh thượng cũng không dám nói ở nơi tốt hơn ngài.”
Nụ cười trên mặt Đào Tĩnh không còn, ông ngước mắt lên, lạnh nhạt đáp lại Tuyên Trọng An: “Lời này của Tuyên đại nhân
là muốn đâm vào tim lão phu, nhà lão phu có giàu sang nhưng sao có thể giàu hơn thánh thượng? Tuyên đại nhân không nên thấy lão phu có thành tựu thì lại tâng bốc cái mũ này lên đầu lão phu chứ.”
“Đào đại nhân nói nặng, bản quan không có ý này.”
Còn bản quan? Đào Tĩnh liếc hắn một cái: “Nếu Tuyên đại nhân không có thành ý chiêu đãi khách mời, không biết đạo đãi khách thì sao không để cho người lão phu mang đến hiến vũ một khúc cho Tuyên đại nhân cùng các vị đang ngồi?”
Ông lại nhìn về phía chư vị tiểu quan trẻ tuổi đang ngồi, mỉm cười nói đơn giản: “Các vị chắc là đã nghe qua kỹ năng ca múa độc nhất vô nhị của Di mỹ nhân diễm tuyệt thiên hạ của phủ ta, ngày khác không bằng mượn ngày, nếu lão phu đã dẫn các nàng đến Hầu phủ mở mang tầm mắt, sao không bằng để cho các nàng dâng ca múa lên cho các vị, cũng có thể trợ hứng cho các vị?”
Đám quan viên trẻ tuổi của Tuyên Trọng An hai mặt nhìn nhau nhưng không ai lên tiếng, tất cả đều nhìn về phía Tuyên Trọng An.
Trong lòng bọn họ vững như bàn thạch, người nhìn thấu ý định hoàn toàn không có ý này, nhưng có mấy người đã gặp mỹ nhân vẫn hơi động lòng.
Tuyên Trọng An thấy trong đám thanh niên tuấn kiệt nhìn về phía hắn có mấy người rất chờ mong, hắn cười gật đầu: “Nếu Đào đại nhân đã có nhã hứng này, muốn mời Di phu nhân trong phủ ra dâng lên ca múa trợ hứng cho các vị, vậy bản quan cung kính không bằng tuân mệnh.”
Đào Tĩnh cười ha hả, làm như không nghe ra sự giễu cợt trong lời nói của hắn, ông vờ như không có chuyện gì xảy ra rồi nói: “Lão phu lập tức gọi các nàng tới trợ hứng.”
Chỉ cần cảm nhận được vẻ đẹp của các nàng, nếm qua sự tốt đẹp của các nàng, Đào Tĩnh không tin đám người mà Tuyên Trọng An coi trọng cuối cùng sẽ không rơi vào tay hắn.
Trong phòng, Hứa Song Uyển ngồi ở trong điện nghe Thải Hà đến kể với nàng về tình huống trong đại điện phía trước, chợt nghe A Mạc bên cạnh trượng phu tới mời người, nói là Đào đại nhân mời người trong phủ ông ta đến hiến ca vũ cho khách đến Hầu phủ hôm nay.
Ngu nương cũng nhanh chóng bước vào điện nghe lệnh, Hứa Song Uyển nói với nàng ấy: “Vậy ngươi đưa những vị khách này qua, ngươi đi ra ngoài nói với khách mời rằng ta sẽ không tiễn bọn họ, chờ lần sau bọn họ đến thì ta sẽ tiếp đón bọn họ tốt hơn.”
“Vâng.”
Ngu nương vừa đi, Thải Hà nhỏ giọng hỏi các cô nương nhà mình: “Cô nương, chẳng phải sẽ làm rối loạn lòng người ư?”
Đây đều là những người tuyệt đẹp.
“Nên loạn, sớm muộn sẽ loạn…” Hứa Song Uyển hơi nghiêng đầu rồi giải thích với nàng ấy: “Không bằng cùng nhau nhìn rõ, sau này cũng có sắp xếp.”
“Vừa rồi ở phía trước, nô tỳ thấy trong đám mỹ nhân kia có một hai người nhìn cô gia với ánh mắt khác…” Thái Hà do dự, không dám nói quá rõ ràng.
Đâu chỉ là khác, còn vừa si vừa tham, hai mắt quả thực chỉ dán vào khuôn mặt của cô gia..