Cả hai cứ đứng như vậy và lắng nghe hơi thở của đối phương, khoảng 3 phút sau, có tiếng gõ cửa.
“Đình Khâm, đến giờ ăn cơm rồi.
”Là Lục Thanh.
Quý Khanh có chút không nỡ, nhưng cô vẫn bước tới mở cửa, Quý Đình Khâm nhìn theo bóng lưng của em gái, chợt nhớ đến tấm thẻ VIP khách sạn mà mình đã nhìn thấy trong phòng cô.
Trong khoảnh khắc này, Quý Đình Khâm không còn là người anh nghiêm khắc và lạnh lùng, cũng chẳng phải là một sĩ quan độc đoán nữa, đôi mắt anh nhuốm màu dục vọng, tâm trí chỉ toàn hình ảnh bản thân tiến vào cơ thể của Quý Khanh.
Anh muốn tách hai chân cô ra, nhìn cậu nhỏ của mình rút ra cắm vào nơi tư mật của bảo bối mà bản thân yêu quý nhất, anh muốn đè Quý Khanh xuống bàn và làm chuyện đó thật cuồng nhiệt, để cho cô không cách nào cất lời.
Lục Hoành đã làm tất cả những hành động này với Quý Khanh sao?Nghĩ đến đây, mắt Quý Đình Khâm tối sầm lại, ngay cả vẻ mặt cũng trở nên lo lắng.
So với tưởng tượng quá mức phóng đãng của Quý Đình Khâm, Quý Khanh trong sáng hơn nhiều.
Quý Khanh chỉ nghĩ đến cảnh Quý Đình Khâm kéo cô lại, sau đó đè lên giá rượu phía sau, chiếc lưỡi ẩm ướt và mạnh mẽ xâm nhập vào giữa môi và răng cô, mà bàn tay to lớn cũng xoa nắn bộ ngực xinh đẹp, cướp hết hơi thở của cô.
Bữa ăn rất im lặng, chỉ có Lục Thanh liên tục nói chuyện khuấy động bầu không khí, đồng thời mang đến một tin tức khiến Quý Khanh rất vui.
Chu Kiến Thâm đầu tư vào một chuỗi phòng triển lãm tranh và muốn Quý Khanh làm cố vấn.
Quý Đình Khâm nghe xong, lập tức nhíu mày: “Anh ta biết Tiểu Khanh?”Lục Thanh bị phản ứng của Quý Đình Khâm làm cho giật mình, vội vàng giải thích: “Không phải, là do em giới thiệu, em nghĩ Quý Khanh đã lấy được bằng rồi, vừa vặn có thể rèn luyện một chút, cũng có thể tìm hiểu thêm về môn nghệ thuật này.
”Lời giải thích khá bình thường, Quý Đình Khâm không hỏi thêm nữa, Lục Thanh thở phào và quay sang hỏi ý kiến của Quý Khanh.
Ý kiến của Quý Khanh?Tất nhiên Quý Khanh rất sẵn lòng, đặc biệt là sau khi cô nhìn thấy phản ứng của Quý Đình Khâm.
.