Cũng may, Du Thanh Vi là người từng từ trong đống cương thi đi ra.
Không kể đến đám thây máu đếm không hết trong chùa Bảo An quỷ kia, lần đó nàng đi tìm ba, vừa mới xuống đường Âm liền thọc phải ổ cương thi, cả ngàn con cương thi xông tới, đám người các nàng giết cương thi lông trắng lông đen giết đến mỏi cả tay, một thân dũng khí đã sớm luyện ra tới.
Cho nên, khi vừa nhìn thấy ba con cương thi lông trắng này Du Thanh Vi không hề có ý tưởng bỏ chạy, mà là đánh nó.
Tuy nàng không có vũ khí sắc bén trong tay, khiến cho nàng đối phó cương thi có chút bất lợi, bất quá nàng có rất nhiều bùa a, nàng giàu a, hơn nữa nàng còn biết cách dùng bùa nào đánh cương thi càng tốt a.
Tất cả bùa của nàng đều do Lộ Vô Quy vẽ, bản lĩnh của em ấy là học từ chùa Bảo An.
Chùa Bảo An trấn giếng Âm Dương, có thể nói là một tay hảo thủ trong việc đối phó cương thi quỷ quái, đánh giết thây máu, xác nhảy.
Kế sách của Du Thanh Vi chính là đợi cho đám cương thi lông trắng này đến gần, dùng quạt Thái Cực Càn Khôn đánh một đạo bùa phá ma trấn tà đánh cho chúng nó văng ra, sau đó liền dùng tay trái đánh ra mấy lá bùa hỏa thiêu đốt chúng.
Từng lá bùa hỏa đánh về phía đám cương thi lông trắng, cũng không cần phải nhìn kỹ đánh cho chính xác làm gì, bùa hỏa này chỉ cần phát hiện ra thi sát thì sẽ triều đám cương thi bay tới, dính vào trên người chúng sẽ lập tức bốc cháy, đốt từ đám lông trắng bên ngoài tới cả cốt tủy bên trong.
Lúc đầu chỉ có một hai đốm lửa cháy lên, chúng nó còn không phát hiện cái gì, chỉ thấy nóng mà ngao ngao kêu, đợi đến khi bảy tám lá bùa dán lên trên người, hỏa thế thực mau liền làm toàn thân chúng nó bốc cháy, đem cương thi lông trắng đốt thành cái hỏa "nhân", những con cương thi đó chỉ kịp giãy giụa vài cái rồi ngã xuống đất, hỏa thế không giảm, càng thiêu càng vượng, ngắn ngủn vài phút liền đem đám cương thi lông trắng đốt thành một đám tro đen hình người.
Du Thanh Vi thảnh thơi huy quạt xếp vung bùa, không tới mười phút đã đem ba con cương thi lông trắng toàn diệt.
Đã từng cùng Tả Tiểu Thứ thi chạy với đám thây máu nhưng bị tuột lại phía sau như Du Thanh Vi tới nói, đối phương chỉ phái ra ba con cương thi lông trắng mà muốn đánh rớt nàng, quả thực quá coi thường nàng rồi.
Cho dù tới một đám cương thi lông trắng nàng cũng không sợ, như Lộ Vô Quy từng nói, cương thi lông trắng và cương thi lông đen nhiều nhất chỉ nhảy cao khoảng ba mét, nàng chỉ cần bò lên chỗ nào cao hơn ba mét, chúng nó sẽ không thể làm gì được nàng.
Tốt xấu gì cũng phải tới một con xác nhảy mới đủ a!
Cũng không biết đối phương là cái lai lịch gì.
Nàng tới tìm Hứa tiên sinh tính hành tung của Lộ Vô Quy, chỉ là do nhất thời nghĩ đến, ngay cả nàng trước đó còn chưa biết bản thân sẽ đi đâu làm gì.
Hiện giờ nàng bị chặn giết, phỏng chừng có thể là lúc trước bị theo dõi, một đường bám theo sau lưng nàng, hoặc là vừa vặn đụng phải.
Nàng nhìn xung quanh một vòng, không nhìn thấy người điều khiển cương thi lông trắng nên trực tiếp leo lên xe, khởi động chiếc xe việt dã đã bị nát hết cửa kính, vách xe đều móp méo chạy về phía thành Đông.
Nàng hiện tại chỉ có một thân một mình, không có người tiếp ứng hay hỗ trợ, bản lĩnh của nàng cũng không tính là mạnh, mặc kệ đối phương là cái gì lai lịch, nàng đều không muốn mạo hiểm đi tìm hiểu.
Bằng không một cái không cẩn thận, người còn chưa tìm ra, bản thân nàng đã trước rơi vào mai phục hay bẫy rập mà đối phương bày sẵn, mất mạng là chuyện nhỏ, nhưng người bên cạnh nàng đều bị liên lụy mới là chuyện lớn.
Chuyện cấp bách bây giờ của nàng là tìm ra Lộ Vô Quy, những chuyện khác đều không quan trọng.
Một thành phố lớn chiếm diện tích 6000 km², có hơn 20 triệu dân, chỉ riêng hướng Đông Nam thôi đã là một phạm vi rất rộng.
Từ quy hoạch của thành phố tới nói, nơi có phong thủy cách cục lớn là không nhiều.
Nhưng một cái thành phố lớn như vậy, khó tránh khỏi sẽ xuất hiện một số địa phương kỳ quái không ấn lẽ thường ra bài, có thể do con người tạo ra, hoặc do trời xui đất khiến tạo thành đất tụ âm hay phong thủy cục tụ âm, loại địa phương này có thể là một tòa nhà, một hẻm nhỏ, một hành lang, thậm chí có khả năng là do con người thao tác thông qua pháp khí và trận pháp tạo thành một cái phong thủy cục tụ âm trong khoảng thời gian ngắn.
Manh mối Hứa Dã cung cấp, nói khó tìm thì không khó, nhưng nói dễ tìm thì cũng không dễ.
Bây giờ Du Thanh Vi đã không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể trông cậy vào ba người quỷ đạo trước hừng đông có thể mang về tin tức từ đường Âm, hoặc là tìm được Lộ Vô Quy.
Còn không nàng cũng chỉ có thể cùng Long sư thúc bọn họ đi điều tra từng nơi.
Dù đêm khuya đường vắng giao thông tốt, nhưng khi Du Thanh Vi lái xe đến nội thành hội hợp với Long sư thúc cũng đã là hừng đông.
Lúc nàng đến nơi, Long sư thúc bọn họ vẫn chưa đến, nàng đành phải dừng xe ở ven đường chờ.
Quỷ Nhất gọi điện thoại tới cho Du Thanh Vi, nói: "Ở đường Âm không có phát hiện hành tung của Lộ Vô Quy, thậm chí không có dấu vết gì của Lộ Vô Quy chứng tỏ con bé đã tới đây."
Du Thanh Vi đem manh mối tìm được từ Hứa Dã nói cho Quỷ Nhất.
Quỷ Nhất nói: "Cái này rất có khả năng.
Con bé hiện tại là Quỷ Yêu, đất thuần âm trời sinh có lực hấp dẫn với quỷ linh, con bé rất có khả năng hướng về đất tụ âm mà đi."
Du Thanh Vi hỏi: "Quỷ thúc, thúc cảm thấy khả năng Lộ Vô Quy đi giếng Thành Hoàng trên đường Hoàng Tuyền kia có bao nhiêu lớn?"
Quỷ Nhất đáp: "Phụ cận sông Âm không có tung tích của con bé, khả năng con bé đi giếng Thành Hoàng kia rất thấp."
Du Thanh Vi nói: "Đã biết." rồi cúp máy.
Long sư thúc lái xe tới, ngừng ở bên cạnh xe Du Thanh Vi.
Tiểu Long, Kim Sa, Mục Mộ, Cửu Nguyệt từ ghế sau bước xuống.
Long sư thúc thấy sắc mặt của Du Thanh Vi cực kì kém, hai mắt đỏ bừng, trong mắt toàn là tơ máu, thầm thở dài một tiếng rồi nói: "Con đừng có quá sức, hỏng hết cả thân mình."
Du Thanh Vi đáp: "Không sao đâu ạ.
Con vẫn còn chịu được." Nàng hỏi: "Có phát hiện gì không ạ?"
Kim Sa, Mục Mộ, Cửu Nguyệt đi vòng quanh xe của Du Thanh Vi, chỉ thấy trần xe, nắp capo phía trước và đuôi xe bị đâm cho móp méo, kính chắn gió phía trước, phía sau đều vỡ hết, trong xe trải đầy mảnh kính vỡ.
Kim Sa chậc chậc lưỡi, nói: "Cái xe này bị đâm cho thật tàn nhẫn a."
Cửu Nguyệt ngửi ngửi rồi nói: "Em ngửi được mùi thi sát."
Du Thanh Vi nhàn nhạt đáp lại: "Gặp phải ba con cương thi lông trắng, đều bị tôi tiêu diệt hết rồi."
Tiểu Long khen: "Tốt a, có tiến bộ."
Long sư thúc nói: "Nếu muốn tra đất tụ âm, đi tìm vào buổi tối là tốt nhất.
Chúng ta chạy khắp thành phố như vậy, tin tức về Tiểu Lộ hẳn không giấu được lâu nữa, con nên sớm làm tốt chuẩn bị." Bởi vì Lộ Vô Quy lúc nào cũng dính với Du Thanh Vi như hình với bóng cả ngày, hiện giờ Du Thanh Vi một mình đi ra ngoài chạy khắp thành phố, còn đi đến đồn công an hỏi thăm xem camera theo dõi, việc này chỉ cần người khác hơi chút lưu ý thì sẽ phát hiện ra ngay.
Du Thanh Vi và Lộ Vô Quy lúc này đang đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, hơi có chút gió thổi cỏ lay đều không thể thoát khỏi tai mắt của người khác.
Phỏng chừng lúc này những người khác đều đã thu được tin tức.
Long sư thúc tạm thời không quá lo lắng cho an nguy của mọi người, Lộ Vô Quy chỉ là nhất thời không hiện thân, tình huống chưa rõ mà thôi, trong bóng tối có ba người quỷ đạo âm thầm hỗ trợ, trong nhà có Đại Bạch, còn có ba chị em Kim Sa nhập bọn, lúc này nếu có kẻ dám mạo muội xuống tay với Du gia, sẽ bị chơi dao đứt tay ngay.
Nhiều nhất cũng chỉ là tiểu đánh tiểu nháo dò xét một chút.
Nhưng nếu kéo dài thêm một thời gian nữa thì rất khó nói.
Điều đáng lo nhất bây giờ chính là đám người xấu sau màn và đám Yêu Linh quỷ quái sẽ tìm được Lộ Vô Quy trước bọn họ.
Du Thanh Vi không thể tưởng tượng được Lộ Vô Quy có thể đi đâu.
Nàng lo lắng hỏi: "Sư thúc, thúc nói xem có khả năng Lộ Vô Quy bị ai đó bắt được không?"
Long sư thúc đối với việc này cũng không chắc chắn lắm.
Ông thấy khí sắc của Du Thanh Vi thật sự không tốt, chỉ đành khuyên nhủ: "Tốt nhất con nên trở về nghỉ ngơi một lát đi, đừng có ngoan cố nữa."
Du Thanh Vi gật đầu rồi nói: "Được.
Nhưng con nghĩ không thể chờ đến buổi tối, chúng ta tra bản đồ trong nội thành thử, rồi đi lục soát từng con phố, địa bàn khác.
Con biết biện pháp này rất ngu ngốc, rất có khả năng tiểu muộn ngốc đang ở kề bên, chúng ta cũng sẽ không phát hiện được, nhưng hiện giờ trừ bỏ cách tìm như vậy, con cũng không còn biện pháp khác.
Nói thật, con cũng đã bày pháp đàn triệu hồi em ấy, nhưng không có phản ứng gì cả."
Long sư thúc hỏi: "Đại Bạch có biện pháp gì không?"
Du Thanh Vi lắc đầu nói: "Đại Bạch nếu có biện pháp, thì đã sớm tìm được tiểu muộn ngốc rồi.
Còn nữa, nếu xuất động Đại Bạch, nhất định sẽ náo động hết cả thành phố, con lo lắng tới lúc đó sẽ có nhiều người tới bắt nó.
Tiểu muộn ngốc không có ở đây, nếu có người muốn mạnh mẽ bắt Đại Bạch đi, Đại Bạch chính mình chống không được thì chúng ta cũng khó mà làm gì được bọn họ."
Mọi người thương lượng xong, không nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn, chỉ có thể dựa theo biện pháp ngốc nghếch lúc nãy Du Thanh Vi đề ra mà làm.
Lộ Vô Quy mất tích, Đường Viễn và Tiết Nguyên Kiền cũng không màng đi tìm tung tích của Thường Tam nữa.
Đường Viễn ở bên ngoài an bài nhân thủ đi hỏi thăm tin tức, vẫn luôn vội đến chân không chạm đất.
Tiết Nguyên Kiền nghe nói Du Thanh Vi đi tìm Lộ Vô Quy hết một đêm, vội vã chạy đến mạnh mẽ ấn Du Thanh Vi vào xe của anh, chở nàng về nhà nghỉ ngơi.
Anh biết rõ cảm tình giữa Du Thanh Vi và Lộ Vô Quy.
Đối với Du Thanh Vi mà nói, Lộ Vô Quy là người mà nàng có thể yên tâm gửi gắm chuyện sinh tử, ở thời điểm nàng gặp khó khăn nhất, nếu không có Lộ Vô Quy thì nàng đã không thể nào vượt qua được.
Anh hiểu rõ sự lo lắng và nôn nóng của Du Thanh Vi, nhưng hoàn cảnh như vậy, Du Thanh Vi càng cần phải bảo trọng chính bản thân mình.
Anh nói: "Thanh Vi, mấy người chúng ta đều hiểu rõ tính tình của Tiểu Lộ, em ấy đã mấy ngày không trở về, chúng ta cần phải dự tính cho tình huống xấu nhất.
Chuyện tìm kiếm em ấy, em cứ giao cho chúng tôi, lúc này em cần phải bảo trọng sức khỏe và tinh thần của bản thân, một khi Tiểu Lộ có việc, gánh nặng sẽ đè lên trên vai của em.
Có thể vây khốn được Tiểu Lộ, chỉ bằng mấy người chúng ta rất khó có thể cứu em ấy ra."
Du Thanh Vi làm sao có thể không hiểu rõ đạo lý này.
Chính là nàng không tài nào ngủ được, nhắm mắt lại, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh lúc trước Lộ Vô Quy xảy ra chuyện.
Tiết Nguyên Kiền thở dài rồi nói tiếp: "Bất quá, cũng có khả năng là không có việc gì.
Em cũng biết mà, em ấy thường xuyên mơ mơ màng màng, lại có thói quen thích ăn quỷ, nói không chừng em ấy lại ăn quỷ, trong lúc nhất thời quên mất đường về nhà, ngồi ở một góc nào đó ngây người thôi."
Du Thanh Vi "ừm" một tiếng, nói: "Chỉ mong là vậy." Nàng cúi đầu nhìn di động của mình, mong ngóng Lộ Vô Quy sẽ gọi điện thoại cho nàng.
Nàng tình nguyện là Lộ Vô Quy lúc này đang giận dỗi nàng, không thèm trở về nhà, chứ không muốn em ấy xảy ra việc.
Nàng về đến nhà, ăn chén mì, lên lầu rửa mặt rồi mạnh mẽ ép bản thân đi ngủ một chút.
Nàng đã quen lúc ngủ có Lộ Vô quy bên cạnh, một người ngủ thật cô đơn, sợ hãi cùng bất an chặt chẽ bao phủ lấy nàng.
Nàng không sợ chết, nàng biết tình huống trước mắt cần phải làm gì, cũng đã tính toán cho tình huống xấu nhất, chính là, nàng không thể khống chế được cảm xúc của bản thân.
Cho dù là lúc người thân cận với nàng nhất là ông nội mất đi, nàng cũng không cảm thấy sợ hãi và bất an như bây giờ.
Cảm giác này, cực kì giống với đêm Lộ Vô Quy chết, nàng thậm chí còn có ảo giác bị kéo trở về đêm đó.
Chuyện này càng làm cho nàng cảm thấy sợ hãi hơn, nàng sợ, sợ Lộ Vô Quy lại xảy ra chuyện.
Du Thanh Vi gắt gao ôm lấy chăn, không một tiếng động nghẹn ngào.
Nàng nghĩ, nếu lúc này Lộ Vô Quy có thể trở về thì thật tốt.
Nàng tưởng tượng Lộ Vô Quy sẽ bất ngờ nhảy ra, nói với nàng: "Du Thanh Vi, chị khóc nhè." Lúc đó nàng nhất định sẽ bật cười.
Du Thanh Vi khóc lóc một hồi, lại gắt gao cắn môi, mạnh mẽ nuốt nước mắt trở về.
Nàng nói với bản thân: "Ngủ, ngủ, nghỉ ngơi! Mình còn phải dưỡng đủ tinh thần tiếp tục đi tìm tiểu muộn ngốc, còn có rất nhiều chuyện cần mình xử lý."
Nàng vừa buồn ngủ vừa mệt mỏi, thần trí dần dần mơ hồ, ngủ mất.
Du Thanh Vi hôn trầm trầm ngủ ngủ đến buổi chiều mới tỉnh.
Nàng thức dậy đi xuống lầu, phát hiện Quý Lưu Quân đang ngồi trong phòng khách nhà mình.
Nàng hỏi Quý Lưu Quân: "Sao chị lại tới đây?"
Quý Lưu Quân đánh giá vẻ mặt tiều tụy của Du Thanh Vi, nói: "Tiểu Lộ đại sư mất tích, tôi đến đây an ủi em."
Du Thanh Vi không chút nào ngoài ý muốn chuyện Quý Lưu Quân thu được tin tức.
Nàng nói: "Chị nếu có tâm thì hỗ trợ tôi hỏi thăm một chút đi." Ngay sau đó nàng chợt bừng tỉnh, Quý Lưu Quân sẽ không rảnh rỗi chạy tới đây như vậy.
Nàng lập tức la lên: "Nói!"
Quý Lưu Quân thấy biểu tình của Du Thanh Vi không tốt cho lắm, cũng không có tâm tư trêu ghẹo, nàng nói: "Tối hôm qua Bạch Tứ đã chết, chết ở một khu chung cư cũ đã giải tỏa đang chờ phá hủy, sáng nay Bạch lão gia tử tự mình dẫn người đi điều tra."
Du Thanh Vi hỏi: "Tiểu muộn ngốc giết?"
Quý Lưu Quân đáp: "Tình huống cụ thể chưa được chứng thực, chỉ nghe nói Bạch Tứ kia bày một cái tụ âm trận bắt quỷ, kết quả không cẩn thận bắt trúng một con đại quỷ cực kì hung, quỷ kia sau khi bị phong quỷ trận vây khốn liền vận dụng quỷ lực phong ấn cả khu chung cư cũ."
Du Thanh Vi nhíu mày hỏi: "Động tĩnh lớn như vậy, sao tôi không thu được tin tức?"
Quý Lưu Quân tức giận trợn trắng mắt liếc Du Thanh Vi: "Tôi còn có thể đào hố cho em nhảy hay sao? Tin tức độc nhất vô nhị, tin hay không thì tùy! Nhưng mà tôi nói trước, nếu như chỉ đại quỷ kia thật sự là Lộ Vô Quy, em phải giúp tôi lấy Thành Hoàng lệnh đó!"
Du Thanh Vi biết con đường thu thập tin tức của Quý Lưu Quân rất rộng, tổng có thể nghe được một chút tin tức mà người khác không biết đến.
Nàng nói "Cảm ơn" rồi hỏi rõ ràng vị trí của khu chung cư cũ kia, sau đó liên hệ với Long sư thúc kêu bọn họ đến gần đó hội hợp.
Nàng cũng điện thoại cho ba người quỷ đạo, nói cho bọn họ nếu nàng không trở về thì ba người đó hãy giúp nàng báo thù.
Nàng suy nghĩ một chút rồi gọi lại cho Long sư thúc, kêu bọn họ gạt Tả Tiểu Thứ đừng để cô ấy biết.
Nàng nói xong thì thấy mẹ nàng từ trong phòng ra tới.
Nàng nhìn Tả Nhàn, sửng sốt một chút rồi mới lên tiếng: "Vô luận như thế nào, con nhất định sẽ sống sót trở về." Ba nàng đã không còn, nếu nàng cũng mất đi, mẹ nàng....
Tả Nhàn nói: "Đi đi, đừng lo lắng cho mẹ, con nhớ mang theo Đại Bạch."
Du Thanh Vi đáp ứng rồi lên lầu thu thập đồ vật..