Edit: Va
Beta: Ami
Tới Tiết Thanh Minh*, vốn có ba ngày nghỉ đã được định sẵn, nhưng Tiết Trạm muốn đi công tác ở Yến Đô, trùng hợp là vào đúng những ngày nghỉ Tiết Thanh Minh, như vậy cũng biểu thị trợ lý hoặc thư ký đi cùng anh cũng sẽ không có kỳ nghỉ.
*Tiết Thanh Minh: tại Trung Quốc, Đài Loan, Hồng Kông và Ma Cao thì đây là một ngày quốc lễ.
Nói đến tiết Thanh Minh thì bao giờ người ta cũng nghĩ đến lễ tảo mộ và hội đạp thanh.
Tuy rằng có trợ cấp tăng ca, nhưng rõ ràng mọi người cũng không muốn đi lắm, cho nên trong tình huống những người không được Tiết Trạm chỉ định, Cố Thư Dương chỉ có thể dựa vào việc đi công tác thay phiên mà phân chia bảng công việc.
Tiếp theo đến phiên Vương Kỷ, nhưng Triệu Ngu lại chủ động đi thay Vương Kỷ, chọc cho Vương Kỷ kinh ngạc một trận: “Cô không có bệnh chứ?”
Triệu Ngu bất đắc dĩ mà thở dài một tiếng: “Không bệnh, cũng không có tiền, cuộc sống sinh hoạt ép buộc, kiếm chút phí tăng ca.
”
“Ai tin cô a?” Vương Kỷ thần bí hề hề mà tiến đến trước mặt Triệu Ngu: “Lại còn nói với tôi là giữa cô và phó chủ tịch Tiết không có chuyện gì? Đi công tác cũng phải chủ động đi theo, không phải là ý tứ của phó chủ tịch Tiết chứ? Sao anh ta không trực tiếp chỉ đích danh cô đi, còn cố tình vòng vo cả nửa ngày?”
Triệu Ngu tỏ vẻ mặt vô tội: “Tôi thật sự là vì phí tăng ca.
”
Nhưng mà loại lý do thoái thác này của cô, người trong toàn văn phòng đều không tin, bao gồm cả Tiết Trạm.
Khi Cố Thư Dương báo kết quả cho Tiết Trạm, anh cũng không giật mình mà chỉ bình thản hỏi: “Trợ lý Triệu chủ động muốn đi?”
Cố Thư Dương cũng không rõ hai người này đang chơi xiếc gì, chỉ có thể thành thật trả lời: “Đúng vậy.
”
Tiết Trạm cười cười: “Người có thái độ tích cực đi công tác như trợ lý Triệu, không có nhiều lắm.
”
Đi theo bên người anh nhiều năm, trực giác của Cố Thư Dương cảm thấy ngữ khí khi nói lời này có điểm kỳ quái, không giống như là kiểu khích lệ đơn thuần, nhưng đến tột cùng kỳ quái ở chỗ nào, thì không thể nói rõ được.
Ở Yến Đô trời lúc nào cũng mưa dầm, so với Đông Hải thì lạnh hơn nhiều, Triệu Ngu trước đó có xem dự báo thời tiết, quần áo chuẩn bị cũng đủ giữ ấm.
Nhưng ngày đầu tiên vào ở khách sạn, cô liền lặng lẽ đi tắm nước lạnh, còn cố ý mở điều hòa ở nhiệt độ rất thấp, quanh thân thổi gió lạnh, hơn nửa đêm quả nhiên cơ thể đã bắt đầu nóng như thiêu đốt.
Cô gọi điện thoại cho quầy lễ tân, kêu người đưa nhiệt kế cùng thuốc hạ sốt tới, nhưng cô cũng không uống thuốc, ngược lại ném vào bồn cầu giật nước, sau đó cô vẫn luôn đo nhiệt độ cơ để thể xác định nhiệt độ không có lên cao nữa, sẽ không nguy hiểm đến tánh mạng, cứ như vậy chống cự đến hừng đông.
Khi cô mặc áo ngủ suy yếu đến gõ cửa phòng Tiết Trạm, anh nhăn nhăn mày: “Làm sao vậy?”
“Xin lỗi, phó chủ Tiết, có thể là do tôi chưa thích ứng được với thời tiết ở đây, nên tối hôm qua phát sốt, tôi đã uống thuốc hạ sốt nhưng vẫn không khá lên, hôm nay… Hôm nay không thể cùng anh đi tham gia hội nghị.
”
Tiếp tục nói, hốc mắt cô đã đỏ bừng, mang theo tiếng khóc nức nở: “Thật sự rất xin lỗi, tôi không biết chuyện sẽ xảy ra như thế này, nếu sớm biết như vậy, tôi đã không xung phong nhận việc đi cùng anh, còn làm chậm trễ công việc…”
Tiết Trạm cũng không tức giận: “Được rồi, không cần nói đến chuyện này, bị bệnh thì phải nghỉ ngơi thật tốt, tôi sẽ gọi điện thoại kêu bác sĩ đến cho cô trước.
”
Triệu Ngu ngoan ngoãn nghe lời, ngồi trong phòng chờ của khách sạn để người của phòng y tế tới đo nhiệt độ cơ thể cho cô, còn chích kim tiêm để hạ sốt, nhưng cô lại lần nữa trộm mở máy điều hoà xuống nhiệt độ thấp, bệnh tình lặp lại, nhiệt độ cơ thể cũng không hạ sốt.
Kết thúc hội nghị buổi sáng, Tiết Trạm đến phòng thăm cô, sờ trán cô 1 cái liền kinh ngạc: “Sao lại còn nóng hơn?”
Triệu Ngu vẻ mặt ủy khuất: “Tôi cũng không biết, thuốc cũng đã uống rồi, kim cũng đã chích, nhưng không có tác dụng.
”
Tiết Trạm đứng dậy: “Tôi đưa cô đi bệnh viện.
”
“Không cần!” Triệu Ngu túm lấy cánh tay anh liều mạng lắc đầu, hai mắt đẫm lệ: “Tôi không muốn đi bệnh viện, tôi sợ đi bệnh viện rồi sẽ không về được, tôi không muốn nằm ở trong nhà xác lạnh như băng, tôi không muốn…”
Một bộ dáng bị sốt mơ hồ lại đáng thương, chẳng sợ trước mặt là một toà băng khắc, cũng nên vì tình trạng thê thảm của cô mà đau lòng.
Tiết Trạm mặt vô biểu tình mà nhìn chằm chằm cô vài giây xong mở miệng nói: “Được, vậy tôi sẽ lại mời bác sĩ đến.
”
Lúc này đây, anh liền ở bên cô, nhìn bác sĩ truyền dịch cho cô, lại nhìn cô đang nằm ở trêи giường nặng nề ngủ.
Hội nghị buổi chiều sắp bắt đầu, anh đứng dậy chỉnh chỉnh chăn cho cô, chuẩn bị rời đi, cô lại bỗng nhiên bắt lấy cánh tay anh, nửa mộng nửa tỉnh mà cầu xin nói: “Đừng đi, đừng bỏ tôi lại…”
Tiết Trạm ngừng động tác, lẳng lặng nhìn cô: “Triệu Ngu, tôi phải đi họp, cô buông tay.
”
Triệu Ngu không những không buông tay, ngược lại còn ôm toàn bộ cánh tay anh vào trong lòng ngực rồi gắt gao túm chặt, mặt cũng dán ở trêи cánh tay anh mà cọ cọ lung tung, trong miệng không ngừng nói mớ: “Đừng đi, đừng bỏ tôi lại một mình, tôi rất sợ hãi, thật là khó chịu…”
Cánh tay bị cô di di ở giữa hai luồng mềm mại kéo qua kéo lại, xúc cảm rõ ràng làm Tiết Trạm khẳng định chắc chắn, cô không có mặc nội y.
Trêи thực tế, sáng nay khi cô gõ vang cửa phòng anh, anh đã phát hiện.
Hai hàng nước mắt chậm rãi chảy xuống từ trong đôi mắt nhắm chặt, dính ướt khuôn mặt do phát sốt mà phiếm hồng của cô, nhìn qua nhu nhược đáng thương.
Nhưng nhìn cô như vậy, Tiết Trạm lại bỗng nhiên cong cong môi, lộ ra nụ cười không rõ ý vị.
Sau đó, anh lại thu hồi ý cười, ngồi xuống mép giường cô, duỗi một cái tay đè lại cánh tay đang truyền nước của cô: “Đừng lộn xộn, kim tiêm sẽ bị trật ra.
”
Kim tiêm sớm đã bị trật, ống truyền dịch chảy ra không ít máu, mu bàn tay Triệu Ngu cũng đã sưng phồng lên, mắt thấy đã không vãn hồi được, Tiết Trạm dứt khoát rút kim tiêm.
Bởi vì cảm giác đau trêи tay, Triệu Ngu rụt cánh tay lại một chút, đôi mắt cũng chậm rãi mở ra, mơ mơ màng màng mà nhìn anh: “Đau…”
Toàn là giọng điệu ủy khuất cùng làm nũng.
“Ai bảo cô lộn xộn?” Tiết Trạm thở dài một tiếng, chậm rãi phủ lên ngón tay cô, ý muốn mở tay cô ra: “Tạm buông tôi ra trước, tôi đi lấy thuốc cho cô, có thể uống thuốc chứ?”
Triệu Ngu lại vẫn nước mắt lưng tròng nhìn anh như cũ, không chịu buông tay.
Tiết Trạm bất đắc dĩ, chỉ có thể nhẹ giọng lại: “Cô yên tâm, tôi không đi, tôi sẽ ở đây với cô, cô vẫn chưa hạ sốt, cần phải uống thuốc.
”
Cô tựa như một con vật nuôi nhỏ bị người vứt bỏ, mắt trông mong mà nhìn anh nửa buổi, mới thử thăm dò buông tay, trong miệng không quên dặn dò: “Vậy anh không được gạt tôi, anh phải ở đây với tôi.
”
“Được, không lừa cô, tôi sẽ ở đây cùng cô.
”
Đưa thuốc đưa nước, cho cô uống thuốc xong, anh muốn đỡ cô nằm xuống, cô lại thuận thế ôm eo anh, dính sát vào trêи người anh, nước mắt giàn giụa: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi…”
Nhìn cô khóc đến thương tâm, Tiết Trạm chỉ có thể vỗ vỗ lưng cô: “Không sao, hội nghị một mình tôi cũng có thể sắp xếp được.
”
Cô vẫn cứ gắt gao ôm eo anh, nước mắt trào ra như thủy triều: “Thực xin lỗi, tôi không phải cố ý, thực xin lỗi, mẹ… Con rất nhớ mẹ, mẹ…”
Chăn sớm đã trượt xuống, cổ áo ngủ cô vốn rất thấp, hiện giờ càng lộ ra hai luồng nhũ thịt trắng nõn, anh cúi đầu một cái, thậm chí cũng có thể nhìn thấy một ít quầng иɦũ ɦσα.
Mà bộ ngực no đủ của cô vừa vặn lại cọ tới cọ lui ở giữa hai chân anh, chỉ cách một lớp vải hơi mỏng, xúc cảm rõ ràng, kϊƈɦ thích vẫn còn tồn tại.
Mắt nhìn cái gì đó của chính mình đang lặng yên biến hóa, lại duỗi tay xem xét cái trán không tính là quá nóng của cô, Tiết Trạm yên lặng nhìn chằm chằm đỉnh đầu cô: “Triệu Ngu, cô có biết cô đang làm cái gì không?”.