“Vâng, Song Uyển biết.” Hứa Song Uyển cười yếu ớt, gật đầu.
Chung phu nhân vỗ tay nàng.
Thật ra, bà biết cô nương trước mặt tự có chủ ý lớn trong lòng, nhưng bà vẫn thích tính tình khiêm tốn của nàng.
Trước kia, người ta đối xử khiêm tốn với ngươi, tạm thời có thể cho rằng là người ta lấy lòng ngươi, là người ta giả vờ.
Hiện tại, thân phận của người ta cao hơn ngươi nhiều mà vẫn như cũ, vậy ngoại trừ tôn trọng ngươi thì cũng chẳng còn thứ khác.
Dưới gối của Chung phu nhân không có nữ nhi, nên đặc biệt cưng chiều cô nương hợp mắt bà, chỉ tiếc nàng là người ngoài.
Hoàn cảnh hiện giờ của Hầu phủ đã không cần bà giúp đỡ, mà muốn nhúng tay vào cũng khó.
Lúc bà chuẩn bị rời đi, nắm tay Hứa Song Uyển tiễn, khẽ thì thầm bên tai nàng: “Các cháu cứ để ý làm việc là được, trong lòng Chung đại bá cháu hiểu, ông ấy sẽ quan sát tình hình mà giúp đỡ vị kia nhà cháu.”
Đến lúc cần nhà bọn họ ra tay thì bọn họ sẽ hỗ trợ.
Chung gia không lớn, nhưng bên cạnh vẫn còn vài người, lấy ít tụ nhiều thì sẽ thành sông lớn.
“Cảm tạ ngài.” Hứa Song Uyển nghe xong, trịnh trọng hành lễ với bà.
Nàng không nghĩ tới vào lúc hoàn toàn chưa cần mà Chung phu nhân có thể hứa hẹn với nàng.
Chung phu nhân giúp đỡ nàng, nặng nề nắm lấy tay nàng: “Cũng vậy thôi.”
Bánh ít đi, bánh quy lại.
Song Uyển giúp bà, Chung gia và bà đều khắc ghi.
Tối hôm đó, Hứa Song Uyển nói cho Tuyên Trọng An nghe việc này, Tuyên Trọng An nghe xong một lúc lâu mới vuốt lỗ tai của nàng, lên tiếng: “Từ lâu đã có quyết định này rồi?”
Hứa Song Uyển ngẫm nghĩ, lắc đầu nói: “Cũng không phải, thế nhưng, cũng xem như kết thiện duyên đi.”
Nói là không có mục đích, nhưng vẫn đạt được mục đích.
“Cũng không phải ai cũng như Chung phu nhân.” Hứa Song Uyển cân nhắc rồi nói: “Ít người giống bà.”
Nàng đã từng gặp và giúp nhiều người, nhưng chẳng mấy ai có qua có lại với nàng.
Nói như nào nhỉ, không phải những người được nàng giúp đỡ không biết điểm tốt của nàng, mà chỉ hữu duyên đi cùng nàng một đoạn đường, còn người còn qua lại sau này thì rất ít.
Thật ra, Hứa Song Uyển hy vọng có nhiều người giống Chung phu nhân, nhiều một chút thì rất nhiều chuyện có thể từ từ thay đổi.
“Thiếu là tốt.” Tuyên Trọng An lạnh nhạt nói tiếp: “Nếu có nhiều hơn mấy người nhìn chằm chằm nàng như Chung đại lang thì vi phu cũng không tiêu thụ nổi.”
Hứa Song Uyển dở khóc dở cười, sao lại nói đến đại ca Chung đại lang rồi?
“Nhà hắn rất tốt.” Tuyên Trọng An vỗ mặt nàng: “Chung Ngô Đồng cũng có chút tài mọn.”
Hứa Song Uyển càng không biết nên khóc hay cười: “Chỉ là tài mọn?”
Sư phụ của Chung đại ca là ẩn thế cao nhân của núi Quan Trung.
