Lời nói của Thải Hà làm cho Hứa Song Uyển nở nụ cười.
Trưởng công tử cũng là một người trêu người, nha hoàn mới vào trong phủ hễ thấy chàng là không dám động đậy.
Về sau, hắn vui buồn khác thường khiến người ta sợ hãi, các nàng bị doạ sợ thì cũng không dám đến gần hắn.
Nhưng sợ thì sợ, nếu nói các nàng hoàn toàn chặt đứt tâm tư kia, vậy cũng chưa chắc.
Chỉ cần trưởng công tử nhà nàng có tâm tư với loại chuyện này thì nàng không ngăn cản được, Hứa Song Uyển cũng nhìn rất thoáng.
Trượng phu của nàng xem nàng là duy nhất thì đương nhiên nàng sẽ xem chàng là mạng của mình, cho chàng hết thảy mọi thứ mình có.
Nếu chàng ba lòng hai ý, nàng quả thật sẽ đau lòng, nhưng cuộc sống còn phải tiếp tục, nàng cũng sẽ tìm được một con đường để mình có thể dễ dàng vượt qua.
Nàng không giống mẫu thân, nàng có yêu một người sâu đậm hơn nữa thì cũng sẽ không đem sinh tử hỉ nộ ái ố đều gửi gắm trên người một người.
Có lẽ lưới tình dễ hãm, thoát ra rất khó, nhưng Hứa Song Uyển biết mình sẽ nhìn ra.
Vết xe đổ vẫn còn ở trước mắt, nàng há có thể để mình đi theo con đường cũ của mẫu thân nàng.
“Cô nương?” Thải Hà sốt ruột khi thấy cô nương nhà mình còn cười.
Hứa Song Uyển nhìn về phía Thải Hà, ánh mắt dịu dàng: “Trong lòng cô gia biết rõ, em chớ để ý.”
Nàng vươn người ra sờ tay Thải Hà.
Nói Thải Hà là nha hoàn của nàng, không bằng nói là tiểu tỷ muội lớn lên cùng nàng.
Thân phận Thải Hà kém một chút, nhưng tình cảm của hai người không chênh.
Hứa Song Uyển ra mặt định hôn sự cho nàng ấy, gả nàng cho con trai út của đường chủ hiện giờ của Vân Hạc Đường Hầu phủ…
Đứa con trai út kia yêu thích Thải Hà, đối xử với Thải Hà cũng tốt.
Thải Hà sống tốt thì càng thêm để tâm đến nàng.
Hứa Song Uyển biết Thải Hà xem mình là chỗ dựa nên nàng cũng sẽ lên tiếng hai câu để động viên người từ nhỏ lớn lên cùng mình, còn làm nha hoàn theo nàng đến Hầu phủ.
Nàng nói xong lại cười bổ sung: “Em phải tin tưởng cô gia.”
Mặt Thải Hà hơi đỏ.
Nàng lớn lên cùng cô nương, nhưng dù nàng học ở cô nương như nào thì vẫn không bình tĩnh bằng cô nương.
Vừa nghe cô nương nhắc đến cô gia thì nàng đỏ mặt rồi vội vàng nói: “Không phải không tin, đương nhiên nô tỳ tin cô gia.”
Nếu bị cô gia biết sau lưng nàng lại nói không tin ngài ấy trước mặt cô nương thì lúc quay về cô gia sẽ dùng cả hai mắt nhìn toàn thân trên dưới nàng, gọi nàng một tiếng Thải Hà cô nương, tuyệt đối sẽ khiến nàng tự đào ba tấc đất chôn mình mất.
Lúc này, mỹ nhân của Đào phủ cùng tiến lên ca múa, Đào Tĩnh nhìn những người kia thưởng thức mỹ nhân nhìn như si như say thì ý cười bên khoé miệng càng sâu, ông nhìn về phía Tuyên Trọng An thì đã thấy Tuyên Trọng An đang nhíu mày nói chuyện với một chủ sự Công bộ ở đối diện.
Ông thầm cười trong lòng, nói giả vờ đứng đắn rồi lại mỉm cười nhìn về phía những quan viên hai mắt không rời khỏi người mỹ nhân, ghi nhớ từng người trong đám bọn họ, chờ lát nữa lại phái người đưa thiếp mời đến phủ bọn họ để mời bọn họ đến Đào phủ nâng chén đối ẩm.
Đến lúc đó, những người này cũng sẽ trở thành người của ông.
Về phần Tuyên Trọng An, hắn tuyệt đối không thể tưởng tượng được, lúc này chủ sự Công bộ đang ngồi nghiêm chỉnh nói chuyện với hắn thật ra là người của Đào Tĩnh ông…
Đào Tĩnh dẫn người đến đây, không mê hoặc ngụy quân tử kia, không nghĩ lại mê hoặc được nanh vuốt của Tuyên Trọng An.
Mặc dù ý đồ của ông thất bại, nhưng bây giờ chẳng phải là có cách tốt hơn sao?
Nanh vuốt của hắn vừa bị nhổ bỏ thì hắn chẳng dùng được ai, xem hắn ra vẻ ta đây ở đâu; đến lúc đó, hắn và tân đế kia còn không phải cần đến ông?
Đào Tĩnh hưng phấn nhìn những quan viên trẻ tuổi không che giấu được sắc dục trong lòng, sắc mặt cũng càng thêm hiền lành dễ gần, liên tục trò chuyện vui vẻ với bọn họ.
Lúc lâu sau, Đào Tĩnh cũng không biết, bây giờ Tuyên Trọng An đang thương lượng với người của ông ở Công bộ về chuyện bắt ông ngay dưới mí mắt của ông vào vài ngày sau…
Hiện tại, trong phủ của Chủ sự Công bộ kia chỉ có một ái thiếp đương gia do Đào Tĩnh đưa qua.
Thê vong, tử chết, nữ treo cổ; buồn cười nhất chính là, hắn là được người nhắc nhở mới biết được nhi tử do mỹ thiếp yêu quý của hắn sinh ra hoá ra lại không phải là con ruột của hắn…
Sau khi biết chân tướng, thê tử nữ nhi của vị chủ sự này hằng đêm vào trong mộng hắn, hỏi hắn vì sao làm tổn thương bọn họ đến tận bây giờ.
Câu hỏi của bọn họ khiến hắn chật vật không chịu nổi, vị chủ sự Công bộ Chu Tính này từ đó ngay cả ngồi ở nhà cũng áy náy bất an, tự hỏi không còn mặt mũi đối mặt với liệt tổ liệt tông Chu gia, càng có lỗi với thê tử nữ nhi bị hắn ép chết.
So với Tuyên Trọng An, hiện tại hắn càng hận không thể khiến Đào Tĩnh đi chết.
Hắn đã làm điều ác nhiều năm vì Đào Tĩnh, nhược điểm trong tay Đào Tĩnh cũng là nhiều nhất nên Đào Tĩnh tuyệt đối không nghĩ tới hắn sẽ phản bội.
Chủ sự họ Chu này nhìn mình ở phía đối diện của Đào các thủ trò chuyện với Tuyên tướng còn Các thủ đại nhân lại nói chuyện vui vẻ với các quan viên bên trái phải hắn, còn không quên gật đầu chào hỏi hắn, vẻ mặt hắn không thay đổi nhưng trong lòng vô cùng buồn bã.
Hắn đã che mắt mình quá lâu.
Hắn cũng biết Đào phủ có rất nhiều thứ không đúng nhưng hắn chưa từng nghĩ tới việc thăm dò chỉ vì bo bo giữ mình, đợi đến khi miệng vết thương bị bóc trần, trốn không được, hắn lại càng không còn lời nào để nói.
Hắn thối rữa đến mức tự ngửi cũng có thể ngửi thấy mùi hôi thối trên người mình, khó trách ông trời muốn phạt hắn đoạn tử tuyệt tôn.
**
Nhạc kỹ của Đào phủ ca múa hiến nhạc một lúc thì đến giờ khai tiệc của ngọ yến Hầu phủ.
Tiệc rượu của Hầu phủ không rượu, nhưng món ngon lại cực kỳ mỹ vị.
Vừa đến giờ khai tiệc, thưởng thức món ăn thì mọi người lập tức vui vẻ ăn một bữa, cho dù là Đào Tĩnh rất chú trọng trong việc dùng thức ăn, không tùy ý dùng bữa ở bên ngoài nhưng đang do dự cũng gắp thêm vài đũa.
Hứa Song Uyển cũng cho người bày mấy cái ghế ở hành lang dài phía sau đại điện, tản ra để cho những người đến Đào phủ và người nhà đi theo khách mời đến dùng một bàn, bàn tiệc cũng được sắp xếp chu toàn.
Thiếu phu nhân Hầu phủ hiền lành hào phóng, việc này cũng nhận được nhiều lời tốt đẹp của người trong nhà.
Trong số những người của Đào phủ, Đào Khiết liếc mắt đưa tình với Tuyên tướng đại nhân nhưng không nhận được hồi đáp nên chua chát nói vài câu là nàng không tốt, Đào Di nhi ở cùng một bàn với nàng ta chặn lại: “Xem ngươi là người, ngươi còn nhảy dựng lên? Ăn còn không bịt được miệng ngươi.”
“Di nhi tỷ tỷ, tỷ đây là thiên vị đều thiên về người ngoài đúng không? Tỷ chờ đó, xem ta quay về nói với đại nhân như nào.” Đào Khiết hừ một tiếng.
“A.” Đào Di Nhi cười lạnh một tiếng, căn bản không coi nàng ra gì.
Đào Khiết không quyến rũ được, nàng trở về thì còn có thể nói nàng và Lý Thanh dỗ Thiếu phu nhân kia một lúc, khiến nàng ta thương tiếc bọn họ…
Đào Khiết là loại người không có đầu óc, cũng chỉ sợ nàng khoe công.
Ngọ yến của Hầu phủ đã tàn nhưng mọi người vẫn chưa được như ý.
Tuyên Trọng An đứng dậy muốn tiễn khách, mọi người trở tay không kịp, nhưng Tuyên Trọng An nói trong viện Hầu phủ còn có khách quý của phụ thân mình cần hắn chiêu đãi, buổi chiều còn có ít thân bằng thích hữu trong phủ muốn đến phủ làm khách nên thứ cho hắn không thể chiêu đãi bọn họ cả ngày.
Hắn vừa nói xong thì mọi người cũng không tiện cố chấp ở lại, Đào Tĩnh cũng vui vẻ như vậy.
Chờ vừa ra khỏi cửa thì ông lập tức mời mấy vị thanh niên tuấn kiệt ngưỡng mộ mỹ nhân Đào phủ ông tiếp tục đến làm khách…
Mấy người này được ông mở miệng mời thì do dự một chút rồi đồng ý.
Sau khi bọn họ đồng ý với Đào Tĩnh thì ông mới cất lời mời mấy quan chức nhìn đoan chính.
Trong mấy người này, tất nhiên có người một mực từ chối, cũng có người đã đồng ý, cũng có người dưới sự khuyên bảo của đồng liêu, do dự mấy lần cũng đồng ý tới.
Tuyên Trọng An mới tiễn người ra ngoài không lâu thì Đào Tĩnh liền dẫn theo nhiều người đắc lực của Lục bộ mà hắn tự mình chọn lựa ra trong triều về Đào phủ…
Tuyên Trọng An ở trong phủ biết được thì khẽ cười.
Người không mê người người tự mê, rượu không say người tự say.
May mắn thay, không phải ai cũng vậy.
Trời quang mây tạnh, nhật nguyệt sáng tỏ, ai cũng có thể được sống, bất cứ ai cũng có thể tiếp tục sống, đó mới là hy vọng chung của mọi người.
Người vừa rời đi lúc trưa thì buổi chiều Tuyên Khương thị dẫn theo thân thích Khương gia trở về.
Khi bà quay lại thì vẻ mặt tươi cười, cứ vui vẻ mãi, ngay cả bước chân cũng nhẹ hơn, bà líu ríu liên tục cả đường với thê tử của cháu ngoại trai Khương gia.
Bà bà không buồn không lo, Đại cữu mẫu bị bà quấn lấy nói chuyện, tuy nói đáp lại có hơi miễn cưỡng, nhưng vẫn trả lời lại bà.
Tuyên Khương thị là người mà người ta tốt một chút sẽ đến gần, thân thích Khương phủ ngại mặt mũi tiểu phu thê Tuyên Trọng An nên không thể không đáp lại bà, Tuyên Khương thị lại cho rằng đây là tẩu tử và cháu dâu nhà mẹ đẻ đối xử với mình tốt hơn, tất nhiên là vui vẻ liên tục trò chuyện với các nàng, muốn kể cho các nàng nghe về cuộc sống của bà ở Hầu phủ.
Hứa Song Uyển thấy trên mặt các nàng hơi mệt mỏi liền ngồi xuống bên cạnh bà bà, mỉm cười nói chuyện với bà.
Bà bà nàng sợ là cả đời cũng sẽ không thay đổi.
Hứa Song Uyển cũng từng nghi ngờ người như ngoại tổ phụ Khương gia sao lại có nữ nhi có tính hay quên chỉ biết đến bản thân như bà bà, nhưng ở chung với bà bà hai năm thì nàng cũng biết rằng bản tính của bà bà nhà mình là như thế.
Bà chỉ nhìn thấy thứ bản thân bằng lòng nhìn thấy, chỉ bằng lòng trở thành người bản thân muốn.
Dù khi có bài học đổ máu, dù cho người đứng ra bênh vực bà cả người đầy máu thì bà chớp mắt cũng có thể quên, không nhớ rõ trước đó —— người đã đến tuổi trung niên, bị tai ương ngập đầu vẫn không thay đổi.
Hứa Song Uyển cũng chỉ có thể nói bà bà nhà mình chỉ muốn ung dung sống một đời như vậy.
Người Khương gia tới chưa lâu thì người của Dư gia và Cung gia cũng tới.
Dư phu nhân dẫn theo khuê nữ đến, nhìn thấy Khương phu nhân thì mấy người kín đáo nhìn nhau rồi bắt chuyện.
Một lúc sau, Dư phu nhân liền dẫn Dư Minh Cừ từ chỗ Hứa nhị tỷ tỷ qua đây rồi nói chuyện với Khương phu nhân.
Hứa Song Uyển cũng không nghĩ tới, nàng tự cho làm chuyện rất kín nhưng vẫn bị phu nhân hai nhà lão luyện nhìn thấu…
Cung tiểu muội thấy nàng rũ mắt cứ mỉm cười, cũng thấy rõ thì muội ấy liền tiến đến bên tai Hứa Song Uyển rồi nói: “Uyển tỷ tỷ, sau này có phải muội nên gọi tỷ là Hồng Nương tỷ tỷ hay không? ”
Hứa Song Uyển nhéo mặt muội ấy một cái: “Muội gọi thử xem? ”
Cung tiểu muội cúi đầu cười trộm mãi.
Buổi chiều, người đến Hầu phủ này đều là thân hữu nhà mình mời.
Bên phía Tuyên Hoành Đạo vì đại sự trong nhà mở tiệc chiêu đãi mấy lão bằng hữu một lần, còn có hai vị cữu gia tiếp khách, buổi chiều trưởng tử cũng dẫn theo Tuân Lâm và Vọng Khang ở bên ông cả chiều nên trong lòng ông rất vui, còn uống thêm ít rượu.
Đợi đến khi tiễn xong khách, Tuyên Trọng An trở về đỡ lão phụ về Thính Hiên Đường, Tuyên Hoành Đạo ngồi trên ghế, chờ hắn trở về đột nhiên ông cầm tay trưởng tử đang đỡ mình, hai mắt đỏ lên rồi nói: “Vất vả cho con rồi.”
Thật sự khổ cho hắn.
Tuyên Trọng An nghe vậy liền ngẩn ra; sau đó, hắn vỗ vỗ lưng phụ thân rồi nói: “Có con rồi, ngài cứ yên tâm sống với mẫu thân thôi.”
Hắn cũng chỉ mong hai người như vậy.
**
Ba ngày sau.
Một vạn Ngự Lâm quân bao kín Đào phủ, dân chúng trong kinh không biết Đào phủ xảy ra chuyện gì, mặc kệ quan binh Thuận Thiên phủ ngăn cản như thế nào, đều tới tấp chen nhau vào Đào phủ, nhất định phải xem việc náo nhiệt này.
Mới được nửa ngày mà người nghe được tin càng đến càng nhiều.
Tuyên Trọng ở trong phủ nghe báo lại, bèn hỏi giáo uý Ngự Lâm quân đến báo: “Xảy ra chuyện gì thế?”
“Bẩm Tả tướng đại nhân, mạt tướng nghe được là dân chúng nghe nói chúng ta sắp tịch biên Đào phủ, muốn xem rốt cuộc Đào phủ có thể chuyển ra bao nhiêu vàng…”
“Chỉ như thế?”
“Chỉ có vậy.”
“Không giúp Đào phủ nói chuyện?
Giáo úy lắc đầu: “Bẩm Tả tướng đại nhân, không có.”
“Đào đại nhân có môn đồ khắp thiên hạ, xem ra, cũng không phải được lòng người như vậy?”
Giáo úy lạnh lùng nói: “Ngài cũng không nhìn xem môn đồ của ông ta bóc lột dân chúng khắp nơi.
Đại nhân, công đạo tự tại lòng người, trong lòng dân chúng có cân, bọn họ không ngốc.”
Bọn họ chỉ yếu một chút nên cánh cửa đòi công đạo không mở ra cho.
“Bẩm…” Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, có tướng sĩ chắp tay vội vàng chạy tới, đến trước mặt Tuyên Trọng An quỳ nửa gối rồi báo: “Khởi bẩm Tả tướng đại nhân, hiện tại hầm ma của tội thần Đào Tĩnh đã mở ra!”
Hắn ngẩng đầu, mặt với mũ đồng đang đội tiệp cùng màu, sắc mặt hắn như đất, nói: “Kính xin Tả tướng đại nhân dừng bước, bên kia mùi hôi thối ngút trời, thối không thể chịu nổi…”
Tuyên Trọng An gật gật đầu, đỡ hắn dậy: “Ta đi qua xem một chút.”
Hắn đi tới, còn chưa tới gần sân giấu mật đạo đã ngửi được một mùi khiến người ta buồn nôn…
Những người đi theo Tuyên Trọng An đều bịt mũi lại.
Tuyên Trọng An rút khăn A Mạc đưa cho hắn, hắn rút trong ngực ra khăn mà Uyển Cơ chuẩn bị cho hắn che mũi rồi đi về phía trước.
Càng đi về phía trước thì mùi hôi thối càng nồng đậm, nó hoàn toàn tràn ngập trong không khí, nhiều người trong đoàn người đã nôn oẹ.
Chờ Tuyên Trọng An đi tới hầm được đào, hắn vừa nhìn hài cốt đen thui tanh tưởi trong hầm thì liền nhanh chóng nhắm mắt lại..