Ban đầu Hứa Song Uyển không có cảm giác với việc mang thai.
Lúc trước chưa tới quỳ thuỷ nàng thì không nhận ra là bản thân có thai, nàng tưởng rằng có một khoảng thời gian bị sợ hãi nên thân thể tạm thời không ổn, vốn không nghĩ tới hướng kia.
Sau khi chẩn mạch ra thì mấy tháng đầu nàng vẫn cứ ung dung, còn bà bà thì rất căng thẳng, ngay cả Khương gia cữu mẫu cũng đã tới hai lần, nàng cũng không cảm thấy có chỗ nào không thoải mái.
Bụng ngày càng lớn thì tật xấu cũng xuất hiện.
Thỉnh thoảng bàn chân sẽ rút gân sưng vù, có khi ban ngày đã ăn rất nhiều nhưng nửa đêm vẫn đói bụng tỉnh dậy, chỉ muốn lấp đầy cái bụng.
Nàng chưa từng ăn đêm.
Nhưng thật sự là đói bụng đến luống cuống, không ăn no thì sẽ muốn khóc.
Nàng chỉ có thể ưỡn ngực dưới ánh mắt chê cười của trưởng công tử mà cầm lấy bát đũa rồi nhắm mắt ăn cơm.
Lúc ăn thì nàng phải ăn tới hai bát cơm, không phải hai bát thì sẽ không buông đũa.
Có lúc hắn còn gọi nha hoàn xới thêm một bát cơm nữa thì nàng vẫn có thể ăn tiếp.
Nàng ăn đến bát thứ tư thì không động đậy.
Tuyên Trọng An ép nàng hai lần, thấy nàng đúng là ăn no rồi chứ không phải thẹn không dám ăn thì hắn mới bỏ qua.
Tháng năm vừa thoáng qua thì khuôn mặt nàng cũng đầy đặn hơn, hơn nữa chiều cao lại tăng lên.
Thỉnh thoảng trưởng công tử còn nhìn về phía thê tử đứng đến bả vai mình, còn hay dùng ánh mắt sâu xa nhìn nàng, đôi khi còn liếc mắt về phía ngực của nàng.
Hứa Song Uyển cũng hay thẹn đến hoảng hốt.
Từ nhỏ nàng đã biết sau này mình phải lập gia đình, nhưng không ngờ phu quân có bộ dáng này.
Trượng phu nàng trong ngoài không đồng nhất cũng khiến nàng mở mang tầm mắt.
Đến tháng sáu thì bụng của nàng càng lớn hơn.
Dược vương xuất cung đến khám thai cho nàng, lão nhìn về bụng lớn của nàng mà tràn đầy hâm mộ, có khi còn nuốt nước miếng.
Có ngày lão đến phủ Quy Đức Hầu, lúc sắp chạy đi thì lão vội nói với Hứa Song Uyển: “Tiểu oa nhi, ngươi đang khoẻ mạnh thì tìm giúp tiểu Cửu Cửu nhà ta một đứa đi, ta cũng muốn ôm tiểu tôn tử.”
Lão nói xong thì oán giận nhắc tới trưởng công tử với nàng: “Cái đoản mệnh nhà ngươi, nói giúp đồ đệ của ta tìm, kết quả đến bây giờ cũng chẳng thấy bóng dáng.
Cứ lừa ta thì sớm muộn sẽ gặp báo ứng.”
Lão vừa dứt lời, thấy nàng đỏ mặt nói phu quân đang tìm thì lão lập tức lườm nàng: “Lừa ai thế? Ngày nào hắn cũng liếc mắt nhìn ngươi, đâu quản chuyện của ta.
Lần trước ta tìm hắn mà vừa thấy bóng thì hắn đã quay lưng đi, chỉ chừa lại cái gáy cho ta nhìn.
Hắn khiến ta tức điên đến mức suýt phi châm đâm chết hắn.”
Dược vương nói chuyện đều không kiêng kị.
Lão nói xong thì thấy tiểu oa nhi vặn tay áo thành một vòng tròn, lão liếc mắt an ủi nàng: “Không sao dâu, tai họa nghìn năm, người khác chết được mấy lần thì hắn vẫn sống nhe răng.
Ta nói ngươi nghe, hắn cùng là loại người giống lão hoàng đế kia, người tốt chưa chắc sống lâu như mấy cái tai hoạ này.”
Hứa Song Uyển thấy thực ra ông cũng đoán được suy nghĩ của người khác, nàng cũng hết cách với lão ngoan đồng luôn treo chữ “chết” ở ngoài miệng này.
Nàng trao đổi điều kiện với lão nhân gia: “Vậy để ta tìm kiếm, lần sau ngài đừng…”
Đừng nói hắn đoản mệnh, không may mắn.
“Chỉ tìm kiếm thôi à?” Lão ngoan đồng còn nhíu mày.
“Ta sẽ chú tâm tìm.” Trưởng Thiếu phu nhân lúng túng nở nụ cười.
Nàng quên mất, lão nhân gia không nghe hiểu giọng điệu của một số người trong kinh.
Lúc bọn họ giúp người khác sẽ không nói đầy đủ, nàng cũng có tật xấu này.
“Cái này còn tạm được.” Dược vương nghe xong thì hài lòng định hồi cung.
Bây giờ lão phải về, nếu không phải lão làm lão Hoàng Đế tức chết thì là lão hoàng đế làm thịt lão: “Chờ ngươi tìm được, đến lúc đó ta sẽ cho ngươi đại lễ.”
“Ai.” Hứa Song Uyển đứng dậy tiễn lão ra cửa.
Không có đại lễ thì nàng cũng sẽ để chú tâm tìm.
“Không cần tiễn.”
“Ai.” Hứa Song Uyển vừa tiễn lão vừa hỏi: “Có ngại thê tử là người trong kinh không?”
“Không ngại, chẳng qua là sau này phải đi xa…” Dược vương vừa nghe thì biết nàng rất chú ý, lão quay đầu hỏi: “Có phải không muốn gả xa?”
Hứa Song Uyển ngượng ngùng nói: “Cũng không phải, chủ yếu là nếu có nhà gả cô nương thì phải xem nhà cửa, ta biết những cái kia thì hơi…”
“Không nói mấy lời này, còn phải xem tính tình của nhà trai.” Nàng suy nghĩ một lát rồi nói tiếp.
“Ngươi biết tiểu Cửu nhi nhà ta, nếu như không nhớ thì lúc về ta sẽ dẫn nó đến cho ngươi nhìn?”
Hứa Song Uyển vội lắc đầu: “Không cần.”
Dược vương cười to: “Bình dấm nhà ngươi sẽ không để ý chứ?”
Hứa Song Uyển cũng không biết nói gì, nàng đỡ eo hành lễ với lão nhân gia: “Lúc đó tìm được thì ta sẽ báo cho ngài.”
“Ngươi nhớ kỹ, sính lễ dễ bàn, Dược vương cốc của ta nhất định sẽ cho đủ.
Về phần nhà cửa, Đan Cửu chính là Dược vương đời sau của Dược vương cốc; trong nhà có vô số ruộng lớn, núi lớn, nhà chúng ta còn thuê ba người hầu chăm ruộng; tóm lại là nhà cửa giàu có…” Dược vương vuốt chòm râu bạc trắng: “À, để lão phu quay về lừa gạt lão hoàng đế thêm cái hư danh, danh hiệu cũng đã có rồi, ngươi cứ xem mà làm.”
“Vâng.”
Dược vương nhìn nàng lại đỡ eo hành lễ thì lắc đầu: “Tiểu oa nhi nhiều lễ quá.”
Lão vừa dứt lời thì phất tay nói “không cần tiễn” rồi nhanh chân rời đi.
Hứa Song Uyển tiễn thêm vài bước, thấy lão khuất bóng rồi mới dừng chân.
Kiều Mộc đứng đằng sau lưng nàng nói với vẻ hâm mộ: “Cũng không biết là cô nương nhà ai có phúc này.”
Thải Hà gõ đầu nàng ấy: “Hôn sự của ngươi tốt lắm rồi, cô nương phải tốn bao nhiêu công sức mới tìm ra đấy.”
Cô gia cũng thật là, hắn nói nhưng lại để cô nương nhà làm đi làm.
Cô nương nhà nàng bụng lớn rồi còn phải vừa lo liệu việc nhà, vừa muốn giúp đồ đệ của Dược vương đang nổi tiếng trước mắt thánh thượng tìm thê tử, phía dưới không biết có bao nhiêu người đang muốn tìm.
Thê tử đâu có dễ tìm như vậy.
**
Hứa Song Uyển đồng ý tìm thê tử giúp Dược vương, nàng cũng biết lão nhân gia thật lòng muốn tìm đồ tức.
Trước kia nàng cũng biết Dược vương nhìn hiền hoà, thực ra tiểu công tử – đồ đệ của lão nhân gia mới có hai mươi hai, chỉ nhỏ hơn trưởng công tử nhà nàng một tuổi.
Mấy năm nay hắn chưa kết hôn là vì vướng bận chăm lo Dược vương cốc.
Một bên hắn muốn học hành, một bên muốn quản lý toàn bộ cốc nên bận rộn tới mức chân không chạm đất.
Ngay cả thời gian để uống chén trà nhỏ với bà mối cũng không có, lúc này mới chậm trễ việc thành thân.
Dược vương lão nhân gia chỉ để ý xem bệnh chứ mặc kệ việc vặt.
Đồ đệ thì ương bướng nên không chịu trâu đi tìm cọc.
Trưởng công tử cũng nói, nếu như không tranh thủ thời gian hắn còn rảnh rỗi trong kinh định thân thì chờ sau khi hắn về chăm lo Dược vương cốc thì càng chẳng có thời gian.
Trưởng công tử bên kia cũng từng nói chuyện với Đan công tử, có ý muốn tìm một người có thể quản gia.
“Hắn cảm thấy cưới được thê tử từ nhỏ đã biết quản gia ở trong kinh cũng tốt.” Trưởng công tử nói với thê tử nhà mình: “Hắn nói thê tử mà tức lên còn lợi hại hơn hắn.”
Tuyên Trọng An vừa dứt lời, lập tức nói với thê tử: “Bên Dược vương cốc, từ khi Dược vương mở núi nhận bệnh nhân về sau thì càng ngày càng nhiều người đến đây cầu xin chữa bệnh.
Dược vương lại chỉ có mình đồ đệ là Đan Cửu, Đan Cửu cũng không quán xuyến được hết.
Lần này vào kinh thì người mong muốn nhất cũng là hắn, ở Dược vương cốc đang còn hơn trăm bệnh nhân đang chờ bọn họ trở về.
Tìm thê tử bình thường cho hắn thì không được.”
“Thế chàng có để ý không?” Đã nói tìm giúp hắn lâu rồi.
“Không.” Trưởng công tử rất thức thời đáp.
Mỗi ngày hắn bận bịu hai bộ, còn phải vắt óc tìm mưu kế đề phòng mấy thuộc hạ không phục, lại còn xem chừng lão hoàng đế cầm roi đòi mạng hắn thì đã đủ mệt.
Hiện tại hắn không để ý đến việc nhỏ như tìm thê tử cho Đan Cửu.
Chủ yếu là Uyển Cơ nhà hắn đã có hài tử nên lừa không đi.
“Thiếp biết rồi.” Trưởng công tử rất vô sỉ, nhưng cũng may thê tử của hắn không cảm thấy việc này không đúng.
Nàng gật đầu rồi nói sang chuyện khác.
Trưởng công tử nhàn rỗi nên ban đêm hay táy máy tay chân trên người nàng, hắn trêu đến mức mặt mày nàng tràn ngập cau có.
Hứa Song Uyển thả ra tiếng gió là nàng muốn làm mai cho đồ đệ của Dược vương.
Có rất nhiều người bằng lòng gả nữ nhi cho Dược vương, chưa tới hai ngày đã có mấy nhà tới cửa.
Các nàng ấy nói chuyện trên trời dưới biển với nàng, trong lúc nói chuyện thì lộ ra một đống lời hay ý tốt — đều là trưởng bối trong nhà cử đến dò xét.
Ngay cả Chung phu nhân cũng chạy tới.
Chung phu nhân muốn gả ngoại sinh nữ – nữ nhi của tỷ tỷ nhà mẹ đẻ nàng cho đồ đệ của Dược vương.
Tỷ tỷ của Chung phu nhân số khổ.
Trước kia nàng ấy vừa ý một thư sinh nhà nghèo, nhất định phải thành thân với hắn.
Nàng ấy đồng cam cộng khổ với thư sinh nghèo này gần hai mươi năm, đợi đến lúc trong nhà cũng khá giả thì thư sinh nghèo lại có mới nới cũ, sủng thiếp diệt thê, ép chết thê tử đang sống sờ sờ.
Tính tình của trượng phu nhà Chung phu nhân thì rất nóng nảy.
Cái ngày ông vội về chịu tang thì biết được cái tên khốn nạn kia lăn lộn với ái thiếp ngay trước giường bệnh của đại di, khiến nàng ấy tức giận đến mức nôn ra máu mà chết.
Ông không màng thân thích trong gia tộc đang có mặt mà đập vỡ đầu cái tên khốn nạn này…
Tuy Chung đại nhân là quan lớn của một phương, nhưng người kia cũng làm quan, còn bị đánh đến mức suýt chết.
Người trong gia tộc dây dưa mãi, ngày nào cũng đến nha môn tố cáo ông.
Thân thích của đối phương ở kinh thành cũng có rất nhiều, người phụ hoạ thì nhiều không kể xiết, quấy rầy Chung đại nhân từ địa phương về đến kinh thành tận mấy năm.
Tỷ tỷ của Chung phu nhân đã sinh được hai nhi tử và một nữ nhi.
Nàng ấy trải qua những tháng ngày vô cùng khó khăn.
Đứa lớn nhất mới mười tám tuổi chuẩn bị thành hôn, nhưng sau khi nhà kia biết chuyện thì đã từ hôn.
Ban đầu Chung phu nhân muốn nhận nuôi hết mấy đứa cháu ngoại số khổ này, bà khuyên can đủ đường nhưng nhà kia không chịu buông tha.
Không thả người thì đã đành bởi mấy đứa cháu ngoại vốn là người nhà bọn họ, bọn họ lấy lý do không an tâm cũng là hợp tình hợp lý.
Ngày nào người làm phụ thân kia cũng chửi mắng đánh đập các cháu, một năm qua Chung phu nhân vì chuyện này mà giận đến mức tim gan đều đau nhức, ngay cả lúc biết con dâu bị phủ Quy Đức Hầu cướp mất thì bà cũng không thể ra tay.
Khi đó mấy đứa cháu ngoại trai chịu khổ ngay trước mắt bà, bà thực sự không còn sức lực đi cướp lại con dâu.
“Cháu gái kia của ta…” Chung phu nhân vốn muốn nói cháu gái bà có rất nhiều điểm tốt với Hứa Song Uyển, nhưng bà vừa nghĩ đến một cô nương tốt lại bị người phụ thân đến súc sinh cũng không bằng cầm roi ngựa đánh đến mức cả người đều là vết thương, suýt nữa thì khuôn mặt cũng bị phá huỷ.
Bà kìm nén nước mắt sắp rơi rồi mới nói tiếp: “Lúc ngươi đến nhà ta từng thấy nó chứ? Dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, ngươi còn nói với ta rằng muội muội kia lớn lên thật xinh đẹp…”
“Vâng, nhìn rất xinh đẹp.” Hứa Song Uyển còn nhớ vị biểu tiểu thư của Chung gia kia, là một tiểu cô nương rất ngọt ngào.
“Nó nhỏ tuổi hơn ngươi mấy ngày.”
“Vâng, Song Uyển vẫn nhớ.” Hứa Song Uyển mỉm cười nói: “Muội nhớ được khuê danh của vị muội muội gọi là Như Lan, có phải là Như Lan muội muội không?”
Chắc là nàng không nhớ lầm.
“Trí nhớ của ngươi đúng là tốt, mới gặp một lần đã nhớ.” Chung phu nhân nhìn nàng, bà thầm nghĩ con dâu tốt như này lại không phải của nhà mình, lòng bà rất chua xót.
Chung phu nhân nói hết chuyện về đứa cháu gái ngoại này của bà.
Bà không muốn lừa gạt người trước mặt, nếu đã định để nàng làm mai mối thì bà phải nói rõ ràng để nàng biết trước tình hình.
Bà nói rõ cả chuyện về cái chết của mẫu thân cháu ngoại gái – tỷ tỷ của bà, nhà mẹ đẻ vẫn còn phiền phức muốn tuyệt tự nên đẩy cô nương gả đi.
Bà vừa dứt lời thì nói tiếp: “Trước kia hắn ép Như Lan dập đầu trước tiểu thiếp để Như Lan nhận nàng ta làm mẫu thân nhưng Như Lan không đồng ý.
Bọn hắn đánh Như Lan gần chết, còn không cho nó ăn cơm…”
Chung phu nhân nói tới đây thì vô cùng đau lòng, bà không kìm nén được rơi nước mắt.
“Không thể báo quan phủ ư?” Hứa Song Uyển nghe được thì tim bỗng co lại.
“Quản như nào? Trước kia hắn là lao ngục của phủ Thuận Thiên, lúc hắn đánh người ta thì rất tàn nhẫn, chẳng lẽ để người ta cởi quần áo nó ra nghiệm thân ư?” Đến lúc đó, danh tiếng của cháu gái bà sẽ không còn, đời này không thể gả cho ai.
Không phải Chung phu nhân không nghĩ tới việc để quan phủ nhúng tay vào, nhưng khi bà cân nhắc tỉ mỉ thì không làm được.
“Phủ Thuận Thiên à?” Không biết Hình bộ có thể quản không.
“Ta biết…” Chung phu nhân hiểu ý của nàng, bà không nhịn được bèn vỗ tay nàng: “Ta nhận lòng tốt của ngươi, Chung đại nhân nhà ta cũng đã nghĩ biện pháp này.
Nhưng việc này là việc nhà của người ta, mấy người bạn già làm trong Hình bộ thân với Chung bá bá nhà ngươi cũng nói đây là việc nhà, dù xảy ra án mạng vẫn là việc nhà.
Người nhà này có thể thoát khỏi lỗ hổng này, cũng chẳng thể vì việc này mà ép hắn từ quan…”
Chung phu nhân nói đến đây cũng buồn bực mà tự hỏi: “Trên đời này sao lại có chuyện vô lý như vậy?”
Hứa Song Uyển cũng không kìm lòng được mà thở dài.
Đúng vậy, sao trên đời này lại có chuyện vô lý như vậy.
Phụ mẫu không thương, dù không phải đi chăng nữa, thậm chí muốn mạng của nữ nhi thì nữ nhi cũng chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng.
“Hiện tại ta chỉ muốn bất chấp mọi cách để cứu nó ra khỏi cái nhà ấy.” Chung phu nhân rất đau lòng.
Tỷ tỷ của bà là người si mê, si đến ngu, si đến xuẩn.
Trước kia hắn vừa muốn hưu vừa muốn đánh đuổi mà tỷ ấy còn khóc lóc kể lể với bà.
Tỷ ấy nói cái gì mà người kia nói tỷ ấy không hiền lành xinh đẹp lại còn không giỏi tính toán bằng người mới.
Hắn không nghĩ nếu tỷ ấy không tranh với đời, không tính toán chi li thì lấy ai nuôi sống một nhà già trẻ này? Khi đó hắn chỉ hận tỷ ấy mau chết đi để nhường lại vị trí chính thê cho ái thiếp, mà tỷ ấy còn khóc lóc chỉ muốn quản lý tốt nhà cửa để hắn không phải lo toan hậu viện…
Hiện tại tỷ ấy bị tức chết rồi.
Tỷ ấy càng ngày càng già nua vì chăm lo nhà cửa.
Ngay cả
; còn bắt nạt tỷ ấy sinh nhi nữ.
Chung phu nhân không hiểu thế đạo này sao lại hoang đường đến vậy.
Nếu như có thể, Chung phu nhân còn muốn hỏi tỷ tỷ đã chết một câu, cả đời của nàng ấy rốt cuộc là vì cái gì.
Một năm nay Chung phu nhân đã suy nghĩ đủ mọi biện pháp, hiện tại nếu bà còn trì hoãn nữa thì cháu gái ngoại sẽ không còn mạng mà đi ra ngoài: “Người khác không nói, nếu đồ đệ của Dược vương tự nói trước mặt thánh thượng là muốn cưới nàng, dù người nhà nàng không chịu thì cũng chỉ có thể tuân theo.”
Bà vừa dứt lời thì cười khổ nói: “Ta cũng chỉ biết nói vậy, còn không biết người ta có vừa mắt hay không?”
Hứa Song Uyển gật đầu, nói: “Thẩm nương, người nghe lời Song Uyển, dù chẳng biết vừa mắt hay không nhưng Song Uyển vẫn sẽ nói.
Chỉ là, không thể cứu người ra trước ư?”
Người không thể chết trong nhà như vậy.
“Tiểu thiếp kia được phù chính ạ?” Nàng lại hỏi.
Chung phu nhân nghe vậy thì cười khổ: “Ta biết ngươi đang nghĩ gì, muốn kiện hắn sủng thiếp diệt thê? Vô dụng, không phù chính.
Người nhà này lợi hại ở chỗ, bọn hắn có thể luồn lách khe hở của luật pháp.
Bọn hắn chỉ ép Như Lan gọi nàng ta là mẫu thân, còn huynh đệ bọn nó thì ta không biết.
Bọn hắn luôn đóng cửa phòng nói chuyện, ngay cả nhân chứng cũng không có.
Nếu ta không nhìn thấy vết thương đầy người Như Lan thì ta cũng không tin hắn dám hoang đường như thế.”
Hứa Song Uyển rũ mắt nói: “Đây là công khai bắt nạt người”.
Công khai bắt nạt nữ tử không thể lên tiếng, bắt nạt nữ tử thấp cổ bé họng.
“Đúng thế, nếu có biện pháp thì Chung bá bá nhà ngươi đã sớm nghĩ ra rồi.
Hiện tại Thi gia đông người, gia tộc kia phái lão thái thái đứng ra nói chuyện thì không cần mạng, không nói lý, khó đối phó, không thể làm căng với bọn hắn.” Nhất là hiện tại thánh thượng đang tra xét quan viên không làm tròn trách nhiệm, bỏ rơi chức trách.
Chung đại nhân nhà nàng đang giữ chức quan nên cũng không dám dang tay quá dài.
Chung phu nhân đã rơi biết bao nước mắt vì chuyện này, dù chỉ thoáng nhắc đến nhưng bà vẫn khó nén đau lòng: “Ta cũng không biết cả đời tỷ ấy nghĩ gì.
Tỷ ấy vực dậy Thi gia, lúc trước còn cầu xin tiền đồ cho con cháu Thi gia với ta.
Hiện tại những người này có tiền đồ rồi thì khó đối phó, lại còn liên thủ bắt nạt tỷ và nhi nữ của tỷ ấy…”
Hứa Song Uyển nghe xong cũng không biết nói gì, cảm xúc trong lòng nàng vô cùng hỗn độn; bàn tay cũng không tự chủ mà sờ về phía bụng.
Chung phu nhân vừa nhìn đã hiểu.
Trong bụng người ta còn có hài tử.
Bà lập tức quay mặt sang chỗ khác, chỉnh sửa lại dung nhan rồi mới quay đầu gượng cười với nàng: “Việc này đã lâu rồi, hiện tại tình huống của cháu gái ta là như này.
Ngươi nói với Đan công tử một câu, xem hắn có vừa ý muội muội Như Lan hiền thục hay không.
Duyên phận giữa người và người không thể nói rõ, ngươi nói xem có đúng không?”
Hứa Song Uyển gật đầu.
Chung phu nhân đã ở trong phòng rất lâu.
Người của Hầu phủ đang đứng cạnh cửa thỉnh thoảng ló đầu vào, nhìn bộ dáng là muốn thưa chuyện với Thiếu phu nhân nên bà cũng không tiện quấy rầy nữa, lập tức nói cáo từ.
Hứa Song Uyển tiễn bà đến cạnh cửa rồi nói: “Thẩm nương, ta sẽ nhắc tới Như Lan muội muội với lão nhân gia Dược vương và Đan công tử, chỉ là…”
Có vừa mắt hay không thì nàng không thể làm chủ.
“Có thể nhắc tới là tốt rồi.” Dù sao cũng có hy vọng, nếu không được thì bà lại suy nghĩ biện pháp khác.
“Đa tạ ngươi, Song Uyển.
Ta chưa vì ngươi làm gì nhưng đã khiến ngươi tốn công vì ta.” Chung phu nhân ngượng ngùng nói.
Bà là người khách khí, rộng rãi hơn mấy vị phu nhân khác tới cửa.
Bà còn hay nói chuyện cười với tiểu cô nương các nàng nên Hứa Song Uyển rất quý bà.
Nàng có danh tiếng tốt bên ngoài, được nhiều người coi trọng thì cũng có quan hệ lớn với vị Chung phu nhân luôn miệng khen nàng.
Hứa Song Uyển được bà coi trọng nên giúp đỡ Chung phu nhân làm chuyện nhỏ này thì không tính là gì.
Nàng lập tức lắc đầu rồi nói với bà: “Thẩm nương, nào có, so với sự bảo vệ của ngài với Song Uyển thì việc Song Uyển làm vì ngài đâu có đáng để ngài đa tạ.”
“Thẩm nương không nhìn nhầm người.” Chung phu nhân mím môi, gật đầu với nàng rồi rời đi.
Cả đời của bà rất ít khi nhìn nhầm người.
Con mắt chọn nhà chồng và trượng phu của bà đều rất tốt.
Chỉ là bà nhìn trúng con dâu nhưng con dâu không thuộc về nhà bà.
Bà đã rất tốt số hơn với tỷ tỷ nhìn nhầm người rồi.
**
Sau khi tiễn Chung phu nhân rời đi, Hứa Song Uyển vội vã tới tìm bà bà bên kia.
Tuyên Khương thị vội vã tìm con dâu tới để nàng nhìn tã lót và bao chân mà bà đã làm xong.
Rốt cuộc con dâu đã tới.
Bà như đang hiến vật quý, kéo tay con dâu cho nàng xem hình mây Như Ý trên tã lót.
Bà vui vẻ nói: “Uyển Uyển, con xem có đẹp không? Màu sắc này có ổn không?”
“Nhìn rất đẹp, cũng rất may mắn.” Hứa Song Uyển cười nói.
Bà bà vừa thấy nàng dứt lời thì vui vẻ đến mức xoay tã lót thành một vòng tròn.
Nàng khẽ cười nhìn dáng vẻ vô cùng vui mừng của bà bà.
Mọi nhà vốn có khó đọc kinh.
Nàng biết bà bà mềm lòng không tiện quản lý việc nhà, nhưng cũng may, trưởng công tử đã giao việc quản gia cho nàng, cũng nhốt bà bà quá mềm lòng ở hậu viện.
Hiện tại, hắn giao cái nhà này và bà bà cho nàng.
Hứa Song Uyển ngồi xuống, nàng không nhắc tới chuyện của Chung phu nhân mà chỉ kéo tay rồi nói với bà bà: “Đợi tôn tử của ngài sinh ra thì ngài sẽ làm tổ mẫu rồi.”
Tuyên Khương thị gật đầu liên tục.
“Con dâu cảm thấy, ngài sẽ là người tổ mẫu nhân từ nhất…”
Tuyên Khương thị vừa cười vừa gật đầu, sự ngây thơ hiện rõ trên khuôn mặt không nhìn ra tuổi tác.
Bà nói: “Ta sẽ làm người tổ mẫu thương tôn tử nhất.”
Hứa Song Uyển nở nụ cười nhìn dáng vẻ không nghĩ nhiều của bà.
Nàng nghĩ thầm, cứ như vậy là tốt rồi.
Trước đây trưởng công tử che chở nàng như nào thì sau này nàng sẽ che chở bà bà như thế.
Vì cái nhà này, vì người trong nhà, vì con của nàng; nàng sẽ đứng chung một chỗ với trưởng công tử để gạt bỏ hết mọi tai hoạ và kiếp nạn ngoài kia.
Trong phòng, Tuân Lâm mới trở về sau khi được lão sư giao bài tập.
Hứa Song Uyển gọi cậu tiến đến, để cậu ngồi vào lòng mình.
Nàng kéo bàn tay nhỏ của cậu lên bụng mình rồi cúi đầu hỏi cậu: “Hôm nay đệ muốn dạy tiểu chất điều gì?”
“Hôm nay đệ học được tám câu, không, mười câu Tam Tự Kinh.
Đệ muốn dạy cho tiểu chất nghe, dạy không nghe thì đệ sẽ đánh mông nhỏ!” Tuân Lâm ngồi ở băng ghế nhỏ đối diện do Phúc nương chuyển tới.
Cậu nhìn về phía bụng của tẩu tử rồi bắt ra dáng làm tiên sinh của tiểu chất: “Nhân chi sơ, tính bản thiện.
Tính tương cận, tập tương viễn.
Cẩu bất giáo, tính nãi thiên…”.