Từ nhỏ huynh ấy đã bái sư vào làm môn hạ của người ta, chỉ có ngày lễ tết mới về nhà ở một khoảng thời gian, còn lại đều vùi đầu khổ luyện ở sư môn trong núi.
Năm ngoái, Chung gia xảy ra chuyện thì huynh ấy mới xuất sư về nhà kế thừa gia tộc, quay về cuộc sống đời thường.
Hứa Song Uyển đã từng nghe thấy học vấn của huynh ấy, lần này nói đã đậu Tiến sĩ, chỉ chờ Lại bộ cấp chức quan.
“Ồ, theo ý kiến của nàng, đó là một đại tài?” Tuyên Trọng An nhíu mày.
Hứa Song Uyển buồn cười, lấy tay che miệng, gật đầu nói: “Vẫn nghe chàng, chỉ là tài mọn.”
Tuyên Trọng An cũng buồn cười, ôm eo của nàng, lên tiếng: “Có dịp thì ta sẽ hỏi thăm Chung đại nhân.”
“Được, chàng xem mà làm.”
“Muốn giúp ta à?” Sắc mặt của Tuyên Trọng An đã dịu đi, hắn cúi đầu nhìn nàng.
“Ừ.” Hứa Song Uyển không phủ nhận, khẽ gật đầu: “Muốn giúp chàng, cũng là giúp mình.”
Tuyên Trọng An nhìn nàng, chờ nàng nói chuyện.
“Chàng sống tốt thì thiếp mới thoải mái.”
“Cứ như vậy à?”
Hứa Song Uyển cười.
Tuyên đại nhân nhíu mày: “Không nói thêm hai câu?”
Hứa Song Uyển che mắt hắn: “Chàng mau đi ngủ đi.”
Tuyên Trọng An cũng hơi buồn ngủ.
Hắn đưa tay cản tay nàng không cho tay nàng buông xuống: “Cứ đặt ở đây đi.”
Hắn hơi dịch người để nằm thoải mái hơn, trong giọng nói lộ ra buồn ngủ: “Hoắc gia muốn kết thân với nhà này, Hoắc Tự còn đuổi tới chỗ ta, thấy sang bắt quàng làm họ rồi.
Hai ngày nữa, bọn họ cũng sẽ tìm đến bên Thái tử.
Nàng không cần để ý tới bọn hắn, nữ nhi của Hoắc gia thì chúng ta không cần.”
Hắn nói dứt lời lập tức ngủ thiếp đi.
Hứa Song Uyển nghiêng đầu nhìn gương mặt chìm sâu trong giấc ngủ của hắn rồi mới đứng dậy thổi cây nến bên giường yếu đi một chút.
Nàng nhìn Vọng Khang đang ngon giấc nằm trong nôi rồi mới trở về giường.
Nàng không ngủ thiếp đi ngay mà dựa vào đầu giường nghĩ một số chuyện.
Đối với Hoắc gia, nàng vẫn luôn cứng rắn.
Sự quyết liệt này đã khiến Hoắc gia tức giận từ lâu, nhưng cũng may Hầu phủ vẫn không ngừng phát triển, thế không thể cản, nàng mới xem như không bị Hoắc gia huỷ hoại.
Hoắc gia như một quái vật khổng lồ, nếu không có trượng phu đắc lực chống đỡ trên triều để đưa địa vị của nàng lên cao thì nàng đã bị áp lực từ Hoắc gia đè chết.
Tuy nhiên, nếu như không phải trượng phu có năng lực thì nàng cũng sẽ không làm việc như vậy.
Thực ra, nếu hiện giờ nàng bắt tay hoà hợp với Hoắc gia thì cũng có thể trò chuyện vui vẻ với Hoắc gia, thậm chí nàng còn có thể ăn nói đưa đẩy để mượn Hoắc gia khiến mọi người lập tức vây quanh, săn đón hoan nghênh, hưởng quang cảnh đường làm quan rộng mở.
Nàng cũng sợ Hoắc gia đối xử như vậy với mình, ngoài mặt thì giữ thể diện; bởi vậy nàng luôn tránh nhà bọn hắn, ngoại trừ âm thầm động tay chân vài chuyện thì vẫn tránh xung đột chính diện với Hoắc gia.
Hậu trạch hiểm ác, đặc biệt là giữa các nhà có quan hệ đối địch, sơ suất một bước thì khó nói.
Người chết bởi an nhàn, bị huỷ bởi may mắn.
Nàng dùng thời gian đắm chìm trong nhàn rỗi và may mắn để giải quyết vấn đề, đó mới là cách làm ít mà hiệu quả lớn.
Nàng vẫn tránh công kích trực tiếp Hoắc gia, nhưng nếu Hoắc gia nhất định phải đối đầu thì nàng cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.
Bên phía nàng hơi yếu thế.
Bề ngoài, hiện giờ Hầu phủ chỉ có Khương gia cùng tiến cùng lui, còn Hoắc gia đã vinh quang xưng vương công quý thích ở kinh thành, có quan hệ thông gia với danh môn vọng tộc hơn mười mấy nhà.
Hoắc gia mới chân chính là đại gia tộc…
Gia tộc như vậy, ngay cả thánh thượng ra tay thì cũng phải lột từng tầng từng một.
Tuy nhiên, cũng không phải không có cách.
Hiện tại, Hoắc gia là đại gia tộc nhưng đang vào thế yếu, hiếm thấy có lúc lộ ra chỗ hở.
Nếu tàn nhẫn thì vẫn có thể đọ sức với nhà bọn hắn.
**
Ngày ấy trời trong gió nhẹ, Hứa Song Uyển quan sát thời tiết, trời vừa sáng lập tức cho người tới Khương gia báo tin, nói hôm ấy nàng muốn cùng mẫu thân đến.
Đưa tin cẩn thận xong cho bên Khương gia, nàng mới nói với bà bà.
Tuyên Khương thị vừa biết có thể trở về nhà mẹ đẻ thì vui mừng khôn xiết.
Từ lúc mẫu thân của bà rời đi thì bà rất ít khi về nhà mẹ đẻ.
Tẩu tử bên phía nhà mẹ đẻ hơi lạnh nhạt với bà, trong lòng bà cảm thấy khó chịu nên rất ít khi qua tự chuốc lấy nhục.
Chỉ cần có thể đi qua, hoặc là Khương gia đưa tin mời bà qua, chỉ cần có thể về nhà mẹ đẻ thì bà vô cùng phấn chấn, chẳng có chút khó chịu nào.
Bà chính là người không để mọi chuyện trong lòng.
Hứa Song Uyển dẫn bà đi cùng.
Bên Khương gia cũng chuẩn bị sẵn sàng, để Khương Nhị phu nhân tiếp đãi Tuyên Khương thị, để tiểu cô tử nhìn xem sự thay đổi của nhà trong khoảng thời gian vừa qua.
Khương Nhị phu nhân còn nói với Tuyên Khương thị đợi lát nữa trở về phòng, để tiểu cô tử chỉ cho bà cách thêu hai mặt gần đây.
Tuyên Khương thị vừa nghe đến chữ chỉ thì ý cười vương mãi trên mặt.
Khương Nhị phu nhân nhanh chóng dẫn bà rời đi, để Hứa Song Uyển ngồi lại với Khương Đại phu nhân.
Tiểu cô tử vừa rời đi, Khương Đại phu nhân vừa lắc đầu vừa nhìn tức phụ của cháu ngoại trai: “Cháu đúng là hầu hạ nó không tồi, sắc mặt hồng hào.”
“Gần đây thân thể của mẫu thân đã tốt hơn nhiều.” Hứa Song Uyển giả vờ như không nghe hiểu.
Việc chính của nàng đến là để nói chuyện nhằm gắn bó tình cảm với nhà ngoại tổ, nhưng cũng dẫn bà bà dến giải sầu.
Bà thường ở hậu viện, tuy nàng không cảm thấy có gì không ổn vì tập mãi thành thói quen, nhưng Hứa Song Uyển nghĩ cũng không thể mãi như vậy.
Người đang sống, tim cũng đang đập, công công có thể giao toàn bộ Hầu phủ cho nàng, bưng bít bên phía bà bà bởi vì lúc này nàng đang quản gia.
Bà bà dẫu như nào thì cũng là bà bà của nàng, mẫu thân ruột của trượng phu, tổ mẫu của nhi tử, Hầu phủ Hầu phu nhân đương nhiệm.
Cữu mẫu Khương gia có thể khinh thường bà không có năng lực, cũng có lập trường chỉ trích bà; nhưng nàng thân là con dâu, tốt nhất không có ý nghĩ này.
Nàng không có tư cách ấy, cũng không dám đánh giá cao bản thân.
“Tùy cháu.” Khương Đại phu nhân cũng là lắc đầu.
Bà đồng ý để tiểu cô tử lại đây, chính là đã chuẩn bị chu toàn để tiếp đãi tiểu cô tử.
Nàng ấy đã vui vẻ đến, chỉ cần không tự mình chuốc nhục, không gây chuyện thì bà sẽ để nàng ấy phấn khởi rời đi.
“Cháu đang nghĩ.” Hứa Song Uyển nhàn nhạt cười nói: “Mẫu thân lương thiện, ai gặp chuyện thì ngài ấy đều đau lòng thương xót, người trong nhà nói thì ngài ấy càng để trong lòng.”
“Thật ư?” Khương Đại phu nhân ra hiệu nàng uống trà, còn bà tự nhấc cái chén của mình, khóe miệng nhếch lên: “Sao ta không biết?”
“Luôn có thể nghe lọt tai vài câu.” Hứa Song Uyển cười nhạt nói.
“Cháu vẫn không phục?” Còn chưa mở mang tầm mắt đủ?
Hứa Song Uyển mỉm cười.
Khương Đại phu nhân thấy nàng cười, vẫn cảnh cáo một câu: “Coi chừng chút, đừng mặc kệ.”
Hứa Song Uyển không đáp lại mà nói: “Hôm nay cháu đến là có chuyện muốn nói với ngài.”
“Nói xem.” Khương Đại phu nhân cũng không nghĩ thật sự nàng chỉ dẫn người đến thăm người thân.
Nàng không ở Hầu phủ thì cửa lớn Hầu phủ liền đóng cả ngày, há lại có thể tuỳ tiện ra ngoài.
“Tiêu đại nhân của Lại bộ để cháu làm mai mối, ngài nghe tin chưa ạ?”
“Nghe rồi.”
“Phía Hoắc gia, hình như có ý với Tiêu đại nhân.”
“Lại đến cửa làm phiền cháu à?”
Hứa Song Uyển bật cười.
“Đừng cười.” Khương Đại phu nhân không nhẹ nhõm như vậy, bà thở dài: “Gần đây cháu bị bọn họ nói là nát rồi, cháu biết chưa?”
Bà nhìn Hứa Song Uyển: “Thanh danh nát bét nào có dễ nhặt lại? Cháu có nghĩ chưa, nếu như cháu muốn nhặt lại, còn không phải dựa vào nhà bọn họ, dựa vào miệng lưỡi của mấy người bọn họ ư?”
“E là Hoắc gia cũng nghĩ vậy?” Ý cười trên mặt Hứa Song Uyển phai nhạt đi.
“Bọn họ giẫm đạp người, người nâng người khác lên cũng chỉ có thể là bọn họ
“Chàng ấy nói với cháu rồi.”
“Cháu biết là được.”
“Cháu ghi nhớ trong lòng.” Hứa Song Uyển gật gù: “Không biết ngài từng gặp mặt Hoắc Đại phu nhân chưa ạ?”
Khương Đại phu nhân nhìn nàng.
Hứa Song Uyển cũng nhìn lại bà: “Cháu đã gặp vài người, chính là vị quý nữ kia, khoảng thời gian trước, không khéo cháu cũng…”
Khương Đại phu nhân ừ một tiếng.
Hứa Song Uyển nói tiếp: “Cháu có cảm giác các nàng đang khua môi múa mép.”
“Đều biết ăn nói…” Khương Đại phu nhân lại thở dài: “Hoắc gia có vốn liếng, dẫu hiện giờ không đắc thế trong triều nhưng kim ngân tài bảo trong nhà cũng có thể chống đỡ bọn họ ở địa vị trên cao không rơi.
Được hưởng chỗ tốt nhà bọn họ, ai không bắt người tay ngắn?”
“Hiện tại cũng tốt lắm rồi, không ai dám nữa.”
“Cũng chỉ không như vậy mà thôi.” Khương Đại phu nhân trừng mắt nhìn thẳng vào nàng: “Cháu đừng tưởng rằng Trọng An làm chút chuyện mà đã cảm thấy triều đình đã thay đổi.
Cháu biết suy nghĩ của những người kia không? Hiện tại, bọn họ chỉ đang núp để né tránh tình thế, suy cho cùng suy nghĩ trong lòng của bọn họ, chẳng lẽ cháu không biết? Cháu biết Hứa gia bọn cháu là dựa vào thứ gì để lập nghiệp không?”
Là lòng tham! Vĩnh viễn cũng không lấp đủ lòng tham!
Chỉ cần làm quan là muốn vinh hoa phú quý, mua chuộc bọn nhà giàu quý tộc.
Dẫu người kia là đương kim thánh thượng, thoả mãn nguyện vọng của bọn họ, thu mua những người này thì ai cũng không từ chối.
Trọng An đi ngược dòng mà lên, đó là trái ngược với ý người, là buộc đầu ở lưng túi quần đấu với người ta.
Nếu không phải ngày ngày nhìn chằm chằm biến động lớn trên triều thì chắc Khương Đại phu nhân đã dự tính xấu nhất là chuyện do nhi tử và huynh đệ bọn họ gây ra.
Hiện tại, bà cũng không lạc quan là bao, chỉ là Khương gia đã theo Trọng An thì Khương gia có cắn răng cũng phải theo.
Khương Đại phu nhân nói rất khó nghe, Hứa Song Uyển nghe mà sững sờ.
“Ta nói không dễ nghe.” Khương Đại phu nhân cũng sợ vị tức phụ của cháu ngoại trai ỷ vào thông minh mà đi nhầm đường, dẫu bây giờ không làm nàng vui thì bà cũng thẳng thắn: “Nhưng ta nói không phải là Hứa gia các cháu.
Hiện tại, Hứa gia đã ngã, còn có hàng ngàn hàng vạn nhà đang đợi Hứa gia, đang đứng ở hàng chờ, thậm chí là cướp đoạt, khóc lóc hao tâm tổn trí tiền tài cùng muốn có được một chức quan.
Không nói toàn bộ Đại Vi, chỉ nói trong kinh, cháu nói xem có mấy ai đọc sách không ôm mộng đẹp như vậy?”
“Cháu đấu được với bọn họ không?” Khương Đại phu nhân hỏi nàng: “Cháu nói xem, phu quân nhà cháu một mình có đấu thắng được bon họ không?”
Hứa Song Uyển lắc đầu.
“Cho nên cháu không cần nói bọn hắn không dám, bọn hắn dám, chỉ là đang núp thôi.”
“Cháu biết rồi.” Hứa Song Uyển gật đầu.
“Đừng xem thường bọn hắn.”
“Vâng.”
Khương Đại phu nhân thấy nàng còn cười cười, cũng không nhịn được nở nụ cười khổ:”Không giận à?”
“Không ạ.” Thật ra trên mặt Hứa Song Uyển hơi rát, suy cho cùng vẫn phải muối mặt một chút, không thể nghiêm trang được.
Nàng không trách ý tốt.
Ngoại tổ Khương gia, cữu cữu và nhóm biểu huynh đệ, cả nhà đều buộc sinh tử trên người Hầu phủ.
Nàng muốn qua lại tốt với Khương gia, mấy người giao cả tính mạng cho Hầu phủ, phải nhìn thẳng vào sự thật là Hầu phủ vẫn dựa vào Khương gia làm việc.
Ngày nào nàng không muốn nghe lời răn dạy của đại cữu mẫu thì chờ ngày Hầu phủ không nợ Khương gia nói sau, đợi nàng có năng lực lớn hơn tính tình, không dựa hay cầu người khác lại nói sau.
“Ây da.” Khương Đại phu nhân dứt lời mới phát hiện bản thân buột miệng nói ra.
Bà lờ mờ dạy dỗ vị cô nương xuất thân từ Hứa gia này như nữ nhi của mình, cũng sợ trong lòng nàng có khúc mắc nên lúc này bèn mềm giọng: “Ta nói quá, cũng không phải ta không có lúc sai.
Nếu cháu cảm thấy không đúng thì thứ lỗi cho cữu mẫu, đừng phiền lòng.”
Hứa Song Uyển lắc đầu với bà, nở nụ cười.
Khương Đại phu nhân thấy hai mắt nàng toả sang, hàm răng trắng bóc bèn ngẩn người, trầm ngâm một lát rồi mới lên tiếng: “Cháu đến có chuyện gì muốn nói à?”
Hứa Song Uyển vẫn mỉm cười, ngồi gần về phía bà, khẽ nói: “Cháu đến là muốn nói với ngài một tiếng, cháu cảm thấy Hoắc gia biết ăn nói, rất nhiều người chịu ân tình của bọn hắn nên trong khoảng thời gian ngắn này, cháu không dám xung đột chính diện với bọn hắn…”
Nàng sợ nói thêm câu nữa thì vị đại cữu mẫu này lại lo lắng nàng lỗ mãng, lại góp ý nên chỉ nói nửa câu, vội vàng nói tiếp: “Cháu nghĩ so với việc chờ bọn hắn trả lại cây gậy thay mứt táo, chi bằng trước hết để bọn hắn vội vàng không có thời gian để ý tới cháu.”
“Là như nào?”
“Vẫn phải bắt đầu từ bên trên.”
Khương Đại phu nhân gật đầu: “Cháu cứ nói tiếp.”
“Không phải là, vị quý nhân ở Đông cung vẫn luôn không ra ngoài ư?”
“Không phải có vị kia che chở sao?”
“Vị kia à…”
“Cháu nói đi.”
“Đây là nguyên nhân Song Uyển nghĩ nên đến đây nói với ngài một tiếng.
Cháu nghĩ, cảnh xuân tươi đẹp, trong các nhà phàm là có nữ nhi chưa thành thân thì đều bận tâm ấy nhỉ?” Hứa Song Uyển thấy đại cữu mẫu nhíu mày nhìn mình, bèn nhàn nhạt mỉm cười, nói: “Thái tử mới hai mươi, còn chưa có Thái tử phi, việc này xem như chưa thành mà?”
“Việc này?” Khương Đại phu nhân cầm cánh tay của nàng, nhìn về phía cạnh cửa, trong mắt tràn ngập vẻ suy tử: “Cháu định để nhà các cháu đề xuất? Hay là để nhà chúng ta đề xuất?”
“Đều không phải.”
“Đều không phải?” Khương Đại phu nhân ngạc nhiên: “Thế là ai?”
“Có lẽ là chính Thái tử.”
“Thái tử tự mình?” Khương Đại phu nhân thất thanh: “Sao hắn có thể?”
“Hắn sẽ mà?” Hứa Song Uyển rũ mắt, nói tiếp: “Hoắc gia dựa thế người khác.
Hắn không có Hoắc gia, phía sau cũng không có ai thay hắn chống lưng, nhà ngoại hắn bị chèn ép đến nỗi không thể đứng thẳng eo.
Thậm chí trưởng công tử còn lười gặp hắn, hắn không có gì trong tay thì cái ghế Thái tử này cũng chỉ có thể làm ngày một ngày hai, ngay cả đá kê chân còn không bằng.”
“Sao hắn có thể thông minh như vậy?”
Hứa Song Uyển hơi buồn cười nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của đại cữu mẫu.
Khương Đại phu nhân hơi ngượng, lấy khăn lau miệng, ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra, nói: “Ta nghe người ta nói về hắn, là người trong lòng chỉ có mỹ nhân, không có thiên hạ.”
“Hắn sẽ làm như vậy? Cháu chắc chắn?” Bà lại hỏi.
Hứa Song Uyển gật đầu: “Cháu cảm thấy có khả năng.”
“Cháu có thể thuyết phục hắn?”
Hứa Song Uyển từ từ lắc đầu: “Cháu không cần đi thuyết phục hắn.”
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, cháu nói rõ xem.” Khương Đại phu nhân cuống lên.
“Trước kia Hầu phủ cách Thức Vương phủ không xa, cháu từng nghe một chuyện.” Hứa Song Uyển không thừa nước đục thả câu, khẽ nói: “Thái tử cũng không phải không có người thích, chỉ là trong lòng Thái tử có người nên xem thường người ta mà thôi…”
“Cháu nói hết một câu được không?” Khương Đại phu nhân đánh gãy lời nàng.
Hứa Song Uyển gật đầu, nói tiếp: “Người kia là cô nương nhà cấp trên của phu quân.”
“Cái gì? Cấp trên?” Khương Đại phu nhân thẳng lưng: “Hữu tướng Phụng Tiên Thừa?”
Hứa Song Uyển khẽ gật đầu.
“Sao có khả năng!” Khương Đại phu nhân không chút nghĩ ngợi mà nói tiếp: “Chưa từng nghe hai người có giao tình đặc biệt tốt, chỉ có Phụng Đại công tử có chút quan hệ với Thái tử thôi; nhưng Phụng Tiên Thừa chưa từng trở mặt với người khác, gió đông thổi thì hắn dựa vào gió đông, gió tây thổi thì hắn dựa vào gió tây.
Biểu ca các cháu nói với ta là Trọng An cực kỳ đắc tội với lão nhưng lão vẫn tươi cười nhìn Trọng An.
Trong triều đình này, người cuối cùng đứng vững không ngã chính là lão, sao lão có thể dính vào phía Thái tử?”
Hứa Song Uyển im lặng.
“Sao cháu không nói? Nói đi.”
Một lát sau, Hứa Song Uyển lên tiếng dưới ánh mắt của Khương Đại phu nhân: “Từ lâu vị cô nương kia đã không phải xử nữ…”
“Bọn họ qua lại rồi? Hay vẫn đang?”
Hứa Song Uyển gật đầu, lại lắc đầu: “Không phải, là từng có, chỉ là về sau thái tử vào Đông cung, nàng bị xử lý.”
“Xử lý?” Khương Đại phu nhân đứng lên: “Ta nghe nói là Phụng gia có vị thứ nữ nói là lúc vào núi đi dâng hương, nửa đường bị cướp không tìm thấy nữa, việc này còn kinh động đến phủ Thuận Thiên, cô nương ấy còn sống à?”
Bà nhìn về phía Hứa Song Uyển.
“Còn sống.” Hứa Song Uyển gật đầu với bà: “Bụng còn có năm, sáu tháng.”
“Phụng gia biết không?”
Hứa Song Uyển lắc đầu: “Nàng ấy tự tay viết một phong thư cho cháu, nói là muốn xin gửi về nhà, để cháu giúp nàng việc này.”
“Sao nàng ấy đưa tin cho cháu được?”
“Lúc nàng ấy lên núi dâng hương là thân thế đã nặng nề, muốn nói mấy câu với chủ trì sư thái.
Lúc ấy, bởi vì việc này mà nàng ấy có diệu kế, điều một nha hoàn có thân phận khá giống nàng ấy rời đi.
Nha hoàn đi đường chính, còn nàng ấy đi đường ngầm, cho nên về sau người bị hại không phải nàng ấy, còn nàng ấy vẫn trốn ở am Từ Tâm.
Nói đến đây cũng trùng hợp, am Từ Tâm là nơi trước kia vị quý nữ của Hoắc gia hẹn gặp cháu, chủ trì sư thái có chút giao tình với cháu.
Ngày đó, vị cô nương này nhận ra vị quý nữ này và cháu; mấy ngày trước, nàng nhờ chủ trì sư thái đưa tin cho cháu, nói có thể đưa tin đến tay huynh trưởng Phụng Cảnh Ty nhà nàng ấy thì ngày sau nàng ấy tất trả lại cháu phần ân tình này.”
“Phụng Cảnh Ty? Phụng Cảnh Ty?” Khương Đại phu nhân lầm bầm ngồi xuống: “Cái người ghét cái ác như thù, ngược lại hoàn toàn với lão tử nhà hắn.”
“Cháu nghĩ việc này có thể thành công?” Bà nhìn thẳng về phía Hứa Song Uyển, dò xét ánh mắt của nàng.
Sóng mắt Hứa Song Uyển như mặt nước phẳng lặng, nhàn nhạt gật đầu: “Phụng Cảnh Ty có quan hệ tốt với Thái tử, còn có ân với Thái tử.
Ngài nói xem, nếu Phụng Đại công tử biết thứ muội từng bị Thái tử xử lý thì việc này phải dọn dẹp như nào?”
“Giúp.” Khương Đại phu nhân lập tức lên tiếng: “Cháu nhất định phải giúp việc này.
Được rồi, không cần nhiều lời, bên phía Phụng gia, không cần cháu lên tiếng, ta biết làm sao nói chuyện với Phụng Đại công tử.”
Bà vừa dứt lời liền đi về phía cửa, mở cửa rồi gọi bà tử thiếp thân đang đứng trong sân: “Hai bà, đi gọi Ngũ lang sang đây, nói bá mẫu có việc tìm nó.”
“Vâng.”
Khương Đại phu nhân quay lại: “Người vẫn ở am ni cô kia à?”
Hứa Song Uyển gật đầu.
“Đi tìm Nhị cữu mẫu và mấy người tẩu tử của cháu chơi thôi.
” Khương Đại phu nhân đuổi nàng: “Đợi lát nữa dùng bữa sẽ gọi cháu.”
“Vâng.”
**
Chưa đến hai ngày, Phụng Cảnh Ty – trưởng đích tôn của Phụng Hữu tướng đại nhân, dắt trường kiếm bên eo vào Đông cung.
Vết thương của Thái tử đã tốt hơn nửa, thấy bằng hữu tốt đến Đông cung, không nỡ để người ta chờ nên để người trực tiếp đi vào.
Phụng Cảnh Ty vừa vào Đông cung lập tức rút kiếm trong tay chỉ về phía Thái tử.
Thái tử ngạc nhiên, hai mắt trợn to: “Cảnh Ty?”
Phụng Cảnh Ty không nhìn thị vệ đeo đao rút đao đưa về phía hắn mà nhấc kiếm, từng bước ép sát Thái tử.
“Hôm nay, ta đến chính là muốn hỏi ngươi một câu, có phải trong mắt ngươi, mạng của nữ nhân kia mới là mạng?” Phụng Cảnh Ty cầm theo kiếm ép Thái tử đang đứng bất động, ánh mắt sắc như đao: “Muội muội Phụng Cảnh Ty của ta, ở trong mắt ngươi, chính là đồ vật rách nát, ngươi nói xử lý là có thể xử lý?”
Việc đã bại lộ.
Thái tử suýt nữa ngã xuống, hai mắt hắn nhắm lại rồi mở ra, quai hàm vô thức run rẩy: “Lại là Tuyên Trọng An?”
Lại là hắn muốn đánh chết mình ư?
Không thuận theo hắn thì hắn muốn giết từng người một ư?
Thái tử không ngờ hắn điên cuồng ngang ngược đến mức này..