Tưởng Thành Duật vừa nói ra lời đó, người khiếp sợ không chỉ có Tiêu Đông Hàn, mà còn cả Tạ Quân Trình.
Tạ Quân Trình cầm tách cà phê không trong tay, vốn muốn đưa cho thư ký để thư ký pha thêm nửa tách nữa.
Nhưng bây giờ đã hoàn toàn không cần.
Mấy ngày nay, quá trình bàn giao công việc của công ty mục tiêu được tiến hành khẩn trương và theo trình tự, trong giai đoạn này, có đủ loại vấn đề lần lượt phát sinh, Tạ Quân Trình đã tăng ca suốt đêm trong mấy ngày liền, chỉ có thể dựa vào cà phê để kéo dài tính mạng.
Hiện giờ vấn đề khó giải quyết nhất là phó sử dụng bản quyền sáng chế đã được giải quyết ổn thỏa, lại còn mở đường cho công ty trong ít nhất mười năm tới, thế nên bây giờ anh ta không cần cà phê để nâng cao tinh thần nữa.
Thì ra dạo gần đây Tưởng Thành Duật chạy tới chạy lui giữa Bắc Kinh và Thượng Hải là vì hợp tác với Trữ Nhạc Lễ.
Tiêu Đông Hàn cười một tiếng, mặc dù trong lòng sóng to gió lớn, nhưng anh ta cố sức đè xuống, biểu tình thể hiện tự nhiên, “Vậy chúc mừng Tưởng tổng.”
Anh ta dùng tách cà phê trong tay thay rượu, làm động tác kính rượu.
“Cảm ơn.” Trong tầm tay Tưởng Thành Duật có một tách cà phê đậm vị, anh không uống mà đổi thành một cốc nước ấm.
Bị ảnh hưởng bởi Thẩm Đường, bây giờ anh đã bắt đầu quen với việc uống nước trắng.
Ngoài mặt, hai người khách sáo qua lại, vẫn phong độ như cũ, nhưng không thể che đậy được sát khí trong mắt.
Những người khác trong phòng họp đều im như ve sầu mùa đông.
Thư ký của Tưởng Thành Duật cất tất cả tài liệu trên bàn lại, yên tĩnh chờ Tưởng Thành Duật căn dặn.
Luật sư bên phía Tiêu Đông Hàn và Tạ Quân Trình đều vô thức nhìn về phía Tưởng Thành Duật, sự nhạy bén và sắc sảo trong việc bày mưu lập kế toát ra từ trên người anh làm cho người ta có cảm giác đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Bất cẩn một cái sẽ bị anh đâm bị thương.
Uống hết tách cà phê, Tiêu Đông Hàn chào tạm biệt.
Đi ra phòng họp, anh ta bảo trợ lý: “Đặt vé máy bay đi Thượng Hải cho tôi.”
Xuống dưới lầu, Tiêu Đông Hàn gọi điện thoại cho Tiêu Đông Khải, “Làm đại diện một vụ nhỏ giúp em.”
Tiêu Đông Khải: “Không phải công ty em có luật sư sao, vụ nhỏ mà cũng phải tìm anh à?”
“Người bên em không tiện ra mặt, là chuyện liên quan đến công ty điện ảnh của Phàn Ngọc, em muốn rút hết vốn bên công ty bà ta về, phải cố hết sức giảm thiểu tiền bồi thường do vi phạm hợp đồng xuống mức thấp nhất.”
Giọng anh ta hơi có vẻ dồn dập.
Tiêu Đông Khải nhíu mày, “Dòng vốn của công ty xảy ra vấn đề à?”
“Không phải, cái này dùng vào mục đích khác.” Tiêu Đông Hàn không gạt anh trai, “Tưởng Thành Duật chọn cách giải quyết tận gốc, quyết định nghiên cứu trang thiết bị và kỹ thuật mới để tách khỏi bằng độc quyền sáng chế của em.”
Tiêu Đông Khải kinh ngạc với sự quyết đoán của Tưởng Thành Duật, “Em vẫn chưa thu tay lại?”
“Trong tay em còn có lá bài khác, dù sao cũng phải để em làm cho xong, nếu không ai biết cuối cùng ai thắng ai thua.” Tiêu Đông Hàn không có thời gian nói chuyện tào lao, “Anh bảo người trong đoàn đội của anh mau chóng liên hệ với Phàn Ngọc, em không có nhiều thời gian chờ đợi như vậy.”
Trước giờ người trong đoàn đội của Tiêu Đông Khải làm việc luôn có hiệu suất cao, mười phút sau, Phàn Ngọc đã nhận được điện thoại muốn hủy hợp đồng.
Phàn Ngọc tới xem tình hình ghi hình của con gái, bà ta mới từ trên xe xuống đã nhận được một tin tức như sét đánh giữa trời quang.
“Các anh đùa gì vậy? Nói rút là rút luôn à?”
Phàn Ngọc cố gắng nói lý lẽ với đối phương mười mấy phút, tức muốn hộc máu.
Đối phương là luật sư, bà ta sao có thể nói lại.
Giọng điệu đối phương kiên quyết, nhất định phải rút vốn đầu tư về.
Cho dù bà ta nói thế nào cũng không thay đổi được gì.
Phàn Ngọc đè tay lên ngực, có thể cảm nhận từng cơn đau thắt một cách rõ ràng.
Bình tĩnh lại, bà ta gọi điện thoại cho trợ lý, “Đợi đến tối hôm phát sóng tập đầu tiên chương trình sẽ tung ra những tin bôi đen Trữ Nhiễm đã chuẩn bị từ trước.”
Bây giờ không thể nào bảo đảm Nhất Nặc sẽ lấy được hạng nhất, vậy bà ta cũng tuyệt đối không cho phép Trữ Nhiễm lấy được hạng nhất để đè ép sự nổi bật của Nhất Nặc.
--
Trong phòng họp của công ty mục tiêu, Tạ Quân Trình giải tán mọi người, chỉ còn lại anh ta và Tưởng Thành Duật.
“Sao Trữ Nhạc Lễ lại dễ dàng đồng ý hợp tác với cậu như vậy? Làm vậy chính là đắc tội với lợi ích của tập đoàn Tiêu Ninh.”
Tưởng Thành Duật tựa vào lưng ghế, thả lỏng một lát, “Tiêu Đông Hàn không nhận họ hàng, cho dù Trữ Nhạc Lễ không hợp tác với tôi thì ông ta cũng không kiếm được lọi ích gì từ Tiêu Đông Hàn, vậy còn không bằng hợp tác với tôi.
Dù nói như thế nào thì Tiêu Chân vẫn là mẹ Đường Đường, tôi vuốt mặt cũng phải nể mũi, ông ta hợp tác với tôi, tôi sẽ không để ông ta chịu thiệt.”
Tạ Quân Trình xoa huyệt Thái Dương, “Thế mà cậu không tiết lộ cho tôi sớm hơn.” Mấy ngày nay anh ta không có nổi một giấc ngủ ngon.
Tưởng Thành Duật: “Hợp đồng cũng vừa mới ký kết.”
Đây không phải khoản đầu tư nhỏ mấy trăm triệu, bên công ty Trữ Nhạc Lễ đã phải mở 9 cuộc họp cấp cao.
Sau khi cân nhắc đủ loại lợi ích và thiệt hại mới quyết định hợp tác với anh.
“Hôm nay Tiêu Đông Hàn ngã ngựa, anh ta sẽ không chịu đẻ yên.” Tạ Quân Trình nhìn đồng hồ, còn chưa đến 4 giờ, “Nếu bên cậu không có việc gì thì tôi về đây.”
Về nhà ngủ một giấc, thật sự không chịu đựng được nữa rồi.
Tưởng Thành Duật bảo Tạ Quân Trình về nghỉ ngơi, anh rời công ty mục tiêu rồi về Kinh Húc.
Trên đường, nhận được tin nhắn của Thẩm Đường: 【 Hôm nay là cuối tháng rồi.
】
Cô muốn biết, vấn đề phiền phức về tiền sử dụng bản quyền sáng chế đã được giải quyết hay chưa?
Tưởng Thành Duật: 【 Đã giải quyết xong, sang năm là có thể tách khỏi quyền độc quyền sáng chế của Tiêu Đông Hàn.
】
Đây là tin vui lớn nhất, Thẩm Đường: 【 Vậy buổi tối em ra ngoài chơi.
】
Tưởng Thành Duật: 【 Ừ, đừng muộn quá, về nhà sớm một chút.】
Thẩm Đường không phải đi ra ngoài chơi, cô muốn đi tìm Phàn Ngọc.
Bảo anh vệ sĩ chuẩn bị xe, cô xách túi rồi vội vàng ra khỏi văn phòng, đụng phải Viên Viên ở trên hành lang.
Viên Viên gục đầu xuống, bộ dạng uể oải ỉu xìu.
“Chị Đường, chị muốn ra ngoài ạ?”
Thẩm Đường hỏi một đằng trả lời một nẻo, “Sao mặt dài như quả cà tím thế.”
Viên Viên nhún vai, trên gương mặt lớn chừng bàn tay chất đầy mất mát.
