Lộ Vô Quy đầu tiên có hơi sửng sốt một chút, ngay sau đó tươi cười trên mặt càng lúc càng lớn, dùng sức gật đầu, nói: "Có, có cảm giác."
Du Thanh Vi trong lòng có chút ngạc nhiên, tâm nói: "Có cảm giác sao? Cảm giác gì mới được chứ?" Tâm còn chưa nghĩ xong đã nghe Lộ Vô Quy nói tiếp: "Thật vui vẻ!" Nàng nhìn thấy đôi mắt Lộ Vô Quy cười đến cong cong, cặp con ngươi sáng lên vô cùng lóa mắt, tựa hồ thật sự vui vẻ.
Nhưng chỉ có vui vẻ không thôi thì hình như không đúng cho lắm thì phải? Du Thanh Vi nghĩ nghĩ, nàng kiềm chế tâm tình khẩn trương, chậm rãi tiến đến gần bên người Lộ Vô Quy, đem môi của mình lần nữa chạm lên cánh môi của Lộ Vô Quy.
Càng tới gần, trái tim của nàng càng không ức chế được mà kinh hoàng nhảy lên, khẩn trương đến nỗi ngón tay đều run, lòng bàn tay đổ cả mồ hôi.
Đến khi môi nàng chạm vào môi Lộ Vô Quy, cảm xúc mát lạnh mềm mại lập tức truyền đến, giống như có dòng điện tê tê từ môi của nàng chạy đến đầu ngón tay, sau đó chạy đến tim nàng, cảm giác rất kỳ quái, cũng rất không tồi.
Nàng nhẹ nhàng mút lấy cánh môi của Lộ Vô Quy, cảm xúc mềm mại thấm lạnh từ giữa hai đôi môi lan tràn đến buồng tim của nàng....
Du Thanh Vi nhắm mắt lại, nàng cảm nhận được cảm xúc khi hai cánh môi giao thoa với nhau càng thêm rõ ràng, giống như được khắc vào trong đầu, nội tâm dâng lên ý tưởng muốn cướp lấy càng nhiều hơn nữa, ý nghĩ này làm cho nàng theo bản năng gia tăng động tác trên môi, đem môi của Lộ Vô Quy nhấm nháp trong miệng của mình, qua lại mút vào.
Theo nụ hôn càng gia tăng, xao động trong lòng càng ngày càng khuếch tán ra, từ trong tim khuếch tán đến toàn thân, tay nàng chạm vào bên hông Lộ Vô Quy, ôm lấy Lộ Vô Quy rồi đẩy ngã em ấy lên giường, nàng đè trên người Lộ Vô Quy, ôm em ấy, hôn em ấy.
Nàng có thể cảm giác được hô hấp của chính mình trở nên dồn dập, trong cơ thể có cỗ nóng bức dâng trào.
Cảm giác khô nóng này làm cho nàng có thể tinh tường cảm nhận được hô hấp của bản thân cũng nóng lên theo.
Du Thanh Vi chợt bừng tỉnh, nàng vội vàng bật dậy, xoay người xuống giường.
Nàng đứng ở mép giường có chút không biết phải làm sao, Lộ Vô Quy đang nằm trên giường nhìn nàng cười đến phá lệ ngọt ngào.
Nàng ngây ngốc nhìn lại Lộ Vô Quy, trong lòng sớm đã lật trời.
Lòng nàng gào thét: "Mình vậy mà thật sự có cảm giác với Lộ Vô Quy, mình vậy mà hôn em ấy lại hôn ra cảm giác!" Ý nghĩ này chấn động đến nỗi đầu óc nàng "ong ong", một lúc lâu sau mới phục hồi lại tinh thần.
Lúc này nàng đã không còn rảnh lo suy nghĩ xem Lộ Vô Quy đối với nàng là thích hay là ỷ lại nữa, im hơi lặng tiếng, giống như đà điểu chui vào ổ chăn, đem chính mình trùm đến kín mít.
Nàng nghĩ nghĩ, lại từ trong ổ chăn chui ra, vạn phần khó hiểu nhìn Lộ Vô Quy đang nằm bên mép giường, chống cằm cười đến ngu đần kia.
Du Thanh Vi sợ tới mức đánh cái giật mình, tâm nói: "Ảo giác, nhất định là ảo giác! Mình như thế nào lại có cảm giác với tiểu muộn ngốc chứ?" Tiểu muộn ngốc giống như một đứa trẻ vậy, nếu nàng xuống tay với tiểu muộn ngốc vậy thì chẳng khác nào gái già đáng khinh đi tai họa trẻ nhỏ.
Du Thanh Vi thầm niệm mấy tiếng: "Tội lỗi quá tội lỗi quá, ngủ!" Nàng nhắm mắt lại, bắt đầu tự thôi miên bản thân đi ngủ.
Nhưng vừa nhắm mắt lại, trong đầu nàng chỉ toàn hình ảnh Lộ Vô Quy cười, cùng với tàn lưu của cảm giác tê dại sau khi hôn môi em ấy.
Nàng mở mắt ra, mang theo tia chột dạ yếu ớt nói với Lộ Vô Quy: "Tiểu muộn ngốc, ờm, vừa rồi chuyện chị hôn em....!chính là...!ờm, em đừng suy nghĩ nhiều nha.
Ờm....!chị...!chị không có ý gì khác."
Lộ Vô Quy không rõ lắm cái câu "Không có ý gì khác" của Du Thanh Vi là gì, dù sao cô chỉ cần biết Du Thanh Vi hôn cô là được rồi, cô thấy Du Thanh Vi như vậy liền cho rằng Du Thanh Vi lo lắng cô sẽ hung dữ với chị ấy, giống như lần trước Du Thanh Vi hung dữ với cô không cho cô thơm thơm sờ sờ chị ấy nữa, vì thế cô chỉ "ừm" một tiếng rồi nói: "Yên tâm đi, em sẽ không vì chuyện này mà hung dữ với chị đâu, em thích chị hôn em mà." Sau đó cô nhấp miệng cười, tiếp tục vui vẻ.
Du Thanh Vi buồn bực mím môi lại.
Nàng phát hiện vấn đề bây giờ không còn nằm ở phía Lộ Vô Quy nữa, mà đã nhảy đến trên đầu nàng rồi.
Du Thanh Vi trở mình, nằm ngửa trên giường thở dài một hơi, trong lúc nhất thời thật không biết nên làm cái gì mới tốt.
Giữa nàng và tiểu muộn ngốc, nàng nghĩ hoài cũng không cảm thấy có khả năng.
Nàng và tiểu muộn ngốc thật sự có thể kết thành một đôi sao?
Ui, không nghĩ nữa, ngủ.
Du Thanh Vi không muốn nghĩ, nhưng ý niệm này vẫn cứ luôn hiện lên trong đầu nàng, khiến nàng lăn qua lộn lại cả buổi trời vẫn không ngủ được.
Lộ Vô Quy thấy Du Thanh Vi giống như cái bánh nướng, lúc thì trở bề trái, lúc thì lật bề phải, ngẫu nhiên còn thở dài một hơi.
Cô hỏi: "Du Thanh Vi, chị có chuyện gì phiền lòng vậy?"
Du Thanh Vi nói thầm trong bụng: "Thôi, không nghĩ nữa, có lẽ ngày nào đó mình sẽ thích người khác thì sao." Nàng nghĩ nếu nàng và Lộ Vô Quy kết thành một đôi, chờ tới hai mươi năm sau nàng trở thành bác gái 50 tuổi, còn Lộ Vô Quy vẫn giữ mãi bộ dáng thanh xuân thiếu nữ, nàng sợ tới mức tức khắc run lập cập, vội vàng nhắm mắt lại ngủ.
Lần này nàng thật nhanh liền ngủ rồi.
Nàng vừa ngủ không được bao lâu thì mơ thấy chính mình và Lộ Vô Quy thơm thơm nhau, sau đó nàng biến thành bà lão tóc bạc già cỗi, Lộ Vô Quy vẫn trẻ tuổi như xưa, em ấy nhìn nàng rồi nói: "Du Thanh Vi, chị già quá rồi, em không cần chị nữa!" Ngay sau đó nàng cảm giác được sau lưng có chút khác thường, vừa quay đầu nhìn lại liền thấy một Lộ Vô Quy khác đang ngồi xổm, chống cằm nhìn nàng.
Đôi mắt kia chớp chớp, tràn đầy ngạc nhiên.
Nàng vô cùng khiếp sợ, sau đó giật mình bật dậy, tỉnh ngủ.
Du Thanh Vi sờ sờ cái trán, mồ hôi đã đổ đầy đầu.
Nàng nhìn về phía cửa sổ, bên ngoài vẫn là một mảnh đen nhánh.
Nàng cầm lấy di động nhìn nhìn, chỉ mới hơn hai giờ đêm.
Du Thanh Vi quay đầu nhìn Lộ Vô Quy đang ngồi bên cạnh, đột nhiên cảm thấy thật là dọa người a.
Lộ Vô Quy nói: "Cái kia, chị sẽ không già nhanh như vậy đâu à."
Du Thanh Vi không để ý cô, một lúc sau mới ý thức được Lộ Vô Quy nói cái gì.
Nàng trừng lớn đôi mắt kêu lên: "Vừa rồi em ngồi xổm trong giấc mơ của chị hả?"
Lộ Vô Quy "ách" thanh, đáp: "Em chỉ là muốn xem một chút chuyện gì làm chị phiền lòng ấy mà." Cô thấy sắc mặt của Du Thanh Vi không tốt lắm, lập tức từ trên giường nhảy qua sofa ngồi, nói: "Thật sự, em không có lừa chị đâu, chị sẽ không già nhanh như vậy, chị cũng không phải người thường mà.
Chị ngẫm lại Du Kính Diệu xem, ông ấy và mẹ chị tuổi cũng không sai biệt lắm, nhưng ông ấy lại nhìn giống như là ngang tuổi với chị a."
Du Thanh Vi ngạc nhiên hỏi: "Nguyên nhân là gì vậy? Có liên quan đến Đại Bạch à?"
Lộ Vô Quy "ừm" một tiếng, nói: "Trong thân thể hai người có giao long yêu lực của Đại Bạch, chị và Du Kính Diệu đều thuộc về trường hợp đã kích phát yêu lực trong cơ thể, sẽ không dễ dàng lão hóa." Cô tổng kết lại một câu: "Cho nên về sau chị vẫn có thể tiếp tục thơm thơm em nha."
Nhắc đến chuyện "thơm thơm", trong lòng Du Thanh Vi lại tràn đầy buồn bã, nàng thở dài một hơi, ngửa đầu ra sau nằm lại trên giường.
Nàng thầm nghĩ: "Mình có thể nói là bây giờ mình muốn tìm bạn trai sao?" Trải qua sự việc lần trước vị Đại Quỷ Yêu nào đó bỏ nhà đi bụi rồi rơi vào bẫy của người khác, lời này dù có bị đánh chết nàng cũng không dám nói ra.
Du Thanh Vi lại lần nữa mất ngủ đến hừng đông, cho tới khi Kim Sa đến gõ cửa tìm Lộ Vô Quy xuống lầu niệm kinh khóa sáng nàng mới bắt đầu ngủ tiếp.
Rạng sáng 6 giờ ngủ, trưa 11 giờ dậy ăn cơm, Du Thanh Vi vì thế mà buồn ngủ đến ngáp liên miên.
Nàng ăn xong cơm trưa, pha một ly cà phê rồi ngồi ở trong sân vừa ngáp dài vừa nhấm nháp.
Tiếng chuông điện thoại di động của nàng vang lên, nàng hô thanh: "Tiểu Thất, đi đến phòng ngủ lấy giúp tôi cái điện thoại."
Lý Tiểu Thất một đường chạy lên lầu đi đến phòng ngủ của nàng lấy điện thoại rồi cầm xuống nhà đưa cho Du Thanh Vi.
Nàng mở nhật ký cuộc gọi ra, nhìn thấy dãy số vừa gọi nhỡ là số máy bàn của văn phòng Yến lão gia tử.
Nàng bấm gọi lại, điện thoại thực nhanh có người nghe máy.
Giọng nói hòa ái khách khí của Yến lão nhân vang lên, trước tiên quan tâm hỏi han tình hình gần đây của nàng, lúc sau mới nói tới chính sự: "Ông nghe nói cháu đem phố Thanh Liễu trong địa giới nhà cháu chia cho Khôi Tử Tuyển phải không?"
Du Thanh Vi "Hả?" một tiếng, hỏi: "Phố Thanh Liễu thuộc địa giới của nhà cháu sao ạ? Đó là địa giới do Tiền Tuyền quản, năm trước Tiền Tuyền đã đầu nhập dưới trướng Bạch Thái Hoán rồi, việc này Hiệp Hội hình như cũng đâu có phản đối gì đâu nha."
Yến lão gia tử hơi trầm ngâm, nói: "Tiền Tuyền làm sao lại đầu nhập vào phe Bạch Thái Hoán chứ?"
Du Thanh Vi cười khẽ một tiếng, nói: "Yến gia gia, tháng 1 năm nay đáng lẽ phải giao tiền phí của sáu tháng cuối năm trước cho cháu, nhưng hắn lại giao cho Bạch Thái Hoán.
Tháng 7 năm nay phải giao tiền phí sáu tháng đầu năm, hắn vẫn như cũ nộp lên cho Bạch Thái Hoán.
Hiện tại phố Thanh Liễu thuộc về Bạch Thái Hoán bên kia, ngài lại đem chuyện phố Thanh Liễu đến đây hỏi cháu, không quá thích hợp à nha."
Yến lão gia tử nói: "Phía trước đã nói tốt hai cái khu này đều thuộc về sự quản lý của cháu."
Du Thanh Vi đáp: "Đúng vậy, việc này cháu và Hiệp Hội đã bàn bạc tốt.
Nhưng lúc Hiệp Hội lấy đi quyền khống chế hai khối địa giới kia thì một lời thông báo, một cái giao đãi cũng không có.
Hiện giờ chỉ dùng một câu nói hai khối địa giới này giao cho cháu quản lý nhưng lại không trao trả quyền khống chế cho cháu, chỉ một câu nói suông mà cháu phải mang cái hư danh này như trò cười, bây giờ ngài tới đây tìm cháu nói này nói nọ, có phải là muốn trêu đùa cháu không?"
Yến lão gia tử trầm mặc một lúc rồi nói: "Ông nghe nói cháu và Khôi Tử Tuyển hợp tác với nhau?"
Du Thanh Vi nói: "Cháu kêu Khôi Tử Tuyển đi chiếm địa bàn của Bạch Thái Hoán, này sao có thể gọi là hợp tác? Hay là Yến gia gia cảm thấy chuyện ở Quỷ Thị kia Bạch Thái Hoán không cần chịu trách nhiệm, Hiệp Hội hẳn là muốn giữ gìn lợi ích cho Bạch Thái Hoán phải không?"
Nàng không đợi Yến lão nhân trả lời, phi thường vô tội nói tiếp: "Cho dù Hiệp Hội muốn giữ gìn ích lợi cho Bạch Thái Hoán thì cũng không quan hệ gì tới cháu, muốn chiếm địa bàn của lão ta là Khôi Tử Tuyển, ngài tìm Khôi Tử Tuyển mà nói chuyện này nha." Nàng dừng lại một chút rồi thong thả bồi thêm: "Còn nữa, Yến gia gia, ông xem, địa giới mà cháu trông giữ đã sớm bị Hiệp Hội chia cắt từ lúc Tết Âm Lịch rồi, về sau nếu trong địa giới này mà có xảy ra chuyện gì thì cũng không có nửa điểm quan hệ tới cháu đâu à."
Yến lão gia tử nặng nề thở dài một hơi, nói: "Thanh Vi, chuyện này là có sự hiểu lầm.
Lúc trước nhà cháu xảy ra chuyện, người chết, người bị thương...."
Du Thanh Vi không chờ Yến lão nhân nói xong, hơi có chút trào phúng thêm vào: "Cho nên mọi người mới nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của chứ gì."
Yến lão gia tử bị nàng làm cho nghẹn họng nửa ngày không nói ra được câu gì.
Du Thanh Vi cảm thấy việc ông nội nàng đem phần lớn sản nghiệp đều đổi ra tiền mặt lưu lại cho nàng đúng là rất sáng suốt, bằng không thì một mao tiền để xây mộ cho ông nội và ba nàng cũng không có.
Hiệp Hội bên kia, lúc trước nàng còn muốn duy trì một mặt hòa khí nhưng hiện tại mấy cái phân mặt mũi gì đó nàng cũng vô pháp cho.
Hiệp Hội đem nhà nàng chia cắt đến sạch sẽ, còn lấy nàng như thanh đao mà sai sử, nàng cảm thấy chính mình không đấm vào mặt bọn họ đã là tận tình tận nghĩa rồi.
Buổi chiều, Hạ Nhan Hi đem mười sáu cái yếm linh y mà Du Thanh Vi đặt cho đám tiểu quỷ đưa tới, sau đó hỏi thăm chuyện Du Thanh Vi chia phố Thanh Liễu cho Khôi Tử Tuyển.
Du Thanh Vi nói: "Tin tức của chị cũng linh thông quá nha."
Hạ Nhan Hi đáp: "Không phải tin tức của tôi linh thông, mà là có người cố ý thả tin tức này ra ngoài."
Du Thanh Vi nghĩ nghĩ, hỏi: "Ai cố ý thả tin tức ra vậy?" Nàng cảm thấy Bạch Thái Hoán và Khôi Tử Tuyển có cấu kết với nhau, phố Thanh Liễu theo danh nghĩa lại thuộc về địa giới nhà nàng, có nàng đỉnh ở phía trước, Bạch Thái Hoán hẳn là sẽ cho Khôi Tử Tuyển chút mặt mũi.
Khôi Tử Tuyển càng sẽ không muốn tìm tới phiền toái, lấy việc này đi tuyên dương khắp nơi.
"Tối hôm qua Tiền Tuyền và Khôi Tử Tuyển nổi lên xung đột, Khôi Tử Tuyển nói phố Thanh Liễu là em chia cho ả ta, việc này vì vậy mà bị truyền ra ngoài.
Khôi Tử Tuyển không có tới gây phiền toái cho em chứ?"
Du Thanh Vi quét mắt nhìn Hạ Nhan Hi, nói: "Khôi Tử Tuyển có muốn tìm tới đây gây phiền toái cho tôi thì cũng phải chờ đến tối a."
Hạ Nhan Hi thấy bộ dáng khí định thần nhàn của Du Thanh Vi, không khỏi thở dài một hơi, nhắc nhở nàng: "Em coi chừng Khôi Tử Tuyển đánh tới cửa bây giờ."
Du Thanh Vi cẩn thận cân nhắc trong chốc lát, lắc đầu nói: "Hẳn là có người sai khiến Tiền Tuyền ở chính giữa gây khó dễ, muốn lấy chuyện này chọc giận Khôi Tử Tuyển, làm cho Khôi Tử Tuyển cảm thấy bị tôi chơi trên đầu, dưới cơn giận dữ giết đến nhà tôi."
Hạ Nhan Hi nói: "Em viết một tờ chi phiếu khống cho Khôi Tử Tuyển còn không cho ả ta tới đây gây phiền toái sao? Hay là nói em muốn cùng Khôi Tử Tuyển liên thủ chơi chết Tiền Tuyền? Hiệp Hội Yêu Linh nếu tìm em gây phiền toái thì em cũng chỉ có thể chịu thôi.
Nếu em liên thủ với Khôi Tử Tuyển chơi chết Tiền Tuyền, liền sẽ có người dựa vào việc này mà chơi chết em.
Một khi chứng minh được rằng em và Hiệp Hội Yêu Linh cấu kết với nhau để đối phó với Hiệp Hội Dân Gian Tông Giáo, em sẽ trở thành tấm bia cho mọi người chỉ trích."
Chuông cổng lớn vang lên.
Lý Tiểu Thất chạy vội ra mở cổng, sau đó đem Khôi Tử Tuyển đưa đến trước mặt Du Thanh Vi.
Khôi Tử Tuyển quay sang nói với Lý Tiểu Thất: "Cô đi xuống trước đi."
Lý Tiểu Thất ngoan ngoãn "dạ" một tiếng, không hề cảm thấy việc mình không được sự cho phép của Du Thanh Vi mà tự tiện dẫn người lạ vào nhà có cái gì không ổn, xoay người đi vào trong nhà.
Du Thanh Vi biết Lý Tiểu Thất bị trúng pháp thuật của Khôi Tử Tuyển nên mới trực tiếp đưa người vào nhà.
Nàng cũng không phản ứng gì, chỉ vào cái ghế bên cạnh, nói: "Mời ngồi." rồi hướng Hạ Nhan Hi giới thiệu: "Khôi Tử Tuyển, vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới liền."
Hạ Nhan Hi: "...." Nàng trừng lớn hai mắt nhìn Du Thanh Vi, tâm nói: "Lá gan của em cũng đủ mập a, thật đúng là dám cấu kết với Khôi tử Tuyển."
Khôi Tử Tuyển ngồi xuống cái ghế bên cạnh, liếc Du Thanh Vi một cái rồi nói: "Không phải cô nói giao phố Thanh Liễu cho tôi sao? Mẹ nó, bà đây đều đã sửa xong quán bar...." Ả giận dữ ném một tấm thiệp mời xuống trước mặt Du Thanh Vi, nói tiếp: "Ngày khai trương đều đã định tốt, vậy mà tối hôm qua lại có người đến diệt sạch quản lý và nhân viên của tôi, nếu không phải tôi chạy trốn mau....!Thôi, cái này cho qua không nhắc tới, chỉ nói chuyện hai chúng ta lúc trước đã nói rõ ràng, cô đảm bảo sẽ không có người tới tìm tôi gây phiền toái kia mà?"
Du Thanh Vi cầm lấy thiệp mời mở ra nhìn, sâu kín nói: "Phá quán bar của cô là Tiền Tuyền, người của Bạch Thái Hoán."
Khôi Tử Tuyển liếc Du Thanh Vi, nói: "Chúng ta đã nói rõ, cô cũng bảo đảm sẽ không có người kiếm chuyện với chúng tôi ở phố Thanh Liễu."
Hạ Nhan Hi nghẹn họng, trân trối nhìn Du Thanh Vi, nghĩ thầm: "Chuyện này mà em cũng dám đáp ứng! Em đây là chê hiện tại chưa đủ phiền toái hay sao vậy?"
Du Thanh Vi nhẹ nhàng đem thiệp mời ném trở lại cho Khôi Tử Tuyển, hỏi: "Trước khi cô tiến vào phố Thanh Liễu có thông báo với tôi sao? Dù cho phía trước chúng ta đã bàn bạc tốt, nhưng cô còn chưa tìm hiểu xem tôi đã đem địa giới khu đó rửa sạch hay chưa liền đem người dọn vào.
Mua một căn hộ để ở, trước khi nhận nhà còn phải đi tìm quản lý chung cư lấy chìa khóa, làm xong thủ tục này nọ.
Ai giống như cô vậy, nhà mới xây có một nửa cô đã dọn vào ở, bị gạch đập lên đầu lại chạy đến trách quản lý khu nhà, chẳng lẽ họ là người lấy gạch đập lên đầu cô sao?"
Khôi Tử Tuyển: "....."
Hạ Nhan Hi: ".....".