Quy Loan


Không lâu sau, một người nam nhân gầy gò đi ra mở cửa, hỏi: " Ơ, hói đầu, trên mặt ngươi làm sao vậy? "

Trần- hói đầu- Lục ủ rũ nói: " Đừng nói nữa, lão ca, lần này ngươi phải giúp ta… "

Hắn vài câu nói xong chân tướng sự việc, chỉ vào Ôn Du trong xe bò: " Cô nương này thực sự là một mỹ nhân tuyệt sắc.

Nếu lão ca mua nàng về, sau này bán ở phố hoa chắc chắn sẽ kiếm được một khoản lớn! "

Ôn Du nhận ra rằng người môi giới là đang muốn chuyển nhượng mình cho người khác.

Khi người nam nhân gầy gò nhìn về phía nàng, nàng lại tiếp tục dùng chiêu cũ, lộ ra khuôn mặt nổi mẩn rất khó coi.

Nam nhân nhất thời lộ ra vẻ do dự, không dám chỉ dựa vào lời của Trần Lục để bỏ tiền mua Ôn Du, nhưng cũng không muốn từ chối quá rõ ràng vì sợ làm mất lòng, bèn nói:


" Trần Lục ngươi hồ đồ quá, cô nương này dù có dưỡng tốt để bán ở Túy Hồng Lâu cũng chỉ được mười lượng bạc, không đủ để trả nợ cờ bạc của ngươi.

Ngươi không bằng làm một nhân tình, đưa cô nương này cho tên họ Tiêu, cầu xin hắn cho ngươi thêm thời gian, ngươi cũng có thể đi tìm việc làm để kiếm tiền trả nợ.

"

Trần hói đầu sắc mặt ảm đạm: " Nàng bây giờ bộ dáng này lão ca cũng nhìn thấy, trong khoảng thời gian ngắn e rằng cũng không khá lên được, ta không dám đưa đến trước mặt họ Tiêu.

"

Nam nhân gầy gò lại nói: " Hai ngày trước Tiêu Lệ mới đến chỗ ta, muốn mua một nha hoàn cho lão nương hắn, nhưng không chọn được người vừa ý.

Ngươi nói là đưa đi hầu hạ nương hắn không phải là được sao?

Ngay từ đầu Tiêu Lệ kia đã không định tha cho ngươi, ngươi lại trốn một đoạn thời gian, chờ phía sau hắn nhìn thấy bộ dáng xinh đẹp của nàng, hắn làm sao còn có thể tức giận nữa? "


Trần Lục bị chỉ điểm như vậy, trên mặt chợt thấy nụ cười, " Vẫn là lão ca đầu óc linh hoạt, tiểu đệ tạ ơn.

"

Ôn Du nghe được mưu đồ của hai người, trong lòng rét lạnh.

Nàng hồi tưởng lại đôi mắt đen tản mạn lại dã tính của du côn thu nợ kia, tay buông xuống trước người không tự giác buộc chặt lại, ngươi môi giới nơi này là đầm rồng, trong nhà du côn kia làm sao không phải là hang hổ?

Nếu là sau khi người môi giới đưa mình đi liền trốn đi, du côn kia không thu được nợ, lấy mình đánh đập trút giận thì phải làm thế nào cho phải?

Nhưng sầu lo thì sầu lo, trước mắt bị người quản chế, Ôn Du cũng không còn cách nào khác.

-

Xế chiều hôm đó, sau khi Trần Lục hỏi thăm rõ ràng Tiêu Lệ không ở nhà, liền dẫn Ôn Du tới cửa.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận