Du Thanh Vi rất lo lắng cho sự an toàn của Lộ Vô Quy.
Nhà nàng trúng huyết chú của Đại Bạch, Đại Bạch cũng quấn lấy nhà nàng mấy thập niên sau đó bị ông nội nàng trấn trụ, huyết chú trên người nàng cũng được phong ấn lại, đối với nàng cũng không tạo thành bao nhiêu ảnh hưởng.
Nếu không phải mợ của nàng nổi lòng tham lén lút trộm Đại Bạch ra ngoài thì Đại Bạch căn bản cũng không đòi được nợ máu.
Nàng nhìn Bạch Lĩnh Khê liền biết Bạch Thái Hoán có biện pháp ngăn chặn huyết chú, nếu lão ta muốn ngăn chặn oan nghiệt huyết chú bảo vệ dòng họ nhà mình, nhất định sẽ không tiếc trả giá đại giới đi bắt lấy Lộ Vô Quy.
Huống hồ, việc Lộ Vô Quy có thể chạy trốn khỏi ngũ lôi oanh đỉnh, còn lấy hình dạng sương máu xuất hiện đi đòi nợ, hẳn sẽ có rất nhiều người bắt đầu để ý tìm hiểu lai lịch em ấy, rất có thể bị người nhìn ra manh mối.
Nàng vừa về đến nhà liền tìm Long sư thúc nói chuyện: "Sư thúc, nếu chúng ta tiến đánh nhà họ Bạch, phá hủy phong thủy trận trong đó thì xác suất thành công có bao nhiêu phần?"
Long sư thúc trầm giọng đáp: "Cho dù có mười phần nắm chắc có thể phá hủy được phong thủy pháp trận trong Bạch trạch để cho Tiểu Lộ bắt được cơ hội đánh vào, nhưng có điều nếu Bạch Thái Hoán bắt được con thì tình thế sẽ ngay lập tức đảo chiều.
Bạch Thái Hoán kinh doanh nhiều năm như vậy, Hiệp Hội bị lão ép đến bước này cũng chưa dám động tới lão, không khó tưởng tượng lão ta có bao nhiêu khó đối phó." Ông trầm ngâm một lúc rồi nói: "Mấy ngày nay người của chúng ta vẫn luôn tra xét tin tức về Bạch Thái Hoán, nhưng không thể nào tìm hiểu rõ được thực lực thật sự của lão.
Nhưng mà có thể xác định được một chuyện, lão ta có một đội ngũ đi âm khổng lồ."
Du Thanh Vi nói: "Con lo lắng tiểu muộn ngốc gặp chuyện không hay."
Long sư thúc khuyên nhủ: "Thực lực thật sự của Tiểu Lộ còn khó thăm dò hơn cả Bạch Thái Hoán.
Con đi nghỉ ngơi sớm chút đi, thúc sẽ cho người nhìn chằm chằm động tĩnh của Bạch trạch và Lý trạch, nếu Tiểu Lộ gặp nguy hiểm thì chúng ta sẽ liều chết đi cứu con bé."
Du Thanh Vi nhẹ nhàng gật đầu, đáp: "Cảm ơn sư thúc."
Long sư thúc nói: "Đi nghỉ ngơi sớm đi, tin tưởng Tiểu Lộ."
Du Thanh Vi biết ba người quỷ đạo và Long sư thúc đều cảm thấy Lộ Vô Quy có thể đối phó với Bạch Thái Hoán, mà thực lực của Bạch Thái Hoán còn chưa rõ ràng, bọn họ sợ nàng bị bắt đi nên mới khuyên nàng không nên hành động thiếu suy nghĩ.
Nàng cảm thấy đáng lẽ lúc này mình không nên trốn tránh, nhưng Long sư thúc có chút băn khoăn cũng đúng, nếu nàng tự tiện hành động để xảy ra sai sót gì thì rất có thể sẽ hại Lộ Vô Quy.
Nàng không nói gì nữa, xoay người đi về phòng.
Căn nhà trống rỗng tử khí âm trầm, yên tĩnh đến tiếng muỗi bay cũng không có.
Du Thanh Vi cả người mỏi mệt nhưng không có chút buồn ngủ nào, nàng ngồi trên ghế sofa nhìn căn phòng lạnh lẽo, trong lòng nổi lên từng cơn đau nhè nhẹ giống như bị dao cùn cắt lên thịt.
Trước kia Lộ Vô Quy lúc nào cũng có mặt ở nơi mà nàng vừa giương mắt là có thể nhìn thấy.
Thời điểm nàng đau khổ nhất, khó khăn nhất, chẳng sợ Du gia đều bị chết sạch chỉ còn lại mỗi mình nàng thì nàng vẫn có thể chống đỡ được.
Mặc kệ có bao nhiêu khó khăn, phía sau nàng luôn có Lộ Vô Quy nâng đỡ, em ấy giúp nàng, thay nàng đem mọi nguy hiểm dẹp tan, chuyện nàng phải làm chỉ là đem mọi thứ xử lý cho tốt, chịu đựng cửa ải khó khăn trước mắt là có thể vượt qua đạo khảm này.
Nàng từng cho rằng, đời này việc đau khổ và khó khăn nhất mà nàng phải chịu đựng chính là họa diệt môn năm đó.
Có Lộ Vô Quy ở bên cạnh, cho dù khổ hay khó thì em ấy vẫn luôn bên nàng giúp nàng chống đỡ, nhìn bộ dáng vui vẻ ra mặt của Lộ Vô Quy nàng liềm cảm thấy những việc khó khăn kia không là gì cả, con đường phía trước vẫn luôn tràn ngập hy vọng.
Nhưng giờ phút này chỉ còn một mình nàng ngồi đây trong căn phòng trống rỗng, cảm giác cô độc bao phủ khắp người, bàng hoàng không nơi nương tựa.
Du Thanh Vi co người ngồi trên sofa, đầu óc tràn đầy bóng dáng của Lộ Vô Quy, trong lòng đau đớn không ngừng, nỗi nhớ giống như từ trong cốt tủy trào ra ngoài.
Trong căn phòng này, nơi nào cũng có dấu vết của Lộ Vô Quy để lại, nhưng Lộ Vô Quy thì....
Du Thanh Vi không muốn bản thân tiếp tục mê man suy nghĩ.
Nàng đi đến phòng tắm đánh răng rửa mặt, cưỡng ép bản thân lên giường ngủ, nhưng khi nằm trên giường nhìn phía bên cạnh trống rỗng, tim nàng bỗng chốc đau đớn như bị xuyên qua.
Nàng không muốn bị cảm xúc tiêu cực vây hãm nên ngồi dậy đi ra ngoài sân, đứng ở chỗ Lộ Vô Quy gặp nạn mấy ngày trước.
Du Thanh Vi nhìn cái hố bị sét đánh ra, thật muốn vùi bản thân mình vào trong đó.
Nàng ngồi xếp bằng bên miệng hố nhìn chằm chằm xuống đáy, thấy bên trong còn sót lại mấy mảnh kim loại, đột nhiên nàng nhớ ra việc chỉ tìm thấy Ly Long bát quái bàn và mảnh mụn của ngũ lôi pháp ô, thước phép Lượng Thiên mà Lộ Vô Quy cầm trong tay lại không thấy đâu.
Du Thanh Vi đi tìm cái xẻng trong nhà kho rồi bắt đầu đào xuống bên dưới hố, mãi cho đến đi đụng tầng đất khác cũng không tìm thấy thước phép Lượng Thiên.
Nàng tiếp tục tìm kiếm trong sân, lật lên đám cành khô cỏ úa, cuối cùng tìm được thước phép Lượng Thiên dưới đống gạch vỡ của bức tường phong thủy.
Có thể trước khi Lộ Vô Quy bị sét đánh thì thước phép Lượng Thiên của em ấy bị rơi ở chỗ này, cho nên mới không bị sét đánh hỏng, hoàn hảo không tổn hao gì.
Thước phép Lượng Thiên mà Lộ Vô Quy thường xuyên dùng nhất đã tìm về được không bị hư hỏng, chuyện này làm cho Du Thanh Vi cảm thấy có chút an ủi và thoải mái.
Nàng nghĩ thầm: "Tiểu muộn ngốc tuy rằng bị thương nặng, nhưng vẫn có thể dưỡng trở lại." Nàng nghĩ tới tính tình giữ của khư khư của Lộ Vô Quy, đồ vật bị đánh mất nhất định một hai phải đi tìm về cho bằng được, huống chi là hồn phách tinh huyết.
Nàng tin tưởng tiểu muộn ngốc nhất định sẽ có ngày quay trở lại như xưa, ý nghĩ này làm cho nàng nhẹ lòng hơn rất nhiều.
Nàng trở về phòng, ôm thước phép Lượng Thiên của Lộ Vô Quy chìm vào giấc ngủ.
Du Thanh Vi ngủ đến mặt trời lên cao mới tỉnh lại.
Nàng xuống tầng hầm cúng nhang đèn cho đám sơn tinh tiểu quỷ, rồi đi sang tòa nhà kế bên dặn dò Sơn Tiêu và Hỏa Vũ bảo vệ nhà cửa cho tốt, sau đó nhét con rắn nhỏ biết bay có chứa kịch độc Tiểu Phi vào balo, lái xe ra cửa.
Ngày hôm qua Tả Tiểu Thứ đã kể cho nàng nghe hết những chuyện phát sinh mấy ngày gần đây.
Ngày đó nếu không có Thanh Sơn đạo trưởng và Đông Lai tiên sinh kịp thời đến chi viện thì nàng đã bị Bạch Thái Hoán bắt đi.
Cẩm Trần đạo trưởng và Dực Di đại sư tuy còn đang dưỡng thương nhưng sau khi biết nhà nàng xảy ra chuyện cũng vội vàng đuổi tới, việc này gây ra sự kinh động không hề nhỏ.
Nàng không xem chuyện Bạch Thái Hoán đáp ứng ba người quỷ đạo sẽ không đụng vào nàng là thật, lão ta có lẽ chỉ muốn bán chút mặt mũi cho ba người quỷ đạo mà thôi.
Nếu Lộ Vô Quy bên kia thật sự xảy ra chuyện gì, chỉ dựa vào nàng và mấy người Long sư thúc thì rất khó cứu được Lộ Vô Quy, lúc này cần thiết tìm tới ngoại viện.
Nàng đi đến Hiệp Hội, gặp được Cẩm Trần đạo trưởng và Dực Di đại sư.
Du Thanh Vi hướng hai người nói lời cảm tạ.
Dực Di đại sư nói: "Cháu không cần cảm tạ tôi, nhưng thực ra đại hòa thượng tôi đây còn thiếu cháu một cái ân tình.
Đồ đệ nhỏ của tôi may mắn được Tiểu Lộ đại sư cưu mang dạy dỗ nên mới có thể giữ được quỷ thân."
Ngô Hiểu Ngôn ngoan ngoãn đứng sau lưng Cẩm Trần đạo trưởng, giống như một đệ tử bình thường đi theo phụng dưỡng trưởng bối.
Du Thanh Vi biết việc Thanh Sơn đạo trưởng có thể nhanh chóng đến chi viện cũng là nhờ Ngô Hiểu Ngôn thông báo kịp thời, nàng quay sang cảm ơn Ngô Hiểu Ngôn.
Ngô Hiểu Ngôn nói: "Tiểu Lộ đại sư đã dạy cho em rất nhiều thứ, em chỉ gọi một cuộc điện thoại, chuyện nhỏ không tốn sức gì cả nên không cần cảm ơn em đâu ạ."
Yến hội trưởng cười ha hả bước vào phòng làm việc, hết sức hòa ái nói: "Thanh Vi mới đến à."
Yến Thính Vũ trước sau như một làm cái đuôi nhỏ đi theo Yến hội trưởng.
Du Thanh Vi đối với Yến lão nhân tuy không còn chút hảo cảm nào, nhưng mặt mũi thì vẫn phải cho.
Mấy lần trước nàng làm mất mặt Yến lão nhân, ông ấy xem như chưa hề phát sinh, nàng cũng làm bộ như đã quên.
Nàng đứng dậy khách khách khí khí chào hỏi: "Yến gia gia." Tuy không trông cậy Hiệp Hội sẽ trợ giúp được gì, nhưng nàng cũng không muốn để bọn họ ngáng chân mình.
Yến hội trưởng mời Du Thanh Vi ngồi, sau đó chào hỏi Cẩm Trần đạo trưởng và Dực Di đại sự, lúc này mới ngồi xuống ghế sofa.
Du Thanh Vi rất rõ ràng Yến hội trưởng đang có ý muốn dò hỏi tin tức về Lộ Vô Quy.
Nàng nhìn Yến Hội Trưởng, nhẹ nhàng cười hỏi: "Yến gia gia, Bạch Thái Hoán gây chuyện khiến cho địa giới thành phố này không còn yên bình nữa, không biết Hiệp Hội có biện pháp ứng phó gì không?"
Yến hội trưởng sắc mặt trầm trọng, nặng nề thở dài: "Bạch Thái Hoán âm thầm làm việc, che giấu thực lực mấy chục năm nay, hiện giờ đã thành mối họa.
Chuyện xảy ra ở Quỷ Thị khiến cho Hiệp Hội bị thương nặng, lấy lực lượng hiện tại của Hiệp Hội thì không thể nào có sức đối đầu với lão, chỉ có cách liên hợp tất cả mọi người trong nghề ở thành phố này lại với nhau thì mới có lực đánh một trận.
Chỉ là, thương vong tất nhiên sẽ rất thảm trọng...."
Du Thanh Vi tâm nói: "Ông cứ đánh Thái Cực tiếp đi." Nàng nghiệm ra một đạo lý, sống ở trên đời này giống như lội ngược dòng nước, không tiến ắt sẽ lùi.
Nàng nói với Cẩm Trần đạo trưởng và Dực Di đại sư: "Bạch Thái Hoán làm ác nhiều năm, chuyện ở Quỷ Thị càng là đúc hạ thêm một tầng sát nghiệt, hiện giờ ban ngày ban mặt mà lão ta lại dám làm lơ luật lệ, công khai tấn công nhà người khác, vận dụng ngũ lôi oanh đỉnh muốn diệt sát tất cả mọi người, hành động làm người giận sôi, nếu không trừ bỏ thì không thể nào bình ổn được mối họa."
Cẩm Trầm đạo trưởng gật đầu, nói: "Ông sẽ cho Hiểu Ngôn đi theo cháu, có chuyện gì cháu cứ việc sai phái con bé đi làm.
Thượng Thanh Cung sẽ điều đến ba mươi đệ tử tu vi cao do con bé toàn quyền phụ trách." Ông nhìn sang Dực Di đại sư rồi nói với Du Thanh Vi: "Dực Di đại sư lo lắng cho an nguy của đồ đệ ông ấy..."
Du Thanh Vi nghe huyền âm liền biết nhã ý, nàng lập tức mở lời mời Dực Di đại sư đến nhà nàng dưỡng thương,
Dực Di đại sư nói: "Làm phiền rồi."
Yến hội trưởng thấy Cẩm Trần đạo trưởng và Dực Di đại sư đều đã tỏ thái độ như vậy, lập tức nói với Du Thanh Vi: "Hiệp Hội bên này tuy đang gặp phải khó khăn, không thể hỗ trợ nhiều nhân lực nhưng sẽ dốc toàn lực chiếu ứng.
Thính Vũ nhà ông tuy rằng không nên thân, nhưng ít nhiều đã đi theo bên người ông nhiều năm, nhân thủ của Yến gia con bé vẫn có thể điều khiển được, cháu có cần hỗ trợ chỗ nào thì cứ phân phó, để con bé góp chút sức lực non nớt."
Du Thanh Vi thầm mắng một tiếng: "Lão già gian xảo!" Nàng hơi khom người, nói: "Đa tạ Yến gia gia." Rồi quay sang nói với Yến Thính Vũ: "Vậy tôi sẽ không cùng chị khách khí."
Yến Thính Vũ cười đáp: "Có chuyện gì cứ việc phân phó, tôi nhất định dốc toàn lực đi làm."
Du Thanh Vi cười, nói: "Chút nữa tôi có việc muốn hỏi thăm chị."
Yến Thính Vũ nhướng mày, cười cười không đáp lại.
Du Thanh Vi hướng mấy người Cẩm Trần đạo trưởng cáo từ rồi mời Yến Thính Vũ ra trà thính tâm sự.
Yến Thính Vũ vừa ngồi xuống liền gọn gọn dứt khoát hỏi: "Em muốn hỏi thăm chuyện về Bạch Thái Hoán đúng không?"
Du Thanh Vi gật đầu, nói: "Tôi nghĩ chị hiểu biết không ít tin tức về Bạch Thái Hoán đi."
Yến Thính Vũ trầm mặc một hồi lâu mới lắc lắc đầu, nói: "Nếu là sớm có hiểu biết về lão, nhà tôi sẽ không bị thiệt hại nhiều nhân thủ ở Quỷ Thị như vậy, hai người cô của tôi đều suýt chút nữa thua tiền, còn nữa, nếu không nhờ có em và Tiểu Lộ đại sư dẫn đội đi tìm thì các cô của tôi rất có thể...."
Du Thanh Vi nói: "Nhiều mạng người như vậy, tôi không có khả năng thấy chết không cứu."
Yến Thính Vũ cho toàn bộ nhân viên ở trà thính lui xuống hết mới thấp giọng nói: "Tôi và Bạch Lĩnh Khê có chút giao tình.
Nàng ấy cũng không đồng ý với những việc làm của Bạch Thái Hoán, nhưng là...!em biết đó, chuyện mà người lớn trong nhà đã quyết định thì mấy đứa nhỏ như chúng ta cũng không làm gì được, đặc biệt là một số việc..."
Du Thanh Vi không tiếp lời nàng ta.
Yến Thính Vũ nói: "Bạch Lĩnh Khê từng nói với tôi, ông nội của nàng ấy hình như đang mưu đồ chuyện trọng đại nào đó, kế hoạch kéo dài mấy chục năm, vì việc này mà ba mẹ của nàng ấy đều bỏ mạng vào trong, lần trước hai người chú của nàng ấy chết, thoạt nhìn có vẻ là do Bạch Thái Hoán muốn bắt Lộ Vô Quy nhưng không được, bị các người giết tới cửa đem người đánh chết, nhưng thực ra lại có quan hệ đến kế hoạch của Bạch Thái Hoán."
Du Thanh Vi nhíu mày, hỏi: "Chuyện gì?"
Yến Thính Vũ đáp: "Nghe nói có dính líu đến việc tu quỷ đạo sau khi chết của lão, nhưng cụ thể là chuyện gì thì nàng ấy vẫn đang điều tra." Nàng ta ngập ngừng một lúc mới nói tiếp: "Bạch Lĩnh Khê nói chuyện này nàng ấy chỉ có thể âm thầm điều tra, bằng không....!nàng ấy cũng sẽ có chuyện."
Du Thanh Vi trong lòng có chút chấn động, nhíu mày hỏi: "Ý của chị là Bạch Thái Hoán vì thực hiện kế hoạch này liền chính cháu gái ruột của mình cũng đề phòng, nếu Bạch Lĩnh Khê làm gì đó đe dọa đến kế hoạch, lão sẽ sẵn sàng...."
Yến Thính Vũ nói: "Ba đứa con trai còn có thể từ bỏ, cháu trai cũng vứt, chết thêm một đứa cháu gái thì có là gì?"
Du Thanh Vi trong lòng phát lạnh, kinh sợ nhìn Yến Thính Vũ.
Chuyện này thực sự quá mức khiếp người, nàng rất hoài nghi tính chân thực trong lời nói của Yến Thính Vũ, nhưng đúng là bởi vì nghe quá mức khiếp người nên nàng không thể không tin tưởng.
Ánh mắt nàng có chút ngưng trọng, nói: "Nếu Bạch Thái Hoán đang mưu đồ chuyện lớn như vậy, việc này tất nhiên vạn phần hung hiểm, sao ông nội chị sao lại dám cho chị dấn thân vào nguy hiểm như vậy?"
Yến Thính Vũ đáp: "Ông nội của tôi đã già rồi, ông ấy không có khả năng bảo vệ tôi cả đời được.
Thế hệ đồng trang lứa với tôi trong Yến gia chỉ còn có một mình tôi, tương lai của Yến gia hết thảy đều sẽ giao cho tôi gánh vác.
Em không có đường sống để lùi bước, tôi cũng vậy." Nàng ta hắng giọng một cái rồi nói tiếp: "Huống hồ còn có Tiểu Lộ đại sư bên phe chúng ta, em ấy là một biến số ngoài dự đoán của tất cả mọi người." Một con Quỷ Yêu mà tới ngũ lôi oanh đỉnh cũng đánh không chết được, ban đêm giờ Tý ngự vạn quỷ bao vây Bạch trạch và Lý trạch, nháo cho toàn bộ âm hồn quỷ vật ở địa giới này không có một ngày yên ổn.
Bạch Thái Hoán đối đầu với Lộ Vô Quy, ai thắng ai thua còn khó liệu! Bạch gia có đội ngũ đi Âm cường đại, nhưng đội ngũ đi Âm của nhà Du Thanh Vi cũng không phải ăn chay.
Hiệp Hội trợ giúp một tay, Thượng Thanh Cung, nhà nàng ta, Du Thanh Vi, còn có Hạ Nhan Hi mặc chung một cái quần từ nhỏ đến lớn với Du Thanh Vi thêm vào, phần thắng là rất lớn.
Du Thanh Vi cẩn thận cân nhắc lời nói của Yến Thính Vũ.
Yến Thính Vũ cười khẽ một tiếng, có thâm ý nhìn Du Thanh Vi, nói: "Nếu tôi kêu Bạch Lĩnh Khê đem bản đồ bố trí pháp trận phong thủy đưa cho em, em có thể bảo đảm giữ lại một mạng cho nàng ấy không?"
Du Thanh Vi nhướng mày, trong lòng có chút kích động.
Ngay sau đó nàng cẩn thận suy nghĩ lại, ngộ nhỡ có bẫy rập thì sao? Nàng nói: "Nếu Bạch Lĩnh Khê có thể phá hủy trận pháp và phong thủy pháp trận trong Bạch gia, tôi sẽ tận lực giữ lại mạng cho chị ta." Mặc kệ thế nào, trước tiên phải lộng chết Bạch Thái Hoán gạt bỏ uy hiếp cho Lộ Vô Quy.
Yến Thính Vũ tức giận liếc Du Thanh Vi một cái: "Bàn tính nhỏ của em đánh cũng vang quá đi! Bạch Lĩnh Khê đâu phải là gia chủ giống như em, muốn xốc sân như thế nào thì xốc, muốn động phong thủy pháp trận như thế nào thì động!"
Du Thanh Vi nhìn ra được Yến Thính Vũ và Bạch Lĩnh Khê giao tình rõ ràng không cạn, Yến Thính Vũ đây là muốn bảo vệ Bạch Lĩnh Khê.
Có một tầng quan hệ này ở, mấy chuyện quanh co lòng vòng sau lưng tất nhiên không ít.
Nói thực ra, nàng chỉ cần nghĩ đến cái chết của Lộ Vô Quy thôi liền sẽ muốn bóp chết cả dòng họ nhà Bạch Thái Hoán.
Yến Thính Vũ nhìn biểu tình của Du Thanh Vi liền biết chuyện này còn có thể thương lượng lại, nàng ta nói: "Được rồi, chuyện này để bàn lại sau đi." Nàng ta ngừng một chút rồi mới nói tiếp: "Oan có đầu, nợ có chủ, Bạch Thái Hoán tạo nghiệt thì nên để cho lão ta gánh chịu.
Bạch Lĩnh Khê....!suy cho cùng, nếu nàng ấy có quyền lựa chọn nơi đầu thai thì nàng ấy tuyệt đối sẽ không nguyện ý làm cháu gái của Bạch Thái Hoán." Nàng ta nói xong, đứng dậy rời đi.
Du Thanh Vi có chút đau đầu xoa xoa tóc mình.
Nếu nàng có đủ năng lực để giết trực tiếp đến cửa nhà Bạch Thái Hoán thì nàng thật sự không cần phải lội vào trong vũng nước đục này làm gì.
Nhưng mà sự thật là nàng không có đủ năng lực a! Du Thanh Vi tâm phiền ý loạn, nàng nghiến răng nghiến lợi thầm nói trong lòng một câu: "Bạch Lĩnh Khê, nếu chị có thể tự giết chết ông nội chị, tôi liền kính chị là nữ hào kiệt!".