Tưởng Thành Duật và Phó Thành Lẫm chưa nói chuyện được mấy câu, trong bếp đã nồng nặc mùi khét.
Bà Tưởng đang kho cá, nước trong xoong sôi ùng ục, dính vào nồi.
Bà vội vàng tắt lửa, nhưng lại không muốn mất mặt trước các con cháu như vậy, vì thế nhét cái muôi nấu ăn trong tay vào tay ông Tưởng, “Ông nhìn ông này, già một đống tuổi rồi mà nấu ăn còn để bị cháy nồi, có mất mặt không cơ chứ.
Ông không biết kho cá thì cũng không cần ở đây cho thêm phiền, thật là.
Thôi, tôi biết ông cũng không dễ dàng.”
Ông Tưởng: “......”
Ông đúng lúc một tay đỡ nồi, một tay cầm muôi nấu ăn, muốn nói nồi cá này không phải ông ấy đun cháy thì không ai tin cả.
Bà Tưởng gửi ông một ánh mắt để ông “đội nồi”.
Ông Tưởng mở nắp nồi ra xem, đành phải ôm trách nhiệm làm cháy nồi lên người mình, thật ra cho dù vợ không nói thì ông cũng sẽ chịu trách nhiệm, ông biết vợ mình trọng sĩ diện lắm.
Ông nhìn nồi cá đã cạn sạch nước, “Lần sau tôi sẽ cho nhiều nước hơn.”
“Ông nội à, cái này không liên quan đến việc cho nhiều hay ít nước đâu, là do để lửa quá lớn đấy ạ, chắc phải kho cá bằng lửa nhỏ.” Lê Tranh xoay mặt nhìn về phía Phó Thành Lẫm, “Em nói có đúng không.”
Ánh mắt cầu khen ngợi.
Phó Thành Lẫm: “Đã bao giờ em nói sai chưa?”
“Ha ha.”
Lê Tranh được khen còn khoe mẽ, huých bả vai lên người Phó Thành Lẫm.
Thật ra Thẩm Đường đã nhìn thấy cảnh bà Tưởng nhét cái muôi vào trong tay ông Tưởng, cô vờ như không nhìn thấy, cúi đầu nhặt cải thìa trong tay.
Tưởng Thành Duật nhìn ra bố mẹ mình thật sự không thể làm ra mấy món có thể ăn được, có ở đây cũng chỉ thêm vướng tay vướng chân.
Anh bảo bố mẹ để công việc trong tay xuống, “Để con và Phó Thành Lẫm nấu cơm, hai người ra ngoài đi.”
Kể từ khi ở bên Lê Tranh, tài nấu nướng của Phó Thành Lẫm đã tiến bộ vượt bậc trong nửa năm qua, từ ban đầu chỉ biết làm hai món, đến bây gờ có thể nấu được 6 món, miễn cưỡng cũng đủ cho người một nhà ăn.
Tưởng Thành Duật là trình độ gà mờ, nhưng chắc chắn mạnh hơn những người khác trong nhà.
Bà Tưởng và ông Tưởng đi chơi cờ, giao phòng bếp cho đám người trẻ tuổi xử lý.
Tưởng Thành Duật đeo tạp dề, “Thẩm Đường.”
Anh đi đến bên cạnh cô, xoay người đưa lưng về phía cô, “Buộc dây tạp dề giúp anh.”
Tay anh dài, hoàn toàn có thể tự mình trở tay buộc dây, nhưng lại còn muốn cô tới giúp.
Thẩm Đường bỏ rau xuống, rửa tay, coi mặt anh là khăn lông, lau lau tay trên mặt anh.
Trên má Tưởng Thành Duật toàn là nước, anh vừa muốn giơ tay ôm cô, Thẩm Đường phản ứng nhanh, đã vòng ra sau lưng anh buộc dây tạp dề, “Anh đừng nhúc nhích, nhích tới nhích lui em không buộc được.”
Tưởng Thành Duật không trêu cô nữa, cầm mớ rau xanh cô vừa nhặt đi ra chậu rửa.
Phó Thành Lẫm và Lê Tranh đang giải cứu nồi cá bị cháy khét, hai người bọn họ nhỏ giọng nói chuyện bên đó.
Thẩm Đường không thể ôm Tưởng Thành Duật từ sau lưng giống như ở nhà, cô tựa gần vào anh, “Haiz, về sau nếu em làm đồ ăn không ra gì thì có thể ném nồi lên người anh không?”
Tưởng Thành Duật: “Không cần em ném, anh sẽ chủ động đội, anh tự giác hơn bố anh nhiều.”
Thẩm Đường cười, “Lúc nãy anh cũng thấy hả?”
“Ừ.”
Đằng trước tạp dề có túi, Thẩm Đường xỏ tay vào trong túi tạp dề của anh.
“Còn căng thẳng không?” Tưởng Thành Duật hỏi.
Thẩm Đường lắc đầu, “Phó Thành Lẫm tới đây nên em không quá căng thẳng nữa.” Trong lòng có chút khoe khoang, “Khi nào anh ta gọi em là thím út nhỉ?”
“Đến bây giờ cậu ta còn chưa gọi anh là chú út, em thật sự trông cậy cậu ta có thể gọi em là thím út hả?”
Đang trò chuyện, có một người không mời mà đến đi vào phòng bếp.
Hôm nay Nghiêm Hạ Vũ về nhà cũ, đi ngang qua cửa nhà Tưởng Thành Duật, nhìn thấy xe Tưởng Thành Duật và Phó Thành Lẫm đậu ở gara trong sân, đúng lúc anh ta không muốn về nhà nên lập tức vào Tưởng gia ăn chùa.
Hôm nay tới đây còn có một chuyện, là muốn tìm Tưởng Thành Duật tính sổ, bây giờ không một ai trong nhà là không biết chuyện anh ta đổi xe để chặn đường Ôn Địch, anh ta hết đường chối cãi, không ai tin lời anh ta cả.
Không ngờ rằng Thẩm Đường cũng ở đây.
“Cậu tới làm gì?” Phó Thành Lẫm liếc mắt nhìn anh ta một cái.
Giọng điệu này rõ ràng là không chào đón anh ta.
Nếu là trước đây, Nghiêm Hạ Vũ còn có thể bắt bẻ lại, cũng không phải nhà cậu, cậu quản được việc tôi có tới hay không hả.
Nhưng bây giờ mấy lời này không có lực sát thương, về cơ bản nhà họ Tưởng cũng chẳng khác nào nhà Phó Thành Lẫm.
Nghiêm Hạ Vũ ăn hạt dinh dưỡng*, lúc nãy đi qua phòng khách đã vơ một nắm.
* Hạt dinh dưỡng – Nuts: là tên gọi chung của các loại hạt như hạnh nhân, hạt điều, hạt dẻ, đậu phộng, hạt thông, hạt lanh, macadamia, hồ đào, hạt hồ trăn (dẻ cười), quinoa, hạt chia, hạt óc chó, hạt hướng dương,...
Sán đến bên kia nhìn xem đang nấu cái gì trong nồi, anh ta nói bằng giọng điệu hiển nhiên: “Tôi tới đây ăn cơm, không thì cậu nói xem tôi tới làm gì.
Nấu ngon chút nha.”
Phó Thành Lẫm: “Hôm nay không có đầu bếp phụ giúp, chỉ có 6 món thôi, cậu tới thì không đủ đồ ăn, tự xem mà làm đi.”
Đây là hạ lệnh đuổi khách.
Nghiêm Hạ Vũ hoàn toàn không để ý mấy câu khịa này, anh ta thật sự tự xem mà làm: “Tôi uống hai bát canh trước rồi mới ăn cơm, không ăn được bao nhiêu thức ăn đâu.”
“......”
Nghiêm Hạ Vũ dạo bước tới bên cạnh Tưởng Thành Duật: “Hôm đó cậu không thể giải thích rõ ràng với bố tôi hả?”
Tưởng Thành Duật: “Giải thích rồi nhưng chú Nghiêm không tin, tôi có thể làm gì chứ.”
Có Thẩm Đường ở bên cạnh, Nghiêm Hạ Vũ không muốn biến hình thành hình tượng cay nghiệt cắn mãi không buông, nếu Tưởng Thành Duật nói đã giải thích thì chính là vậy.
Coi như anh ta xui xẻo.
“Tôi sẽ cho cậu vay khoản tiền mà Công thương nghiệp Hoa Duệ cần dùng.”
Anh ta nhắc đến chuyện công việc với Tưởng Thành Duật, tranh thủ để lại chút ấn tượng tốt cho Thẩm Đường, sau này khi theo đuổi Ôn Địch thì còn có người có thể nói giúp anh ta đôi câu tốt đẹp.
Thẩm Đường thấy bọn họ nhắc đến chuyện công ty thì tránh đi, đến bên kia bàn bếp chuẩn bị khay trái cây.
Còn chưa tới hai phút, Tưởng Thành Duật đã gọi cô: “Đường Đường, lại đây.”
Thẩm Đường ngẩng đầu, Nghiêm Hạ Vũ đã không còn ở bên cạnh anh mà đang ở trước bàn bếp làm trợ thủ cho Phó Thành Lẫm.
Tưởng Thành Duật sợ Thẩm Đường một mình xấu hổ và nhàm chán nên gọi cô đến bên cạnh, vừa rồi anh và Nghiêm Hạ Vũ vội vàng nói hai câu đã dừng.
“Để anh dạy em cách băm gừng.”
Thẩm Đường: “Em sẽ thái rau.”
“Giáo ngươi thiết phù hợp tiêu chuẩn gừng băm.”
Tưởng Thành Duật vòng cô trước ngực, bắt tay dạy cô.
Bình thường bọn họ đi sớm về trễ, ngoại trừ thân mật trên cơ thể, hai người gần như không có thời gian giao lưu, hiếm khi có được thời gian nhàn hạ thoải mái như hôm nay.
Hai tay Thẩm Đường đều bị anh bao trọn trong lòng bàn tay, mà cô thì kề sát vào lồng ngực anh.
Thân mật như thế khiến cô cảm thấy không ổn lắm.
Thẩm Đường quay đầu nhìn Tưởng Thành Duật, nũng nịu nói với anh: “Chờ về nhà anh lại dạy em, hôm nay em nhìn anh băm thôi.”
Tưởng Thành Duật biết cô băn khoăn cái gì, “Bố mẹ anh sẽ không vào bếp nữa đâu.”
Phòng bếp rộng hơn 40m2, không gian rộng rãi, bọn họ và đôi Phó Thành Lẫm không ai quấy rầy ai.
Thẩm Đường quay đầu lại đứng ngay ngắn, chuyên chú nhìn vào thớt gỗ.
Toàn bộ quá trình đều là tay Tưởng Thành Duật dùng sức, cô chỉ cầm dao tượng trưng, nên thái lát hoặc là thái sợi gừng như thế nào, đều do Tưởng Thành Duật chỉ huy.
Thẩm Đường nhìn từng lát gừng cực mỏng, “Anh từng luyện chuyên sâu về kỹ năng cắt thái rau củ hả?”
Tưởng Thành Duật: “Cái này không cần luyện, nhìn một cái là biết.”
Trước đây lúc Thẩm Đường quay phim ở Hoành Điếm, sau khi kết thúc công việc vào mỗi tối đều học nấu ăn với đầu bếp, học cái này rất vất vả, đến cả thái hành lá cũng mất cả buổi.
“Anh nhìn một cái là biết, thế sao em không biết chứ?”
Tưởng Thành Duật: “Anh biết là được, em không cần phải biết.”
Có một miếng gừng, hai người đã thái mất 10 phút mà vẫn chưa thành sợi.
Bên kia bàn bếp, Phó Thành Lẫm đang dạy Lê Tranh xuống bếp nấu ăn.
Dầu trong chảo nóng lên, bắt đầu phi thơm hành và ớt khô, lúc ớt khô vừa được cho vào chảo, dầu bắn tung tóe khắp nơi, Lê Tranh sợ tới mức nhảy về sau một bước, trực tiếp nhào vào người Phó Thành Lẫm.
Phó Thành Lẫm kề bàn tay lên gò má cô ấy, “Không sao, chắc em vô tình làm ớt khô bị dính nước.”
Nghiêm Hạ Vũ thật sự không thể tiếp tục ở lại được nữa, lần đầu tiên cảm thấy mình thừa thãi như vậy, anh ta cởi tạp dề, không thèm giúp nữa mà đi ra phòng khách xem TV.
Trong TV đang chiếu gameshow, người dẫn show là Ôn Địch, người dẫn show còn lại hợp tác cùng Ôn Địch và khách mời đang trêu chọc tình yêu mới của cô ấy.
Nghiêm Hạ Vũ đổi kênh khác, tim gan lạnh ngắt.
Hai tiếng sau, cuối cùng 8 món ăn cũng được bưng lên bàn, trong đó có 2 món là Thẩm Đường làm, 6 món còn lại do Phó Thành Lẫm đảm nhiệm, Lê Tranh phụ trách thả nguyên liệu nấu ăn vào trong nồi.
Nghiêm Hạ Vũ sắp đói lả, vừa ngồi xuống, Phó Thành Lẫm đã đặt hai bát canh to oành trước mặt anh ta.
Đồ ăn không đủ nên phải uống canh cho no bụng.
Tưởng Thành Duật đưa đũa cho anh ta, “Nếu canh không đủ thì cho cậu thêm hai bát cơm nữa.”
Lê Tranh phì cười, “Không cho mọi người bắt nạt chú Tiểu Nghiêm của cháu.”
Cô ấy cầm một bát canh sang, tự mình uống.
Bầu không khí trong phòng bếp thân mật ấm cúng, cảm giác thành tựu khi tự tay nấu ăn, còn có sự vui vẻ trên bàn cơm làm Thẩm Đường tạm thời quên mất đây là lần đầu tiên mình chính thức đến nhà bố mẹ chồng.
Cô ngồi bên cạnh Tưởng Thành Duật, không gò bó và cẩn thận như lúc vừa tới.
Trên bàn cơm có Nghiêm Hạ Vũ, bầu không khí từ đầu đến cuối không tẻ nhạt một giây phút nào.
Ăn cơm xong, Tưởng Thành Duật hỏi ý kiến Thẩm Đường: “Em muốn đi luôn, hay là ở lại thêm nửa tiếng hoặc 1 tiếng nữa, anh nghe theo em.”
Thẩm Đường: “Ở lại một tiếng nữa đi, hôm nay em không bận gì cả.”
Mọi người ra phòng khách, dì giúp việc mang trái cây sau bữa ăn lên.
Lúc nói chuyện phiếm, Nghiêm Hạ Vũ ngồi bên cạnh Thẩm Đường, anh ta hạ giọng nói với Thẩm Đường: “Sau này tôi theo đuổi lại Ôn Địch, cô phải giúp tôi một chút nhé.”
Thẩm Đường hỏi lại: “Tại sao phải giúp anh?”
Nghiêm Hạ Vũ đánh vào tình cảm: “Cô nghĩ mà xem, nếu Ôn Địch và tôi ở bên nhau, sau này chỉ cần cô về nhà cũ ăn cơm là tôi sẽ dẫn Ôn Địch tới đây, đàn ông bọn tôi phụ trách nấu ăn, các cô và Tranh Tranh cười đùa vui vẻ trong nhà bếp, thật tốt biết bao.
Sau khi kết hôn sẽ qua lại càng thường xuyên hơn, cô không muốn thường xuyên gặp mặt cô ấy hả?”
Nghe có vẻ hình ảnh rất tốt đẹp.
Thẩm Đường không phải không động lòng, nhưng cô không thể nào vì viễn cảnh tốt đẹp này mà miễn cưỡng Ôn Địch, “Tôi chỉ làm chuyện khiến Ôn Địch vui vẻ.”
Nghiêm Hạ Vũ cũng không nhụt chí, “Cảm ơn cô đã đối xử tốt với Ôn Địch như vậy.”
Lúc nói chuyện bà Tưởng có nhắc tới con trai cả, bà nói với Thẩm Đường: “Đường Đường, lần sau lúc anh cả và chị dâu con ở nhà thì lại về nhà ăn cơm cùng Thành Duật nhé, đông người náo nhiệt lắm.”
Thẩm Đường vui vẻ đồng ý.
Phó Thành Lẫm ngồi ở bên sô pha hỏi Lê Tranh: “Lần sau đông người, anh không cần tới nữa đúng không?”
“Rắc rắc”, Lê Tranh cắn hạt dinh dưỡng, cô ấy kén ăn nghiêm trọng, vừa nãy không ăn được mấy miếng cơm, ra khỏi bàn ăn là bắt đầu ăn đồ ăn vặt.
“Anh nhất định phải tới chứ, anh không tới thì em làm thế nào.
Lâu không gặp, bố mẹ em cũng muốn gặp mặt chàng rể tương lai.”
Phó Thành Lẫm không lên tiếng, mỗi lần gặp bố mẹ vợ đều là một loại giày vò, trước kia anh ta cũng giống Thẩm Đường, đều gọi bọn họ là anh cả chị dâu.
Ở lại đến hai rưỡi, mấy người mới rời khỏi đại viện.
Thẩm Đường nhận quà đến mỏi tay, cốp xe đã gần đầy không bỏ thêm được nữa.
Hôm nay Tưởng Thành Duật tự cho mình nghỉ một ngày, anh hỏi Thẩm Đường muốn đi đâu.
Thẩm Đường không quan trọng đi đâu, “Ở bên anh là được.”
Tưởng Thành Duật quay đầu xe, “Thế em đi xem phim cùng anh nhé.”
Ánh nắng hắt vào qua cửa kính xe, rơi trên người cô, trên cả tay anh.
Hôm nay Bắc Kinh trời quang mây tạnh, mà lúc này Thượng Hải lại mưa dầm không ngớt.
Đêm qua Tiêu Đông Hàn đến Thượng Hải, sáng sớm nay đã gọi điện thoại cho Trữ Nhạc Lễ để hẹn thời gian gặp mặt, buổi sáng Trữ Nhạc Lễ có một cuộc đàm phán làm ăn, đến chạng vạng tối mới có thời gian rảnh.
Anh ta không tới nhà cô mà hẹn gặp Trữ Nhạc Lễ ở nhà hàng Giang Cảnh, nói chuyện công việc ở nhà vô hình trung sẽ bị ràng buộc bởi thân tình.
Đến buổi chiều, trời bắt đầu đổ mưa.
Không khí oi bức ẩm ướt, hơi nóng bị gió thổi từ khắp phía phả vào mặt.
Tiêu Đông Hàn đứng ở ban công của phòng riêng trong nhà hàng Giang Cảnh, hút hai điếu thuốc.
Điện thoại đặt trong phòng vang lên, cuộc gọi của Tiêu Đông Khải đến bất ngờ.
Mới một ngày ngắn ngủi, Tiêu Đông Khải đã biết rõ giữa Tưởng Thành Duật và Tiêu Đông Hàn rốt cuộc xảy ra chuyện gì, và một số khoản đầu tư của Tiêu Đông Hàn vào công ty Phàn Ngọc cũng đang trong quá trình bồi thường do vi phạm hợp đồng.
Anh khuyên em trai: “Chuyển biến tốt thì dừng lại đi.”
Tiêu Đông Hàn đốt điếu thuốc thứ ba, giọng khô khốc không thoải mái, chưa hút được hai hơi đã bóp tắt.
Bên kia điện thoại không có động tĩnh, Tiêu Đông Khải tự nói phần mình: “Mặc dù không kiếm được lãi từ tiền sử dụng bản quyền nhưng ít nhất vẫn lấy được vốn về.”
Tiêu Đông Hàn uống nước trà cho nhuận giọng, “Em bận rộn lâu như vậy, đã không có lãi lại còn phải bồi thường à.”
Tàn thuốc lá bị dập tắt trong gạt tàn vẫn đang bốc khói.
Mấy làn khói lượn lờ quanh quẩn.
Cái làm khó anh ta chính là Trữ Nhạc Lễ và Tưởng Thành Duật đứng chung một chiến tuyến.
“Ông ta là chú rể của em, em không hề đề phòng, nhưng không ngờ ông ta ra tay tàn nhẫn, đâm một đao vào sau lưng em.”
Nếu không phải công ty chú rể quyết định hợp tác nghiên cứu phát triển kỹ thuật mới, thì Tưởng Thành Duật không có khả năng đập nồi dìm thuyền đến mức thay thế kỹ thuật mới và tất cả các trang thiết bị, bởi vì có chú rể chia sẻ rủi ro, anh mới có thể thuyết phục các cổ đông của Hoa Duệ đào thải công nghệ và kỹ thuật ban đầu.
Bên ngoài vang lên hai tiếng gõ cửa, người phục vụ đẩy cửa, Trữ Nhạc Lễ đi vào.
“Đợi bên này xong xuôi em sẽ gọi lại cho anh.” Tiêu Đông Hàn kết thúc cuộc gọi với anh trai.
Nói thế nào thì Trữ Nhạc Lễ cũng là bậc cha chú của anh ta, anh ta khách sáo gọi một tiếng chú, tự mình rót trà cho Trữ Nhạc Lễ.
Trữ Nhạc Lễ không cởi áo vest vì không định ở lâu.
Ông ta ngồi xuống, “Đông Hàn, cháu tới đây cũng vô ích thôi.”
Nói thẳng vào vấn đề để đỡ mất thời gian của nhau.
Tiêu Đông Hàn đưa chén trà cho Trữ Nhạc Lễ, “Cháu tới không phải để lấy thân tình trói buộc.
Lần này cháu mang theo thành ý tới.”
Trữ Nhạc Lễ nói rõ: “Bên chú đã ký hợp đồng với Tưởng Thành Duật.”
“Ký rồi cũng không sao, dù sao hợp tác vẫn chưa triển khai, không tạo thành bất kỳ tổn thất gì, cháu sẽ chi trả tất cả số tiền vi phạm hợp đồng.” Đây là thành ý của Tiêu Đông Hàn.
Anh ta rút vốn đầu tư khỏi công ty Phàn Ngọc chính là để cho bên chú rể cần dùng gấp, số tiền này anh ta cho không công ty Trữ Nhạc Lễ mà không có bất kỳ điều kiện gì khác.
“Chỉ cần chú không hợp tác cùng Tưởng Thành Duật, cháu sẽ không đưa ra yêu cầu nào khác.”
Tiêu Đông Hàn ra dấu tay, mời Trữ Nhạc Lễ uống trà.
Một chén nước trà đã nhanh chóng lạnh ngắt.
Trữ Nhạc Lễ cầm lên uống hai ngụm.
Tiêu Đông Hàn để Trữ Nhạc Lễ uống trà, cũng là cho Trữ Nhạc Lễ thời gian cân nhắc xem có muốn hủy hợp đồng hay không.
“Dự tính ban đầu về việc nghiên cứu kỹ thuật mới là rất tốt, nhưng trong ít nhất 3 đến 5 năm nữa, hạng mục này chỉ có bỏ vốn vào mà không có sản phẩm ra, đến cuối cùng kỹ thuật mới có thể thành công hay không, hoặc có hiệu quả hơn kỹ thuật ban đầu hay không thì đều là ẩn số, chú cần gì phải chạy cùng Tưởng Thành Duật.
Không có lời đâu.”
Trữ Nhạc Lễ bỏ chén trà xuống, “Mười năm trước, chú cũng ôm thái độ hoài nghi đối với kỹ thuật hiện tại giống như cháu, sợ không thành công, sợ lỗ vốn.
Sự thật chứng minh, lúc trước chú lựa chọn đầu tư một khoản chi phí cực lớn cho việc nghiên cứu và phát triển là quyết định sáng suốt, nếu không công ty sẽ không có thành tựu như ngày hôm nay.”
Tiêu Đông Hàn phát hiện Trữ Nhạc Lễ mềm rắn đều không ăn, đã quyết định phải hợp tác cùng Tưởng Thành Duật.
“Chú thà tin vào cái bánh nướng Tưởng Thành Duật vẽ cho chú còn hơn là tin vào đề xuất chân thành của cháu sao?”
“Không liên quan đến việc tin hay không tin.”
Trữ Nhạc Lễ có suy tính của mình, “Nếu chú không nghĩ đến nguy hiểm trong những ngày yên ả, có lẽ mười năm sau, kỹ thuật của tập đoàn chú sẽ bị đào thải, là người nắm quyền, chú cần phải lên kế hoạch trước và phòng ngừa chu đáo.”
Kỹ thuật mới được sử dụng phổ biến trong công ty bọn họ, công ty mục tiêu và cả Công thương nghiệp Hoa Duệ, không chỉ có 3 công ty của bọn họ mà có thể ứng dụng rộng rãi ở nhiều lĩnh vực.
Đây mới là nguyên nhân mấu chốt khiến ông ta động lòng và quyết định đầu tư vào nghiên cứu và phát triển kỹ thuật mới.
Giống như công ty bọn họ, nếu kỹ thuật không dẫn đầu thì sản phẩm sẽ không thể nào chiếm lĩnh được thị trường.
Trữ Nhạc Lễ nói đúng sự thật: “Lần đó ở show diễn thời trang của TIME, Tưởng Thành Duật đã tới tìm chú để xin chỉ bảo về một số vấn đề trên phương diện nghiên cứu và phát triển kỹ thuật.”
Lần đó Trữ Nhiễm tới Thượng Hải tham gia show thời trang, ông ta nhớ rõ ngày hôm đó.
“Ngay từ khi Tưởng Thành Duật ký hợp đồng thu mua đã nghĩ tới đường ra trong tương lai cho công ty mục tiêu, chỉ là các cổ đông đều không tình nguyện đầu tư quá nhiều tiền vào đó, bọn họ sợ tiền sẽ trôi theo dòng nước.”
Đây cũng là chỗ khiến Tiêu Đông Hàn lo lắng, phí sử dụng bản quyền cao ngất của anh ta thế nhưng lại giúp Tưởng Thành Duật một phen.
Các cổ đông của Hoa Duệ thà cầm số tiền này để nghiên cứu phát triển kỹ thuật mới, cho dù trôi theo dòng nước, thì cũng không muốn dứt khoát trả tiền sử dụng bản quyền cho anh ta.
Tiêu Đông Hàn lại rót một chén trà nóng cho chú, “Vẫn chưa nói đến tính khả thi đúng không?”
Trữ Nhạc Lễ mổ xẻ lời nói, bày ra rõ ràng ở trên mặt bàn, “Đông Hàn, cháu không hy vọng chú hợp tác với Tưởng Thành Duật, đơn giản là muốn ép công ty Tưởng Thành Duật tiếp tục sử dụng bản quyền sáng chế của cháu, mỗi năm cháu ngồi thu hơn 1 tỷ phí sử dụng.
Cháu là vì kiếm tiền, mà chú hợp tác với Tưởng Thành Duật cũng là vì kiếm tiền.”
Trên bàn làm ăn lấy đâu ra chú cháu, chỉ có lợi ích mới là thật.
“Chú phải suy nghĩ cho 2 em Tiêu Duyệt và Tiêu Khoát.”
Chén trà của Tiêu Đông Hàn đã lạnh ngắt từ lâu, anh ta cầm lên uống hết một nửa, “Nhắc đến em họ, chẳng lẽ sau này Tưởng Thành Duật đối xử với hai em đáng tin cậy hơn cháu sao?”
Trữ Nhạc Lễ cười một tiếng, “Chú chưa bao giờ tin vào lời hứa, lúc nói có thể là sự thật, nhưng chờ tới khi xung đột lợi ích thì ai còn nhớ đến phần tình cảm này.
Cho dù Tưởng Thành Duật hứa hẹn với chú sau này sẽ đối xử tốt với Tiêu Duyệt và Tiêu Khoát như thế nào thì chú cũng không tin.
Nhưng chú tin Thẩm Đường.”
“Ồ.” Tiêu Đông Hàn giống như vừa nghe một câu chuyện cười cực lớn.
Trữ Nhạc Lễ: “Bằng vào việc con bé hận cô cháu như vậy, nhưng từ trước tới giờ chưa từng làm tổn thương Tiêu Duyệt và Tiêu Khoát, đáng để chú tin con bé sẽ không đối xử tệ với em trai và em gái mình.”
Đã nói tới mức này, Tiêu Đông Hàn cũng khuyên nhủ vô ích nữa.
Dù sao trái phải cũng không rời khỏi một chữ “lợi ích”.
Không một ai sẽ nhượng bộ trước lợi ích cả.
Đàm phán thất bại, Tiêu Đông Hàn lập tức mượn chuyện này để đổi lấy một ân tình, “Hội đồng quản trị của tập đoàn Tiêu Ninh sẽ bắt đầu nhiệm kỳ mới vào tháng sau, có một thành viên giám đốc về hưu, cháu muốn sắp xếp một người của cháu vào, đến lúc đó cô chú nhớ bỏ phiếu cho cháu.”
Công ty của Trữ gia nắm giữ 2.2% cổ phần của Tiêu Ninh, riêng cô nắm giữ 2%, đều có quyền bỏ phiếu tương ứng.
Trữ Nhạc Lễ không quan trọng việc bỏ phiếu cho ai, ông và Tiêu Chân vốn không có ý định tham gia vào cuộc chiến giành quyền kiểm soát tập đoàn Tiêu Ninh.
“Được, coi như đền bù một ân tình cho cháu.
Nhưng tỉ lệ này không đủ để làm ông cụ đồng ý cho cháu sắp xếp người của mình vào đúng không?”
Tiêu Đông Hàn: “Cả tập đoàn Thường Thanh và Ninh Dần Kỳ đều sẽ bỏ phiếu cho cháu ở đại hội cổ đông.”
Tập đoàn Thường Thanh nắm giữ 4.6% cổ phần của tập đoàn Tiêu Ninh, Ninh Dần Kỳ giữ nhiều hơn một chút.
Anh ta đã tìm Ninh Dần Kỳ nói chuyện, tính cách Ninh Dần Kỳ ôn hòa, biết rõ mình không hợp quản lý công ty, vì thế đã ủng hộ anh ta không chút do dự.
Còn về tập đoàn Thường Thanh, đêm đó anh ta hẹn Triệu Trì Ý ở câu lạc bộ, đến lúc đó Triệu Trì Ý sẽ đại diện cho tập đoàn Thường Thanh tham gia đại hội cổ đông của tập đoàn Tiêu Ninh, cũng bằng lòng trở thành người chung một chiến tuyến với anh ta.
Triệu Trì Ý không phải bỏ phiếu cho anh ta không công, Triệu Trì Ý đã thu mua một chuỗi khách sạn ở châu Âu và châu Mỹ, anh ta đã đứng giữa giúp không ít việc.
Anh ta và Triệu Trì Ý hoàn toàn là trao đổi lợi ích một cách thuần túy.
Tiêu Đông Hàn gọi người phục vụ tới, mở một chai rượu vang đỏ, anh ta rót hai ly, “Cảm ơn sự giúp đỡ to lớn của chú trong ngày đại hội cổ đông.”
Trữ Nhạc Lễ rất nể mặt, uống một ngụm hết nửa ly rượu, “Quyền biểu quyết của chú sẽ không có tác dụng mang tính quyết định, đến lúc đó phải xem ông cụ nghiêng về cháu hay là chú hai cháu.”
Chủ tịch Tiêu có 2 con trai, con trai lớn không bao giờ hỏi đến công việc của tập đoàn, đã giao cổ phần cho Tiêu Đông Hàn từ lâu.
Con thứ hai năng lực bình thường, nhưng tình cảm cha con với chủ tịch Tiêu khá tốt, vẫn luôn giữ chức Phó Tổng giám đốc của tập đoàn Tiêu Ninh.
Mấy đứa con của con thứ vừa thành niên, một người có thiên phú kinh doanh nhưng chưa trải đời nhiều, không đủ để kiềm chế Tiêu Đông Hàn, chủ tịch Tiêu sợ Tiêu Đông Hàn sau khi nắm quyền sẽ gạt chú hai mình ra khỏi Tiêu Ninh.
Tiêu Đông Hàn lắc ly rượu: “Ông nội phản đối cũng vô dụng, số phiếu hiện giờ cháu có đủ để có thể sắp xếp người của cháu vào hội đồng quản trị.”
Mấy hôm nữa anh ta sẽ về Luân Đôn, trước khi đại hội cổ đông của tập đoàn Tiêu Ninh diễn ra, anh ta muốn hẹn gặp Ninh Dần Kỳ một lần nữa, cho Ninh Dần Kỳ đầy đủ lợi ích khi đặt cược, bảo đảm đến lúc đó Ninh Dần Kỳ không thể không bỏ phiếu cho anh ta.
Việc bầu chọn thành viên hội đồng quản trị trước giờ luôn là kết quả của bàn cờ lợi ích của tất cả các bên, không có ngoại lệ.
Trữ Nhạc Lễ không ở lâu, để ly rượu xuống rồi lập tức chào tạm biệt.
Tiêu Đông Hàn lại rót một ly rượu vang đỏ cho mình, tựa vào lan can ở ban công ngắm cảnh đêm.
Trên sông Hoàng Phố, mặt nước mờ sương.
Thật ra Trữ Nhạc Lễ cũng không biết, uy hiếp lớn nhất của anh ta không phải chú hai, mà là Thẩm Đường.
Ông nội cho Thẩm Đường 3% cổ phần, không biết cô còn muốn quyền lợi khác hay không.
Lỡ như muốn, anh ta không thể khoanh tay chịu chết.
Tiêu Đông Hàn gọi điện thoại cho thư ký, “Chuẩn bị gửi thư cho công ty mục tiêu, thông báo cho bọn họ trả hết các khoản nợ trước cuối tháng 7.”
--
Tưởng Thành Duật biết quyền chủ nợ của công ty mục tiêu đã chuyển sang tay Tiêu Đông Hàn tại cuộc họp điều hành thường kỳ vào sáng thứ hai.
Khi thư ký bước vội vào phòng họp, Tạ Quân Trình có trực giác không ổn.
Quả nhiên là vậy, cái hố lớn nhất của Tiêu Đông Hàn đã tới.
Dưới sự chỉ dẫn của Tưởng Thành Duật, thư ký chiếu email vừa nhận được lên màn hình lớn.
Xem xong, tất cả quản lý cấp cao đều sững sờ tại chỗ.
Sở dĩ dòng vốn của công ty mục tiêu bị đứt gãy chính là vì tỷ lệ nợ quá cao, có thời điểm dư nợ lên tới 20 tỷ, một nửa là nợ nhà cung cấp, nửa còn lại là nợ tổ chức tài chính.
Lỗ hổng lớn này không thể lấp đầy trong 8 năm hay 10 năm.
Tại thời điểm trước khi thu mua, một phần nợ đã được trả, các khoản nợ còn lại đều trả phân kỳ*, nằm trong phạm vi tỷ lệ nợ bình thường.
* Phân kỳ: chia theo từng kỳ, từng giai đoạn
Ai biết quyền chủ nợ đã bị chuyển sang tay Tiêu Đông Hàn.
Tưởng Thành Duật nhìn màn hình lớn, “Quyền chủ nợ được chuyển giao khi nào?”
Thư ký: “Một tháng trước, do CEO thực hiện.”
CEO từng nói không có cái hố nào khác, ông ta không dám nhắc tới cái hố này.
Thật ra thay đổi quyền chủ chủ nợ cũng không phải chuyện gì lớn, dù sao cũng là các khoản nợ của công ty mục tiêu, trả cho ai cũng là trả, nhưng hôm nay bọn họ nợ Tiêu Đông Hàn tiền thì chuyện đã trở nên khác.
Nợ tiền người khác, bọn họ còn có thể trả theo từng kỳ, nhiều lắm là trả thêm lãi suất, không có công ty nào là không nợ nần cả.
Nhưng nợ Tiêu Đông Hàn tiền, anh ta không cho phân kỳ mà yêu cầu trả hết trong một lần, áp lực trả nợ đến ngay lập tức.
Lòng bàn tay thư ký cũng đổ mồ hôi, lần này thật sự khó giải quyết, đã đánh trúng vào xương sống của công ty mục tiêu.
Giống như cô ấy, vừa vay tiền mua một căn nhà ở khu vực trường học, tổng giá trị gần 20 triệu, chỉ riêng tiền đặt cọc đã móc sạch vốn liếng của cô ấy, thế chấp hầu như cũng không gây áp lực.
Nhưng đột nhiên ngân hàng thông báo cô ấy phải trả hết tiền vay trong một lần, cô ấy chỉ có thể bán nhà, nếu không lấy đâu ra tiền trả nợ chứ.
Tưởng Thành Duật bảo bộ phận pháp chế gửi hợp đồng tới, trong hợp đồng có một điều khoản quy định về việc trả nợ, nếu bên B xuất hiện hoạt động kinh doanh bất thường thì bên A có quyền yêu cầu bên B trả nợ trong một lần.
Bây giờ Tiêu Đông Hàn cho rằng có sự bất thường trong hoạt động kinh doanh của công ty mục tiêu và yêu cầu hoàn trả đầy đủ số tiền nợ.
Tưởng Thành Duật kiểm tra lại xem là công ty nào đã chuyển số tiền mà công ty mục tiêu nợ bọn họ sang cho Tiêu Đông Hàn, có tất cả 5 nhà cung cấp và 3 tổ chức tài chính.
Tổng cộng hơn 8 tỷ, Tiêu Đông Hàn yêu cầu anh phải trả hết trong vòng một tháng.
Điện thoại Tưởng Thành Duật rung lên, là tin nhắn đến từ Tiêu Đông Hàn: 【 Không muốn trả hết trong một lần cũng được, đến lúc đó để Thẩm Đường bỏ phiếu cho tôi trong đại hội cổ đông.
】
Tưởng Thành Duật: 【Hẹn gặp ở đại hội cổ đông.
】
Tiêu Đông Hàn: 【 Tôi rất mong được nói chuyện với Thẩm Đường vào ngày đại hội cổ đông.
】
Ngày 20 tháng 7, đại hội cổ đông của tập đoàn Tiêu Ninh được tổ chức tại trụ sở chính ở Luân Đôn.
Hai thang máy chuyên dụng dừng cùng lúc ở tầng phòng họp thuộc tầng 56, lúc Tiêu Đông Hàn vừa bước ra khỏi thang máy đã không khỏi sửng sốt, “Thẩm Đường đâu? Sao anh lại tới đây?”
Tưởng Thành Duật hờ hững nói: “Sao tôi không thể tới?”