Tiêu Huệ Nương nghe vậy, lực đóng cửa giảm đi vài phần, bà lại nhìn về phía Ôn Du.
Ôn Du giờ phút này môi đều phiếm trắng, nàng mạnh mẽ chống đỡ đến bây giờ, cả người đã là lung lay sắp đổ, thậm chí Trần Lục cùng trước mắt phụ nhân này nói cái gì, nàng cũng không thể nghe rõ, trước mắt hình ảnh cũng xuất hiện bóng ma.
Nàng biết mình không thể vào giờ phút này ngất đi, lòng bàn tay cũng sắp bóp nát, mới vừa miễn cưỡng duy trì một tia thanh minh này.
Nhận thấy được phụ nhân kia đang nhìn mình, nàng ngước mắt lên.
Trong đôi mắt giống như ánh trăng của nàng tích góp từng tí một quá nhiều mỏi mệt, lộ ra vài phần đờ đẫn, nhưng sâu trong con ngươi lại hừng hực thiêu đốt một loại hỏa diễm khác, cũng là ngọn lửa kia chống đỡ nàng thẳng lưng đứng ở chỗ này, cũng đốt đến hốc mắt nàng nóng rực, tràn ra khát vọng đối với một con đường sống.
Hơn nửa đời người Tiêu Huệ Nương cũng coi như đã gặp qua vô số người, nhưng chưa bao giờ thấy ánh mắt như vậy.
Không phải cầu xin, lại làm ngực người ta thắt lại, không hiểu sao muốn rơi lệ.
Bà đã động lòng trắc ẩn, nhưng nhìn người môi giới trước mắt mồm nhọn má khỉ, không giống người tốt, sợ tùy tiện nhận ân huệ này của hắn, sẽ mang đến phiền toái cho nhi tử, vẫn từ chối nói: " Lễ này của ngươi quá quý trọng, ta không làm chủ được, ngươi đi tìm nhi tử của ta, cùng hắn nói việc này đi.
"
Trần Lục vội vàng làm ra bộ dáng khó xử: " Ôi đại nương, hôm nay ta phải lên đường đi Phù huyện buôn bán, huynh đệ đồng hành còn đang chờ ta ở cửa thành.
Tiêu nhị ca cũng không biết khi nào mới trở về.
Ta lúc này rất gấp gáp, cô nương này nếu ngài không muốn, ta cũng chỉ có thể giảm giá bán đến phố hoa.
"
Tiêu Huệ Nương nghe xong không khỏi sinh lòng do dự, nếu bà không nhận cô nương này, chẳng phải là không khác gì tự tay đưa nàng vào thanh lâu? Sau vài lần chần chừ, cuối cùng bà cũng gật đầu đồng ý: " Đã như vậy, ngươi lưu người lại đi.
"
Trần Lục nhất thời mừng như điên, từ trong ngực lấy ra một phong thư đưa cho Tiêu Huệ Nương, nói: " Bên trong là khế ước bán thân của cô nương này, phiền ngài chuyển giao cho Tiêu nhị ca.
"
Tiêu Huệ Nương nhận lấy, lại nghiêng người nhường ra nửa bên nói: " Trời lạnh quá, vào uống chén trà nóng đi.
"
Trần Lục vội vã chạy trốn, nào còn dám ở lại lâu, vội nói: " Đa tạ đại nương, trà ta sẽ không uống nữa, lần sau lại đến bái phỏng Tiêu nhị ca và ngài! "
Dứt lời liền chạy chậm ra khỏi ngõ nhỏ.
Tiêu Huệ Nương nhìn hắn đi xa, quay đầu nhìn Ôn Du, hạ giọng an ủi: " Nữ hài ngoan, đừng sợ, từ nay về sau đây là nhà của con, theo ta vào đi.
"
Bà đưa tay ra định dắt Ôn Du, nhưng Ôn Du lại ngã quỵ xuống đất