Thẩm Đường dừng bước, “Sao thế hả?”
“Không phải chị bảo em nhờ anh dạy tiếng Anh sao.”
“Em học không ra gì à?”
Viên Viên buồn bực, “Anh ấy giới thiệu cho em một APP học tiếng Anh, nói là anh ấy học trên đó.”
Thẩm Đường bật cười.
Viên Viên cũng bị tức đến bật cười, cô ấy phất tay, “Thôi chị đi làm việc đi, em sẽ về nghĩ kỹ xem phải tiếp cận anh ấy như thế nào.”
Theo đuổi người ta mà khó khăn quá.
Thẩm Đường còn chưa xuống tới dưới tầng, chị Lỵ đã gọi điện thoại tới.
“Tin tức chính xác đây, khoản tiền lớn trước đó đầu tư vào công ty sản xuất phim của Phàn Ngọc đã bị rút về toàn bộ vào hôm nay.” Chị Lỵ đang ở điểm ghi hình chương trình, đã quay xong kỳ thứ 4.
Ngay mười phút trước, có người đã nghe thấy Phàn Ngọc gọi điện thoại cãi vã với đối phương ở bãi đỗ xe.
Thì ra không chỉ kinh phí quay chương trình bị rút, mà việc điều động nội bộ cho Trần Nhất Nặc được hạng nhất cũng bị hỏng.
Chị Lỵ: “Chị nghe ngóng được, tuần trước chương trình tiến hành chiêu thương* quảng cáo, nhà tài trợ chính là công ty dùng toàn lực để nâng Trần Nhất Nặc lên hạng nhất, bây giờ công ty kia xảy ra chút vấn đề, nói là không cần tiêu đề quảng cáo nữa.”
* Chiêu thương: có nghĩa là thu hút người đầu tư bằng các phương tiện quảng cáo
Thứ sáu tuần sau chương trình sẽ phát sóng, bây giờ nhà tài trợ quảng cáo đột nhiên tìm lý do rút lui trái với điều khoản trong hợp đồng, đây chính là một đòn đả kích trí mạng đối với Phàn Ngọc.
Không có phí quảng cáo từ nhà tài trợ, Trần Nhất Nặc sẽ không có khả năng được điều động nội bộ.
Đối với Trữ Nhiễm và các lưu lượng, tiểu hoa khác thì cuộc thi sẽ trở nên công bằng hơn, cố gắng liều một lần, còn có hy vọng lấy được hạng nhất.
Nếu không thành tích tốt nhất cũng chỉ có thể là hạng hai.
Chị Lỵ: “Không biết rốt cuộc công ty kia đã xảy ra tình huống gì.”
Thẩm Đường biết rõ, Tiêu Đông Hàn bị thua lỗ ở chỗ Tưởng Thành Duật, giờ rút vốn về để chuẩn bị đối phó với Tưởng Thành Duật, sẽ không có thừa tiền cho Phàn Ngọc tiêu xài phung phí nữa.
Một khi Phàn Ngọc không có cách nào bảo đảm Trần Nhất Nặc lấy được hạng nhất, bà ta nhất định sẽ ngáng chân Trữ Nhiễm.
Chuyện của Trữ Nhiễm và bạn trai cũ chính là quả bom, một khi tin tức cô ấy chen chân vào chuyện tình cảm của bạn trai cũ, làm kẻ thứ ba bị tung ra, những phân cảnh Trữ Nhiễm ở trong chương trình có lẽ sẽ bị cắt, đó sẽ là đòn đả kích trí mạng đối với sự nghiệp diễn xuất của cô ấy.
Sau khi xác định Tưởng Thành Duật đã giải quyết được vấn đề phí sử dụng bản quyền sáng chế, cô đã đoán được Tiêu Đông Hàn sẽ còn có hành động khác, nhưng cho dù có bất kỳ hành động nào thì cũng cần phải có một khoản tiền lớn.
Nhiều khả năng sẽ rút vốn bên công ty Phàn Ngọc về.
Cho nên cô sẽ tới tìm Phàn Ngọc đánh đòn phủ đầu trước, không thể để Phàn Ngọc chiếm quyền chủ động.
Phàn Ngọc đang sứt đầu mẻ trán trong văn phòng, vốn muốn đi xem con gái, nhưng sau khi nhận được điện thoại rút vốn thì không còn tâm tình gì nữa, bà ta đi thẳng về công ty.
Trước sau đã có 5 khoản đầu tư bị thu hồi về, tuy trong thỏa thuận đầu tư có quy định rõ về tiền bồi thường do vi phạm hợp đồng, nhưng tổng số tiền bồi thường cũng không quá 10 triệu.
Cho dù tất cả đều bồi thường cho bà ta thì như thế nào chứ?
Hạng mục đã bắt đầu khởi động, nếu sau đó bà ta không có vốn thì sẽ phải đối mặt với tình trạng dừng sản xuất.
Tổn thất mà việc dừng sản xuất mang lại là không thể ước lượng được.
Không chỉ tổn thất về tiền, chẳng may bị truyền thông lôi ra, nói đoàn phim của bà ta không có tiền quay phim, đến lúc đó thứ tổn thất chính là danh tiếng và uy tín.
Thư ký đi vào, bảo bà ta yên tâm: “Phàn tổng, bà đừng sốt ruột, cho dù bọn họ rút vốn thì tiền trong tài khoản cũng đủ để duy trì bộ phim này của chúng ta cho đến khi đóng máy, tiếp sau đó sẽ còn nhiều nhà đầu tư khác gia nhập vào.”
Phàn Ngọc nhíu chặt chân mày, chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.
Cũng may Lục Tri Phi đầu tư vào bộ phim mới của bà ta, nếu không bộ phim này sẽ không có kết thúc tốt đẹp.
Trợ lý gõ cửa đi vào, “Phàn tổng, Thẩm Đường tới đây.”
“Cô ta tới làm gì!” Phàn Ngọc đang định nói là không gặp.
“Tôi tới tìm bà tính sổ, nếu không tôi tới làm gì.” Giọng điệu kiêu ngạo của Thẩm Đường từ cửa truyền đến.
Phàn Ngọc đã từng lĩnh giáo thủ đoạn giẫm đạp người khác không thương tiếc của Thẩm Đường, bà ta ra hiệu cho thư ký và trợ lý đóng cửa đi ra ngoài, đỡ phải để bọn họ xem náo nhiệt.
“Chuyện Trữ Nhiễm làm người thứ 3, tốt hơn hết bà nên dừng lại ở đây.”
Phàn Ngọc cười lạnh: “Cô đúng là thú vị nhỉ, rõ ràng cô ta chen chân vào tình cảm của người ta, cô lại còn đổi trắng thay đen.” Bà ta sợ Thẩm Đường mang theo bút ghi âm nên một mực chắc chắn Trữ Nhiễm là Tuesday.
Cho dù những lời này của bà ta bị ghi âm lại, cũng không thể tẩy trắng cho Trữ Nhiễm.
Thẩm Đường ngồi đối diện bàn làm việc của bà ta, mở một file ghi âm cho bà ta nghe, “Bà nghe không hiểu cũng không sao, tôi phiên dịch cho bà.”
Người bên trong nói một câu, cô phiên dịch một câu cho Phàn Ngọc nghe.
Nghe đến cuối cùng, biểu cảm trên mặt Phàn Ngọc cứng đờ.
Thẩm Đường tắt file ghi âm, “Tôi có tất cả bằng chứng về việc bà gặp mặt phóng viên kia, và cả video bà đưa anh ta tiền nữa.
Hai ngày này bà chú ý bảng hot search một chút, đến lúc đó nhất định có thể thấy được.”
“Thẩm Đường, cô muốn làm gì?”
“Biết rõ còn hỏi.”
Phàn Ngọc hận không thể dùng ánh mắt chém Thẩm Đường.
Thẩm Đường cười cười, “Chỉ cần bà dám bôi đen Trữ Nhiễm thì những thứ này sẽ được ra gặp mặt dân cư mạng.
Nhưng nếu bà muốn con gái bà bị ảnh hưởng xấu thì tùy bà thôi.”
Lòng dạ Phàn Ngọc bức bối, từ một tiếng trước cho đến bây giờ đều không thở được một hơi trót lọt.
Thẩm Đường hoàn toàn không cho bà ta thời gian tạm nghỉ, cô nhìn điện thoại, “Chỉ còn 1 tiếng 21 phút nữa là sẽ có luật sư bên Văn phòng Luật Khải Tây tới tìm bà để thảo luận về việc rút vốn.”
Phàn Ngọc sửng sốt, “Sao cô biết?”
Thẩm Đường cười mà không nói.
Phàn Ngọc nghĩ đến một khả năng duy nhất, “Năm khoản đầu tư kia là cô cố ý quăng vào?”
“Số tiền đó đều là của Tiêu Đông Hàn, không phải của tôi.”
Vừa nghe là người nhà họ Tiêu, sau lưng Phàn Ngọc toát ra một luồng hơi lạnh không thể giải thích nổi.
