Quy Hồn Tục FULL


Du Thanh Vi ăn qua cơm chiều, sau đó cúng cơm cho Thập Tửu và Lộ Vô Quy, chờ hai em ấy ăn xong cơm cúng mới gọi vào trong thư phòng.

Thư phòng của nàng đủ rộng, hơi dọn dẹp chỉnh sửa một chút là có thể thừa ra một khoảng đủ để đặt thêm vào một cái bàn thờ và hai tấm đệm hương bồ.
Nàng đốt ba nén nhang thơm, mở ra kinh thư, ngồi trên ghế cạnh bàn thờ niệm kinh.
Thập Tửu và Lộ Vô Quy ngồi song song xếp bằng ở trên đệm hương bồ, nhắm mắt, nghe Du Thanh Vi niệm kinh.
Ngô Hiểu Ngôn lén lút đẩy cửa thư phòng đang khép hờ ra rồi bước vào, rón ra rón rén ngồi lên sofa, chống cằm nhìn các nàng làm khóa tối.

Nàng cho rằng chỉ có ở đạo quan mới làm khóa tối mà thôi, không nghĩ tới ở nhà Du Thanh Vi cũng có làm khóa tối.

Nàng tinh mắt phát hiện khói bốc ra từ nhang đang cắm ở bàn thờ không phải bay lên trên, mà là chậm rãi bay là đà xuống, dừng ở mũi của Lộ Vô Quy và Thập Tửu, bị hai người ấy hấp thu.
Thanh Tâm Chú mà Du Thanh Vi niệm có tên đầy đủ là Thái Thượng Lão Quân đạo thường thanh tĩnh kinh, là kinh tàng của Đạo gia.
Lộ Vô Quy thích nhất là niệm Đạo Đức Kinh.

Cô đợi sau khi Du Thanh Vi niệm xong Thanh Tâm Chú liền kêu chị ấy niệm Đạo Đức Kinh cho cô nghe.
Du Thanh Vi mở Đạo Đức Kinh ra, môi đỏ khẽ mở, chậm rãi đọc: "Đạo khả Đạo, phi thường Đạo; Danh khả danh, phi thường danh; Vô danh thiên địa chi thủy, hữu danh vạn vật chi mẫu; Cố; Thường vô dục, dĩ quan kỳ diệu; Thường hữu dục, dĩ quan kỳ hiếu...."*
*Đạo Đức Kinh là quyển sách do Triết gia Lão Tử viết vào khoảng năm 600 TCN, gồm 81 chương với khoảng 5000 chữ Hán, chia làm 2 phần: Thượng Kinh Và Hạ Kinh.
-Thượng Kinh gồm 37 chương, bắt đầu bằng câu: "Đạo khả Đạo, phi thường Đạo".

Thượng Kinh luận về chữ "Đạo" nên được gọi là Đạo Kinh.
-Hạ Kinh gồm 44 chương, bắt đầu bằng câu: "Thượng Đức bất Đức thị dĩ hữu Đức".

Hạ Kinh luận về chữ "Đức" nên được gọi là Đức Kinh.
*Tạm dịch nghĩa của đoạn trên: "Đạo có thể gọi được, không phải Đạo thường; Tên có thể gọi được, không phải là tên thường; Không tên là gốc của trời đất, có tên là mẹ của vạn vật; Vì vậy; Thường không tư dục, mới nhận được chỗ huyền diệu của Đạo; Thường bị tư dục, chỉ thấy chỗ chia lìa của Đạo...."
Lộ Vô Quy cảm thấy Du Thanh Vi niệm kinh còn dễ nghe hơn so với đạo sĩ trong đạo quan, tuy rằng thiếu đi cỗ ý vị du trầm quanh quẩn lâu dài, nhưng trong thanh âm mềm nhẹ lại có vài phần thấm lạnh như suối trong róc rách chảy xuôi, nghe vào liền thấy linh đài có vài thần thanh minh.
Đại Bạch vẫn luôn cuộn trên cổ tay của Lộ Vô Quy, nguyên bản mí mắt đang lười biếng đánh nhau, nghe thấy Du Thanh Vi niệm kinh, mắt từng chút một nặng nề híp lại, cái đầu nhỏ của nó gật gù giống như gà mổ thóc, không tới vài phút đã ngủ mất.
Thập Tửu nghe Đạo có chút không hiểu cho lắm, nhưng mà giọng niệm kinh cùng với hương khói được hấp thu vào khiến cho cả người nàng đều trở nên ấm áp, phá lệ thoải mái.
Du Thanh Vi niệm xong kinh, buông kinh thư trong tay ra, thấy Lộ Vô Quy và Thập Tửu ngồi xếp bằng trên đệm hương bồ nhắm mắt đả tọa nhập định, nguyên bản Đại Bạch lúc nãy đang cuốn trên tay của Lộ Vô Quy giờ đã hóa thành ba thước dài, thân hình giao long thật dài kia quấn nhiều vòng quanh cánh tay của Lộ Vô Quy, cái đuôi rũ xuống, một chân banh ra, miệng giao long hé mở, ngủ đến không biết trời đâu đất đâu.

Nếu không phải nó là Yêu Linh, Du Thanh Vi thực hoài nghi nó rất có thể phát ra tiếng ngáy hoặc chảy cả nước miếng ra ngoài.
Nàng quay đầu nhìn Ngô Hiểu Ngôn đang ngồi trên sofa, em ấy đang há hốc mồm ngơ ngác nhìn Đại Bạch, đôi mắt cũng chưa chớp một cái.
Nàng phóng nhẹ bước chân đi đến bên cạnh Ngô Hiểu Ngôn, nhẹ nhàng vỗ vai kêu em ấy cùng ra khỏi thư phòng.
Du Thanh Vi dẫn Ngô Hiểu Ngôn đến trong sân, nàng lười biếng nằm lên ghế, hỏi: "Cẩm Trần đạo trưởng kêu em đến đây, có dặn dò gì em không?"
Ngô Hiểu Ngôn lắc đầu, nói: "Ông chỉ kêu tôi đến đây ở một thời gian, kêu tôi phải nghe lời chị thôi."
Du Thanh Vi nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Vậy em yên tâm ở lại đây, có yêu cầu gì cứ nói với dì Tiền hoặc nói với tôi cũng được." Nàng đại khái có thể minh bạch dụng tâm của Cẩm Trần đạo trưởng.

Ngô Hiểu Ngôn ở đây, có thể đại biểu cho sự bảo vệ của Thượng Thanh Cung đối với nhà nàng, tỏ vẻ nếu người có quyền thế nào đó xúc phạm nàng, Thượng Thanh Cung tuyệt sẽ không ngồi yên không nhìn đến.

Nàng không muốn tiểu muộn ngốc rơi vào ác quỷ đạo, Cẩm Trần đạo trưởng và Dực Di đại sư cũng đồng dạng không muốn.
Vừa qua khỏi giờ Ngọ, nhà thầu Du điện thoại cho Du Thanh Vi nói cho nàng biết người nhà của những công nhân mất tích đã tới rồi, ông hỏi nàng muốn dàn xếp như thế nào.
Du Thanh Vi kêu ông cứ bồi thường theo đúng quy định trong tai nạn lao động, sau đó nói thêm một câu: "Bây giờ tôi sẽ qua đó." Việc này vốn dĩ nàng có thể giao cho nhà thầu Du thay nàng ra mặt xử lý, không cần bản thân phải tự qua đó.

Nhưng mà nàng cảm thấy nên dẫn Lộ Vô Quy quay trở lại đó nhìn thử.
Nàng kêu Đại Bạch và Ngô Hiểu Ngôn canh chừng nhà cửa, sau đó mang Lộ Vô Quy đi đến công trường.
Nàng và Lộ Vô Quy từ trên xe bước xuống, nhìn thấy khắp công trường nơi nào cũng dán đầy bùa.

Trong số đó chỉ có mấy lá bùa là hữu dụng, còn phần lớn thì không có tác dụng gì, bất quá công trường nháo ra chuyện lớn như vậy, có mấy lá bùa dán ở đây cũng có thể làm cho người ở trong công trường an tâm hơn một chút.
Trong văn phòng truyền đến tiếng khóc, già trẻ lớn bé mười mấy người chen chúc ở trong đó.
Du Thanh Vi nhìn nhà thầu Du đang nói chuyện cùng những người đó, nhẹ nhàng gật đầu, ý bảo ông cứ tiếp tục bận rộn, còn chính mình thì dẫn Lộ Vô Quy đi lấy hai cái ghế nhựa ngồi ở trong góc quan sát.
Trong văn phòng, người thì lau nước mắt, người thì khóc lóc, một mảnh bi thảm.

Nhà thầu Du luôn mãi thuyết phục người nhà của mấy công nhân mất tích rằng bọn họ có thể đã không còn nữa, đã tìm mấy vị đại sư đến nhìn thử rồi, nếu là có biện pháp tìm được người đưa trở về, ông tuyệt đối sẽ làm ngay, chứ không ngồi ở đây nói chuyện bồi thường làm gì.

Nhưng người nhà vẫn như cũ khóc lóc cầu xin ông đi tìm người, thậm chí có người còn soạn sẵn tờ thông báo tìm người mất tích.
Một cô bé lau nước mắt nói không cần tiền, chỉ muốn ba ba thôi.
Du Thanh Vi nghe thấy câu "muốn ba ba", nhớ đến chính mình lúc còn nhỏ, cái mũi đột nhiên chua xót, đôi mắt có điểm nóng lên, nàng nghiêng đầu sang một bên, rời khỏi văn phòng.
Lộ Vô Quy đi qua cầm lấy tờ thông báo tìm người, nhìn thấy ảnh chụp phía trên là khuôn mặt của một trong bốn người công nhân mà cô đánh chết tối hôm trước.

Người này chừng hơn ba mươi tuổi, cười đến ngây ngốc, nhưng có vẻ rất hạnh phúc.
Một người phụ nữ thấy Lộ Vô Quy xem thông báo tìm người liền hỏi cô: "Cô là người nơi này sao? Cô có gặp qua chồng của tôi không?" Chị ta lại chỉ vào ảnh chụp trên tờ thông báo trong tay Lộ Vô Quy, nói: "Chính là người này, cô nhìn thử xem."
Lộ Vô Quy tính nói rằng: "Người này bị tôi đánh chết rồi." Nhưng nhìn vào đôi mắt đầy mong đợi của người phụ nữ kia, cái gì cũng không nói thành lời.
Một cặp vợ chồng hơn năm mươi tuổi ngồi trên sofa, người đàn bà khóc đến thở hổn hển, vừa khóc vừa nói, bọn họ hơn ba mươi tuổi mới sinh được một đứa con trai, nuôi đến lớn cũng không dễ dàng gì, vừa giới thiệu đối tượng xem mắt cho thằng nhỏ xong.....
Một bác gái bốn năm mươi tuổi nói: "Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, nói mất tích là mất tích như thế nào? Em trai tôi còn hai đứa con ở nhà, đứa lớn mới vào đại học, đứa nhỏ vừa mới sinh ra, em dâu của tôi còn đang ở cữ, tôi chưa dám nói việc này cho em ấy biết....!Ai da, cả nhà nó sau này phải sống như thế nào đây...."
Du Thanh Vi đứng bên ngoài trong chốc lát, nhìn thấy Lộ Vô Quy héo rũ cúi thấp đầu đi ra.

Nàng đi đến cửa văn phòng nói với nhà thầu Du: "Nhà thầu Du, tôi đi về trước, có gì liên hệ qua điện thoại sau."
Nhà thầu Du ứng thanh, đứng dậy bước nhanh ra ngoài, dừng lại bên cạnh xe của Du Thanh Vi.
Du Thanh Vi xa xa nhìn mấy người còn đứng trong văn phòng, thở dài một hơi rồi nói: "Chú cùng bọn họ nói ổn thỏa xong thì gửi số tài khoản qua cho tôi." Nàng tạm biệt nhà thầu Du rồi dắt Lộ Vô Quy lên xe rời đi.
Nàng lái xe ra khỏi công trường, nhìn thấy Lộ Vô Quy ngơ ngơ ngác ngác nên gọi em ấy: "Tiểu muộn ngốc."
Lộ Vô Quy "dạ" một tiếng, giọng nói vô cùng rầu rĩ.
Du Thanh Vi nói: "Làm trong nghề này của chúng ta, thường xuyên sẽ gặp phải trường hợp bị quỷ bám thân hoặc trúng tà thuật phát cuồng, công kích người ở bên cạnh, thậm chí còn cầm dao giết người.

Thông thường mà nói, gặp trường hợp như vậy thì sẽ đè người đó trói lại, sau đó tìm cách trừ tà, có đôi khi tình huống khẩn cấp không kịp trói thì sẽ vặn cho trật khớp chân tay.

Để về nhà chị dạy cho em."
Lộ Vô Quy gật đầu đồng ý, nói: "Được." Cô hỏi: "Du Thanh Vi, em đánh chết bốn người công nhân kia, có phải là không đúng hay không?"
Du Thanh Vi nói: "Tình huống lúc đó, chúng ta thật sự không có biện pháp.

Chỉ là về sau nếu lại gặp phải tình huống như vậy, nên tận lực cứu người.

Bởi vì mỗi người sau lưng đều có một gia đình, người đó sẽ có cha mẹ, vợ con, đánh chết một người, hủy diệt chính là một gia đình.

Cứu một người, cứu chính là cả một gia đình." Nàng ngừng một chút rồi nói tiếp: "Nhưng những người tối hôm trước đánh đến nhà của chúng ta, bọn hắn đã giết đến cửa nhà, đánh chết liền đánh chết." Nàng không muốn Lộ Vô Quy dính đến mạng người vô tội, nhưng cũng không muốn Lộ Vô Quy bị người giết đến trên đầu lại không hoàn thủ.
Lộ Vô Quy "dạ" một tiếng, nhớ kỹ.
Du Thanh Vi nhìn thấy bên đường có một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp đang đứng vẫy xe.

Người này nhìn có chút quen mắt, nhưng trong lúc nhất thời nàng không nhớ nổi đã gặp ở đâu nên không dừng xe lại, trực tiếp chạy vượt qua.
Đột nhiên nàng có cảm giác băng ghế sau xe nhiều thêm một người, nhìn qua kính chiếu hậu thì thấy người phụ nữ xinh đẹp kia cư nhiên đang ngồi trong xe nàng.

Nếu không phải sợ bị theo đuôi thì Du Thanh Vi đã giẫm mạnh chân thắng rồi.
Lộ Vô Quy cảm thấy phía sau nhiều ra thêm một người, cô quay đầu lại, ghé vào chỗ tựa lưng trên ghế, hỏi: "Khôi Tử Tuyển, ai cho cô leo lên xe của chúng tôi hả?"
Khôi Tử Tuyển hừ hừ hai tiếng, nói: "Không phải cô dùng người giấy truyền tin cho tôi, nói muốn gặp tôi bàn chuyện sao? Địa phương hẹp như vầy, tôi xem Đại Quỷ Yêu như cô làm sao động thủ được.

Ai, Du Thanh Vi, cô chuyên tâm lái xe đi, coi chừng xảy ra tai nạn bây giờ.

Tôi nghe nói lúc trước cô thiếu chút nữa là bị đè nhẹp lép phải không, nha, thiệt là đáng tiếc."
Lộ Vô Quy thật muốn đem thước phép Lượng Thiên nhét vào trong miệng Khôi Tử Tuyển.

Cô cảm thấy Khôi Tử Tuyển thiệt là đáng ghét.
Khôi Tử Tuyển cười nói: "Bà chủ Du, nhìn không ra tới ngài đây là một người phúc hậu nha.

Xì, mấy công nhân đã chết kia làm sao cũng không trách được đến trên đầu ngài, ngài cư nhiên đi bồi thường cho bọn họ.

Ngài nói thử xem, nếu địa bàn mà ngài quản lý chết thêm vài người nữa, ngài đây không phải sẽ bồi thường đến tán gia bại sản sao."
Du Thanh Vi nói thầm trong bụng: "Nếu bốn người kia không phải do tiểu muộn ngốc đánh chết, cô nghĩ tôi có bồi thường không." Lời này nàng chỉ có thể nói trong lòng, tự nhiên sẽ không nói ra cho Khôi Tử Tuyển nghe.
Khôi Tử Tuyển bắt chéo chân lên, có vài phần đắc ý mà nói: "Có phải muốn cùng tôi nói chuyện hợp tác không nha? Tôi đã nói rồi, mấy người trong Hiệp Hội Dân Gian Tông Giáo kia không đáng tin đâu, không bằng liên thủ với tôi.

Nói đi, cô muốn hợp tác như thế nào, tôi rất là dễ nói chuyện." Biểu tình trên mặt ả viết rõ rõ ràng ràng: Mau cầu xin tôi, mau cầu xin tôi đi.
May mà Khôi Tử Tuyển không có cái đuôi, bằng không Du Thanh Vi thực hoài nghi Khôi Tử Tuyển sẽ vểnh cái đuôi lên tới trên trời.

Du Thanh Vi hỏi: "Sao cô biết tôi ở đây?"
Vẻ mặt của Khôi Tử Tuyển vờ như không thể tin được nhìn Du Thanh Vi, sau đó khinh thường xì một tiếng, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Thành thị này nơi nào cũng có nhãn tuyến của chúng tôi, hành tung của các người chúng tôi rõ như lòng bàn tay."
Du Thanh Vi nhìn biểu tình đắc ý của Khôi Tử Tuyển, tức khắc không muốn cùng ả ta nói chuyện nữa.
Nàng lái xe đến đại lộ Tân Giang, tiến vào đỗ xe ở một quán cà phê khá nổi tiếng ở cạnh bờ sông.
Khôi Tử Tuyển thấy Du Thanh Vi đậu xe vào trong bãi đỗ xe, tức khắc có chút khẩn trương, hỏi: "Ê, không phải là cô muốn xuống tay với tôi chứ?"
Du Thanh Vi không để ý Khôi Tử Tuyển, nàng xuống xe đi đến một bàn ngoài trời ngồi xuống, gọi một ly cà phê cùng một cái bánh ngọt.
Một Quỷ Yêu và một Đại Quỷ Yêu không uống được cà phê cũng không ăn được bánh ngọt, tiết kiệm cho nàng một mớ tiền!
Khôi Tử Tuyển nhìn quanh một vòng, sau đó thăm dò nhìn nhìn bờ đê, lúc này mới yên tâm ngồi đối diện Du Thanh Vi, hỏi: "Tìm tôi ra đây để cho tôi nhìn cô uống cà phê hả?"
Du Thanh Vi nói: "Phố Thanh Liễu."
Khôi Tử Tuyển "Hả?" một tiếng, hỏi: "Cái gì cơ?" Không đầu không đuôi tự nhiên nói tên một con phố, quái lạ.
Du Thanh Vi nói: "Các người có thể hoạt động ở phố Thanh Liễu, nhưng không thể nháo ra mạng người.

Đây là địa bàn của tôi, Hiệp Hội sẽ không đến phố Thanh Liễu gây khó xử cho các người." Thay vì để cho đám người của Hiệp Hội Yêu Linh loạn nhảy sinh sự, không bằng chia cho bọn họ một con phố, khi nào có việc cần đến, nàng cũng dễ dàng tìm được bọn họ.

Đến phố Thanh Liễu tìm Yêu Linh quỷ quái của Hiệp Hội Yêu Linh vẫn tốt hơn là xuống đường Âm tìm bọn họ.
Ánh mắt Khôi Tử Tuyển sáng lên, con ngươi trong suốt thẳng lăng lăng nhìn Du Thanh Vi: "Công khai chia địa giới cho chúng tôi, cô không sợ không có biện pháp giao đãi cho Hiệp Hội bên kia sao?"
Du Thanh Vi hớp một ngụm cà phê, chậm rãi nói: "Hiện tại bọn họ mới là người không có biện pháp giao đãi với tôi."
Khôi Tử Tuyển nhướng mày, nói: "Cái chúng tôi muốn là chia khu mà trị với Hiệp Hội, thế cục trước mắt còn rất tốt nha."
Du Thanh Vi cười khẽ một tiếng, nói: "Bạch Thái Hoán khó đối phó, Lý Thái Hưng không dễ chọc, nhưng đám thuộc hạ và nanh vuốt của bọn hắn thì rất dễ băm a." Nàng như có ẩn ý liếc Khôi Tử Tuyển, nói: "Ví dụ như, có thể trước tiên cắt đứt con đường thu thập tin tức của bọn hắn chẳng hạn.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui