Mấy chỉ này cũng xem như có bản lĩnh, để cho chúng nó giữ nhà cũng không tồi.
Nếu nhà nàng nằm ở hoang sơn dã lĩnh, Du Thanh Vi nhất định sẽ đem chúng nó nuôi thả, không cần phí tâm suy nghĩ nhiều, nhưng ở đây là nội thành, phải chú ý nhiều hơn một chút.
Du Thanh Vi nghe Kim Sa nói xong, cảm thấy bản thân nên tự đi dàn xếp cho nhóm tinh quái sẽ tốt hơn, để tránh có chỗ nào sơ sót chọc cho hàng xóm gọi cảnh sát đến thì khổ.
Nàng nhìn Sơn Tiêu kia, thấy nó lớn lên khá giống với khỉ đầu chó, chỉ là màu sắc trên người tươi đẹp hơn một chút, nhiều màu hơn một chút, hình thể cũng lớn hơn so với khỉ đầu chó bình thường, uy vũ chắc nịch, thoạt nhìn có vẻ hung mãnh, nhưng từ ngoại hình tới nói, nếu một hai khẳng định nó là con khỉ thì người bình thường cũng không thể phản bác gì được, dù sao cũng đủ để lừa dối hàng xóm.
Ít ra "con khỉ lớn" nhà nàng trông không có khiếp người như chó Ngao Tây Tạng.
Còn Tiểu Phi chỉ là con rắn dài chừng hơn một mét, người bình thường không thể dễ dàng phát hiện ra nó, Thỏ, Hỏa Vũ thì hình thể thuộc về dạng động vật nhỏ, không cần lo lắng chúng dọa người sợ hãi.
Trưa hôm đó nàng liên hệ với bên xây dựng nhà vườn, kêu họ đến đây dựng một cái nhà gỗ và trồng thêm hoa cỏ.
Sân sau nhà nàng có hòn non bộ và hồ nước nhỏ được bố trí dựa theo phong thủy cục nên không thể động thổ, nếu dọc theo hồ nước trồng thêm cây cỏ hoa lá thì vẫn có thể.
Sân sau của căn biệt thự mà mấy người Long sư thúc ở chỉ trồng cỏ và một ít hoa kiểng, nàng quyết định dựng nhà gỗ ở đó.
Chỉ cần cải tạo lại một chút, sân sau có thể trồng thêm giàn gỗ để cho dây leo quấn lên, làm bồn hoa trồng hoa, xây một hòn núi giả, tạo con suối nhỏ, bắc thêm cầu gỗ, những thứ này đều vây xung quanh căn nhà gỗ để tạo nên sự kết nối giữa các cảnh trí với nhau, sau đó mấy động vật nhỏ kia vào ở sẽ tăng thêm vài phần sinh cơ, không còn đơn điệu nhạt nhẽo giống lúc trước.
Du Thanh Vi muốn mua nhà gỗ đã được thiết kế sẵn, chỉ cần đem gỗ đã được phủ lớp chống mối mọt chuyển đến đây lắp ráp vào, tìm thêm mấy công nhân thi công một hai ngày là có thể hoàn thiện.
Giàn gỗ, vườn hoa và nhà gỗ khởi công cùng một lúc cũng không ảnh hưởng đến thời gian thi công.
Nếu như vậy, nhiều nhất chỉ mất ba ngày là xong.
Nhưng mà, hiện thực và dự đoán của nàng lại khác nhau một trời một vực.
Nàng nói ra một ít yêu cầu và ý tưởng cho bên xây dựng nhà vườn nghe, người đó chỉ biết cười khổ lắc đầu giải thích cho nàng: "Dựa theo yêu cầu này của ngài thì không thể xây một căn nhà gỗ giản dị được.
Ngài muốn nhà gỗ có thêm toilet thì phải đào mương, lắp thêm đường ống dẫn nước và đường ống thoát nước thải, dù cho tôi có sắp xếp cho công nhân làm việc liên tục thì chỉ nội việc này thôi đã tiêu tốn mất nửa ngày.
