Quy Hồn Tục FULL


Lộ Vô Quy khắc bùa xong, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Du Thanh Vi đang đứng ở cửa, cô sửng sốt một chút, tâm nói: "Sao Du Thanh Vi lại tới đây nhỉ?" Sau đó cô mới phát giác ra, giờ này Du Thanh Vi đáng lẽ phải đi ngủ nha.

Cô nói với đám tiểu quỷ đang làm việc nhà: "Các ngươi dọn dẹp xong tầng hầm thì phải ngoan ngoãn chơi ở đây, không được đi ra ngoài gây sự, không được phá hư đồ vật trong nhà...."
Lộ Vô Quy nói một hơi cả đống việc không được làm, đám tiểu quỷ cúi đầu nhu thuận đồng ý, ngoan đến khiến Du Thanh Vi kinh ngạc không thôi.
Lộ Vô Quy giáo dục đám tiểu quỷ xong, đem mấy khối thẻ bài làm bằng âm mộc vừa khắc cùng với mấy mảnh gỗ vụn, vật liệu còn thừa gom lại cất vào trong túi, cầm trên tay.

Cô đi đến bên cạnh Du Thanh Vi, nói: "Đi thôi."
Du Thanh Vi hỏi: "Sao chúng nó nghe lời em quá vậy?"
Lộ Vô Quy nói: "Em là Đại Quỷ Yêu rất lợi hại nha." Cô dùng đầu ngón cái bóp lấy đầu ngón út, tạo ra một góc nhỏ cỡ hạt gạo rồi nói tiếp: "Chúng nó chỉ là tiểu quỷ bé xíu xiu như vầy, nếu chúng nó dám không nghe lời em liền ăn hết chúng nó luôn! Loại tiểu quỷ đã mọc lân này ít nhất cũng có mấy chục, gần một trăm năm đạo hạnh, bởi vì không được chôn ở đất phong thủy nên không hóa thành Quỷ Vương được, nhưng chúng nó cũng được sơn âm địa khí tẩm bổ lâu năm nên cũng đủ mạnh, cắn vào rất giòn a."
Du Thanh Vi nhướng mày, ánh mắt lạnh băng nhìn về phía Lộ Vô Quy, kéo dài giọng, nói: "Ăn quỷ nha....." Có người lại ngứa da, à không đúng, có Đại Quỷ Yêu lại ngứa da.
Lộ Vô Quy cong môi cười với Du Thanh Vi, thấp giọng nói: "Em chỉ hù chúng nó thôi ấy mà." Cô đếm đếm trên đầu ngón tay rồi nói tiếp: "Đây là thành phố lớn, nhân khí nhiều dương khí vượng, lúc xây dựng nên thành thị đều bố trí theo phong thủy cục thích hợp cho con người sinh sống, thật sự không thích hợp để dưỡng quỷ.

Lúc này chúng nó rời khỏi núi, không có âm khí sung túc và sơn âm địa khí tẩm bổ, trừ bỏ đi xuống đường Âm và hút tinh khí của con người để tồn tại thì cũng chỉ có thể dựa vào người cúng nhang đèn nuôi dưỡng.

Em đã nói qua với chúng nó, nếu chúng nó ngoan ngoãn nghe lời thì mỗi tháng vào ngày mùng một và ngày mười lăm sẽ cho chúng nó ăn nhang đèn, lại có thêm quỷ bài cho chúng nó tụ âm khí, quỷ lân và răng quỷ sẽ từng chút một cởi bỏ..." Cô lải nhải giải thích làm thế nào để có thể đem mấy con tiểu quỷ này dưỡng thành Quỷ Yêu, bất tri bất giác liền về tới phòng ngủ, cô thuần thục đem đồ vật trên tay cất vào trong thư phòng nhỏ rồi bò đến trên giường Du Thanh Vi, xếp bằng ngồi đó.
Du Thanh Vi vốn dĩ cho rằng tối nay Lộ Vô Quy sẽ đến ở tầng hầm làm quỷ bài cho đám tiểu quỷ rồi dạy học cho chúng nó hay gì đó, nhưng nhìn thấy em ấy ngoan ngoãn trèo lên giường như vậy, tâm tình nàng tức khắc tốt hơn rất nhiều.

Đôi mắt nàng cong cong, khóe miệng treo lên ý cười nhàn nhạt.

Nàng cảm thấy lúc đi ngủ mà có Đại Quỷ Yêu bên cạnh bảo hộ, trên thế giới này phỏng chừng chỉ có mình nàng có đãi ngộ này thôi.

Nàng nói: "Nằm xuống nói chuyện chút đi."
Ánh mắt Lộ Vô Quy sáng lên, nói: "Được nha." Cô cười tủm tỉm nằm xuống bên cạnh Du Thanh Vi, trong lòng vui tới nở hoa.
Lúc trước cô ngồi trên tủ đầu giường, Du Thanh Vi hỏi cô: "Em không thấy chỗ đó chật chội sao, lên giường ngồi đi." Cô từ trên tủ đầu giường dời đến sát mép giường, Du Thanh Vi lại nói với cô: "Em ngồi xa như vậy làm gì, coi chừng té xuống đất bây giờ, giường rộng như vậy, chia hẳn một nửa cho em nè." Cô bèn nhích vào bên trong gần Du Thanh Vi thêm một xíu.

Du Thanh Vi sau khi ngủ say sẽ thường xuyên lăn đến bên người cô, không phải đem đầu dựa vào trên người cô thì chính là dùng cánh tay vòng qua ôm lấy cô.

Cô cảm thấy Du Thanh Vi rõ ràng là thích cô nha.
Lộ Vô Quy nằm xuống bên cạnh Du Thanh Vi.
Du Thanh Vi xích gần lại, đầu tựa trên vai cô, ngáp một cái rồi nói: "Chị ngủ trước đây."
Lộ Vô Quy nói thầm trong bụng: "Hở? Không phải chị nói muốn nói chuyện một chút sao?"
Du Thanh Vi ôm cánh tay Lộ Vô Quy, nhắm mắt lại không đến hai phút đã ngủ mất.
Lộ Vô Quy bừng tỉnh đại ngộ, tâm nói: "Du Thanh Vi đây là muốn mình bồi chị ấy ngủ nha." Cô cao hứng hỏng rồi, cười đến không khép miệng lại được.
Tả Tiểu Thứ không có thói quen ngủ nướng như Du Thanh Vi, từ trước tới nay cô luôn giữ thói quen trời vừa tờ mờ sáng liền rời giường vận động hai giờ, sau đó trở về phòng tắm rửa rồi xuống ăn sáng.
Lộ Vô Quy vốn dĩ không cần ngủ nên còn thức sớm hơn.

Cô rời giường thì bắt đầu đi niệm kinh, kết quả bị Kim Sa kéo đến trong sân, nói rằng trong sân không khí tươi mát hơn, đã dọn xong chỗ cho cô rồi.
Lúc cô theo Kim Sa đi đến sân sau thì thấy bên cạnh hòn non bộ đã bày sẵn bộ bàn ghế, Sơn Tiêu, Hỏa Vũ, Tiểu Phi, Tiểu Hoàng, Thỏ đều vây quanh bên cạnh giống như đang chờ cô tới khai mạc đại hội.
Tả Tiểu Thứ nhìn một màn trước mắt này, cạn lời lắc lắc đầu, xách kiếm của mình đi đến chỗ đất trống luyện kiếm.
Kim Sa phá lệ ân cần mời Lộ Vô Quy ngồi xuống.
Lộ Vô Quy nhìn mấy quyển thư tịch đặt ở trên bàn, giấy viết đều đã ố vàng cũ kỹ, có một số còn bị xé nát sau đó dùng băng dính trong suốt dán lại.

Cô cầm một quyển lên nhìn thử, thấy trên đó viết.

Cô biết sách này, Sơn Hà Càn Khôn ấn của cô chính là học trộm từ trong quyển thư tịch này rồi tự diễn hóa ra.

Đây là công pháp của chùa Bảo An, nhưng giấy thì chỉ trong mấy chục năm gần đây, bút tích phía trên là dùng bút máy viết lên, hơn nữa chữ viết không phải viết theo hàng dọc từ phải qua trái, mà là viết theo hàng ngang từ trái qua phải.

Cô thấy chữ viết đó không phải là chữ viết của Du Thanh Vi, cũng không phải của Du Đạo Pháp, phỏng chừng do Du Kính Diệu lúc trước chép ra tới.
Cô mơ hồ nhớ rằng bản thân mình không có xem qua , nhưng cô có thấy đạo sĩ chùa Bảo An dùng qua pháp môn này, sau đó cô mới học trộm được.

Cô lập tức chống cằm ghé vào bàn đọc sách.
Kim Sa ho một tiếng, nói: "Tiểu Lộ đại sư, mọi người đến đây để nghe cô đọc kinh a."
Lộ Vô Quy nghe Kim Sa nói như vậy mới nhớ tới việc mình còn có kinh khóa sáng chưa đọc.

Lúc này mới "ừm" một tiếng, chắp tay sau lưng, rung đùi đắc ý đọc kinh.
Trong nhận thức của Lộ Vô Quy, pháp môn và Đạo kinh là không giống nhau.
Pháp môn là thuật pháp thần thông, học được chính là thuật, thuộc về một loại bản lĩnh.

Bản lĩnh thuật pháp có lợi hại hay không thì phải xem đạo hạnh tu hành của bản thân.

Đạo hạnh tu hành được tích lũy chủ yếu từ hai phương diện, giống như cô là quỷ, mỗi ngày cần phải hút âm khí, địa khí, tinh hoa nhật nguyệt, tích lũy theo từng ngày từng tháng, từng chút một ngưng tụ chân thân, đây là phương diện thứ nhất.

Phương diện thứ hai chính là niệm kinh.

Trong lúc niệm kinh, thanh âm phát ra vang vọng trong trời đất rồi phản hồi trở lại trong cơ thể, chân khí ngưng tụ bên trong cơ thể rồi tiếp tục phóng xuất ra bên ngoài thông qua việc niệm kinh, cả quá trình tuần hoàn lặp đi lặp lại như vậy, thanh cùng khí hợp, khí cùng âm hòa, hỗ trợ lẫn nhau.
Tả Nhàn sau khi rời giường liền tắt điều hòa, kéo rèm mở cửa sổ ra, bà nghe thấy sân sau truyền đến tiếng niệm kinh, cúi đầu nhìn xuống thì thấy Lộ Vô Quy đang xếp bằng ngồi trên bàn cạnh hòn non bộ, chắp tay sau lưng rung đùi đắc ý mà niệm, ba chị em Kim Sa và mấy chỉ động vật nhỏ kỳ kỳ quái quái ngồi vây thành một vòng tròn quanh Lộ Vô Quy, mấy chỉ động vật nhỏ kia từng con đều rung đùi theo động tác của Lộ Vô Quy, ngay cả dáng ngồi cũng giống như đúc.
Con khỉ lớn thoạt nhìn phá lệ hung ác giờ phút này giống như người ngồi xếp bằng ở kia, hai chân sau còn rung đùi theo nhịp điệu, thoạt nhìn khá là buồn cười.

Tả Nhàn không nhịn được vui vẻ, bà nói trong lòng: "Nha, Tiểu Quy Quy nay còn mở thêm lớp niệm kinh nha?" Tuy trong lòng trêu ghẹo một chút, nhưng bà cũng biết ba chị em Kim Sa và Tả Tiểu Thứ đi kéo về mấy chỉ động vật nhỏ kỳ kỳ quái quái này đều có linh tính, cảm giác lo lắng khi gặp chúng nó vào hôm qua lập tức tiêu tán đi.

Bà rất rõ ràng, từ lúc tìm được Du Kính Diệu vào năm ngoái trở về sau, Thanh Vi không thể nào tránh được cùng này đó thần thần quỷ quỷ giao tiếp, trong lúc đó còn thường xuyên gặp phải nguy hiểm, có thêm mấy chỉ tinh quái có bản lĩnh giúp đỡ cũng khá tốt.
Mấy chỉ tinh quái này sống ở đây, bà không giúp gì được, chỉ có thể hỏi thăm dì Tiền xem chúng nó ăn uống sinh hoạt như thế nào rồi cấp thêm một số tiền vào phần tiền cơm Du Thanh Vi chi trả cho chúng nó mỗi tháng.

Nhưng mà, nuôi cả một gia đình lớn như vậy, nội chi phí ăn ở thôi cũng đã tốn một bút chi tiêu kha khá, Tả Nhàn không khỏi lo lắng cho kinh tế của Du Thanh Vi.
Bà chờ Du Thanh Vi rời giường liền đến hỏi thăm tình hình kinh tế của con gái.
Tả Nhàn mở công ty, chuyện kinh doanh, kế toán là môn học bắt buộc, bà lập tức giúp con gái tính toán tình hình chi tiêu hiện tại.
Không tính chi xa xôi, từ lúc ăn Tết đến giờ chỉ mới nửa năm, Du Thanh Vi đã tiêu hết 50 triệu tệ.

Trong đó 30 triệu là để mua căn biệt thự kế bên, có thể xem như là tài sản cố định, không tính là chi tiêu bất hợp lý.

20 triệu còn lại chi cho thôn Liễu Bình, linh tinh lặt lặt khoảng 10 triệu, hơn nữa hư hết một chiếc Porsche, xe mới đặt mua còn chưa nhập về tới nhưng cũng đã tiêu mất 3 triệu.

Còn có văn phòng Sở sự vụ bên kia, mấy người Long sư thúc, Đường Viễn, Lộ Vô Quy đều được tính lương từ bên đó, mỗi tháng tiền lương chi trả cho bọn họ nằm vào khoảng hơn 1 triệu tệ, hơn nữa tiền thuê văn phòng và các mục chi tiêu này nọ, nửa năm hơn 11 triệu, trong khi thu vào chỉ có 2,4 triệu.
Này 2,4 triệu là tổng hợp tất cả số tiền mà Du Thanh Vi kiếm được trong nửa năm.

Văn phòng Sở sự vụ của Du Thanh Vi sau khi tính xong các hạng mục thì còn phải bù lỗ thêm 8,6 triệu.
Nói cách khác, chỉ trong nửa năm, Du Thanh Vi kiếm 2,4 triệu, nhưng chi ra hết 41,4 triệu (không tính 30 triệu tiền mua căn biệt thự kế bên)*.

Nguồn thu nhập duy nhất là từ văn phòng Sở sự vụ kia, nhưng số tiền bù vào văn phòng đó cũng mau bù rớt cái đế.
*Đoạn này tác giả tính toán sai về số tiền, nên mình tự tính lại rồi tự chỉnh cho đúng, bạn nào thấy không thích hợp thì đọc lại bản QT nhé.
1 tệ = 3.500 vnd
1 triệu tệ = 3.5 tỷ vnd
Tả Nhàn hít hà một hơi, âm thầm mắng một tiếng: "Con bé phá của này." Bà cảm thấy tim gan phèo phổi của mình đều phát đau.

Bà đem bản tính đưa cho Du Thanh Vi đang ngồi trên ban công đọc sách, chỉ chỉ con số âm hơn 40 triệu kia, hỏi: "Con có muốn nói với mẹ cái gì không?"
Du Thanh Vi nhìn con số kia, vẻ mặt hài lòng đáp: "Tiêu chút tiền như vậy mà có thể bảo vệ được tính mạng của cả nhà chúng ta, con cảm thấy thực vừa lòng."
Tả Nhàn: "....." Bà bị câu nói kia của Du Thanh Vi làm cho nghẹn họng nói không nên lời.
Du Thanh Vi thấy sắc mặt của Tả Nhàn thực không tốt, vội vàng giải thích: "Nửa năm nay con không có ở nhà, khách hàng của văn phòng phong thủy bên kia tất nhiên sẽ bị giảm đi, không có thu nhập cũng là chuyện bình thường.

Này đó chi tiêu đều là dùng vào trận biến cố này của nhà chúng ta, với lại, chỉ tiêu tốn nhiêu đó tiền nhưng lại có thể đem tử cục hẳn phải chết của trận diệt môn lần này tìm được đường sống, thực đáng giá.

Mẹ, hiện tại con không thiếu tiền, chỉ thiếu nhân thủ thôi.

Làm trong nghề này kiếm tiền rất dễ dàng.

Giống như lúc trước, quỷ thúc tiện tay cho con một khối trấn quỷ mộc, chính là khối gỗ khá nặng to cỡ bàn tay, có chút tương tự với thước phép Lượng Thiên của tiểu muộn ngốc mà con đặt ở trên bàn ấy, nếu con nhờ Hạ Nhan Hi cầm đi bán đấu giá thì ít nhất cũng kiếm được hơn 30 triệu, có khi còn hơn nữa kìa.

Không thì nhờ tiểu muộn ngốc đi xuống sông Âm bắt một con long lươn đem bán, dư dả ngay." Khối trấn quỷ mộc kia, ngay cả Quỷ Yêu như Khôi Tử Tuyển đều có thể trấn được, nàng bị choáng váng đầu mới đem bán.

Bất quá khối địa giới mà nàng quản lý, từ sáu tháng cuối năm trước và sáu tháng đầu năm nay mấy nhà kia đều chưa nộp lên phí dụng cho nàng.

Nàng cũng biết bọn họ đang kéo thời gian để quan sát, xem nàng có bị lật đổ hay không, nếu nàng đổ, số tiền này liền có thể tiết kiệm.

Hiện tại nàng không rảnh đi thu lại số tiền đó, chờ bận qua vụ này rồi nàng sẽ đi thu cả vốn lẫn lời.
Tả Nhàn ngồi xổm xuống bên cạnh Du Thanh Vi, hỏi: "Tên Thường Tam kia...."
Du Thanh Vi biết mẹ nàng muốn hỏi cái gì, nàng cười khẽ rồi nói: "Mẹ yên tâm, Thường Tam đã bị bại lộ, không thể quấy ra sóng gió gì nữa.

Trước mắt con cần phải tụ họp đủ nhân thủ mới có thể bắt đầu hành động.

Nhưng mà, Thường Tam vẫn chưa bị tóm lại, mẹ ra ngoài cần phải chú ý an toàn, ra cửa nhớ rõ phải mang theo vệ sĩ."
Tả Nhàn nghĩ đến cảnh mỗi lần ra ngoài đều phải mang theo vệ sĩ che trước chắn sau, thầm thở dài một hơi.

Bà cũng không phải phu nhân nhà siêu giàu gì đó, nhưng mà gần đây phô trương quá lớn, làm cho rất nhiều người tưởng rằng bà vừa quen được bạn trai siêu giàu, chuẩn bị tái giá này nọ.

Bà đột nhiên phát hiện, con gái bảo bối của bà mới chính là một siêu phú hào kín tiếng a.

Bà nâng tay lên chọt chọt trán Du Thanh Vi, nói: "Thôi được rồi, mẹ đi làm đây."
Du Thanh Vi nhìn thấy thời gian đã là giữa trưa, nói: "Bà Du ơi, con cảm thấy ngài vẫn là nên ăn xong cơm trưa rồi hẵng đi làm thì tốt hơn." Nàng nói xong, nhìn thấy Tả Nhàn đi đến cửa phòng của bà rồi đột nhiên quay người lại, như sực nhớ ra cái gì quẹo vào trong thư phòng nhỏ của nàng.

Nàng cũng đi qua đó thì thấy mẹ nàng đem khối trấn quỷ mộc trị giá mấy chục triệu bỏ vào két sắt trong thư phòng nhỏ, khóa lại.
Du Thanh Vi: "....." Nàng thầm nói trong lòng: "Ai mà dám tới trộm đồ của con chứ.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui