Du Thanh Vi nói với Loạn Hoài: “Cô trước thả mẹ của tôi ra.” Để mẹ nàng nằm trên đất, còn nàng ngồi đây cùng Loạn Hoài đàm phán, nàng sẽ muốn giết yêu.
Loạn Hoài đối phó với đại quỷ yêu kỳ ba như Lộ Vô Quy đã không có phần thắng, bên ngoài còn có một con giao long Yêu Linh chặt đứt đường lui của bọn họ, ả nếu đem con tin trong tay đều thả ra hết thì chính là đồ ngốc.
Loạn Hoài nói: “Tôi rất có thành ý, hi vọng cô không cần được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.”
Du Thanh Vi đáp: “Quy củ trong nghề, không hại gia đình người khác.” Nàng trầm khuôn mặt nói: “Bọn họ chỉ là người thường.”
Loạn Hoài nói: “Nhưng bây giờ bọn họ là hi vọng để chúng tôi sống sót ra ngoài.” Ả nhìn chằm chằm Du Thanh Vi rồi nói tiếp: “Bằng không cũng chỉ có cá chết lưới rách, chuyện này đối với các người cũng không có gì tốt.”
Du Thanh Vi lui một bước, nói: “Thôi được, cô đem mẹ tôi và Tiểu Thứ nâng lên sofa hoặc trên ghế ngồi, dưới mặt đất rất lạnh.”
Loạn Hoài phất phất tay, một cái gia hỏa có tai mèo, đuôi mèo, ngũ quan vừa giống người vừa giống mèo đang súc trong góc vội chạy tới, nâng Tả Nhàn và Tả Tiểu Thứ dịch đến ghế ngồi bên cạnh, sau đó lại súc vào trong góc.
Loạn Hoài nói: “Bây giờ đã được rồi đi?”
Du Thanh Vi miễn cưỡng gật đầu.
Loạn Hoài nói tiếp: “Người và Yêu Linh sở dĩ đối địch với nhau đều là do lập trường bất đồng, đối với các người mà nói thì chúng tôi là kẻ gây hại, đối với chúng tôi thì đó chỉ là vì sinh tồn.
Tính ra, chúng tôi và Hiệp Hội Dân Gian Tông Giáo của các người đã có mười mấy năm thái bình không xảy ra việc gì.
Các người tuyển Phó hội trưởng, tại sao lại lấy chúng tôi tới khai đao, việc này là có ý gì?"
Du Thanh Vi hừ cười một tiếng: “Đông Lai tiên sinh cũng là Yêu Linh, vì sao nàng lại được Hiệp Hội tôn kính, còn chấp chưởng cả một ban chấp pháp? Loạn Hoài, có chuyện nói thẳng, đừng có ở đó nguỵ biện mấy cái tà thuyết.”
Loạn Hoài nói: “Cô bây giờ đã là Phó hội trưởng, lệnh truy nã gì đó cũng nên kết thúc đi chứ? Lại đánh tiếp, đối với ai cũng không có chỗ tốt, chỉ có thể lưỡng bại câu thương.”
Du Thanh Vi đáp: “Chuyện về lệnh truy nã là do Hiệp Hội quyết định.”
Loạn Hoài cố thuyết phục: “Nhưng cô có thể quyết định lập trường của Du gia...” Ả liếc nhìn Lộ Vô Quy ở bên cạnh đang xem xét hai vợ chồng Trang Phú Khánh rồi xách lên thước phép Lượng Thiên đi đến bên người Tả Nhàn, nói: “Cùng với lập trường của Lộ Vô Quy.” Ả dừng một chút rồi nói tiếp: “Mượn chuyện của nhà cô tới nói, Thường Tam sốt ruột báo thù, nhưng nếu không có đám người nhà họ Hạ phối hợp thì Thường Tam dù có nhẫn nại đến cỡ nào cũng không thể làm được gì nhà cô.
Hạ Phó hội trưởng vốn dĩ biết Hạ Nguyên Trọng có qua lại với Yêu Linh chúng tôi, nhưng ông ta cũng không có cường lực ngăn cản.
Du Thanh Vi, cô có thể bảo đảm trong lúc cô bận đối phó với chúng tôi, sẽ không nhảy ra thêm một cái giống như Hạ Phó hội trưởng hay Hạ Nguyên Trọng? Nhà của cô có thể chịu được mấy lần nguy cơ diệt môn hả? Giống như hôm nay vậy, nếu hai người các cô không dựa theo lẽ thường ra bài đột nhiên mà đến đây, người nhà của cô và người chí thân với Lộ Vô Quy đã bị chúng tôi bắt đi rồi.”
Du Thanh Vi nhếch môi cười nói: “Trong các cách đánh địch, công tâm là thượng sách.
Lấy Hạ Nguyên Trọng làm vết rạn, khơi mào mâu thuẫn bên trong Hiệp Hội làm cho Hiệp Hội tan rã, cao minh.” Nàng đổi giọng, nói: “Nói chuyện trước mắt đi.
Mạng của cô, mạng của Khôi Tử Tuyển, cùng với mạng của đám Yêu Linh quỷ quái đang ở đây đổi lấy mạng của Trang Hiểu Sanh, mẹ tôi và Tiểu Thứ, này giao dịch thực sự có lời.”
Loạn Hoài nhẹ giọng cười: “Cô khẳng định có thể giết được tôi sao?”
Du Thanh Vi cười khẽ một tiếng rồi nói: “Nếu tôi không cứu được người, thì chỉ có một con đường là cá chết lưới rách.” Nàng hơi khom người về phía trước, nhìn chằm chằm Loạn Hoài, nhẹ giọng nói từng chữ một: “Đến lúc đó, cho dù các người có trốn vào trong mộ Thi Vương, tôi cũng sẽ vào đó tiêu diệt tất cả các người.” Giọng nàng rất nhẹ, nhẹ đến nỗi Tả Nhàn ngồi cách đó ba mét cũng không nghe rõ được.
Nhưng từ ánh mắt kia cho đến biểu tình, người khác không chút nghi ngờ rằng nàng nói ra được thì sẽ làm đến cùng.
Một người cả nhà đều chết hết chỉ còn lại chính mình, thù diệt môn gánh ở trên vai, kia sẽ đưa tới như thế nào điên cuồng trả thù?
Loạn Hoài cười nói: “Không nghĩ tới Du Phó hội trưởng lại có can đảm động vào mộ Thi Vương a.”
Lộ Vô Quy ném cho Loạn Hoài một ánh mắt xem thường, hỏi: “Mộ Thi Vương có đáng sợ bằng mấy trăm con thây máu cùng với ổ thây máu sao?”
Loạn Hoài: “.....”
Du Thanh Vi thừa lúc Lộ Vô Quy và Loạn Hoài nói chuyện, cầm lấy di động mở ra diễn đàn của Hiệp Hội gửi một tin nhắn, lại quay qua Khôi Tử Tuyển tách tách chụp ảnh, sau đó gửi đi.
Nàng nói với Loạn Hoài: “Nếu cô tưởng kéo dài thời gian để chờ chi viện, tôi thực nguyện ý bồi cô chờ.” Nàng nói xong liền ném di động của mình đến trước mặt Loạn Hoài.
Loạn Hoài cầm lấy di động, thấy Du Thanh Vi đã gửi hai cái tin nhắn vào bên trong diễn đàn của Hiệp Hội.
Tin nhắn thứ nhất là địa chỉ nhà của Trang Hiểu Sanh kèm theo một câu: “Đã bắt được Khôi Tử Tuyển, đang cùng Loạn Hoài đàm phán chuộc con tin, thiệt bi ai, mẹ tôi ở trong tay bọn họ!” Cuối tin nhắn còn gửi kèm một cái icon khóc lớn.
Tin nhắn thứ hai là hình ảnh Khôi Tử Tuyển bị trấn pháp khí của Đạo gia trên đầu, vẻ mặt sống không còn gì lưu luyến liếc một cái xem thường về phía người chụp ảnh.
Ả nhìn kỹ tấm ảnh kia, Khôi Tử Tuyển từ trước đến nay luôn xinh xinh đẹp đẹp cư nhiên lại có một tấm ảnh chụp mắt trợn trắng, bộ dạng cực kì chật vật.
Điều đầu tiên Loạn Hoài nghĩ đến không phải là “Mẹ nó, Du Thanh Vi vậy mà lại hướng Hiệp Hội cầu viện”, mà là “Từ trước đến nay đẹp đến trương dương Khôi Tử Tuyển cư nhiên lại chụp ra một tấm hình xấu đau xấu đớn như vậy.” Ả nhịn không được quơ quơ điện thoại cho Khôi Tử Tuyển xem: “Du Thanh Vi vừa mới chụp nè.”
Thị lực của Khôi Tử Tuyển rất tốt, cách thật xa cũng có thể thấy rõ ảnh chụp của mình.
Thời điểm Du Thanh Vi chụp hình thì ả đã phát hiện rồi.
Bi thương trong lòng đủ để lệ chảy thành sông!
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên.
Loạn Hoài nhìn thấy tên người gọi là Yến hội trưởng liền vội vàng tắt máy.
Ả vừa tắt điện thoại của Yến hội trưởng thì Trần Vũ gọi tới, ả treo điện thoại của Trần Vũ thì lại đến Quý Lưu Quân gọi, tắt thêm lần nữa, điện thoại Giang Vũ Hiên gọi tiếp vào.
Ả đành đem cái điện thoại đang không ngừng đổ chuông quăng qua một bên, nói: “Nói chính sự đi, tôi thả người của cô, cô thả Khôi Tử Tuyển, phóng chúng tôi rời đi, coi như hôm nay chúng tôi chưa hề tới đây.” Lại kéo dài thêm thời gian, viện binh của ả chưa kịp xông qua giao long kia, viện binh của Hiệp Hội đã đến trước rồi.
Du Thanh Vi không nhanh không chậm, nói: “Chỉ có vạn năm làm trộm chứ không có vạn năm đề phòng trộm.
Về sau mẹ của tôi và cả nhà chú Trang có xảy ra sơ xuất gì, tôi đều tính hết lên đám đại quỷ, đại yêu các người.” Nàng bổ sung thêm: “Quy củ trong nghề, không hại gia đình người khác.” Nàng vừa nói vừa mỉm cười, nhìn chằm chằm Khôi Tử Tuyển: “Đặc biệt là cô.”
Khôi Tử Tuyển vội vàng chớp chớp mắt hai cái: Đồng ý!
Loạn Hoài đáp: “Được.
Việc này tôi thay mặt bọn họ đáp ứng, từ đây về sau sẽ không đụng đến người bình thường của nhà các cô.” Vì muốn bắt mấy người Trang Phú Khánh, bọn họ gần nhất tổn thất thảm trọng, ả cùng Khôi Tử Tuyển, Quỷ Vương Thái Tuế Mạc Hoài liên thủ cũng không bắt được, phỏng chừng về sau không ai dám tới gặm khối xương cứng này nữa.
Ả không bao giờ muốn cùng Lộ Vô Quy đối địch! Một lời bất hòa liền đấu võ, con tin sống chết cũng mặc kệ.
Nếu ả đem con tin giết chết, ả sẽ bị Lộ Vô Quy đập chết ngay, người lỗ sạch vốn vẫn là ả.
Việc này chỉ có Du Thanh Vi đồng ý cũng vô dụng, Loạn Hoài nhìn về phía Lộ Vô Quy, hỏi Lộ Vô Quy có đồng ý hay không?
Lộ Vô Quy nghĩ thầm, về sau có rất nhiều thời gian cùng cơ hội đánh chết các người, cứu chị Hiểu Sanh vẫn quan trọng hơn! Cô lập tức gật đầu đáp ứng.
Nói xong xuôi, Du Thanh Vi gỡ trấn quỷ mộc trên đầu Khôi Tử Tuyển, cởi bỏ dây khóa quỷ trên eo ả, Loạn Hoài cũng giải khóa hồn yêu chú thả Tả Nhàn, Tả Tiểu Thứ cùng Trang Hiểu Sanh.
Lộ Vô Quy hô to: “Đại Bạch!”
Vài giây sau, Đại Bạch từ ngoài cửa bay vào, tiếp đó Quỷ Vương Thái Tuế Mạc Hoài cũng xuất hiện ở cửa, hỏi: “Các người không sao chứ?”
Loạn Hoài gật đầu nói: “Không có sao.” Ả kêu mấy chỉ yêu đến nâng thi thể yêu quái chết trên mặt đất, nói: “Chạy nhanh đi, viện binh bên Hiệp Hội Dân Gian Tông Giáo sắp tới rồi.” Sau đó liền mang người chạy ra bên ngoài.
Trang Hiểu Sanh hơi thất thần nhìn hai bên vừa nói xong liền thả người.
Nàng phát hiện hai bên này cư nhiên đàm phán xong không hề suy xét đến chuyện bên kia có đổi ý hay không, nói thả là thả, sau đó, đúng là không có bên nào đổi ý hết trơn, cứ như vậy ai về nhà tìm mẹ người nấy! Nàng thầm nói trong bụng: “Yêu quái nào cũng đều giữ chữ tín vậy hả ta!”
Vẻ mặt Khôi Tử Tuyển bi thương nhìn Trang Hiểu Sanh, sau đó xoay người đi, vừa ra đến cửa ả bỗng la lên: “Đừng đi thang máy.”
Không đến một phút, yêu ma quỷ quái ở cả tầng lầu đều đi hết không còn một bóng.
Du Thanh Vi hỏi qua Tả Nhàn có bị làm sao không, lại kêu Lộ Vô Quy đến nhìn bà ấy một chút, đợi đến khi xác nhận Tả Nhàn chỉ bị chút kinh hách chứ không có việc gì, nàng mới yên tâm.
Nàng cầm lấy điện thoại đang đổ chuông, vội vàng tiếp điện thoại rồi gọi lại cho những người lúc nãy.
Tả Tiểu Thứ vừa được thả tự do, lập tức nhảy dựng lên hỏi Lộ Vô Quy: “Vì cái gì lại bắt tôi làm con tin hả?”
Lộ Vô Quy đúng lý hợp tình đáp: “Bởi vì trong mấy người kia chỉ có chị là lợi hại nhất nha.”
Tả Tiểu Thứ nghẹn họng, cô thế nhưng không có lời gì để phản bác.
Từng người trong Hiệp Hội gọi tới, Du Thanh Vi ước chừng nói chuyện hơn cả tiếng đồng hồ mới xong.
Nàng vừa cúp điện thoại thì nghe Thái Phân hỏi: “Sao trong thành thị lại nhiều yêu quái hơn cả nông thôn vậy, còn biết biến thành người nữa.”
Du Thanh Vi nói: “Ở đâu cũng có Yêu Linh quỷ quái, chỉ là lúc gặp được có nhận ra hay không, hoặc là gặp rồi có còn sống hay không thôi.”
Thái Phân “Ừm” một tiếng, gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, bà quay qua nói với Lộ Vô Quy: “Nhị Nha, hình như con lại lợi hại hơn rồi.”
Lộ Vô Quy gật đầu, nói: “Đúng rồi, Du Thanh Vi mang con đi tìm hồn về đủ, con biến lợi hại, còn biến thông minh nữa cơ.”
Thái Phân lại đối với Du Thanh Vi một trận cảm kích.
Du Thanh Vi nói với Thái Phân và Trang Phú Khánh cứ yên tâm ở lại nơi này, cũng nói với bọn họ sau này sẽ không có Yêu Linh đến kiếm chuyện nữa.
Trang Hiểu Sanh tỏ vẻ muốn cùng Du Thanh Vi nói chuyện riêng.
Nàng lúc ấy tuy không thể cử động, nhưng tai vẫn nghe thấy, mắt vẫn nhìn được.
Du Thanh Vi phải làm cái chức Phó hội trưởng gì đó, lôi kéo Nhị Nha nhà nàng đi đánh trận, kết quả chọc đến cái tổ ong, làm cho yêu ma quỷ quái từng đám tìm đến cửa.
Du Thanh Vi cùng Trang Hiểu Sanh đi đến thư phòng, đóng cửa phòng lại rồi nói chuyện.
Du Thanh Vi không có gạt Trang Hiểu Sanh, đem ngọn nguồn sự tình cùng tiền căn hậu quả kỹ càng tỉ mỉ nói cho Trang Hiểu Sanh nghe.
Trang Hiểu Sanh nghe xong, suy nghĩ thật lâu.
Nàng không muốn để ý đến chuyện giữa Hiệp Hội Dân Gian Tông Giáo và Yêu Linh kia, cũng không muốn Nhị Nha trộn lẫn vào đó.
Nhưng theo lời Du Thanh Vi nói, tình huống bây giờ của Du Thanh Vi, cùng với thân phận hiện tại của Lộ Vô Quy đã là an bài có lợi nhất cho các em ấy.
Nàng suy xét đến việc đem Lộ Vô Quy về nhà, nhưng chỉ nghĩ một chút liền từ bỏ.
Hiện tại một bộ quần áo của Lộ Vô Quy đã tốn hơn cả trăm ngàn tệ, một năm tiền lương của nàng cũng không mua nổi một bộ quần áo của Lộ Vô Quy.
Này không phải chỉ có nuôi không nổi, mà còn nuôi sống không nổi.
Lộ Vô Quy có chỗ nào không ổn, Du Thanh Vi sẽ có biện pháp giải quyết, còn nàng tới việc đi đâu tìm người làm pháp y cho Lộ Vô Quy cũng không biết.
Lúc hai nàng nói chuyện xong, đã hơn một giờ sáng.
Tả Tiểu Thứ vừa nghe nói phải đi về, lập tức té lên trên sofa, buồn bực nói: “Trở về ngược cẩu, không thèm về.”
Tả Nhàn hoang mang hỏi: “Ngược cẩu?”
Tả Tiểu Thứ yên lặng bổ sung ở trong lòng: “Cẩu độc thân.” Cô ăn vạ trên sofa không chịu dậy, nói: “Tôi thấy nên ở chỗ này quan sát thêm vài ngày sẽ tốt hơn.”
Trang Hiểu Sanh không chuyển mắt nhìn chằm chằm Tả Tiểu Thứ, tựa như đang hỏi: Em có đứng lên đi về hay không thì nói một lời?
Tả Tiểu Thứ tự nhiên bật dậy hỏi: “Trang Hiểu Sanh, Khôi Tử Tuyển cư nhiên là do chị hẹn về nhà!”
Trang Hiểu Sanh nghẹn lời, xoay người đi về phòng.
Tả Tiểu Thứ nhảy lên đuổi theo: "Tôi đã kêu chị đừng mở cửa, chị vừa nghe điện thoại xong lại đi mở cửa, bằng không cả đám chúng ta đâu thể nào bị bắt hết như vậy....” “Phanh” một tiếng cửa đóng lại, đem lời đang nói của Tả Tiểu Thứ đánh gãy.
Cô vừa mới đem lời nói nuốt trở về, Trang Hiểu Sanh lại mở cửa ra, nói: “Vương Tử Hàn là đàn chị của tôi, lúc trước tôi đi tìm việc làm chị ấy cũng giúp tôi rất nhiều, em nếu có tâm thì giúp tôi tra thử xem chị ấy có xảy ra chuyện gì hay không.”
Tả Tiểu Thứ nhỏ giọng hỏi: “Có phải là tình địch không?”
Trang Hiểu Sanh tức giận nhìn Tả Tiểu Thứ, “phanh” một tiếng đóng cửa lại.
Lộ Vô Quy thực nhiều chuyện nhảy đến bên cạnh Tả Tiểu Thứ, hỏi: “Cái gì tình địch vậy?”
Tả Tiểu Thứ đẩy Lộ Vô Quy ra khỏi nhà: “Lo mà đi về nhà cho nhanh đi.” Cô lại đi tìm Trang Hiểu Sanh muốn tư liệu của Vương Tử Hàn, quyết định đêm nay phải ăn vạ trong phòng ngủ của Trang Hiểu Sanh..