Qúy Lưu Quân ngẩng đầu, tầm mắt xuyên thấu qua cửa kính dừng ở thân ảnh đứng lẻ loi trong sân của Phạm đại sư, rồi quay sang nhìn lò luyện quỷ mà Khôi Tử Tuyển bị nhốt ở bên trong đang kêu la thảm thiết.
Nàng nâng ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc Vị Tầm ngồi kế bên, ho khẽ một cái.
Vị Tầm liếc nhìn Quý Lưu Quân, giống như đang không tiếng động hỏi: Làm cái gì vậy?
Quý Lưu Quân nói: "Cứ kéo dài như thế này cũng không phải là biện pháp tốt."
Mặc Khuynh Triết quay đầu nhìn sang Quý Lưu Quân, hắn gỡ lá bùa phong ấn trên nắp lò rồi thả Khôi Tử Tuyển và Loạn Hoài ra ngoài, làm hai ả té ngã trên mặt đất.
Hai luồng sương mù quỷ ngã trên mặt đất một hồi lâu mới có thể ngưng tụ lại hình người.
Loạn Hoài kiềm chế cơn rùng mình, ngồi xếp bằng nhắm mắt lại, im lặng không lên tiếng.
Khôi Tử Tuyển nhu nhược đáng thương cắn cắn cắn môi, nước mắt trào lên hốc mắt, bộ dáng như sắp khóc ra tới nơi.
Quý Lưu Quân thật muốn mắng ả ta một câu: "Quỷ không có nước mắt, giả vờ đáng thương cho ai xem vậy?" Nhưng mà Khôi Tử Tuyển đã tu thành Quỷ Yêu, lỡ như ả thật sự có nước mắt thì sao? Nếu nàng nói ra lời này, Khôi Tử Tuyển liền thật rớt ra tới hai giọt nước mắt, lúc đó chẳng phải nàng sẽ bị vả mặt bôm bốp sao à?
Vị Tầm nhẹ nhàng vỗ tay, nói: "Thật là nghĩa khí." Nàng cười khẽ rồi nói tiếp: "Các người cho rằng chỉ cần không nói cái gì hết thì có thể giữ được Thành Hoàng lệnh sao?"
Loạn Hoài mở mắt ra, giương mắt nhìn về phía Vị Tầm, nói: "Vị Tầm, không phải ngươi chưa bao giờ nhúng tay vào những chuyện này sao?"
Vị Tầm nhìn chằm chằm Loạn Hoài, nhoẻn miệng cười: "Ta vốn dĩ không muốn nhúng tay vào việc phân tranh của các ngươi...." Nàng chuyển giọng nói: "Nhưng mà...."
Loạn Hoài hỏi: "Vì giúp Quý Lưu Quân sao?"
Vị Tầm nhếch miệng hiện ra một ý cười nhàn nhạt nhưng vô cùng lạnh lẽo.
Nàng nói: "Ta phải độ kiếp mỗi 500 năm một lần, tính toán ra, lần độ kiếp tiếp theo cũng sắp tới rồi.
Trên người của ta có thương tích, thực lực giảm sút rất nhiều, khó có thể chống được lần độ kiếp này." Ánh mắt của nàng như thiêu đốt nhìn Loạn Hoài: "Ta vốn đang đợi Lộ Vô Quy có thời gian rảnh rỗi giúp ta chữa thương trên người, các ngươi khen ngược, lấy ngũ lôi oanh đỉnh đem cô ấy đánh tan! Nếu ta không giúp cô ấy sớm ngày ngưng tụ lại thành hình người để chữa thương cho ta, khôi phục lại thực lực lúc xưa, thì chẳng lẽ chờ sét đánh xuống, ngươi giúp ta khiêng lôi sao?"
Loạn Hoài trầm mặc vài giây, nói: "Hiệp Hội Yêu Linh chưa từng nghĩ đối địch với Lộ Vô Quy, chúng ta vì không muốn đắc tội cô ấy nên chủ động giao hảo với Du Thanh Vi, chưa bao giờ sinh sự ở địa giới do nàng ta quản lý.
Bạch Thái Hoán dùng ngũ lôi oanh đỉnh đánh tan Lộ Vô Quy, việc này nếu ta sớm biết trước nhất định sẽ toàn lực ngăn cản.
Chuyện ngũ lôi oanh đỉnh kia không nên tính tới trên đầu chúng ta."
Vị Tầm cười khẽ một tiếng: "Thứ lỗi cho sự khó hiểu của ta, vốn dĩ hợp tác với Lộ Vô Quy hẳn sẽ lấy được nhiều chỗ tốt hơn so với Bạch Thái Hoán đi?" Nàng ý vị thâm trường phun ra một câu: "Cô ấy có thể mời đến pháp thân của Quỷ Đế a."
Loạn Hoài biết nói nhiều sẽ lộ nhiều, đặc biệt khi đối diện là Vị Tầm con cáo già ngàn năm kia, bởi vậy ả ta ngậm miệng không lên tiếng nữa.
Vị Tầm nói: "Lộ Vô Quy đã đáp ứng Niếp Niếp* sẽ đi lấy Thành Hoàng lệnh cho nàng, các ngươi cảm thấy còn có thể giữ được Thanh Hoàng lệnh sao? Nếu cô ấy triệu tới Quỷ Đế, chuyện thành phố này không có Thành Hoàng* sẽ không giấu được nữa.
Chuyện các ngươi tự tiện giam giữ Thành Hoàng cũng sẽ bại lộ ra thôi."
*Niếp Niếp: không biết có ai còn nhớ không, tên ở nhà của Quý Lưu Quân là Niếp Niếp á.
^^
*Thành Hoàng: Thành Hoàng xuất hiện ở Trung Quốc thời cổ đại và được thờ như là vị thần bảo hộ cho một thành trì, một phủ, một huyện hay một châu.
*Thành Hoàng lệnh: giống như lệnh bài vậy, tượng trưng cho thân phận và quyền lực của Thành Hoàng.
Loạn Hoài khiếp sợ nhìn Vị Tầm.
Tất cả mọi người trong phòng khách cũng trợn mắt nhìn về phía cửu vĩ hồ yêu.
Ai cũng không ngờ tới đám người Loạn Hoài còn cả gan làm ra chuyện này! Giam giữ Thành Hoàng! Đây là to gan lớn mật muốn tạo phản a!
Không ít người nhìn về phía Quý Lưu Quân, ánh mắt kia sống thoát thoát mà viết: Giấu cũng kỹ quá nhen, một chút tiếng gió cũng không để lộ ra nhen.
Quý Lưu Quân vẻ mặt vô tội nói: "Nhìn tôi làm cái gì? Tôi cũng vừa mới biết mà."
Vị Tầm không để ý tới phản ứng của mọi người, tiếp tục nhìn chằm chằm Loạn Hoài, nói: "Lúc trước người phá hủy miếu Thành Hoàng không phải là các ngươi, ta nghĩ các ngươi chỉ là dã quỷ, không có cái gan đi bắt nhốt Thành Hoàng.
Ta lớn mật suy đoán một chút, các ngươi chỉ là tiện tay nhặt được Thành Hoàng lệnh, còn Thành Hoàng thì không nằm trong tay các ngươi, đúng không?"
Loạn Hoài im lặng không đáp.
Vị Tầm nói: "Bạch Thái Hoán bại cục đã định, chỉ còn đang kéo dài chút hơi tàn mà thôi.
Mà các ngươi vẫn còn một cái cơ hội đi cứu giúp Thành Hoàng, kéo chút ân tình của ngài ấy.
Miếu Thành Hoàng bị hủy nhiều năm như, Thành Hoàng lệnh cũng thất lạc nhiều năm như vậy, ta nghĩ, nếu Thành Hoàng được tự do, ngài ấy sẽ thiếu rất nhiều âm sai quỷ phán làm tay sai.
Xem giá trị của tiền Quỷ Đế kia, các ngươi đi nhận mấy cái chức âm sai này nọ cũng không cực khổ gì đi?"
Du Thanh Vi quay sang nhìn Vị Tầm.
Bà cáo già này cư nhiên đánh chủ ý lên tiền Quỷ Đế của Lộ Vô Quy nha.
Loạn Hoài cân nhắc một lúc lâu, thấy Khôi Tử Tuyển quay qua làm mặt quỷ với mình.
Ả cả giận mắng Khôi Tử Tuyển: "Nàng ngốc sao.
Này hết thảy chỉ là phỏng đoán của Vị Tầm, nếu nàng ta có thể xác định rõ ràng thì đã không cần ngồi ở đây thẩm vấn chúng ta làm gì, mà đã sớm mang người đi làm chuyện cần làm rồi.
Hai chúng ta khai ra thì sẽ không còn giá trị gì nữa, đến lúc đó chỉ có thể chết ở chỗ này."
Khôi Tử Tuyển ủy khuất nói: "Nhưng nàng ta đoán cũng không sai mà!" Quan trọng nhất chính là ả ta phát hiện Du Thanh Vi hiện ra sát ý.
Dựa theo tính cách và mấy lần hành động trước của Du Thanh Vi, nàng ta một lời không hợp thì sẽ trực tiếp động thủ.
Ả cảm thấy bây giờ nếu không chủ động hợp tác, mạng nhỏ liền tiêu.
Loạn Hoài nghe Khôi Tử Tuyển chỉ nói ra một câu đã lộ hết tiếng gió, tức giận tới mức thật muốn nhào lên may miệng của Khôi Tử Tuyển lại.
Du Thanh Vi nghĩ không thông, hỏi: "Bạch Thái Hoán bắt nhốt Thành Hoàng để làm gì?"
Tất cả mọi người ở đây không ai nghĩ ra được đáp án.
Yến Thính Vũ nghĩ nghĩ, nói: "Tôi nghe ông nội nói, âm linh quỷ vật ở địa giới của thành phố này bắt đầu lộng hành kể từ khi miếu Thành Hoàng bị phá hủy.
Việc này hẳn là có quan hệ đến chuyện bồi dưỡng Hiệp Hội Yêu Linh đi?"
Khôi Tử Tuyển ném cho Yến Thính Vũ một cái xem thường!
Yến Thính Vũ lạnh lùng liếc trả lại Khôi Tử Tuyển, nàng ta nói với mọi người trong phòng: "Mặc kệ là vì cái gì, tôi cảm thấy trước tiên thu hồi lại Thành Hoàng lệnh là chuyện trọng yếu nhất."
Du Thanh Vi còn đang cân nhắc mối liên hệ giữa Thành Hoàng lệnh, Bạch Thái Hoán và Hiệp Hội Yêu Linh.
Bạch Thái Hoán là muốn trù tính sau khi chết đi tu quỷ đạo, việc bắt nhốt Thành Hoàng và việc tu quỷ đạo hẳn là có quan hệ với nhau.
Nàng đem chuyện Yến Thính Vũ tiết lộ về Bạch Lĩnh Khê lúc trước và những lời nói lúc nãy của Vị Tầm kết hợp lại với nhau, cân nhắc tới lui, đột nhiên linh quang lóe lên, nàng đứng bật dậy kêu lên: "Nhang đèn!"
Tả Tiểu Thứ "Hả?" một tiếng, nói: "Du lừa đảo, tự nhiên không đầu không đuôi la lên hai chữ này là có ý gì?"
Du Thanh Vi đáp: "Bạch Thái Hoán muốn tu quỷ đạo, lão muốn chiếm Thành Hoàng lệnh là vì mưu cầu nhang đèn của Thành Hoàng.
Lão ta nếu có nhang đèn của Thành Hoàng thì sẽ không cần con cháu cung phụng, cho nên lão không hề sợ oan nghiệt huyết chú dính lên người con cháu của mình, cho nên mới hành sự không hề cố kỵ như vậy."
Tả Tiểu Thứ không hiểu cho lắm, cô hỏi: "Sau đó thì sao à?"
Du Thanh Vi đáp: "Lão ta làm hết thảy mọi chuyện là để chuẩn bị cho việc sau khi chết sẽ đi tu quỷ đạo, mà tu quỷ đạo thì còn cần có Âm mộ."
Tả Tiểu Thứ nháy mắt nghĩ tới chùa Bảo An quỷ, cùng với việc ba người quỷ đạo kia vì muốn có được phong thủy bảo huyệt mà luôn khăng khăng một mực theo sau giúp đỡ Du Thanh Vi, còn có quỷ mộ lúc trước bọn họ ở dưới giếng Âm Dương gặp được kia.
Cô lẩm bẩm nói: "Thoạt nhìn có vẻ đúng là như vậy nha!" Ánh mắt của cô chợt sáng lên: "Du lừa đảo, đi tìm Âm mộ của Bạch Thái Hoán rồi đập nó."
Loạn Hoài nhắm mắt lại, tâm trầm xuống.
Những người này thật đúng là nhân tinh, chỉ một chút tơ nhện mã tích thôi mà bọn họ có thể đoán ra được nhiều chuyện như vậy.
Ả cảm giác được Du Thanh Vi đang nhìn mình nên mở mắt ra nhìn lại Du Thanh Vi, ả nhếch miệng nói: "Cô thông minh như vậy, chuyện gì cũng đoán ra được hết rồi thì còn nhìn tôi làm gì?"
Khôi Tử Tuyển vội vàng la lên: "Tôi khai, tôi khai, tôi cái gì cũng khai hết."
Loạn Hoài tức giận mắng: "Khôi Tử Tuyển, nàng phát điên cái gì vậy hả?"
Khôi Tử Tuyển nói: "Không khai sẽ chết đó!"
Loạn Hoài cả giận: "Khai mới chết! Nàng nghĩ bọn họ cái gì cũng có thể đoán được hết sao?" Ả lạnh lùng nói: "Một bước sai, sống chết liền rõ ràng.
Nếu bọn họ chỉ bằng vào suy đoán mà tự tiện hành động thì Hiệp Hội Dân Gian Tông Giáo đã sớm không còn rồi.
Bọn họ sẽ không dám mạo hiểm, cũng sẽ không gánh nổi tổn thất."
Du Thanh Vi cười khẽ một tiếng, hỏi: "Loạn Hoài, có muốn biết vì sao tôi bắt hai người các cô không?"
Loạn Hoài đáp: "Các người thẩm vấn chúng tôi nửa ngày, này vấn đề không cần hỏi tôi đi."
Khôi Tử Tuyển lúc này đã sắp khóc ra tới.
Ả nới với Loạn Hoài: "Hoài Hoài đừng ngoan cố nữa, mục đích Du Thanh Vi bắt hai chúng ta và giết chết Tiền Tuyền là giống nhau a.
Nàng ta muốn hỏi chúng ta về chuyện của Bạch Thái Hoán chỉ là sẵn tiện thôi, mục đích chân chính chính là diệt trừ những người có khả năng giúp đỡ Bạch Thái Hoán."
Du Thanh Vi sửng sốt một chút.
Sao tự nhiên lúc này Khôi Tử Tuyển lại có nhãn lực như vậy, không giả ngu nữa sao?
Khôi Tử Tuyển nói: "Trước mắt chúng ta chỉ có hai con đường, hoặc là theo nàng ta, hoặc là chết." Ả ta hô to một tiếng: "Tôi đầu hàng!"
Loạn Hoài trong lòng trầm xuống, ả kinh ngạc một lúc lâu mới nặng nề hỏi một câu: "Nếu như vậy thì Tiểu Thập bọn họ làm sao bây giờ?"
Khôi Tử Tuyển sửng sốt, ả chớp chớp mắt, nói: "Đều cùng nhau đầu hàng hết!"
Loạn Hoài nặng nề thở dài, ả nhìn chằm chằm Khôi Tử Tuyển một hồi lâu mới lên tiếng: "Chúng ta cùng Hí Khúc Quỷ Vương đã từng kết bái, không bàn đến việc thay hắn báo thù, Khôi Tử Tuyển, nàng nói ra cái chữ 'hàng' này không thấy hổ thẹn sao? Nàng còn mặt mũi nào đi đối mặt với ba vị Sinh, Đán, Sửu Quỷ Vương hả? Nàng lấy mặt mũi nào đi nhìn mặt Quỷ tân lang Tằng Giác đây?"
Sự tình liên quan đến sống chết, Khôi Tử Tuyển khó có được nghiêm túc nói: "Lúc Hí Khúc Quỷ Vương gặp nạn, ba vị Quỷ Vương Sinh, Đán, Sửu vì thấy nguy hiểm mà bỏ lại huynh đệ của mình chạy trốn.
Ba người bọn họ nếu muốn chúng ta vì Hí Khúc Quỷ Vương đi tìm chết, vậy thì để bọn họ tự mà đi tìm chết đi.
Còn có Tằng Giác, hắn ở đường Âm thấy ba gã quỷ đạo đều đi đường vòng, mặt cũng không dám lộ ra.
Hắn nếu dám ra tới báo thù, ta là lão đại đương nhiên sẽ trợ đao cho hắn một phen.
Nhưng mà hắn dám sao? Chính hắn cũng không dám báo thù, dựa vào cái gì bắt chúng ta dùng mệnh đi báo thù giúp hắn?"
Loạn Hoài bị Khôi Tử Tuyển nói cho cứng họng không đáp lại được.
Ả băn khoăn việc hai phe kết thù quá sâu, còn có khoảng cách giữa người và quỷ, đầu hàng, chỉ sợ cũng không có đường sống.
"Chúng ta chỉ cầu mong cuộc sống sau này tốt hơn một chút, không cần phải mạo hiểm đi hút tinh khí của con người để sống sót, không cần phải chịu đựng những trận gió quát cốt của dương gian, chúng ta chỉ cầu không chết đi." Ả nhìn chằm chằm Loạn Hoài, nói: "Bạch Thái Hoán giết Lộ Vô Quy, một tiếng gió lão ta cũng không thông báo cho chúng ta.
Hai chúng ta bị bắt đi, lão triển khai trận pháp nhưng lại không phái một người ra cứu chúng ta! Lão ta đem chính con trai, con dâu của mình luyện thành lệ quỷ, đều nói hổ dữ không ăn thịt con, nhưng lão ta liền chính con cháu ruột thịt của mình cũng có thể hạ độc thủ...."
Loạn Hoài nặng nề thở dài, im lặng cân nhắc một lúc lâu không lên tiếng.
Mọi người trong phòng khách đều bị câu nói "Lão ta đem chính con trai, con dâu của mình luyện thành lệ quỷ" làm cho kinh hoàng không thôi.
Yến Thính Vũ khiếp sợ nhìn Khôi Tử Tuyển, hỏi: "Cô là nói....!cô là nói...! nói về cha mẹ của Bạch Lĩnh Khê sao?"
Khôi Tử Tuyển đáp lại Yến Thính Vũ một câu: "Không phải Bạch Lĩnh Khê cũng đã phát hiện ra chút gì rồi sao?"
Yến Thính Vũ thoáng giật mình.
Một lúc lâu sau nàng ta mới nói: "Hổ dữ không ăn thịt con a."
Khôi Tử Tuyển nói với Du Thanh Vi: "Nếu tôi và Hoài Hoài chết, quyền khống chế Hiệp Hội Yêu Linh sẽ rơi vào tay Bạch Thái Hoán.
Du Thanh Vi, không bằng chúng ta bàn bạc điều kiện đầu hàng đi?"
Du Thanh Vi khẽ nhếch môi, tâm nói: "Cô đưa ra ý kiến cũng hay quá đi." Nàng vốn dĩ muốn trước tiên tiêu diệt Hiệp Hội Yêu Linh, cắt đứt cỗ trợ lực này của Bạch Thái Hoán.
Nhưng Khôi Tử Tuyển nói không sai, nếu không có Khôi Tử Tuyển và Loạn Hoài cầm giữ, Hiệp Hội Yêu Linh thực sự rất có khả năng sẽ rơi vào tay Bạch Thái Hoán, đến lúc đó đường Âm sẽ biến thành thiên hạ của lão ta.
Bất quá Khôi Tử Tuyển thật sự đầu hàng sao? Nàng sợ có trá a.
Chỉ Mị Yêu này thật quá biết diễn, làm người khó có thể phân rõ đâu là thật đâu là giả.
Nàng nói: "Tôi cần phải xem xét lại."
Gánh nặng trong lòng Khôi Tử Tuyển được giải khai.
Du Thanh Vi nói muốn xem xét lại, hai ả hiện tại sẽ không chết.
Ả khẽ cười một tiếng, nói: "Thực lực thật sự của Bạch Thái Hoán giống như bề nổi của tảng băng vậy, các người chỉ có thể nhìn đến một góc thôi.
Mục đích mà Hiệp Hội Yêu Linh chúng tôi thành lập, không phải vì muốn đối nghịch với các người, mà là vì chống lại Bạch Thái Hoán.
Lực lượng của lão ở đường Âm cường đại cỡ nào các người không tưởng tượng được đâu.
Lão ta muốn cho chúng tôi lên đứng đầu bảng truy nã cũng là vì muốn trói chặt chúng tôi cùng với lão trên một cái thuyền....!Ha hả!" Ánh mắt của ả lạnh lẽo, nói: "Tuy tôi đúng thật có đi hút tinh khí của con người, nhưng không bao giờ làm chuyện đi diệt sát cả nhà người khác, mọi chuyện nếu làm quá tuyệt tình, ắt sẽ không chừa được đường lui cho bản thân."
Lời Khôi Tử Tuyển nói, Du Thanh Vi có thể tin ba phần đã là không tồi.
Nàng kêu Tả Tiểu Thứ dùng túi thu quỷ nhốt lại Loạn Hoài và Khôi Tử Tuyển, giao cho Dực Di đại sư trông giữ.
Giang Vũ Hiên nhìn thấy mọi người đều đã đứng dậy chuẩn bị cáo từ ra về, hắn suy tư một chút rồi hỏi: "Du đại tiểu thư thật sự muốn xem xét lại việc chiêu hàng Khôi Tử Tuyển sao?"
Du Thanh Vi nghe xong câu hỏi của Giang Vũ Hiên, nàng cười khẽ một tiếng rồi đáp: "Giang đại thiếu nếu có thể tận diệt được lực lượng của Bạch Thái Hoán ở đường Âm, thì tôi đây sẽ giao Loạn Hoài và Khôi Tử Tuyển cho anh tùy tiện xử lý."
Giang Vũ Hiên nói: "Bảo vệ hổ, chỉ lột da nó không thôi cũng chưa chắc có thể tiêu diệt được lực lượng ở đường Âm của Bạch Thái Hoán."
Du Thanh Vi mỉm cười nhìn Giang Vũ Hiên: "Nghe ý tứ này của Giang đại thiếu, ngài đây hình như có cao kiến có thể tiêu diệt Bạch Thái Hoán?"
Giang Vũ Hiên đáp: "Ép Khôi Tử Tuyển và Loạn Hoài khai ra Âm mộ của Bạch Thái Hoán ở đâu, trực đảo hoàng long*!"
*Trực đảo hoàng long: đánh thẳng vào trung tâm đối thủ, một chiêu phân thắng thua.
Du Thanh Vi cười khẽ một tiếng, làm cái thủ thế "Mời" rồi nói: "Khôi Tử Tuyển và Loạn Hoài là do tiểu muộn ngốc bắt được, xin thứ lỗi tôi tạm thời không thể cho người ngoài mượn.
Còn chuyện Giang đại thiếu muốn biết Âm mộ của Bạch Thái Hoán ở đâu thì ở bên ngoài có rất nhiều quỷ nha, lấy bản lĩnh của ngài đi bắt mấy con về tra khảo cũng không thành vấn đề đi.
Giang đại thiếu có quyết đoán trực đảo hoàng long như vậy, tôi xin chúc ngài mã đáo thành công.
Đi thong thả không tiễn."
Trần Vũ nắm lấy cánh tay của Giang Vũ Hiên, lôi kéo hắn đứng dậy rồi nói với Du Thanh Vi: "Vũ Hiên là do thương tâm việc Giang Đống chết nên mới như vậy, mong thứ lỗi." sau đó mạnh mẽ lôi Giang Vũ Hiên ra về.
Đường đường là một người đàn ông lại đi cãi nhau với Du Thanh Vi, thua thì mất mặt, thắng cũng không có chút mặt mũi nào.
Hắn cũng muốn lộng chết Khôi Tử Tuyển cùng Loạn Hoài và đám quỷ vật kia, nhưng hiện tại chỉ có thể nhẫn nhịn chờ đợi.
Mặc Khuynh Triết thu hồi lò luyện quỷ, cáo từ với Du Thanh Vi xong cũng rời đi.
Du Thanh Vi đứng dậy tiễn những người này đi, thở dài một hơi.
Loạn Hoài nhớ kỹ những người đã giết chết Quỷ Vương và đại quỷ, người của Hiệp Hội cũng ghi hận việc nhiều người chết trong tay Hiệp Hội Yêu Linh, hai bên kết thù tương đối sâu.
Nói đến việc này, nàng không tránh khỏi có chút xem trọng Khôi Tử Tuyển con yêu tinh cong không có liêm sỉ kia, nếu không phải ả ta nhanh chóng quyết định đầu hàng thì giờ phút này ả và Loạn Hoài hẳn đã tan thành mây khói, mà Hiệp Hội Yêu Linh bên kia cũng biến thành pháo hôi trong cuộc tranh đấu giữa nàng và Bạch Thái Hoán..