Du Thanh Vi vội vã mệt mỏi một ngày, sau khi về phòng rửa mặt xong vẫn chưa nhìn thấy Lộ Vô Quy trở về, bèn đi đến phòng của Thập Tửu gọi Lộ Vô Quy.
Nàng đóng lại cửa phòng, leo lên giường rồi hỏi Lộ Vô Quy: "Chị thấy em và Thập Tửu chơi với nhau rất hòa hợp nhỉ?"
Lộ Vô Quy nói: "Tụi em đâu có chơi đâu, cái này gọi là tham khảo lẫn nhau, em còn chỉ cho nàng ấy luyện công nữa.
Nàng ấy là quỷ mới chết, cái gì cũng không biết, tới quỷ văn cũng không biết luôn, là cái bạn nhỏ thất học, em còn đang giúp nàng ấy xóa nạn mù chữ nữa cơ."
Du Thanh Vi nói thầm trong lòng: "Vậy mà còn không chịu gọi là chơi đến vui vẻ hòa hợp." Nàng nói: "Bận cả một ngày rồi, chị đi nghỉ ngơi đây.
Nếu em có rảnh thì vẽ thêm một ít bùa nha." Nàng phải tìm chuyện cho Lộ Vô Quy làm, không thôi nàng vừa đi ngủ em ấy lại chạy đến chỗ của Thập Tửu nữa.
Lúc đó thì sẽ thật sự trở thành sớm chiều ở chung ăn ngủ cùng nhau!
Lộ Vô Quy "dạ" một tiếng, nói: "Vậy em đi thư phòng nhỏ vẽ bùa." Du Thanh Vi trước khi ngủ còn cố ý đến kêu cô trở về phòng, làm cho cô cao hứng muốn hỏng rồi, cô cảm thấy cả người bây giờ đều tràn đầy sức lực để vẽ bùa.
Du Thanh Vi yên lặng nhìn thân ảnh vui mừng nhảy đi thư phòng nhỏ của Lộ Vô Quy, thầm than một tiếng, tâm nói: "Em cũng không thèm ở đây bồi chị một lát sao?" Nàng giận dữ đi đến ngăn tủ lôi ra con gấu bông lớn đã lâu không dùng tới ôm đi ngủ.
Nàng không phải chỉ lỡ miệng nói muốn tìm bạn trai thôi sao, bây giờ chưa gì gối ôm chuyên dụng của nàng đã chạy mất tiêu!
Mấy loại bùa thường dùng Lộ Vô Quy thuần thục đến nỗi chỉ cần một hai phút là đã vẽ xong một tấm, một giờ cô có thể vẽ xong ba mươi, bốn mươi lá bùa.
Khoảng hơn ba giờ sáng, bên ngoài đột nhiên nổi lên gió to, trong không khí tràn ngập hơi ẩm.
Lộ Vô Quy buông phù bút, kéo cửa sổ nhìn ra bên ngoài, bầu trời mây đen giăng đầy, tầng mây cuồn cuộn, hiển nhiên là sắp có mưa to kèm theo sấm chớp.
Cô cao hứng hỏng rồi, vội vàng vọt vào phòng ngủ kêu Du Thanh Vi dậy: "Du Thanh Vi, mau dậy đi, có sấm sét...." Nhưng thấy Du Thanh Vi ngủ đến ngon lành, hình như đang làm mộng đẹp, khóe miệng còn treo ý cười, cô cảm thấy đánh thức Du Thanh Vi không tốt lắm cho nên để cho chị ấy ngủ nhiều thêm một lát.
Cô vọt vào nhà kho nhỏ, đem tài liệu để vẽ bùa lôi đã lâu không dùng tới dọn đến đình hóng gió trong sân, sau đó đi đến nhà kho khiêng trương án đài đem ra đình hóng gió.
Cô đeo phù kỳ sau người, ở bốn phía trận vị xếp vào trận kỳ, tiếp đó liền đem Li Long bát quái bàn định ở dưới chân, đánh một đạo pháp quyết vào trong định tinh la bàn, ánh sáng nhàn nhạt như ánh sao từ trong định tinh la bàn bay ra khiến cho ánh sáng xung quanh một trận vặn vẹo.
Trong nháy mắt định tinh la bàn chậm rãi bay lên đỉnh đầu của Lộ Vô Quy, giống như được khảm ở trong không trung.
Địa khí xung quanh dần dần thấm vào bên trong Li long bát quái bàn, ngọc âm dương bên trong bắt đầu nhanh chóng xoay tròn, nồng đậm địa khí ngưng tụ thành sợi tơ bay lên kết nối với định tinh la bàn phía trên, sau đó hóa thành ánh sao nhàn nhạt sái lạc khắp nơi bao phủ đình hóng gió.
Đôi tay của Lộ Vô Quy tung bay, một đạo tiếp một đạo ấn quyết đánh về phía trận kỳ, bắt đầu kích hoạt trận kỳ.
Khi năm mặt trận kỳ đều được kích hoạt sáng lên, giữa năm mặt trận kì hiện lên sợi tơ ánh sáng nhàn nhạt kết nối với nhau tạo thành đồ án ngôi sao năm cánh.
Đồ án ngôi sao năm cánh lóe lên nhàn nhạt phù quang, mỗi một đạo phù quang đại biểu cho một hành, phân biệt là: Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ.
Lấy ngũ hành kỳ kết ngũ hành trận, ngũ hành tương sinh.
Lấy ngọc âm dương bên trong Li Long bát quái bàn tụ âm dương, hút địa khí, chuyển thành âm dương địa khí.
Giấy để vẽ bùa lôi đã được cô chuẩn bị tốt, đây là loại giấy đã trải qua đặc thù gia công chế thành giấy vàng vẽ bùa, bên trong chứa từng lớp từng lớp tài liệu vẽ bùa lôi, khiến cho nó nhìn dày nặng hơn các loại giấy vẽ bùa bình thường rất nhiều.
Lộ Vô Quy mở ra một cái hộp, lấy ra một cây phù bút.
Phù bút này không giống bút lông dùng để vẽ những lá bùa bình thường đơn giản nhất có thể mua được ở bất kì tiệm văn phòng phẩm nào, bởi vì muốn dẫn lôi lực của bầu trời thì không thể dùng loại bút lông thường được, bằng không khi lôi lực dừng ở mặt trên, bút lông không phải bị tạc toái thì cũng cháy thành tro, người vẽ bùa sẽ bị liên lụy sét đánh.
Bút dùng để vẽ bùa lôi được gọi là đồng tâm phù bút, phía đuôi bút có một cái dẫn lôi bàn tinh xảo rất nhỏ.
Khi lôi đánh xuống sẽ dừng ở dẫn lôi bàn rồi đi theo tâm bút được làm bằng đồng chạy đến ngòi bút, sao đó theo ngòi bút thấm tiến vào trong lá bùa.
Lôi lực được bảo tồn trong lá bùa sẽ tự hóa thành hoa văn bùa lôi.
Tiếp đó vẽ thêm một đạo phong ấn, đem lôi lực phong lại bên trong lá bùa, đến lúc cần dùng thì đánh ra một đạo dẫn phù quyết cởi bỏ phong ấn, trong nháy mắt lôi lực cường đại sẽ được phóng xuất ra.
Lộ Vô Quy ngưng thần tụ khí, trước tiên lấy Âm Dương Thái Cực ấn trấn thân, chân đạp Li Long bát quái bàn, tay phải cầm đồng tâm bút, tay trái kẹp một đạo bùa phong lôi sắc lệnh, đợi đến khi có một tia chớp từ tầng mây đánh xuống, cô liền đánh đạo bùa phong lôi sắc lệnh ra ngoài, đạo bùa phong lôi sắc lệnh kia hóa thành một tia chớp nhỏ bay đến không trung, tia chớp vừa từ tầng mây đánh xuống liền bị bùa phong lôi sắc lệnh tiếp dẫn, ở trong không trung nháy mắt đánh một đường cong vòng về phía đình hóng gió!
Tốc độ của tia chớp nhanh đến không kịp nháy mắt một cái!
Tia chớp tinh chuẩn bổ vào dẫn lôi bàn ở phía đuôi của đồng tâm bút trên tay Lộ Vô Quy, tiếng sấm ầm đùng vang lên.
Ánh sáng lóa mắt phát ra từ tia chớp cùng với tiếng sấm đinh tai nhức óc đánh thức toàn bộ người đang ngủ trong nhà .
Du Thanh Vi mở mắt ra, nàng nghe thấy tiếng hạt mưa bùm bùm đánh vào cửa sổ liền theo bản năng nhìn một vòng xung quanh, không nhìn thấy Lộ Vô Quy đâu.
Nàng vội vàng ngồi dậy đi đến thư phòng nhỏ, vẫn không thấy Lộ Vô Quy thân ảnh, nàng hoang mang quay đầu nhìn xung quanh, đột nhiên một đạo tia chớp từ trên trời giáng xuống, thẳng tắp đánh về phía sân.
Du Thanh Vi nhớ tới bùa Thiên Cương thần lôi giá 800 ngàn mà Lộ Vô Quy luôn tâm tâm niệm niệm, nàng cơ hồ ngay tức khắc lao đến cửa sổ kéo bức màn ra nhìn xuống dưới lầu, chỉ thấy đình hóng gió trong sân đang phát ra ánh sáng nhàn nhạt của ngũ hành trận, bên trong ngũ hành trận ánh sáng quang hoa lưu chuyển giống như ánh sao chiếu rọi! Bởi vì khuất tầm nhìn nên nàng chưa nhìn thấy thân ảnh của Lộ Vô Quy, chỉ nhìn thấy án đài được lót vải vàng đặt trong đình hóng gió.
Một đạo bạch quang từ trong đình hóng gió bay ra, theo sát liền có một đạo tia chớp từ trên trời giáng xuống dừng ở trong viện, ánh sáng chói mắt đến nỗi làm Du Thanh Vi theo bản năng nhắm mắt lại, tiếp đó nàng nghe thấy một tiếng nổ vang lên.
Tiếng nổ kia quá lớn lại cách rất gần, làm nàng không rõ nó là truyền đến từ trong sân hay là từ trên trời truyền xuống.
Tiếng nổ chấn đến trái tim nàng đều run rẩy, màng tai "ong ong" rung động, phảng phất giống như dông tố ấp ủ trong mây đen đang mạnh mẽ đổ ập xuống.
Sức mạnh của thiên địa nhiếp đến nàng trong lòng phát lạnh.
Vào giờ phút này nàng đột nhiên minh bạch vì sao con người lại sợ sấm sét như vậy! Lực lượng này quả thực rất đáng sợ!
Tiểu muộn ngốc! Du Thanh Vi hốt hoảng nghĩ đến Lộ Vô Quy.
Lộ Vô Quy là quỷ, không thể so với người.
Người còn sợ lôi, quỷ càng là từ âm khí ngưng tụ lại thành âm linh, lôi đối với quỷ có thiên nhiên khắc chế, đừng nói là bị sét đánh trúng, chỉ cần cái đuôi lôi điện quét trúng thôi đã đủ ăn không tiêu.
Nàng biết tiểu muộn ngốc có thể vẽ bùa lôi, nhưng giờ phút này nàng vẫn ức chế không được lo lắng, thậm chí sợ hãi.
Tiểu muộn ngốc có lẽ không giống những con quỷ khác, sẽ không sợ lôi, nhưng là, bởi vì em ấy không giống những con quỷ khác, những con quỷ khác sẽ không đưa tới sét đánh, nhưng tiểu muộn ngốc sẽ!
Nàng muốn lao xuống lầu nhưng lại sợ quấy rầy đến Lộ Vô Quy, ngược lại sẽ làm em ấy gặp nguy hiểm.
Nàng đột nhiên nhớ tới hiện tại cả nhà đều ở đầy người, nếu nàng tỉnh thì những người khác cũng sẽ tỉnh.
Chính nàng không đi quấy rầy, nhưng chưa chắc sẽ không có người không hiểu mà đi làm phiền.
Du Thanh Vi nghĩ vậy, khoác thêm áo ngoài đi ra khỏi phòng.
Nàng mới ra khỏi phòng đi được hai bước thì nhìn thấy phòng của Kim Sa, Mục Mộ đều mở cửa ra, nàng thăm dò nhìn thử, thấy trong phòng không có người, cửa phòng của Cửu Nguyệt thì khép hờ.
Nàng đi đến phòng của Cửu Nguyệt nhẹ nhàng gõ cửa: "Cửu Nguyệt?"
Giọng nói run run rẩy rẩy của Cửu Nguyệt truyền đến: "Sao nhà chị lại có sấm sét lớn như vậy a!!!"
Du Thanh Vi đẩy cửa phòng bước vào thì thấy ba chị em Kim Sa trốn trong ổ chăn ôm nhau run bần bật, bên cạnh còn có thêm Đại Bạch đang chui đầu vào run chung.
Đầu Đại bạch chui vào ổ chăn, nửa thân mình lộ ra ngoài.
Nàng hơi sửng sốt một lúc mới nhớ tới nơi này có ba con yêu cùng với một con nhóc từ nhỏ được yêu tinh nuôi lớn.
Du Thanh Vi đối với Đại Bạch vừa sợ bùa vừa sợ sét thiệt hết chỗ nói rồi, tốt xấu gì cũng là giao long vượt qua tám đạo lôi kiếp a! Nhưng mà Đại Bạch cũng là bị bùa lôi dẫn tới thiên lôi đánh chết, nên nàng cũng đành cho qua.
Nàng dặn dò: "Trên nóc nhà có cột thu lôi, nếu sợ lôi thì thành thật ở trong phòng đừng đi ra ngoài." Nàng nhìn mấy đoàn thân mình đang trốn trong chăn run lẩy bẩy kia, cho dù trong lòng hiện tại tràn đầy lo lắng nhưng cũng nhịn không được buồn cười.
Ba chị em nhà này, Kim Sa và Mục Mộ trốn trong chăn không lộ ra một cọng tóc, Cửu Nguyệt còn hơi có chút tiền đồ lộ ra khuôn mặt, còn những nơi khác đều bọc đến kín mít.
Du Thanh Vi cười cười, đóng lại cửa phòng Cửu Nguyệt.
Nàng nghe thấy tiếng cửa phòng của Tả Nhàn mở ra, sau đó thân ảnh của mẹ nàng đang bọc áo choàng xuất hiện trước cửa.
Tả Nhàn hỏi: "Sao sấm sét đều đánh vào trong sân nhà mình vậy, sẽ không có việc gì chứ? Mẹ thấy hình như dưới đình hóng gió có cái gì đó."
Du Thanh Vi đáp: "Không có gì đâu mẹ, là tiểu muộn ngốc đang dẫn thiên lôi để vẽ bùa lôi ấy mà."
Tả Nhàn "ừm" một tiếng, hơi chút yên tâm, nhưng ngay sau đó bà nhớ tới Lộ Vô Quy đã chết biến thành quỷ, tức khắc lại lo lắng lên: "Không phải quỷ sợ lôi sao? Đứa nhỏ này, sao lại đi vẽ bùa lôi làm chi! Con chạy nhanh đi kêu con bé trở về đi, này...!này có bùa lôi hay không không quan trọng, đừng để con bé bị sét đánh bị thương a."
Du Thanh Vi cũng lo lắng nhưng đối với mẹ nàng, nàng chỉ có thể giả vờ tin tưởng tràn đầy mà nói: "Mẹ, yên tâm đi, em ấy có bày trận, không có việc gì đâu.
Nếu không nắm chắc, tiểu muộn ngốc cũng sẽ không dám mạo hiểm.
Lúc này đi kêu em ấy, ngược lại sẽ làm em ấy bị phân tâm."
Trong lúc hai người nói chuyện, Long sư thúc, Tiểu Long, Tiết Nguyên Kiền, Đường Viễn đều đã mặc tốt quần áo ra tới.
Long sư thúc và Tiết Nguyên Kiền còn mặc vào áo mưa, tay ông cầm theo hai thanh đao đầu rồng, Tiết Nguyên Kiền thì dẫn theo hắc kim trọng đao của mình.
Long sư thúc nói với Du Thanh Vi: "Chúng tôi ra ngoài đi dạo." Hai người bọn họ tránh đi đình hóng gió, cửa lớn cũng không đi mà trèo tường ra ngoài sân.
Du Thanh Vi biết bọn họ đây là lo lắng có người âm thầm quấy rối nên đi ra ngoài tuần tra.
Đường Viễn và Tiểu Long mở cửa lớn ở phòng khách, canh giữ dưới mái hiên, binh khí của bọn họ đặt ở chỗ có thể duỗi tay là lấy tới được, toàn bộ tinh thần ở vào trạng thái đề phòng.
Nhìn thấy trận trượng như vậy, Tả Nhàn cũng không ngủ được nữa, đơn giản ngồi chờ ở sofa trong phòng khách.
Du Thanh Vi về phòng thay quần áo, đem quạt Thái Cực Càn Khôn cầm trong tay.
Nàng nhìn thấy trong sân tràn ngập lôi lực, phỏng chừng Yêu Linh quỷ vật sẽ không dám đến quấy rối.
Còn việc có người nào đến quấy rối hay không thì kẻ đó chỉ có thể là nằm vùng ở gần đây mới biết được.
Có Long sư thúc tọa trấn, cho dù có người muốn đến gần nhà nàng ngồi xổm rình rập cũng không dễ ngồi.
Mưa rào sấm chớp mùa hè tới nhanh đi cũng nhanh.
Không đến một giờ, lôi ngừng, mưa cũng nhỏ lại.
Du Thanh Vi thấy lôi đã ngừng, phỏng chừng Lộ Vô Quy cũng đã vẽ xong bùa lôi.
Nàng bung dù giẫm lên mấy vũng nước nhỏ đi đến phía ngoài ngũ hành trận ở đình hóng gió, giương mắt nhìn Lộ Vô Quy, thấy em ấy đang đem Li Long bát quái bàn đeo lại lên cổ.
Nàng hô thanh: "Tiểu muộn ngốc, kết thúc công việc rồi sao?"
Lộ Vô Quy "dạ" một tiếng đáp lại nàng.
Du Thanh Vi hỏi: "Có thể hủy đi trận kỳ không?"
Lộ Vô Quy nói: "Có thể a."
Đường Viễn và Tiểu Long thở phào nhẹ nhõm một hơi, hai người đi qua giúp đỡ thu dọn đồ vật.
Đường Viễn nói: "Để chúng tôi thu dọn cho, hai em vào nhà trước đi."
Du Thanh Vi cẩn thận đánh giá Lộ Vô Quy, nhìn thấy em ấy không có việc gì, lúc này mới quay sang nhìn bùa lôi đặt ở trên bàn.
Nàng vừa nhìn đôi mắt liền sáng lên.
Mười hai đạo bùa lôi, chỉnh tề xếp thành một hàng.
Lá bùa màu vàng hiện lên hoa văn lôi điện màu xanh, mặt trên còn có nét mực chu sa màu đỏ vẽ lên để phong ấn lôi lực bên trong.
Lộ Vô Quy nhìn bùa bày trên bàn, tràn đầy tiếc nuối nói: "Tối nay lôi thực tốt, đánh hơn hai mươi đạo, nhưng đáng tiếc một lần chỉ có thể vẽ tối đa mười hai lá bùa lôi thôi." Cô đem đồng tâm bút vừa dùng để vẽ bùa lôi đưa cho Du Thanh Vi rồi nói: "Cho chị nè.
Bút này đã dùng qua, về sau sẽ không thể dùng để vẽ bùa lôi được nữa, nhưng mà bút này bên trong có chứa mười hai đạo lôi điện, có lôi lực lưu lại bên trong, dùng để khắc âm tà quỷ vật rất tốt nha."
Du Thanh Vi nghĩ nàng cũng không dùng tới đồng tâm bút này, đem nó tặng cho Đường Viễn.
Lộ Vô Quy đem mười hai đạo bùa Thiên Cương thần lôi thu hồi tới giao cho Du Thanh Vi: "Cho chị."
Du Thanh Vi kinh ngạc nhìn Lộ Vô Quy, hỏi: " Cho chị hết tất cả sao?"
Lộ Vô Quy đáp: "Em không dùng được nha." Cô nhìn thấy có người giúp thu dọn đồ vật, không cần tự mình đi hủy phù kỳ và phù trận liền đem bùa Thiên Cương thần lôi nhét vào trong ngực Du Thanh Vi, xách lên balo đựng pháp khí của mình nhảy nhót trở về nhà.
Trời mưa nhưng Lộ Vô Quy không bị ướt chút nào, chân không hề chạm đất nhảy về phòng khách.
Cô thấy Tả Nhàn đang đứng ở cửa bèn hỏi: "Tả Nhàn, dì lại không ngủ được hả?"
Tả Nhàn thật là sợ Lộ Vô Quy không có chuyện gì lại lôi chuyện bà trốn trong phòng khóc một mình ra nói: "Sấm sét quá lớn, ồn đến ngủ không được.
Dì quay về ngủ tiếp đây."
Lộ Vô Quy vẫy vẫy tay nói: "Ngủ ngon ạ." Cô quay trở về phòng, chọn một chỗ gần giường của Du Thanh Vi nhất ngồi xếp bằng đả tọa.
Du Thanh Vi bận rộn xong cũng trở về phòng, nàng nhìn thấy Lộ Vô Quy đang ngồi xếp bằng ở trên tủ đầu giường, hai tay bóp ấn đả tọa.
Nàng nói thầm trong bụng: "Tủ đầu giường nhỏ xíu như vậy em cũng ngồi cho được." Nàng nhìn giường lớn của mình, thật sự là cạn lời với Lộ Vô Quy, lại nói thầm trong bụng thêm một câu nữa: "Giường lớn như vậy không thèm chiếm, chen chúc trên cái tủ đầu giường nhỏ như vậy làm cái gì!" Nàng buồn bực đem chín đạo bùa lôi còn lại cất trong trong balo..