Lộ Vô Quy mắt lé liếc Du Thanh Vi, từ biểu tình cho đến ánh mắt đều thể hiện rõ ràng không ủng hộ.
Du Thanh Vi nói: “Nếu thật có người cấu kết với đám Khôi Tử Tuyển đem Dực Di đại sư, Cẩm Trần đạo trưởng đều thu thập hết, vậy chúng ta sớm hay muộn cũng sẽ là người tiếp theo bị thu thập.
Thời điểm chúng ta gặp nguy hiểm, Hạ Trung và Bạch Lĩnh Khê bọn họ đều không lộ diện.
Chúng ta cảm thấy bọn họ bụng dạ khó lường, hiện tại bọn họ sinh tử chưa biết, chúng ta tất nhiên không muốn đi cứu bọn họ.
Đồng dạng đạo lý, nếu như hôm nay Dực Di đại sư bọn họ gặp phải nguy hiểm mà chúng ta lại khoanh tay đứng nhìn, ngày sau, ai lại nguyện ý đi cứu chúng ta? Tiểu muộn ngốc, người sống trên đời này, sẽ có thời điểm gặp phải những tình huống khó xử.” Nàng hơi dừng lại rồi nói tiếp: “Không dẫn rắn ra khỏi hang thì làm sao biết được con rắn đó trốn ở đâu?”
Lộ Vô Quy nhìn vào mắt Du Thanh Vi, chỉ cảm thấy đôi mắt chị ấy lúc này thật thâm trầm, giống như ẩn chứa dao nhọn.
Bề ngoài Du Thanh Vi tuy bình tĩnh, nhưng cô lại cảm thấy trên người chị ấy ẩn chứa áp lực cùng phẫn nộ.
Cô biết Du Thanh Vi muốn giết người.
Bởi vì có người muốn giết Du Thanh Vi, còn lợi dụng Du Kính Minh và Du Thanh Vũ hại chết Du Kính Diệu cùng Du Đạo Pháp, cho nên Du Thanh Vi mới căm hận và phẫn nộ như vậy.
Du Thanh Vi thấy Lộ Vô Quy không chớp mắt nhìn chằm chằm vào mắt của mình, cảm thấy giống như bản thân bị em ấy nhìn thấu, nàng không được tự nhiên nhìn sang chỗ khác.
Nàng áp xuống cảm xúc đang trào lên trong lòng, cong ngón tay lại búng vào trán Lộ Vô Quy: “Chuyện sáng nay còn chưa có tính sổ với em.” Nhắc tới chuyện này nàng lại nghĩ tới một chuyện, nàng hỏi: “Lộ Vô Quy ấn là sao hả?”
Lộ Vô Quy ánh mắt chột dạ lóe lóe, vội vàng đánh trống lảng sang chuyện khác: “Em dạy cho chị kết Thanh Long ấn nha.”
Du Thanh Vi liếc Lộ Vô Quy: “Thanh Long ấn?”
Lộ Vô Quy đáp: “Đúng rồi, Thanh Long trong Tứ Tượng*.
Trên lưng chị có Thanh Long huyết phù, phối hợp với thủ ấn có thể thúc giục Thanh Long huyết phù kích phát ra lực lượng giao long trong cơ thể đánh ra Thanh Long ấn.”
Du Thanh Vi nhẹ nhàng ứng thanh: “Tốt.” Nàng ôm Lộ Vô Quy vào lòng, ôn nhu nói: “Tiểu muộn ngốc, chị biết là em tốt với chị, nếu không có em bảo vệ, chị đã sớm chết vào năm mười bốn tuổi rồi.
Chị biết em không muốn chị đi mạo hiểm.” Nàng dừng lại, thở dài một tiếng rồi nói tiếp: “Người đã từng chết đi, đã từng trải qua một lần tử vong, càng sẽ hiểu rõ được cuộc sống đáng quý đến nhường nào.
Nhưng chị không có đường lui, chuyện duy nhất có thể làm chính là đi về phía trước đánh ra một con đường sống.”
Lộ Vô Quy nghĩ nghĩ, “ừm” một tiếng rồi nói: “Để em dạy Thanh Long ấn cho chị.”
Du Thanh Vi đáp: “Được.”
Lộ Vô Quy nói: “Thanh Long ấn là một trong Tứ Tượng ấn, ứng với Phương Đông thất tú**.” Cô vừa giải thích vừa dùng tay kết ra một dấu tay giống với sừng rồng: “Đây là Giác Túc, đối ứng với sừng rồng!” Cô thấy Du Thanh Vi đang nhìn chăm chú vào tay của mình, liền khua tay múa chân nói tiếp: “Để em làm mẫu trước cho chị xem.
Đây là Cang, có thấy giống cổ rồng không? Đê là chân trước; Phòng là bụng; Tâm là trái tim; Vĩ là đuôi; Cơ là chân sau.
Bảy ấn này kết thành Thanh Long.
Kết liên tục bảy thủ ấn này mới có thể đánh ra một Thanh Long ấn hoàn chỉnh.” Cô nói xong, liền dùng ngón tay ấn vào xương cột sống phía sau lưng của Du Thanh Vi, nói: “Trong xương sống của chị đã ẩn giấu sẵn Thanh Long.
Còn em nếu muốn kết ra thủ ấn này, thì phải đốt Thanh Long phù hoặc là mượn phép mới làm được, thời điểm chị kết ấn này thì đem lực lượng của giao long hướng về thủ ấn trên tay, sau khi kết xong thủ ấn, nó sẽ cùng giao long lực lượng trong xương sống của chị hòa hợp, không cần chị phải dẫn đường nữa.”
*Tứ tượng (tiếng Trung: 四象; bính âm: Sì Xiàng, nghĩa đen là "bốn biểu tượng") là bốn sinh vật thần thoại đại diện cho bốn phương trong văn hóa và thần thoại Trung Hoa và các nước đồng văn, bao gồm Thương (Thanh) Long của phương Đông, Bạch Hổ của phương Tây, Chu Tước của phương Nam và Huyền Vũ của phương Bắc.
Tứ Tượng còn được gọi bằng nhiều tên gọi khác như Thiên chi Tứ Linh, Tứ Thần hay Tứ Thánh.
**Thanh Long hay còn gọi là Thương Long, là một trong 4 tứ tượng của thiên văn học cổ đại Trung Hoa, có màu xanh, ứng với hành Mộc ở phương đông đồng thời cũng ứng với mùa xuân, Thương Long là cách gọi từ thời cổ đại, chỉ cung gồm 7 chòm sao (thất tú) phương đông trong Nhị thập bát tú (28 chòm sao) bao gồm các sao Giác, Cang, Đê, Phòng, Tâm, Vĩ, Cơ.
Du Thanh Vi bị Lộ Vô Quy ấn một cái trên xương sống, ấn cho sau lưng một trận tê dại, rõ ràng là đang nói chuyện nghiêm túc nhưng lại khiến cho nàng nhịn không được cười ra tiếng : “Em đừng ấn lưng chị nữa, nhột quá.”
Lộ Vô Quy “À” một tiếng: “Sao lúc chị ngủ, em chỉ cần vỗ vỗ lưng là chị liền ôm em chui vào trong ngực em.......” Cô nói xong liền phát hiện ánh mắt Du Thanh Vi thay đổi, vội vàng đánh trống lảng: “Chúng ta kết ấn, mau mau học kết ấn a, nói không chừng buổi tối cần dùng đến.”
Du Thanh Vi thật sâu liếc Lộ Vô Quy một cái.
Nàng hiện tại có thể xác định tiểu muộn ngốc nay đã không còn “muộn” cũng không còn “ngốc” nữa, mà đã trở nên gian gian tà tà.
Lộ Vô Quy liên tục kết bảy thủ ấn, thì thầm: “Giác, Cang, Đê, Phòng, Tâm, Vĩ, Cơ...”
Du Thanh Vi thấy Lộ Vô Quy kết xong bảy thủ ấn mà trên tay vẫn không có gì hết liền hỏi: “Rồng đâu?”
Lộ Vô Quy quay đầu nhìn Du Thanh Vi: “Không mượn phép, không đốt phù, không có rồng.”
Du Thanh Vi dựa theo chỉ dẫn kết thủ ấn của Lộ Vô Quy mà chậm rãi tập, vừa kết ấn vừa cân nhắc, kết xong rồi mà phản ứng gì cũng không có, nàng hỏi Lộ Vô Quy: “Thủ ấn này có đúng không?”
Lộ Vô Quy lắc đầu, cô kết lại từng cái thủ ấn hướng dẫn cho Du Thanh Vi.
Du Thanh Vi học theo từng động tác một.
May là chỉ có bảy thủ ấn, học cũng không quá sức.
Nàng học theo đúng bảy thủ ấn xong, liền bắt đầu tập kết nối các thủ ấn lại với nhau, vừa thử liền phát hiện, rõ ràng khi kết riêng lẻ thì bảy thủ ấn đều kết rất dễ dàng, nhưng khi kết nối chúng với nhau thì lại không được, cho dù ngẫu nhiên có thể kết liên tục bảy thủ ấn thì một chút phản ứng gì cũng không có, đừng nói là Thanh Long, một chút khí nàng cũng chưa cảm nhận được.
