Lý Thái Hưng vẻ mặt hòa khí cười cười, không lên tiếng nữa.
Du Thanh Vi bị lửa giận công tâm, nhưng nàng rất mau liền đem cảm xúc đè ép trở lại.
Tức giận có ích lợi gì? Nàng tức giận thì Thường Tam sẽ chết sao? Nàng thưởng thức quạt xếp trong tay, thản nhiên cười nói: "Lý lão đây là muốn lãnh hết trách nhiệm về phía bản thân mình sao?" Khóe miệng của nàng cong lên một tia trào phúng, cười nói tiếp: "Thường Tam, năm đó hắn sai khiến đệ tử của mình đi hủy miếu Thành Hoàng, đúc ra đại họa.
Con nhím tinh Bạch nãi nãi là bảo gia tiên của nhà ông đứng ra cầu tình, buông tha cho hắn một mạng, chỉ chặt đuôi rắn của hắn làm trừng phạt.
Năm trước, hắn dùng tên giả Liễu Tam đi lừa chú hai của tôi tìm đến tên giáng đầu sư hắc ám, khiến cho nhà tôi phải lâm vào trận diệt môn tai ương, ông nội và cha của tôi cũng vì vậy mà chết, sư huynh của tôi vì vậy mà bị cụt tay, người nhà của tôi ai cũng đều bị trọng thương.
Lần trước ở Quỷ Thị, Bạch Thứ Vị và Lý Tố Hoa cùng nhau đi xuống đó, Lý Tố Hoa sau đó bị thương nặng, còn Bạch Thứ Vị chết mất xác? Ấy thế mà, Bạch Thứ Vị đã chết kia lại ở cạnh bên Thường Tam, cùng với Lý Tam con trai của ông cứu đi Thường Tam khỏi cuộc vây công của Long sư thúc nhà tôi." Nàng khẽ nhướng mày, nói: "Bạch Thái Hoán bắt cóc Thành Hoàng, tu sửa quỷ lăng bên dưới Bạch trạch, lấy người sống luyện quỷ, luyện thi, dùng vong hồn và thi cốt của người khác tới làm khổ sai cho lão ta, thi thể bên dưới Bạch trạch đào ra có thể xếp thành núi xác, nơi thiêu xác xong âm khí và sát khí nặng tới nỗi có thể xây cả một tòa Quỷ Môn Quan, phải dùng miếu Thành Hoàng tới trấn! Lý lão, ông cấu kết với Bạch Thái Hoán tạo ra mối họa lớn như vậy, ông nghĩ chỉ dùng bản thân mình để đánh đổi thì có thể trả hết nhân quả sao?"
Lý Thái Hưng vẫn bất động như núi, tâm bình khí hòa nhìn Du Thanh Vi: "Chuyện ở miếu Thành Hoàng, tôi đây sẽ tự biện bạch với Thành Hoàng gia, không phiền đến Du đại tiểu thư lo lắng.
Thường Tam lừa chú hai của cô, chỉ có thể nói là do chú hai của cô ngu xuẩn và do Du gia không hòa thuận với nhau mà thôi, nếu không như vậy thì làm sao Thường Tam có thể thực hiện được chứ.
Chuyện lớn chuyện nhỏ gì đó của Du gia, muốn giải quyết thì cứ dùng bản lĩnh của chính mình bắt lấy Thường Tam, chứ nhằm vào một lão già chỉ còn sống thêm được mấy canh giờ như tôi thì không có tác dụng gì đâu."
Khóe miệng Du Thanh Vi nhếch lên một tia cười trào phúng, sau đó lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
Tiết Nguyên Kiền nhàn nhạt liếc nhìn Lý Thái Hưng một cái rồi cũng xoay người đi theo sau Du Thanh Vi.
Hai người đi đến một chỗ khá xa văn phòng xây tạm kia, Tiết Nguyên Kiền mới lên tiếng: "Lão già này thật mạnh miệng."
Du Thanh Vi nói: "Lão đã không còn đường khác để đi, chỉ muốn bảo toàn cho con cháu đời sau thôi.
Thường Tam và Bạch Thứ Vị đều là yêu, bản lĩnh và thọ mệnh dài lâu hơn nhiều so với con người, chỉ cần những con bảo gia tiên này còn ở thì con cháu của Lý gia có thể dừng chân ở bất kỳ nơi nào, chỉ cần tránh được kiếp nạn này, đổi một vùng đất khác để sinh sống thì Lý gia vẫn như cũ là Lý gia."
Tiết Nguyên Kiền gật gật đầu: "Nói rất có lý."
Du Thanh Vi nói tiếp: "Tiểu muộn ngốc thường nói, người tìm quỷ không dễ tìm, nhưng quỷ tìm quỷ rất dễ dàng.
Cũng cùng một đạo lý, người tìm yêu không dễ dàng, nhưng yêu tìm yêu hẳn sẽ dễ hơn một chút.
Muốn tìm đám Thường Tam thì phải nhờ anh Đường và chị em Kim Sa mới được.
Buổi tối tôi sẽ đi tìm Thành Hoàng gia hỏi thăm một chút." Nàng nhắm mắt lại, nghĩ nghĩ rồi nói tiếp: "Thường Tam đã bị chặt đuôi, chuyện tu hành của hắn cũng vì vậy mà chấm dứt, nếu hắn muốn tiếp tục tu luyện thì phải làm gì đó để nối đuôi lại, đây cũng là một manh mối cho chúng ta." Nàng ngừng một chút rồi nói tiếp: "Bây giờ tìm không thấy cũng không sao, nhà chúng ta có rất nhiều thời gian để theo chân bọn chúng háo.
Mối thù diệt môn, như thế nào cũng phải báo."
Tiết Nguyên Kiền nói: "Em có thể nghĩ được như vậy là tốt rồi, tôi còn lo em bị lão già Lý Thái Hưng kia chọc giận chứ."
Du Thanh Vi cạn lời nhìn nhìn Tiết Nguyên Kiền.
Nhà nàng trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng đã sớm không còn trẻ con chỉ biết hành động theo cảm tính nữa, suy cho cùng, nàng cũng không có tư cách để hành động theo cảm tính.
Tiết Nguyên Kiền suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Chuyện về Tiểu Lộ, em không suy nghĩ thêm sao?"
Du Thanh Vi trong lúc nhất thời không hiểu làm sao, nàng trước hỏi một câu: "Cái gì?" rồi mới kịp phản ứng lại hỏi thêm câu sau: "Chuyện cầu hôn hả?"
Tiết Nguyên Kiền gật đầu.
Anh thấy cả hai nàng suốt ngày dính thành một khối, một bước cũng không rời nhau, anh cho rằng hai người đã sớm thành một đôi rồi chứ, không nghĩ tới ngày hôm qua Du Thanh Vi lại cự tuyệt lời cầu hôn của Lộ Vô Quy.
Chuyện tình cảm a, Tiết Nguyên Kiền cũng khó mà nói cái gì.
Anh chỉ nói: "Em ấy đối với em rất tốt."
Du Thanh Vi trầm mặc hai giây mới đáp lại: "Tôi biết."
Tiết Nguyên Kiền nhìn nhìn Du Thanh Vi, nói thầm trong bụng: "Em biết mà còn từ chối người ta?" Anh nhỏ nhẹ góp lời: "Tiểu Lộ không phải là người, em ấy là quỷ, em ấy vốn dĩ có thể lưu lại dương gian là do chấp niệm, một ngày nào đó chấp niệm tan mất thì em ấy cũng sẽ rời đi.
Phong thủy cục năm đó dựng dục nên em ấy đã bị phá hủy, thôn Liễu Bình bây giờ cũng đã không còn là thôn Liễu Bình lúc trước."
Du Thanh Vi ngơ ngác nhìn Tiết Nguyên Kiền.
Tiết Nguyên Kiền thấy bộ dáng này của Du Thanh Vi liền biết nàng là 'chuyện trong nhà chưa tỏ, chuyện ngoài ngõ đã tường'.
Anh nói: "Mỗi lần Tiểu Lộ triệu Quỷ Đế, Quỷ Đế đều tới, đường đường là Quỷ Đế một phương mà lại thèm chút nhang đèn này của em ấy sao?" Anh xoa xoa cằm rồi nói tiếp: "Tôi nghĩ Quỷ Đế hẳn là có ý chào mời Tiểu Lộ."
Trong lòng Du Thanh Vi căng thẳng, hỏi: "Ý của anh Kiền là Quỷ Đế muốn chiêu mộ tiểu muộn ngốc sao?"
Tiết Nguyên Kiền giương mắt liếc Du Thanh Vi, ánh mắt viết rõ mấy chữ: Chứ gì nữa?
Du Thanh Vi cảm thấy có chút nghẹn ở tim, có chút hoảng loạn vô thố.
Trong đầu nàng hiện lên hình ảnh Lộ Vô Quy rời đi theo Quỷ Đế về âm phủ, tim giống như bị dao cắt ra một khối rồi bị người đem đi mất, trống rỗng đau đớn.
Nàng muốn phản bác rằng tiểu muộn ngốc sẽ không rời đi, nhưng nàng biết những gì Tiết Nguyên Kiền nói đều là sự thật.
Tiết Nguyên Kiền thấy Du Thanh Vi trầm mặc không nói gì, nhẹ giọng khuyên bảo: "Em suy nghĩ lại thật kỹ đi, có đôi khi bỏ lỡ nhất thời chính là bỏ lỡ một đời." Trong chuyện tình cảm, hai đứa em gái của anh một đứa nhát một đứa ngốc, làm cho mấy đại lão gia như bọn họ đứng ở cạnh nhìn mà sầu lo khó nói nên lời.
Du Thanh Vi tâm hoảng ý loạn.
Nàng nên bước ra một bước, chấp nhận cùng Lộ Vô Quy bên nhau, yêu nhau sao?
Du Thanh Vi nhớ đến đôi mắt trong sáng, nhớ đến tâm tính trẻ con của Lộ Vô Quy, nàng không thể nào tưởng tượng ra nổi cái cảnh hai người các nàng tựa đầu vào nhau thân mật khắng khít, nói lời yêu thương âu yếm.
Nàng tưởng tượng không ra hình ảnh hai người các nàng giống như những người yêu nhau bình thường, nắm tay ân ân ái ái, mà Lộ Vô Quy lại dùng ánh mắt vô tội nhìn nàng, bộ dáng cái gì cũng không hiểu.
Gật đầu, đồng ý, yêu, chính là chuyện của cả một đời một kiếp.
Trong khi nàng còn chưa xác định được thì làm sao có thể nhẹ nhàng đáp ứng chứ?
Lộ Vô Quy ngồi xổm dưới mái hiên trước cửa văn phòng tạm thời, ngơ ngác nhìn Du Thanh Vi.
Cô chưa bao giờ thấy qua bộ dáng bàng hoàng bất an và giãy giụa như vậy của Du Thanh Vi.
Cô cảm nhận được rất rõ ràng, những cảm xúc đó của Du Thanh Vi đều do cô mà ra, thậm chí cô còn mơ hồ nghe được Du Thanh Vi thầm gọi tên cô trong lòng.
Cô cảm thấy đây hẳn là do việc hôm qua cô cầu hôn làm cho Du Thanh Vi khó xử.
Cô mở lòng bàn tay ra, bên trong là chiếc hộp gấm đựng nhẫn.
Trong đầu hiện lên những lời nói của Trang Hiểu Sanh, ý nghĩ 'người quỷ thù đồ' lập lòe không ngừng.
Cô thở dài, lấy một sợi dây đỏ trong balo ra kết thành vòng cổ rồi đem chiếc nhẫn luồn vào trong sợi dây.
Cô đi đến bên người Du Thanh Vi, treo vòng cổ làm từ dây đỏ lên cổ nàng.
Du Thanh Vi cúi đầu nhìn chiếc nhẫn ngọc lục bảo pha lê phỉ thúy, chỉ liếc mắt một cái nàng liền nhận ra chiếc nhẫn ngọc này phẩm chất cực tốt.
Thông thường mà nói, ngọc tốt đều có con đường tiêu thụ riêng, rất ít được bán trên thị trường, cho dù ngẫu nhiên gặp được thì giá cũng cao đến trên trời.
Tiểu muộn ngốc mua chiếc nhẫn này hẳn là phải trả rất nhiều tiền và bỏ không ít công sức đi tìm.
Nàng có chút động lòng, gọi: "Tiểu muộn ngốc."
Lộ Vô Quy nói: "Đeo trên cổ thì sẽ không xem là nhẫn đính hôn nữa.
Nhẫn ngọc này ngọc chất rất tốt, tặng cho chị.
Du Thanh Vi, chị không cần phải khó xử, chị Hiểu Sanh đã nói với em rồi, em hiểu mà."
Trong lòng Du Thanh Vi càng thêm khó chịu.
Là nàng chết nhát, cứ mãi lo trước lo sau.
Lộ Vô Quy cúi đầu, nhỏ giọng giải thích: "Tối hôm trước chị như vậy, em tưởng là chị muốn cùng em làm chuyện sờ tay vào trong quần chip chip làm chuyện ra nước nước này nọ, chị nói phải yêu đường, đính hôn rồi kết hôn mới được làm chuyện đó.
Vì vậy em mới....em mới đi mua nhẫn cầu hôn...." Cô dẩu miệng nói: "Em không nghĩ tới việc cầu hôn sẽ làm chị khó xử."
Du Thanh Vi: "...." Chuyện này cư nhiên là do chính nàng đào hố cho bản thân mình nhảy! Nàng nghẹn một lúc lâu mới lên tiếng: "Chị thấy ánh mắt của em không giống như...."
Lộ Vô Quy "Hả?" một tiếng.
Du Thanh Vi có chút không được tự nhiên, nói: "Ánh mắt của em rất trong sáng, không có một chút ý tứ gì về phương diện kia cả.
Em giúp chị hành khí lưu thông máu xong liền đi đả tọa mà." Châm lửa lên người nàng xong rồi bỏ chạy.
Nàng thật sự không cảm thấy Lộ Vô Quy có chút ý tứ nào về phương diện kia hết.
Lộ Vô Quy khó hiểu hỏi: "Phương diện kia?"
Du Thanh Vi "tạch" một cái bốc lên trận lửa giận.
Lộ Vô Quy lại hỏi: "Chuyện ra nước nước à?" Hẳn là việc này đi, nhưng mà, sao Du Thanh lại tức giận ấy nhỉ?
Du Thanh Vi dùng sức khẽ cắn môi, lạnh lùng liếc Lộ Vô Quy một cái rồi quay người bỏ đi.
Nàng đi hai bước, thoáng nhìn đến chiếc nhẫn treo trên cổ, trong lòng ngũ vị tạp trần, có một cỗ tức giận đảo quanh trong lòng nhưng không thể nào phát tiết ra được.
Lộ Vô Quy suy nghĩ một chút, cảm thấy vẫn nên giải thích rõ ràng mới tốt, để tránh có hiểu lầm này nọ.
Cô đi theo sau Du Thanh Vi, nhảy vào trong văn phòng tạm thời, kêu lên: "Du Thanh Vi, em thật sự muốn cùng chị làm chuyện đem tay vói vào trong quần chip chip rồi làm ra nước nước này nọ mà.
Em giúp chị hành khí lưu thông máu xong phải đi đả tọa vì chị là người, em là quỷ, em không thể dùng quỷ lực giúp chị hành khí lưu thông máu được, cái em dùng chính là nguyên khí bẩm sinh, xong việc em cần phải đả tọa điều tức lại." Cô nói xong liền cảm thấy rất không thích hợp.
Nhìn quanh một vòng thì thấy hơn hai mươi người có mặt trong phòng đang nhất trí nhìn chằm chằm vào cô, cô hỏi: "Các người nhìn tôi làm cái gì nha?"
Sắc mặt Du Thanh Vi một trận hồng một trận xanh, quạt Thái Cực Càn Khôn trong tay nàng bay ra ngoài đập về phía Lộ Vô Quy.
Lộ Vô Quy giơ tay lên chụp lấy quạt Thái Cực Càn Khôn rồi cầm đến trước mặt Du Thanh Vi, lễ phép đưa lại cho nàng.
Du Thanh Vi nghiến răng nghiến lợi liếc Lộ Vô Quy, giật lấy cây quạt mà Lộ Vô Quy đưa tới, vẻ mặt lạnh lùng quay đầu rời đi.
Đường Viễn ý vị thâm trường nói với Lộ Vô Quy: "Tiểu Lộ, nếu đổi thành một người khác chạy vào đây nói những lời này với Thanh Vi, tôi nhất định đánh cho hắn đến má hắn cũng nhận không ra." Ở trước mặt nhiều người như vậy gào lên loại sự tình này, Du Thanh Vi làm sao mà xuống đài được! Nếu không phải anh biết rõ Lộ Vô Quy là người như thế nào thì hẳn anh đã nghĩ đây là muốn gây chuyện xích mích với Du Thanh Vi.
Tiết Nguyên Kiền yên lặng nhìn Lộ Vô Quy, anh cảm thấy sau này mình nên im miệng lại, không nên tùy tiện xen vào chuyện tình cảm của người khác nữa thì tốt hơn.
Anh vốn tưởng rằng là do Du Thanh Vi không thông suốt, ngốc, nhưng không nghĩ tới, vấn đề vốn dĩ không phải nằm ở trên người Du Thanh Vi.
Quý Lưu Quân không nhịn được thầm cười trộm trong lòng.
Nàng nghĩ thầm: "Du Thanh Vi đây là bị nghiệp quật cỡ nào nha, vớ trúng phải cô ngốc không hiểu chuyện gì như Lộ Vô Quy.
Há há." Nàng nghĩ tới chuyện 'đem tay vói vào trong quần chip chip rồi làm ra nước nước này nọ' liền không nhịn được muốn cười phá lên.
Du Thanh Vi đi ra khỏi văn phòng tạm thời, cầm quạt xếp dùng sức gõ lên trán của mình.
Mặt mũi đời này của nàng đều bị ném mất rồi! Nàng thật muốn đào cái hố chôn luôn bản thân mình xuống! Nhưng nàng nghĩ lại, hai ngày nay nàng đào còn ít hố cho bản thân sao?
Du Thanh Vi hận đến nỗi muốn phun máu ba thước thăng thiên.
Chuông di động của nàng vang lên.
Du Thanh Vi lấy điện thoại từ trong túi quần ra, thấy tên người gọi là Tả Tiểu Thứ, nàng bắt máy hỏi: "Alo, chị đang ở đâu vậy?"
Tả Tiểu Thứ giận dữ kêu lên: "Đang trên đường đi đến công ty của cô hai.
Vừa rồi lễ tân bên công ty của cô hai gọi điện thoại cho tôi, nói mẹ của Trần Vũ dắt theo một người phụ nữ đi đến công ty chặn đường Trang Hiểu Sanh, bà ta nói người phụ nữ đó mới là bạn gái thật sự của Trần Vũ, còn mắng Trang Hiểu Sanh là tuesday, hồ ly tinh, quyến rũ Trần Vũ để đào mỏ này nọ."
Du Thanh Vi: "...." Nàng im lặng mấy giây mới lên tiếng: "Được rồi, tôi đã biết." Nàng cúp điện thoại, trực tiếp gọi đến phòng bảo vệ của công ty, mắng cho đội trưởng đội bảo vệ một đốn: "Công ty trả nhiều tiền như vậy mời các anh tới là để các anh ăn không ngồi rồi hay là để xem phim hả? Có người đến công ty gây sự kiếm chuyện, ác ý hãm hại cao tầng quản lý của công ty mà các anh còn không biết đánh bọn họ ra ngoài sao? Chỉ biết ăn ở không chờ lãnh lương thì ngay lúc còn sớm cút hết cho tôi."
Đội trưởng đội bảo vệ thấp thỏm nói: "Du tổng, lúc nãy Trang tổng cũng đã kêu chúng tôi đuổi bọn họ ra ngoài rồi ạ."
Du Thanh Vi ngắt điện thoại xoay người đi trở lại văn phòng tạm thời, lạnh lùng liếc Trần Vũ một cái rồi đi đến trước mặt Trần lão gia tử, nói: "Trần lão, mời ngài ra ngoài nói chuyện một chút."
Trần Vũ bị Du Thanh Vi liếc một cái có chút không hiểu chuyện gì, chỉ có cảm giác không đúng cho lắm.
Hiện giờ với vị thế của Du Thanh Vi thì ai cũng phải cấp cho nàng ba phần mặt mũi.
Nàng mời, hiển nhiên là có việc, Trần lão gia tử lập tức đứng dậy đi theo ra ngoài.
Du Thanh Vi dùng ngữ khí bình tĩnh thuật lại mọi việc vừa xảy ra, không thêm không bớt một lời.
Nàng cảm thấy việc Trần Vũ theo đuổi Trang Hiểu Sanh hẳn là chuyện riêng tư của hắn chứ không phải vì suy xét lợi ích trong gia tộc, bằng không trong nhà hắn hẳn đã sớm biết việc này, không tới nỗi nháo ra chuyện như hiện tại.
Người nhà họ Trần đến công ty của mẹ nàng gây chuyện, khi dễ chị gái của Lộ Vô Quy, nàng tự nhiên sẽ tìm Trần lão gia tử nói rõ.
Trần lão gia tử nghe xong, sắc mặt trầm xuống, ông nói: "Việc này đợi ông tìm hiểu rõ ràng rồi nhất định sẽ cho nhà cháu một cái giao đãi.
Con cháu không nên thân khiến cho nhà cháu và Tiểu Lộ đại sư thêm phiền toái."
Du Thanh Vi nhẹ nhàng gật đầu, không nói thêm gì..