Quỷ Hành Thiên Hạ

Tháng năm, trong phủ Khai Phong sắc xuân dạt dào.

Ngày hôm đó mặt trời lên cao nắng chiếu
rực rỡ, sáng tinh mơ, nha dịch trong Khai Phong mở cửa lớn, Vương Triều
Mã Hán dẫn theo vài nha sai chuẩn bị đi tuần nhai như mọi ngày, chợt
thấy một con ngựa màu đỏ sậm ngẩng cao đầu nhàn nhã đi tới, người ngồi
trên ngựa mặc lam y, đang vẫy tay với những người bên này.

“A!” Vương Triều mắt tinh, hô lớn: “Triển đại nhân về rồi!”

Chỉ hét một câu như vậy, toàn bộ nha
dịch lớn nhỏ trong phủ Khai Phong đều chạy ra xem, quả nhiên, người đang đi đến là Triển Chiêu mặt mày hớn hở.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường từ sáng
sớm đã đến ngoài cửa thành Phủ Khai Phong, hai người vào thành rồi chia
ra, Triển Chiêu về nha môn, Bạch Ngọc Đường dẫn Bạch Phúc về Bạch phủ
trước. Suốt chặng đường gió bụi vất vả, Bạch Ngọc Đường lại khiết phích, nói về đổi y phục trước, một lát nữa sẽ đến bái kiến Bao đại nhân.

Triển Chiêu đến trước nha môn xoay người xuống ngựa, chào hỏi mọi người rồi thì bảo nha dịch mang đặc sản về trù phòng, đều là những loại mỹ thực đặc sắc của Hãm Không Đảo và Thường
Châu Phủ.

.

.

Sau khi rời khỏi Hãm Không Đảo, hắn và
Bạch Ngọc Đường đã về lại nhà một chuyến, Triển Chiêu cày hết cả đất nhà mình lên, cuối cùng cũng tìm được một cái hộp nhỏ trong phòng của đại
ca.

Cái hộp này thật ra là do Bạch Ngọc
Đường giúp hắn tìm thấy, Triển Chiêu nhìn qua một cái, nghĩ nó chỉ là
một mảnh gỗ bình thường, nhưng Bạch Ngọc Đường nói đây là một chiếc hộp
có ám khí. Rất nhiều ám khí, nhưng hắn có thể giải được.

Trong hộp không có thứ gì đặc biệt, chỉ có một mảnh ngọc và một cuộn giấy.

Trong đó vẽ đầy những kí hiệu kì quái,
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đều không hiểu được, nhưng có thể nó có
liên quan đến nguyên nhân khiến Triển Hạo hành động bí hiểm như vậy.

Chuyện đến hôm nay, Triển Chiêu thật
không biết mối liên hệ giữa mình và Triển Hạo là gì nữa, tuy là đại ca,
nhưng lại cảm thấy rất xa lạ. Triển Chiêu không xác định được những lời
nào của hắn là thật, những lời nào là dối nữa. Cất các thứ đi, Triển
Chiêu dự định quay về rồi sẽ tìm tư liệu nghiên cứu.

.

.

Sau khi hàn huyên một lúc với mọi người
trong phủ Khai Phong, Triển Chiêu chạy đến thư phòng gặp Bao đại nhân,
Triệu Hổ đang cầm trái lê gặm đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó: “Triển
đại nhân, trong thư phòng…”

Nhưng vừa ngẩng đầu lên nhìn, Triển Chiêu đã chạy mất bóng rồi.

Triển Chiêu hớn ha hớn hở chạy đến cửa thư phòng, thấy cửa mở thì lao vào: “Đại nhân.”

Có một người đang đứng trong thư phòng,
Triển Chiêu vừa nhì vào đã thấy một cái bụng tròn to, với độ to này ít
nhất cũng sáu bảy tháng rồi.

Người kia đang cầm một cuộn giấy cười nhìn hắn.

“Bàng thái sư?” Triển Chiêu hoảng hồn,
sao Bàng thái sư lại ở trong thư phòng của Bao đại nhân? Lập tức híp
mắt, không thể nào, thông thường đều là Bao đại nhân ức hiếp Bàng thái
sư, chẳng lẽ lúc mình không ở đây đã bị mất tiên cơ rồi?

“Ha ha, Triển hộ vệ về rồi.” Bàng Cát cười híp mắt tới gần, “Lão Bao ngày nào cũng lải nhải nhắc ngươi.”

“Thái sư.” Triển Chiêu liếc nhìn cái bụng có vẻ đã nhỏ đi một chút của Bàng Cát, thắc mắc: “Bao đại nhân đâu?”

“À, ở trong cung, mấy hôm sau hoàng
thượng giao cho hắn phụ trách lo liệu Thức Ngọc đại hội, không phải hắn
là đại học sĩ Long Đồ Các sao.” Bàng Cát cười ha hả trả lời.

Triển Chiêu đã từng nghe về Thức Ngọc đại hội này… Đã định chuẩn bị từ rất nhiều năm rồi, nhưng vẫn không bắt đầu được.

Thức Ngọc đại hội này là do hoàng thái hậu đề xuất, thái hậu thích ngọc.

Hiện nay thiên hạ thịnh thế thái bình, muốn thu thập để phổ biến số ngọc quý trong dân gian.

Nhưng, Triệu Trinh trước nay cai trị
nhân từ, nghiêm cấm quan viên địa phương cướp đoạt vơ vét ngọc quý trong dân gian để tiến cống, chủ trương để dân cất giữ. Nghe nói trong dân
gian có rất nhiều người hiểu biết về ngọc, còn có các loại hoạt động thú vị như cược ngọc. Vừa hay đại thọ của thái hậu sắp đến, Triệu Trinh đặc biệt tổ chức một kì Thức Ngọc đại hội, để người yêu ngõ trong thiên hạ
giao lưu một chút, tiện thể làm vui lòng thái hậu.

Đừng xem thường Bao đại nhân đen, bên
trong lại là một nho sinh tuấn nhã, có cách nhìn ngọc rất độc đáo, đại
hội như thế này đương nhiên phải để hắn chủ trì, hơn nữa hắn giữ chức
phủ doãn Khai Phong, phải bảo đảm an toàn cho đại hội này, cho nên những ngày này cực kì bận rộn.

Nhưng Triển Chiêu vẫn chưa hiểu, tại sao Bàng Cát lại ở trong phủ Khai Phong?

Bàng Cát thấy Triển Chiêu nhìn chòng
chọc mình như hổ đói, cảm giác gió lạnh vần vũ sau lưng, cười hì hì nói: “Lão phu đến làm công ngắn hạn cho lão Bao vài ngày, mấy hôm nữa là đi
rồi.”

“À…” Triển Chiêu nửa tin nửa ngờ, nhét cho Bàng thái sư hai quả lê rồi ra ngoài tìm hỏi Trương Long.

.

.

Vậy mới biết, Bàng thái sư làm sai rồi.

Khoảng thời gian trước, Bàng Phi thành công sinh hạ một hài nhi, nhưng đáng tiếc là khuê nữ.

Bàng Phi khóc sướt mướt cả ngày, thái sư cũng tiếc hận không thôi.

Triệu Trinh thì lại rất vui, nữ oa nhi
này giống Bàng Phi, đôi mắt to tròn trong veo nhìn ngó khắp nơi, làn da
non mềm trắng trẻo, mập mạp bụ bẫm đáng yêu không nói nên lời, hắn bế cả ngày không chịu buông.

Thái hậu cũng thích, chỉ cần là hài tử
thì đều thích, nữ oa nhi cũng xem như khai chi tán diệp! Thấy Bàng Phi
tức giận liền khuyên nhủ, dù sao vẫn còn trẻ, lại sinh thêm vài đứa nữa.

Bàng Cát vốn ỷ vào Bàng Phi có hỉ, hoành hành ngang ngược đắc tội không ít người. Lần này sinh hạ khuê nữ, không ít người chê cười hắn. Thái sư rất bực tức, hôm đó thái hậu mở yến
tiệc, không biết ai bỏ tửu dược vào ly của thái sư, thái sư chưa uống
được một hai ly liền phát cuồng. Cũng may Bàng Dục ngăn hắn lại, nhưng
thái sư vẫn đập vỡ ly rượu trên bàn, Triệu Trinh cực kì giận dữ.

Cuối cùng vẫn là Bao Chửng nói giúp hắn, xin được phạt nhẹ một chút.

Thái hậu thì không trách Bàng Cát, đã
quá quen rồi, nhưng không phạt thì không được, thế là bảo hắn đến phủ
Khai Phong, làm công một tháng cho Bao Chửng. Vừa hay Công Tôn đang
không có ở đây, giao việc của gia sư cho hắn.

Kì thật Triệu Trinh làm thế này cũng là
vì tốt cho Bàng Cát, phủ Khai Phong an toàn hơn bất kì nơi nào, có Bao
Chửng trấn giữ, không sợ có người kiếm chuyện với hắn.

Trước mặt đương nhiên không còn nữa, nhưng sau lưng thì lại không ít.

Trước đây Triệu Trinh mất một phi tử,
cách đây không lâu một người lại bệnh mất, cũng may có tiểu công chúa
xuất thế, tâm trạng của Triệu Trinh mới tốt lên một chút.

Không ít quan lại cảm thấy đây là cơ hội ngàn năm có một, đặc biệt là những người có khuê nữ, đều thấy Bàng Phi
một mình độc chiếm hậu cung cực kì chướng mắt.

Nữ nhân sao, thanh xuân sắc đẹp vĩnh
viễn luôn là người đến sau chiếm ưu thế, Bàng Phi sinh xong hài tử cũng
đã hai mươi lăm rồi, tuy vẫn xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành như
trước, nhưng vẫn không so được với những cô nương mười sáu mười bảy
tuổi.

Rất nhiều người muốn lật đổ Bàng thái
sư, đưa khuê nữ nhà mình lên làm hoàng hậu. Tranh chấp trong hậu cung,
luôn ác liệt dữ dội hơn tranh chấp triều chính.

Nhưng nói thật ra, với những gì Triển
Chiêu biết về Triệu Trinh, hắn hoàn toàn không phải kẻ háo sắc mê rượu
có mới nới cũ, tình cảm giữa hoàng thượng và Bàng Phi là chân tình giữa
hoạn nạn nguy nan, cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, sẽ không tùy
tiện vứt bỏ Bàng Phi như vậy.

Một vị minh quân luôn đối xử tử tế với
nữ nhân của mình, đặc biệt là phi tử đã theo mình nhiều năm, sinh hài tử cho mình. Một nam nhân không tốt với thê tử của mình, sao có thể tốt
với bách tính thiên hạ.

.

.

Triển Chiêu đếm đếm, mình và Bạch Ngọc
Đường thật sự ở bên ngoài quá lâu rồi, Bàng thái phi đã sinh cả oa oa ra rồi! Vẫn cảm thấy rất có lỗi với Bao đại nhân, không có mình bên cạnh,
không biết có gặp phải nguy hiểm gì không.

Thời gian một năm, cũng đủ để triều đình long trời lở đất rồi, lại thêm việc Triệu Phổ quy ẩn trước đây, nhân
tài mới lần lượt xuất hiện trong triều, hiện tại đã như một làn gió mới.

Trước tiên kéo một lão tiên sinh hiểu rõ tình hình triều đình trong phủ đến hỏi tình trạng gần đây.

Lão tiên sinh nói với Triển Chiêu, binh
quyền vốn tập trung toàn bộ trong tay Triệu Phổ nay đã được chia ra
thành năm đạo quân đông tây nam bắc trung, để năm vị đại tướng quân giữ
binh quyền. Triệu Trinh một mực không chịu phong người khác ngoài Triệu
Phổ làm Binh Mã Đại Nguyên Soái.

Lai lịch năm vị tướng quân này cũng không nhỏ, ba trong số đó là cựu tướng của Triệu Phổ trước đây, một trong đó là Trâu Lương.

Đại quân ở Tây Lộc, thật ra chính là phần còn lại của Triệu gia quân, vẫn do Hạ Nhất Hàng trông giữ.

Hắn vẫn là đại tổng quản của Triệu gia
quân như trước, phụ trách báo cáo tình hình quân tình cho Triệu Phổ bất
cứ lúc nào. Nói trắng ra, đây là số binh mã Triệu Trinh giữ lại cho
Triệu Phổ, cũng là bức bình phong cuối cùng của mình.

Ba mươi vạn Triệu gia quân này dũng mãnh thiện chiến, lấy một địch trăm, có thể nói là đạo quân mạnh nhất của
Đại Tống, cũng là binh mã của riêng Triệu gia hắn, nếu có một ngày thiên hạ đại loạn, Triệu Trinh cảm thấy, chỉ cần Triệu Phổ quay lại giữ chức
nguyên soái là có thể giúp hắn giành lại giang sơn xã tắc.

Chính vì như thế, các đội binh mã khác đều rất tầm thường.

Đại quân ở Nam Lộc do Long Kiều Quảng tiếp quản, hiện tại đang hoạt động liên tục ở vùng Đại Lý Vân Nam bắt thổ phỉ.

Đại quân ở Đông Lộc do Trâu Lương thống
lĩnh, đường thủy ở vùng duyên hải đông nam rất nhiều, sở trường của Trâu Lương là hải chiến, thủy quân đang được luyện tập.

Đại quân ở Bắc Lộc thì do Lỗ Bắc Hầu Tiết Ích Hành, Triển Chiêu không biết người này.

Lão tiên sinh nói với Triển Chiêu: “Tiết Ích Hành còn rất trẻ, không đến ba mươi tuổi, xuất thân là võ trạng
nguyên, cũng chính là rể tài của Ông Quốc Công. Là kì tài luyện võ khó
gặp.”

“À…” Triển Chiêu gật đầu, tình huống này thật sự rất rối rắm.

“Đại quân Trung Lộ thì sao?” Triển Chiêu hỏi.

“Là Gia Cát Cẩn Huy.” Lão tiên sinh nói
với Triển Chiêu: “Người này rất thần bí, nghe nói võ nghệ cao cường, hắn là con cháu trong nhà Sài vương phi. Hiện tại đóng quân chủ yếu ở vùng
trung bộ, nhưng rất ít nhân mã, chỉ khoảng năm sáu vạn.”

“À, cũng có nghĩa là, hai hậu duệ vương
tộc, ba vị tướng quân bình dân, chén nước này hoàng thượng kê thật
vững.” Triển Chiêu thỏa mãn gật đầu. Lại hỏi: “Vậy binh mã hoàng thành
thì sao?”

“Ha ha, mười vạn cấm quân trong hoàng thành do Âu Dương Thiếu Chinh thống lĩnh.”

“A!” Triển Chiêu vui vẻ: “Lần này Hỏa Kì Lân thăng chức rồi, đã thống lĩnh cả cấm quân đô thành rồi sao? Khó
trách Triệu Phổ nói cứ đến Khai Phong là đau đầu.”

“Còn về các quan văn thì thay đổi không
nhiều.” Lão tiên sinh tiếp tục giới thiệu cho Triển Chiêu: “Chưa đến kì
thi Hương, nhưng sắp đến rồi, đến lúc đó lại thêm các quan viên tiến cử, có lẽ sẽ lại đổi thêm một nhóm mới.”

“A. Đúng rồi, bao nhiêu người muốn lật đổ Bàng thái sư đưa khuê nữ vào cung?” Triển Chiêu rất hứng thú với chủ đề này.

“Bắc Lộc Tướng Quân Tiết Ích Hành có một muội muội, biết võ công, nghe nói rất đẹp, võ công cũng không thấp.”

“Biết võ sao…” Triển Chiêu hơi lo thay
cho Triệu Trinh, tuy nói Bàng Phi tính tình mạnh mẽ, nhưng rốt cuộc vẫn
rất mềm yếu, nếu đổi sang một vị võ công cao cường, Triệu Trinh thật
đáng thương.

“Còn có một, tên Phương Xảo Xảo, là cháu gái của Phương lão quốc công, đại tài nữ.”

Triển Chiêu đăm chiêu đăm chiêu, cái này không phù hợp, với những gì hắn biết, Triệu Trinh không thích đại tài
nữ, hắn tương đối thích người như Bàng Phi, có phần kiêu ngạo, khi cần
thông minh rất thông minh, khi không nên thông minh lại rất ngốc.

“Vẫn còn một…”

“Còn nữa?” Triển Chiêu bắt đầu buồn bực, bỗng chốc từ đâu xuất hiện nhiều khuê nữ như vậy, khó trách sao sắc mặt lão Bàng lại khó coi như vậy.

“Có một cô nương ngoại tộc.” Lão tiên sinh kia nói đến đây, có phần khó xử.

“Làm sao vậy?” Triển Chiêu không hiểu.

“Có lẽ cô nương đó và Cửu cương gia có quen biết.”

“Sao?” Triển Chiêu sửng sốt, còn liên quan đến Triệu Phổ?

“Các bộ tộc ở Tây Bắc đã thống nhất
rồi.” Lão tiên sinh nói: “Hiện tại trở thành một bộ tộc mới, tộc trưởng
là huynh đệ cùng chơi chung từ nhỏ với Cửu vương gia, tên là Đặc Mục Lý, cô nương kia là muội muội của hắn, Đặc Mục Yến.”

Triển Chiêu cảm thấy tên này thật sự khó đọc: “Như vậy sao… Nha đầu ngoại tộc đó cũng muốn đến đây? Gần đây có
tuyển phi sao? Vì sao ai cũng chọn thời điểm này để đến?”

“Không phải có Thức Ngọc đại hội sao!”
Vị tiên sinh kia vui vẻ nói cho Triển Chiêu: “Đám người đó không phải
người nghèo, trong tay ai lại chẳng có mấy mảnh ngọc quý? Mang đến Khai
Phong để thái hậu ngắm nhìn, trước tiên phải qua được cửa ải của thái
hậu đã!”

Triển Chiêu dở khóc dở cười, lắc lắc đầu, hỏi: “Vậy còn ý của hoàng thượng thì sao?”

“À… Hoàng thượng có lẽ không biết, có điều Bao đại nhân có bình luận một câu.”

“Câu gì?” Triển Chiêu hiếu kì.

“Không thể cưỡng ép duyên phận.”

“Đúng vậy.” Triển Chiêu gật đầu biểu thị đồng ý.

Vị lão tiên sinh kia thấy tâm trạng
Triển Chiêu không tệ, lại nhiều lời hỏi một câu: “Ta nói Triển đại nhân, người có duyên với ngài bao giờ mới đến đây? Cũng không còn nhỏ nữa,
tôn nữ nhà ta nha, bây giờ đã…”

Triển Chiêu dở khóc dở cười: “Lão gia tử, tôn nữ nhà ngài còn chưa đến mười lăm, làm sao mà được chứ!”

“Sao lại không được?” Lão tiên sinh còn
muốn nói tiếp, nhưng Triển Chiêu đã mượn cớ chạy mất rồi. Lão đầu lầm
bầu bỏ đi, miệng vẫn lải nhải, sao Triển đại nhân này chẳng lo lắng chút nào?

.

.

Đang lẩm bẩm, chợt thấy Bàng Cát nhàn
nhã đi ra, dường như nghe được lời lão tiên sinh lẩm bẩm, cười nói:
“Người trong phủ Khai Phong các ngươi chỉ toàn phát triển cơ bắp, chẳng
lẽ không nhìn ra sao, Triển đại nhân các ngươi đã có người trong lòng
rồi.”

“Vậy sao?” Lão tiên sinh ngẩn người:
“Triển đại nhân có người trong lòng rồi? Là người nào? Cô nương nhà nào? Chưa từng nghe nói.”

Bàng Cát cười hắc hắc: “Trong lòng lão Bao có tính toán là được rồi.”

“Ai, thái sư.” Lão tiên sinh hiếu kì chạy đến hỏi: “Người trong lòng Triển đại nhân như thế nào?”

Bàng Cát sờ cằm: “Ngoại hình?”

“Phải! Béo hay gầy, thanh tú hay xinh đẹp? Là văn hay võ, văn nhã hay lợi hại?”

Bàng Cát lại cười hắc hắc: “Cái đó,
không béo không gầy mà rất cao, dáng vẻ cực tuấn, thiên hạ hiếm thấy.
Văn võ toàn tài, có lúc văn nhã, có khi lại rất lợi hại, còn rất giàu
nữa.”

“Thật sao?” Lão tiên sinh trợn to mắt,
quả nhiên loại người như Triển Chiêu không thể bị bỏ sót, chỉ trách cháu gái mình sinh ra quá muộn.

“Đúng rồi.” Bàng Cát âm u nói: “Người
trong lòng Triển đại nhân mặt nào cũng tốt, chỉ có điều tính tình hơi
khó nắm bắt một chút.”

“Tính tình không tốt sao?” Lão tiên sinh buồn bực: “Vậy đâu có được, Triển đại nhân tốt tính như vậy, chẳng may
bị người ta ức hiếp thì sao… Không hay chút nào?”

“À, cũng không phải rất không tốt, chỉ
là thường ngày không thích đáp lời người khác, cũng không thích nói
chuyện, nếu ai chọc đến hắn, động thủ là chém người.”

“A…” Lão tiên sinh hít sâu một hơi, vậy không phải là con cọp mẹ sao?!

.

.

“Hắt xì…”

Trong nhã gian lầu hai của Thái Bạch Cư, Bạch Ngọc Đường vừa ngồi xuống, còn chưa kịp gọi thức ăn đã hắt xì một cái.

Vốn hắn định đến phủ Khai Phong, có điều đi ngang qua Thái Bạch Cư thấy đói bụng, liền bảo Bạch Phúc đưa tin đến Khai Phong, nói với Triển Chiêu, đang ở Thái Bạch Cư, chờ ăn cơm xong,
cùng đến bái kiến Bao đại nhân.

Lão bản Thái Bạch Cư đã lâu không được
gặp Bạch Ngọc Đường, vội đến chào hỏi, thời gian gần đây biết hắn và
Triển đại nhân có việc ra ngoài, cho nên không giữ nhã gian, gần đây lại có nhiều người đến Khai Phong, hôm nay bị người khác chiếm mất rồi, từ
ngày mai lại bắt đầu giữ chỗ cho hắn.

Bạch Ngọc Đường cũng đâu thể bắt người ta làm chuyện lỗ vốn, liền nói với hắn là không cần, buôn bán quan trọng hơn.

Lão bản đặc biệt dùng bình phong ngăn ra một chỗ cho Bạch Ngọc Đường trên lầu hai, dựa vào cửa sổ lại an tĩnh,
thuận tiện để một lát nữa hắn uống rượu cùng Triển Chiêu.

Bạch Ngọc Đường vừa ngồi xuống, đã thấy có người thò đầu vào nhìn nhìn.

Bạch Ngọc Đường thấy không phải người ngoài, liền nhìn hắn gật đầu.

“Hắc hắc.” Người đến không béo không gầy, dáng vẻ không tệ, ăn mặc phú quý, vui vẻ chạy đến: “Bạch huynh, đã lâu không gặp.”

“Gần đây An Lạc Hầu vẫn tốt chứ?”

Người đến là Bàng Dục.

Bàng Dục, nếu là trước đây Bạch Ngọc
Đường và Triển Chiêu tuyệt đối sẽ không liếc mắt nhìn hắn, có điều đây
chính là cái gọi là lãng tử quay đầu vàng cũng không bằng, tiểu tử này
trải qua nhiều lần sống chết, lên lên xuống xuống mấy lần lại cùng theo
học Bao Chửng một thời gian, cũng xem như thay da đổi thịt rồi.

Vì hắn từng cứu Công Tôn và Tiểu Tứ Tử, cho nên người trong phủ Khai Phong đều đối xử với hắn rất tử tế.

Tuy Bàng thái sư và Bao Chửng ngày ngày
tranh cãi phân cao thấp, nhưng vào những lần đại chiến quan trọng, hắn
vẫn góp không ít sức, cho nên mọi người cũng không chán ghét phụ tử Bàng gia như trước nữa.

Bạch Ngọc Đường nhìn người không bao giờ dựa vào thân phận hay quá khứ, sẽ không vì ngươi từng làm chuyện gì mà
đánh giá cao hơn hay thấp hơn, hiện tại tốt là được rồi!

Gần đây ngày nào Bàng Dục cũng đến phủ
Khai Phong cùng ăn cơm với Bàng Cát, hôm nay vừa ra ngoài đã nghe nói
Triển Chiêu về rồi. Bàng Dục đến Thái Bạch Cư định gọi vài món ngon, về
mời Triển Chiêu cùng ăn. Vừa lên lầu đã thấy Bạch Ngọc Đường ở đó, điềm
tĩnh đi đến chào hỏi một cái, bất ngờ là Bạch Ngọc Đường cũng rất khách
khí.

Thật ra trong mắt người ngoài, Bạch Ngọc Đường như thế không phải đang khách khí, nhưng Bàng Dục biết, Bạch Ngọc Đường hỏi hắn thêm câu sau, là cực kì nể mặt, hoàng thượng cũng chưa
chắc được như thế.

“Mắt của Triển huynh đã khỏi rồi chứ?” Bàng Dục đi tới ngồi xuống chiếc ghế trước mặt Bạch Ngọc Đường, quan tâm hỏi.

Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Không sao rồi.”

“Ha.” Bàng Dục yên tâm rồi: “Các ngươi về thật đúng lúc, mấy ngày trước cha ta vẫn còn lải nhải.”

“Lải nhải cái gì?” Bạch Ngọc Đường khó hiểu.

“À, gần đây rất nhiều người giang hồ đến Khai Phong, có Triển huynh, Bao đại nhân cũng an toàn hơn được một
chút.” Bàng Dục vốn chẳng có ý xấu, có gì nói đó.

Bạch Ngọc Đường thì lại rất vừa ý với
tính cách này, dựa bên cửa sổ vừa hàn huyên với hắn vừa ngắm đường phố
bên ngoài: “Cung hỉ.”

“À!” Bàng Dục ngẩn ra một lúc mới nghĩ
ra là hắn nói đến chuyện Bàng Phi sinh oa oa, cười nói: “Đại danh là
Triệu Hương Di, nhũ danh là Hương Hương, cực kì đáng yêu, tiếc là không
bế ra được, ngày ngày hoàng thượng canh rất chặt.”

Bạch Ngọc Đường vẫn nghĩ Bàng thái sư
nhất định sẽ vì sinh ra nữ nhi mà thất vọng, nhưng kẻ làm cữu cữu như
Bàng Dục dường như lại rất thích, nghe hắn nói có vẻ Triệu Trinh cũng
thích, vậy là được rồi, sinh nam sinh nữ đều như nhau, nữ hài nhi tri kỉ hơn.

Ngay khi ấy, từ phía xa một bóng áo xanh lắc lư lắc lắc lư đi tới, suốt quãng đường hệt như thần tiên giá đáo,
tay vẫy không bỏ xuống được, liên tục chào hỏi người hai bên đường, dù
sao thì người đầy trên đường ai cũng biết hắn.

Bạch Ngọc Đường thấy rất buồn cười, Bàng Dục thấy sắc mặt Bạch Ngọc Đường như thế, lập tức biết Triển Chiêu đến
rồi, hắn nghĩ, chờ Triển Chiêu lên rồi, chào hỏi hắn một chút, sau đó
thì về Khai Phong dùng cơm với lão phụ thân nhà mình.

Đang nghĩ, chợt từ bàn bên cạnh, có
tiếng nói the thé truyền tới: “Ta còn nghĩ là thanh cao bao nhiêu anh
hùng khí phách bao nhiêu, không ngờ chỉ là kẻ xu nịnh quyền quý, vậy
cũng phải xu nịnh ai đáng một chút chứ, cả kẻ ác danh vang xa cũng vui
vẻ nói cười, thật đáng thất vọng.”

Bàng Dục nghĩ một lúc mới hiểu ra đối
phương nói gì, ngẩng đầu nhìn Bạch Ngọc Đường, thấy hắn không hề phản
ứng, vẫn uống rượu nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như không nghe thấy hoặc
là nghe không hiểu.

Bàng Dục gãi đầu, nghĩ thầm, nhận tin
chậm đến vậy sao? Cả phủ Khai Phong ai không biết đại gia ta đã cải tà
quy chính rất nhiều năm rồi?!

Thấy Bạch Ngọc Đường không trả lời, đối
phương lại lấn tới, nói tiếp: “Ai, phải chi ta có một tỷ tỷ xinh đẹp thì tốt rồi, chỉ cần ngủ cùng một nam nhân quyền thế là được rồi, cả họ đều được nhờ, a miêu a cẩu gì đó cũng thành người trên vạn người.”

Mấy câu này thật sự quá khó nghe, thứ
Bàng Dục không chịu được nhất là nghe người khác nói bậy sau lưng tỷ tỷ
hắn, không kịp suy nghĩ, nhảy dựng lên rống: “Ẻo lả kia, ngươi nói gì
đó?!”

Người nói quay đầu lại, quả thật là một nam nhân “ẻo lả”.

Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn qua đó, hiểu thầm, nam nhân này không phải bị “ẻo lả”, mà là nữ nhân giả trang.

Bàn bên kia có hai người, một nam một nữ, đều còn rất trẻ.

Nam tử mặc trường sam đỏ tía, có vẻ rất
nhã nhặn, nhưng Bạch Ngọc Đường nhìn ra, võ công người này không tệ,
nhìn khí độ xem ra cũng rất có gia thế. Nữ nhi giả trai cũng không có vẻ phấn son, dung mạo cũng không tệ, có lẽ là gia tộc luyện võ.

“Ngươi nói ai ẻo lả?” Nữ nhân đứng lên, thấp hơn Bàng Dục một đoạn dài.

Bàng Dục nhìn nhìn nàng ta, hớn hở: “Ta nói này bí đao lùn, giọng của ngươi cao hơn người ngươi nhiều.”

Bạch Ngọc Đường thở dài, cô nương này
thuộc dạng dáng người nhỏ nhắn, Bàng Dục lại rất cao, hai người đứng
cạnh nhau gần như cô nương ta chỉ còn bằng một nửa Bàng Dục, rất thú vị.

“Ngươi dám nói ta là bí đao?” Tính tình cô nương này cũng rất nóng nảy.

Bàng Dục vội phẩy tay: “A, không phải,
ngươi không phải bí đao, ngươi làm sao được như bí đao chứ, ngươi là bí
đỏ, còn là quả bí đỏ cái.”

Bàng Dục vừa nói ra, người ăn cơm xung quanh đều cười to.

“Ta đánh chết ngươi!” Cô nương kia đỏ mặt tía tai rút một sợi roi da trắng ra định quất Bàng Dục.

Bàng Dục tránh đông tránh tây, thời gian gần đây hắn cũng có luyện công phu, nhất thời cô nương thật không biết làm sao.

“Ngươi… Ngươi đứng yên đừng nhúc nhích!” Cô nương kia giậm chân.

Bàng Dục bĩu môi nhìn nàng ta: “Lý do gì mà ta đứng yên cho ngươi đánh chứ? Ngươi là bí đỏ chứ đâu phải ta!”

Cô nương kia nổi giận, đưa tay định rút đao.

“Linh Nhi, không được làm càn!”

Ngay lúc ấy, nam tử trẻ tuổi vẫn ngồi
yên bên bàn đứng lên, quát bảo cô nương kia dừng lại, đi đến tạ lỗi với
Bàng Dục: “Tiểu muội nhà ta thiếu quản thúc, An Lạc Hầu, xin đừng tranh
chấp với người kém hiểu biết.”

“Ha hả.” Bàng Dục gật đầu: “Nên quản thúc nhiều một chút, hung hăng như vậy gả không ra đâu.”

Sắc mặt cô nương kia càng khó coi hơn.

Huynh trưởng nhà nàng ta cười ha hả đưa
tay qua: “An Lạc Hầu nói rất đúng, đúng là nên quản thúc.” Vừa nói vừa
như thuận thế định vỗ vai Bàng Dục một cái.

Trước đây Bàng Dục từng bị Thất Thương
Quyền Cách Không Chưởng đánh bị thương một lần, chỉ cần nhẹ nhàng vỗ một cái như thế, cũng đủ cho nội tạng trọng thương. Nếu không nhờ Công Tôn
và Bạch Ngọc Đường, mạng nhỏ của hắn đã mất rồi. Hôm nay thấy dáng vẻ
của hắn rất quen, mà cả luồng lực kia cũng rất giống.

Bàng Dục rùng mình một cái, nghĩ thầm, không phải chứ… Nữa sao?!

Nhưng hắn muốn tránh cũng không kịp nữa
rồi, đang nghĩ không biết Bạch Ngọc Đường có giúp mình không, đột nhiên
có một bàn tay từ phía sau đưa lên nhẹ nhàng gạt tay nam tử một cái,
trong nháy mắt đã triệt được nội lực đối phương.

Người đó cười nói với Bàng Dục: “An Lạc Hầu, còn chưa đến Khai Phong? Thái sư đang chờ ăn cơm kìa.”

Bàng Dục quay lại nhìn, liền thấy không
phải người lạ, chính là Triển Chiêu, lập tức vui vẻ ra mặt, vừa nghe lời Triển Chiêu nói, vội từ biệt hắn chạy ra ngoài: “Oa, thiếu chút nữa
quên mất.”

Nam tử kia thấy Triển Chiêu nhẹ nhàng
triệt chiêu của mình, liền biết công phu người này không thấp, lại thấy
được Cự Khuyết trong tay Triển Chiêu, thầm hiểu, vội nói: “Thì ra là
Triển đại nhân, thất kính.”

Triển Chiêu hơi chắp tay: “Tiết tướng quân không cần khách khí.”

Nam tử sửng sốt, cô nương kia cũng đi đến hỏi: “Sao ngươi biết ca ca ta họ Tiết?”

Triển Chiêu chỉ chỉ mảnh ngọc bội nam
nhân kia đeo trên hông: “Lệnh bài của Bắc Lộc quân, bên trên có một chữ
Tiết, hẳn là tướng quân Tiết Ích Hành. Hơn nữa, người bình thường không
dám chọc vào Bàng Dục.” Nói xong, chắp tay, “Tướng quân thân mang tuyệt
kĩ nóng lòng cứu muội muội ta có thể hiểu, nhưng Khai Phong là hoàng
thành, có vương pháp, mắng người không phạm pháp, đả thương người khác
là phạm pháp, sau này tướng quân cố gắng quân tử động khẩu không động
thủ.”

Bạch Ngọc Đường hơi nhếch môi, phảng
phất nhìn thấy một con mèo đen lạnh lùng cảnh cáo một đám mèo hoang nơi
khác đến: “Đây là địa bàn của ta, đứa nào gây rối đuổi ra ngoài!”

Triển Chiêu nói xong, liền đi đến ngồi xuống trước mặt Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường đưa tay rót rượu cho hắn.

Ngay khi ấy, tiểu nhị của Thái Bạch Cư
đi lên nói: “Triển đại nhân, Bạch ngũ gia, nhã gian lầu ba trống rồi, có muốn đi lên không?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, cùng Triển Chiêu lên lầu.

Tiết Ích Hành cũng trả tiền, dẫn Tiết Ích Linh đi ra.

.

.

Tiết ích Linh nhìn chăm chăm theo bóng
lưng hai người lên lầu, chậc chậc hai tiếng: “Đại ca, đó chính là Triển
Chiêu sao? Sao lại trẻ tuổi tuấn tú như vậy mà danh tiếng lại lớn như
thế?”

Tiết Ích Hành gật đầu: “Triển Chiêu quả
nhiên danh bất hư truyền, nhưng khi nãy muội cũng thật là, trêu chọc
Bàng Dục thì thôi đi, sao lại chọc cả Bạch Ngọc Đường?”

Tiết Ích Linh thè lưỡi: “Muội nghe nói
đao pháp của hắn là đệ nhất thiên hạ, muốn xem thử hắn và huynh ai lợi
hại hơn thôi! Hơn nữa, muội ghét loại nam nhân có dung mạo như vậy.”

“Ô…” Tiết Ích Hành bật cười: “Bạch Ngọc
Đường phong lưu thiên hạ, nữ nhân nào thấy hắn mà chẳng chảy nước miếng, muội lại không thích sao?”

“Hừ.” Tiết Ích Linh phản đối: “Muội
không thích loại nam nhân đẹp đến mức yêu dị như vậy, Triển Chiêu lại
rất tốt, còn thông minh. Ca, nhân vật như vậy ở lại Khai Phong thật đáng tiếc, chiêu dụ hắn vào quân doanh đi?”

Tiết Ích Hành bất đắc dĩ nhìn muội muội
nhà mình một cái: “Muội nhìn muội đi, nhớ kĩ, cho muội đến đây không
phải để thích Triển Chiêu, là để muội thích hoàng thượng.”

“Muội chỉ hỏi chút thôi.” Tiết Ích Linh đỏ mặt oán trách: “Muội ghét nhất là loại nam nhân không biết võ công…”

“Nói bậy.” Sắc mặt Tiết Ích Hành hơi đổi.

“Được rồi được rồi, không nói nữa.” Tiết Ích Linh bĩu môi không mấy vui vẻ bỏ đi.

.

.

Trên lầu ba, Bạch Ngọc Đường đang ngồi bên cừa sổ uống trà, nhìn hai huynh muội kia đi xa, cười như không cười.

“Này.” Triển Chiêu cầm chén rượu qua, khó hiểu nhìn hắn: “Sao ngươi lại cười âm hiểm như thế?”

Bạch Ngọc Đường quay đầu lại, nhìn nhìn
Triển Chiêu một lúc, đột nhiên mở miệng: “Mắt mang hoa đào, trêu hoa
ghẹo nguyệt, mèo con ngày xuân quậy phá thật!”

“Khụ khụ.” Triển Chiêu sặc rượu, chỉ vào mũi hắn: “Ngươi tự nói ngươi sao!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui