Lúc ba giờ chiều, Đường Viễn, Tiết Nguyên Kiền, Đại Ngô, Tiểu Ngô về tới nhà.
Du Thanh Vi thấy bọn họ bình an trở về liền yên tâm, nàng kêu bọn họ đi nghỉ ngơi trước.
Hơn tám giờ tối, Long sư thúc và Tiểu Long cũng trở lại, nói cho Du Thanh Vi nghe chuyện bọn họ đã đi tìm hiểu được rõ ràng, người ngày hôm đó cứu đi Thường Tam và theo chân bọn họ đánh nhau đúng là Lý Thu, con trai thứ hai của Lý Thái Hưng.
Du Thanh Vi mời hai cha con Long sư thúc, Đường Viễn và Tiết Nguyên Kiền đến thư phòng nghị sự.
Du Thanh Vi hỏi: "Đã biết được nơi Thường Tam ẩn nấp chưa ạ?"
Long sư thúc đáp: "Sau khi Lý Thu cứu đi Thường Tam, bọn thúc cũng mất dấu của hắn.
Thúc hoài nghi Thường Tam đang trốn trong nhà của họ Lý kia.
Ba người quỷ đạo cũng đã đi thăm dò thử, bên đó thủ vệ rất nghiêm mật, rất khó trà trộn vào.
Nếu muốn tấn công vào nhà họ Lý, dừng cứng đối cứng, thúc nghĩ sẽ quá sức đối với chúng ta.
Tòa nhà của Lý Thái Hưng và tòa nhà của Bạch Thái Hoán cách nhau không tới nửa tiếng lái xe, bọn chúng quan sát và tương trợ lẫn nhau, một cuộc điện thoại là có thể điều động nhân thủ chi viện.
Lý Thu thường xuyên hoạt động ở bên ngoài, muốn bắt lấy hắn có vẻ dễ dàng hơn."
Du Thanh Vi ngồi phía sau bàn sách, nàng nhắm mắt lại trầm ngâm một lúc lâu sau, hơi có chút do dự, hỏi: "Bắt sống Lý Thu rồi dùng hắn để uy hiếp Lý Thái Hưng giao ra Thường Tam, hay là trực tiếp giết chết Lý Thu, mọi người cảm thấy phương án nào thích hợp hơn?"
Đường Viễn nói: "Bắt được Lý Thu, Lý Thái Hưng nhất định sẽ ra tay, có thể hắn sẽ không giao ra Thường Tam, nhưng hắn nhất định sẽ đi cứu Lý Thu.
Chúng ta bắt sống Lý Thu sẽ để lộ rất nhiều hành tung, Lý Thái Hưng vô cùng có khả năng sẽ lấy lý do này để liên thủ cùng Bạch Thái Hoán hướng chúng ta ra tay.
Lấy chút lực lượng bây giờ của chúng ta bảo đảm không chống cự nổi." Giữa mày của anh trào lên một tia lãnh lệ: "Chuyện Thường Tam gây ra, chắc chắn không thể thiếu phần của Lý Thái Hưng trong đó." Anh tựa như sực nhớ ra chuyện gì, nói: "Mọi người chờ tôi một chút." rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Qua chừng năm sáu phút sau, anh đi vào đưa cho Du Thanh Vi một bản danh sách.
Du Thanh Vi cẩn thận xem xong bản danh sách, sửng sốt một hồi lâu mới phục hồi lại tinh thần.
Đường Viễn đã từng nói với nàng, sau khi trong nhà xảy ra chuyện anh vô năng không giữ được sản nghiệp của ông để lại, lúc đó nàng chỉ có khái niệm mơ hồ thôi, nhưng khi bản danh sách này đặt trước mặt nàng, tư vị kia, thật sự vô cùng khó chịu.
Nếu chỉ là đầu tư mua bán cổ phiếu gì đó thì cũng không có việc gì lớn, những khách hàng lớn ở Sở sự vụ bị đoạt đi cũng liền thôi, nhưng mà, hơn phân nửa cửa hàng, văn phòng liên quan đến phong thủy âm dương ở trong địa bàn mà nhà nàng có trách nhiệm trông giữ đều đã trở thành môn hạ của Lý Thái Hưng.
Ở địa giới nhà nàng làm ăn mua bán, chịu sự che chở của nàng nhưng lại do Lý Thái Hưng quản lý, tiền mỗi năm nên giao cho nàng thì đều giao hết cho đám Lý Thái Hưng và Bạch Thái Hoán.
Đương nhiên, lão Mặc, Giang, Trần kia cũng chiếm không ít.
Địa giới của nhà nàng, nhưng hiện tại nàng chỉ mang cái danh nghĩa, thực tế bên trong đã bị chia cắt không còn gì.
Bởi vậy, đáng lẽ tháng 1 và tháng 7 năm nay phải nộp lên phí dụng, nhưng một mao tiền nàng cũng không nhìn thấy.
Buổi sáng lúc mẹ nàng tính sổ cho nàng, nàng mới nhớ tới việc này, vốn tưởng rằng những cửa hàng, văn phòng đó là muốn kéo dài thời gian xem nàng có thể chống đỡ được hay không, muốn kéo bao nhiêu nàng cũng kệ họ, nhưng bây giờ xem ra....
Nàng nói: "Long sư thúc, chuyện về Lý Thu giao cho thúc và mấy vị quỷ thúc đi làm có được không?"
Long sư thúc gật đầu đồng ý.
Ông hơi trầm ngâm một chút rồi nói: "Chuyện ở địa giới do chúng ta quản lý còn cần phải nhờ A Nhạc hỗ trợ."
Du Thanh Vi đáp: "Nhân thủ và hành động cụ thể, thúc làm chủ là được."
Long sư thúc ứng thanh: "Được.
Việc này để thúc mang Tiểu Long cùng mấy người khác đi làm, Tiểu Kiền sẽ đi theo con."
Du Thanh Vi đồng ý, tầm mắt của nàng dừng lại trên bản danh sách mà Đường Viễn đưa tới, trong lòng vô cùng bất mãn.
Tháng sáu nàng quay trở về, cũng ngồi lên tới chức vụ Phó hội trưởng.
Đáng lẽ đầu tháng 7 cũng nên nhận được khoản tiền giao nửa năm kia, nhưng những người này vẫn giao tới trên đầu kẻ khác.
Nàng cân nhắc hồi lâu, thấp giọng nói: " Nếu bọn họ ở vào thế khó xử, hoặc là bị bọn Lý Thái Hưng tạo áp lực quá lớn thì bọn họ có thể tìm đến đây nói với tôi, tôi sẽ ra mặt giải quyết cho bọn họ.
Nếu tôi vẫn không giải quyết được để cho bọn họ khó xử, bọn họ đi đầu quân cho người khác tôi cũng chấp nhận.
Nếu bọn họ gia nhập nhà khác, thì cứ rời khỏi địa giới nhà tôi, tôi cũng sẽ không nói cái gì.
Nhưng hôm nay bọn họ đầu nhập nhà khác mà vẫn làm ăn ở địa giới nhà tôi, mà người bọn họ đầu nhập chính là Bạch Thái Hoán và Lý Thái Hưng kia.
Bạch Thái Hoán và tôi có mối thù giết con trai, Lý Thái Hưng và Lý Thu ở trong bóng tối giúp đỡ Thường Tam đối phó nhà chúng ta, ba của tôi, ông nội của tôi và cả nhà chú hai tôi đều chết trên tay Thường Tam."
Nàng nhẹ nhàng phun ra một câu: "Địa giới nhà chúng ta, không chứa chấp những kẻ phản bội, qua cầu rút ván."
Đường Viễn hỏi: "Vậy những người này muốn xử lý như thế nào?"
Du Thanh Vi đáp: "Bọn họ nếu đã đầu nhập dưới trướng Bạch Thái Hoán và Lý Thái Hưng, mà tôi cùng hai lão già đó có thù oán, vậy thì băm mấy cái chân tay này của bọn hắn cũng tốt." Nàng nhắm mắt lại cân nhắc một chút, sau đó đưa ra quyết định.
Nàng đưa bản danh sách cho Đường Viễn, nói: "Quý, Mặc, Giang, Trần trước đừng động.
Đầu nhập dưới trướng Bạch Thái Hoán và Lý Thái Hưng, một cái tính một cái...." Những người này không có khả năng giữ lại để cho Bạch Thái Hoán và Lý Thái Hưng lợi dụng gây khó dễ nàng, nhưng nhiều mạng người như vậy....
Nàng nặng nề thở dài một hơi: "Trói, ném vào giếng Âm trên đường Hoàng Tuyền, sống hay chết thì để xem Bạch Thái Hoán và Lý Thái Hưng có ra tay cứu bọn họ hay không."
Đường Viễn nghĩ nghĩ, có chút do dự nói: "Đầu nhập Lý Thái Hoán và Bạch Thái Hưng có hơn hai mươi nhà, giống như Tiền Tuyền, Từ Văn, Cao Duẫn Nặc, Quan Nghiêu đám người kia dưới trướng đều có một bang nhân thủ, vả lại bọn chúng tuy làm trong nghề này, nhưng vẫn có kinh doanh làm ăn ở những phương diện khác, quan hệ rất rộng...!Bọn chúng không giống với những nhà đã đầu nhập khác, bọn chúng chắc hẳn cũng có ý tưởng muốn thế chỗ nhà chúng ta, nhưng tình thế trước mắt là chúng ta chưa chắc có thể chế trụ được bọn chúng." Đây cũng là lý do vì sao đến hôm nay anh mới đưa bản danh sách này cho Du Thanh Vi.
Anh nói ra, Du Thanh Vi có muốn đi thu thập bọn kia cũng chưa chắc thu thập được; nhưng không thu thập, cục diện kéo dài đến tận bây giờ càng không xong, loạn trong giặc ngoài, anh cũng không muốn Du Thanh Vi vì việc này mà phát sầu.
Vốn dĩ anh muốn chờ một thời gian, Du Thanh Vi ngồi ổn vị trí Phó hội trưởng, Lộ Vô Quy lại là cố vấn cao cấp, mọi chuyện sẽ thay đổi dễ giải quyết hơn, nhưng mà tình thế lại càng ngày càng gian nan.
Tuy rằng đám người này không dám ra tay ngoài sáng, nhưng sau lưng âm thầm duỗi tay lại không ít, hiện tại bọn họ thế đơn lực mỏng, khó mà làm ứng phó cho xuể.
Du Thanh Vi hơi trầm ngâm một lúc rồi đứng dậy đi kêu Lộ Vô Quy.
Nàng nhìn thấy ba chị em Kim Sa đã trở về liền kêu ba người các nàng cùng đến thư phòng nghị sự.
Nàng đem tình huống về mấy cửa hàng, văn phòng trong địa giới nói ra, sau đó hỏi ý kiến của Lộ Vô Quy và ba chị em Kim Sa.
Mục Mộ và Cửu Nguyệt kinh ngạc nhìn Du Thanh Vi.
Kim Sa cũng ngạc nhiên chớp chớp đôi mắt.
Lộ Vô Quy nhìn Du Thanh Vi, nhìn Đường Viễn, rồi nhìn Long sư thúc, sau đó quay lại nhìn Du Thanh Vi tiếp.
Kim Sa "khụ" một tiếng, nói: "Bà chủ, cái lũ ăn cây táo rào cây sung kia đều sắp bò đến trên đầu của cô rồi, tất nhiên không thể giữ lại bọn chúng nữa.
Bằng không bọn chúng sẽ tiếp tục bành trướng, cấu kết với người ngoài rồi quay đầu lại gây phiền toái cho cô càng nhiều."
Du Thanh Vi quay qua nhìn Lộ Vô Quy, hỏi: "Tiểu muộn ngốc, cái nhìn của em thì sao?"
Lộ Vô Quy suy nghĩ thật nghiêm túc rồi đáp: "Chặt rớt đầu rắn, nó liền chết."
Du Thanh Vi gật gật đầu, nói: "Việc này cần thiết phải làm không để lại chút dấu vết nào, hoặc là nói, không thể để con người động thủ." Nàng ngừng một chút rồi hỏi: "Kim Sa, mấy tiểu đồng bọn kia của cô có thể bảo vệ được tòa nhà này không?"
Lúc Kim Sa quay trở về thì nghe được chuyện có người đánh vào trong nhà, Đại Bạch còn suýt chút nữa bị bắt đi, nàng hiểu ý tứ của Du Thanh Vi là gì.
Nàng nói: "Tiểu Phi, Hỏa Vũ, Sơn Tiêu và đám tiểu quỷ kia, chỉ cần chúng tôi còn ở thành phố này, chúng nó như thế nào cũng có thể chống đỡ được chờ chúng tôi chạy nhanh quay về."
Du Thanh Vi hỏi: "Nếu ba chị em các cô ra tay bắt người thì có bao nhiêu phần nắm chắc?"
Kim Sa trầm ngâm một lúc lâu sau mới đáp: "Khó nói rõ, nhưng nếu tôi đem theo đám tiểu quỷ và Tiểu Phi thì trên cơ bản không có vấn đề gì.
Chỉ là đám tiểu quỷ kia muốn hành động ở trong thành phố còn cần phải chờ Tiểu Lộ đại sư làm xong quỷ bài cho chúng..." Nàng nghĩ nghĩ rồi nói tiếp: "Tôi nghe nói có một môn quỷ thuật, chỉ cần lưu lại một sợi hồn ở chỗ nào đó, chẳng sợ hồn bị đánh tan cũng có thể đem hồn triệu hồi trở về, có đúng không?"
Lộ Vô Quy mắt lé nhìn về phía Kim Sa, chớp mắt, chớp mắt, lại chớp mắt.
Kim Sa hỏi Lộ Vô Quy: "Quỷ thuật này có thật phải không?"
Lộ Vô Quy nói: "Cần phải nắn kim thân hoặc làm tụ hồn đèn."
Kim Sa cười nói: "Có là được rồi.
Vậy phiền toái Tiểu Lộ đại sư hỗ trợ giúp đám tiểu quỷ kia nắn kim thân hoặc làm tụ hồn đèn gì đó.
Còn tôi, trước tiên dựa theo bản danh sách này đi theo dõi hành tung của đám người kia, chờ bên này ngài làm xong ổn thỏa liền động thủ."
Du Thanh Vi hỏi Lộ Vô Quy: "Làm tụ hồn đèn và nắn kim thân gì đó có dễ không?"
Lộ Vô Quy đáp: "Làm tụ hồn đèn không tốt bằng nắn kim thân, muốn nắn kim thân cho tiểu quỷ thì phải dùng thi bùn nặn thành tượng đất nhỏ, sau đó dát lá vàng lên.
Lúc nặn tượng đất thì phải đem quỷ bài của chúng nó bỏ vào bên trong tượng đất, sau đó dùng nhang đèn cung phụng.
Chỉ cần như vậy, chúng nó có lỡ tán mất hồn liền có thể thông qua cảm ứng của sợi hồn trong quỷ bài mà tìm trở về trong kim thân.
Bất quá có chỗ không tốt chính là sau khi trời sáng, chúng nó nếu bị dính dương khí, hoặc là gặp phải ai đó đạo hạnh cao hơn đánh cho chúng nó trọng thương thì chúng nó sẽ ngay lập tức quay trở về kim thân.
Chính là không thể dây dưa ở bên ngoài quá lâu." Cô nghĩ nghĩ rồi nói tiếp: "Nắn kim thân rất là phiền toái, so với khắc quỷ bài còn phiền toái hơn.
Em chỉ cần tốn một ngày là có thể đem quỷ bài của chúng nó khắc tốt, nhưng nếu nắn kim thân cho chúng nó thì phải mất đến hai mươi ngày a."
Du Thanh Vi gật đầu, nói: "Được rồi.
Tiểu muộn ngốc, em về viết một bản danh sách tài liệu cần dùng đưa cho anh Đường để anh ấy chuẩn bị cho em, em nhanh chóng nắn kim thân cho đám tiểu quỷ này.
Kim Sa, phải nhìn chằm chằm hành tung của mấy người trong bản danh sách, còn có, điều tra tung tích Thường Tam và theo dõi kỹ càng Lý Thái Hưng và Bạch Thái Hoán bọn hắn đều giao cho cô phụ trách.
Tôi đã giao phố Thanh Liễu cho Khôi Tử Tuyển bọn họ, bên kia sẽ rất nhanh có Yêu Linh lui tới hoạt động, cô có thể thông qua phố Thanh Liễu bên đó cài vào nhãn tuyến của mình."
Kim Sa cười tủm tỉm đồng ý, nói: "Bà chủ, ý của cô là chúng tôi có thể tự chiêu binh mãi mã rồi hả?"
Du Thanh Vi gật đầu, đáp: "Đúng vậy, nhưng mà các cô phải cẩn thận, đừng để cho người ta đem nhãn tuyến cài ngược lại bên mình."
Kim Sa cười khẽ một tiếng rồi nói: "Yên tâm đi, tôi không có ngốc như vậy đâu."
Trong lòng Du Thanh Vi rất là rối rắm.
Nàng nói muốn chiếu cố cho Lộ Vô Quy, nhưng kỳ thật vẫn luôn là Lộ Vô Quy đứng phía sau giúp đỡ nàng.
Gần nhất luôn sai khiến em ấy xoay quanh như con quay.
Lộ Vô Quy cười hì hì nói: "Chị để cho em làm việc giúp chị, em rất vui vẻ nha.
Du Thanh Vi, có phải chị cảm thấy em ngày càng có bản lĩnh, ngày càng thông minh, ngày càng có năng lực hay không?"
Du Thanh Vi cười nói: "Có."
Lộ Vô Quy nhận được cổ vũ to lớn, đắc ý gật gật đầu, nói: "Chờ sau này chị không thể rời đi em, liền sẽ không nghĩ tới chuyện tìm bạn trai nữa."
Du Thanh Vi: "...." Nàng yên lặng nhìn Lộ Vô Quy, sau đó cạn lời đi vào phòng tắm tắm rửa.
Đứng dưới vòi sen, nàng nghĩ đến chuyện giữa mình và Lộ Vô Quy, cảm thấy thật khó xử.
Lúc trước Lộ Vô Quy giận dỗi nàng, hai nàng chia phòng ngủ ba ngày, chất lượng giấc ngủ của nàng vẫn luôn tốt cư nhiên lại mất ngủ.
Bên người thiếu Lộ Vô Quy, một người ngủ cảm thấy thật vắng vẻ, như thế nào cũng không tìm được cảm giác kiên định và an toàn.
Nàng rất rõ ràng bản thân mình có sự ỷ lại đối với Lộ Vô Quy, cũng minh bạch Lộ Vô Quy đối xử với nàng có bao nhiêu tốt, càng minh bạch Lộ Vô Quy có bao nhiêu quan trọng đối với bản thân nàng.
Nhưng kêu nàng đem chuyện chung thân đại sự cả đời buộc cùng Lộ Vô Quy, nàng lại cảm thấy thiếu chút gì đó, hoặc là có thể nói nàng và Lộ Vô Quy có thể ký thác sinh tử cho nhau, nhưng nếu nói yêu nhau hay nhớ thương gì nhau thì không tới.
Nàng cũng cảm thấy Lộ Vô Quy chỉ là ỷ lại nàng, chứ không phải thật sự yêu.
Du Thanh Vi thầm nói: "Có nên thử với tiểu muộn ngốc một chút không?"
Nàng tắm rửa xong, dùng khăn lông lau khô tóc, mặc vào áo tắm dài rồi đi ra ngoài.
Lộ Vô Quy đang ngồi xếp bằng đả tọa trên giường.
Nàng thò lại gần, nhẹ nhàng dùng môi chạm vào môi Lộ Vô Quy, tâm nói: "Thử xem có cảm giác hay không là biết ngay."
Môi nàng dừng ở trên môi Lộ Vô Quy thế nhưng mạc danh sinh ra cảm giác khẩn trương, tim nàng đập "bang bang" bắt đầu gia tốc.
Tiếp đó Lộ Vô Quy bỗng chốc trợn tròn mắt, làm cho Du Thanh Vi sợ tới mức tim đập lỡ một nhịp, nàng vội vàng co rụt người lại, giống như muốn che giấu gì đó nhanh chóng lấp liếm, hỏi: "Thế nào, có cảm giác không?" Nàng đang khẩn trương mà còn bị Lộ Vô Quy đột nhiên mở mắt ra dọa cho hoảng sợ a..