Lộ Vô Quy cõng Du Thanh Vi dọc theo bờ sông hướng về phía thượng nguồn mà đi, đi tới bảy tám dặm* đường mới thấy bên bờ sông có một đoàn bạch quang phi phường mỏng manh.
Cô buông Du Thanh Vi xuống đang muốn giao cho Tả Tiểu Thứ, liền thấy Tả Tiểu Thứ tay trái kẹp bùa âm lôi, tay phải cầm Thất Tinh kiếm vẻ mặt cảnh giác nhìn bốn phía, lại nhìn Tiết Nguyên Kiền cùng đám người Trần Vũ ai ai cũng đầy mặt đề phòng, giống như sẽ có quái vật bất thình lình lao ra.
Cô nói: "Cất bùa âm lôi đi." *1 dặm của Trung Quốc = 0,5km (Các bạn có thể lên wiki tìm hiểu thêm về đơn vị đo lường này nhé, do mỗi nước sẽ quy đổi từ dặm sang km khác nhau.
Vd như 1 dặm Anh = 1,6km (chính xác là 1,609344 km, đây là đơn vị đo lường chuẩn được áp dụng cho toàn thế giới.)
Tả Tiểu Thứ nói: "Tôi lo lắng Cửu Vĩ hồ yêu sẽ xuất hiện."
Lộ Vô Quy nhìn một vòng xung quanh, đến một con quỷ cũng không có.
Cô nói: "Không có ai đi theo.
Chị đỡ Du Thanh Vi một chút."
Tả Tiểu Thứ "ừm" một tiếng, đem bùa âm lôi nhét vào balo, đem balo của mình đưa cho Tiết Nguyên Kiền, lúc này mới cẩn thận đỡ lấy Du Thanh Vi đang hôn mê bất tỉnh.
Lộ Vô Quy đi đến bờ sông chỗ nước cạn, cô sờ soạng chỗ phát ra bạch quang kia, thực mau liền sờ đến một cái động to cỡ ba ngón tay.
Ánh mắt cô sáng lên, nhanh chóng đào xuống cái động kia, cảm giác bên trong có động tĩnh cô liền tung một chưởng như đao cắt vào đống bùn, rồi lại dùng sức lôi kéo, một con vật dài chừng một mét trông cực kì giống lươn, nhưng toàn thân trắng như tuyết, trên trán mọc một cặp sừng nho nhỏ giống như sừng rồng bị cô lôi ra tới.
Con long lươn kia bị lôi ra ngoài liền muốn hất đuôi đánh vào người Lộ Vô Quy, cô liền giơ tay lên dùng sức bóp một cái, long lươn tức khắc xụi lơ, bị bóp cho xương cốt toàn thân đều nát.
Lộ Vô Quy cầm con long lươn một đường chạy chậm trở lại bên người Du Thanh Vi, cô vừa tính nhìn Tiết Nguyên Kiền, Tiết Nguyên Kiền đã đưa dao găm tới trước mặt cho cô.
Cô cầm lấy dao găm, thật cẩn thận mà cắt ở phần cổ của long lươn rồi đưa đến bên miệng Du Thanh Vi.
Qua khoảng hai phút, một giọt chất lỏng trong suốt có chút ánh vàng từ vết cắt trên cổ của long lươn chảy ra, Lộ Vô Quy thật cẩn thận đem giọt chất lỏng đó nhỏ vào miệng Du Thanh Vi.
Cô đem long lươn cắt thành từng lát mỏng, đút từng miếng cho Du Thanh Vi.
Cô một hơi đút cho Du Thanh Vi ăn hơn nửa con, lúc này mới nhớ bên cạnh còn có người, bèn cắt một nửa cho Trần Vũ, dư lại một nửa cho Tiết Nguyên Kiền.
Sau khi đút hơn phân nửa con long lươn sắp thành tinh cho Du Thanh Vi ăn, khí sắc của nàng tức khắc tốt hơn rất nhiều, môi đã không còn xanh tím, hốc mắt thâm quầng cùng ấn đường đầy tử khí đều tán đi không ít.
Lộ Vô Quy nhìn thấy Du Thanh Vi có chuyển biến tốt đẹp, trong lòng nhẹ nhõm được một chút.
Cô sực nhớ tới bùa phong ấn trên xương sống của Du Thanh Vi là bị mạnh mẽ phá tan, có thể nào thương đến xương sống hay không? Cô vội vàng sờ xương cốt trên lưng Du Thanh Vi.
Ngón tay cô chạm vào trên xương cột sống của Du Thanh Vi liền cảm nhận được một cỗ lực lượng bàng bạc của giao long, tức khắc nhớ tới tới năm đó Du Thanh Vi bị thương đến xương sống không thể đứng dậy.
Muốn chữa khỏi xương sống của Du Thanh Vi, phải lấy giao tủy thấm vào xương sống tục cốt, nhiều năm trôi qua, giao tủy đã sớm cùng xương sống của Du Thanh Vi dung hòa thành một khối, xương sống đã hóa thành xương giao long.
Lộ Vô Quy cõng Du Thanh Vi đứng dậy tiếp tục lên đường.
Trần Vũ yên lặng đi theo phía sau Lộ Vô Quy.
Hắn phát hiện từ lúc Du Thanh Vi bị thương, Lộ Vô Quy dường như thay đổi thành một cá nhân khác, hoàn toàn không giống như trước đây vui tươi nhảy nhót, cũng không phải giống như mấy người trẻ tuổi bị suy sụp không chịu đựng nổi gì đó mà héo úa hoặc hoảng loạn thất thố.
Cô nháy mắt ổn trọng lên, ánh mắt kiên định sáng ngời, không nói một lời dẫn bọn họ dọc theo bờ sông đi về phía thượng nguồn, thỉnh thoảng lại nhìn quanh bốn phía như đang tra xét hoàn cảnh.
Hắn biết Lộ Vô Quy là đang tìm đường hoàn dương.
Lần này bọn họ bị người khác tính kế, muốn từ đường Âm Dương ở Vạn Nhân Khanh hoàn dương là không thể.
Trừ bỏ đường Âm Dương ở Vạn Nhân Khanh thì đường hoàn dương gần nhất chỉ có cái giếng Âm trên đường Hoàng Tuyền, đi cái giếng kia còn hung hiểm hơn Vạn Nhân Khanh mấy lần.
Lộ Vô Quy đã từng xuống cái giếng Âm đó, hiện giờ lại mang theo Du Thanh Vi đang trọng thương, vì để an toàn, cô đành chọn đi đường vòng xa hơn một chút, không muốn mạo hiểm đi khẩu giếng Âm kia.
Người đàn ông trẻ tuổi khoảng hai mươi mấy bên cạnh Trần Vũ đi đến chân đều muốn rã ra, liên tục dùng tay đấm đấm chân, thường thường còn phải chạy chậm một đoạn mới có thể đuổi kịp cước trình của đám người Lộ Vô Quy.
Hắn thở hồng hộc đuổi theo hỏi: "Đây là muốn đi về hướng nào? Đi đến khi nào? Trời đều đã sáng! Liền tính là có đường hoàn dương thì đường cũng chưa mở a.
Không thể nghỉ một lát đến tối rồi đi tiếp sao?" Trong lúc hắn nói chuyện mới để ý thấy mấy người đi phía trước một người cũng không dừng lại, hắn chỉ đành cố gắng theo sau, hắn nói với Trần Vũ: "Anh họ, này còn phải đi đến khi nào a?"
Trần Vũ quay đầu nhìn em họ của mình đã mệt đến xanh cả mặt, thở hồng hộc, biết hắn thật sự sắp chịu không nổi, duỗi tay đỡ lấy hắn rồi nói: "Muốn sống trở về thì ráng đuổi kịp.
Không phải em một hai muốn đi theo học thêm kiến thức sao? Ráng mà học đi!"
Tiết Nguyên Kiền quay lại đưa cho người trẻ tuổi một túi thịt khô rồi hô lên: "Tiểu Lộ, nghỉ một lát đi.
Đã đi mấy tiếng đồng hồ rồi."
Lộ Vô Quy "ừm" một tiếng, tìm một địa phương tương đối khô ráo, thả Du Thanh Vi trên lưng xuống rồi gắt gao ôm vào trong ngực.
Tả Tiểu Thứ thấy thân mình Du Thanh Vi lạnh lẽo, liền cởi áo khoác phủ lên người nàng.
Thịt khô ăn tiết kiệm một chút thì vẫn đủ, nhưng nước thì không nhiều lắm, chỉ có hai bình, Tiết Nguyên Kiền chia một bình cho Trần Vũ, còn lại một bình cho Tả Tiểu Thứ và Du Thanh Vi.
Mấy người ngồi ở bên bờ sông ăn chút thịt khô uống chút nước.
Tiết Nguyên Kiền nói: "Bởi vì thành thị dân cư dày đặc, bên dưới lại có đại quỷ hoành hành, giếng âm dương nào có thể phong đều bị phong, toàn thị chỉ có cái giếng Âm trên đường Hoàng Tuyền và Vạn Nhân Khanh là có thể thông đến đường Âm, chỗ gần nhất là thôn Tiểu Dương cũng cách hơn 100km.
Dựa theo tốc độ hiện giờ của chúng ta, phỏng chừng cần đi mất mười mấy hai mươi tiếng mới đến." Anh nói xong thì thấy mặt mũi người trẻ tuổi kia trắch bệch, hiển nhiên là bị dọa.
Anh nói tiếp: "Đi ra ngoài liền sống, đi không ra liền chết.
Nếu chết trên đường Âm, chỉ có thể bỏ lại thi thể."
Đoàn người nghỉ ngơi nửa tiếng rồi tiếp tục lên đường.
Đi Âm vốn dĩ rất tiêu hao thể lực, hơn nữa còn đi liên tục như vậy, tiêu hao còn lớn hơn nhiều.
Đám người Trần Vũ, Cổ Chính Kinh càng về sau càng đi không nổi, mấy người dìu dắt lẫn nhau bước thấp bước cao, thở hổn hển đi theo sát sau lưng Tiết Nguyên Kiền.
Tiết Nguyên Kiền và Tả Tiểu Thứ vẫn còn tốt.
Tiết Nguyên Kiền hằng năm đi Âm, mỗi lần đi Âm ít nhất cũng hai ba ngày, điểm này lộ trình còn không xem vào mắt.
Tả Tiểu Thứ đi theo Du Thanh Vi và Lộ Vô Quy từng trải qua mấy ngày kẹt dưới đường Âm, sức chịu đựng cũng tăng lên nhiều, đi đường vẫn còn tính nhẹ nhàng.
Không có dương khí, Lộ Vô Quy không có cách nào dựa vào dương khí để nhận biết lối ra của đường Âm Dương, cô chỉ có thể dựa vào địa thế xung quanh để phán đoán.
Cũng may ở lối ra của đường Âm Dương sẽ có dấu vết dương khí ăn mòn, hơn nữa mỗi năm đều sẽ có những con quỷ từ dương gian đi vào đường Âm hoặc từ đường Âm muốn đi tới dương gian quanh quẩn ở lối ra.
Lộ Vô Quy không biết chính mình đã cõng Du Thanh Vi đi trong bao lâu, mãi cho tới khi cô thấy trước mặt xuất hiện một cái gò đất đang có không ít cô hồn dã quỷ bồi hồi, cô đang muốn đi lên xem liền nghe Tiết Nguyên Kiền nói: "Đã đến thôn Tiểu Dương."
Cô không cảm giác được dương khí, đường Âm Dương còn chưa mở.
Dù cô đã đeo ngọc trấn hồn bản mệnh cho Du Thanh Vi, đã đút long lươn cho nàng ấy ăn, nhưng bởi vì không có dương khí bổ sung, âm khí trên người Du Thanh Vi ngày càng nặng, dương khí ngày càng yếu, hơi thở đã mỏng manh.
Cô đứng ở chỗ giao nhau của đường Âm Dương, nhìn dấu vết dương khí ăn mòn, nhìn cửa ra vào bởi vì đang là ban ngày mà đóng kín mít, rõ ràng gần trong gang tấc, nhưng cô lại không cách nào mang Du Thanh Vi về lại dương gian địa giới.
Lộ Vô Quy gắt gao ôm Du Thanh Vi vào trong ngực, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào cửa ra vào kia.
Thời gian nhỏ giọt trôi qua, lâu dài mà gian nan.
Du Thanh Vi hơi thở ngày càng yếu, hô hấp cũng ngày càng nhẹ, lửa sinh mệnh đều mau tắt.
Tả Tiểu Thứ và Tiết Nguyên Kiền đều hoảng sợ, thậm chí muốn lấy mạng đổi mạng độ khí cho Du Thanh Vi.
Lộ Vô Quy gắt gao ôm chặt Du Thanh Vi, không để ý đến bọn họ.
Âm khí trên người Du Thanh Vi quá nặng, dù cho rút sạch dương khí trên người Tả Tiểu Thứ và Tiết Nguyên Kiền cũng không cứu được nàng ấy.
Thể chất của Du Thanh Vi thuần âm, lực lượng giao long trong cơ thể nàng là huyết chú mà Đại Bạch hạ xuống trước khi chết, hoặc cũng có thể là giao tủy lấy ra từ trong thi hài của Đại Bạch, những thứ này đều là đồ vật âm khí cực kì nặng, dương khí trên người của người sống đối với Du Thanh Vi mà nói chỉ như muối bỏ biển.
Cô không biết Du Thanh Vi có thể chờ đến hừng đông được hay không.
Nhưng là nàng ấy cũng chỉ có thể chờ.
Cô có chút muốn khóc, nhưng lại không khóc được, rất khó chịu, còn thực sợ hãi, thực luyến tiếc.
Cô không muốn Du Thanh Vi chết, cô thích được ở cạnh bên người Du Thanh Vi, thích nhìn bộ dáng Du Thanh Vi phe phẩy quạt xếp gọi cô là "tiểu muộn ngốc".
Du Thanh Vi như bây giờ không nhúc nhích ngủ trong ngực của cô làm cô nghĩ đến ông nội, nằm xuống liền không bao giờ tỉnh lại, không bao giờ có thể sinh hoạt giống như trước kia nữa.
Nếu Du Thanh Vi không còn nữa, cô phải làm sao bây giờ?
Lộ Vô Quy chép miệng, vừa muốn khóc vừa tức giận! Cô run giọng mắng: "Kẻ lừa đảo, Du lừa đảo, đã đáp ứng với ông nội sẽ chiếu cố cho em cả đời, còn hứa với em sẽ luôn lo lắng cho em, sao bây giờ lại không giữ lời...." Cô còn chưa nói xong liền cảm nhận được dương khí từ trên đỉnh đầu lan xuống, cô kích động hô to: "Du Thanh Vi, đường Âm Dương mở ra rồi!"
Theo dương khí lan tỏa, một miệng giếng cổ xuất hiện trên đỉnh đầu bọn họ.
Vách giếng được xây từ đá, bề mặt mọc đầy rêu ranh, vô cùng ẩm ướt.
Không khí tươi mát từ dương gian như lụa mỏng mưa phùn bay xuống phía dưới.
Lộ Vô Quy ôm Du Thanh Vi, hai chân đạp lên thành giếng, nhảy vài bước liền phóng ra khỏi giếng.
Sau khi nhảy ra khỏi giếng, cô mới phát hiện cái giếng này nằm trong sân nhà người khác.
Xung quanh tường vây được sơn màu đỏ, còn ngửi được mùi nhang đèn, phía trước còn có nhà ngói mái cong, ở nhà chính còn treo biển hiệu: "Tam Thanh Điện"
Đạo quan!
Tiết Nguyên Kiền kích động kêu lên: "Đi mau!" rồi bám vào thành giếng bò lên trên, vừa bò ra khỏi giếng Âm Dương anh liền cất bước phóng về một gian phòng cách đó mấy chục mét, vỗ lên cửa "phanh phanh phanh" gọi to: "Vô Tâm đạo trưởng, Vô Tâm đạo trưởng."
Lộ Vô Quy nghe thấy tên Vô Tâm đạo trưởng có vẻ quen, cô nghĩ thầm: "Mặc kệ, cứu người quan trọng hơn!" Cô ôm Du Thanh Vi chạy về hướng Tam Thanh Điện, mới chạy vài bước đã bị kính bát quái treo trước Tam Thanh Điện phát ra ánh sáng đánh trở về.
Lộ Vô Quy đem ngọc trấn hồn bản mệnh đeo trên cổ Du Thanh Vi lấy xuống đeo lên cổ mình, khóa lại âm khí của bản thân, lại ôm Du Thanh Vi vọt tới cửa Tam Thanh Điện, dùng chân đá văng cửa đem Du Thanh Vi vào trong đặt nằm trên tấm đệm hương bồ.
Cô đối với tượng Tam Thanh bái mấy cái rồi nói: "Đắc tội!" liền từ bên cạnh lấy ra ba cây nhang bật lửa đốt, rồi bò đến trên tượng Tam Thanh, tháo tấm áo choàng vàng đang quàng trên tượng đem xuống trải trên mặt đất.
Tả Tiểu Thứ theo sát phía sau Lộ Vô Quy, thấy Lộ Vô Quy đem tấm áo choàng vàng đã được cung nhang đèn không biết bao nhiêu năm trải trên mặt đất, cô vô cùng hiểu ý lấy ra mực bùa và bút vẽ bùa đưa cho Lộ Vô Quy.
Lộ Vô Quy đề bút vẽ ra một đạo bùa tụ dương trên tấm áo choàng vàng rồi quay sang nói với Tả Tiểu Thứ: "Cành liễu, nước giếng, gà trống!" Vừa nói xong liền lấy tấm áo choàng vàng đã vẽ bùa quấn chặt lên người Du Thanh Vi, lại hướng tượng thờ Tam Thanh nói một câu: "Đắc tội!" rồi đem cây đèn dầu trước tượng mượn đi.
Tả Tiểu Thứ đem balo phóng trước mặt Lộ Vô Quy, xoay người đi tìm đồ vật mà Lộ Vô Quy muốn, vừa quay qua liền thấy Vô Tâm đạo trưởng đang khoác thêm áo ngoài vội vàng đi đến.
Cô chạy nhanh đến hỏi: "Vô Tâm đạo trưởng, cứu người quan trọng, có gà trống không? Có cành liễu không? Có nước giếng không?"
Vô Tâm đạo trưởng nhìn Tả Tiểu Thứ, rồi thăm dò nhìn vào bên trong điện thờ Tam Thanh hỏi: "Đây là có chuyện gì vậy?" Lời còn chưa có hỏi xong liền nghe thấy sân nuôi gà vang lên tiếng gà gáy cùng tiếng vỗ cánh giống như có trộm ghé thăm.
Trần Vũ kéo thân hình nửa chết nửa sống đi tới hô lên: "Vô Tâm đạo trưởng."
Vô Tâm đạo trưởng thấy Trần Vũ âm khí quấn thân, sắc mặt cực kì kém, chỉ còn một hơi để chống đỡ, lại nhìn Du Thanh Vi đang nằm trên mặt đất hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều cùng với Lộ Vô Quy đang bận tối mặt tối mày kia, ông nói với Tiết Nguyên Kiền đang xách về con gà trống mà ông cất công dưỡng mấy năm nay: "Thiếu gì thì cứ tự lấy đi." Ông nói với Trần Vũ: "Đi theo tôi, trước tiên cần thanh trừ âm khí trên người của cháu."
Trần Vũ hướng Vô Tâm đạo trưởng nói cảm tạ, liền kéo lấy thân thể nặng nề đi đỡ người thanh niên tê liệt ngã xuống bên cạnh kia: "Đứng dậy! Chúng ta đi....." lời nói đến một nửa hắn liền cảm thấy không thích hợp, kéo không nổi lại rất nặng! Ngủ rồi sao? Hắn vội vã gọi: "Tiểu Đống, tiểu Đống...." rồi duỗi tay tát lên mặt người thanh niên kia, vẫn không có phản ứng, hắn lại kêu thêm vài lần, như cũ không có đáp lại.
Hắn sờ hơi thở cùng mạch tượng ở cổ, tức khắc hai mắt trở nên đỏ bừng.
Trần Vũ hét lên: "Ai cho em ngủ hả! Đã ra được bên ngoài rồi, chỉ cần chống đỡ thêm một chút là có thể sống, em như thế nào liền...." Hắn vừa kéo quần áo của người thanh niên kia vừa rống: "Mẹ nó em mau tỉnh dậy cho tôi a---" Hắn gào thét một lúc sau âm thanh lại biến thành nghẹn ngào, đôi tay nắm lấy quần áo của người thanh niên nổi đầy gân xanh.
Cổ Chính Kinh thở hồng hộc bò ra khỏi giếng, lật người nằm trên đất mồm to thở phì phò, ông quay người nhìn Trần Vũ đang run rẩy ôm lấy Giang Đống ngồi bên cạnh giếng, sức lực nói chuyện cũng không có.
Mí mắt của ông sắp mở không nổi nữa, ông hiện tại cũng rất muốn ngủ, nhưng nếu ngủ liền sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
Vô Tâm đạo trưởng nghe thấy tiếng thở dốc cùng tiếng kêu "Cứu mạng" liền chạy tới cái giếng trong sân, chỉ thấy trong giếng còn có người nửa sống nửa chết đang bám vào thành giếng cố gắng bò lên, ông vội vàng xuống giếng đỡ hai người còn kẹt bên dưới mang ra ngoài.
Sau khi mang người ra, ông lại xuống giếng nhìn thêm một lần, xác định không còn người nào khác mới leo lên, đem bốn người nằm trên mặt đất chỉ còn nửa hơi thở khiêng về phòng, đi bắt gà trống đã nuôi đủ bảy năm trong sân làm thịt hết, cho mỗi người uống một chén máu gà, rồi bắt đầu giúp bọn họ rút âm độc.
Bùa tụ dương khóa lại trên người Du Thanh Vi, lại được rót thêm một chén máu gà, sắc mặt nàng bây giờ mới có thêm hai phần huyết sắc.
Lộ Vô Quy, Tiết Nguyên Kiền, Tả Tiểu Thứ vẫn luôn bận rộn đến gần sáng, hô hấp của Du Thanh Vi mới bắt đầu vững vàng.
Tiết Nguyên Kiền cùng Tả Tiểu Thứ mệt đến không nhúc nhích nổi nữa, để cho Lộ Vô Quy vẽ bùa tụ dương lên lưng mình rồi dựa vào mặt bàn nhắm mắt lại ngủ..