EDIT: BRANDY
Thẩm Đường hy vọng những gì Ôn Địch vừa nói chỉ là câu đùa ác, nhưng câu tiếp theo của bạn thân đã lập tức dập tắt hy vọng lừa mình dối người của cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
[Vị hôn thê của Nghiêm Hạ Vũ tên là Điền Thanh Lộ, nghe hơi lạ phải không?]
Điền Thanh Lộ, thì ra người khiến cô hiểu lầm hơn nửa năm qua lại là vợ sắp cưới của Nghiêm Hạ Vũ, còn thường xuyên liên lạc với nhóm Tưởng Thành Duật.
Tưởng Thành Duật không phải không biết chuyện gì, nhưng lại không hề tiết lộ mảy may.
Gì mà không kết hôn chứ, chẳng qua đối tượng không phải là những người không gia không thế như các cô thôi.
Liên hôn thông gia mới là lựa chọn cuối cùng của bọn họ.
Thẩm Đường nhớ lại giấc mơ trên máy bay, đó là nỗi sợ hãi giấu kín trong tiềm thức của cô, bởi rồi sớm có ngày nó cũng là thành sự thật.
Dù mơ hay tỉnh, thứ duy nhất không thay đổi chỉ là những sợ hãi và đau đớn.
Thứ Ôn Địch cần nhất lúc này không phải là an ủi, câu từ sáo rỗng thì có tác dụng gì chứ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Đường: [Không phải sợ, tớ đi với cậu. Hai người hẹn gặp ở đâu?]
Ôn Địch: [Cậu không phải qua đâu, tớ tự đi được.] Cô không biết mục đích của Điền Thanh Lộ là gì, lỡ như là gây gổ sinh sự sợ lại liên lụy Thẩm Đường.
Thẩm Đường hiểu tính tình Ôn Địch, không cho cô đi cùng không phải lời giả vờ khách sáo.
Cô muốn thử vận may, bảo lái xe tăng tốc độ, vận tới nơi đã hẹn trà chiều với Ôn Địch trước đó.
Chiếc bánh cheese đang ăn dở cầm trên tay bỗng nhiên chẳng còn vị gì.
Thẩm Đường mở nắp chai nước, uống hết non nửa.
Từ bé cô đã mê phô mai, thứ gì có cheese cũng thích ăn.
Ăn bao nhiêu năm như thế cũng không thấy ngán.
Lúc đại học có người bạn nói với cô, khả năng đây là di truyền.
Bạn học còn đang thao thao bất tuyệt lý giải luận điểm của mình thì bị cô ngắt lời.
Cô hận nhất là hai chữ di truyền.
Nếu có thể, cô thực sự hi vọng mình không phải con của Tiêu Chân và Trần Nam Kình.
Nguyên hộp bánh cô chỉ ăn mấy miếng rồi bỏ lại.
Ô tô rẽ vào một con đường đang tắc, ngồi mãi mà mới nhích nổi hai bước.
Thẩm Đường chẳng còn lòng dạ nào thưởng thức phong cảnh bên ngoài, dạ dày cô cuộn lên.
Những tòa nhà san sát nối tiếp dần lùi lại phía sau, cô bất chợt liếc qua logo của GR và cả đỉnh cao chót vót của cao ốc tập đoàn Kinh Húc.
Chói mắt quá, cao đến mức không thể chạm tới được.
Chắc lúc này Tưởng Thành Duật đang ở trong phòng họp.
Cho đến giờ phút này, cô mới bàng hoàng nhận ra chỉ có mình cô lưu luyến trong mộng đẹp.
Nghiêm Hạ Vũ đã sớm định hôn với Điền Thanh Lộ, hơn ba năm tình cảm của anh ta với Ôn Địch vậy mà nói buông tay là buông tay.
Thôi thì đã đành nhưng anh ta còn đẩy Ôn Địch vào vị trí của người thứ ba.
Hồn phách như muốn thoát ra ngoài nhưng lại bị kẹt trong khoang xe chật chội bí bách. Thẩm Đường cầm điện thoại tiện tay mở xem tin tức giải trí, cố gắng chuyển hướng suy nghĩ của chính mình.
"Duyên Mỏng Sênh Tiêu" lên hotsearch.
Cô nhớ ra hôm nay là ngày đoàn làm phim bắt đầu tuyên truyền thăm dò phản ứng của khán giả.
Nội dung của đoạn video phần lớn là liên quan đến Trữ Nhiễm, cô chẳng có hứng thú xem, lập tức thoát ra.
Mà lúc này, Trữ Nhiễm đang ở cách đó xa hàng trăm km xem video cũng thấy tâm trạng thoải mái hơn một chút nhưng vừa nhớ tới đại ngôn bị cướp là lại không cam lòng.
Nhân lúc được nghỉ ngơi, cô ta gọi điện cho thím hai.
Nghe tiếng tút tút của điện thoại mà tim cô ta vọt lên tận cổ họng.
Suy cho cùng thì thím hai không thể thân thiết như chú được, giữa họ không hề có chung huyết thống.
Nhận được điện thoại của Trữ Nhiễm, Tiêu Chân khá bất ngờ, bà dùng giọng ôn hòa của người lớn trong nhà tiếp chuyện: “Nhiễm Nhiễm, hôm nay cháu không quay phim à?”
“Có ạ nhưng giờ chưa quay đến cảnh của cháu.” Trước giờ Trữ Nhiễm chưa bao giờ phải nghĩ nói chuyện với người khác ra sao, sướng cái mồm là được, nhưng trước mặt Tiêu Chân, từng câu từng chữ cô nàng cũng phải cân đo đong đếm.
“Thím hai.” Giọng điều vừa nũng nĩu và tủi thân.
“Sao thế?” Tiêu Chân kiên nhẫn hỏi, mấy ngày nay vì chuyện Trữ Tiêu Duyệt đu idol mà bà đau hết cả đầu, giờ thực sự chẳng còn lòng dạ nào mà nghe người ta ngon ngọt.
Trữ Nhiễm không dám tỏ vẻ khôn vặt với Tiêu Chân, chuyện hôm nay cô không gọi cho chú hai mà nói thẳng với thím, chủ yếu là mong thím biết cô đang cùng đường.
“Là thế này ạ, hãng đồ uống Nhạc Mông đầu tháng này còn bảo muốn gia hạn đại ngôn của cháu nhưng không hiểu sao cuối cùng lại chấm dứt hợp đồng để ký với Thẩm Đường. Thím hai, thím biết mà, cháu với Thẩm Đường có mâu thuẫn, đây đã là đại ngôn thứ hai cô ta cướp của cháu rồi. Thôi thì cháu không tranh giành với cô ta, nhưng cháu không nuốt trôi nổi cục tức này.”
Liên quan đến Thẩm Đường, Tiêu Chân bỏ công việc trong tay xuống, “Thẩm Đường là người đại diện hiện tại của Nhạc Mông?”
“Vâng ạ, hôm nay vừa về Bắc Kinh để quay quảng cáo mới.” Thấy giọng điệu thím hai nghiêm túc hẳn lên, Trữ Nhiễm càng can đảm hơn, “Hợp đồng của cháu với Nhạc Mông đến tháng 5 này hết hạn, giờ bọn họ đang để Thẩm Đường ghi hình sản phẩm mới, chỉ chờ kết thúc thời hạn đại ngôn của cháu thì sẽ ngay lập tức tuyên bố người đại diện mới.”
Vậy nên hiện tại cứ coi như Thẩm Đường đang ghi hình thì cô ta vẫn còn cơ hội lật ngược ván cờ, nhưng phải xem ý thím hai thế nào đã.
Tiêu Chân suy nghĩ hồi lâu, “Tết năm nay và Nguyên Tiêu cháu đều không ở nhà, thế này đi, để thím sắp xếp xong công việc, mấy ngày nữa sẽ tới Hoành Điếm với Triệu Trì Ý để thăm cháu.”
Trữ Nhiễm ôm ngực, tim đập nhanh đến mức như muốn nhảy ra ngoài, cô ta không ngờ tới thím hai sẽ đến tận đoàn phim gặp mình, “Cảm ơn thím hai ạ, cháu cũng nhớ thím lắm.”
Nhưng Triệu Trì Ý cũng tới cùng, nghĩ thế mà nửa vui nửa buồn.
Rốt cuộc anh ấy đến thăm cô ta hay gặp Thẩm Đường?
---
Buổi chiều hôm nay như dài vô tận, mỗi giây mỗi phút cứ như bị nhân lên ngàn vạn lần.
Ba rưỡi chiều, đáng ra giờ này cô và Ôn Địch đã uống trà chiều xong nhưng giờ cô vẫn đang kẹt trên đường.
Cứ chốc chốc Thẩm Đường lại nhìn giờ, kim đồng hồ vẫn túc tắc chạy không hề nóng vội.
Cô không biết bây giờ Ôn Địch thế nào rồi, đã chạm mặt Điền Thanh Lộ chưa.
Với tính tình cao ngạo của cô bạn thân, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Cô đã giục lái xe ba lần rồi.
Trái tim như bị lăng trì, giờ phút này, chỉ cô mới có thể hiểu được cảm giác của Ôn Địch.
Cuối cùng ô tô cũng chậm như rùa dừng trong bãi đỗ xe của nhà hàng.
Vừa dừng hẳn, Thẩm Đường đã đẩy cửa xe, bước vội vàng về phía thang máy.
Cô đã đeo kính râm và đội kín mũ, nếu không nhìn kỹ sẽ khó nhận ra.
Có lẽ do tâm linh tương thông, Ôn Địch vẫn chọn nhà hàng này nhưng đã đổi phòng.
Dưới sự giúp đỡ của vệ sĩ, Thẩm Đường dễ dàng tìm được đến nơi.
Hẳn là Điền Thanh Lộ đã đến, đứng bên ngoài còn có cả lái xe của Ôn Địch. Cô ấy cũng không ngốc, biết tìm người đến cùng, lỡ như chuyện vượt ra khỏi tầm kiểm soát thì chí ít còn có người giúp đỡ.
Lái xe biết Thẩm Đường nên mở cửa cho cô vào.
Điền Thanh Lộ quay lưng về phía cửa, mặc một chiếc váy màu hồng nude, sống lưng thẳng tắp.
Sự giỏi giang và mạnh mẽ từ trong cốt tủy khiến khí chất của cô trở nên đặc biệt.
“Tôi cũng không biết giữa chúng ta ai đáng thương hơn.”
Thoáng dừng lại.
Cô tự trào phúng: “Chắc là tôi nhỉ, cô xem tôi đã tới tận đây tìm cô rồi, nếu có thể nắm trọn được người đàn ông đó thì việc gì tôi phải tìm cô? Tôi không biết quan hệ của cô và Nghiêm Hạ Vũ thế nào, nhưng đã không còn quan trọng nữa rồi. Anh ta sao có thể không biết người mình sẽ lấy sau này là ai. Đừng nói anh ta, chắc chắn là Tưởng Thành Duật cũng biết, thực ra thì chúng tôi đều biết, vợ tương lai của Tưởng Thành Duật là ai. Giống như gia đình chúng tôi vậy, hôn nhân chưa bao giờ là chuyện có thể lựa chọn. Ai mà quan tâm có tình cảm hay không, tất cả đều phải nhường đường cho lợi ích gia tộc cả.”
Cảm giác được có người mở cửa, Ôn Địch ngẩng đầu nhìn, tròn mắt ngạc nhiên.
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Ôn Địch, Điền Thanh Lộ cũng quay người lại.
Cô không biết Thẩm Đường đã về Bắc Kinh, chẳng phải nói đang ở Hoành Điếm quay phim sao?
Chuyện Thẩm Đường là bạn gái Tưởng Thành Duật cô cũng biết một hai.
Những lời nên nói đều đã nói xong, Điền Thanh Lộ đứng dậy, hơi khom người với Ôn Địch, “Xin lỗi cô, hôm nay mạo muội quấy rầy.”
Dứt lời, Điền Thanh Lộ cầm áo khoác lên, thong dong rời đi.
Lúc vai lướt qua nhau, Thẩm Đường nhìn cô không chớp mắt.
Cô không để ý nỗi đau của mình nữa, nhanh chân bước về phía Ôn Địch: “Không sao chứ?”
Ôn Địch lại an ủi ngược lại cô: “Tưởng Thành Duật và Nghiêm Hạ Vũ không giống nhau, bọn họ không cùng một loại người, người với cặn bã khác nhau lắm.”
Thẩm Đường cười khổ.
Cô vươn tay ra ôm lấy Ôn Địch, “Một tên đàn ông thôi mà, còn có tớ ở đây.”
Toàn thân Ôn Địch như mất hết tri giác, tay chân lạnh ngắt, đầu óc cũng đặc quánh lại.
Thẩm Đường rót cho cô một ly nước ấm, không hỏi cô và Điền Thanh Lộ đã nói chuyện gì, “Người đáng đánh là Nghiêm Hạ Vũ, cậu có đánh không? Nếu không động thủ được thì để tớ. Riêng khoản này thì tớ kinh nghiệm đầy mình, biết phải ra tay chỗ nào.”
Ôn Địch siết chặt ly nước như nắm cọng cỏ cứu mạng, “Để tớ tự đánh.” Cô sợ Thẩm Đường lo lắng, “Yên tâm, tớ không khóc đâu. Chẳng phải cậu nói sao, một người đàn ông thôi mà, muốn kiểu nào mà không tìm được.”
Thẩm Đường đỡ lấy ly nước, cô cảm nhận được tay Ôn Địch đang run lên, hoàn toàn không thể khống chế nổi.
Cô biết Ôn Địch đang ép bản thân không được rơi nước mắt, thứ hôm nay cô ấy mất không chỉ là tình cảm ba năm qua, mà còn cả lòng tự trọng.
Ôn Địch uống non nửa cốc nước, tựa đầu vào ghế sofa nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thẩm Đường sợ bạn cảm, cởi áo khoác đắp lên người cô ấy.
Cô lẳng lặng ngồi cạnh Ôn Địch, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trống rỗng.
Cứ như vậy cho đến khi màn đêm buông xuống.
Ôn Địch vẫn chưa bình tâm được, trông mệt mỏi không chút hơi sức, đả kích hôm nay Điền Thanh Lộ mang đến chẳng khác nào một chiêu hủy diệt đối với cô. Có một số chuyện Ôn Địch không muốn nói với Thẩm Đường, nói ra chỉ khiến bạn thân càng thêm phẫn nộ mà thôi.
“Đường Đường, cậu về đi, Tưởng Thành Duật cũng sắp tan làm rồi.”
Cô ngồi thẳng dậy, “Tớ cũng phải tìm Nghiêm Hạ Vũ nói chuyện.”
Thẩm Đường nắm lấy tay bạn thân, vẫn lạnh như băng: “Tớ đưa cậu về.”
“Không sao, chuyện gì lớn đâu.” Ôn Địch chỉ ra cửa phòng, “Tớ có tài xế mà.”
Cô đứng lên, chân vẫn yếu, liên tục dặn Thẩm Đường: “Cậu về đừng xích mích với Tưởng Thành Duật, chuyện Nghiêm Hạ Vũ đính hôn Tưởng Thành Duật cũng ở thế khó, anh ta cũng đâu quản được chuyện Nghiêm Hạ Vũ đính hôn hay không.”
Dứt lời, Ôn Địch bước đi, dù có hơi khó khăn nhưng cô vẫn chịu đựng được.
Cô quay lại nhìn Thẩm Đường, “Chắc Tưởng Thành Duật cũng không biết Nghiêm Hạ Vũ vẫn chưa thẳng thắn với tớ. Bình thường giữa chúng ta cũng có những chuyện nhỏ nhặt trong tình cảm không thể kể, nói gì là đàn ông. Tưởng Thành Duật hẳn là đã làm hết khả năng rồi, tớ vẫn khá tin tưởng nhân phẩm của anh ta.”
Thẩm Đường gật đầu, cô không nhiều lời nữa, cầm áo khoác của Ôn Địch theo.
Mặc xong, hai người cùng xuống lầu.
Lý trí của Ôn Địch đã dần trở lại, càng tỉnh táo gai nhọn trong lòng càng ghim sâu.
“Lúc tớ nhận được điện thoại của Điền Thanh Lộ đầu óc loạn quá, không nghĩ gì đã nhắn tin cho cậu, làm cậu vất vả đi đi về về, tâm trạng cũng bị tớ ảnh hưởng.
Thẩm Đường nghiêng đầu, thấy cô bạn khách sáo như vậy thì phiền lòng: “Cậu bây giờ không tìm tớ thì định tìm ai?”
Ôn Địch cười, vươn tay vén lại tóc cho Thẩm Đường, “Tớ vừa bán một kịch bản giá tám chữ số, đợi đến lúc đấu giá mùa xuân, cưng thích gì chị đây bao tất.”
Thẩm Đường cười tiếp lời: “Thế thì tớ phải chọn sẵn mấy bức tranh tĩnh vật thôi.”
Hai ngươi vô tư trêu chọc nhau, chẳng mấy chỗ đã tới bãi đỗ xe.
Trước khi chia tay, Ôn Địch ôm Thẩm Đường, tất cả những khổ sở tủi hờn bất chợt bủa vây lấy cô.
“Khi nào rảnh phải đến Hoành Điếm thăm tớ đấy.”
Ôn Địch: “Chủ yếu là cậu rảnh cơ.”
Ai nấy lên xe mình rời đi.
Thẩm Đường nhìn ra ngoài, không biết từ bao giờ cảnh đêm Bắc Kinh đã trở nên lạ lẫm đến thế, cảm giác xa cách vô hình len lỏi trong lòng cô.
Được nửa đường, Tưởng Thành Duật gọi điện thoại tới hỏi cô về đến đâu rồi.
Thẩm Đường: “Sắp về rồi.” Cô hỏi: “Anh thì sao?”
“Ở nhà.” Anh nói: “Đang rửa hoa quả cho em.”
Hết thảy dường như vẫn ngọt ngào như trước kia.
Lúc Thẩm Đường về tới, Tưởng Thành Duật đã rửa sẵn năm loại quả, bày trong những chiếc khay trong suốt đủ kích cỡ khác nhau.
Anh sẵn tay áo đến khủy tay, cà vạt đã tháo xuống. Phòng bếp vốn là nơi riêng tư ấm áp, vì thế mà nhìn anh lại càng thêm mấy phần ôn hòa.
“Uống trà chiều với Ôn Địch thôi mà sao đến tận đêm thế?”
Thẩm Đường ậm ờ, rửa tay rồi chọn một miếng “Người tình tuyết trắng” (1) bỏ vào miệng.
(1) Shiroi Koibito là một loại bánh quy kiểu châu Âu được sản xuất và bán bởi nhà sản xuất bánh kẹo Nhật Bản Ishiya Co., Ltd. tại Sapporo, Hokkaido. Nó là hai mảnh “langue de chat” tươi nướng, kẹp ở giữa là một mảnh socola trắng hình vuông.
Cô nhìn anh, “Hôm nay Ôn Địch mới biết chuyện Nghiêm Hạ Vũ đính hôn.”
Tưởng Thành Duật đang lau tay cũng ngừng lại.
Nghiêm Hạ Vũ bảo là đã xử lý xong rồi cơ mà?
Anh không biện bạch thay mình, hỏi lại cô: “Em đang trách anh không nói với em chuyện Nghiêm Hạ Vũ đính hôn à?”
Từ trong ánh mắt anh, Thẩm Đường nhìn ra được anh cũng không biết Nghiêm Hạ Vũ còn liên lạc với Ôn Địch.
“Không trách anh, trách anh cũng vô dụng.”
Cái giọng điệu này, rõ là vẫn trách anh.
Tưởng Thành Duật đút cho cô một miếng hoa quả, muốn nói lại thôi.
Thẩm Đường: “Anh muốn nói gì thì nói đi.”
Nghiêm Hạ Vũ ôm cô ấp trước người, “Em cố gắng trấn an Ôn Địch. Chuyện thông gia giữa hai nhà Nghiêm - Điền, chúng ta là người ngoài, lấy lập trường gì mà can thiệp.”
Thẩm Đường nuốt miếng hoa quả, thẳng thắn đối diện với anh: “Vậy còn anh? Chắc là cũng có đối tượng thông gia mọi người ngầm hiểu phải không?”
Hiển nhiên là Tưởng Thành Duật không muốn nói gì thêm: “Sao lại liên quan đến anh?”
Thẩm Đường đã đoán được đáp án mình cần qua thái độ của anh: “Anh trả lời vào vấn đề đi, đừng đánh trống lảng.”
Đối diện với thái độ quyết tâm truy hỏi đến cùng của cô, Tưởng Thành Duật cho nửa miếng hoa quả còn lại vào miệng mình, “Có, kha khá người mai mối.” Anh cường điệu: “Nhưng anh không cưới, kết hôn sớm thì làm sao gặp được em.”
Sau khi rộ tin Nghiêm Hạ Vũ sẽ đính hôn với Điền Thanh Lộ, không ít người tìm tới nhà bóng gió với ba mẹ anh.
Mẹ anh càng có cớ để thúc giục, nói với anh, năm mới rồi cũng nên có tình cảm mới chứ.
Anh giả ngu vờ không hiểu ý bà.
“Ngoài em ra anh không thích ai khác, mấy lời đó em nghe thì nghe thôi, đừng để trong lòng.”
Vây tức là anh thực sự đã có đối tượng thông gia, chỉ là hai nhà chưa bàn tính đến chuyện đính hôn hay kết hôn mà thôi.
So với việc nghe từ Điền Thanh Lộ, lời do chính miệng anh nói ra còn đau đớn hơn.
Có những khi Thẩm Đường rất muốn hỏi anh, người có khả năng trở thành vị hôn thê của anh sau này là cô gái thế nào.
Cô cười tự giễu, giễu mình sao lại có suy nghĩ đó.
Liên quan gì tới cô cơ chứ.
Người con gái có thể đính hôn với anh, trên hết là gia đình tương xứng, bản thân cô ấy chắc hẳn cũng ưu tú giỏi giang, về tướng mạo càng khỏi phải nói, chỉ riêng khí chất thôi cũng khiến người ta khó mà sánh nổi.
Giống như Điền Thanh Lộ vậy, sự kiêu ngạo bản năng khiến vẻ ngoài cô ta càng thêm thu hút.
Thẩm Đường không nếm nổi đồ ăn trong miệng mình có vị gì nữa.
Mỗi câu mỗi chữ cô nói đều bình tĩnh vô cùng: “Hôm nay Ôn Địch ngồi đó, dù Điền Thanh Lộ nói gì cậu ấy cũng không thể phản bác được. Em đang nghĩ, liệu có hay không một ngày nào đó em cũng rơi vào tình cảnh như thế, bị người khác xem thường giẫm đạp dưới chân.”
Tưởng Thành Duật cúi người, khẽ hôn lên khóe mắt cô, “Đừng nhìn anh bằng ánh mắt đó, anh không phải Nghiêm Hạ Vũ.” Anh nói tiếp: “Anh nói rồi mà, anh sẽ không kết hôn, dù là ai cũng không cưới.”
Lời của anh như trấn an nhưng thực ra chẳng khác nào con dao đâm vào tim cô.
Trầm mặc làm không khí trở nên ngột ngạt.
Tưởng Thành Duật siết chặt cái ôm quanh hông cô, “Chớ suy nghĩ lung tung.”
Lúc này dù nói gì cũng thành che giấu.
Anh chỉ ôm cô càng thêm chặt.
Thẩm Đường ngẩng đầu: “Lúc trên máy bay em nằm mơ, mơ thấy anh.”
“Đúng là hiếm có, rốt cuộc cũng mơ thấy anh.” Tưởng Thành Duật hỏi: “Mơ thấy anh thế nào?”
Thẩm Đường không đáp mà hỏi lại, cô cười mà như không phải cười, “Tưởng Thành Duật, anh nói xem hai chúng ta liệu có thể đi bao xa?”
“Lại nữa rồi.” Tưởng Thành Duật không biết gần đây cô xảy ra chuyện gì, liên tục lặp đi lặp lại những điều không vui, dù anh đã vắt óc nghĩ cách chuyển sự chú ý của cô nhưng cứ đôi ba câu lại trở lại chuyện yêu đương hôn nhân.
Thẩm Đường nghe ra được anh đang mất kiên nhẫn, “Có phải bây giờ anh thấy em rất phiền không?”
“Không phiền, anh biết hôm nay tâm trạng em không vui.” Tưởng Thành Duật hôn lên đỉnh đầu cô, không muốn cãi cọ nên chủ động nhượng bộ: “Được rồi, không nói chuyện này nữa.”
Đã bóc trần đến mức này, né tránh chẳng khác nào lừa mình dối người, Thẩm Đường thẳng thắn: “Coi như hôm nay không nói nữa, sau này thì sao? Rồi sẽ có một ngày phải xé rách, trốn tránh cũng vô ích.”
Sắc mặt Tưởng Thành Duật thay đổi: “Thẩm Đường, trước kia em không như vậy.” Trước đây hai người ở bên nhau rất dễ chịu, cho đối phương không gian riêng tư, không điều tra hay ngờ vực vô căn cứ, xưa nay chưa từng cãi cọ.
“Đó là bởi trước kia em chỉ thích anh thôi, không nghĩ tới mình muốn gì, nhưng giờ không giống thế.” Cảm xúc trong lòng Thẩm Đường chỉ còn lại khổ sở và bi ai, “Lòng người tham lắm, em cũng không ngoại lệ. Muốn quá nhiều, ngày càng nhiều hơn. Trước kia dù một tháng không liên lạc em không thấy có gì mất mát, nhưng giờ đây ngày nào em cũng trông ngóng điện thoại của anh. Cảm giác này rất tệ.”
Tưởng Thành Duật buông mi mắt nhìn người trong lòng, đột nhiên không biết mình đang ở đâu.
Mấy năm trước cũng từng có người nói với anh như thế.
Điều khác biệt duy nhất là anh và người đó không có quan hệ da thịt.
Câu cuối cùng người đó nói với anh: “Em có thể chắc chắn, cảm xúc của em với anh không phải bạn bè, mà là tình yêu nam nữ, trước kia dù không liên lạc cũng không nghĩ nhiều nhưng bây giờ ngày nào em cũng muốn được gặp anh. Tưởng Thành Duật, chúng ta ở bên nhau đi, hai nhà cũng hy vọng chúng ta kết hôn mà.”
Khi đó trong lòng anh không mảy may rung động, nhưng lúc này đây nghe những lời bộc bạch của Thẩm Đường, anh lại chẳng biết phải làm thế nào.
Anh trầm mặc, Thẩm Đường đột nhiên cảm thấy việc mình thổ lộ đúng là nực cười, “Anh cứ coi như em nói đùa đi.” Cô đẩy anh ra toan bước đi.
Tưởng Thành Duật tức khắc kéo cô lại, “Sao cả em cũng bắt đầu ép hôn thế?”
Thẩm Đường luôn có thể nhạy cảm nắm bắt được từ ngữ mấu chốt, “Trước em có người buộc anh kết hôn?”
Tưởng Thành Duật không phủ nhận mà chỉ im lặng.
Thẩm Đường không quan tâm người phụ nữ đó là ai, đã chẳng còn nghĩa lý gì nữa.
Dù sao, anh và cô cũng chỉ tới đây thôi.
Cô cười, “Anh cho rằng em làm tình làm tội bắt anh kết hôn à? Em là người tự chuốc nhục nhã như thế sao?”
“Là do anh dùng từ không thỏa đáng, không biết lựa lời.” Nỗi bất lực trong lòng Tưởng Thành Duật càng thêm sâu sắc.
Khó khăn lắm mới gặp được một lần, sao lại thành cục diện thế này?
Từ khi ăn tết đến giờ, cô nói tâm trạng cô không vui, anh thì khá hơn được ư?
Có những lúc loay hoay quạnh quẽ, về nhà lại cảm giác như thiếu thứ gì, nhưng hết lần này đến lần khác cô làm bộ làm tịch, cứ nhất định phải hờn dỗi với anh.
Cuối cùng vẫn là anh thỏa hiệp trước, anh nhớ cô nên mới tìm cách để cô về Bắc Kinh.
“Đường Đường, chúng ta đừng cãi nhau nữa được không? Em thực sự cho rằng hôn nhân là thứ tốt đẹp đến vậy sao? Ngoài tình nghĩa vợ chồng, ít cãi vã hơn người khác thì có gì không giống?”
Có người cãi nhau cũng được mà, chí ít có một mái nhà để đi đi về về, lúc không xích mích sẽ có người nhớ thương cô, lo lắng cho cô, dù sao cũng tốt hơn lẻ loi cô độc một mình. Hiện tại anh không kết hôn, vậy lúc 35 tuổi thì sao? 40 tuổi thì sao?
Đến ngày nào đó anh muốn kết hôn, chỉ cần xoay người lại là chọn được một người phù hợp, còn cô thì sao?
Thẩm Đường đã hạ quyết tâm, cô không tranh luận thêm nữa mà thuận theo anh: “Ừm.”
“Ngày mai mấy giờ quay quảng cáo?”
“9h.”
“Còn phải tới trường quay từ sớm nữa.” Tưởng Thành Duật thực sự không muốn tiếp tục chủ đề phiền phức này, “Lên lầu ngâm bồn tắm đi, tối nay đi ngủ sớm.”
Thẩm Đường vươn tay ghì chặt eo anh, “Không vội, để em ôm một cái đã."
Cô chôn mặt trong lòng anh, thật lâu thật lâu sau không lên tiếng.
Tưởng Thành Duật dẫn bình tĩnh lại, nghĩ lại tự thấy mình không nên dùng từ kết hôn với cô.
“Sau này em không phải ngóng điện thoại của anh đâu, rảnh lúc nào anh sẽ gọi cho em.”
Anh nâng cằm cô lên, đặt nụ hôn xuống, hơi thở dần trở nên nóng bỏng.
Thẩm Đường cắn anh một cái thật mạnh.
Tưởng Thành Duật biết cô đang xả giận, “Người tuyết vẫn còn trong tủ lạnh đấy, em có muốn xem không?” Anh cẩn thận dỗ dành cô.
Giờ Thẩm Đường chẳng có hứng thú với bất cứ thứ gì nhưng vẫn gật đầu.
Tưởng Thành Duật thở phào, ít nhất cô đã hết giận.
Anh nắm tay cô, mở cửa tủ lạnh để cô nhìn thấy sáu người tuyết.
Để bảo quản món quà này anh đã cất công bảo quản gia sắp xếp một tủ lạnh riêng.
Sáu người tuyết nhỏ bé lặng lẽ đứng trong tủ, chiều cao chưa tới 20cm, chiếc mũ đỏ đội trên đầu không ai giống ai, màu sắc khăn quàng cổ cũng khác biệt.
Đúng là có lòng.
Thẩm Đường quay người nhìn anh: “Sao tự dưng anh lãng mạn thế?”
Tưởng Thành Duật đóng cửa tủ lại, “Hôm đấy cháu gái bắt anh đắp người tuyết để con bé cất trong tủ lạnh, nên cũng muốn đắp tặng em.”
Anh nắm tay cô đang định lên phòng ngủ trên lầu.
Điện thoại trên bàn ăn đột nhiên rung lên, là của Tưởng Thành Duật.
Anh buông Thẩm Đường ra, “Em lên lầu trước đi, anh nghe điện thoại đã.”
Thẩm Đường cầm theo một quả dâu bạch tuyết nhưng không ăn ngay, cô thở phào một tiếng rồi đi lên cầu thang.
Tưởng Thành Duật nhìn màn hình, là cuộc gọi của Điền Thanh Lộ.
“Chuyện gì thế?” Anh tựa người vào bàn, bỏ hoa quả vào khay chuẩn bị lát nữa mang lên cho Thẩm Đường ăn trong lúc ngâm mình.
Điền Thanh Lộ về đến nhà, đấu tranh nội tâm một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định nói ra. Lỡ như ảnh hưởng tới tình cảm của cậu ta và Thẩm Đường thì cô không có cảm đảm đối diện với hậu quả.
“Hôm nay tôi hẹn gặp Ôn Địch, không ngờ đang nói chuyện thì Thẩm Đường tới. Tôi có nói vài câu không nên, chắc là Thẩm Đường nghe thấy hết rồi.”
Tưởng Thành Duật xếp lại hoa quả, “Nói gì?”
Giọng điệu bình thản của anh làm Điền Thanh Lộ không đoán ra được tâm trạng đối phương, “Cụ thể thì tôi không nhớ rõ, đại khái là mấy gia đình như chúng ta không thể tự quyết định hôn nhân, còn cả... Nếu sau này cậu kết hôn, đối tượng là ai trong lòng bọn tôi biết cả, kiểu kiểu thế.”
Tưởng Thành Duật bỏ hoa quả trong tay xuống, rốt cuộc cũng hiểu cảm xúc khác thường của Thẩm Đường hôm nay bắt nguồn từ đâu.
Điền Thanh Lộ: “Tôi vô ý nói thôi, không biết cô ấy bước vào phòng, sau đó cũng không giải thích gì thêm, nhiều lời quá lại thành ra vẻ.”
Cô nhắc lại những lời đã nói ở Quảng Châu: “Người đó, chẳng phải bị cậu làm tổn thương nên đi biệt tăm mấy năm không liên lạc còn gì. Vốn bác Tưởng cũng muốn tác hợp hai người mà, tôi có nói hươu nói vượn đâu.”
Nhưng cô vẫn xin lỗi: “Xin lỗi nhé, không biết có gây phiền phức gì cho cậu hay không.”
Giọng Tưởng Thành Duật lạnh lùng: “Sau này chuyện của cậu đừng nhắc đến tôi.”
Ngắt máy.
Anh bưng đĩa trái cây lên lầu tìm Thẩm Đường.
Thẩm Đường vừa gọi điện cho lái xe tới biệt thự đón mình.
Cô vào phòng quần áo tìm vali trống, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
-------------
(1) Bánh Shiroi Koibito: Cha đẻ của bánh Shiroi Koibito – ông Yukiyasu là người đi trượt tuyết khắp thế giới. Trong một lần nhìn ngắm những bông tuyết rơi như nhảy múa trước mắt, ông đã thích thú reo lên “Trông như những người tình tuyết trắng vậy (shiroi koibito- tachi)”. Cái tên này nhanh chóng thổi một luồng gió mới để cho ra đời Shiroi Koibito.
(2) Dâu bạch tuyết hay còn gọi là dâu tây trắng có thịt quả căng mọng, vỏ ngoài trắng, ăn có vị ngọt, mùi thơm như dứa,... từng được đánh giá là loại dâu thơm ngon và hiếm nhất thế giới.