Bà ta không biết Tiêu Đông Hàn và Thẩm Đường không hợp nhau, còn tưởng rằng Tiêu Đông Hàn đang trút giận thay Thẩm Đường.
Phàn Ngọc cầm cốc nước lên uống hết một nửa cốc, bà ta không thể tự làm rối loạn đầu trận tuyến của mình được.
Vài khoản đầu tư mà thôi, bà ta không quan tâm.
“Cô Thẩm, có lẽ cô không biết, thiếu vài khoản đầu tư này, tôi cùng lắm là hơi tiếc một chút thôi, người đầu tư cho tôi không chỉ có Tiêu Đông Hàn.”
Thẩm Đường tiếp lời: “Tôi biết, còn có Lục Tri Phi.”
Trong lòng Phàn Ngọc cuối cùng thoải mái một chút, “Biết thì tốt.”
Thực lực của Lục gia đặt ở đó, không ai dám tùy tiện gây khó dễ với Lục Tri Phi.
Thẩm Đường mở danh bạ điện thoại, bắt đầu tìm số, “Bà đã nghĩ tới chuyện nếu Lục Tri Phi cũng rút vốn chưa?”
“Ồ.” Phàn Ngọc châm biếm, “Đừng doạ tôi, tôi biết rõ cô và Lục Tri Phi là kiểu quan hệ tình địch, còn cả ân oán giữa hai người nữa.”
“Vậy thì sao?” Thẩm Đường gọi điện thoại, “Lục tổng, đã lâu không gặp.
Giờ tôi đang ở văn phòng của Phàn Ngọc.
Cô chờ một chút nhé.”
Vừa nói, cô vừa ném điện thoại cho Phàn Ngọc.
Phàn Ngọc đơ người.
“Phàn tổng, tôi nghe nói các nhà đầu tư khác đều rút vốn, xem ra tình hình không lạc quan lắm, tôi cũng chuẩn bị rút vốn, Thẩm Đường đã liên hệ với luật sư của Văn phòng luật Khải Tây giúp tôi, lát nữa sẽ gặp mặt nói chuyện trực tiếp với bà.”
“Lục tổng, hoàn toàn không phải như những gì Thẩm Đường nói, cô nghe tôi giải thích đã...”
“Không cần.
Tôi không quan tâm chân tướng là gì, Thẩm Đường nói cái gì thì chính là cái đó.”
“......”
Thẩm Đường lấy lại điện thoại, “Cảm ơn.”
Cô kết thúc cuộc gọi.
Phàn Ngọc nắm cốc nước thủy tinh, không thể phân biệt được bên trong là nước nóng hay nước lạnh.
Thì ra Thẩm Đường đã bẫy bà ta, trước sau bà ta đều có địch.
Thẩm Đường mở túi xách, thả điện thoại vào bên trong.
“Bà Phàn à, bà không chơi lại tôi đâu, sau này hãy ngoan ngoãn nghe lời, nếu không tình huống như hôm nay chỉ mới là bắt đầu thôi.”
Ngực Phàn Ngọc phập phồng lên xuống, khắp trong mắt đều là vẻ không cam lòng.
Thẩm Đường đứng lên, nhìn bà ta từ trên cao xuống, “Trước kia tiền tôi có trong tay đều phải sử dụng vào chỗ cần thiết nhất, không có thừa tiền để đối phó với bà, giờ thì khác rồi, tôi có 3% cổ phần của Tập đoàn Tiêu Ninh, ngày nào cũng rầu vì không biết phải tiêu tiền như thế nào.
Trong tất cả các phim sau này của bà, hoàn toàn không xác định được là thật sự đầu tư cho bà, hay là tiền của tôi bỏ vào đề chơi đùa một chút.”
“Tôi mở công ty không phải để đánh nhau, tôi phải kinh doanh cho tốt và trở thành một bà chủ vừa thành công vừa xinh đẹp.” Giọng Tưởng Thành Duật lại xuất hiện trong đầu cô.
Thẩm Đường thu bớt một chút khí thế hung hăng kiêu ngạo.
Nhưng Phàn Ngọc đã bị câu nói của cô dọa sợ.
Nếu Thẩm Đường dùng tiền dưới hình thức này để gây rắc rối, về sau công ty bà ta sẽ không thể nào quay phim một cách bình thường, thời gian lâu dần, ai sẽ còn đầu tư cho bà ta chứ?
Vậy chỉ có thể ngồi chờ đóng cửa.
Lần quay phim ở thôn Hải Đường, bà ta vẫn có tự tin không nhận lỗi, bởi vì dù hậu quả nghiêm trọng đến đâu thì vẫn có Trần Nam Kình đứng ở phía sau, ông ta sẽ không mặc kệ chuyện sống chết của công ty.