Sau đó lắp thêm bồn cầu và bồn rửa tay, này cũng phải thêm nửa ngày nữa.
Ngài xem, tuy nói căn nhà gỗ này xây lên diện tích chỉ chừng 20m2, thoạt nhìn chỉ là công trình nhỏ nhưng trên thực tế ngài là muốn dựng một căn nhà gỗ hai lầu a, phía trên còn có thêm một tầng gác mái, trên gác mái còn muốn thêm một cái sân phơi, trên sân phơi còn muốn dựng thêm một giàn gỗ trồng hoa, việc này phi thường tốn công sức và thời gian.
Nếu đẩy nhanh tiến độ, rất nhiều chi tiết sẽ không được hoàn thiện, không vững chắc, rất khó đạt được chất lượng mà ngài yêu cầu.
Còn có, ngài muốn lót sàn phòng bằng chiếu tatami* thì trước tiên phải lắp khung giá, mất một hai ngày mới làm xong được." Hắn tính toán đại khái rồi nói: "Ít nhất cũng phải mất từ mười lăm đến hai mươi ngày.
Nếu ngài muốn dựng một cái nhà gỗ đơn giản thì chỉ mất hai ba ngày thôi." Nói xong hắn lôi ra bản vẽ cho Du Thanh Vi xem.
Hắn nói: "Đây là một cái nhà gỗ tôi đã từng dựng, không xây toilet cũng được, cũng có gác mái như ngài muốn, nhưng mà xây lên vừa tốn công vừa không thực dụng."
*Chiếu tatami: chiếu cối truyền thống của Nhật Bản.
Du Thanh Vi sâu kín liếc người nọ một cái.
Sân phơi là dùng để làm ổ gà, không thể không làm! Nếu trên sân phơi không có giàn gỗ trồng hoa che lại thì hàng xóm xung quanh chỉ cần đứng ở lầu hai lầu ba nhìn qua sẽ thấy ngay một con gà màu lông sặc sỡ sáng lóng lanh, chủng loại khác thường, này có bao nhiêu chói mắt a.
Toilet là cho Sơn Tiêu và Hỏa Vũ dùng, không thể cho chúng nó ở một cái nhà mà không có toilet.
Mặc kệ là chúng nó đi bậy trong sân hay là vào biệt thự dùng ké toilet đều không ổn.
Nhà nàng người đến người đi, lỡ một ngày có khách tới chơi, tự nhiên đâu ra nào là thỏ, nào là hồ ly, nào là khỉ lớn tới giành toilet với khách, phỏng chừng sẽ đem người ta dọa cho chạy mất không bao giờ dám đến thăm nhà nàng nữa, nghiêm trọng hơn là sẽ cắt đứt quan hệ không lui tới với nhà nàng.
Để cho Sơn Tiêu ngủ trên giường thì chắc chắn nó sẽ không ngủ được, dù cho tiết kiệm như thế nào thì ít nhất cũng phải trải thêm chiếu tatami hoặc là thảm dày gì đó, không thể để xảy ra chuyện đã xây dựng nhà ở che mưa chắn gió mà lại thiếu chỗ ngủ được.
Dựa theo yêu cầu xây dựng nhà gỗ này của Du Thanh Vi thì không tài nào kiếm được tài liệu có sẵn, chỉ có thể đặt người ta gia công, vì vậy toàn bộ kỳ hạn của công trình bị đẩy lên tới một tháng.
Du Thanh Vi cũng rất muốn chắp vá tạm chấp nhận, nhưng tính cầu toàn làm nàng không làm vậy được, chỉ có thể chờ thêm một tháng.
Nàng nói cho Sơn Tiêu, Hỏa Vũ, Thỏ, Tiểu Hoàng chúng nó, nếu gặp phải trời mưa hay sấm chớp gì đó thì cứ chạy đến nhà Long sư thúc bên kia.
Còn con rắn Tiểu Phi thì không cần ai an bài chỗ ở, nó đã tự làm tổ cho mình trong hòn non bộ rồi.
Du Thanh Vi trước tiên an bài cho mấy chỉ tinh quái, sau đó lại nhọc lòng đến chuyện ăn uống của chúng, nàng kêu Kim Sa đem thực đơn của chúng nó đến cho nàng xem.
Trong nhận thức của Du Thanh Vi, gà thì ăn ngũ cốc hoa màu, khỉ thì ăn trái cây, thỏ sẽ ăn rau xanh củ cải, kết quả ba tên này ăn uống không khác gì so với Tiểu Phi và Hỏa Vũ, chúng nó đều ăn những tinh quái nhỏ yếu hơn hoặc là ếch xanh, chuột, trùng, mấy loại chim nhỏ và động vật nhỏ linh tinh.
Du Thanh Vi đổi hết toàn bộ thực đơn của chúng nó thành thức ăn đóng hộp, còn nếu chúng nó muốn ăn ngon hơn hoặc là ăn cái gì khác thì để Kim Sa tự nghĩ cách.
Nàng an bài xong cho đám tinh quái liền bắt đầu suy xét tới đám tiểu quỷ.
Giữa trưa ánh mặt trời vô cùng mãnh liệt, Lộ Vô Quy phải vẽ bùa tụ âm lên một miếng vải bùa thật lớn bọc chúng nó lại, đưa đến tầng hầm.
Chúng nó khiếp sợ khí thế của Đại Quỷ Yêu Lộ Vô Quy nên không dám lộn xộn, ôm nhau súc thành một đoàn run cầm cập.
Chờ Du Thanh Vi bận bịu lo cho đám tinh quái xong thì cũng đã chạng vạng.
Nàng đi đến tầng hầm xem đám tiểu quỷ, kết quả phát hiện đám tiểu quỷ suýt chút nữa đem tầng hầm quậy nát.
Lúc trước ba của nàng ở trong tầng hầm này, thư tịch rất nhiều năm mà ông nội sưu tập cũng được dời xuống đây, còn có một ít bút ký về thuật pháp đã thất truyền của chùa Bảo An do ba nàng viết lại, cùng với một ít sách chú giải linh tinh, những thư tịch sách vở này vốn dĩ được xếp ngay ngắn trên kệ sách nhưng bây giờ lại bị đám tiểu quỷ kia xé nát quăng đầy trên đất, nhìn thấy cảnh này tim của Du Thanh Vi đều phải chảy máu.
Cái ghế làm việc bằng da được đặt làm thủ công thì chia năm xẻ bảy, bàn làm việc tất cả đều là dấu răng, bị gặm đến không ra hình dáng, bộ sofa bị xé banh chỉ còn trơ lại cái khung, trên sàn nhà nằm la liệt ruột của ghế sofa, đến nỗi mấy vật trang trí đặt trên bàn hay trên tường cũng không thoát được số phận bi thảm, toàn bộ đều rơi trên mặt đất, rất nhiều thứ đã nát bấy.
Tầng hầm to như vậy nhưng không nhìn ra được một vật gì còn hoàn hảo.
Đám tiểu quỷ này quả thật phá banh trời.
Du Thanh Vi cảm thấy nếu bản thân không có hàm dưỡng đủ tốt, nhất định sẽ phải tung quạt xếp nhào lên diệt quỷ.
Một đám tiểu quỷ đang quậy đến lật trời đồng thời quay đầu lại nhìn về phía cửa tầng hầm, thấy người đến là Du Thanh Vi nên không thèm đếm xỉa đến nàng, tiếp tục quậy phá.
Du Thanh Vi nhìn đám tiểu quỷ chết non gầy trơ xương, trên mình bao phủ một tầng quỷ lân, thở dài một hơi, gọi điện thoại cho Kim Sa kêu nàng ta xuống đây.
Kim Sa chạy tới cửa tầng hầm nhìn nhìn, biểu tình tức khắc biến thành: "Bỏ mẹ rồi!"
Du Thanh Vi nói với Kim Sa: "Cô thu dọn tầng hầm này đi." Nàng đi tới, đem mấy quyển thư tịch, bút ký bị xé tan nát rơi rụng đầy đất nhặt lên.
Kim Sa thấy thế vội vàng chỉ huy đám tiểu quỷ bắt chúng nhặt lên cho bằng hết.
Mười mấy chỉ tiểu quỷ động tác vô cùng nhanh nhẹn, chỉ mất vài phút đã nhặt xong, chất thành một đống, một mảnh giấy nhỏ như đầu ngón tay cũng không buông tha.
Du Thanh Vi không muốn nói thêm một lời nào nữa, khiêng thùng giấy chứa đầy giấy vụn đi đến thư phòng.
Du Thanh Vi vừa đi, Kim Sa liền đè đám tiểu quỷ ra đánh.
Du Thanh Vi cảm thấy đám tiểu quỷ này nếu không được quản thúc, hành sự sẽ không thể đúng mực, rất dễ dàng xảy ra chuyện.
Nàng hỏi Lộ Vô Quy xem có biện pháp nào để quản lý đám tiểu quỷ hay không.
Lộ Vô Quy nói: "Nhìn bộ dạng là biết thi cốt của chúng nó không còn nữa, chắc hẳn đã bị dã thú ăn sạch, thuộc về loại du hồn dã quỷ dính chút sơn âm địa khí tu thành quỷ.
Loại sơn tinh tiểu quỷ này tính tình cực kỳ hoang dại và bướng bỉnh, chúng nó giống như mấy đứa trẻ nhỏ rất mê chơi, chị mua ít đồ chơi về cho chúng nó chơi đi." Cô nghĩ nghĩ rồi nói tiếp: "Chị nhờ Hạ Nhan Hi mua dùm một ít âm mộc đưa đến đây, em sẽ làm quỷ bài cho chúng nó, ban ngày chúng nó chui vào trú trong quỷ bài, sẽ không ra ngoài quậy phá.
Nếu buổi tối chúng nó không có việc gì làm thì để cho chúng ở tầng hầm chơi đồ chơi."
Du Thanh Vi cảm thấy biện pháp này khá tốt, gật đầu đồng ý.
Nàng lại nghĩ đến một chuyện, trước kia lúc còn ở Hiệp Hội, mấy người Kim Sa có đến đó làm giấy chứng nhận để tránh bị người trong nghề ngộ thương.
Hiện giờ nàng đã rời khỏi Hiệp Hội nên cũng không muốn đem đám tiểu quỷ đến đó đăng kí.
Nàng nghĩ nên làm cho chúng nó một thân phận chứng khác, giống như thẻ đeo của quân đội bên nước ngoài vậy, để cho người khác biết chúng đã có chủ, không hiểu nhầm chúng nó là quỷ hoang lang thang gì đó mà bắt đi hay tiêu diệt.
Nàng gọi trước cho Hạ Nhan Hi, nhờ Hạ Nhan Hi sai người đưa đến nhà nàng một đoạn âm mộc, nàng thấy đám tiểu quỷ kia một bộ quần áo cũng không có, trần truồng chạy khắp nơi, nên nhờ Hạ Nhan Hi liên hệ với sư phụ chuyên làm linh y làm giúp mười sáu cái yếm đỏ cho hài tử bị chết non.
Lúc sau, nàng tìm Kim Sa thương lượng việc chế tạo thẻ bài chứng minh thân phận.
Kim Sa suy xét một chút liền đồng ý.
Nàng nói: "Cũng được, nhưng mà tôi muốn làm bằng vàng." Nàng thích vàng nhất.
Du Thanh Vi nhàn nhạt liếc nhìn Kim Sa, nói: "Thẻ bài của ba chị em các cô sẽ được đúc bằng vàng, Sơn Tiêu chúng nó thì sẽ dùng thép nguyên khối, đến khi nào chúng nó trở thành đại quỷ, đại yêu có thể hóa hình người thì sẽ đổi thành bạc hoặc vàng."
Kim Sa tranh thủ kiếm phúc lợi cho bản thân, đối với việc thẻ bài của đám Sơn Tiêu làm bằng chất liệu gì không có ý kiến, nghe xong liền đồng ý.
Du Thanh Vi, Kim Sa và Lộ Vô Quy thương lượng xong, đem quy cách làm thẻ bài ấn định rõ ràng.
Quỷ bài sẽ do Lộ Vô Quy làm thủ công, mặt trước khắc chữ "Du", phía dưới là tên của tiểu quỷ.
Đám sơn tinh tiểu quỷ kia không có tên, nên sẽ được đặt là "tiểu quỷ một", "tiểu quỷ hai" cho đến "tiểu quỷ mười sáu", mặt sau của quỷ bài sẽ được Lộ Vô Quy dùng dao khắc lên bùa tụ âm và quỷ chú.
Bởi vì dùng quỷ văn và vẽ bùa lên, nên cho dù có người muốn bắt chước cũng không thể nào bắt chước được, ai có thể có được một thân bản lĩnh vẽ bùa cao thâm và tinh thông quỷ văn như Lộ Vô Quy chứ.
Đây là cách tốt nhất để đề phòng giả mạo.
Yêu bài cũng giống như vậy, vẫn do Lộ Vô Quy dùng quỷ lực bao trụ lấy dao khắc bùa, khắc bùa vào bên trong kim loại để đề phòng giả mạo.
Du Thanh Vi kêu ba chị em Kim Sa ngày mai đi mua ít đồ chơi cho trẻ nhỏ, thang trượt, đu dây này nọ về đặt trong tầng hầm, sau đó kêu Lộ Vô Quy đi tầng hầm dạy học cho chúng nó, đừng lại làm chúng rảnh rỗi đi phá nhà lật ngói.
Làm xong một đống lớn việc vặt vãnh cũng đã hơn mười giờ đêm.
Du Thanh Vi tắm rửa xong, ngồi dựa ở đầu giường đọc sách.
Đến mười hai giờ nhưng vẫn chưa thấy Lộ Vô Quy trở về phòng, nàng liền xuống tầng hầm xem thử.
Nàng bước vào tầng hầm thì thấy Lộ Vô Quy đang ngồi xếp bằng trên bàn sách bị gặm đến không ra hình dạng, vùi đầu khắc quỷ bài.
Mười mấy con tiểu quỷ đang dọn dẹp nhà cửa.
Ba con tiểu quỷ cầm cây chổi cao gấp đôi chúng nó đi quét rác, hai chỉ tiểu quỷ khác thì cầm giẻ lau chổng mông lên lau sàn, mấy tiểu quỷ khác phân tán các nơi sửa sang lại đồ vật, bận rộn đến đầu cũng không dám ngẩng lên.
Du Thanh Vi nhìn mười mấy chỉ tiểu quỷ cao không tới một thước đang vùi đầu làm việc kia, tức khắc có loại cảm giác mấy bé ngoan ở nhà trẻ đang được dạy cách làm việc nhà.
Hiệu quả thì khỏi phải bàn, thu thập rất chỉnh tề, sàn nhà cũng rất sạch sẽ, chỗ nào dơ cũng được mấy chỉ tiểu quỷ kia bò ra lau đến sáng bóng.
Nàng sửng sốt một hồi lâu mới phục hồi lại tinh thần, Du Thanh Vi cảm thấy nhà mình không cần thuê lao công nữa.
Từ nay về sau, buổi tối từ chín giờ đến mười một giờ sẽ để cho đám sơn tinh tiểu quỷ này đi thu thập quét tước nhà cửa, từ mười một giờ đến rạng sáng năm giờ thì để cho chúng nó đi ra ngoài thu thập tin tức, làm chút việc linh tinh..