Lộ Vô Quy nói: “Ngưng thần tĩnh khí, tập trung tư tưởng, trong đầu nghĩ đến Phương Đông thất tú hoặc Thanh Long.
Kết ấn, không phải chỉ ở tay, mà còn ở tinh thần! Có tinh thần ắt ra thủ ấn.”
Du Thanh Vi hít sâu một hơi, bước ra hai chân đứng vào vị trí Thái Cực, lại hít thêm một hơi thật sâu nữa, bắt đầu ngưng thần tĩnh khí.
Nàng nhắm hai mắt lại, dụng tâm đi thể hội, chậm rãi kết ra “Giác Túc ấn”, theo động tác của nàng, sau lưng bỗng có chút cảm giác nóng lên.
Nàng vừa cảm giác được sau lưng nóng lên thì dừng động tác trên tay lại, nhiệt cảm kia lập tức biến mất.
Nàng hít sâu một hơi, điều chỉnh lại trạng thái, bắt đầu lại từ đầu.
Lộ Vô Quy nhìn Du Thanh Vi vừa mới kết nửa cái thủ ấn liền dừng dại, rõ ràng là không thành công.
Cô xem thời gian rồi thầm nói trong lòng: “Chị ấy thiệt ngốc nha.
Lúc trước thời điểm lão đạo sĩ dạy cho tiểu đạo sĩ kết ấn, mình đều không có nhìn thấy họ kết ấn như thế nào, chỉ nghe lão đạo sĩ giảng thôi là kết được liền, rất mau là học xong ấn này rồi.” Cô sực nhớ tới, lúc trước cô chính là nhìn định tinh la bàn chiếu ra 28 chòm sao để luyện ấn này.
Cô nghĩ nghĩ, muốn đứng dậy đi lấy định tinh la bàn chiếu 28 chòm sao cho Du Thanh Vi học cho nhanh, nhưng mà lúc này đã gần đến giờ Ngọ, ở trong nhà Du Thanh Vi dù có lấy định tinh la bàn ra cũng không dùng được, đành ngoan ngoãn ngồi trở lại.
Du Thanh Vi một lần lại một lần luyện tập, dần dần có khởi sắc, lúc đầu kết được nửa ấn, sau đó kết được một ấn, một ấn rưỡi, rồi hai ấn....
Một chiếc xe dừng lại trước cổng nhà nàng, có người đang tiến lên tựa hồ như muốn nhấn chuông cửa.
Lộ Vô Quy bước một bước thật dài, dùng sức “bang” một cái tát vào chuông cửa.
Chuông cửa chỉ kịp vang lên một tiếng “Ting ----” liền tắt tiếng, tiếng “ting” ngắn ngủi kia hệt như tiếng nghẹn ngào thảm thiết.
Lộ Vô Quy giẫm chân một cái nhảy lên trên cổng, ló nửa người ra ngoài nói với người vừa nhấn chuông cửa kia: “Trong nhà không có người, hôm khác lại đến.”
Cửa xe ở ghế ngồi phía sau hạ xuống.
Yến Thính Vũ ngồi trong xe nhìn Lộ Vô Quy nói với ra: “Tiểu Lộ đại sư, không nể mặt nhau chút nào sao?”
Lộ Vô Quy đáp: “Chị là ai a? Tôi không quen biết chị!”
Du Thanh Vi đột nhiên la lên: “Tiểu muộn ngốc ---” thanh âm kia nghe đặc biệt thê thảm và gấp gáp.
Lộ Vô Quy quay đầu lại, chỉ thấy tay Du Thanh Vi còn đang kết ấn “Cơ” cuối cùng, một đoàn màu xanh lục bao phủ lấy tay nàng, giống như tùy thời có thể nổ tung.
Du Thanh Vi sợ hãi hỏi: “Làm sao bây giờ?” Đôi tay đang kết ấn của nàng run lên nhưng không dám buông ra.
Lộ Vô Quy chỉ ra ngoài cổng nói: “Đánh về phía Yến Thính Vũ đi.”
Du Thanh Vi mặt đều tái rồi, nàng vội vàng kêu to: “Đánh như thế nào a?”
Lộ Vô Quy lúc này mới nhớ ra, hình như còn một thủ ấn mà cô chưa dạy cho Du Thanh Vi, vội vàng dạy trước một cái đơn giản nhất: “Đẩy chưởng, hai tay đẩy ra một chưởng đi!” Sau đó liền chỉ về phía cái cổng.
Tình thế cấp bách Du Thanh Vi nào suy nghĩ được gì nhiều, liền hướng về cổng lớn mà đánh ra một chưởng.
Theo hai tay nàng đẩy ra, chưởng ấn mang theo một cỗ lực lượng nóng rực “hô” một tiếng lao ra ngoài, trong nháy mắt, mặt đất bị xốc lên, cây cối trong sân như gặp cuồng phong nghiêng ngã gãy đổ, mấy cây cắm rễ không sâu đều bị nhổ tận gốc, sau đó cổng lớn “phanh” một tiếng bị đánh vang, cổng sắt lớn nhà nàng bị đánh cho văng lên không trung, hai cổng sắt phụ hai bên bị đánh cho biến dạng, lộ ra một cái lỗ đường kính nửa mét.
Yến Thính Vũ la to: “Làm cái gì vậy trời!” Tiếng cửa kính ô tô bị vỡ vang lên.
Du Thanh Vi nghe thấy động tĩnh như vậy liền biết không tốt, nàng lấy lại sức rồi vội vàng chạy ra ngoài, luồn qua cổng lớn bị đánh văng chạy tới chiếc xe đậu bên ngoài kia, cửa xe của Yến Thính Vũ đã biến dạng, cửa kính xe đều bị vỡ nát.
Yến Thính Vũ ngồi ở băng ghế sau, thấp đầu xuống né tránh công kích trực diện của một chưởng kia.
Yến Thính Vũ bật dậy, bằng tốc độ mau nhất lấy ra gương soi từ trong túi xách cẩn thận kiểm tra gương mặt của mình, xác định mặt mình không bị làm sao mới hướng Du Thanh Vi rống lên: “Du Thanh Vi, mặt chị đây nếu như bị mảnh kính cào cho nở hoa, chị quyết sống chết với cô!”
Hôm nay Yến Thính Vũ mặc một cái áo không tay, mảnh kính vỡ làm cho tay nàng ta xây xước không ít.
Nàng ta tức giận đến nghiến răng, chỉ chỉ tay của mình, rồi chỉ chỉ xe của mình nói: “Em nói xem, giờ giải quyết như thế nào hả?”
Du Thanh Vi nghe thấy giọng của Yến Thính Vũ trung khí mười phần nổi trận lôi đình, thở phào nhẹ nhõm một hơi, nàng cong cong khóe miệng, vui vẻ nói: “Ngài đây cũng không có bị gì hết mà, không phải sao?”
Du Thanh Vi quay đầu hướng trong nhà hô to: “Tiểu Thất, lấy một hộp băng cá nhân đến đây.” Nàng nói tiếp: “Tôi cũng không tin xe chị đắt như vậy mà không mua bảo hiểm toàn diện!” Nàng vỗ vỗ tay, xoay người đi vào nhà.
Trong lòng tự nhiên cảm thấy vui vẻ vô cùng!
Yến Thính Vũ nghiến răng nghiến lợi đẩy ra cái cửa xe vẫn còn tính là nguyên vẹn, lại “phanh” một tiếng dùng sức dập cửa lại, nói với tài xế: “Gọi điện thoại kêu bảo hiểm đến đây.” Nàng ta mang đôi ủng cao gót lộc cộc theo sau Du Thanh Vi đi vào nhà, vừa bước vào trong sân liền thấy từ bàn trà ở sân trước cho đến cổng lớn giống như vừa bị cuồng phong quét qua, đầy đất hỗn độn, thảm cỏ đều bị xốc lên, mấy cây xanh trồng được mấy năm cũng bị nhổ tận gốc.
Nàng ta đánh giá một vòng bốn phía, tránh đi bùn đất trên thảm cỏ, vừa né vừa hỏi: “Này là bùa gì mà ghê vậy?”
Du Thanh Vi cầm lên quạt xếp của mình đang đặt trên ghế, hướng vào trong nhà nói với dì Tiền: “Dì Tiền, tìm người tới dọn dẹp sạch sẽ chỗ này, đem mấy cái hoa hoa thảo thảo trồng lại.” Nàng sâu kín nhìn Lộ Vô Quy: “Tiểu muộn ngốc, lần sau nếu đang ở trong sân nhà, nhớ nhắc chị đánh lên trời.”
Lộ Vô Quy “Dạ” một tiếng.
Yến Thính Vũ đứng ở trong sân, khoanh tay nhìn Du Thanh Vi rồi hỏi: “Em đây là chơi chiêu gì vậy? Tôi nhớ tôi không có đắc tội gì em hết nha ?”
Du Thanh Vi quét mắt nhìn Yến Thính Vũ: “Chị tới cửa kêu tôi đi Quỷ Thị là đã đắc tội với tôi rồi.” Nàng nhẹ nhàng hừ một cái rồi nói tiếp: “Chị không thèm đi điều tra người đã đoạn đường lui của chúng tôi, tôi sợ mình có mạng đi mà không có mạng về.
Yến Thính Vũ, chị nghĩ tôi là mèo có chín cái mạng hả?”
Yến Thính Vũ nghe Du Thanh Vi nói như vậy, cũng không dám giở tính tình nữa.
Nàng ta nhẹ giọng nói: “Hiệp Hội đang thương nghị phương án xử lý, em là đương sự lại không lên tiếng, mọi người hai mắt đều bôi đen cái gì cũng không biết, việc này phải tra như thế nào đây?”
Du Thanh Vi nhướng mày, hừ hừ hai tiếng.
Yến Thính Vũ nói tiếp: “Trước khi tôi ra cửa, mấy vị lão gia tử cũng đã thống nhất, việc này, tuyệt đối không qua loa.” Nàng nhẹ nhàng phun ra ba chữ: “Ném sông Âm!”
Du Thanh Vi nhìn qua Lộ Vô Quy hỏi: “Có thể đi sao?”
Lộ Vô Quy có chút không vui nhìn Du Thanh Vi, không tình nguyện nói: “Yến Thính Vũ không nói dối.” Cô dừng một chút rồi nói tiếp: “Đi mở họp thì có thể đi, bất quá, Yến Thính Vũ phải đáp ứng không bắt chúng ta đền tiền sửa xe.” Cô nói xong còn chỉ chỉ chiếc siêu xe bị hủy đến không ra hình dạng đậu ngoài cổng kia.
Sắc mặt Yến Thính Vũ trầm xuống, nói: “Chuyện nào ra chuyện đó.”
Lô Vô Quy đốp chát: “Nếu chị không tới cửa mời chúng tôi, chúng tôi sẽ không đánh xe của chị, cũng sẽ không đi Hiệp Hội.
Chị tới cửa mời chúng tôi, chúng tôi đánh xe của chị, chúng tôi chịu đi tới Hiệp Hội.
Đây đều là quan hệ nhân quả.”
Du Thanh Vi lén lút hướng Lộ Vô Quy dựng ngón tay cái.
Chậc chậc, ngài đây càng ngày càng giỏi ngụy biện.
Nàng chậm rãi bổ thêm một đao: “Cũng không biết là ai ra đề cho đợt thứ hai này, cấp mọi người thọc một cái sọt lớn như vậy.”
Yến Thính Vũ tức khắc khóc không ra nước mắt, giận dữ dậm chân: “Được rồi, không đền thì không đền!” Nàng đi về hướng gara nhà Du Thanh Vi rồi nói: “Còn không mau đi!”
Du Thanh Vi đáp: “Đợi một chút, còn cần phải thu thập đồ đạc.” Nàng kêu Lộ Vô Quy lên lầu thu thập đồ đạc vào trong balo, cầm lấy chìa khóa xe rồi nói với Tả Nhàn đang đắp mặt nạ từ trong phòng đi ra: “Mẹ, hôm nay mẹ đi xe của con nha, con mượn xe của mẹ dùng một chút.” rồi đi về phía gara.
Xe của nàng chỉ có hai chỗ ngồi, bây giờ thêm Yến Thính Vũ nên không đủ chỗ.
Yến Thính Vũ ngồi vào băng ghế sau, nặng nề thở dài rồi nói: “Lúc ấy tôi chỉ muốn ra đề làm khó mọi người một chút, thuận tiện giúp Hiệp Hội giải quyết bớt mấy vấn đề tồn đọng lâu năm, tôi cũng không cấm mọi người liên thủ với nhau.
Lấy thực lực của các nhà, liên thủ lại, tuy rằng sẽ có chút quá sức nhưng vẫn có thể làm được.
Dù gì thì những vấn đề đó càng kéo dài sẽ càng nguy hại.
Ai biết được rằng...ha hả!”
Du Thanh Vi khởi động xe, chậm rãi đáp lại một câu: “Lời này của chị, tôi chỉ tin ba phần.”
Yến Thính Vũ chán nản nhìn ra ngoài cửa sổ, không muốn nói chuyện với Du Thanh Vi nữa..