Quỷ Hành Thiên Hạ

Trong nhã gian Thái Bạch Cư, Bạch Ngọc Đường gọi món chật cả bàn cho mèo ăn.

Hai người đã lâu không được thưởng thức
tay nghề của đầu bếp ở Thái Bạch Cư rồi, lại thêm chạy vội suốt mấy ngày không ăn uống tử tế, đang đói sắp choáng váng, liền vừa bàn về tình
hình Khai Phong gần đây, vừa bắt đầu ăn.

Tiểu nhị của Thái Bạch Cư mang thức ăn
lên, tiểu nhị này tên Tiểu Lục, rất lanh lợi. Cha của Tiểu Lục vốn là
một thợ săn, bị liên lụy vào một án mạng thiếu chút nữa mất mạng, may mà được Bao đại nhân minh oan cho, nhà bọn họ mới thoát được cảnh nhà mất
người chết, cho nên hắn vẫn luôn biết ơn, cho nên rất tích cực giúp đỡ
người của phủ Khai Phong.

Tiểu Lục luôn đặc biệt lưu ý đến chuyện
xảy ra trong Khai Phong, đặc biệt là ở những nơi đầu phố cuối ngõ mà
người trong phủ không biết được, như thế nếu bọn Triển Chiêu muốn hỏi
chuyện gì, nói không chừng hắn có thể giúp.

Hôm nay đưa rượu đến, Triển Chiêu liền hỏi hắn: “Tiểu Lục, gần đây Khai Phong có chuyện gì mới không?”

“Có không ít chuyện đó Triển đại nhân, vừa có một vụ án liên quan đến mạng người, ngài có biết không?”

“Vậy sao?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc
Đường nhìn nhau một cái, Triển Chiêu vừa về Khai Phong, nghe nói rất
nhiều chuyện nhưng duy độc chuyện vụ án liên quan mạng người là không
nghe, hơi hiếu kì, kéo ghế qua bảo Tiểu Lục ngồi xuống, “Kể chi tiết.”

“Vâng.” Tiểu Lục gật đầu ngồi xuống, nói cho hai người: “Theo tiểu nhân biết vụ án này không được giao cho phủ Khai Phong.”

“Vì sao?” Triển Chiêu không hiểu, ở đâu ra đạo lý án mạng xảy ra trong Khai Phong lại không giao cho phủ Khai Phong xử lý?

“Vì là giang hồ báo thù, tiểu nhân đã
đặc biệt đi nghe ngóng.” Tiểu Lục nói với hai người: “Nghe nói là đương
gia La Thanh Sơn của tiêu cục Thanh Sơn vùng ngoại ô Khai Phong nhận một chuyến tiêu, nhận vào tay rồi mới biết là quỷ tiêu gì đó, thế là dẫn
tới họa sát thân.”

“Quỷ tiêu…” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhíu mày, mở tiêu cục, sợ nhất là quỷ tiêu.

Quỷ tiêu, chỉ là một cách nói hình
tượng, giống như một chuyến tiêu được ma quỷ giao, nhận rồi thì tìm
không thấy người hay điểm đến. Mà trong rương lại là những thứ khó lường hoặc nguy hiểm đến mạng người gì đó. Tiêu cục giữ lại sẽ dẫn đến họa
sát thân, vứt đi thì phải đền mạng, thậm chí nhìn một cái cũng sẽ mất
đầu, loại tiêu này, được gọi là quỷ tiêu.

Thông thường kẻ đến giao quỷ tiêu, bản
thân đều có thù oán với tiêu cục, tương đương cũng có bản lĩnh… Dù sao
thì, trong tiêu cục cao thủ như mây, muốn dễ dàng giết hết cả nhà người
ta không phải chuyện dễ dàng.

“Sau đó, La Thanh Sơn đột tử, người giết hắn đến không dấu đi không vết. Phu nhân nằm ngủ cùng một giường với
hắn, sáng hôm sau đầu của tướng công đã lăn xuống đất, vị phu nhân bị
dọa chết ngay lúc đó. Nghe nói kẻ đó còn dùng máu viết năm chữ “lấy máu
trả nợ máu” trên tường phòng La Thanh Sơn. Gia nhân trong tiêu cục và
tiêu sư thấy đương gia đã chết, liền lục soát hết tiền vàng trong nhà
giải tán ngay lập tức, bỏ một nha đầu mười ba tuổi lại, là khuê nữ của
La Thanh Sơn.”

Triển Chiêu nhịn không được nhíu mày: “Đám trưởng bối đó thật sự quá tệ!”

“Đúng vậy, sau đó nha đầu đó được Thiết
trưởng môn Lục Thiết Tâm cưu mang, La Thanh Sơn sinh tiền dường như là
bằng hữu tốt với Lục chưởng môn.” Tiểu Lục nghe ngóng rất chi tiết, kể
lại cũng rất rõ ràng rành mạch.

Bạch Ngọc Đường lắc nhẹ đầu, “La Thanh Sơn là người thành thật, sao lại gặp phải mối họa thế này?”

“Đây cũng không hoàn toàn giống giang hồ báo thù, giống trả thù riêng hơn, sao lại không báo quan?” Triển Chiêu
nghĩ không thông, nếu để Bao đại nhân biết chuyện này, chắc chắn sẽ điều tra cặn kẽ.

“Lục chưởng môn không muốn báo quan, nói là oan oan tương báo đến khi nào mới dứt, cứ dừng lại ở đây thôi.” Tiểu Lục nhún vai: “Lục chưởng môn có thân phận thế nào chứ, mọi người đều
biết hắn lợi hại, cho nên nếu hắn đã lên tiếng, hơn nữa thi thể cũng đã
bị hỏa táng rồi…”

“Cái gì?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều sửng sốt: “Hỏa táng rồi?”

Người giang hồ có quy tắc của giang hồ,
cái gọi là lấy máu trả nợ máu, nếu thật sự bị hại chết, phải giữ thi thể lại, đến khi đồng môn hoặc bằng hữu giúp tìm được hung thủ, dùng máu
bái tế trước thi thể, mới có thể hỏa táng hoặc hạ táng. Ý của Lục Thiết
Tâm là… Chẳng lẽ cả thù cũng không báo?

Đối với người giang hồ mà nói, thù oán
còn rộng hơn cả trời, đặc biệt là mối thù giết người thân, với thực lực
của Lục Thiết Tâm, không lý nào không báo thù! Chẳng lẽ là có ẩn tình
gì?

“Dù sao thì cũng có rất ít người biết
chuyện này, có thể người giang hồ có lý do không tiện nói.” Tiểu Lục vừa nói vừa cười hì hì, “Những chuyện giết người phóng hỏa khác thì không
có, nhưng có vài hoa khôi mới xuất hiện, còn có một cầm quán mới mở, ai
nha, vị cầm cơ đó, Lạc Hâm phu nhân thật sự là đại mỹ nhân!”

Triển Chiêu nghe đến đây, đá đá mày với Bạch Ngọc Đường, đại mỹ nhân sao? Chuột phong lưu có quen biết không vậy?

Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười nhìn
Triển Chiêu, lại nói, hắn tinh thông cầm kì thi họa, tuy chẳng khi nào
tham gia cầm hội, nhưng có quan hệ không tệ với các cầm cơ nổi tiếng
trên giang hồ. Nhưng Lạc Hân phu nhân gì đó, chưa từng nghe qua, còn ở
ngay trong cầm quán tại Khai Phong, hẳn là được người có thực lực đỡ
đầu.

.

.

Hai người ăn xong, Triển Chiêu liền híp
mắt nhìn Bạch Ngọc Đường trả tiền, Bạch Ngọc Đường còn không buồn không
giận mà chọc ghẹo hắn: “Ngươi không cho ta ăn cơm nhuyễn sao? Sao vẫn là ta trả tiền?”

Triển Chiêu vỗ vai hắn: “Ta mời, ngươi trả tiền.”

Bạch Ngọc Đường lắc đầu, đường đường là Triển Chiêu Triển đại hiệp, mà lại đi lưu manh hắn thế này.

Ăn uống no đủ rồi, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng đi loanh quanh khắp nơi.

Một năm không về, rất nhiều cửa hàng lạ, phải thăm thú một chút.


Khi hai người đi qua một con ngõ, chợt
thấy một hàng người xếp dài ra đến tận đầu ngõ, người này tranh người
kia không biết muốn mua thứ gì.

Triển Chiêu túm một hán tử trung niên lại hỏi: “Vị đại ca này, các vị xếp hàng mua thứ gì vậy?”

“Ô.” Đại hán đó thấy Triển Chiêu thì rất là vui: “Triển đại nhân về rồi? Bọn ta xếp hàng mua cổ vịt.”

“Cổ vịt?” Triển Chiêu mỉm cười: “Cổ vịt của nhà nào mà nhiều người đến mua như vậy?”

“Là cửa hàng của một trù nương nổi tiếng mới đến từ Thục Trung, làm cổ vịt vừa ngon vừa cay!” Đại hán kia khen
không ngớt miệng: “Nương tử nhà ta ăn một lần rồi không ngưng được nữa,
cho nên lại đến mua thêm cho nương tử.”

Lúc ấy, bên cạnh có người đã mua được
một túi đầy đi ra, là hỏa kế của một tiệm thuốc, rất quen thuộc với Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu.

Thấy Triển Chiêu hỏi thăm, liền đưa lên: “Triển đại nhân, thử một chút!”

Triển Chiêu xấu hổ, Bạch Ngọc Đường thì đưa tay nhéo một mảnh nhỏ ra thử, bình tĩnh gật đầu với Triển Chiêu: “Được, không tệ.”

Triển Chiêu kinh ngạc nhìn Bạch Ngọc
Đường, tên này trước nay kén ăn, muốn hắn nói không tệ cũng không phải
dễ, thế là thử một chút… Chỉ có điều vừa bỏ vào miệng cắn một cái.

“Ứm…”

Triển Chiêu há mồm quạt gió: “Cay quá!”

Mọi người xung quanh thấy Triển Chiêu bị cay tới đỏ bừng mặt đều hớn hở: “Triển đại nhân, món cổ vịt này siêu
cay, ngài không ăn cay được thì đừng thử nha.” Vừa nói vừa chỉ vào biển
hiệu mới được treo lên bên cạnh.

Triển Chiêu ngửa mặt nhìn, trên biển hiệu viết rõ mấy chữ: cổ vịt cay chết mèo.

“Khụ khụ…” Bạch Ngọc Đường nhịn không được phải ho.

Triển Chiêu đã cay còn thêm tức, ba bước thành hai chạy đến gian trà lạnh uống trà giải cay, trong lòng vẫn đang oán thầm, các hương thân phụ lão đó thật quá đáng, liên hợp lại trêu
hắn.

Bạch Ngọc Đường sung sướng đi qua, cũng
gọi một chén trà lạnh thông cổ, vị cay này vừa mạnh vừa nồng, thật lạ là có nhiều người thích đến thế, có lẽ đều là người nghiện cay. Triển
Chiêu không biết ăn cay, cá hấp hấp thật chín còn ăn được, món cổ vịt
cay xé này… Còn không cay chết mèo sao.

“Ha ha…” Lưỡi Triển Chiêu hơi tê, ú ú ớ ớ ói: “Sao lại cay đến vậy, lại nhiều người thích như thế.”

Đang nói, chợt thấy trên con đường nhỏ
trước mặt, một cỗ kiệu được khiêng qua. Chỉ là một cỗ kiệu bình thường,
bốn người khiêng… Thật ra vốn không có gì, nhưng hai người đi cạnh cỗ
kiệu, thu hút chú ý của Triển Chiêu.

“Ừm?” Triển Chiêu sờ cằm đứng tại chỗ mắt nhìn phía trước ngẩn người.

“Làm sao vậy?” Bạch Ngọc Đường nhìn hắn.

“Có lẽ nhìn lầm rồi… Không phải đâu.”
Triển Chiêu vừa nói vừa đi tới, đến trước con đường kia, vừa khéo nhìn
thấy cỗ kiệu kia rẽ vào con đường lớn đối diện, hai người đi bên cạnh
lại bị hắn nhìn thấy, lần này thấy rất rõ, Triển Chiêu khó hiểu nhíu
mày.

“Này.” Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu
ngơ ngơ ngẩn ngẩn, liền đưa tay búng một cái trước mặt hắn: “Ngươi làm
sao vậy? Thấy quỷ rồi sao?”

Triển Chiêu chỉ phía trước: “Chiếc kiệu khi nãy…” Vừa nói vừa kéo Bạch Ngọc Đường đuổi theo.

“Chiếc kiệu ấy làm sao?”

“Hai người đi bên cạnh ta có biết, một
là thiếp thân thị vệ của hoàng thượng, cao thủ đại nội Hạ Cao, một là
tiểu thái giám Tiểu Đậu Tử vẫn luôn theo hầu hắn.” Triển Chiêu đi ra
khỏi con ngõ, lại thấy cỗ kiệu kia rẽ vào một ngõ khác, dừng lại trước
một căn nhà trang trí rất tinh xảo.

Trong sân dường như có rất nhiều đại thụ, phía tây là một tòa lầu nhỏ ba tầng, cực kì thanh nhã.

“Vị trí của toà lầu đó không tệ.” Bạch
Ngọc Đường mở miệng: “Cửa chính hẳn là đối diện hồ nước, Triệu Trinh một mình đến đây làm gì? Lại chỉ dẫn theo vài người như thế.”

Khóe miệng Triển Chiêu giật giật nhìn Bạch Ngọc Đường: “Sao ngươi lại gọi thẳng tên hắn như thế.”

Bạch Ngọc Đường nhún vai: “Thì thế nào, dù sao hắn cũng không nghe được.”

Triển Chiêu nhìn trời, đi tới trước con
ngõ hỏi một lão nhân bán bánh bao đối diện đó: “Đại gia gia, tòa tiểu
lâu đó là nơi nào?”

Lão nhân thấy là Triển Chiêu, liền vui
vẻ nói: “Triển đại nhân ngài không biết sao? Nơi đó là Lạc Hâm Các, vừa
mở mấy tháng trước. Là cầm các của Lạc Hâm phu nhân, phía trước là cầm
nghệ quán, mở cửa thu đệ tử, có điều chỉ thu nữ đệ tử.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, thầm khó hiểu. Trong chiếc kiệu đó là Triệu Trinh sao? Triệu
Trinh đến cầm các làm gì? Mua đàn hay nghe đàn? Len lén lẻn tới nhìn vào trong.

.

.

Cửa nhỏ phía sau hé mở, quả nhiên… Tiểu Đậu Tử vén màn kiệu lên, Triệu Trinh mặc thường phục bước ra, đi vào trong.

Triển Chiêu lại bắt đầu hiếu kì, cùng Bạch Ngọc Đường sang trà lâu bên cạnh tìm một chỗ ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào cầm các.

Trong trà lâu là nơi tốt nhất để nghe
ngóng mọi chuyện. Không cần phải hỏi, đám người bát quái đó tán gẫu với
nhau sẽ tự nói cho ngươi biết, chuyện được nói nhiều nhất, đương nhiên
là những chuyện oanh động nhất trong Khai Phong thời điểm đó.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường uống hết
mấy chén trà, phát hiện chuyện người trong quán trà nói nhiều nhất là
cầm các, Thức Ngọc, cổ vịt.


Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều thấy buồn cười, có thể thấy được người ở Khai Phong gần đây nhàn rỗi thế nào!

Hai người ngồi quán trà một lát mà đã
đến chiều, qua hai canh giờ trời đã sắp tối rồi, Triệu Trinh vẫn không
ra, Triển Chiêu đã hơi sốt ruột, Bạch Ngọc Đường thì ngồi không nổi nữa
rồi: “Miêu Nhi, ngồi mệt, nếu ngươi lo lắng, chúng ta vào xem.”

Triển Chiêu nhăn chặt mày: “Vậy không được, ta vừa mới về còn chưa gặp Bao đại nhân, ngộ nhỡ lỗ mãng gây họa thì không được.”

Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu như thế, giống hệt những khi chuẩn bị gây họa.

Lắc lắc đầu nhìn vào trong, chợt cửa sau tiểu viện hé mở, vài người đi ra.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vội nhìn thật kĩ.

Đầu tiên là Hạ Cao và Tiểu Đậu Tử đi ra, Tiểu Đậu Tử đi vén màn kiệu, Hạ Cao đứng ở đầu ngõ canh gác.

Không lâu sau, Triệu Trinh cũng đi ra,
phía sau hắn còn có một nữ nhân theo tiễn. Dù cách xa như vậy, Triển
Chiêu và Bạch Ngọc Đường vẫn mở to mắt, tán thán, đại mỹ nhân!

Cử chỉ nữ nhân kia rất đoan trang, có
phần mảnh mai yểu điệu, tiễn Triệu Trinh ra, hành lễ với hắn, Triệu
Trinh có vẻ như không nỡ đi, nắm tay nói lừi từ biệt với nàng ta xong
mới lên kiệu. Kiệu đi, hắn còn vén màn lên nhìn lại.

Nữ nhân kia dường như cũng không nỡ chia ly, đứng cạnh tường vẫy tay cáo biệt.

“Ha…” Bạch Ngọc Đường đột nhiên lại cười, “Khụ khụ.”

Triển Chiêu cũng hoàn hồn lại, hai người nhìn nhau một cái, ý thức được, bắt trúng “gian tình” của Triệu Trinh rồi!

.

.

Ra khỏi quán trà, Triển Chiêu bực bội không vui bỏ về.

“Làm sao vậy?” Bạch Ngọc Đường thấy tâm trạng hắn không tốt, liền vỗ vỗ: “Cũng không có gì, có lẽ là đến nghe đàn.”

“Nghe đàn cũng phải nắm tay sao?” Triển
Chiêu bất mãn: “Bàng Phi vừa sinh hạ tiểu bảo bảo, không phải nói Triệu
Trinh rất yêu thương hài tử sao? Hài tử vừa đủ tháng là ra ngoài lêu
lổng?”

Bạch Ngọc Đường bật cười: “Ngươi cũng gọi thẳng tên hắn rồi?”

Triển Chiêu bất mãn, hắn vốn luôn cam
tâm tình nguyện ở lại Khai Phong giúp Bao đại nhân phá án, nguyên nhân
rất quan trọng là hắn cảm thấy Triệu Trinh là một quân vương nhân đức,
còn là một vị quân tử có tình có nghĩa, chuyện hôm nay khiến hắn cực kì
thất vọng. Nếu không phải không nỡ bỏ Bao đại nhân và các huynh đệ ở phủ Khai Phong lại, hắn nhất định đã phẫn nộ bỏ đi, ai lại muốn phục vụ cho một hoàng đế háo sắc trêu hoa ghẹo nguyệt có đèn quên trăng chứ? Nghe
đàn mà nghe trọn buổi chiều, thật rảnh rỗi quá, Bao đại nhân còn đang
vất vả vì Thức Ngọc đại hội kìa.

Bạch Ngọc Đường thấy hình như Triển
Chiêu chui vào sừng trâu rồi, liền nói: “Nói không chừng chúng ta hiểu
lầm rồi, Triệu Trinh đến có việc…” Nói đến đây cũng tự cảm thấy có chút
mất tự tin.

Triển Chiêu híp mắt liếc hắn đầy vẻ bội phục.

Bạch Ngọc Đường cũng thấy câu này không
được vững, lắc lắc đầu: “Đế vương vốn đa tình mà, hắn là hoàng đế, hậu
cung ba nghìn mỹ nhân cũng không phải không đúng, bỏ đi.”

Triển Chiêu thở dài một hơi, cúi đầu bực bội bỏ đi.

Đưa mắt nhìn, hai người đã đến trước cửa phủ Khai Phong, vừa qua cửa đã thấy náo nhiệt, hạ nhân tới tới lui lui bận rộn.

Triển Chiêu hơi buồn cười, nắm một tiểu gia đinh đang chạy đến trù phòng lại, hỏi hắn: “Ai, đang làm gì vậy?”

“Đại nhân bảo quét dọn.”

“Không cần đâu.” Triển Chiêu vui vẻ: “Đều là người trong nhà, cần gì phải đặc biệt quét dọn.”

Gia đinh kia hơi không hiểu: “Người trong nhà? Tiết tướng quân và Bao đại nhân là thân thích?”

Lần này đến Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ngẩn người: “Tiết tướng quân?”

“Đúng vậy, mấy ngày này Bắc Lộc đại
tướng quân về cung bẩm báo tình hình với hoàng thượng, còn tham gia Thức Ngọc đại hội, vốn dĩ hoàng thượng bảo hắn ở lại dịch quán Kim Đình,
nhưng hắn muốn ở lại phủ Khai Phong.”

Triển Chiêu há hốc mồm, không hiểu: “Vì sao?”

“Dường như Tiết tướng quân muốn học tập
từ Bao đại nhân, hiện tại đang uống trà với đại nhân và thái sư trong
thư phòng.” Gia đinh nói xong vội vàng chạy đi, nói còn đang bận.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cực kì
khó hiểu, Tiết Ích Hành chẳng phải là người vừa gặp lúc trưa sao? Ở lại
phủ Khai Phong làm gì?

Triển Chiêu muốn đến thư phòng, Bạch Ngọc Đường không muốn theo, liền nói: “Ta về trước, ngươi muốn uống rượu thì đến tìm ta.”

“Sao! Không phải ngươi nói ở lại trong phủ sao?” Triển Chiêu phồng mặt túm tay Bạch Ngọc Đường lại, muốn đi? Không dễ vậy đâu!

Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, “Ở lại
Khai Phong? Khai Phong của ngươi chỉ có một khu biệt viện, một gian
phòng cho khách, bây giờ có khách đến rồi ta ở đâu?”

“Ở chỗ ta!” Triển Chiêu đáp cực kì hùng hồn: “Ngươi mời ta ăn ta mời ngươi nghỉ.”

Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ: “Được rồi, vậy ta đi lấy đồ.”

“Được.” Triển Chiêu gật đầu, thấy Bạch

Ngọc Đường đi ra ngoài, đứng phía sau vẫy tay: “Đi đường cẩn thận, ta đi lâu như vậy rồi, hiện tại lại đang là mùa xuân, cẩn thận không được để
mèo hoang tha đi.”

Bạch Ngọc Đường cười bất đắc dĩ, ngày
thường Triển Chiêu rất nghiêm túc, trước mặt mình lại cực kì không đúng
đắn, gần đây lại chuyển nặng, cả ngày hớn ha hớn hở.

.

.

Bạch Ngọc Đường đi rồi, Triển Chiêu vừa tính toán xem đến canh nào mới chuyển xong đồ đạc vừa thong thả đi tới.

Dù sao cũng ở lại phủ Khai Phong, không thể không gặp mặt, hắn đành phải chạy tới thư phòng một chuyến.

Người trong thư phòng đang vui vẻ nói cười, Triển Chiêu tới cửa nhìn vào trong, bị Bao Chửng nhìn một cái.

Thật ra từ sớm Bao Chửng đã nhận được
tin tức Triển Chiêu về rồi, sống chung một chỗ nhiều năm lại cùng vào
sinh ra tử không ít lần, cảm tình thâm hậu. Bao Chửng xem Triển Chiêu
như nhi tử thân sinh, chuyện chưa làm xong đã vội vàng chạy về, mong
ngóng chờ hắn từ giữa trưa đến hiện tại. Chỉ là nghe nói Triển Chiêu đã
ra ngoài rồi, Bao Chửng cũng sốt ruột, hài tử này nhiều năm như vậy rồi
mà vẫn không bỏ được tập tính giang hồ, không chịu ở yên không phủ nha,
cứ thích chạy ra ngoài. Vừa nghe Bàng Cát nói Bạch Ngọc Đường cũng đến
rồi, Bao Chửng thầm hiểu, khó trách sao không về, bị người ta dụ dỗ đi
rồi!

Đang trò chuyện với Tiết Ích Hành, chợt thấy có bóng người lắc lư ngoài cửa, Bao Chửng vội đưa tay vẫy: “Triển hộ vệ.”

Trước đành phải vào phòng, hành lễ với
mọi người, sau đó thấy được Tiết Ích Hành dẫn theo muội muội Tiết Ích
Linh đang đứng một bên. Tiết Ích Linh đã đổi sang y phục nữ, hai mắt to
nhìn chằm chằm Triển Chiêu chớp chớp chớp.

Bao Chửng kéo Triển Chiêu lại gần giới
thiệu với Tiết Ích Hành, Tiết Ích Hành rất khách khí, hai người rất ăn ý không nhắc đến chuyện xảy ra trong tửu lâu khi nãy, xem như đây là lần
đầu gặp mặt.

“Bạch thiếu hiệp không về với ngươi
sao?” Bao Chửng hỏi câu này làm Triển Chiêu bỗng dưng đỏ mặt, cứ như nói Bạch thiếu hiệp là tiểu nương tử nhà mình, còn về cùng mình.

“À, hắn đến Bạch phủ dọn hành lý, đến trễ một chút.” Triển Chiêu trả lời.

“Bạch thiếu hiệp cũng ở lại trong phủ Khai Phong? “Tiết Ích Hành hiếu kì: “Ta nghe nói hắn rất ghét người của quan phủ.”

“À, hắn ghét.” Bàng Cát ngồi một bên cười cười: “Chỉ có điều không ghét phủ Khai Phong, là huynh đệ tốt với Triển hộ vệ.”

Triển Chiêu cười khan mấy tiếng, tâm
trạng Bàng Cát có vẻ lạ, Bàng Dục vừa đến, có lẽ đã kể chuyện ở Thái
Bạch Cư cho hắn nghe rồi, Bàng Cát lại biết Tiết Ích Hành có ý muốn đưa
muội muội đến chung tướng công với khuê nữ của mình, đương nhiên sắc mặt không thể tốt được.

“Vương gia và Công Tôn tiên sinh không
về sao?” Bao Chửng có phần nhớ mọi người, đặc biệt là những khi có hai
tiểu hài nhi Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử bên cạnh, khung cảnh rất náo
nhiệt.

“À, bọn họ có lẽ vài ngày nữa sẽ đến.”
Triển Chiêu trả lời, trong lòng lại chắc chắn, Tiểu Tứ Tử còn chưa tác
hợp được hắn và Bạch Ngọc Đường, hẳn sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy.

“Nếu có thể được gặp Cửu vương gia, ta thật sự đã thỏa nguyện.” Tiết Ích Hành bùi ngùi xúc động.

Triển Chiêu đứng cạnh Bao Chửng, không
hiểu sao lại cảm giác sau cổ nổi da gà, đưa tay sờ sờ, ngẩng đầu… Tiết
Ích Linh kia sao cứ nhìn mình chằm chằm, làm cả người không được tự
nhiên.

Lại qua một lúc, Bàng Cát nói thấy hơi mệt, cho nên cáo biệt mọi người về phòng.

Tiết Ích Hành cũng muốn dẫn muội muội về biệt viện, Tiết Ích Linh lại nói muốn tham quan phòng của Triển Chiêu,
vừa nói ra đã bị Tiết Ích Hành quát mắng một trận, sau đó tạ lỗi với
Triển Chiêu nói muội muội nhà mình từ nhỏ lớn lên trong quân doanh, hâm
mộ các nhân vật giang hồ, chẳng có gì giống một cô nương.

Triển Chiêu đương nhiên bảo không sao,
Bao Chửng từ lâu đã luyện được pháp nhãn, nhìn một cái là biết cô nương
này có tình ý với Triển Chiêu, âm thầm lắc đầu, chỉ tiếc, lạc hoa hữu ý
lưu thủy vô tình. [hoa rơi cố ý nước chảy vô tình]

.

.

Đợi mọi người đi rồi, Bao Chửng kéo Triển Chiêu lại quan sát tỉ mỉ, gật đầu: “Được, không gầy.”

Trong lòng Triển Chiêu thầm ấm áp, chuyện thất vọng gặp phải hôm nay đã vứt ra sau đầu rồi.

Sau đó, Bao Chửng hỏi Triển Chiêu hành
trình lần này thế này, trước nay Triển Chiêu không kiêng dè gì với Bao
Chửng, tin tưởng như phụ mẫu, kể hết mọi chuyện xảy ra lần này.

Bao Chửng nhíu mày: “Liên quan đến rất nhiều người.”

Triển Chiêu cũng gật đầu, nói Bao Chửng không cần lo lắng, hắn xử lý được.

Sau đó hai người lại nói đến việc chuẩn
bị cho Thức Ngọc đại hội, nói nói, nói đến chuyện gần đây thân thể hoàng thượng có vẻ không tốt. Bao Chửng rất lo lắng, mấy ngày này tinh thần
Triệu Trinh không tốt, cho nên ngày nào cũng ngủ hết một buổi chiều.
Hoàng thái hậu rất lo lắng, nói chờ Công Tôn tiên sinh về rồi nhất định
phải để hắn bắt mạch cho hoàng thượng.

Triển Chiêu vừa nghe đã biết là chuyện
gì rồi, hay thật, Triệu Trinh giả bệnh ra ngoài gặp tình nhân, chuyện
này có nên nói với Bao đại nhân không?

Đang do dự, chợt bên ngoài có người bẩm báo, nói có Bát vương gia dẫn theo Gia Cát tướng quân đến.

Triển Chiêu đoán bị Gia Cát tướng quân
này có lẽ là vị thân thích trong nhà Sài vương phi, đại tướng quân trung bộ Gia Cát Cẩn Huy.

Bao Chửng dẫn Triển Chiêu đi tiếp.

.

.

Bạch Ngọc Đường xách tay nải vừa đến phủ Khai Phong đã thấy cả đoàn nhân mã trước cửa, lắc lắc đầu, dứt khoát
nhảy tường vào biệt viện của Triển Chiêu, vào phòng của Triển Chiêu sắp
xếp đồ đạc.

Đang sắp xếp, chợt ngoài cửa có tiếng bước chân khe khẽ.

Bạch Ngọc Đường hơi sửng sốt, thanh âm
này lén lén lút lút, hạ nhân trong phủ Khai Phong không phải đa số không phải nha dịch thì là binh lính, tương đối thô lỗ, cả tiểu nha đầu cũng
đi hùng hổ lẹp bẹp, ai lại dè dặt như thế?

Nhét tay nải xuống dưới tấm nệm của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường lách người nấp ra sau tấm bình phong, nghe động tĩnh bên ngoài.

Không bao lâu, cửa phòng bị đẩy nhẹ, có người thò đầu vào nhìn.


Bạch Ngọc Đường nhìn ra từ khe hở của tấm bình phong, phát hiện chính là nữ nhân giả nam trưa nay đã gặp, Tiết Ích Linh.

Thấy trong phòng không có ai, Tiết Ích
Linh yên tâm bước vào, đi vài vòng trong phòng, lại tới ngồi lên giường
của Triển Chiêu, sau đó cầm những vật bày trí trên bàn lên ngắm nghía.

Bạch Ngọc Đường trong chỗ tối lắc đầu.

Tiết Ích Linh đang bưng cái ấm trà chén
trà thường ngày Triển Chiêu hay dùng, đột nhiên bên ngoài có tiếng bước
chân dồn dập, nàng ta hoảng hốt, còn chưa kịp phản ứng cửa đã mở ra rồi.

Người vào không lạ, là Bàng Dục đang ôm một vò rượu.

Bàng Dục đã hẹn cùng uống rượu với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, trước đây cha hắn đã nói, bảo hắn đừng mãi
lêu lổng với đám hồ bằng cẩu hữu, thường xuyên học theo những nhân vật
xuất chúng, mở mang kiến thức.

Bàng Dục vừa về tìm một bình rượu ngon rồi quay lại phủ Khai Phong.

Triển Chiêu ở phía trước bận rộn không
phân thân được, liền nói với hắn có lẽ Bạch Ngọc Đường đã đến rồi, ở
trong phòng mình, bảo hắn đến tìm Bạch Ngọc Đường uống rượu.

Bàng Dục kích động chạy tới. Thấy trong
phòng có thắp đèn liền xông vào, đẩy cửa ra hô: “Bạch huynh!” Bàng Dục
sững người… Trong phòng có một nha đầu.

Bàng Dục mượn ánh lửa nhìn kĩ, đột nhiên vỗ đùi: “Ai da, sao lại là ngươi?”

Mặt Tiết Ích Linh đỏ bừng, chỉ vào Bàng Dục: “Ngươi… Ngươi vào đây làm gì?”

Bàng Dục kinh hoảng, nghĩ thầm chẳng lẽ
đi nhầm đường xông vào khuê phòng cô nương người ta rồi? Tình gian lý
không ngay, cha hắn còn không đánh gãy chân hắn sao?

Lùi lại vài bước nhìn nhìn, sân, bài trí trong phòng, không sai! Đây là biệt viện của Triển Chiêu.

Bàng Dục không ngốc, rất khôn khéo, âm mưu đầy bụng.

Hắn thấy sắc mặt Tiết Ích Linh quái dị, đảo mắt một cái là hiểu có chuyện gì, chỉ vào nàng ta ồn ào: “A!”

“Ngươi nhỏ giọng một chút!” Tiết Ích
Linh xấu hổ đến mức ước gì tìm được cái lỗ chui xuống, nàng ta cứ nghĩ
mọi người đã đến tiền sảnh tiếp khách rồi, không ngờ giữa đường tên quỷ
đáng ghét Bàng Dục lại xuất hiện.

“Ha ha.” Bàng Dục cười xấu xa nhìn Tiết
Ích Linh: “Nha đầu lẳng lơ nhà ngươi, len lén chạy vào phòng Triển huynh làm gì? À… Ta biết rồi, mùa xuân đến rồi mà!”

“Ngươi… ” Tiết Ích Linh sốt ruột giậm chân: “Ngươi nói xằng gì vậy?!”

Bạch Ngọc Đường sau bình phong khoanh tay nghe, cảm thấy sao về Khai Phong rồi lại ầm ĩ quá?

Bàng Dục bỏ bình rượu xuống, phẩy phẩy
tay với Tiết Ích Linh: “Ta khuyên ngươi, nhân lúc còn sớm mau từ bỏ đi,
Triển huynh đã có người trong lòng rồi.”

Tiết Ích Linh ngẩn người, cả Bạch Ngọc Đường sau bình phong cũng ngẩn người.

“Cái gì?” Tiết Ích Linh lần đầu nghe thấy, liền hỏi: “Người trong lòng hắn là ai?”

Bàng Dục đánh giá, nha đầu này vừa hung
vừa man còn thiếu tầm nhìn, rất thú vị, liền nói: “Người trong lòng hắn
đẹp hơn ngươi, tài giỏi hơn ngươi, giàu có hơn ngươi, võ công càng bỏ
ngươi xa mấy con đường.”

Bạch Ngọc Đường sau bình phong đỡ trán… Nghĩ thầm, phủ Khai Phong ngoại trừ Triển Chiêu ra còn được mấy tên hồ đồ như thế?

“Ngươi nói bậy!” Tiết Ích Linh giậm chân mắng : “Tiểu Bàng Giải nhà ngươi, miệng chó không mọc được ngà voi!”

“Ô?” Bàng Cát cười: “Ngươi mắng ta sao, được! Vậy để ta hô lên, để mọi người đến xem ngươi đang làm gì!”

“Không được hô!” Tiết Ích Linh giận dữ
giậm chân liên tục, nếu để người khác biết chuyện này, sau này truyền ra ngoài nàng ta sẽ bị chê cười đến chết.

“Vậy ngươi còn dám mắng ta?” Bàng Dục khoanh tay đùa nàng ta: “Gọi tiếng Bàng đại ca nghe thử xem.”

Bạch Ngọc Đường xoa mày, tình trạng hiện tại là, mình ở trong phòng Triển Chiêu, nghe Bàng Dục chọc ghẹo một cô
nương, chuyện gì thế này? Đang nghĩ, chợt cảm giác có gì đó kéo kéo tay
áo mình, đưa mắt nhìn, trên bồn hoa cạnh tay mình có một con mèo hoa nhỏ đang ngồi, cắn tay áo hắn lắc đuôi.

Bạch Ngọc Đường bế con mèo lên, đưa ngón tay ra nghịch nó, mèo hoa nhỏ cọ cọ hắn, meo một tiếng.

Hai người trong phòng bị tiếng meo này
làm giật mình, Tiết Ích Linh liền nói phải đi, Bàng Dục không cho, bắt
nàng ta sau này không được mắng mình, phải gọi là Bàng đại ca.

Đang giằng co, chợt bên ngoài có tiếng người truyền tới.

Triển Chiêu ôm một tấm chăn đi phía trước, Bạch Ngọc Đường ngủ rất kén, Triển Chiêu chuẩn bị chăn nệm mới cho hắn.

Một nơi khác, Bao Chửng Bát vương gia dường như có chuyện cần thảo luận, bảo đám người trẻ tuổi tự đi uống rượu.

Triển Chiêu liền đưa Gia Cát Cẩn Huy và
Tiết Ích Hành đến hậu viện uống rượu của Bàng Dục, nghĩ để mọi người làm quen một chút cũng tốt. Ba người vừa đến cửa phòng Triển Chiêu đã Bàng
Dục và Tiết Ích Linh có mặt bên trong, mặt Tiết Ích Linh đỏ bừng, Bàng
Dục thì như đang xem kịch hay.

Tiết Ích Hành cảm giác một dòng máu xông thẳng lên não, không cần hỏi muội muội nhà mình đến đây làm gì? Đoán
thôi cũng trúng, còn bị Bàng Dục bắt gặp, thế này chẳng phải là bảo
người khác cho rụng răng luôn đi sao.

Tiết Ích Linh chỉ muốn tìm khe nứt nào đó để chui vào, cúi đầu không nói gì.

Về phương diện này Triển Chiêu vốn trì độn, không hiểu gì cả, con chuột trắng kia chạy đâu rồi?

“Linh Nhi, muội đến đây làm gì?” Tiết Ích Hành đen mặt hỏi.

“Muội…” Tiết Ích Linh nhăn nhó mặt mày,
đột nhiên Bàng Dục nói: “À, ta đi qua cửa viện thấy Tiết cô nương đang
tham quan phủ Khai Phong. Đột nhiên thấy một bóng người ‘vụt’ qua, chúng ta nghĩ là thích khách, cho nên đuổi đến, thích khách đó chạy vào phòng của Triển huynh, chúng ta vào tìm!”

Tiết Ích Hành thở phào, Bàng Dục rất ý tứ, phản ứng cũng nhanh.

Tiết Ích Linh liếc nhìn Bàng Dục một cái, sắc mặt rất phức tạp.

“Thích khách…” Triển Chiêu không hiểu.

Chợt Gia Cát Cẩn Huy vẫn đứng xem náo nhiệt phía sau mở miệng: “Là vị sau bình phong sao?”

Tiết Ích Linh và Bàng Dục đều kinh hoảng, trong phòng còn người khác sao?

Một lát sau, Bạch Ngọc Đường đi từ sau
bình phong ra, mặt không đổi sắc mà xách con mèo nhỏ lên nói với Triển
Chiêu: “Thủ phạm là nó!”

“Meo” một cái, mèo nhỏ đáng thương nhìn mọi người, dáng vẻ cực kì vô tội.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận