Edit: Thanh An huyện chủ
Beta: Lyn
**********
Lưu Tinh Phân vội vã đi về nhà, trên đường đột nhiên xuất hiện một người, đèn đường còn lờ mờ như sẵn sàng tắt bất cứ lúc nào, Lưu Tinh Phân trong lúc vô thức hét ầm lên.
Tiếng hát của người kia thêm với tiếng hét của Lưu Tinh Phân vang lên ầm ĩ trong con hẻm nhỏ.
"La la la....la la la, tôi là một kẻ bán báo điêu luyện đây..."
Trời ạ, lại là nữ bệnh nhân mắc chứng loạn tâm thần rối loạn!
Lưu Tinh Phân chưa kịp hồi hồn, cô ta đã chạy đến dúi cho cô thứ gì đó, xong lại chạy biệt tích.
Một nắm rau! Lưu Tinh Phân có chút dở khóc dở cười.
Về đến nhà thì thấy mẹ vẫn đang ngây người ngồi một chỗ, nhìn thấy cô thì run run kêu một tiếng: Tiểu Phân...!
Trên bàn đồ ăn vẫn còn nguyên, thì ra mẹ chưa ăn mà chờ cô về.
"Mẹ, về sau mẹ cũng đừng chờ con nữa, cứ ăn trước đi.
Ngày nào cũng có công việc, còn tăng ca, nhìn mẹ xem kìa, làm nhiều món như vậy, đồ ăn đều lạnh cả rồi." Lưu Tinh Phân cố tỏ ra tự nhiên nói với mẹ.
"Mẹ nhìn nè, người ở đây tốt biết bao, nửa đường đi về còn có người cho con một bó rau nha...!"
Ánh mắt của mẹ lấp lánh, rất lâu rồi cô mới thấy nụ cười của mẹ.
"Con à, hôm qua mẹ lại mơ thấy cha con về, mẹ phải trở về xem mộ phần của cha con."
Vừa nhắc đến cha, Lưu Tinh Phân không khỏi cảm thấy đau lòng.
Người mẹ góa chồng trong suốt hơn hai mươi năm qua, Lưu Tinh Phân vẫn nhớ mang máng có một người đàn ông thường xuyên đến nhà nàng, thế nhưng sau một lần cãi vã thì không thấy ông ấy nữa.
"Để Tiểu Phân đi làm con nuôi? Không bao giờ có khả năng! Anh đi đi..."
Những lời khác, Lưu Tinh Phân không nhớ rõ nữa, nhưng câu này lại in dấu sâu đậm trong trí nhớ của cô.
Từ đó trong nhà liền vô cùng hiu quạnh, thỉnh thoảng mà có người đàn ông nào tới cửa, mẹ cũng đối xử lạnh nhạt với họ hoặc dứt khoát đóng cửa không tiếp.
Về sau, chú Lý nhiều lần đến thăm, hết lần này đến lần khác mua đồ ăn ngon cho Lưu Tinh Phân, nhưng mẹ đối với ông ấy mang vẻ cáu kỉnh.
Thế nhưng mỗi lần, chú ấy vừa rời đi, mẹ liền rơi nước mắt.
Sự giác ngộ cùng sự già yếu là giống nhau, không phải từ từ sẽ đến, mà là chỉ trong khoảnh khắc, chỉ cần một nháy mắt, Lưu Tinh Phân biết mẹ cần thứ gì: Không phải vàng bạc, không phải trang sức, không phải sự an nhàn mà là tình yêu!
Mẹ cứ tiếp tục lẩm bẩm muốn về quê.
Lưu Tinh Phân rốt cuộc cũng hiểu được, thứ mẹ cần cô không thỏa mãn được.
Vậy được rồi, ngày mai cô sẽ đưa mẹ về nhà, cổ vũ mẹ đi tìm cuộc sống và tình yêu của bà!
Đêm đã khuya, Lưu Tinh Phân không ngủ được, đưa mẹ về nhà thì cô cũng nên kết thúc cái chuyện giao dịch mua bán thi thể kia, mặc dù nó mang ý nghĩa một phần nào đó trợ giúp cho gia đình người nghèo khó.
Đã ba giờ sáng, cô vẫn không tài nào ngủ được, Lưu Tinh Phân dứt khoát ngồi dậy, nhắn cho Vương Dũng một tin nhắn: Lập tức thông báo cho hai người kia, để họ ngừng làm việc thôi.
Tiễn mẹ về nhà được ba ngày, có một sự việc xảy ra làm huyên nào cả thị trấn Hợp Phong.
Tên của Lưu Tinh Phân được dán đầy phố lớn, ngõ nhỏ của Phong Hợp trấn, mà lại do Phạm Gian người bị tâm thần rối loạn kia viết.
'Lưu Tinh Phân là người tốt!'
'Lưu Tinh Phân là Quan Âm Bồ Tát!'
'Không có Lưu Tinh Phân thì sẽ không có nhà của chúng tôi!
Cô ấy tại thời điểm phát bệnh hay tỉnh táo đều tuyên dương Lưu Tinh Phân với người khác.
Những lời khen như vậy không những không làm Lưu Tinh Phân cảm thấy vui vẻ, mà ngược lại, cô lại cảm nhận được một loại áp lực vô hình hướng về phía mình.
Nếu như lại gặp chuyện như vậy, cô sẽ lại làm lừa dối sao? Nếu như gặp những người có hoàn cảnh như vậy, cô có thể khoanh tay đứng nhìn sao?
Chuyện không ngoài dự đoán, Vương Dũng lại gọi điện thoại đến.
"Lưu Tinh Phân, bọn họ không thể ngưng làm, giờ lạ nhận được một cỗ thi thể, cũng là ở vùng núi xa xôi, bị tảng đá ở trên núi rơi xuống đụng mà mất mạng...!trong nhà thì nghèo đói, trên có cha mẹ già yếu, dưới còn vợ và con thơ khờ dại...!Cô nói chúng ta nên làm gì bây giờ? Hay là lại làm một đơn này nữa?"
Làm? Hay là không làm?"
Nếu làm thì lấy danh nghĩa bảo hiểm để làm, thuận tiện đi làm tuyên truyền cho bảo hiểm, kéo thêm hợp đồng...!như vậy, thì có thể làm chứ?
Thế nhưng là, nếu như vậy, bọn họ lấy tiền đâu trả công cho Đoạn tử Thừa và Giác Vũ Hậu? Nếu muốn nghỉ hẳn, làm cách nào để chặn miệng bọn họ? Bọn họ mất đi nguồn kinh tế, có thể giữ được bí mật hay sao? Bản thân thế nhưng lại là người có tiếng ở thị trấn Phong Hợp này...!
Thì ra có một số chuyện như con bài Domino vậy, chạm một cái là động đến cả trăm con phía sau, muốn toàn thân trở ra là chuyện không phải dễ.
Hay là làm một cái này, đem khoản bồi thường cho hết người nhà người kia, còn giữ một phần tiền cho hai người bọn Đoạn tử Thừa và Giác Vũ Hậu? Thuận tiện mở ra thêm một thị trường bảo hiểm ở khu vực mới?
Lưu Tinh Phân cắn môi, quyết định lại làm.
"Mở được thị trường bảo hiểm ở nơi đó? Tốt thôi, coi như là vì công ty bảo hiểm làm một chuyện tốt vậy, coi như lấy công chuộc tội..." Vương Dũng giơ cả hai tay tán thành với cô.
Lần này đúng là ngoài ý muốn, không phải tự sát, cho nên không cần phải làm giả, chỉ cần đem theo hợp đồng thay đổi trước ba tháng là được.
Con người luôn là như vậy, một khi thấy có lợi ích sẽ tỏ vẻ tín nhiệm bạn, người đàn ông mới mất khai nhận được bảo hiểm gây nên sự xúc động tại nơi đó.
Thị trường lại được mở ra, rất nhiều người bắt đầu mua bảo hiểm ngoài ý muốn cho mình.
Thế nhưng làm xong đơn giao dịch này, Lưu Tinh Phân bắt đầu bị mất ngủ trong thời gian dài.
Người đàn ông kia lúc chết dáng vẻ rất thảm, đầu bị đập vào đến biến dạng...!
Mà không may hắn lại là người trụ cột trong gia đình, hắn vừa mất đi, cả nhà chỉ còn bốn bức tường làm sao có thể chống đỡ được đây?
Lưu Tinh Phân cứ nhắm mắt vào là lại nhớ đến thảm trạng của hắn.
Người đáng thương như vậy, vì hắn làm một chút chuyện tốt thì có lỗi gì cơ chứ? Mặc dù chỉ là mượn hoa hiến phật, chí ít chúng ta cũng trợ giúp được cho người nghèo đó.
Những lời này là Vương Dũng nói an ủi với Lưu Tinh Phân, ai nói rằng không phải chứ?
Bởi vậy cô lại cùng Vương Dũng hạ rất nhiều quyết tâm, cuối cùng vẫn là tiếp tục nhận đơn.
Có những đơn giao dịch khiến bọn họ nhìn mà cảm thấy chua xót, ví dụ như là Vương Hiểu Diễm.
Tại sao cô ấy lại tự sát?
Tại sao cô ấy nghĩ không thông suốt?
Cô ấy đang trong độ tuổi thật đẹp!
Hai mươi lăm tuổi chính là thời điểm đẹp nhất của đời người.
Nơi vắng vẻ như vậy, ai sẽ mua bảo hiểm cho cô ấy được chứ?
Thôn làng bị cách biệt như vậy, cô ấy mất đi, đi yên lặng như vậy, trên đời còn mấy ai có thể nhớ đến cô ấy được chứ?
Khổ sở nhất không phải là cha mẹ hay sao? Thân thể là của cha mẹ cho, bọn họ mất bao nhiêu công sức để nuôi dưỡng nàng, hai mươi lăm tuổi chưa báo đáp cha mẹ, thế mà cô lại chọn cách kết thúc sinh mệnh của mình.
Dùng thân thể của cô để báo đáp một chút cho cha mẹ, cũng không tính là quá đáng.
Những lúc Lưu Tinh Phân cảm thấy bất an,cô sẽ dùng cách này để an ủi bản thân, mặc dù có chút hơi gượng ép nhưng trong lòng cô cũng cảm thấy an ủi ít nhiều.
Sau ba tháng, thi thể của Vương Hiểu Diễm xuất hiện ở một hiện trường ngoài sự cố.
Một đêm mưa to gió lớn, Vương Hiểu Diễm đi nhầm vào đường ven hồ sau đó chết đuối, đây chính là do Vương Dũng tìm người tạo dựng hiện trường.
Vương Hiểu Diễm là tự sát mà chết, mà tự sát thì sẽ không được bồi thường, cho nên đành phải đông cứng thi thể, hợp đồng được lập ngày hôm đó, sau ba tháng mang ra tạo lại hiện trường.
Đến đây mọi người đã rõ ràng rồi chứ? Bọn họ chính là giao dịch: Thu mua thi thể.
Như vậy, chúng ta hãy quay trở lại phần đầu câu chuyện, nên biết là Đoạn tử Thừa và Giác Hậu thu mua tử thi ở chỗ nào?
Đúng, bọn họ đi thu mua thi thể sau đó bán cho Vương Dũng, mà bọn họ lại còn không tìm một mình, còn kéo cả những người ở Vịnh Di Loan cùng nhau đi tìm kiếm.
Vương Dũng rất nghiêm túc vớt thi thể lên, sau đó tiến hành kiểm tra thi thể, không có ai biết sự mờ ám đằng sau sự nghiêm túc của hắn ta, càng không một ai biết rằng Vương Tiểu Diễm đã tự tử.
Vương Hiểu Diễm được bồi thường mười lăm vạn, Vương Dũng cho cha mẹ cô ấy bốn vạn, thi thể được đem đi hỏa táng cũng chi phí hậu sự khác được tính riêng, Lưu Tinh Phân được ba vạn, đưa cho Đoạn tử Thừa cùng Giác Vũ Hậu được một vạn năm trăm, trừ bỏ chi tiêu khác còn đâu vào tay Vương Dũng hết.
Không cần mua bảo hiểm mà lại có thể dùng thi thể lấy được ba vạn tiền bồi thường cha mẹ Vương Hiểu Diễm đối với người đi mua thi thể vô cùng biết ơn, Vương Hiểu Diễm là người nông thôn, Vương Dũng đến những nơi xa xôi để thu mua, bởi vì những người ở đó không có bảo hiểm, cũng chỉ có những người ở đó mới dễ dàng thỏa mãn, đối với bọn họ mà nói kiếm được tiền từ thi thể vô dụng đã là chuyện khá hiệu quả.
Về phần người đàn ông bị ve đốt kia, đến đây hẳn ai cũng hiểu được chuyện gì xảy ra, ông ấy là tự sát mà chết.
Khi ống ấy biết mua bảo hiểm có thể nhận được tiền, ông ấy đã quyết định hy sinh bản thân mình, khi đó người giỏi nhìn sắc mặt như Vương Dũng nhìn thấy vẻ mặt đồng tình của Lưu Tinh Phân, hắn hiểu rằng có thể sử dụng nó để giúp đỡ người đàn ông đó lấy được bồi thường.
Hắn và Lưu Tinh Phân chỉ vì sự thương cảm mà làm ra, nhưng về sau bọn họ cũng đã thay đổi, Lưu Tinh Phân bực bội vì chuyện trụ sở chính nói không giữ lời, nghe nói là vì cô không có chỗ dựa không có thế lực nên bị một người có chỗ dựa cướp mất vị trí.
Còn có như một nguyên nhân khác, do cô không nhận ý tốt của lãnh đạo, lãnh đạo mời cô ăn cơm, để cô uống rượu thế mà cô lại vụng trộm rời đi.
Vương Dũng trước đó bị cô bạn gái xinh đẹp "đá", hắn muốn trở nên giàu có, Lưu Tinh Phân muốn báo thù, thế là bọn họ kết hợp cùng nhau, cùng nhau làm những giao dịch mua bán thi thể, sau đó làm đến không thể ngừng tay được...
Hết chương 6..