Chùa Bảo An - Âm Dương Đạo đạo thống, thuật nuôi quỷ là nhất tuyệt, nuôi ra vô số đại quỷ, thậm chí nuôi ra một cái Đại Quỷ Yêu như Lộ Vô Quy.
Nhưng mà rất nhiều điển tạ, truyền thừa của chùa Bảo An đều bị trận đại hỏa từ 50 năm trước thiêu tẫn.
Du Thanh Vi là truyền nhân chính thống duy nhất còn sống của chùa Bảo An, bất quá nàng chỉ học được một điểm thuật phong thủy từ ông nội nàng.
Còn thuật nuôi quỷ của chùa Bảo An, nàng nửa điểm cũng không học được.
Những phương pháp hiện giờ nàng biết đều là một ít tà thuật được lưu truyền rộng rãi.
Ví dụ như nuôi tiểu quỷ, dùng tinh huyết của bản thân để nuôi nấng ra tiểu quỷ, nhưng phương pháp này nếu nuôi không tốt sẽ không trấn áp được nó, sẽ bị tiểu quỷ phản phệ.
Còn có phương pháp khác là dùng mấy loại cây tụ âm như cây hòe, cây liễu để nuôi quỷ, quỷ sẽ bị nhốt bên trong không cách nào rời đi.
Sau một thời gian, quỷ này sẽ giống như mấy tiền bối ở trong chùa Bảo An quỷ, bị vây nhốt một nơi quá lâu, từ từ biến thành ác quỷ.
Hoặc một phương pháp khác nữa là người sau khi chết được nghe kinh sớm chiều mỗi ngày cho đến hết đầu thất (7 ngày sau khi chết) hoặc thất thất (49 ngày sau khi chết), nhưng loại này không phải là nuôi quỷ, mà là siêu độ, dù cho là người bị đột tử sát khí trùng trùng, oán khí nặng nề nhưng chỉ cần siêu độ qua bảy ngày là sẽ không còn nữa.
Những phương pháp trên không có phương pháp nào có thể áp dụng được cho Thập Tửu.
Trước đây nàng có dùng nhang đèn cúng cho ông nội, Hứa Đạo Công và ba nàng một thời gian, bọn họ đều là người có bản lĩnh trong người, biết tự chăm sóc bản thân, nàng chỉ cần sáng chiều cúng một chén cơm ba cây nhang thơm là đủ rồi.
Thập Tửu không phải ác quỷ, cũng không phải đại quỷ, chỉ là một tiểu quỷ vừa mới chết, nếu nàng mỗi ngày chỉ cúng một bát cơm cùng ba cây nhang thơm cho em ấy, phỏng chừng kết cục của Thập Tửu là sẽ càng ngày càng nhạt đi, càng ngày càng yếu, cuối cùng tiêu tán ở trong thiên địa này.
Trong nhà nàng hiện tại chỉ còn một phòng trống là căn phòng lúc trước của nàng, căn nhà vừa mua kế bên kia tuy gia cụ đầy đủ hết nhưng do đã lâu không có người ở, vẫn cần phải rửa sạch này nọ mới có thể vào ở được, mấy người Long sư thúc phỏng chừng còn phải ở nhà nàng thêm một khoảng thời gian.
Sau khi về đến nhà, Du Thanh Vi liền dẫn Thập Tửu đi đến căn phòng trước kia của nàng, nói: "Em ở phòng này đi."
Dì Tiền thấy trong nhà lại tới thêm một khách nhân, đi theo phía sau vào nhà rồi nhanh nhẹn kêu Tiểu Thất đem đệm chăn trải tốt, đồ dùng tắm rửa cũng chuẩn bị đầy đủ.
Dì thấy tiểu cô nương này một bộ quần áo để thay cũng không mang theo nên hỏi: "Có cần chuẩn bị thêm mấy bộ quần áo không?"
Du Thanh Vi đáp: "Dì Tiền, không cần vội.
Về sau mỗi ngày làm hai phần cơm cúng là được." Nàng giơ quạt xếp chỉ chỉ Thập Tửu rồi nói: "Đây là Thập Tửu, em ấy giống tiểu muộn ngốc đều ăn cơm cúng."
Dì Tiền tức khắc minh bạch.
Vị tiểu muội muội tên Thập Tửu này cũng không phải là người nha.
Du Thanh Vi lại nói: "Dì Tiền, phiền dì tìm mấy người đến hủy đi bức tường ở giữa hai căn nhà, sẵn tiện tìm thêm mấy người đến giúp việc.
Hiện tại trong nhà nhiều người, dì sẽ không lo xuể trong ngoài nhiều việc như vậy, tìm thêm vài người giúp dì làm trợ thủ đi."
Dì Tiền đồng ý, thấy Thập Tửu không phải người, dì không thu xếp được, liền mang theo Tiểu Thất đi bận chuyện khác, đồng thời dặn dò Tiểu Thất tránh xa Thập Tửu một chút, đừng đi trêu chọc Thập Tửu.
Du Thanh Vi hỏi thăm chút tình huống của Thập Tửu.
Thập Tửu hiện tại có thể ra ngoài đều là dựa vào Phật pháp của sư phụ nàng bảo vệ, nhưng cũng chỉ có thể bảo vệ được nàng bảy ngày, sau bảy ngày sẽ không được Phật pháp che chở, không thể hiện thân vào ban ngày nữa.
Du Thanh Vi nghĩ Lộ Vô Quy mới là người thạo quỷ đạo, nhường cho em ấy xem tình huống của Thập Tửu.
Lộ Vô Quy tỏ vẻ chướng mắt bộ dáng của Thập Tửu, nói: "Nàng ta chỉ là một con tiểu du hồn." Cô cạn lời hỏi Thập Tửu: "Cô chết rồi mà sư phụ của cô không làm cho cô một cái linh bài luôn hả?"
Thập Tửu dán sofa bay bay, làm bộ như chính mình đang ngồi trên sofa, vẻ mặt mờ mịt, nói: "Không biết a, lúc em tỉnh lại thì đã bị sư phụ phái đến bên cạnh các chị rồi."
Lộ Vô Quy nghiêng nghiêng đầu nhìn Thập Tửu, "ờm" một tiếng.
Du Thanh Vi đau đầu xoa xoa trán, nàng nói với Lộ Vô Quy: "Tiểu muộn ngốc, Dực Di đại sư đem em ấy phó thác cho chúng ta, chúng ta không thể nào trơ mắt nhìn em ấy tan đi được.
Cho dù có linh bài, nhiều nhất cũng chỉ dưỡng em ấy được 49 ngày, em xem có biện pháp nào có thể giữ cho em ấy tồn tại ở nhân gian nhiều năm mà không biến thành lệ quỷ hoặc ác quỷ hay không."
Lộ Vô Quy mắt lé nhìn Du Thanh Vi, hỏi: "Chị muốn dưỡng nàng ta?" Biểu tình kia tràn đầy không vui.
Lúc trước thì nói muốn tìm bạn trai, lúc này lại muốn dưỡng quỷ khác.
Cô nói: "Dưỡng một con Đại Quỷ Yêu như em còn chưa đủ tốt hay sao?"
Du Thanh Vi thấp giọng nói bên tai Lộ Vô Quy: "Dưỡng em ấy, sau này có việc sẽ thuận tiện tìm Dực Di đại sư hỗ trợ a."
Ánh mắt Lộ Vô Quy sáng lên: "Đúng nha.
Giống như lúc trước ông nội đem em về nuôi, mấy việc nặng ông nội không làm nổi đều kêu Trang Phú Khánh tới làm."
Du Thanh Vi: "......"
Lộ Vô Quy quay đầu nhìn Thập Tửu, nhìn kiểu nào cũng cảm thấy ghét bỏ tiểu du hồn này.
Cô nói với Du Thanh Vi: "Quỷ nếu muốn lâu dài tồn tại, cần phải có đồ vật để bám vào, nói dễ hiểu, người sau khi chết biến thành quỷ đều bám vào xương cốt của chính mình, rất nhiều người dưỡng quỷ đều lấy một mảnh nhỏ xương cốt hoặc lông tóc gì đó thêm vào một ít bùa tụ hồn này nọ, nhờ như vậy mà quỷ có thể cảm ứng được xương cốt hoặc lông tóc của mình, cho dù có một tia hồn phách bị lạc bên ngoài cũng sẽ nương vào cảm ứng tìm trở về, hồn không dễ dàng tán đi." Cô sợ Du Thanh Vi nghe không hiểu, còn cố ý bổ sung thêm: "Giống như ngọc trấn hồn bản mệnh của em vậy.
Bởi vì trong ngọc có dính máu của em lúc em chết, dù cho cách xa mấy ngàn dặm, em vẫn có thể tìm được ngọc trấn hồn bản mệnh của em."
Du Thanh Vi gật đầu.
Cái này nàng hiểu.
Lộ Vô Quy nói: "Chị nhìn xem Thập Tửu này, cho dù nàng ta được Phật pháp che chở nhưng vẫn cứ tán mà không tụ, hồn lực mơ hồ, không có nguồn căn, trên người nàng ta cái gì cũng không có nhưng vẫn có thể theo chúng ta đi khắp nơi, một chút đều không chịu trở ngại, đây là đặc thù rõ ràng nhất của du hồn."
Du Thanh Vi minh bạch ý tứ của Lộ Vô Quy.
Nếu là quỷ, đồ vật mà quỷ bám vào ở đâu thì quỷ sẽ ở đó.
Cho dù cách xa, chỉ cần quỷ dính vào dương khí thì sẽ lập tức bị kéo trở về.
Chỉ có du hồn dã quỷ, không căn không nguồn, bay tới đâu hay tới đó.
Quỷ có vật để bám vào, dính vào dương khí liền có thể bay trở về vật mà nó bám, du hồn dã quỷ không căn không nguồn, dính vào dương khí sẽ lập tức tiêu tán ngay.
Thập Tửu là du hồn, chứng tỏ em ấy chết ở đường Âm, thi cốt không còn.
Nàng nếu muốn dưỡng Thập Tửu thì phải tìm một vật để cho em ấy bám vào.
Nàng hỏi: "Vậy làm cho Thập Tửu một cái linh bài?"
Thập Tửu bay bay trên sofa, có chút bất an, ngón tay xoắn xuýt xoa xoa, thật cẩn thận nhìn Lộ Vô Quy.
Bây giờ nàng đã thật sự tin lời sư phụ nói rằng Tiểu Lộ đại sư rất lợi hại, nàng còn nhìn ra được Lộ Vô Quy không thích nàng.
Lộ Vô Quy nghĩ nghĩ rồi nói: "Nàng ta yếu như vậy, muốn giữ cho nàng ta không tiêu tan thì phải dùng âm mộc làm linh bài.
Tốt nhất nên dùng cây liễu hoặc cây hòe loại cây tụ âm âm mộc để làm.
Nàng ta quá yếu, bằng không có thể dùng gỗ đào, gỗ táo thuộc loại âm mộc làm sẽ càng tốt hơn." Cô biết âm mộc rất quý, bèn bổ sung: "Không nhất định phải làm thành linh bài, làm hồn bài cũng được."
Du Thanh Vi hỏi: "Hồn bài?"
Lộ Vô Quy đáp: "Chính là loại linh bài nhỏ, đem mấy chữ thường khắc trên linh bài khắc thu nhỏ lại." Cô giơ tay múa chân minh họa một cái hình vuông nhỏ, dài rộng chừng một tấc*: "Tiểu thẻ bài lớn chừng như vầy là được rồi.
Nhưng mà bởi vì hồn bài nhỏ, không to bằng linh bài, buổi tối lúc âm khí nặng sẽ không hút được nhiều âm khí như là linh bài, không đủ để dưỡng quỷ, vì vậy nên phải khắc thêm bùa tụ âm linh tinh này nọ."
* 1 tấc = 10cm
Du Thanh Vi đồng ý, nói: "Được rồi, bên Hạ Nhan Hi hẳn là có mấy thứ này, để chị nhờ chị ấy hỗ trợ tìm thử.
Em còn cần gì nữa không?"
Lộ Vô Quy nói: "Mấy chuyện khác chị không giúp được, nàng ta chỉ có thể tự mình làm."
Thập Tửu vội vàng hỏi: "Em cần phải làm gì?"
Lộ Vô Quy nói: "Mỗi ngày buổi tối giờ Tý lúc âm khí trọng cô phải nỗ lực hút âm khí dưỡng hồn, mỗi tháng vào mùng một, mười lăm phải nhiều hút ánh trăng, lúc đầu cô chỉ có thể chậm rãi tụ khí, đến sau này khi đã tụ đủ âm khí, cô phải ngưng Âm Châu....." Cô đem toàn bộ hạng mục công việc mà quỷ phải làm blah blah nói cho Thập Tửu nghe.
Cô nghĩ nghĩ rồi nói tiếp: "Sư phụ của cô không phải rất lợi hại sao? Kêu ông ấy đi bắt đại quỷ đoạt Âm Châu cho cô ăn sẽ mau lớn hơn nha."
Thập Tửu: "....." Nàng yên lặng nhìn Lộ Vô Quy, một lúc lâu sau mới nói được một câu: "Chị nói quá nhanh, nói quá nhiều, em không nhớ được."
Lộ Vô Quy: "....."
Du Thanh Vi gọi điện thoại cho Hạ Nhan Hi, nhờ nàng ấy hỗ trợ tìm âm mộc.
Hạ Nhan Hi nói bên nàng có âm mộc, biết được Du Thanh Vi không cần nhiều liền nói: "Được rồi, để tôi kêu người lấy một đoạn âm mộc trong tâm thụ đưa qua cho em."
Du Thanh Vi nói: "Cảm ơn chị." Nàng dừng một chút mới nói tiếp: "Buổi tối tôi mời khách ăn cơm, chị có thời gian tới không?"
Hạ Nhan Hi hỏi: "Mời khách ăn cơm? Em mời? Có những ai? Chuyện gì thế?"
Du Thanh Vi đáp: "Mấy người Quý Lưu Quân, Trần Vũ, Giang Vũ Hiên, Mặc Khuynh Triết, Yến Thính Vũ bọn họ."
Hạ Nhan Hi phỏng chừng Du Thanh Vi có chuyện quan trọng, lập tức đáp ứng: "Được."
Du Thanh Vi báo thời gian và địa chỉ cho Hạ Nhan Hi.
Không đến hai tiếng, Du Thanh Vi vừa mới ăn xong cơm trưa, người của Hạ Nhan Hi đã đem một đoạn âm mộc lấy từ tâm thụ tặng tới.
Du Thanh Vi đem âm mộc đưa cho Lộ Vô Quy để em ấy hỗ trợ làm linh bài cho Thập Tửu.
Lộ Vô Quy cầm âm mộc đi thư phòng.
Thập Tửu hai mắt trông mong đi theo bên cạnh Lộ Vô Quy, nhìn Lộ Vô Quy ngồi vào bàn bắt đầu làm hồn bài cho nàng.
Âm mộc to cỡ một bàn tay, so với trong dự đoán của Lộ Vô Quy còn muốn lớn hơn nhiều.
Cô ngại cái này quý giá, vốn dĩ muốn làm cho Thập Tửu một cái hồn bài to bằng hộp diêm chắp vá dùng là được, bất quá nghe nói cái khối âm mộc này là do Hạ Nhan Hi tặng, không tốn tiền, Lộ Vô Quy liền không đau lòng nữa.
Cô đem âm mộc mài giũa đến phá lệ bóng loáng, một mặt trên khắc bùa tụ âm và quỷ chú.
Cô dùng cây dao nhỏ để khắc bùa và chữ cực nhỏ, bởi vậy nên có thể khắc được rất nhiều đồ vật , dù sao khắc đồ vật cũng không tốn công bao nhiêu, Lộ Vô Quy liền đem mấy thứ có lợi cho quỷ đều khắc hết vào.
Cô khắc hảo một mặt bùa và quỷ tự xong, tính đem mặt còn lại khắc sinh thần và bát tự của Thập Tửu, bằng không khối âm mộc này sẽ vô chủ, quỷ nào cũng có thể chiếm cứ.
Thập Tửu là cô nhi, nàng không biết mình sinh vào ngày nào tháng nào năm nào, nàng cũng chưa từng ăn qua sinh nhật.
Nàng không biết mình chết lúc nào, chuyện xảy ra vào ngày nàng chết cũng không nhớ nổi.
Lộ Vô Quy kêu Du Thanh Vi gọi điện thoại hỏi Dực Di đại sư xem Thập Tửu là chết ngày nào.
Dực Di đại sư bởi vì thâm hãm đường Âm, phân không rõ giờ giấc, chỉ có thể nói khoảng thời gian đại khái.
Lộ Vô Quy tâm nói: "Không ngày sinh không ngày chết, không có sinh nhật cũng không có đám giỗ, thiệt đúng là mệnh làm cô hồn dã quỷ mà." Cô cảm thấy Thập Tửu còn đáng thương hơn cả cô.
Cô nghĩ nghĩ rồi nói: "Vậy chỉ có một biện pháp, bằng không cô cũng chỉ có thể làm một cái du hồn dã quỷ mà thôi."
Thập Tửu xem Lộ Vô Quy khắc hồn bài, cảm nhận được hồn bài theo từng đồ vật mà Lộ Vô Quy khắc lên phát sinh chuyển biến, liền biết đây là một Đại Quỷ Yêu phi thường, phi thường lợi hại, lập tức đáp lời: "Em nghe lời chị."
Lộ Vô Quy nói: "Cô thành du hồn, thi cốt không còn, phách cũng đã tán.
Hiện tại tôi chỉ có thể đưa hồn của cô nhập vào hồn bài, phong một sợi hồn trong đó, như vậy, hồn bài sẽ biến thành mệnh bài của cô, vô luận cô đi đến nơi nào, hồn bài ở đâu cô sẽ theo trở về nơi đó.
Cô chỉ cần đem hồn bài đeo lên cổ thì có thể mang nó chạy đi khắp nơi.
Nhưng mà, nếu một ngày hồn bài nát, cô cũng sẽ tàn thành mây khói." Cô dừng lại một chút rồi mới bồi thêm một câu: "Cô nếu tiếp tục làm du hồn, không quá 49 ngày liền phải tán."
Thập Tửu "ừm" một tiếng, gật gật đầu.
Lộ Vô Quy thấy bộ dáng của Thập Tửu giống như rất khổ sở, liền an ủi nàng: "Cô không cần thương tâm, tuy rằng cô là du hồn nhưng lại không bị thiếu hồn, cô đem mệnh bài làm như thân thể của chính mình tu ra bảy phách, ba hồn bảy phách tụ lại là có thể tìm cách hóa thành yêu."
Ánh mắt Thập Tửu sáng lên, hỏi: "Em phải mất bao lâu mới có thể tu thành Quỷ Yêu?"
Lộ Vô Quy đáp: "Có được tạo hóa tốt, chiếm được phong thủy bảo địa gì đó, mấy trăm năm đi."
Thập Tửu: "....." Nàng nháy mắt muốn khóc, hỏi: "Em đi đầu thai có được không?"
Lộ Vô Quy nói: "Tôi lợi hại như vậy mà còn phải ăn ba mươi năm nhang đèn mới có thể đầu thành một cái quỷ thai.
Cô một cái du hồn làm gì có tư cách đầu thai, cách tốt nhất chính là đem cô đưa đi siêu độ a."
Thập Tửu thật sự thương tâm, nhào vào lòng ngực của Lộ Vô Quy khóc một trận.
Nhưng quỷ không có nước mắt, nàng chỉ có thể gào khan.
Lộ Vô Quy bị Thập Tửu ôm lấy, cương ở kia, cô muốn đẩy ra nhưng nhìn thấy Thập Tửu khóc đến thương tâm như vậy, đẩy ra có vẻ không tốt cho lắm, nhưng nếu không đẩy ra, nghe nàng ta gào khan tiếng quỷ, thật sự nghe không nổi.
Cô trợn trắng mắt, nhẫn nại tính tình, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng an ủi Thập Tửu.
Du Thanh Vi thấy sắp đến giờ hẹn, chuẩn bị kêu Lộ Vô Quy ra cửa, kết quả nghe thấy trong thư phòng có tiếng khóc, nàng bước vào xem thì thấy Thập Tửu đang nằm trong lòng Lộ Vô Quy khóc đến một cái gọi là thương tâm.....
Lộ Vô Quy thì giống như dỗ em bé vỗ vỗ lưng an ủi Thập Tửu: "Ngoan nga, không khóc nga, ngoan nga, không khóc nga...."
Hai em gái, tuổi xấp xỉ, ôm nhau cùng một chỗ rất có cảm giác thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư.
Du Thanh Vi trong lòng không lý do mà chua lòm.
Nàng ho một tiếng, nói: "Tiểu muộn ngốc, em sửa soạn một chút, chúng ta chuẩn bị ra ngoài.
Chị có hẹn mấy người ăn cơm bàn chuyện." Nàng nhìn Thập Tửu đang ghé vào ngực Lộ Vô Quy có chút chướng mắt, nàng đi qua, một phen nhéo lấy Thập Tửu nhấc lên, nàng ấy nhẹ như một làn khói bay bay, nếu không phải nàng sợ dùng sức quá mạnh sẽ quăng tan mất Thập Tửu, nàng thật sự muốn quăng nàng ấy ra khỏi phòng.
Nàng nói: "Đừng khóc, mang em đi gặp mấy anh trai chị gái chơi, chút nữa tôi sẽ nhờ người làm cho em hai bộ pháp y." Tuy nàng biết Thập Tửu là du hồn dã quỷ, nhưng dùng tay nhấc em ấy lên mới biết em ấy có bao nhiêu nhược.
Có ví dụ thực tế để so sánh, Du Thanh Vi thêm một lần nữa khắc sâu ý thức rằng Lộ Vô Quy có bao nhiêu kì lạ.
Nắm Thập Tửu trên tay chỉ thấy nhược, sờ lên giống như sờ vào một làn khói, còn Lộ Vô Quy trừ bỏ cảm giác sờ vào có hơi lạnh ra thì không khác gì người bình thường.
Lộ Vô Quy nghe nói muốn ra cửa, thực mau đem một đạo trình tự làm việc cuối cùng khắc lên hồn bài cho Thập Tửu, phong một sợi hồn của Thập Tửu vào đó, rồi đem hồn bài treo lên cổ cho Thập Tửu.
Thập Tửu là kim bài đại diện cho Dực Di đại sư, Du Thanh Vi muốn đi bàn chuyện tất nhiên sẽ đem khối kim bài này theo.
Nàng lo lắng điểm này Phật pháp không đủ để bảo vệ Thập Tửu.
Thập Tửu nếu tan thành mây khói, nàng vô pháp giao đãi với Dực Di đại sư, nàng lập tức quyết định nhờ chị Phạm làm cho em ấy hai bộ pháp y.
Nàng biết chị Phạm làm pháp y cần khá nhiều thời gian, nên cùng Lộ Vô Quy thương lượng để em ấy nhường một bộ pháp y cho Thập Tửu mặc đỡ.
Lộ Vô Quy đau lòng pháp y của mình, cau mày vẻ mặt ưu thương nhìn Du Thanh Vi, biểu tình kia sống thoát thoát mà viết: Chị dưỡng quỷ khác, còn đem pháp y của em chia cho quỷ đó mặc.
Du Thanh Vi bị biểu tình của Lộ Vô quy chọc cho dở khóc dở cười.
Nàng chỉ có thể giải thích: "Này không phải là do chị thấy em ấy quá yếu, sợ em ấy tan mất nên mới muốn dùng pháp y bảo hộ em ấy sao?"
Lộ Vô Quy nghĩ nghĩ, miễn cưỡng đáp ứng.
Cô muốn tìm một kiện pháp y mà mình không thích đưa cho Thập Tửu, nhưng tìm tới tìm lui đều là những bộ cô thích, cuối cùng cô cau mày, lưu luyến đem một bộ pháp y đưa cho Thập Tửu, rồi quay qua nói với Du Thanh Vi: "Du Thanh Vi, quay đầu lại nhớ tìm Dực Di đại sư đòi tiền nhen, nhất định phải nhớ rõ kêu Dực Di đại sư tới đây làm việc đó."
Thập Tửu nhìn ra được Lộ Vô Quy luyến tiếc nên biết pháp y này là đồ tốt, chạy nhanh mặc vào người.
Vừa mặc vào liền cảm giác cả người thoải mái, giống như mang hồn bài lên người vậy.
Nàng lập tức hướng Lộ Vô Quy nói lời cảm ơn: "Em không thể mặc không quần áo của chị như vậy được, để em đem thủ ấn của kim cương phục ma ấn dạy cho chị nha."
Ánh mắt Lộ Vô Quy sáng lên, nhưng có chút hoài nghi, hỏi: "Thật sao?" dùng biểu tình "cô đừng có mà lừa tôi" nhìn Thập Tửu.
Thập Tửu vội vàng gật đầu.
Ở nhà người ta, ăn của người ta, dùng của người ta, nàng chút lòng thành này vẫn là phải có.
Lộ Vô Quy tức khắc không đau lòng quần áo nữa, vui vẻ nắm tay Thập Tửu nhảy nhót rồi nói: "Cô dạy tôi thủ ấn của kim cương phục ma ấn, tôi cũng sẽ dạy cho cô một môn bản lĩnh.
Cô muốn học cái gì?"
Tầm mắt của Du Thanh Vi dừng ở hai bàn tay đang nắm lấy nhau thật lâu không buông ra kia, một trận câm nín.
Chờ Du Thanh Vi đem đồ vật tùy thân mang theo ra cửa thu thập xong, nàng đi đến cửa thư phòng, nhìn thấy hai em gái kia ngồi xếp bằng trên bàn, gắt gao chụm vào một khối dạy nhau thủ ấn.
Độ thân mật kia a, miễn bàn..