Du Thanh Vi chờ Kim Sa, Mục Mộ, Cửu Nguyệt làm xong giấy chứng minh thân phận, trao đổi số điện thoại với các nàng, lại thêm các nàng vào diễn đàn của Hiệp Hội.
Nàng cũng đưa một phần bản đồ có ghi rõ khu vực thuộc về các nhà khác cho ba nàng kia.
Vì phòng ngừa ba nàng kia không tìm thấy đường về nhà, Du Thanh Vi còn ghi địa chỉ nhà đưa cho các nàng ấy, rồi kêu bọn họ trước tiên cứ tự do hoạt động, đi mấy nơi khác nghiên cứu địa hình.
Nếu có gì không hiểu thì gọi cho Tiểu Long hướng dẫn.
Tài liệu bùa chú của nhà nàng cơ hồ đã tiêu hao hết, Đường Viễn và Tiết Nguyên Kiền bận điều tra Thường Tam vội đến chân không chạm đất, Du Thanh Vi phải tự đi văn phòng kiểm tra cùng với đặt đơn mua sắm tài liệu, xử lý một đống sự vụ chồng chất.
Đêm nhà nàng xảy ra chuyện, thầy trò ba người Thường đại sư đều bị thương gân đoạn cốt, bọn họ quan hệ với Lộ Vô Quy không tính thân thiết gì, đương nhiên không có đãi ngộ giống như hai cha con Long sư thúc có long lươn bồi bổ, trên người vẫn còn gắn đinh thép, ở nhà thành thành thật thật dưỡng thương.
Văn phòng sự vụ đều giao cho thầy trò Ứng Âm Dương từ thôn Liễu Bình ra tới gánh vác.
Tuy bản lĩnh của Ứng Âm Dương không tính cao, nhưng bọn họ cũng đã thủ địa phương như thôn Liễu Bình nhiều năm như vậy, luyện ra cũng được một thân bản lĩnh, ngồi ở văn phòng tọa trấn vậy cũng được rồi.
Mở văn phòng phong thủy không giống như mở mấy cửa hàng bán quán ăn yêu cầu lúc nào cũng phải đông khách, trên cơ bản mỗi ngày đều quạnh quẽ, mười ngày nửa tháng không ai tới cửa cũng thực bình thường.
Lúc Du Thanh Vi đến văn phòng, Ứng Âm Dương đang cùng Tôn Đại Dũng chơi cờ tướng, Triệu Tam thì đang nằm trong phòng nghỉ của sư thúc anh ta nghỉ ngơi.
Mấy đại sư trực văn phòng để xem tướng, đoán mệnh, xem phong thủy do không có ai đặt lịch hẹn, với lại cũng đã qua giữa trưa nên đều đã tan tầm về hết.
Văn phòng phong thủy to như vậy, trừ bỏ tiếp tân, cũng chỉ có ba thầy trò Ứng Âm Dương ở.
Ứng Âm Dương cầm tiền lương một tháng 30 ngàn tệ, tới giờ đi làm lại ngồi đánh cờ tướng, thấy bà chủ đến có chút ngượng ngùng đứng dậy.
Du Thanh Vi vội vàng bảo ông không cần đứng lên, nói: "Ông cứ tiếp tục đi ạ.
Anh Đường gần đây không có thời gian rảnh, cháu sợ kho hàng thiếu tài liệu nên đến đây xem thử, nếu thiếu còn kịp thời bổ sung."
Lộ Vô Quy thấy bọn họ đang đánh cờ tướng, chạy đến ngồi xem.
Cô nhìn một lát không thấy có gì vui, lại chạy vào văn phòng của Du Thanh Vi, cô thấy Du Thanh Vi đang bận rộn kí tên phê duyệt văn kiện, bên tai còn kẹp điện thoại, tựa hồ đang thương lượng mua sắm hàng hóa, cô la lên: "Du Thanh Vi, em đi tìm Trang Phú Khánh chơi nha." Nhìn thấy Du Thanh Vi hướng mình gật đầu, cô mới nhảy lộc cộc xuống lầu tìm hai vợ chồng Trang Phú Khánh.
Gần năm giờ chiều Du Thanh Vi mới làm xong việc trong tay, Tần Tam gọi điện thoại tới nói đã tìm được Vương Tử Hàn.
Thời đại internet phát triển, có tin tức cơ bản của một người, muốn tìm ra người đó cũng rất dễ dàng.
Tần Tam nói cho Du Thanh Vi biết Vương Tử Hàn đang nằm ở bệnh viện, không biết tại sao lại sụt cân nghiêm trọng, dinh dưỡng mất cân bằng, sau đó hôn mê bất tỉnh nên được đưa tới bệnh viện.
Du Thanh Vi hỏi rõ ràng Vương Tử Hàn trụ ở bệnh viện nào rồi gọi thông báo cho Tả Tiểu Thứ.
Nàng nghĩ Vương Tử Hàn hẳn là bị con yêu tinh cong kia tai họa, may mắn vẫn còn giữ lại được chút hơi tàn, nàng xuống lầu kêu Lộ Vô Quy cùng đi đến bệnh viện.
Thời điểm Du Thanh Vi và Lộ Vô Quy tới bệnh viện, Tả Tiểu Thứ cũng đã đến.
Ba người theo thông tin mà Tần Tam cung cấp, thực thuận lợi tìm được phòng bệnh của Vương Tử Hàn.
Vương Tử Hàn nằm ở phòng bệnh VIP, thoạt nhìn gia cảnh rất không tồi.
Lúc đi đến cửa phòng bệnh, thấy bên trong có một đôi vợ chồng chừng năm mươi, sáu mươi tuổi.
Hai người thoạt nhìn tương đối văn nhã, rất chú ý ăn mặc, nhưng biểu tình lại lộ ra vài phần tiều tụy.
Du Thanh Vi nhẹ nhàng gõ gõ cửa, trước chào hỏi rồi mới nói: "Xin hỏi đây là phòng bệnh của Vương Tử Hàn phải không ạ?"
Người phụ nữ đang ngồi canh giữ bên cạnh giường đứng lên đáp: "Đúng vậy, xin hỏi các cháu là?"
Du Thanh Vi nói: "Chúng cháu là bạn của Vương Tử Hàn, nghe nói chị ấy xảy ra chuyện nên đến thăm."
Người đàn ông văn nhã khẽ đẩy mắt kính, đứng dậy hỏi: "Là Du tổng à?" Rồi đi đến cửa đón tiếp.
Du Thanh Vi hơi có chút ngạc nhiên, tâm nói: "Mình có nhận thức người này sao ta?" Nàng ngoan ngoãn chào hỏi: "Chào bác Vương ." Nếu gọi nàng là Du tổng thì Vương tiên sinh này hẳn là có hợp tác với công ty của mẹ nàng hoặc là đã từng tiếp xúc qua.
Bên này nàng lo chào hỏi, bên kia Lộ Vô Quy trực tiếp đi đến bên cạnh Vương Tử Hàn đang hôn mê bất tỉnh kiểm tra.
Du Thanh Vi bất đắc dĩ nhìn nhìn Lộ Vô Quy, cười khổ một tiếng rồi nói: "Bác Vương, cháu nghĩ bác cũng đã nghe qua ông nội của cháu làm nghề gì rồi."
Ông Vương đáp: "Bác biết, phía lầu trên của tổng công ty nhà cháu còn mở một văn phòng phong thủy." Trong lòng ông vừa động, hỏi: "Du tổng ý tứ là Tử Hàn đã trúng tà sao? Vậy các cháu tới là....."
Lộ Vô Quy lên tiếng: "Du Thanh Vi, dương khí của Vương Tử Hàn đang yếu đi, nếu không làm phép, sợ khó qua khỏi, nhiều nhất chỉ sống được đến canh ba đêm nay.
Hơi thở chị ấy rất nhược, em nghĩ nếu có chết nhất định cũng không thành quỷ được, triệu hồn cũng triệu không ra."
Du Thanh Vi mày nhảy dựng, hỏi: "Có thể cứu được không?"
Lộ Vô Quy nói: "Vẫn còn một hơi, dương khí trong ngực cũng chưa có tán.
Chị ấy là đột nhiên bị rút ra tinh khí, chứ không phải cái loại từng chút một mà bị đào rỗng."
Du Thanh Vi không biết hai vợ chồng ông Vương có tin vào những chuyện này hay không.
Nàng nhìn về phía hai vợ chồng họ, hỏi: "Bác trai, bác gái, Tử Hàn xảy ra chuyện lúc nào vậy?"
Ông Vương hồ nghi nhìn Lộ Vô Quy, đáp: "Đại khái là năm ngày trước đi, hình như là nói đi gặp một đàn em khóa dưới nào đó, buổi tối hôm đó đã trễ vẫn chưa thấy về, chúng tôi gọi điện thoại cho con bé thì không thấy nghe máy, lúc ấy chúng tôi nghĩ chắc do điện thoại tắt nguồn.
Đến ngày hôm sau vẫn không có tin tức, công ty có hội nghị quan trọng con bé cũng không tham dự.
Tôi nhờ bằng hữu đi tìm, cũng báo cho cảnh sát, tìm khắp nơi mới tìm được con bé ở bệnh viện.
Hai giờ đêm, có người phát hiện con bé té xỉu ở bờ sông nên lập tức báo cảnh sát rồi đưa đến bệnh viện."
Du Thanh Vi tính toán, năm ngày trước là một ngày sau khi Dực Di đại sư xảy ra chuyện, Khôi Tử Tuyển xác thực có thời gian gây án.
Nàng hỏi: "Di động của Tử Hàn có còn ở đây không?"
Ông Vương đáp: "Có, giấy chứng minh và tiền bạch vẫn còn nguyên."
Du Thanh Vi nói: "Có thể cho cháu mượn xem di động của Tử Hàn được không ạ?"
Ông Vương hơi trầm ngâm rồi gật gật đầu, lấy túi xách để trong ngăn kéo ở tủ đầu giường, từ trong túi xách tìm ra di động của Vương Tử Hàn.
Du Thanh Vi xem qua di động của Vương Tử Hàn, phát hiện toàn bộ nhật kí cuộc gọi đều đã bị xóa sạch.
Nàng nghĩ thầm: "Khôi Tử Tuyển cũng thật cẩn thận nha." Khôi Tử Tuyển nếu không xóa sạch nhật ký cuộc gọi, cha mẹ của Vương Tử Hàn nếu tìm được điện thoại sẽ phát hiện ra Trang Hiểu Sanh đã hẹn Vương Tử Hàn đi ăn tối hôm đó, Khôi Tử Tuyển hàng giả này sẽ bị phát hiện ra ngay.
Ông Vương mời Du Thanh Vi ngồi xuống rồi hỏi: "Du tổng biết Tử Hàn nhà tôi đã xảy ra chuyện gì sao?"
Du Thanh Vi nói: "Bác muốn cháu nói sự thật?"
Ông Vương gật đầu, làm một tư thế mời nói.
Du Thanh Vi nói: "Tình huống của Vương Tử Hàn là gặp phải một cái tà vật chuyên hút tinh khí và dương khí của con người, tà vật kia dựa vào di động của Vương Tử Hàn, tìm được một người hàng xóm ở cách vách nhà cháu, vừa vặn, Vương Tử Hàn là dàn chị khóa trên của người hàng xóm đó.
Lúc cháu và Tiểu Lộ trở về nhà, ở trong thang máy gặp được Vương Tử Hàn đang gọi điện thoại, Tiểu Lộ liếc mắt một cái liền nhìn ra đó không phải là người, động thủ bắt lấy, đáng tiếc vẫn là để cho ả chạy thoát.
Chúng cháu thông qua điện thoại của Vương Tử Hàn giả nhìn thấy số điện thoại của người hàng xóm.
Người hàng xóm kia lo lắng Vương Tử Hàn xảy ra chuyện nên nhờ chúng cháu điều tra giúp."
Bà Vương hỏi: "Tử Hàn còn có thể cứu không?"
Du Thanh Vi nói: "Cháu đã nhận lời ủy thác thì sẽ làm hết sức mình, nếu đã tìm tới đây, tự nhiên sẽ tận hết sức cứu chữa.
Bất quá, hiện tại rất ít người còn tin vào những chuyện này, nếu hai bác tin cháu, cháu sẽ làm hết sức.
Nếu hai bác không tin cháu, thì chắc chắn cũng sẽ không để cháu làm pháp sự cứu người."
Ông Vương nói: "Vậy cảm ơn Du tổng."
Du Thanh Vi đáp: "Cháu sẽ đi chuẩn bị đồ vật." Nàng quay sang nói với Tả Tiểu Thứ: "Tiểu Thứ, thời gian còn sớm, chị trước về Sở sự vụ chuẩn bị đồ làm pháp sự, trận pháp sự tối nay do chị phụ trách."
Tả Tiểu Thứ rất muốn hỏi: "Vì cái gì tôi phải phụ trách?" thì nhìn thấy Du Thanh Vi không tiếng động phun ra ba chữ: "Trang Hiểu Sanh."
Du Thanh Vi tự nhủ: "Thiệt là ngốc, cơ hội tốt để thể hiện như vậy, lo mà thể hiện đi chứ." Nàng nói với ông Vương: "Cháu gọi điện thoại một chút."
Ông Vương làm một cái thủ thế xin cứ tự nhiên.
Du Thanh Vi gọi cho Trần Vũ, rất nhanh có người bắt máy.
Nàng nói: "Trần đại thiếu, bên tôi có người không cẩn thận đi đêm gặp phải Khôi Tử Tuyển, bị Khôi Tử Tuyển làm hại, nhưng mà vẫn còn giữ được một hơi, đang rất cần hoàn dương đan của ngài đây cứu mạng, cầu chi viện nha."
Trần Vũ phi thường sảng khoái nói: "Ở đâu? Tôi cho người đưa qua.
Còn cần thêm gì nữa không?"
Du Thanh Vi đáp: "Cứu người không ngại nhiều đồ vật.
Người này trước kia có giúp đỡ cho hàng xóm của tôi, tối hôm qua cũng gặp phải Khôi Tử Tuyển, chị ấy nhớ đến tình bạn cũ, nên nhờ tôi đi tìm rồi cứu người."
Hàng xóm tối hôm qua gặp phải Khôi Tử Tuyển? Chẳng phải là cha mẹ ruột của Tiểu Lộ sao? Trần Vũ nghe vậy, càng thêm sảng khoái đáp: "Được rồi, tôi sẽ tự mình đem qua." Hắn hỏi Du Thanh Vi địa chỉ này nọ.
Du Thanh Vi nói cảm ơn rồi cúp máy, nàng hỏi Lộ Vô Quy một ít bùa, chốc nữa đưa cho Trần Vũ.
Lộ Vô Quy "Ừm" một tiếng, nói: "Cũng được, chị ta lúc trước từng giúp đỡ chị Hiểu Sanh, em đưa thêm mấy lá bùa vậy, để Trần Vũ cho chị ta nhiều thuốc một chút, mau chóng khỏe lại."
Du Thanh Vi liếc Lộ Vô Quy một cái rồi nói: "Hoàn dương đan của Trần gia là thuốc dùng để cứu mạng, so với bùa lôi của em còn quý hơn."
Lộ Vô Quy tắt đài không lên tiếng nữa.
Du Thanh Vi thu lại ý cười, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tiểu muộn ngốc, tối nay lúc Tiểu Thứ làm phép rất có khả năng sẽ chiêu đến Yêu Linh quỷ vật bay đến đây chiếm thân thể, chị và em đều phải lưu lại đây tọa trấn hộ pháp."
Lộ Vô Quy "dạ" một tiếng.
Tả Tiểu Thứ cũng không trì hoãn, chào hỏi Du Thanh Vi xong liền đi chuẩn bị đồ vật để làm pháp sự.
Đương nhiên, người đã tìm được thì cũng nên thông tri cho Trang Hiểu Sanh.
Trang Hiểu Sanh biết được, lập tức đuổi đến bệnh viện.
Du Thanh Vi còn chưa ăn cơm chiều, thừa dịp có thời gian cùng vợ chồng Vương tiên sinh nói nàng có việc, trước rời đi trong chốc lát, rồi lôi kéo Lộ Vô Quy đến một nhà hàng gần đó ăn cơm.
Nàng cơm nước xong cùng Lộ Vô Quy trở lại phòng bệnh của Vương Tử Hàn thì thấy Trang Hiểu Sanh đã tới.
Lộ Vô Quy vui mừng kêu lên: "Chị Hiểu Sanh." rồi nhảy đến bên cạnh Trang Hiểu Sanh.
Trang Hiểu Sanh biết việc này xem như là do các nàng gây ra, nếu không phải Khôi Tử Tuyển muốn bắt được nàng, sẽ không liên lụy đến Vương Tử Hàn.
Tốt nghiệp đại học nhiều năm như vậy, những bạn học lúc trước cùng với đàn chị đàn em này nọ, nàng chỉ còn liên hệ với một mình Vương Tử Hàn.
Nàng nhìn thấy Lộ Vô Quy, khẩn trương hỏi: "Nhị Nha, Tử Hàn sẽ không có việc gì chứ?"
Lộ Vô Quy nói: "Cần làm phép, với lại có hoàn dương đan của Trần Vũ, còn có thể cứu chữa.
Hoàn dương đan của Trần Vũ rất tốt nha, mấy hôm trước Du Thanh Vi đi Âm bị trọng thương, suýt chút nữa thì chết rồi, may mắn Trần Vũ cho hoàn dương đan, bằng không chị ấy thật sự căng không nổi.
Ui da, Du Thanh Vi, chị chọc em làm cái gì nha?" Cô nói xong quay đầu lại nhìn Du Thanh Vi đang lén lút lấy cây quạt chọc chọc sau lưng cô.
Trang Hiểu Sanh nhìn Du Thanh Vi thật sâu, ánh mắt sống thoát thoát viết: Du tổng, ngài lỡ tay chơi quá trớn đi mất cái mạng nhỏ của em gái tôi, bây giờ còn tính toán đem mạng của mình chơi luôn lần nữa sao?
Du Thanh Vi đón lấy ánh mắt của Trang Hiểu Sanh, mạc danh chột dạ.
Cũng may da mặt nàng dày, chịu được, nàng phe phẩy quạt xếp, gọi điện thoại thúc giục Tả Tiểu Thứ: "Tả Tiểu Thứ, chị tới chưa vậy hả? Mọi người đang chờ chị đến làm phép đây này!"
Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Tả Tiểu Thứ: "Thúc giục cái con khỉ, vừa đi vừa về không tốn thời gian sao hả?"
Du Thanh Vi nói: "Trang Hiểu Sanh đến bệnh viện rồi."
Tả Tiểu Thứ lập tức nói: "Cho tôi nửa tiếng tôi tới ngay đây, sẵn kêu giúp tôi hai phần cơm hộp nha."
Du Thanh Vi thầm than: Đúng là sức mạnh của tình yêu mà.
Lộ Vô Quy nghe Du Thanh Vi và Tả Tiểu Thứ nói chuyện điện thoại xong, rất kì quái nhìn Trang Hiểu Sanh, nói thầm trong bụng: "Tả Tiểu Thứ đây là muốn theo đuổi chị Hiểu Sanh, Tả Tiểu Thứ thích chị Hiểu Sanh." Cô như thế nào lại cảm thấy giữa hai vấn đề này có chỗ nào không thích hợp vậy kìa.
Tiếng gõ cửa vang lên, Trần Vũ xuất hiện ở cửa.
Du Thanh Vi đi tới tiếp đón, mời Trần Vũ vào phòng, giới thiệu mọi người trong phòng với nhau.
Hai vợ chồng ông Vương nghe nói Trần Vũ học bản lĩnh của phái Mao Sơn, lại thấy thắn một thân ổn trọng, tức khắc trong lòng liền có chút niềm tin.
Trần Vũ hướng hai vợ chồng ông Vương chào hỏi, lúc nhìn đến Trang Hiểu Sanh thì hơi ngây người một chút, ngay sau đó cười nói: "Lần trước tôi gặp nạn, may mắn được Tiểu Lộ đại sư hỗ trợ ít nhiều mới nhặt được về một mạng, ân cứu mạng, suốt đời không quên, có chuyện gì cần cứ phân phó."
Du Thanh Vi tâm nói: "Nha, Trần đại thiếu sao lại vội vàng báo ân như vậy.
Lúc trước như thế nào không nghe anh đề cập tới? Anh đây là muốn bắt nhịp hát bài gì thế?".