Lửa lớn như vậy, tòa nhà này khẳng định sẽ bị cháy sạch chỉ còn lại khung sườn.
Trận hỏa hoạn này quả thật tới quá đúng dịp, khiến cho tất cả mọi người đều hoài nghi rằng Lý gia đã tự mình đốt tòa nhà, giống như thằn lằn tự đoạn đuôi bỏ trốn.
Muốn xác nhận chuyện này cũng không khó, chờ hỏa hoạn được dập tắt rồi tìm kiếm dấu vết để lại là biết ngay.
Tuy rằng nhiều thứ cũng sẽ bị phá hủy, nhưng dấu vết để lại và hỏa hoạn có gây chết người hay không, hoặc là dấu vết đánh nhau gì đó cùng với nguyên nhân gây cháy cũng không khó để tra ra.
Dù cho là chuyện tấn công Bạch trạch hay là chuyện Lý trạch bốc cháy, tất cả đều nằm ngoài dự tính của Du Thanh Vi.
Vì thế đối với việc Lý trạch bốc cháy và bên trong không tìm thấy một người chết nào chứng tỏ đây là âm mưu mà lão già họ Lý sử dụng để rút lui cũng không khiến nàng cảm thấy thất vọng chút nào, nhưng dĩ nhiên cũng sẽ không cảm thấy vui vẻ gì cho cam.
Đối với một gia đình bình thường tới nói, nhà ở của mình bị cháy tương đương với việc mất đi của cải nửa đời tích góp, nhưng đối với đám người Bạch Thái Hoán mà nói thì bất quá chỉ là dời đến một tòa nhà khác càng bí mật và an toàn hơn thôi.
Du Thanh Vi nhìn trận hỏa hoạn ở Lý trạch một lúc rồi đi theo Dực Di đại sư quay trở về, chỉ để Tiết Nguyên Kiền ở lại dò xét tình huống.
Khôi Tử Tuyển và Loạn Hoài cấu kết với đám người Bạch Thái Hoán đã nhiều năm, muốn đào gốc gác của Bạch Thái Hoán và Lý Thái Hưng thì chỉ có thể xuống tay từ trên người hai ả.
Lộ Vô Quy là người đã bắt được Khôi Tử Tuyển và Loạn Hoài, nên không có ai dám có ý kiến việc Du Thanh Vi muốn đem hai ả về nhà của nàng thẩm vấn.
Yến Thính Vũ, Trần Vũ, Giang Vũ Hiên, Quý Lưu Quân và Mặc Khuynh Triết - kẻ không có chút giao thiệp gì với Du Thanh Vi cũng mặt dày đi theo trở lại Du gia, bọn họ muốn xem cuộc thẩm vấn Khôi Tử Tuyển có thể moi ra được thêm thông tin nào hay không.
Du Thanh Vi biết rõ nếu muốn bắt được Bạch Thái Hoán và Lý Thái Hưng thì phải có thêm sự hỗ trợ của Hiệp Hội mới được, bởi vậy khi bắt đầu thẩm vấn Khôi Tử Tuyển và Loạn Hoài, nàng cũng không tránh né những người khác, trực tiếp mở cuộc thẩm vấn ngay trong phòng khách nhà nàng.
Dực Di đại sư từng bị đám người Khôi Tử Tuyển chặn giết ở Quỷ Thị, ông không chỉ bị trọng thương đến nỗi suýt ném mạng ở đó, mà còn mất luôn cả đồ đệ bảo bối do ông một tay bón cơm, dọn phân nước tiểu nuôi lớn.
Lúc ông nhặt được Thập Tửu thì cô bé chỉ mới vừa được sinh ra mấy ngày, giống như con mèo con bé xíu xiu.
Cô bé bệnh nặng tới nỗi suýt không sống được, ông phải tự mình tìm đến nhà lão Trần xin phương thuốc tốt nhất giữ mạng cho cô bé, rồi đi mượn một khoản tiền lớn từ Cẩm Trần đạo trưởng đưa cô bé vào bệnh viện phẫu thuật, điều trị mất ba bốn tháng mới có thể cứu sống đứa nhỏ, sau đó từng chút từng chút một nuôi nấng, đem đứa nhỏ gầy yếu bệnh tật thân thể bé xíu xiu nuôi đến trưởng thành chắc nịch.
Ông thật vất vả mới nuôi Thập Tửu trưởng thành, Thập Tửu cũng rất yêu kính sư phụ của mình, nhưng đám ác quỷ kia lại gài bẫy chặn giết bọn họ, một tên ác quỷ moi ra trái tim của cô bé, đồ đệ bảo bối của ông liền không còn nữa.
Đừng nói người xuất gia chỉ xem nhẹ sinh tử gì đó, người xuất gia còn rất tin nhân quả a!
Mỗi khi nhớ lại việc này ông liền cảm thấy đau thấu tim gan, lục phủ ngũ tạng như muốn vỡ nát.
Ông cảm thấy nếu không đem nhân quả của chuyện này chấm dứt, không chừng sau này ông sẽ sinh ra tâm ma mất thôi.
Dực Di đại sư niệm Phật hiệu "A di đà Phật", rồi lôi ra hai chỉ Quỷ Yêu bị nhồi thành một đoàn trong túi bùa mà ông cất trong ống tay áo.
Ông vừa thả hai chỉ quỷ này ra khỏi túi bùa liền dùng khóa quỷ chú đánh lên trên người hai ả, không để cho hai ả có cơ hội trốn thoát.
Khôi Tử Tuyển và Loạn Hoài vừa được thả ra khỏi túi bùa, đang muốn vươn vai duỗi thẳng quỷ thể bị đè ép đến dẹp lép thì bị khóa quỷ chú trói đến kín mít.
Cũng may hai ả đã kịp biến về hình người, không cảm thấy khó chịu như lúc nãy nữa.
Nhưng mà, hai ả vừa ra tới liền cảm giác có áp lực cực lớn đập vào mặt, vừa ngước mắt lên nhìn thì thấy hơn hai mươi người đang ngồi thẳng tắp nhìn chằm chằm hai ả.
Những người này ai ai cũng là nhân vật có tiếng tăm trong thành phố.
Ánh mắt của Loạn Hoài hóa thành viên đạn găm lên người Khôi Tử Tuyển, sau đó ả lạnh mặt, giả chết.
Khôi Tử Tuyển ánh mắt trông mong nhìn Phạm đại sư, kiều kiều nhu nhu gọi: "Hoa Hoa."
Tào Minh Nịnh nặng nề hừ một tiếng, nói: "Mẹ nuôi của tôi không phải tên là Hoa Hoa gì à nhen."
Phạm đại sư im lặng không lên tiếng, ngồi yên nhìn chằm chằm Khôi Tử Tuyển, không biết nàng đang suy nghĩ cái gì.
Du Thanh Vi kéo ghế dựa đến ngồi trước mặt của Khôi Tử Tuyển và Loạn Hoài, tầm mắt của nàng đảo qua đảo lại giữa hai người các ả.
Trong Hiệp Hội Yêu Linh, có thể tu thành Quỷ Yêu hành tẩu ở dương gian, có thể xuất hiện giữa ban ngày ban mặt cũng chỉ có hai người các ả.
Trải qua mấy lần tiếp xúc với Khôi Tử Tuyển và Loạn Hoài thì nàng đã nhận ra, Khôi Tử Tuyển là loại hành sự phô trương, thích gây chuyện khắp nơi, giữa hai người các ả thì Loạn Hoài mới là người ra quyết định mọi chuyện.
Nhưng mà, người làm việc xấu hỏng chuyện nhiều nhất đều là Khôi Tử Tuyển.
Du Thanh Vi nói: "Đừng nghĩ tới chuyện sẽ có người đến cứu, hiện tại thì chỉ có bản thân các cô mới có thể tự cứu lấy mình thôi." Nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm hai ả, nói tiếp: "Các cô muốn cùng sống cùng chết với Bạch Thái Hoán sao?"
Khôi Tử Tuyển đáp: "Cũng không hẳn là vậy nha."
Loạn Hoài la lên: "Câm miệng!" Ả lạnh lùng liếc Khôi Tử Tuyển một cái.
Mặc Khuynh Triết hắng giọng, mở balo lấy ra một vật to bằng bàn tay, trông khá giống một cái lư hương nhỏ, hắn đưa cho Du Thanh Vi rồi nói: "Đây là lò luyện quỷ, nếu không đốt lửa thì sẽ không luyện chết hai ả."
Loạn Hoài vừa nhìn thấy lò luyện quỷ thì ánh mắt liền nặng nề xuống.
Du Thanh Vi cũng không nhận lấy lò luyện quỷ Mặc Khuynh Triết đưa tới, nàng chỉ đơn giản nói: "Vậy làm phiền Mặc đại thiếu rồi."
Mặc Khuynh Triết đáp: "Không phiền toái." Hắn mở nắp lò ra, hướng về phía Loạn Hoài khẽ quát một tiếng: "Thu!" Một đạo kim quang từ trong lò luyện quỷ bay ra, đem Loạn Hoài đang bị khóa quỷ chú trói chặt nhẹ nhàng hút đi vào, sau đó hắn nhanh nhẹn đóng nắp lò lại.
Khôi Tử Tuyển hô to: "Hoài Hoài!" Đại khái là do quá mức kích động làm cảm xúc mất khống chế, gương mặt mỹ lệ của Khôi Tử Tuyển liên tục thay đổi vô số khuôn mặt, mỗi khuôn mặt đều là hình ảnh của một cô gái vô cùng xinh đẹp, Du Thanh Vi còn có thể tinh tường nhìn thấy mấy khuôn mặt có chút quen mắt.
Những khuôn mặt này đều là của những người mà Khôi Tử Tuyển hại chết, lúc trước nàng tra hồ sơ về Khôi Tử Tuyển ở Hiệp Hội đã từng nhìn thấy qua.
Mặc Khuynh Triết đem lò luyện quỷ đặt trên bàn trà, khóa quỷ chú do Dực Di đại sư ếm lên trên người Loạn Hoài dần mất đi hiệu lực nên ả bắt đầu giãy giụa không thôi.
Lò luyện quỷ run rẩy kịch liệt, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng thống khổ hừ nhẹ đã bị cực lực áp chế.
Ngón tay thon dài của Mặc Khuynh Triết nhẹ nhàng gõ lên lò luyện quỷ, đôi mắt hắn thì nhìn chằm chằm vào Khôi Tử Tuyển, mang theo ý vị uy hiếp mười phần.
Tầm mắt của Khôi Tử Tuyển dời khỏi lò luyện quỷ, khuôn mặt cũng cố định lại bằng một trương dung nhan thanh tú
Du Thanh Vi nói với Khôi Tử Tuyển: "Các người còn có con đường sống khác để đi, không nhất thiết phải chết chùm với Bạch Thái Hoán.
Lão ta đã không thể cứu được cô nữa, có thể cứu cô chỉ có chính bản thân cô thôi."
Khôi Tử Tuyển hừ nhẹ một tiếng, nói: "Làm quỷ có thể không câu nệ tiểu tiết, nhưng không thể đánh mất nguyên tắc.
Du Thanh Vi, chúng ta đạo bất đồng bất tương vi mưu* a."
*Đạo bất đồng bất tương vi mưu: không cùng chung chí hướng hay suy nghĩ và quan điểm thì không thế hợp tác bền vững lâu dài được.
Du Thanh Vi vô cùng khó hiểu, hỏi lại: "Lời này nghĩa là như thế nào?"
Khôi Tử Tuyển cười khẽ một tiếng, nói: "Cô cảm thấy tôi sẽ nói cho cô biết sao?"
Mặc Khuynh Triết lên tiếng: "Khôi Tử Tuyển, lò luyện quỷ này của tôi tuy còn chưa có đốt lửa, nhưng độ nóng của tàn lưu lò lửa lúc trước để lại cũng đủ cho Loạn Hoài khổ sở a.
Nếu cô không ngại thì cũng vào thử một chút cảm giác xem sao?"
Khôi Tử Tuyển sắc mặt biến đổi, dùng sức cắn chặt răng, im lặng không nói gì nữa.
Du Thanh Vi quay đầu nhìn Mặc Khuynh Triết, giơ tay làm thủ thế "Mời".
Mặc Khuynh Triết lập tức thu Khôi Tử Tuyển vào lò luyện quỷ.
Hai chỉ Quỷ Yêu cùng bị nhốt trong lò ra sức giãy giụa, nắp lò suýt chút nữa bị xốc bay, cũng may Mặc Khuynh Triết tay lanh mắt lẹ trấn một đạo bùa lên nắp mới làm cho lò luyện quỷ ổn định lại.
Sức chịu đựng của Khôi Tử Tuyển không được tốt như Loạn Hoài, ả ta bị nhốt trong lò kêu la phá lệ thê thảm, thường thường còn gào lên một câu: "Con mẹ nó, đau quá a!" Lúc đầu còn kêu: "Hoa Hoa cứu chị!" sau đó thì bắt đầu kêu cha gọi mẹ: "Mẹ ơi cứu con, đau quá, cha ơi....." Ả còn dùng tiếng địa phương không ai hiểu kêu gào, cách phát âm không giống với hiện đại cho lắm.
Đôi mắt Phạm đại sư có chút đỏ lên, nàng không đành lòng nghe tiếp, đứng dậy đi ra ngoài sân.
Lúc quen biết Khôi Tử Tuyển thì nàng chỉ mới có bảy tuổi.
Mẹ nàng đã sớm qua đời lúc nàng ba tuổi, ba nàng cưới về một người mẹ kế, nhưng không đến hai năm thì ba nàng cũng không may mất đi.
Mẹ kế muốn đem nàng đi bán, nhưng bởi vì nàng là con gái, lại chỉ mới có bảy tuổi nên không bán được, sau đó bà ta đưa nàng vào thị trấn, nàng vừa mới đi toilet công cộng ra thì đã không thấy bà ta đâu nữa.
Nàng biết bản thân bị mẹ kế bỏ rơi, nhưng không biết bản thân đang ở nơi nào hay tìm thấy đường để về nhà, một mình mờ mịt lang thang trên đường phố.
Đó là một mùa đông rất lạnh, mưa phùn liên miên, vừa lạnh vừa cóng.
Nàng ăn mặc rất mỏng manh, run rẩy đi trên đường phố, vừa lạnh vừa đói vừa sợ, không biết đi đâu, chỉ có thể mờ mịt bước về phía trước.
Lúc đó đã khuya, cửa hàng ven đường bắt đầu đóng cửa.
Đường phố tối đen.
Khôi Tử Tuyển cầm ô đi tới, thay nàng chắn lấy mưa phùn, người ấy cúi đầu nhìn nàng, cười tủm tỉm đánh giá nàng rồi hỏi: "Này, bé con, em bị bỏ rơi à?" Tuy nàng cũng tự biết rằng bản thân mình bị bỏ rơi, nhưng khi nghe Khôi Tử Tuyển nói thẳng ra như vậy, ủy khuất trong lòng đột nhiên trào dâng, nàng dùng sức mím chặt môi, ngăn không cho nước mắt đang đong đầy hốc mắt trào ra ngoài.
Khôi Tử Tuyển nói: "Hôm nay trời thiệt là lạnh nha, một đứa nhỏ như em đi lang thang trên đường như vậy rất là nguy hiểm.
Có đói bụng không? Chị dắt em đi ăn nhé!"
Lúc ấy nàng vừa lạnh vừa đói, nghe được dắt đi ăn liền gật đầu đồng ý, sau đó có chút ngượng ngùng nói: "Nhưng em không quen biết chị." Nàng hơi sợ hãi, cảm thấy chị gái này hai mắt lóe sáng không có chút ý tốt nào.
Khôi Tử Tuyển giống như có thể đọc được suy nghĩ của nàng, nói: "Em nhìn xung quanh thử xem, nơi này nhiều 'người' như vậy, em quen biết ai sao? Nếu chị không có ý tốt thì sao có thể mở lời mời em đi ăn a?"
Nàng nghe Khôi Tử Tuyển nói vậy liền giương mắt nhìn quanh bốn phía, đường phố vốn dĩ vắng hoe nay đột nhiên xuất hiện rất nhiều "người", nàng vô cùng sợ hãi, lập tức nhào tới ôm lấy chân Khôi Tử Tuyển.
Khôi Tử Tuyển nói: "Đi thôi, coi như hôm nay chị làm việc thiện vậy! Chị nói cho em biết, bé con này, tương lai của em nhất định rất có tiền đồ, em phải nhớ rõ trong đêm đông giá rét, là chị đã vươn tay ra cứu giúp em, sau này nếu chị gặp nạn thì em cũng phải cứu lại chị đấy! À, đúng rồi, em tên gì vậy?"
"Em tên là Đào Hoa, vì em sinh vào mùa hoa đào nở."
"Họ gì?"
"Họ Phạm ạ."
"Phạm Đào Hoa? Tên gì kì vậy chèn! Đoạt hết sự nổi bật của chị đây! Không thôi chị kêu em là Phạm Hoa Lê đi!"
"Không chịu đâu! Chị có thể gọi em là Hoa Hoa nha."
"Ờm, vậy cũng được!"
.......