Khách quý đến Tụ Phương Viên cũng bớt đùa vì chuyện của Hoắc Oánh.
Hôm nay người tới ngoài quý phu nhân thì đa số là hoàng thân quốc thích.
Người ngoài nghĩ các nàng đều có xuất thân bất phàm, trời sinh quý tộc, từ nhỏ đã hưởng phúc chứ nào biết các nàng để giữ thể diện trong phủ, lo việc trong nhà thì phải qua lại thường xuyên với các nhà, dù là việc có liên quan đến bản thân thì cũng chẳng thể ngoảnh mặt làm ngơ.
Việc nào cũng phải biết, còn phải đi trước người khác mới có thể tránh hại tìm lợi, mới có thể giữ gìn phong quang chứ không phải từ trên cao ngã xuống.
Thế hệ con cháu các nàng đều bị chôn vùi trước thể diện.
Có thể xuất hiện, ngoại trừ vận khí tốt thì là bị đẩy ra ngoài.
Đa số dựa vào việc kinh doanh để phất lên, có mấy phu nhân có quan hệ thân thích với Hoắc gia thì lão gia trong nhà phải dựa vào Hoắc gia đi lên, lúc này sắc mặt các nàng đồng thời đều lạnh nhạt.
Hoắc gia ba đời trung lương, hiện tại dưỡng ra Hoắc Oánh coi trời bằng vung.
Hoắc lão tướng quân cả đời anh anh, một mực che chở tôn nữ chẳng ra thể thống gì, cũng không sợ sắp xuống mồ thanh danh còn bị huỷ hoại trong một ngày?
Huỷ hoại trong một ngày lại không nói, còn chưa kể liên luỵ đến gia tộc.
Dù ông là lão nhân gia nhưng Hoắc gia cũng chẳng phải mình ông chống đỡ.
Mấy vị phu nhân này nghĩ một lát thì muốn nói rõ với Thái tử phi và Minh Thiên phu nhân.
Hiện tại vị trí của thái tử cũng không phải quá vững chắc, Hoắc gia không giúp hắn làm việc thiện tích đức, trái lại còn cản trở hắn, thế này là chuyện gì?
Thái tử ngã thì Hoắc gia bọn họ sao có thể dễ chịu?
Mấy vị phu nhân có quan hệ với Hoắc gia đều là người nóng tính.
Lần này khí tức lạnh lẽo của các nàng xuất hiện khiến tiếng cười nói ở Tụ Phương Viên càng ngày càng nhỏ.
Dù mấy cô nương trong nhà theo các nàng tới có tính cách kiêu căng cũng chẳng gan lớn như Hoắc Oánh.
Lúc này các nàng ấy cũng nơm nớp lo sợ, chỉ sợ mẫu thân nhớ tới các nàng sẽ không tránh khỏi bị trách cứ vài câu.
Không khí trong Tụ Phương Viên im lặng đến đáng sợ, Hoắc Oánh được đỡ tiến vào lập tức thốt ra: “Ta muốn cái mạng chó của ngươi…”
Nàng ta nói câu này với khí thế hào hùng, nhưng thấy bầu không khí trong phòng thì âm thanh cũng càng ngày càng nhỏ.
“Ngày đại hỉ mà Oánh cô nương cứ luôn miệng đánh đánh giết giết.” Một vị Hoắc gia Đường phu nhân đặt mạnh cái ly trong tay xuống, nở nụ cười như không cười nhìn về phía Hoắc Oánh: “Hoá ra, hôm nay tiệc trăm ngày là tiệc riêng của Hoắc Oánh cô nương? Không biết hôm nay Hoắc Oánh cô nương muốn giết ai, nói cho lão thân nghe một chút! Để ta được bổ sung kiến thức!”
Giọng nói của vị Hoắc gia lão phu nhân này càng nói càng lạnh, bình thường Hoắc Oánh có hơi sợ nàng, lúc này dù bị kinh hãi, nhưng nàng ta vẫn không phục bèn nhỏ giọng nói: “Ta chỉ là doạ người khác, nàng ta cũng chẳng phải người nhà chúng ta.”
Có gì đáng sợ chứ?
Lão phu nhân kia thấy bà đã nói rõ đến mức này rồi mà Hoắc Oánh vẫn dám làm càn, ngu hết thuốc chữa.
Lão tướng quân già nên hồ đồ rồi, ngày đại hỉ mà lại thả đứa ngu này ra, âu cũng do chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Tính tình của Hoắc gia lão phu nhân này khá nóng nảy.
Bà là thê tử của biểu đệ nhà lão tướng quân; nhà bà cũng có mấy tiểu nhi tử uy phong lẫm liệt, cả đời bà tận tâm tận lực vì Hoắc gia.
Bà thân là quả phụ vì Hoắc gia dạy dỗ ra hai tử tôn có tiền đồ, dù là trước mặt lão tướng quân thì sống lưng của bà cũng chưa từng uốn cong.
Bà có lòng tin nên khi nói chuyện ở Hoắc gia thì cũng chẳng ai dám trái lời, cũng chỉ có Hoắc Oánh ỷ vào tổ phụ yêu thương chiều chuộng mới dám không để bà vào mắt.
Lão phu nhân tức điên nhưng bà cũng kiềm chế, nói với con dâu: “Thục Phương đâu?”
Thục Phương chính là mẫu thân của Thái tử phi, được thánh thượng ban tên Minh Thiện phu nhân cho cửa hàng của Hoắc gia phu nhân.
“Đã có người đi mời, chắc ngài ấy sắp tới rồi.” Mấy nàng dâu của bà đều tập hợp lại một chỗ, nhẹ giọng thưa rồi liếc mắt nhìn về góc tối, nơi thê tử của trưởng tử phủ Quy Đức Hầu đang lẳng lặng đứng.
“Thế nào?” Thấy con dâu nhìn, Hoắc gia lão phu nhân liếc đôi mắt sắc bén qua hỏi.
“Trước đây con từng gặp.” Nàng dâu trong nhà lão phu nhân mở miệng nhưng giọng rất nhỏ: “Ngài xem, nơi nàng ấy đang đứng có thể nhìn rõ chúng ta, vị trí đấy là tốt nhất.”
“Ừm.” Trước đây lão phu nhân cũng từng đánh nhau, thậm chí còn thay trượng phu quá cố xuất chinh, bà nghe vậy bèn gật đầu.
Người cuối cùng có thể thủ thắng thì phải có cái nhìn toàn cục, cứ đấu đá lung tung thì đều chết sớm.
“Minh Thiện phu nhân đến.”
“Minh Thiện phu nhân tới rồi…”
Các nàng đang nói chuyện, có điều nhanh chóng kéo Hoắc Oánh vừa bị lão phu nhân trách cứ kéo ngồi xuống ghế.
Người kéo nàng ta tay chân vụng về làm đau khiến nàng ta luôn miệng gọi thái y.
Nàng ta vừa mới hô xong thì Minh Thiện phu nhân đã đến, Hoắc Oánh vừa nghe thì bĩu môi, không cam lòng muốn đứng lên.
Hồi bé nàng ta tưởng rằng Minh Thiện phu nhân là mẫu thân của mình, vì thế nàng ta còn có chút nghe lời, sau này mới biết không phải thì nàng ta lập tức bỏ ngoài tai.
Thực ra nàng là tôn nữ của huynh đệ kết nghĩa của tổ phụ trước khi lâm chung giao phó, vốn chẳng phải nữ nhi của Hoắc gia.
Sau này nàng ta biết chuyện thì từng khó chịu một thời gian, nhưng tổ phụ càng ngày càng thương yêu nàng ta, muốn gì được nấy; dù nàng ta gây chuyện thì tổ phụ cũng không để người trong nhà phạt nàng ta.
Hoắc Oánh được tổ phụ – chủ nhân của một gia đình che chở thì chẳng e sợ điều gì.
Phạm lỗi thì sao? Lúc trở về làm nũng với tổ phụ là xong.
Nếu có phạt thì cũng chỉ là đóng cửa suy ngẫm lỗi lầm vài ngày mà thôi, có gì đáng sợ?
Hoắc Oánh có chỗ dựa, đừng nói đến dưỡng mẫu Minh Thiện phu nhân, ngay đến cả Thái tử phi tỷ tỷ thì nàng ta cũng chẳng sợ.
Dù thân phận Thái tử phi cao quý nhưng tổ phụ cũng là tổ phụ của nàng.
Nàng thân làm tôn nữ chẳng lẽ có thể không nghe lời tổ phụ hay sao?
Đây cũng là nguyên nhân Hoắc Oánh dám làm loạn ở Đông Cung.
Tổ phụ trước mặt thánh thượng cũng có mặt mũi, trong triều đình cũng đứng nhất, nhì.
Thánh thượng thấy ông còn hô một tiếng lão tướng quân, còn ban ghế để ông ngồi.
Nhưng Hoắc Oánh cũng không biết mọi việc đều có giới hạn, lần này nàng ta chọc giận Hứa Song Uyển khiến Thái tử phi luôn tươi cười không muốn nhịn nữa.
Hoắc Oánh nghĩ mọi chuyện sẽ tốt, nàng ta không biết ngay cả bản thân lão tướng quân cũng không dám gây chuyện như thế.
Nàng ta không nghĩ tới trước đây không quản chỉ là chưa đến thời điểm.
Lần này vừa trùng hợp thời gian lẫn thời cơ thì nàng ta không coi lời của Thái tử phi tỷ tỷ là chuyện to tát.
Dưỡng mẫu của nàng ta dẫn theo người tới đây, công khai muốn xem vết thương; thực ra là dẫn nàng ta về nhà nhốt lại.
Trên đường về nàng ta còn giãy dụa không ngớt, lập tức bị người đánh ngất.
Nàng ta rời đi nhưng Minh Thiện phu nhân ở lại đi khách sáo tạ lỗi với khách mời trong Tụ Phương Viên.
Bà đến trước mặt thê tử của phủ Quy Đức Hầu, nói với nàng: “Là ta quản giáo nữ nhi không nghiêm, là lỗi của ta.
Lần này oan ức Tuyên Thiếu phu nhân, lúc về ta nhất định sẽ phạt nàng, cho phủ Quy Đức Hầu một câu trả lời thoả đáng.
Xin Tuyên Thiếu phu nhân rộng lượng bỏ qua.”
Trong lời nói của Minh Thiện phu nhân tràn ngập giận dữ; nghe giọng điệu của bà thì nàng khá tin tưởng suy đoán của mình.
Lần này, Hoắc gia có lẽ sẽ cho phủ Quy Đức Hầu bọn họ một câu trả lời thoả đáng.
Có điều không cho cũng không quan trọng, ngày sau còn rất dài.
Chỉ cần nàng còn sống thì luôn có cơ hội.
Hứa Song Uyển gả vào Hầu phủ nhưng lần đầu tiên có cảm giác muốn khiến bản thân mạnh mẽ hơn.
Nàng khát khao sống sót dài lâu để giẫm lên người nàng ta, nhìn nàng ta chết trước nàng.
Cảm giác khiến bản thân mạnh mẽ lần thứ nhất xuất hiện khi nàng còn bé, mẫu thân khóc lóc khổ sở trước mặt nàng.
Khi đó nàng muốn bảo vệ nương mình, từ đấy nàng từ một tiểu cô nương cực kỳ thẹn thùng đã biến bản thân thành một đại nhân bưng trà rót nước, quan sát sắc mặt cử chi, tuỳ cơ ứng biến với Đại cô nương.
Nàng khiến bản thân biến thành một lưỡi dao sắc bén hữu dụng trong tay mẫu thân, giúp đỡ bà sống tốt hơn trong nhà.
Mà lần này, nàng muốn mạnh mẽ không phải vì mẫu thân, cũng chẳng phải vì trượng phu mà là vì chính bản thân mình.
Nàng không muốn bị người hỏi khi nào nàng chết, chỉ có thể mềm nhũn đáp lại câu không liên quan rồi phải tránh mặt.
Loại khuất nhục này nàng chịu một, hai lần là đủ rồi.
Nếu như cả đời phải chịu thì cũng quá uất ức bản thân.
Trong lòng Hứa Song Uyển lúc này như bị có ngọn lửa hừng hực cháy bỏng, nhưng trên mặt nàng không biểu hiện.
Nàng hành lễ với Minh Thiện phu nhân rồi không nói một lời, cúi đầu lui về sau một bước.
Lúc này nàng không cần nhiều lời.
Hoắc Oánh bị Hoắc gia phạt như nào, nàng chờ Hoắc gia giao cho là được.
Nàng sẽ nhớ kỹ việc này.
Hứa Song Uyển lui về sau một bước, cũng chẳng khóc lóc sướt mướt tố khổ.
Trong mắt Minh Thiện phu nhân thì đây là khiêm tốn có lễ, cũng xem như giữ mặt mũi cho bà; chịu thiệt thì cũng chẳng nhân ngày vui của ngoại tôn bà mà gây ầm ĩ, là người biết lễ nghi và biết điều.
“Sẽ không để cho các ngươi nhận oan ức này, trở về ta sẽ giao cho ngươi.” Minh Thiện phu nhân lần này quả thật có thể làm chủ, bên lão thái gia thì Thái tử sẽ đi nói, không cho phép lão thái gia lại thiên vị bao che, qua loa như ngày trước.
“Đa tạ Minh Thiện phu nhân.” Hứa Song Uyển vẫn cúi đầu như cũ, nhưng thi lễ về phía vị phu nhân này.
Minh Thiện phu nhân thấy nàng không nói gì bèn dẫn người hầu xoay người rời đi, đến nói chuyện với mấy phu nhân khác.
Một lát sau, Thái tử phi tới.
Thái tử phi là một nữ tử tươi đẹp rạng rỡ, nàng ấy vừa đến đã mang theo làn gió thơm.
Nàng ấy cũng không ngồi vào chỗ trước mà là đi qua nói chuyện với mấy vị phu nhân rồi mới ngồi xuống.
Thái tử phi đến vừa tán gẫu một lát, chưa được bao lâu thì nghe thái giám đến truyền lời có thể khai tiệc.
Tiệc trăm ngày của Hoàng thái tôn không làm lớn, chỉ là Đông cung mời chút bằng hữu cùng thân thích tiến cung dự tiệc nhỏ.
Thái tử phi đứng lên nói vài câu mang tính hình thức để bắt đầu mở tiệc.
Người đang ngồi bên cạnh Hứa Song Uyển lúc này là người nàng quen biết – Vương phu nhân.
Vương phu nhân chưa nói chuyện với nàng, chờ mọi người khai tiệc thì nàng ấy mới đến ngồi gần nàng: “Nghe nói nhà ngươi sắp tới Hộ bộ?”
“Vâng, thưa phu nhân.”
“Gọi tẩu tử là được rồi, cứ gọi như Dao muội.” Vương phu nhân nở nụ cười, trước đây nàng không thân thiết với Hứa gia cô nương này cho lắm, chủ yếu là vị Hứa Đại cô nương kia gả đi còn khiến người ta chán ghét.
Vị kia tỏ ra thanh cao, thực ra cực kỳ nham hiểm, tướng ăn khó coi; nàng sợ thân thiết quá với Hứa nhị cô nương thì Hứa Song Đễ sẽ dựa vào đó quấn lấy nàng.
Hiện tại nàng ấy tiến vào phủ Quy Đức Hầu thì không phải là người Hứa gia nên nàng không kiêng kỵ quá nhiều: “Ngươi còn nhớ Vương đại ca cũng giữ chức ở Hộ bộ không?”
“Có nhớ.” Hứa Song Uyển đáp lời, gắp thìa rau bỏ vào miệng.
Nàng chỉ tuỳ tiện tán gẫu với Vương phu nhân.
Bọn họ chỉ tuỳ ý tán dóc, không gây sự chú ý đến người xung quanh.
Các nàng ngồi đối diện nên người bên cạnh cũng chẳng nhìn rõ.
“Chức quan của hắn cũng nhỏ, cũng là người của Kim bộ; có điều chỉ là một tiểu lang trung làm việc vặt ở Kim bộ mà thôi, cũng không có năng lực đảm đương việc lớn như công tử nhà ngươi…” Vương phu nhân rót cho nàng một chén rượu, mượn rượu ra hiệu cho nàng đến gần rồi nói: “Ý của Thái từ là sau này Vương đại ca sẽ nghe lệnh trưởng công tử các người làm việc, sau này chúng ta cũng là người một nhà.”
“Đạ tạ Vương đại tẩu.” Hứa Song Uyển gác đũa xuống, nhận chén rượu từ nàng.
Vương phu nhân rất hài lòng vì sau này cũng phải giao thiệp với mấy vị phu nhân cấp trên trượng phu.
Trước kia bà đã biết Hứa nhị thì quá tốt, giảm bớt quanh co vòng vèo, hai người hỗ trợ lẫn nhau sẽ dễ dàng hơn nhiều..