Lúc Du Thanh Vi về đến nhà là đã gần ba giờ sáng.
Nàng bôn ba cả ngày, mệt đến nỗi vừa rửa mặt xong liền lên giường nằm không nghĩ động đậy.
Trải qua tràng biến cố gia đình trước kia, nàng dưỡng thành một cái thói quen tốt, đó là dù cho tình thế trước mắt có bao nhiêu khó khăn, có phiền lòng đến bao nhiêu, khi cần ngủ thì sẽ đi ngủ, nắm chặt thời gian mà bổ sung giấc ngủ nâng cao thể lực, tránh cho đem thân thể cố sức đến hỏng mất.
Nàng ngủ thẳng một giấc, đến khi tỉnh lại đã là 11 giờ trưa ngày hôm sau.
Nàng rửa mặt xong, đi ra ban công hoạt động gân cốt, liếc mắt một cái nhìn thấy Long sư thúc, Tiểu Long và ba người quỷ đạo đang ngồi quanh một cái bàn tròn nhỏ trong sân của căn biệt thự kế bên uống trà.
Nàng về phòng thay quần áo, dự định đi qua nhà kế bên tìm Long sư thúc, lúc đi ngang qua thư phòng thì nghe thấy bên trong có tiếng nói chuyện, nàng đẩy ra cánh cửa đang khép hờ, nhìn thấy Thập Tửu, Lộ Vô Quy và Ngô Hiểu Ngôn đang ngồi vây quanh cái bàn, Lộ Vô Quy đang chỉ cho các nàng làm kim bạc tiền.
Người đang nói chuyện là Lộ Vô Quy, cô đối với mớ tiền nhang đèn Hạ Nhan Hi đưa cho vẫn còn canh cánh trong lòng, lèm bà lèm bèm: "Đem tiền nhang đèn giả làm Quỷ Thần tiền gạt tôi, quá xấu rồi, làm tôi tức muốn điên.
Thập Tửu, cô đã là quỷ, phải học cách làm Quỷ Thần tiền, về sau nếu gặp phải phiền toái lớn còn có thể dùng tiền mua đường...."
Du Thanh Vi thấy Lộ Vô Quy lèm bà lèm bèm, Thập Tửu và Ngô Hiểu Ngôn chỉ biết cắm đầu làm kim bạc tiền, tự nhiên thấy buồn cười vô cùng.
Nàng nói thầm trong lòng: "Tiểu muộn ngốc ơi là tiểu muộn ngốc, đâu phải ai cũng có thể dễ dàng mời Quỷ Đế và Thần Tài tới để đóng ấn lên kim bạc tiền đâu a." Nàng xoay người đi xuống lầu, đến căn biệt thự bên cạnh tìm mấy người Long sư thúc.
Du Thanh Vi đi qua chào hỏi mấy người bọn họ, tiếp nhận cái ghế dựa Tiểu Long đưa tới rồi ngồi xuống.
Long sư thúc nhìn thấy trên mặt, trên cổ của Du Thanh Vi đều là những vết thương nhỏ vụn, vừa đau lòng vừa buồn cười, nói: "Là con gái thì nên chú ý gương mặt của mình nhiều một chút, đừng để lại sẹo sẽ khó coi lắm."
Du Thanh Vi sờ sờ mặt mình, kéo cái ghế dời đến bóng mát của cây ngồi xuống.
Đầu tháng bảy, mặt trời giữa trưa vô cùng chói chang.
Bất quá mấy người bọn họ đều hằng năm đi Âm, âm khí rất nặng, lúc này ngồi phơi ánh mặt trời một chút mới tốt.
Long sư thúc nói: "Tuy lần này bọn chúng dùng kế điệu hổ ly sơn làm cho mấy đứa con gặp nguy hiểm một trận, nhưng cũng không phải không có thu hoạch."
Du Thanh Vi thấy Long sư thúc gợi lên đề tài rồi lại uống trà tiếp, biết thúc ấy đây là muốn khảo nghiệm nàng.
Nàng có chút cạn lời cười cười, nói: "Thu hoạch lớn nhất chính là Lý Thu đã bị bại lộ tung tích.
Nếu bọn hắn vẫn luôn trốn sau màn thuê người từ Nam tới Bắc đến đánh chúng ta, chúng ta sẽ chạy tới chạy lui đến mệt mỏi.
Cho dù chúng ta có suy đoán như thế nào, nhưng bóng dáng đối phương còn không gặp, không bằng không chứng, chúng ta cũng chỉ có thể đánh lũ binh tôm tướng cua, không đụng được tới kẻ thật sự đứng sau màn." Cũng may có nhà thầu Du kia tạo ra nước đi ngoài ý muốn, khiến cho các nàng trước tiên đánh gãy hành động của đối phương, bằng không, nàng và Lộ Vô Quy có thể thật sự sẽ rơi vào tử cục.
Nếu trận pháp mà đối phương bố trí hoàn thành, nàng và Lộ Vô Quy liền sẽ bị vây khốn trong trận, hơn ba mươi cái mạng người là chắc chắn phải cõng trên lưng, nếu muốn thoát thân thì ít nhất cũng phải chờ đến hừng đông, đến lúc đó, Đại Bạch và mẹ của nàng đã sớm bị người bắt đi.
Long sư thúc nhẹ nhàng gật gật đầu, nói: "Trước kia thúc và Lý Thu chưa từng giao tiếp qua, cũng không quen biết hắn, nên không xác định được người mà thúc giao thủ có phải là Lý Thu hay không.
Tin tức Khôi Tử Tuyển cung cấp vẫn cần xác minh lại một chút."
Du Thanh Vi gật đầu.
Long sư thúc nói tiếp: "Việc này cũng không khó, thúc sẽ kêu lão Nhạc mang bọn thúc đi nhận người."
"Lão Nhạc?" Du Thanh Vi nghe tới cái tên đó, nhất thời chưa nhớ ra đây là ai, nàng suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Đà Gia?"
Long sư thúc gật đầu, ông nói: "Chuyện ba cái gia hỏa hôm qua bị quăng vào trong sông Âm cũng là do thúc và lão Nhạc đem tin tức thả ra ngoài.
Bên Tiểu Đường tối hôm qua huyết chiến một đêm, bắt được hai con sơn tinh dã quái liên quan đến tên đệ tử xuất mã kia, đem chúng nó lột da rút gân xẻo sống.
Còn tên xuất mã đệ tử kia, trong nhà của hắn chỉ còn lại một bà nội già mù lòa, Tiểu Đường cũng không khó xử bà ấy.
Tin tức của Tiểu Đường bên kia thúc cũng đã thả ra ngoài."
Du Thanh Vi biết đây là đang đề tỉnh cho những kẻ được mời từ nơi khác tới.
Nàng nhẹ nhàng gật đầu, tỏ vẻ tán thành.
Long sư thúc lại nói: "Đám người Khôi Tử Tuyển vẫn còn đang ở trên bảng truy nã, hành sự chay mặn không kiêng kị, xem mạng người như cỏ rác, chuyện ở phố Thanh Liễu, thúc lo lắng sẽ có người lấy ra làm cái cớ.
Bạch Thái Hoán kinh doanh Quỷ Thị nhiều năm như vậy, đến bây giờ cũng chưa dám công khai thừa nhận có liên hệ lui tới với Khôi Tử Tuyển."
Du Thanh Vi đối với việc này vẫn rất có chừng mực.
Nàng nhẹ giọng cười, nói: "Trước mắt sẽ không có ai lấy chuyện này làm cái cớ để gây khó xử cho con.
Bạch Thái Hoán, Lý Thái Hưng bên kia nếu muốn lấy chuyện này làm cái cớ, thì người đầu tiên không đồng ý với bọn hắn chính là Khôi Tử Tuyển.
Còn về phía Hiệp Hội, con vừa mới nhường ra một cái vị trí Phó hội trưởng cho bọn họ a." Phía trước đắc tội nàng một hồi, làm nàng trực tiếp rời khỏi Hiệp Hội, điểm này mặt mũi Hiệp Hội vẫn là phải cấp cho nàng.
Còn có, mấy vị có tiếng nói của Hiệp Hội bên kia đang vội vàng tranh hai vị trí Phó hội trưởng, phỏng chừng không có thời gian rảnh rỗi đi kiếm chuyện với nàng làm chi cho dính thêm một thân phiền toái.
Nàng ngồi ở trong sân cùng Long sư thúc bàn thêm một số chuyện, sau đó đoàn người dời vào phòng ăn của nhà nàng ăn cơm trưa.
Cơm trưa còn chưa ăn xong đã nghe thấy tiếng xe vận tải lớn chạy đến dừng ở ngoài cổng, tiếp đó thanh âm của Tả Tiểu Thứ truyền vào: "Du lừa đảo, em đào cái hố bự như vậy còn không mau ra nhận."
Du Thanh Vi nghe thấy giọng nói của Tả Tiểu Thứ, thực sự bất ngờ.
Tả Tiểu Thứ mấy ngày nay đều không có hồi một chút tin tức nào, bây giờ đã trở về? Nàng vội vàng buông đũa đi ra ngoài đón, vừa bước ra sân thì nhìn thấy Tả Tiểu Thứ đang mở cổng lớn ra, hướng dẫn tài xế lái một chiếc xe vận tải tải trọng 50 tấn vào trong sân.
Mấy ngày trước nàng suýt chút nữa bị một chiếc xe giống như vậy đè thành thịt nát, thấy chiếc xe tải kia tiến vào trong sân, sắc mặt hơi có chút trắng bệch.
Cổng lớn nhà nàng không đủ để xe tải lớn tiến vào, con đường hai làn xe chạy bên ngoài cũng không đủ để xe tải lớn dừng đỗ.
Nàng vội vàng đi ra ngoài, kêu lên: "Chị làm cái gì...." Lời còn chưa nói xong liền thấy miếng vải đen phủ trên thùng xe được giở lên.
Kim Sa từ trong thùng xe nhảy ra ngoài, phía sau nàng ta còn có một con khỉ ló đầu ra.
Tài xế xe tải đem xe dừng nghiêng ở bên đường, đuôi xe đậu sát cổng lớn.
Cửu Nguyệt từ trên xe nhảy xuống, hô to: "Xuống xe thôi, tới nơi rồi.
Ui da, dằn vặt muốn hư hết cả người, mấy ngàn dặm đường a, đi suốt hai ba ngày, đêm cũng không dừng lại, trốn trong thùng xe không dám ra ngoài hít miếng không khí, gặp phải cảnh sát giao thông trên đường cao tốc còn phải trốn đi, thiệt không dễ dàng gì."
Hai tay tài xế xe tải dừng xe xong liền đi đến ven đường ngồi hút thuốc, không dám lại gần.
Mọi người đang ăn cơm trong phòng ăn đều đi ra ngoài sân, sau đó liền thấy nào là thỏ a, gà rừng a, hồ ly a, con rắn a từ trong xe đi xuống.
Đôi mắt của Tả Nhàn đều trợn tròn.
Bà chưa từng gặp qua con hồ ly nào lông đỏ rực như lửa, còn có hẳn hai cái đuôi, con gà rừng kia thì nhìn có chút giống gà kiểng, nhưng bộ lông của nó lại có năm màu rực rỡ lóe sáng dưới ánh mặt trời.
Một con thỏ cực béo cực to nặng chừng mười mấy cân từ trên xe nhảy xuống, đứng trên hai chân sau thẳng người mà đi, nó giống như cán bộ vào thôn thị sát, vô cùng kiêu ngạo nhìn trái ngó phải.
Một con vật có cái mũi đỏ thẫm, mặt trắng, cả người đầy lông dày cực kì giống khỉ đầu chó nhảy xuống xe trực tiếp rơi xuống trước mặt Tả Nhàn, hùng hổ nhìn bà, làm cho bà sợ tới mức "A" hét lên một tiếng, liên tiếp lùi về phía sau.
Du Thanh Vi câm nín, ngơ ngẩn nhìn khắp sân toàn là động vật, một lúc lâu sau vẫn chưa phục hồi lại tinh thần.
Trong tưởng tượng của nàng, nàng cho rằng Kim Sa mời chào đến nhân thủ cho dù không có trình độ bằng ba chị em họ nhưng tốt xấu gì cũng có bộ dáng của con người hoặc là linh thể, kết quả...
Du Thanh Vi lấy tay lau mặt, vội vàng đem Tả Nhàn đang chịu kinh hách đỡ vào trong phòng khách.
Tả Nhàn quay đầu nhìn về phía Tả Tiểu Thứ đang hầm hừ đi vào phòng khách, vừa đi vừa lèm bèm: "Du lừa đảo, em nhìn xem em bắt tôi đi làm chuyện gì a, mẹ nó chính em đi xem đi, đem về tới toàn là....." Bà thật muốn túm Tả Tiểu Thứ lại mà rống một câu: "Chính con mới nên đi nhìn xem con kéo trở về cái gì kìa."
Tả Tiểu Thứ nhìn thấy cô hai vừa phát run vừa nhìn mình, không biết là bị dọa hay vẫn là tức giận, tức khắc không dám lên tiếng nữa.
Cũng may Tả Nhàn cũng xem như là người đã trải qua sóng gió, bà đã thấy qua bộ dáng biến thành quái vật của Du Kính Diệu, trong nhà còn có Đại Bạch và Tiểu Quy Quy, đối với việc Du Thanh Vi và Tả Tiểu Thứ kéo về nhà mấy chỉ động vật kì kì quái quái kia cũng không có ý kiến gì.
Bà đơn giản mặc kệ, đứng dậy lên lầu trở về phòng.
Mục Mộ và Cửu Nguyệt nhìn thấy sắc mặt của bà chủ không tốt cho lắm, vội đẩy Kim Sa lên trước tìm bà chủ nói chuyện, hai chị em thì trốn phía sau.
Long sư thúc, ba người quỷ đạo và Tiểu Long đứng dưới mái hiên nhìn mấy chỉ sơn tinh dã quái kia, đồng thời cạn lời.
Kim Sa cười khanh khách đi vào phòng khách, nói với Du Thanh Vi: "Bà chủ, để tôi giới thiệu một chút."
Du Thanh Vi sâu kín nhìn Kim Sa, nàng thật không muốn để cho mấy chỉ sơn tinh dã quái này đi vào phòng khách, vội vàng chạy ra ngoài sân.
Kim Sa vẫy vẫy tay với chỉ lớn lên nhìn giống khỉ đầu chó, nói: "Đây là Sơn Tiêu, tốc độ nhanh, sức lực lớn, có thể khai bia phá đá, còn có thể che giấu hành tung theo dõi."
Sơn Tiêu đứng ở trong sân, một đôi con người thẳng tắp như điện nhìn Du Thanh Vi, toàn thân lộ ra một cỗ khí thế vương giả.
Nó ngẩng đầu nhìn lên lầu hai, sau đó khom lưng cúi đầu, tỏ vẻ thần phục.
Du Thanh Vi ngẩng đầu nhìn lên, thấy Lộ Vô Quy và Đại Bạch đang ghé vào ban công, tò mò nhìn xuống xung quanh.
Kim Sa lại gọi hỏa hồ ly hai đuôi đi tới, nói: "Đây là hỏa hồ hai đuôi, Hỏa Vũ."
Hỏa hồ hai đuôi tên Hỏa Vũ kia đi đến bên chân Du Thanh Vi, dùng cái đuôi quét quét chân nàng, mở to đôi mắt hồ ly nhìn Du Thanh Vi, đừng thấy bộ dáng nho nhỏ của nó mà lầm, đôi mắt kia còn rất liêu nhân a.
Du Thanh Vi thật sự cạn lời, thầm nghĩ: "Ngươi một con hồ ly còn muốn quyến rũ ai a." Tâm niệm vừa động, đôi mắt hồ ly kia đột nhiên biến lớn, nàng cảm thấy trời đất quay cuồng, trong thoáng chốc nhìn thấy vật đổi sao dời, chính mình giống như rơi vào một không gian khác, đột nhiên giọng nói của Lộ Vô Quy vang lên bên tai nàng: "Du Thanh Vi." Tâm thần của nàng rung lên, tỉnh táo trở lại, phát hiện chính mình vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, tất cả những thứ vừa rồi phảng phất giống như là ảo giác.
Lộ Vô Quy thở phì phì, nói: "Hồ ly hư, ta đánh ngươi bây giờ."
Hỏa Vũ tức khắc súc thân mình cúi đầu xuống, còn dùng hai chân trước che mặt lại.
Đại Bạch lười biếng vung lên cái đuôi, quay trở lại thư phòng.
Kim Sa lại hô thanh: "Thỏ."
Con thỏ mập giống như lão cán bộ nông thôn kia dừng lại việc thị sát, nhảy đến trước mặt Du Thanh Vi, đứng thẳng tắp như chào cờ.
Kim Sa nói: "Si thỏ tinh, Si trong Si Mị Võng Lượng, có thể nhiếp trăm quỷ.
Đạo hạnh của nó kém hơn Khôi Tử Tuyển, nhưng nó là Si, Khôi Tử Tuyển là Mị, bàn về xếp hạng giống loài thì nó còn ở phía trên Khôi Tử Tuyển.
Nhưng mà, nó chỉ có mấy chục năm đạo hạnh, gặp trúng lão Quỷ Yêu ngàn năm như Khôi Tử Tuyển thì chỉ có thể giao cơm."
Kim Sa lại gọi to: "Tiểu Phi.", một con rắn dài hơn một mét, phía sau lưng dựng lên mấy cái sừng nhỏ, còn có cả một đôi cánh từ trên cây liễu bay xuống.
Du Thanh Vi đã nhìn thấy nó từ lúc nó leo xuống xe tải, lúc đó nó uốn éo bò ra ngoài nên nàng cũng không chú ý kỹ.
Không nghĩ tới con rắn này cư nhiên còn có cánh.
Nàng đi tới gần mới phát hiện vảy của nó không giống với rắn bình thường, phần lưng và phần đầu của nó mọc mấy cái sừng nhỏ lởm chởm, làm cho nàng cảm thấy nó mang theo một loại cảm giác cổ xưa bất phàm.
Kim Sa giới thiệu: "Đây là Tiểu Phi, nó từ trong núi đá chạy ra, được rắn ấp nở, tôi vẫn luôn hoài nghi nó có huyết thống của đằng xà, bất quá, không có biện pháp chứng thực.
Tiểu Phi có thể ẩn nấp cũng có thể bay, giỏi phun sương mù, nó hiện tại còn nhỏ nên chỉ có thể phun ra một đám sương mù chứa mê chướng trong phạm vi mấy trượng thôi."
Kim Sa chỉ về phía con gà rừng có bộ lông năm màu rực rỡ đang đứng trong đình hóng gió rỉa lông, nói: "Tên kia thì không có bản lĩnh gì hết, bình thường có thể để nó ở trạm canh gác cho nó truyền tin." Nàng nhìn về phía gà rừng, hô to: "Tiểu Hoàng, đây là thành phố lớn, ngươi nếu cứ trổ cái bộ lông rực rỡ của ngươi ra ngoài thì coi chừng bị người ta nhổ sạch lông đem làm cây phất trần à."
Gà rừng có bộ lông rực rỡ kia lập tức run lập cập, thân mình co rụt lại, nhanh chóng biến thành một con gà rừng lông xám tro phi thường bình thường, nhìn bộ dáng bây giờ của nó, người khác phỏng chừng nghĩ rằng nó vừa từ trong trại nuôi gà nào xổng ra tới.
Kim Sa nói: "Trong xe còn một ít nữa, bây giờ đang giữa trưa, chúng nó không dám ra ngoài."
Du Thanh Vi nghe vậy liền trèo lên thùng xe nhìn vào trong, chỉ thấy một miếng vải đen lớn vô cùng dày đem thùng xe che kín, trong xe dán mười mấy lá bùa tụ âm, trong góc tận cùng của thùng xe âm khí đặc biệt nặng, dù nàng mở âm nhãn ra vẫn không nhìn thấy gì.
Nàng gọi to: "Tiểu muộn ngốc, em đến đây xem thử."
Lộ Vô Quy "dạ" một tiếng, leo lên thùng xe nhìn vào, lập tức "Ồ" lên một tiếng, cô giơ tay vung ra một cỗ quỷ lực trực tiếp phá bỏ huyễn thuật mà ổ tiểu quỷ kia tạo ra, trong phút chốc mười mấy chỉ tiểu quỷ cao khoảng một thước liền lộ nguyên hình.
Lộ Vô Quy nói: "Đây là sơn tinh tiểu quỷ, em nghe nói đó là mấy đứa trẻ chết non bị vứt vào trong núi, bọn chúng hút lấy tinh hoa của núi rừng sau đó biến thành quỷ.
Em quên mất ai nói cái này cho em nghe rồi, nhưng là loại sơn tinh tiểu quỷ này rất khó chơi, chỉ cần có thể tiếp đất hút địa khí là chúng nó có thể tùy ý đi tới đi lui, chạy trốn rất nhanh, còn thường xuyên kéo thành đàn mà đi."
Du Thanh Vi "ừm" một tiếng, nàng có chút đau đầu xoa xoa trán, xoay người hỏi Kim Sa: "Cần an trí cho tụi nó như thế nào?" Nàng có chút khó xử, nói: "Nhà này là nhà chính của tôi, nếu như chúng nó ở đây, sẽ làm mẹ tôi sợ hãi."
Kim Sa nói: "Mấy chỉ tiểu quỷ này không thể thấy ánh sáng mặt trời, phải sống trong phòng tối.
Đem chúng nó nuôi trong tầng hầm được không? Làm một cái cửa nhỏ cho chúng nó đi ra đi vào là được rồi."
Du Thanh Vi hơi trầm ngâm rồi đáp: "Được."
Kim Sa nói: "Còn mấy chỉ kia đều là sơn tinh dã quái sống trên núi, hai căn biệt thự này chiếm diện tích cũng khá lớn, chúng nó có thể tự làm tổ trong sân.
Nhưng mà, tôi nghĩ sân này nên trồng thêm chút cây cỏ để có bóng mát."
Du Thanh Vi gật đầu đáp ứng: "Được." Nàng dừng một chút rồi mới nói: "Nhưng mà, cô nói với chúng nó, đừng đến gần tường viện, ra vào phải đi cổng lớn, cũng đừng có độn thổ.
Tường viện có bố trí phong thủy trận, chúng nó đụng vào sẽ mất mạng."
Kim Sa đồng ý.
Du Thanh Vi nói: "Để tôi dựng cho chúng nó một căn nhà gỗ hai tầng ở trong sân, có chỗ che mưa chắn gió."
Kim Sa đáp: "Tốt." Nàng ngập ngừng một chút rồi nói: "Bà chủ này, tôi nói với chúng nó là nhà cô có long khí nên chúng nó mới theo tới a."
Du Thanh Vi: "...."
Kim Sa ho nhẹ một cái rồi nói tiếp: "Cũng không có ý gì khác, chỉ là khi nào Tiểu Lộ và Đại Bạch niệm kinh gì đó, có thể dời đến trong sân niệm không? Chúng nó ngàn dặm xa xôi rời bỏ quê nhà đến nơi này tìm chút tiền đồ cũng thật không dễ dàng gì."
Du Thanh Vi: "....".