Quỳ gối dưới váy em


«Em nên yêu anh như thế nào» thuận lợi đóng máy vào cuối tháng, khi cửa chớp đóng máy gõ xuống, trong lòng Trữ Nhiễm thấy nuối tiếc.
Ở chung bốn tháng, chưa bàn tình cảm sâu đậm thế nào nhưng cô không hề muốn lập tức phải chia ly.
Đây là cảm xúc cô chưa bao giờ có từ khi vào nghề.
Nhưng buổi tiệc nào cũng phải tàn.
Trữ Nhiễm và các diễn viên chính khác tặng nhau quà chia tay, cô cũng chuẩn bị một phần cho đạo diễn Chu Minh Khiêm, “Đạo diễn Chu, cảm ơn đã chỉ bảo tôi mấy tháng qua.”
Là một bộ đồ chơi cho con của anh ta mà cô đã lựa chọn cẩn thận.
“Cảm ơn.” Chu Minh Khiêm nhận lấy.
Tiếp xúc bốn tháng với Trữ Nhiễm, mắt thường cũng thấy được Trữ Nhiễm như biến thành người khác, giống như thay da đổi thịt.
“Sang năm tôi có kế hoạch quay một bộ phim vẫn còn đang trong giai đoạn chỉnh sửa kịch bản, mong có cơ hội hợp tác nữa.”
Anh ta ném cho cô một cành oliu.
Trữ Nhiễm được súng mà sợ, biết bộ phim «Em nên yêu anh như thế nào» là do Thẩm Đường giành được mà cũng đầu tư không ít tiền cô mới được nhận vai.
Bây giờ có thể được Chu Minh Khiêm chủ động mời là vinh dự biết bao lớn.
Mãi cho đến khi trên đường về công ty, Trữ Nhiễm vẫn rất vui mừng.
Cô báo tin này cho Tần Tỉnh: 【 Biết đâu sang năm em còn có cơ hội hợp tác với đạo diễn Chu, có thể là phim bộ đó, em sẽ cố gắng nắm lấy.


Cô gửi liên tục mấy cái biểu cảm xoay vòng vòng.
Tần Tỉnh: 【 Lần sau em đừng gửi đi gửi lại một tấm ảnh động được không? 】
Nhìn mà chóng mặt.
Trữ Nhiễm: 【 Cho em một lý do để không gửi xem nào.


Tần Tỉnh trơn tru: 【 Điện thoại tôi không đủ bộ nhớ.


Trữ Nhiễm cong môi: 【 Em đặt riêng cho anh một cái điện thoại bộ nhớ khủng nhé.


Tần Tỉnh cạn lời, rời khỏi khung chat.
Xe Trữ Nhiễm dừng ở bãi đỗ xe công ty, cô không kịp hỏi tại sao Tần Tỉnh không trả lời mình, mà lên lầu tìm Thẩm Đường.
Trước mặt Thẩm Đường đặt một quyển sách, bên cạnh có vài tờ giấy rời, cô ấy đang chăm chú đọc nội dung trên mấy trang giấy.
“Khó lắm mới được nghỉ ngơi, Tần Tỉnh cũng không ở đây, cô đến công ty làm gì nữa?” Cô ấy hơi ngẩng đầu nhìn Trữ Nhiễm.
“Về nhà chán lắm.” Trữ Nhiễm lấy cốc nước ra khỏi túi, đến quầy bar rót nước.
Tháng sau cô phải điều chỉnh lại, chị Lỵ không sắp xếp công việc gì cho cô, trước kia cô cầu còn không được, có thể ở lì nhà ngủ nướng.
Giờ cô lại hận không thể chực mười hai tiếng ở công ty mỗi ngày.
Tần Tỉnh đi Paris, cô không rõ bao giờ anh mới về.
Cô hỏi thì anh không nói.
Không thích nói thì thôi, dù sao cô cứ tới công ty đấy, chẳng lẽ lại không gặp được anh.
“Cô đang đọc gì thế?” Trữ Nhiễm tựa cạnh bàn Thẩm Đường, thấy cô ấy tập trung.
Thẩm Đường: “Đọc cảm nghĩ Tưởng Thành Duật viết cho tôi.”
“?” Trữ Nhiễm ngồi xuống nói chuyện với Thẩm Đường, “Cảm nghĩ gì thế?”
Thẩm Đường lật cuốn sách trên tay cho cô xem bìa, một cuốn sách tài chính tham khảo.
“Viết cảm nghĩ về loại sách buồn tẻ nhàm chán này á?”
“Ừ.

Sách gì mà chồng tôi chẳng viết cảm nghĩ được.”
Khoe khoang không che giấu.
“Chậc chậc chậc.” Trữ Nhiễm đầy miệng cơm chó.
Cô thuận tay cầm lấy cuốn sách kia, là bản tiếng Anh.
Riêng từng từ thì biết, nhưng ghép vào thì chẳng hiểu có nghĩa gì.
Cô lại cảm nhận được sự chênh lệch của học sinh xuất sắc và học sinh đội sổ.
Trữ Nhiễm đóng cuốn sách không hiểu gì lại, ra vẻ vô tình hỏi: “Sếp Thẩm, giờ cô mang thai mà không đọc thêm sách về thai nghén và trẻ sơ sinh sao?"
Thẩm Đường: “Đọc ít lắm.”
“Ồ, hay tôi đưa cô vài quyển nhé.” Trữ Nhiễm giải thích: “Trước kia cô đi công tác đều mang quà cho tôi, tôi lại chẳng biết tặng cô cái gì.

Để tôi mua cô vài cuốn, đằng nào tháng sau tôi cũng vô công rồi nghề.”
Cô không cho Thẩm Đường cơ hội từ chối, “Chốt vậy nha, tốt xấu cũng để tôi thể hiện để còn có cớ đến công ty thường xuyên chứ.”
Hóa ra còn có ý khác, Thẩm Đường vui vẻ kệ cô, “Tùy cô đấy.”
‘Cộc cộc cộc’, một chuỗi tiếng gõ cửa ngắn mà dồn dập.
Thẩm Đường ngẩng đầu: “Mời vào.”
Trữ Nhiễm cũng nhìn ra cửa, đầu tiên là sững sờ, sau đó nở nụ cười.
Anh đi công tác về rồi.
Tần Tỉnh nhìn thấy Trữ Nhiễm ở đây không hề ngạc nhiên, xe của cô đậu ở bãi đỗ ngầm.

Anh đưa vài lá thư tỏ ý hợp tác cho Thẩm Đường: “Lần này ra ngoài thu hoạch khá tốt."
Trữ Nhiễm đứng dậy, để ghế cho Tần Tỉnh ngồi, “Hai người nói chuyện đi, em đi tìm chị Lỵ.”
Cô cầm cốc lên, lấy cớ rời đi.
Văn phòng Tần Tỉnh sát vách của Thẩm Đường, cửa rộng mở.
Trữ Nhiễm đi ngang qua, dừng bước, suy nghĩ hai giây, nhắn tin cho Tần Tỉnh: 【 Em vào văn phòng anh uống ly cà phê có tiện không? 】
Tần Tỉnh trả lời rất nhanh: 【 Tôi nói không thì em sẽ không vào chứ? 】
Trữ Nhiễm: 【 Anh phải nói sớm chứ, giờ em trót bước một chân vào cửa văn phòng anh rồi, nhưng chân kia vẫn ở ngoài nè.


Tần Tỉnh: 【 Tôi đang bận.


Trữ Nhiễm coi như anh ngầm đồng ý, lúc này mới bước vào văn phòng của Tần Tỉnh, không đi lại tùy tiện, chỉ nghỉ chân ở khu nghỉ ngơi một chút, thuận tiện nhắn cho thím hai.
【 Cháu vừa bảo đưa Thẩm Đường sách, dì gửi cháu những cuốn kia đi, cháu sẽ đưa lần lượt cho chị ấy, đảm bảo không bị lộ, tinh thần hiện giờ của chị ấy không tệ đâu.


Từ khi thím hai biết Thẩm Đường mang thai, hễ rảnh là lại đến tiệm sách tìm sách cho cô ấy, mấy chục quyển sách đều là những cuốn bà đã đọc hết, cảm thấy không tệ rồi mới mua.
Tiêu Chân: 【 Phản ứng mang thai của Đường Đường có nghiêm trọng không? 】
Trữ Nhiễm: 【 Cháu hỏi Viên Viên rồi, Viên Viên nói chưa thấy Thẩm Đường nôn nghén ở công ty bao giờ, khẩu vị cũng ổn, đi làm bình thường hằng ngày, không bị khó chịu.

Cháu đang ở công ty, mới ra khỏi văn phòng chị ấy đây, Tưởng Thành Duật còn viết cảm nghĩ để dỗ cho chị ấy vui nữa.


Tiêu Chân yên tâm.
Trữ Nhiễm vừa đặt điện thoại xuống thì Tần Tỉnh quay lại, anh đóng cửa văn phòng, lườm cô, “Vẫn chờ tôi pha cà phê cho em?”
“Em là khách của anh, đương nhiên phải chờ anh pha rồi, chứ em mà là bạn gái anh thì còn khách sáo làm gì.” Trữ Nhiễm đứng dậy, xắn tay áo lên, bày ra tư thế công việc.
Tần Tỉnh không ngăn cô, cầm hai ly cà phê nhỏ ra, ngồi trên ghế quầy bar chờ uống cà phê.
Trữ Nhiễm quay đầu nhìn anh, “Em cứ nghĩ cuối tuần anh mới về cơ.”
Tần Tỉnh chống trán, “Chuyện nên nói đều nói xong rồi, ở lại cũng chẳng có việc gì.”
Trữ Nhiễm: “Cứ tưởng anh muốn về sớm vì muốn gặp em chứ.” Cô nói: “Em muốn sớm được gặp anh nên vừa đóng máy đã phi thẳng về công ty đấy.”
Cô luôn nói những lời làm anh không biết nên tiếp tục thế nào, Tần Tỉnh chỉ có thể im lặng.
Trữ Nhiễm thích nhìn vẻ mặt kinh ngạc bất đắc dĩ của anh, “Anh đi công tác cả một tuần có nhớ em không?”
“Không.”
“Thôi cứ nói thật đi sao phải ngại.”
“…”
Trữ Nhiễm nhắc lại câu nói kia, “Anh đi công tác cả một tuần có nhớ em không?”
Tần Tỉnh nhìn cô, đáp một chữ ‘Ừ’.
Anh muốn biết cô sẽ nói tiếp thế nào.
Trữ Nhiễm đắc ý, “Nhớ nhiều không?”
“…” Anh vẫn không có cửa với cô.
Trữ Nhiễm không trêu anh nữa, tập trung pha cà phê.
Cô yên lặng nhớ đến chữ ‘Ừ’ kia của anh.
Vì lệch múi giờ, Tần Tỉnh mệt rã rời, cố chịu chống đỡ ở cùng cô một lúc.
Pha cà phê xong, Trữ Nhiễm rót cho anh một ly, “Tối anh có xã giao không? Không có thì em mời anh ăn cơm.”
Tần Tỉnh: “Không có, tôi về nhà ngủ.”
Trữ Nhiễm không còn giống trước đây, không quan tâm anh đi công tác có mệt không, chỉ để ý tâm trạng mình tốt hay không, giờ cô đã học được cách quan tâm người khác, “Lệch múi giờ mệt thật.”
Dù sao ngày kia công ty cũng liên hoan rồi.
Đến lúc đó lại được gặp anh.
——
Ngày liên hoan, Trữ Nhiễm thức dậy sớm, bỏ ra hơn ba tiếng để lên đồ sang xịn mịn.
Thay cả bốn bộ lễ phục, đến bộ thứ năm cô mới hài lòng.
Công ty cô đặt bao toàn nhà hàng Sz làm địa điểm liên hoan.
Trữ Nhiễm đến mới biết, buổi liên hoan đêm nay là tiệc rượu cỡ nhỏ, ngoài người công ty cô thì còn mời các đối tác, nhà sản xuất và đạo diễn nổi tiếng trong giới, cũng không thiếu các ông lớn trong ngành thời trang.
Độ náo nhiệt không thua tiệc tối tại lễ trao giải.
Trữ Nhiễm thấy Tần Tỉnh trong đám người, anh đang chào hỏi khách khứa.
Hứa Nguyện cũng tới, mặc bộ lễ phục váy tiên nữ, người còn bắt mắt hơn váy.
Trữ Nhiễm không biết mình cực kỳ để ý Hứa Nguyện từ lúc nào nữa.
Tối nay cũng thế, ánh mắt cô cứ đi theo Hứa Nguyện gần như hình với bóng.
“Em nhìn chằm chằm Hứa Nguyện làm gì?”
Trữ Nhiễm quay đầu, Tần Tỉnh đứng sau cô.
Cô tỏ ra khá bình tĩnh: "Nhìn bộ váy của cô ấy, trông khá đẹp."
Nói xong, cô nhấp một ngụm rượu vang đỏ.
Tần Tỉnh không vạch trần cô, nói: “Sau này chị Lỵ sẽ toàn quyền sắp xếp công việc cho Hứa Nguyện.”
Tính cả cô, chị Lỵ dẫn dắt ba nghệ sĩ dưới trướng, còn đâu sức dẫn Hứa Nguyện nữa.

“Sao không xếp người đại diện khác cho Hứa Nguyện?”
Tần Tỉnh: “Sau này tôi sẽ phụ trách sắp xếp công việc của em.”
Trữ Nhiễm không dám tin, “Anh nói lại đi.”
Đương nhiên Tần Tỉnh sẽ không nhắc lại, “Sau này bảo em làm gì mà em tức giận mắng tôi là công ty sẽ tự động chấm dứt hợp đồng với em.”
Bây giờ mà không ở nơi công cộng thì có khi cô đã hôn anh rồi.
Trữ Nhiễm nhìn xung quanh, tất cả mọi người đều đang bận rộn trò chuyện, không ai nhìn bên này.
Cô chạm cốc với Tần Tỉnh, “Ở nhà, anh nghe em, trong công việc, em ủng hộ anh trăm phần trăm, dù thỉnh thoảng có tức em cũng cố nhịn, chờ về đến nhà rồi anh dỗ em nha.”
Tần Tỉnh: “…”
Anh nhắc nhở cô: “Trữ Nhiễm, giờ tôi với em chỉ là quan hệ ông chủ và nghệ sĩ, đừng bắt quàng.”
Trữ Nhiễm: “Em nói một là một.”
Cô nâng cốc, “Tổng giám đốc Tần cứ làm việc đi nhé.”
Cô nói được làm được, đã đồng ý sẽ không dán lấy anh trong buổi liên hoan rồi.
Trữ Nhiễm đi tìm Thẩm Đường, “Sếp Thẩm.” Giọng cô như ướp mật, nói ngọt ngào, “Hôm qua tôi dạo tiệm sách mãi, tìm được cho cô ba quyển khá được.

Sách ở trong xe, lát kết thúc tiệc thì cô đợi tôi nhé, tôi đưa cho cô.”
“Cảm ơn.” Thẩm Đường nhìn chằm chằm mặt cô, “Xem ra tâm trạng không tệ.”
Chứ còn gì nữa, Tần Tỉnh chủ động tiếp quản công việc của cô, có nghĩa là anh sẵn sàng bắt đầu lại với cô, cuối cùng người không nhai lại đã quay đầu.
Trữ Nhiễm cầm lấy ly rượu, nhẹ nhàng chạm vào ly nước của Thẩm Đường, "Tôi vẫn luôn nợ cô một lời xin lỗi chân thành, rất xin lỗi.

Yên tâm, sau này tôi nhất định sẽ mang về mấy cúp ảnh hậu cho cô.”
Cô một hớp uống hết rượu trong ly.
Đã lâu rồi không vui thế này.
Bữa tiệc tối mãi đến tận khuya mới kết thúc.
Trữ Nhiễm gửi tin nhắn cho Tần Tỉnh: 【 Mấy giờ tiệm ăn sáng mở cửa, em mời anh.


Tần Tỉnh vừa ngồi lên xe, mở cửa sổ cho bay bớt mùi rượu, 【 Em không buồn ngủ sao? 】
Trữ Nhiễm: 【 Có chứ, nhưng ở cùng anh thì không buồn ngủ nữa.

】 Cô lại hỏi: 【 Hay không chờ nữa, ăn sáng rồi hẵng về nhà ngủ? 】
Tần Tỉnh: 【 Tôi ở trong xe.


Anh lấy một chai nước đá uống, cơn buồn ngủ bị xua tan.
Trữ Nhiễm tìm mấy phút mới thấy anh, Tần Tỉnh mặc áo khoác xuống xe, “Đi đâu?”
“Không biết, cứ đi dọc về trước thôi.” Trữ Nhiễm đội mũ áo lông lên.
Ba rưỡi sáng, Tần Tỉnh đi trên đường cùng Trữ Nhiễm.
Không biết não anh bị nước vào hay Trữ Nhiễm không bình thường, hai người đi vô định về phía trước trong gió lạnh.
Hai tay Trữ Nhiễm đút túi để sưởi ấm, “Nếu sau này em cưa được anh thì đêm mới được ra đường đi dạo mất.”
Tần Tỉnh quay sang, “Tôi yêu đương sẽ không vụng trộm trong đêm, cũng không rảnh giấu giấu giếm giếm, em phải nghĩ kỹ xem có muốn ở bên tôi không.”
“Không cần nghĩ, không cần nghĩ.” Trữ Nhiễm kích động nắm lấy ống tay áo khoác của anh, “Em chỉ sợ anh không muốn công khai thôi, chứ em đương nhiên nguyện ý rồi.”
Cô lui về sau hai bước, đứng trên vỉa hè, “Tần Tỉnh, anh qua đây, anh đứng dưới lòng đường ấy.”
Cô đứng trên vỉa hè mới có thể nhìn thẳng vào anh.
Tần Tỉnh không biết cô lại muốn làm ra chuyện gì, anh nghe theo.
Hai người đứng đối mặt, anh hỏi: “Có…” Chuyện gì?
Trữ Nhiễm ôm cổ anh kéo anh đến trước mặt, chặn môi anh, ngăn lại câu nói còn dang dở.
Trong chớp mắt ấy, ánh đèn đường như vụt tắt, đất trời thoáng chốc mù mịt.
Tần Tỉnh ôm cô, biến bị động thành chủ động, cúi đầu hôn cô.
——
Lời tác giả: Kết thúc ngoại truyện Tần Tỉnh & Trữ Nhiễm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui