Edit: Min
Beta: Su
Câu lạc bộ bắn súng thường ngày cũng không có quá nhiều người, hiện giờ lại đang trong Tết Âm Lịch nên càng không có người tới.
Nhân viên công tác biết Kỷ Tùy là quân nhân xuất ngũ đã quen với súng ống, thế cho nên ngay cả bảo vệ canh giữ ở bên cạnh cũng lười biếng trốn đi nơi khác, trong khắp phòng tập bắn chỉ có hai người là Triệu Ngu và Kỷ Tùy.
Nhìn đầu gối bị bầm tím, Triệu Ngu trầm mặc trong chốc lát, chậm rãi kéo ống quần xuống, cười miễn cưỡng: “Không có gì, chúng ta tiếp tục đi.”
Cô đã không muốn nhiều lời thì Kỷ Tùy tất nhiên cũng sẽ không hỏi lại, anh chỉ cầm tay cô rồi đỡ cô dậy: “Dùng tư thế đứng đi.”
Tư thế đứng thật ra là tư thế khó nhất trong ba loại tư thế bắn súng bình thường, chỉ cân bằng cơ thể thôi cũng đã rất khó.
Kỷ Tùy dạy cho cô động tác chủ chốt để đứng vững, có đôi khi tay cầm súng của Triệu Ngu sẽ run rẩy, cơ bản là không thể nhấc nổi khẩu súng trường laser không tính là quá nặng.
“Vai trái hạ xuống, thả lỏng cơ bắp.”
Thấy lưng cô khi làm theo vẫn hơi căng, Kỷ Tùy chỉ có thể duỗi tay giữ hai vai cô đè xuống: “Chỉ là tới giải trí thôi, không cần khẩn trương như vậy, thả lỏng một chút.”
Triệu Ngu gật đầu, giữ chặt cáng súng để lên vai, nghiêng đầu nhắm chuẩn: “Như vậy được chưa?”
“Để cáng súng thấp xuống một chút, đưa lên trêи ngực.” Nói hai chữ cuối cùng ra, Kỷ Tùy lại nhìn vào bộ ngực cao thẳng của cô trong vô thức, trong đầu tự động hiện lên cảnh xuân vừa nãy bại lộ trước mắt anh.
Đột nhiên lắc lắc đầu, bắt mình phải bỏ những ý nghĩ xấu xa đó đi, anh giơ tay lên giúp cô điều chỉnh tư thế: “Tay này cao thêm một chút, đúng, cứ như vậy là nhắm được rồi.”
“Như thế này sao?” Triệu Ngu nghiêm túc nhìn chằm chằm vào kính nhắm, di chuyển đầu rất nhiều lần nhưng vẫn không tìm được tư thế thích hợp.
“Đầu hướng qua bên phải một chút, vai đừng nhúc nhích, nâng vai trái lên.” Kỷ Tùy duỗi tay chặn vai cô, từ góc độ của mình bày cô nhắm chuẩn.
“Hướng qua phải thêm chút nữa.”
Khi nói câu đó ra, cả hai đều cứng người lại.
Thân hình anh vốn cao lớn, tư thế đứng từ phía sau đè nặng lên vai cô, nhìn rất giống như đang ôm cô, mà đầu của anh lại di chuyển theo tầm mắt, để trêи đầu cô, miệng thì lại dán ở bên tai cô.
Vừa rồi anh mở miệng nói làm hơi nóng phả vào da thịt mẫn cảm của cô làm cô khẽ rùng mình, anh cũng sợ tới mức nhất thời ngây ngốc, quên cả việc phản ứng.
Lưng của Triệu Ngu hoàn toàn dán vào tấm ngực rắn chắc của anh, rõ ràng cách đến vài lớp vải nhưng cô lại có thể cảm nhận được tim anh đang đập mạnh mẽ như đánh trống, hình như còn đập hơi nhanh.
Cô thậm chí còn hoài nghi, người đàn ông này đã sống 28 năm rồi mà vẫn chưa tiếp xúc gần gũi với người con gái nào.
Sự thật là, Kỷ Tùy xác thật vẫn chưa từng.
Vừa nãy khi dạy cô bắn, động tác của anh đều theo bản năng giống như lúc đưa bộ đội mới đi tập bắn súng vậy, nếu có ai làm sai thì anh sẽ nói, vẫn không đúng thì anh sẽ giúp điều chỉnh.
Khi đó toàn là một đám đàn ông ở chung với nhau, về cơ bản là không hề suy xét đến việc làm như vậy có gần quá hay không.
Nhưng giờ phút này, nhìn cần cổ dài mảnh khảnh của cô, vành tai tinh xảo và góc nghiêng thanh tú, ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trêи người cô, anh ý thức được việc cô là phái nữ, còn là một cô gái có dáng người thật sự rất đẹp, mà động tác của anh, đương nhiên là đã vượt qua giới hạn.
Nhưng cuối cùng, lý trí vẫn chiếm ưu thế.
Đột nhiên buông tay rồi cách xa cô, anh có chút căng thẳng nhìn vào dáng người cao gầy của cô, phải mất vài giây để ổn định lại nhịp tim và nơi hạ bộ có chút xao động, sau đó anh mở miệng nói: “Như bây giờ vậy, tay cầm chặt một chút, lúc đã nhắm chuẩn rồi thì dùng lực bóp cò súng.”
Triệu Ngu làm theo, lần này mặc dù bắn trúng bia, nhưng cũng chỉ trúng vòng hai điểm.
Cô cũng như anh, vì chút mờ ám lúc nãy nên không biết phải làm gì, khi quay đầu lại cũng không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
“Có phải… Tư thế này có vấn đề không? Hay vẫn là do tôi nhắm không chuẩn?”
Kỷ Tùy gật đầu: “Trước khi bắn vai phải hướng lên trêи, cô thả lỏng một chút, đừng căng cơ bắp quá.”
Triệu Ngu thấy bên tai anh đã hồng lên.
Làm thử thêm vài lần, cô rốt cuộc cũng dần dần tìm được cảm giác, càng làm càng tiến bộ, đến cuối cùng đã có thể bắn đến vòng bảy điểm.
Sau đó cô có thử dùng súng trường, lúc đầu có chút không quen nhưng càng về sau càng dùng suôn sẻ.
Kỷ Tùy hỏi: “Có muốn thử đạn thật không?”
Triệu Ngu gật đầu.
Rất muốn phát tiết, đạn thật chắc chắn là tốt nhất, mà hiện tại cho dù là cô phiên bản chân thật nhất hay là vai diễn trước mặt Kỷ Tùy cũng đều rất muốn phát tiết một lần.
Kỷ Tùy yêu cầu nhân viên mở cửa phòng tập bắn đạn thật cho bọn họ, lần này cho dù là có Kỷ Tùy thì bảo vệ cũng không dám lười biếng, đứng một bên nhìn chằm chằm xuyên suốt quá trình bọn họ tập.
Đây không chỉ là lần đầu tiên Triệu Ngu tiếp xúc với súng ống mà còn là lần đầu tiên cô đụng vào một khẩu súng có đạn thật, lòng cô tràn ngập cừu hận, lúc xoa nòng súng, tâm tình cô lại có chút vi diệu.
Bảo vệ ở một bên nói đùa: “Tưởng tượng bia ngắm là người cô hận nhất, nhắm vào đó rồi bắn, tuyệt đối sẽ trúng hồng tâm.”
“Đoàng” một tiếng, viên đạn trúng chính xác vào hồng tâm, không chỉ có bảo vệ kinh ngạc, ngay cả Kỷ Tùy cũng không ngờ đến.
Đổi súng đều phải tốn một thời gian để thích ứng, cô là người mới, vậy mà có thể ở lần đầu tiên tập bắn sau khi đổi súng liền bắn trúng hồng tâm, ngoại trừ đúng lúc may mắn của cô, thì quả thật có thể coi là một tay súng có tài năng trời cho.
Nhìn cô nắm chặt súng đến mức các đốt ngón tay trắng bệch, cả người cứng đờ, hàm răng cắn chặt, Kỷ Tùy có chút do dự nhưng vẫn tiến lên vỗ vỗ vai cô để an ủi.
Anh cho rằng cô coi bia ngắm là Tiết Tử Ngang, chỉ sợ cho dù thế nào thì anh cũng không thể nghĩ ra được, người cô đang nhắm trước mắt chính là khuôn mặt của người từng ở trong lòng anh.
Thời gian sau đó, Triệu Ngu cũng không biết cô đã bắn bao nhiêu lần, dùng bao nhiêu viên đạn, cô chỉ biết, lửa giận trong lòng cô, đúng là đã từng chút một bay biến ra ngoài.
Mà Kỷ Tùy ở bên cạnh cũng giống cô, nhắm chuẩn rồi bắn không biết mệt mỏi, có lẽ đây là nguyên nhân khiến anh yêu nơi này.
Kỳ Tủy là người đã sớm quen với súng ống, tập luyện bao lâu cũng không là vấn đề, Triệu Ngu thì không giống vậy, đây là lần đầu học cách bắn súng mà cô đã liền bắn hăng như vậy, sau khi kết thúc thì hai cánh tay đã mỏi nhừ đến mức không nâng lên được.
Khi hai người rời đi, anh trai đứng quầy cười cười nhìn Kỷ Tùy: “Tiền trong thẻ hội viên của anh đã bị trừ hết rồi, bây giờ có muốn nạp thêm không?”
Kỷ Tùy lấy thẻ tín dụng rồi đưa ra, người đứng quầy hỏi: “Nạp bao nhiêu? Nhìn tư thế của anh chiều nay thì chỉ sợ phải nạp nhiều mới trả đủ.”
Triệu Ngu sau đó mới chợt nhận ra: “Chiều nay chúng tôi đã tiêu nhiều tiền vậy sao?”
Người đứng quầy cười nói: “Tính giờ tập bắn bình thường và tập đạn thật, hai người giúp doanh thu của chúng tôi tăng không ít.”
Nhìn thì có vẻ như anh ta và Kỷ Tùy cũng quen biết nhau, lên tiếng trêu chọc không cố kỵ gì: “Hôm trước em trai của anh có tới, suýt chút nữa là dùng hết sạch đạn, có hai vị khách như hai người, chúng tôi không lo việc phải đóng cửa nữa rồi.”
Triệu Ngu hỏi: “Hôm trước anh không tới đây cùng em trai à?”
Kỷ Tùy nói: “Cậu ấy mỗi lần đến đây thì cứ như điên vậy, tôi không dám chơi cùng cậu ấy.”
“Khoa trương như vậy sao? Không phải anh nói tính tình cậu ấy rất tốt à?”
Kỷ Túy cười cười: “Cậu ấy lúc trước trải qua một mối tình không tốt cho lắm, chịu quá nhiều kϊƈɦ thích, luôn phải điều trị tâm lý, lúc bình thường thì tính tình rất tốt, tới lúc bùng nổ lên thì có hơi khủng bố.”
Triệu Ngu hơi giật mình.
Vì tránh gặp phải Trang Diệp nên mấy năm nay cô vẫn luôn chú ý đến động thái của anh, nhưng việc anh phải điều trị tâm lý thì cô không hề hay biết..