Editor: Eirlys
Beta: Hazjk + Ami
Khi Tiết Trạm đến công ty, liếc mắt một cái đã thấy được hai bó hoa ở trêи bàn Triệu Ngu.
Không hoàn toàn bởi vì lần nào anh đi qua phòng của Tổng giám đốc đều sẽ theo bản năng nhìn về phía bàn làm việc của Triệu Ngu mà là do hai bó hoa kia thực sự quá chói mắt, anh có muốn không chú ý đến nó cũng không được.
Tuy rằng anh cũng cảm thấy việc tặng hoa này thật lỗi thời nhưng anh cũng không thể không thừa nhận, hai bó hoa được chọn đúng là rất độc đáo, được bó lại một cách tinh tế, hoàn mỹ, nhìn rất đẹp mắt.
Không cần nghĩ cũng biết là ai tặng.
Nhìn phòng làm việc đóng chặt cửa của Tiết Tử Ngang, mặt anh trong nháy mắt trầm xuống: “Triệu Ngu ở trong kia sao?”
Cảm nhận được luồng khí lạnh xung quanh người ông chủ, Vương Kỷ dè dặt gật đầu một cái, một câu cũng không dám nói.
Tiết Trạm cất bước đi về hướng phòng làm việc của Tiết Tử Ngang.
Mới bước được hai bước hình như ý thức được cái gì, tay hơi nắm lại, xoay người nhìn mấy người còn lại trong phòng Tổng giám đốc: “Tất cả mọi người xuống phòng họp chung dưới tầng chờ tôi, sắp bắt đầu cuộc họp rồi.”
Người sáng suốt đều nhìn ra là anh đang muốn đuổi người.
Nhưng nhớ đến lần trước không có ai ở đây, chú cháu hai người một giây sau đã đánh nhau đến ngươi chết ta sống.
Cánh tay kia của Tiết Trạm suýt chút nữa đã bị phế đi, trong lúc nhất thời không có ai dám đi cả.
Ánh mắt Tiết Trạm lạnh như băng, nhìn chằm chằm Cố Thư Dương: “Không nghe thấy tôi nói gì hay sao?”
Cố Thư Dương do dự liếc mắt về phía phòng làm việc của Tiết Tử Ngang, nghĩ là có Triệu Ngu ở đó, nếu hai người họ có đánh nhau thì cô cũng có thể khuyên can.
Lúc này mới ném cho mấy người còn lại một ánh mắt, rối rít đi về hướng thang máy.
Chờ cho trêи tầng không còn một bóng người, Tiết Trạm mới không chút do dự đi đến trước cửa phòng làm việc của Tiết Tử Ngang, cầm chốt cửa vặn một cái.
Giây phút anh xác định được là cửa không có khóa, trong lòng còn le lói tia vui mừng, nghĩ là nếu không khóa trái cửa thì chắc bên trong chỉ đơn thuần là nói chuyện phiếm mà thôi.
Nhưng vừa mới thở phào nhẹ nhõm, anh liền nghe được tiếng rêи rỉ đứt quãng ở bên trong truyền ra.
Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, cũng đã tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này rồi, nhưng anh vẫn đột nhiên cảm thấy tức ngực khó thở, đầu cũng đau đớn không thôi.
Triệu Ngu đã gần như bị cởi sạch, sơmi trắng và áօ ɭσ"ȶ bị cởi ra treo tán loạn trêи khuỷu tay, váy công sở bị đẩy lên tận eo, qυầи ɭσ"ȶ và tất chân ném sang một bên, hai cái chân dang rộng đặt trêи vai Tiết Tử Ngang, nhũ thịt trắng bóng theo động tác cắm vào rút ra mà không ngừng đong đưa, một nụ hoa tròn trịa run rẩy nở rộ trong không khí, một viên khác thì bị Tiết Tử Ngang ngậm trong miệng, ɭϊếʍ mυ"t̼ phát ra âm thanh “chậc chậc”.
Hai người quá mức tập trung, căn bản là không phát hiện có người tiến vào.
Chẳng sợ vừa nghe đã biết Triệu Ngu đang cố tình áp chế tiếng rêи rỉ, nhưng tiếng thở gấp mê.
người, khuôn mặt ửng hồng, ánh mắt mê loạn đều cho thấy cô lúc này đang thoải mái đến mức nào.
“Đừng… Đừng chạm vào nơi đó…”
“Em rõ ràng là thích tôi chạm vào nơi đó nhất, đúng là khẩu thị tâm phi*.” Siết chặt vòng eo vặn vẹo lung tung của cô, Tiết Tử Ngang cười, tăng thêm sức trêи tay kia, ấn mạnh rồi lại xoa xoa âm đế của cô, còn dùng hai đầu ngón tay vừa nhéo vừa xoa: “Có thích không?”
(*) Khẩu thị tâm phi: ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng lại nghĩ khác.
Triệu Ngu vốn sắp lên cao trào không nhịn được mà kêu ra tiếng, thân mình kịch liệt run rẩy, nhũ thịt đầy đặn đung đưa loạn cả lên, hai chân căng cứng siết chặt eo Tiết Tử Ngang, lập tức tiết ra dưới sự kϊƈɦ thích mãnh liệt của anh.
Nhìn cô thở hồng hộc, ánh mắt mê ly, vẻ mặt sung sướиɠ, Tiết Tử Ngang lâu rồi chưa làm tình cảm thấy vô cùng thoải mái trong lòng, một bên cúi người hôn lên môi cô, một bên nắm chặt môиɠ cô nhanh chóc thọc vào rút ra.
Triệu Ngu kiệt sức đáp lại nụ hôn của anh, chờ cô dần phục hồi tinh thần từ trong cao trào, mới đẩy đẩy anh vài cái: “Eo tôi đau, đổi tư thế khác đi.”
Tiết Tử Ngang nhướng mày: “Vẫn thích tôi từ phía sau làm em?”
Triệu Ngu “ưm” hai tiếng, hờn dỗi: “Nhanh lên.”
Tư thế làm từ phía sau nói đúng ra là cô không cần bỏ ra quá nhiều sức lực, vì thế không đợi anh hỗ trợ, cô đã giãy giụa muốn xoay người nằm sấp xuống trước.
Kết quả mới từ trêи sofa đứng dậy, cả người cô sửng sốt.
Tuy rằng đã nghĩ đến nếu làm tình ở phòng làm việc, Tiết Trạm rất có khả năng sẽ biết, nhưng cô cũng không ngờ rằng, anh cứ không một tiếng động xuất hiện trước mặt bọn họ như vậy.
Hơn nữa, ánh mắt của anh, thật sự là lạnh lẽo đến cực điểm.
“Tiết Trạm…” Cô buột miệng thốt ra, ƈôи ȶɦϊ.t còn chôn một nửa trong thân thể cô của Tiết Tử Ngang cũng đột nhiên dừng lại.
Nhìn biểu tình ăn nhập của hai người, Tiết Trạm bỗng chốc cười một tiếng: “Kϊƈɦ thích lắm sao?”
Triệu Ngu không đáp, Tiết Tử Ngang lại mặt đầy địch ý mà nhìn Tiết Trạm, một tay kéo Triệu Ngu vào trong ngực, đút ƈôи ȶɦϊ.t sắp rút ra vào lần nữa rồi hung hăng đưa đẩy trong tiểu huyệt ướt đẫm.
Triệu Ngu thấp giọng mà kêu một tiếng, lại chỉ có thể bám chặt vào vai Tiết Tử Ngang, theo động tác ngồi xuống sofa của anh, hai chân mở lớn khóa ngồi trêи đùi anh, mặc cho anh đẩy eo đâm về phía trước.
Nhìn màn làm tình hài hòa lại kịch liệt trêи sofa, Tiết Trạm nắm chặt tay rồi lại thả ra, có chút không rõ vì sao mình lại đi vào.
Hiện giờ tận mắt thấy một màn này, ngược lại tiến không được, lùi cũng không xong, ngoại trừ làm mình thêm phiền nào thì cũng chẳng có ích lợi gì cả.
Triệu Ngu vẫn là lần đầu tiên làm tình dưới mi mắt của người khác, không thể nói có bao nhiêu xấu hổ.
Nhưng tầm mắt của người ngoài cuộc như là một thứ gì đó đốt từng đám lửa nhỏ trêи người cô, làm kɧօα"ϊ cảm của cô không chịu sự khống chế mà tăng vọt lên.
Xúc cảm toàn thân dường như càng trở nên đặc biệt nhạy cảm, rất nhanh đã không chịu nổi đại nhục bổng cứng rắn đâm loạn bên trong cơ thể.
“Ưm a……” Âm đế bị lông mu thô cứng của anh không ngừng cọ xát, điểm mẫn cảm trong mị thịt cũng bị quy đầu cực đại va chạm, ở dưới ánh mắt phẫn nộ nóng rực của Tiết Trạm, không được bao lâu cô liền rêи rỉ mà đạt cao trào.
Đến khi bắn hết tϊиɦ ɖϊƈh͙ của mình vào trong cô, Tiết Tử Ngang mới hô hấp nặng nhọc nhìn về phía Tiết Trạm: “Thì ra chú còn có sở thích này.”
Ánh mắt chuyển từ trêи mặt Tiết Trạm xuống giữa háng anh, Tiết Tử Ngang lại đột nhiên cười một tiếng: “Xem ra là cứng rồi? Cháu còn tưởng là Phó chủ tịch Tiết có năng lực tự chủ kinh người, xem ra là cháu đã đánh giá cao chú rồi.”
Tiết Trạm không nói một lời mà tiến lại gần, kéo tay Triệu Ngu đi, Tiết Tử Ngang lại siết chặt eo cô không bỏ, khiêu khích nhìn Tiết Trạm.
Triệu Ngu vẫn đắm chìm trong dư vị cao trào, căn bản là không có sức khuyên can hai chú cháu này.
Hơn nữa cô cũng biết rõ, trong tình huống này dù có nghiêng về bên nào thì cũng vô cùng bất lợi đối với cô.
Cho nên cô dứt khoát mềm nhũn dựa vào trêи người Tiết Tử Ngang, để mặc bọn họ tranh giành.
Khi hai chú cháu vẫn đang “tôi không cho anh, anh không cho tôi” thì đi động Tiết Trạm lại đột nhiên vang lên, nhìn thông báo là Cố Thu Dương gọi tới, dừng lại hai giây, anh mới chọn nghe máy.
“Phó chủ tịch Tiết, Hứa Thừa Ngôn – Hứa tổng của Y Trình tới, nói là thay thế Tiền phó tổng tới mở họp, anh ta còn đặc biệt chỉ định, để… Để trợ lý Triệu tham gia hội nghị.”
Ánh mắt Tiết Trạm trầm xuống, thật sâu mà nhìn Triệu Ngu một cái, trầm mặc một lát mới nói: “Những lời vừa nãy, nói lại một lần nữa.”
Lúc này anh mở loa ngoài, thanh âm Cố Thư Dương rõ ràng mà truyền vào tai của Tiết Tử Ngang cùng Triệu Ngu.
Triệu Ngu không có phản ứng gì, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng sắc mặt của Tiết Tử Ngang trong nháy mắt âm trầm, còn đáng sợ hơn so với Tiết Trạm.
—-
Ami: Hôm nay vào thấy truyện đã hoàn, chương 231 ghi là chương cuối cùng, tác giả viết lời cảm ơn dài ơi là dài, còn bảo đang đào hố mới, mà cái kết thì….