Nhưng giờ đã ly hôn, công ty bà ta không còn liên quan gì tới Trần Nam Kình nữa.
Mà người bà ta tưởng là chỗ dựa vững chắc lại là Tiêu Đông Hàn.
Ngay cả Lục Tri Phi, hiện giờ cũng bắt tay giảng hòa với Thẩm Đường.
Bà ta không có một ai có thể giúp mình.
Sau khi bị rút vốn, bộ phim của bà ta có nguy cơ thất bại đến 80%.
Người đã bị buộc tới dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Phàn Ngọc nắm cốc nước, nếu là cốc giấy thì đã bị bóp nát từ lâu.
Bà ta cắn răng, nhượng bộ: “Tóm lại cô muốn thế nào?”
Thẩm Đường: “Sớm muộn gì cũng có một ngày, tôi sẽ khiến bà hoàn toàn làm nền cho tôi ở trong giới này, làm cho bà thất bại đến chỗ chỉ còn hai bàn tay trắng, ngay cả một chút ánh sáng cũng không còn thừa lại.”
“Tôi rất mong chờ mấy kỳ tiếp theo Trữ Nhiễm sẽ đè bẹp con gái bà như thế nào.”
Cô cầm lấy túi xách rồi xoay người đi.
Ra khỏi công ty Phàn Ngọc, ngay cả không khí cũng trở nên mát mẻ tươi mới.
Những chướng khí mù mịt kia cuối cùng đã được gột rửa sạch sẽ, cũng là nhờ có Tiêu Đông Hàn, nếu không phải anh ta đột nhiên rút vốn thì đòn đả kích này cũng sẽ không hiệu quả với Phàn Ngọc như vậy.
Thẩm Đường nhắn tin cho chị Lỵ, 【 Chuyển 6 triệu cho Lục Tri Phi từ tài khoản cá nhân của em.
】
Chị Lỵ: 【? 】
Thẩm Đường: 【 Em nợ cô ấy tiền.
】
Đã ký hợp đồng đầu tư với công ty Phàn Ngọc, giờ Lục Tri Phi lâm thời rút vốn, ít nhất cũng phải bồi thường 5 triệu tệ, cộng với phí luật sư, và cả lãi, lỗ trong thời gian đầu tư số tiền này.
Cô cũng không thể để Lục Tri Phi bỏ tiền vào được.
Thẩm Đường viết vào quyển sổ tay của mình: 【 Hôm nay gặp Phàn Ngọc, em đã thay đổi không ít, không hề nổi khùng mà chỉ uy hiếp bà ta một xíu thôi.
Hôm nay em làm bà chủ tốt lắm.
Không tiêu tiền lung tung.
Em là cô bé lương thiện.
Anh tin em không Tưởng Thành Duật?
Dù sao em cũng không tin.
Ha ha ha 】
Lúc trở về biệt thự đã là xẩm tối.
Trong sân, ô tô của Tưởng Thành Duật đã đỗ ở gara.
Thẩm Đường bước nhanh lên tầng hai, “Tưởng Thành Duật, em về rồi.”
Tưởng Thành Duật ở thư phòng, vừa mới kết thúc một cuộc họp qua video.
Nghe thấy tiếng Thẩm Đường, anh rời khỏi giao diện và đứng lên.
Thẩm Đường đã đi tới cửa thư phòng, lại đây muốn ôm anh.
Tưởng Thành Duật lùi về sau nửa bước, “Em từ từ đã, anh phải điều chỉnh một chút.”
Anh cao hơn cô một cái đầu, đứng gần, Thẩm Đường phải ngẩng đầu mới có thể nhìn thấy mặt anh, “Điều chỉnh cái gì?”
“Trạng thái.” Tưởng Thành Duật một tay ôm cô vào trong ngực, “Không thể là Tưởng tổng, phải biến thành Tưởng Thành Duật của em.”
Thẩm Đường kiễng chân hôn anh, Tưởng Thành Duật cúi người ôm cô ngồi lên bàn sách, cô thừa dịp này hôn anh, dùng một chút lực, mút lấy môi dưới của anh.
Tưởng Thành Duật ôm eo cô, một tay chống trên mặt bàn, cúi đầu mặc cho cô hôn.
Thẩm Đường tựa vào trán anh, mũi cọ mũi.
Dựa vào quá gần nên không nhìn thấy rõ mắt nhau.
Đã lâu lắm rồi Thẩm Đường không thoải mái như hôm nay, “Cảm giác ở trong lòng Tưởng tổng không tốt bằng việc có thể khiêu khích trắng trợn, không phải kiêng nể gì, về đến nhà thì có anh.”
Tưởng Thành Duật nghe ra trọng điểm, “Hôm nay em lại đi khiêu khích ở đâu?”
“...!Ở trong lòng anh.”
Tưởng Thành Duật hôn cô, không hỏi nhiều, cũng không giảng giải đạo lý, “Đừng để bản thân phải chịu thiệt.”
“Không đâu, sao em để mình bị thiệt chứ.” Cô ngậm môi trên của anh, hôn đáp lại.
Tưởng Thành Duật không hôn sâu, cái hôn khẽ khàng dễ trêu chọc lòng người nhất.
“Mai là thứ bảy.” Môi anh dừng ở khóe miệng cô.
Thẩm Đường bị anh hôn đến mức trái tim rung động, “Anh còn phải tăng ca à?”
“Không tới công ty.” Anh lại hôn cô một chút, “Ngày mai về nhà cùng anh nhé.”
Thẩm Đường không nói lời nào, không phải không muốn đi, mà là trong lòng vẫn có áp lực.
Tưởng Thành Duật dỗ cô, “Em cũng từng gặp bố mẹ anh rồi, Tranh Tranh và em xem như quen thuộc, tới nhà anh, anh sẽ luôn theo bên cạnh em, không có gì phải sợ cả.”
Thẩm Đường ôm cổ anh, “Sao anh nóng lòng muốn dẫn em về thế?”
“Nếu em bằng lòng về nhà với anh, vậy chính là đồng ý với anh.”
“Sao anh biết nói lời âu yếm thế.”
“Cầu hôn bị từ chối là bài học đầy máu và nước mắt.”
Thẩm Đường cười, môi dừng trên môi anh.
“Có đi không em?”
Thẩm Đường gật đầu.
Tưởng Thành Duật duỗi tay sờ soạng hộp đồ ở góc bàn, cầm một cái thả vào trong tay Thẩm Đường.
Mấy hộp trong nhà đã dùng hết sạch, thời gian này thường xuyên đi công tác, bọn họ không có thời gian ở bên nhau trọn vẹn.
Thẩm Đường còn chưa xé bao ra, cái hôn của Tưởng Thành Duật đã công thành đoạt đất, mang theo ham muốn chiếm hữu mạnh mẽ.
Từ thư phòng đến phòng tắm, lại đến trên giường.
Đã thay hai cái bao.
Thẩm Đường mệt mỏi, chỉ muốn nằm xuống.
Tưởng Thành Duật để cô ngủ trên gối của anh, vừa muốn cô, muốn đi vào nơi sâu nhất, lại vừa hôn cô.
--
Ngày hôm sau, Thẩm Đường thức dậy sớm hơn bình thường, ở phòng để quần áo thử đồ hơn nửa tiếng đồng hồ.
Chọn xong quần áo, cô đi ra trang điểm, Tưởng Thành Duật vừa mới dậy, hôm nay chăn ở trên người anh.
“Em dậy từ lúc nào?”
“Vừa dậy thôi.”
Thẩm Đường ngồi xuống trước bàn trang điểm.
Tưởng Thành Duật nhìn bộ váy trên người cô, “Trước đây chưa thấy em mặc váy này.”
Nhất định chưa từng mặc, bộ này là giấu dưới đáy tủ quần áo.
Trước kia lúc quay phim Thẩm Đường cũng đóng cảnh đi gặp bố mẹ chồng, vì là đóng phim nên không hề khẩn trương, lúc đó làm thế nào cũng không cảm nhận được sự khẩn trương và căng thẳng được miêu tả trong kịch bản.
Tưởng Thành Duật cầm quần áo lên đi tắm, chờ anh từ phòng tắm ra, Thẩm Đường vẫn chưa trang điểm xong.
Anh ở bên cạnh xem cô trang điểm, “Không cần căng thẳng, chỉ là về nhà ăn bữa cơm thôi, ở lại một hai tiếng, anh đã nói với mẹ anh rồi, buổi chiều anh còn phải đến công ty mở họp.”
Anh xoa dịu cảm xúc cho cô, “Bánh cheese cake hôm trước anh trộm ở nhà là do mẹ anh làm, bà mới học với thợ làm bánh được mấy ngày nên làm chẳng ra gì cả.”
Thẩm Đường nhìn anh, “Bác làm cho em ạ?”
“Coi là vậy đi.
Anh nói anh muốn học để làm cho em, nhưng mãi không có thời gian, mẹ bảo để mẹ cũng thử làm một chút.”
Tưởng Thành Duật cầm lấy thỏi son trong tay cô rồi đậy nắp lại, “Bố mẹ anh không khó ở chung đâu, chỉ là kiệm lời, không hay nói nhiều, em quen là được.”
Không nói nhiều rất tốt nha, cô sợ nhất là nói chuyện phiếm với trưởng bối.
Vừa lúng túng lại vừa ngại.
10 giờ, bọn họ xuất phát về nhà cũ.
Hôm nay Lê Tranh cũng ở nhà, dẫn cả Phó Thành Lẫm về.
Từ khi yêu đương với Lê Tranh, chuyện Phó Thành Lẫm sợ nhất chính là đến nhà Tưởng Thành Duật, trước kia đây chính là nơi anh ta thích đến nhất, lâu lâu lại ăn cơm ở đây.
Bây giờ thân phận đã khác, trong lòng cũng không được tự nhiên.
“Tưởng Thành Duật đưa Thẩm Đường về nhà, anh tới làm gì.”
“Điều hòa bầu không khí.” Lê Tranh đang ăn hạt dinh dưỡng, dựa vào trên người anh ta, “Anh là bạn của chú em, lúc này không phân ưu giải sầu giúp chú ấy thì đợi tới khi nào? Vốn dĩ việc này cũng không đến lượt anh, tìm Nghiêm Hạ Vũ tới giải quyết là được, nhưng anh xem bộ dạng không chào đón người khác bây giờ của Nghiêm Hạ Vũ đi, chú em cũng không dám tìm chú ấy, tìm tới để Thẩm Đường ngột ngạt à.”
Phó Thành Lẫm lại bóc thêm nhiều hạt hạnh nhân và thả vào lòng bàn tay cô.
“Mấy hôm trước em nghe bà nội nói, Nghiêm Hạ Vũ đổi xe với chú để đi chặn Ôn Địch, sau đó bị bố chú ấy dạy dỗ một trận, chú ấy còn cãi bướng không thừa nhận cơ.”
“......”
Trong sân có tiếng ô tô, Tưởng Thành Duật đã tới.
Lê Tranh dậy khỏi người Phó Thành Lẫm, ngoan ngoãn ngồi đàng hoàng.
Đợi Thẩm Đường đi vào, cô ấy vẫy vẫy tay, “Chào thím út ạ.”
Phó Thành Lẫm nhìn cô, “Em gọi tiểu Thẩm hay là thím út*?”
* Vì 2 chữ Tiểu Thẩm (Thẩm trong Thẩm Đường) và thím út đọc giống nhau, là từ đồng âm.
Lê Tranh: “Là từ thím tương ứng với chú đấy.”
Thẩm Đường chào Lê Tranh xong lại quay sang chào hỏi Phó Thành Lẫm, ông chủ lớn của GR, cậu cả nhà họ Phó, giờ đã thành cháu rể cô.
Bà Tưởng và ông Tưởng đang ở phòng bếp, nghe thấy bên ngoài có động tĩnh thì đi ra xem thử.
“Đường Đường tới à.”
Thẩm Đường đứng lên, “Cháu chào hai bác ạ.”
“Không cần khách sáo, các con ngồi đi.” Bọn họ lại đi vào phòng bếp.
Tưởng Thành Duật nói với Thẩm Đường: “Bố mẹ anh rất ít khi xuống bếp, anh nhớ là không quá năm lần đâu.” Làm được đồ ăn, nhưng chưa chắc đã ngon.
Anh dắt Thẩm Đường, “Đi em, đến phòng bếp hỗ trợ bọn họ.”
Lê Tranh và Phó Thành Lẫm cũng đi theo.
Cảm giác căng thẳng của Thẩm Đường dần bị tiếng cười đùa vui vẻ trong phòng bếp xua đi, cô lấy tạp dề, phụ giúp công việc nhặt rau cùng Lê Tranh.
Phó Thành Lẫm và Tưởng Thành Duật đứng nói chuyện bên cạnh bàn bếp, “Giữa tháng sau, các thành viên ban giám đốc của Tập đoàn Tiêu Ninh sẽ hết nhiệm kỳ và sẽ được bầu lại.”
Tưởng Thành Duật gật đầu, “Tôi biết.”
Phó Thành Lẫm: “Đến lúc đó các phe tư bản lại muốn đánh cờ, không biết kết quả cuối cùng sẽ như thế nào, Tiêu Đông Hàn muốn mượn nhiệm kỳ mới này để sắp xếp người của mình chiếm một ghế trong ban giám đốc.”
Tưởng Thành Duật thấy Thẩm Đường cách mình hơi xa nên tiến lại gần cô hai bước, bảo đảm anh duỗi tay là có thể chạm tới cô.